Hoa bằng lăng_ Chuyện

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Hoa bằng lăng_ Chuyện

Post by haha_emne »

Image
Giử tặng em, cô bé của tôi, cầu chúc những điều tốt đẹp sẽ đến với em, Mạnh mẽ lên cô bé, hãy dúng cảm vượt qua mọi khó khăn, cuộc đời vẫn rất đẹp cô bé nhỉ.
Trải qua một cuộc bể dâu
Những gì trông thấy mà đau đớn lòng.
Câu thơ mở đầu, tóm gọn lại tất cả cảm xúc, tình cảm của tôi, người vô cảm nghe câu chuyện của em mà chỉ biết khóc, chỉ biết đừng nhìn, bất lực không biết làm gì để giúp em, phải làm sao đây, thương em lắm đó, nhưng tất cả nằm ngoài khả năng của tôi, và có chăng, chỉ là " thương người rồi lại thương mình xót xa"
*****************
Say! Say đến ngất ngưởng, đến không còn chút sức lực nào bước tiếp, con bé ngã ngục dưới chân tôi, và khóc. Chưa bao giờ tôi thấy con bé khóc nhiều và to như thế, tiếng khóc nức nở như xé nát tâm can, Tôi lặng yên. đỡ đẫn, phải làm gì đây, là em đang say hay rất tỉnh. Là tôi đang rất mạnh mẽ hay đang yếu đuối đến nỗi không thể dìu em đững thẳng dậy. Tôi ngồi thụp xuống , bên cạnh em, em ôm vào vòng tay bé nhỏ của tôi, và cùng khóc, 2 người con gái, đã khóc giữa đêm, khóc để quên đi những nỗi đau, để quen đi lạnh lẽo , giá lạnh, để quên đi tình người bạc bẽo, để rũ bỏ cái eo le của cuộc đời, và khóc để tìm kiếm chút sức lực mà sống tiếp, mà đi tiếp quãng đời đầy chông gai còn lại.
Lần đầu tiên đụng đến bia rượu, chỉ 3-4 ly đã làm em say mềm đến thế này sao.Trong cơn say, con người ta trở nên tỉnh táo đến không ngờ, người ta có thể mất đi khả năng làm chủ của bản thân. làm những việc mà khi tỉnh lại không một ấn tượng gì luôn. Nhưng cũng trong cơn say, suy nghĩ của con người là thật nhất, chân thành nhất. Bạn thấy không, từ cổ chí kim đến giờ, có biết bao người mượn rượu giải sầu, khổ nỗi sầu không hết còn tăng lên gấp bội, lại đau đớn hơn, buồn bã, bế tắc hơn. chẳng phải thế sao, xưa kia Chí Phèo cũng vài lần uống say mới cho Nam cao cảm xúc mà viết chuyện còn gì, và trong say nhất, Chí đã tìm thấy lương thiện còn gì. Em của tôi thì sao.Cũng sầu cũng uống rượu, cũng bế tắc cũng muốn say, nhưng say rồi thì sao đây em, Ai sẽ hiểu cho em, ai sẽ khóc thương em, ai sẽ giúp em đây.
_ Em chia tay rồi chị à, là em nói ra trước. em phải rời xa anh ấy rồi, không phải vì em không còn yêu anh ấy, mà vì.............. vì............... vì em sợ............ em không đủ tự tin giữ anh ấy bên cạnh em................. sẽ thật bất công nếu em chỉ biết yêu và giữ anh ấy bên canh............. em làm rất đúng phải không chị.
_ Uh em làm đúng lắm, em gái của chị, hãy cứ khóc đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Tôi vuốt nhẹ bàn tay mình lên mái tóc em, Chỉ thế thôi, rồi cả 2 lại khóc, đến khi cạn nước mắt sẽ không phải khóc nữa , đúng không e?
Trong giây phút ấy, mọi thứ trống rỗng, Tôi cố lục tìm trong kí ức những gì thuộc về em, để mà tựu an ủi, tự trấn an lòng mình" Uh không sao đâu, em ấy sẽ tốt thôi, em ấy mạnh mẽ lắm mà, mạnh mẽ hơn mình gấp trăm gấp ngàn lần"
11h đêm, ngay ngoài dãy trọ của em.
*********************
Tôi hơn em 1 tuổi, 2 nhà gần cạnh nhau, có gì cũng kể cho nhau nghe, thành ra thân thiết hơn cả 2 chị em ruột. Em là con một, là cô công chúa bé nhỏ, dễ thương , luôn được bảo vệ trong vòng tay của bố mẹ, Gia đình em cũng thuộc loại khá giả nhất nhì trong xóm. Bố em, một thiếu tá quân đội , quanh năm đi công tác, một năm chỉ về nhà 3-4 lần, Một thiếu tá gương mẫu, xuất sắc, hoàn thành nhiệm vụ của nhà nước trước khi nghĩ đến gia đình. Em yêu thương ba nhiều lắm, khâm phục ba nhiều lắm, cho dù có lúc, em mong ước có ba ở nhà dù chỉ một lần để dự sinh nhật của em. Còn mẹ , một cô giáo cấp 2, Thế nên từ nhỏ, em đã mang đầy đủ phẩm chất của một cô con gái nhà giáo. Ngoan ngoãn, lễ phép, chăm học, và rất hiếu thảo. Chưa bao giờ dám cãi lời bố mẹ, từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của đứa con gái ấy chỉ một chữ học và học, học để xứng đáng là con của bố mẹ, Có lẽ vì thế chăng, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ được làm chính mình, làm những gì mình thik. Vì em là công chúa của ba mẹ, của gia đình mà.
Lớn lên em cùng tôi xa nhà vào Huế học, xứ Huế mộng mơ, dịu dàng như một người con gái, Em thik Huế, thik vẻ đẹp rất riêng của Huế, thik cầu Tràng Tiền những tối bật đèn lấp lánh,
lập lờ dưới dòng sông Hương, Thik những chiều lang thang dưới mưa, nghe tiếng mưa rơi và mỉm cười hạnh phúc, nụ cười ngây thơ, trong sáng hệt như một đưa con nít.
Hồi giữa năm 2 em có quen một chàng trai, cũng quê và cũng học cùng trường, Trong một lần tham gia diễn đàn trường, họ gặp nhau, gặp nhau trên thế giới ảo, nhưng lại yêu nhau trên cuộc sống thực tại đầy gióng gió này. Anh năm 3 còn cô bé năm 2, Họ quen nhau, bình thường như bao người khá, nhưng duyên trời đưa đẩy, họ đến gần nhau, thân thiết với nhau như anh em, Uh là anh em trai.Họ cùng giúp đỡ nhau học, cùng tham gia diễn đàn, cùng câu lạc bộ ngoại khóa. .... Mọi người biết đến em và anh, như đôi bạn tốt luôn giúp nhau tiến bộ. Vẫn là em ngoan hiền, chăm chỉ, và đều được học bổng của khoa. Vẫn là anh năng nổ trong công việc, quan tâm bạn bè, và là một tấm gương cho mọi người noi theo. THời gian qua đi, thứ tình cảm lạ lẫm kia nảy sinh giữa 2 người từ khi nào không ai biết rõ, Là tình yêu đó, tình yêu sinh viên đẹp đẽ, trong sáng.
Cô bé ngây thơ 19 tuổi chưa một mảnh tình vắt vai, chưa một một lần cầm tay con trai, trái tim nguyện vẹn chưa một lần suy tư vì ánh mắt của ai đó. Và anh đã đến, anh là ánh nắng bình minh dịu ngọt , ấm áp mà mỗi buổi sáng em ngóng chờ nơi hành lang căn phòng, chờ đợi, vui tươi. Anh , người đầu tiên cho em cảm giác hồi hộp chờ đợi, thao thức mỗi khi đêm về, người cho em biết thế nào là hạnh phúc, và bình yên.Nhỏ bé và gần giũ lắm, hạnh phúc ư, hạnh phúc là những buổi chiều lang thang, cùng anh ăn kem, là cùng anh ngồi ngắm hoàng hôn trên biển. Biển Thuận An những ngày mùa đông, gió rít từng cơn, sóng thi nhau vỗ bờ, còn em, có anh bên cạnh, bình yên và ấm áp đến lạ lùng, là những hôm nắm tay anh dọc theo bờ hồ, bình yên, Có tiếng gió, hòa quyện vào mùi hương thoang thoảng của bằng lăng, Có anh, em mới biết, hóa ra Huế cũng nhiều bằng lăng không kém gì Hà Nội, Nhưng với em, bằng lăng Huế đẹp hơn nhiều, lãng mạn hơn nhiều,
_ " Sau này khi kết hôn, anh sẽ tặng em một bó bằng lăng thật to để làm hoa cưới nhé anh",
_ Uh, nhất định thế rồi, tình yêu của chúng ta là tình yêu bằng lăng mà"
Anh cười híp mí, hôn nhẹ lên trán em , ấm áp và hạnh phúc.
Thời gian qua đi, thấm thoắt họ yêu nhau cũng hơn 2 năm rồi, tình yêu của họ như mọt câu chuyện tình lãng mạn, Vẫn có những giận dỗi, trách móc vu vơ, vẫn có những giọt nước mắt hờn ghen, ..... nhưng qua đi tất cả, tình yêu đó ngày càng thêm đẹp, bền vững và hưa hẹn một tương lai hạnh phúc, bình yên .
Cuối năm 3, người lớn rồi, nhưng em vẫn còn ngây thơ lắm, như một đưa con nít quen dựa dấm vào anh, xa vòng tay ba mẹ đã có anh bên em, bảo vệ cho em, cho em niềm tin và nghị lực. Còn anh, đã cuối năm 4 rồi, hoàn thành mọi chương trình và bắt đầu đi làm. Anh rời Huế ra Nghệ An làm hướng dẫn viên cho một công ty. Công việc khá tốt, hợp với nghành học, lương cũng tạm ổn, và gần gia đình. Họ có xa nhau về khoảng cách, anh bận rộn hơn nhiều, nhưng ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau, vẫn kể cho nhau nghe mọi chuyện.Dường như, giữa họ không có một khoảng cách nào cả, Họ hẹn nhau, chỉ một năm nữa thôi, cô ra trường. sẽ tổ chức đám cưới, sẽ có một gia đình thật hạnh phúc,
Thế đó, bạn sẽ ghen tỵ với cô ấy phải không. Vì có mấy ai có được tình yêu đẹp như vậy, một tình yêu hoàn hảo , và cô ấy thật hạnh phúc khi có được một người yêu như anh ấy. Rằng trên đời này, có biết bao người vì một chữ tình mà đau đớn, xót xa, mà tốn biết bao nhiêu nước mắt, rằng cứ yêu rồi phải chia tay, đâu mới là người phù hợp với mình đây? Tôi nói đúngchứ các bạn, Vì tất cả là con người mà, mà đã là con người thì ai mà chẳng có lòng đố kị, lòng đố kị đôi khi sẽ là động lực cho con người vươn lên tốt hơn, nhưng phần lớn, cái gọi là đố kị lại làm mờ mắt rất nhiều người, khiến họ trở nên xấu xa hơn, độc ác hơn, tàn nhẫn đến không thể chấp nhận được. Nhưng các bạn ơi, Xin đừng đó kị nhé, xin đừng ghen ghét nhé, vì trên đời này, có ai biết trước được chữ ngờ đâu, có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ, Rằng biết ai bất hạnh hơn ai, hạnh phúc ư, mong manh lắm, và đôi khi, nó tuột khỏi tay từ lúc nào không hay đâu các bạn à.
Tôi đã tận mắt chứng kiến, câu chuyện về em, từ đầu đến cuối, đến những giây phút cuối cùng. Tôi có nên coi đó là một may mắn hay không? Uh thì mỗi câu chuyện sẽ cho tôi một cảm xúc để viết, nhưng chuyện của em, làm tôi đau quá, nỗi đau như chính mình đang phải chịu.
Gần cuối học kì 1 năm 4, có một lần em bị ngã xe, không có vết thương bên ngoài nhưng kể từ ngày đó, em rất hay bị đau. Đã nhiều lần tôi cùng em đến bệnh viện khám, rồi uông thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng. Thế rồi, chúng tôi quyết định mạo hiểm hơn, đi khám phụ khoa, một điều rất đáng sợ đối với sinh viện, Bạn biết tại sao không, rất nhiều người sẽ nghĩ này nghĩ nọ, còn nghĩ gì ư, phong phú lắm, miệng lười thế gian mà, chỉ cần qua ánh mắt là là bạn có thể hiểu thôi. Nhất là với em, cô bé có khuôn mặt con nít, không giông ssinh viên năm 4 gì cả, Nhưng biết sao được, hết cáh rồi mà. Thực sự đến bây giờ, tôi không biết quyết địnhc ùng em đặt chân đến nơi đó khán có đúng không nữa, Vì mọi chuyện tồi tệ hơn tôi tưởng rất nhiều. Buổi chiều hôm đó, em lặng người khi nghe kết quả từ bác sĩ, rằng em, đã " không con là con gái nữa rồi" . Nhưng đặc biệt hơn, đó lại chuyện của ngày xưa, vụ tai nạn này chỉ làm vết thương tái phát, và kéo theo hậu quả làm đau bụng thôi. Bạn hiểu chuyện này là gì chứ, Còn tôi, tôi không hiểu, Tôi biết em từng nhỏ, tôi hiểu em còn hơn cả ba mẹ em, Tôi tin em không phải một đứa yếu đuối hay dễ dãi. Còn em, em có hiểu không, Tôi không biết, Chỉ thấy em lặng người, không nói một câu nào, Đôi mắt dần đỏ hoe, những giọt nước mắt tràn mi, em cố kìm nén để không khóc, Nhưng bất lực, em òa khóc trong phòng khám, mặc cho cô bác sĩ nhìn em, mặc cho đôi bàn tay của tôi ôm em vào an ủi, em khóc.
Chúng tôi ra về., em không nói một lời nào, cũng không khóc nữa, đôi mắt tạnh ráo, em thờ thẫn như người mất hồn, Tôi chỉ biết im lặng bên em, Biết nói gì bậy giờ, khi ngay cả tôi còn rất rối bời. Kể từ hôm đó, em trầm ngâm hơn, hay suy nghĩ nhiều hơn, ít nói ít cười và hay khóc một mình, hay trốn trong bóng đêm và khóc.
_ Chị à em phải làm sao đây? làm sao bây giờ hả chị, anh ấy có hiểu cho em không chị, ?
_ Sẽ không sao đâu, nhưng tại sao lại như thế, kể cho chị nghe đi, chuyện đó tại sao em lại dấu chị,
_ Em xin lỗi, không phải em dấu, mà chuyện quá lâu rồi, thực sự em cũng không nhớ rõ, đến bây giờ, em cũng không nhớ rõ hoàn toàn mọi chuyện mà, nhưng không phải lỗi của em đâu chị à, thật đó.
_ Uh, chị biết, em nhớ gì, kể cho chị nghe đi.
Cô bé lại khóc, tiếng khóc nấc nở, em cố nhớ một cái gì đó để kể cho tôi nghe. Em kể trong tiếng khóc, đứt đoạn như chính trái tim em lúc ấy
_ Hồi đó em chỉ đang học lớp 2-3 gì đó, ba em đi vắng nên em phải ở nhà với me. Hôm đó, chỉ mình em ở nhà , một người xấu chạy vào................... rồi................. em không biết..................... thực sự em không biết.................. em đã gọi mẹ, gọi mẹ về cứu em, đau lắm chị ạ...................... nhưng mẹ đã không về................. rồi có máu chị à.............. em ............. sợ................. huhu..............huhu...............
_ Chị hiểu rồi, không sao rồi, đã qua rồi, có chị đây rồi, đừng khóc nữa.
Tôi nói gần như xắp khóc, cô bé càng cố nhớ lại, nó như một cơn ác mộng khiến cô bé run rẩy khắp cả cơ thể. mồ hôi chảy từng giọt, và em khóc không nên tiếng, nghẹn ngào đến đáng thương.
_ Khi mẹ về, mẹ nói với em là không sao cả đâu, nói em hãy quên hết đi mà, .............. mẹ đã nói là không mà chị............. cũng không cho em nói với bất kì ai................ nhưng bây giờ ............... em.....................
_ Uh, không nói với ai cả, sẽ không sao thật mà, dó chị đây rồi, không sao đâu.
Đêm đó, Chúng tôi thức trắng, vì cô bé sợ, sợ mỗi khi nhắm mắt lại nghĩ ra cảnh tượng đó, Sợ hãi đến tột cùng, Đêm sau cũng vậy, Tôi phải dối cho em uống thuốc ngủ để lấy lại sức. Và nói với anh ấy em bận một thời gian, nên k liên lạc gì. Cũng may là anh ta rất tin tôi, một người chị đáng tin cậy. Một tuần qua đi, em cũng lấy lại tinh thần, ít khóc hơn, đi học bình thường. Em mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, Em liên lạc lại với anh, vui vẻ với anh như không có chuyện gì. Nhưng tôi biết, em suy nghĩ nhiều lắm, Chỉ là không muốn làm mọi người lo lắng thôi.
2 tuần qua đi, tôi và em về quê nghỉ tết, Vì là năm 4 nên chỉ được nghỉ có 1 tuần, thời gian em ở bên anh cũng không nhiều, Nhưng như thế tốt hơn, tốt hơn cho em lúc này, Vẫn vui cười, vẫn cố tỏ ra bình thường mỗi khi bên anh, nhưng
_ Chị ơi, em không biết nữa, nhưng bây giờ em rất sợ, nếu anh ấy biết có hiểu cho em không, anh ấy có tin em nữa không, Ở bên anh ấy, em không còn thấy bình yên như trước, em không xứng với anh ấy, ............... Nhưng không phải lỗi của en mà chị.
_ Uh , không phải lỗi của em, em hãy để mọi chuyện tự nhiên đi, đến đâu rồi tính, chị tin anh ấy không phải người tệ bạc, thiếu hiểu biết.
Một tuần nghỉ tết thấm thoắt qua mau. Chúng tôi quay trở lại Huế. Còn anh, cũng nhanh chóng vào công việc. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện không quá tệ, Nhưng chỉ sau đó một thời gian ngắn, em nói em đã chia tay, Rằng em không còn đủ tự tin đi bên anh ấy, Em đã giữu khoảng cách với anh ấy hơn, không dám nói chuyện nhiều vì sợ trong lúc bế tắc lại nói ra, Có một cái gì đó lạ lắm, và anh ấy cũng cảm thấy như thế, Em chia tay, là em nói trước, nhưng em không đủ can đảm để nói ra lí do thực sự,
_ Chúng ta chia tay đi
_ Tại sao?
_ Vì em không còn yêu anh nữa
_ Em nói dối,
_ Không, đó là sự thật, em biết là anh cũng cảm thấy như thế, chỉ là anh không nói ra thôi, thời gian gần đây, anh không nhận ra sao, em thờ ơ hơn với a còn gì.
_ Anh không tin, chúng ta rất yê nhau mà, anh k tin đâu,
_ Đó là sự thật, em đã rất yêu anh. nhưng bây giờ thì k , tình yêu của anh bây giờ với em là gánh nặng. hãy để cho em tự do đi.
_ Không thể nào,
_ Anh ngốc như thế sao, anh nghĩ chuyện này em mang ra làm trò đùa được sao, Thời gian anh xa em cũng lâu mà, em đã có người khác rồi, trái tim em không còn thuộc về anh nữa rồi, chia tay thôi
_ đừng mà, đừng đối xử với anh như thế, anh............
tút.....tút............... tút.............. tút.....................
Con bé tắt máy, vì sợ, vì sợ tiếng khóc của nó làm hỏng mọi chuyện, Con bé lại khóc, chỉ một việc duy nhất là khóc,
Từ hôm đó, em tắt máy k liên lạc với ai. Và cũng từ hôm đó, em khóc nhiều hơn, yếu đuối hơn nhiều. Tôi lại chỉ biết dỗ giành an ủi em cho khuây khỏa chứ biết làm gì hơn đây, Cô bé của tôi, cố gắng lên nhé.
Nhìn 2 người đau khổ, thực sự tôi không đành lòng, Tôi phải làm gì đây. Những gì em đang làm liệu có đúng k, và thật bất công cho em nếu mọi chuyện kết thúc thế này. Mọi chuyện đâu phải lỗi của em chứ, em chỉ là nạn nhân thôi mà, sao phải làm em đau như thế. Tôi quyết định nói mọi chuyện với anh ta. Nhưng điều mà tôi ít hi vọng đến, anh ta có phần hẹp hòi hơn tôi nghĩ. Anh im lặng nghe tất cả rồi chỉ hỏi đúng 1 câu," tại sao"?Rồi từ đó, im lặng, im lặng đến đáng sợ, Tôi không thê liên lạc với anh ta nữa, gọi điện thì số thuế bao. Anh ta đồng ý chia tay, trong im lặng và ............. im lặng. Tôi thực sự thấy bất ngờ vì chuyện đó, Tại sao anh ta có thể cư xử như thế, Lẽ nào tình yêu giữa 2 người bấy lâu nay lại không quan trọng bằng chuyện ấy sao. Còn em, em sốc thực sự, Trái tim em tan nát đau, còn đau hơn vết thương thể xác rất nhiều, tại sao chứ?
Cứ thế họ chia tay. không ai nói với ai điều gì, cũng không liên lạc gì, Em vẫn tiếp tục sống, tập trung vào học, vùi đầu vào nhưng xtrang sách để giết thời gian, và để hoàn thành chương trình học, Thấm thoắt cũng cuối năm 4 rồi, xắp ra trường và chuẩn bị đi làm, Nhiều lúc, lang thang bên em., tôi biết em buồn lắm, những tiếng thở dài lúc nửa đêm ,những cơn ác mộng làm em giật mình tình giấc, khóc nức nở trong vòng tay tôi. Tôi thương em, nhưng bất lực biết làm gì giúp em đây. Đành chờ thời gian thôi, thời gian sẽ là cách tốt nhất với em. Nhưng vết thương lòng đó thực sự có sức tàn phá rất lớn, thân hình ngày càng hao gầy, những đêm thức trắng khiến tôi mắt trong trẻo của em đậm nét ưu sầu, thâm đi vì thiếu ngủ.
Trước ngày bảo vệ luân văn trao bằng tốt nghiệp em rủ tôi ra bờ hồ. Lâu lắm rồi, kể từ khi chia tay anh,. em không ra đó, Với em , đó là khu vườn kỉ niệm, là hành bằng lăng yêu thương, là kí ức đẹp đẽ là lời thề ra trường sẽ kết hôn, Giờ đây, em chỉ im lặng, tôi đi bên em mà như nghe rõ từng giọt nước mắt đang chảy ngược vào tim em, Hãy cứ khóc đi, nếu em muốn, cô bé của chị,
_ Chị à, nơi này, trước đây anh ấy hay đưa em đi lắm, anh ấy nắm tay em, mua kem cho em ăn, và hứa với em khi ra trường sẽ cười,
_.............
_ Nhưng chỉ là quá khứ thôi chị nhỉ, anh ấy đã xa em rồi, mà không, là em đã bỏ anh ấy đó chứ chị, em thật giỏi đúng k chị?.................. Nhưng chị à, có lúc em đã rất nhớ anh ấy, em sợ không dám ra đây, vì em biết, nếu ra đây, em sẽ nhớ chết mất, bỏ tất cả mà chạy về bên anh ấy. cầu xin tình yêu của a mất, mà em thfi đâu có quyền đó chứ. Em đâu có quyền yêu anh và bắt anh ở cạnh em chứ, Trước đây em chờ đợi ngày này lắm, kết thúc khóa học, sẽ được về bên anh, chúng em sẽ nhanh chóng kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, Nhỏ bé và thật bình yên, Anh ấy nói thik ăn món cơm chiên em nấu, mỗi sáng thức dậy em sẽ nấu bữa sáng , rồi cùng đi lắm, ..... Sẽ có những đứa con xinh xắn như em và thông minh như anh ấy, hằng ngày anh ấy sẽ đưa con đi học, chiều lại đón về............. Thật hạnh phúc phải không chị.
_ Uh
Tôi chỉ biết uh, uh cho có lệ thôi, chứ tôi biết, em chỉ muốn nói, nói cho tôi nghe, và nói để quên đi nỗi nhớ,
_ Ôi chị ơi, sao tự dưng thấy nhớ anh ấy quá đi, em thật ngốc phải không chị, Chắc bây giờ anh ấy quên em rồi, mà có khi anh ấy có người yêu mới rồi ấy chứ, một người xinh đẹp hơn em , giỏi giang hơn em và không................. Anh ấy nhất định rất hạnh phúc chị nhỉ.
Những giọt nước mắt không thể kìm nén, cứ lăn dài trên 2 gò má. Nhưng em không khóc đâu, em mạnh mẽ lắm mà
Nhìn những giọt nước mắt lạc đường rơi lăn trên má, tôi thật sự hận người con trai đó, Tại sao chứ, có bất công với em quá không. Đâu phải lỗi của em chứ. E. cũng chỉ là nạn nhân, sao bắt em phải chịu hậu quả này chứ, sao bắt em phải trả giá, một cái giá quá đắt. Tại sao khi yêu nhau, người ta lại ích kỉ như vậy chứ. Hắn ta không xứng với tình yêu thủy chung, trong sáng của em, lẽ nào, khi yêu nhau, người ta không thể vượt qua được cái rào cản đó sao?
Bảo vệ luận văn với kết quả suất sắc, em được nhiều nơi mời về làm việc. Cả ở Huế và cả ở Nghệ An, Tôi theo sự xắp đặt của gia định nên nhất định phải về Nghệ An. Còn em, em phân không biết đi hay ở. Nhưng Nghệ An có anh, mà em thfi không đủ can đảm để đối mặt, Em quyết định ở lại Huế, Để em lại một mình thật lòng tôi không nỡ , nhưng biết sao bây giờ, tôi đâu thể bên em mãi,.Và tôi tin, em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi về Nghệ An, Người đầu tiên tôi gặp là anh ta. Anh ta gầy hơn trước, công việc cũng bận rộn hơn trước rất nhiều, và hình như anh ta tránh gặp mặt tôi, Hẹn mãi tôi mới gặp anh ta được một buổi.
_ ANh vẫn tốt chứ
_uh, vẫn tốt. Chị về đây làm luôn sao?
_ Vâng, tôi về đây luôn.
_ Thế còn...........
_ Sao a k nói tiếp, cô ấy ở lại huế làm việc
_ Uh
_ Anh biết tại sao không, vì anh đó. cô ấy không đủ can đảm để gặp lại anh.
_.........................
_ Xin lỗi, anh thực sự làm tôi thất vọng, tôi không ngờ anh hèn nhát và đáng ghét như vậy. tình yêu của anh tầm thường và ích kỉ đến thế, Thất đáng thương cho cô ấy đã yêu anh,
Nói rồi, tôi đứng phắt dậy, định đi thật nhanh, nhưng
_ Cô ấy giửi lại anh cái này, và nói xin lỗi, chúc a hạnh phúc.
Tôi rút trong ví ra một cánh hoa bằng lăng hình trái tim , màu hồng tươi, đã ép khô hôm đi ngoài bờ hồ em đã đưa cho tôi, đó là kỉ vật đính ước của 2 người,
Tôi bước đi, Còn anh ta, cầm cành hoa trên tay, nhìn trân trân trầm ngâm nghĩ ngợi, Cánh hoa ấy, có sức mạnh lắm sao?
Một tuần trôi qua, anh ta đến xin địa chỉ chỗ tôi, và vào Huế tìm cô ấy, _ " cảm ơn chị, chị đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều, bây giờ tôi biết phải làm gì rồi"

8h tối 16 -7 tại bờ hồ : Tôi trở lại Huế, Rất lâu rồi, mọi thứ vẫn như xưa, vẫn hàng bằng lăng thoảng hương thơm, nở rộ từng chùm, màu bằng lăng tím dịu, là màu thủy chung, son sắt.,Anh rảo bước trên đoạn đường quen thuộc trước đây. Dừng lại, trước mặt anh, là em đó, đúng là em rồi, Anh biết thế nào em cũng đến đây, một năm về trước , chính tại nơi này, anh và em trao nhau bông hoa bằng lăng hẹn ước 1 năm sau anh sẽ câu hôn em ngay chính nơi này.
Car2 im lặng, nhìn nhau giây lát. bất ngờ đến không thể tin nổi, có gì sợ hãi, em quay mặt định chạy đi thật nhanh, Nhưng anh đã kịp nắm tay em lại,
_ Đừng đi, hãy về với anh đi, tha lỗi cho anh, anh yêu em
_ Em..............
Khong thể nói nên lời, là vui mừng hạnh phúc, hay là sợ hãi mọi chuyện chỉ như một giấc mơ,
_ Anh biết, là anh có lỗi, anh không được làm thế với em. Anh biết, mình ích kỉ, nhưng hãy hiểu cho anh. Anh không muốn mất em, bây giờ thì anh hiểu, em quan trọng với anh như thế nào, đừng đi, hãy về bên anh đi, hãy cho anh cơ hội chuộc lỗi nhé em,
_ Em xin lỗi, là em không xừng đáng với anh, em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa, hãy buông tay em ra.
_ Không, anh sẽ không để em xa anh đâu, mãi mãi,
Nói rồi, anh kéo tay ôm cô vào lòng, ngả trong vòng tay anh, những giọt nước mắt cô lại rơi, Nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Hạnh phúc mà bấy ;lâu nay cô đã đánh mất, Vẫn cái cảm giác đó, bình yên và ấm áp, Cô biết mình vẫn rất yêu anh.
Họ bên nhau, hạnh phúc như một năm về trước, họ nắm tay nhau, đi dưới hạng bằng lăng.
Bằng lăng vẫn thế, dịu dàng tím biếc, một màu tím thủy chung
저는 바람입니다.
User avatar
hoaphiyen
Posts: 311
Joined: Fri May 06, 2011 7:17 am
Location: làm gì có..

Post by hoaphiyen »

1 tinh yêu chân thành sẽ luôn tìm thấy nhau
:)
Tôi là gió...gió thì phải được tự do...
User avatar
Azasaki
Posts: 780
Joined: Wed Jun 16, 2010 12:06 pm
Location: Mặt trăng
Contact:

Post by Azasaki »

Cảm động quá!
[CENTER] Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười để rồi phải khóc nhiều hơn
http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/09/17/08/63391284729378.gif[/CENTER]
User avatar
Ngai Da Ba
Posts: 527
Joined: Wed Nov 25, 2009 12:33 pm
Location: làng SOS

Post by Ngai Da Ba »

Bằng lăng vẫn thế, dịu dàng tím biếc, một màu tím thủy chung
http://cc6.upanh.com/25.942.33118215.xTi0/coollogocom96503974.pngImage
[CENTER]Không đủ đẹp trai để ai cũng phải yêu.[/CENTER]
[CENTER]Không đủ cao to để nổi bật giữa mọi người.[/CENTER]
[CENTER]Không đủ ngọt ngào để làm xiêu lòng người khác.[/CENTER]
[CENTER]Nhưng đủ tự tin và nghị lực để sống đúng là chính mình.[/CENTER]
User avatar
Mr_MDT
Posts: 1469
Joined: Mon May 30, 2011 3:43 pm
Location: Nga Nhân - Nga Sơn - Thanh Hóa
Contact:

Post by Mr_MDT »

Hay thiệt đó....Mà sao cô này chứng kiến tường tận thế nhỉ???Chẳng nhẽ hai chị em tâm sự mà ngay cả nói dt nói j cũng kể lại cho nhau chi tiết vậy sao???
[CENTER]Image[/CENTER]
User avatar
Google
Posts: 1884
Joined: Mon Sep 27, 2010 12:49 pm
Contact:

Post by Google »

1 kết thúc cũng có thể nói là có hậu ..vui nhỷ :) ..
<3*..mất em....anh gọi 113 =)*
...................................................................!*~

ImageImage

....................................................................................................................!*~
User avatar
Nguyan Lee
Posts: 2536
Joined: Sat May 08, 2010 3:42 pm
Location: FPT Software

Post by Nguyan Lee »

Ai viết bài này vậy Bạn?...chắc là bạn?
<marquee direction="left" scrollamount="2" scrolldelay="40">[CENTER]http://so1.com.vn/[/CENTER]
[CENTER]http://hoanggialtd.com.vn/

Image
[/CENTER]</marquee>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Hoa Bằng Lăng, khi trở thành "ngôi sao màu nâu" thì đẹp lạ lùng và nổi bật.
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Post by haha_emne »

Phần tiếp theo của câu chuyện, xin thay lời kể của nhân vật Tôi bằng anh, nhân vật chính sẽ trực tiếp kể về những chuyện diễn ra sau đó.
**********************************
Sau buổi tối tôi vào Huế gặp em, cầu xin sự tha thứ về sự ích kỉ của mình, tôi thực sự thấy hạnh phúc, niềm hạnh phúc khi tìm lại điều quý giá nhất của cuộc đời mà tưởng chừng tôi đã đánh mất. Sau đó chúng tôi nhanh chóng quay ra Nghệ An., em xin chuyển công tác ra đó luôn,. chúng tôi làm cùng công ty du lịch, và chuẩn bị kết hôn. Mọi chuyện diễn ra êm đẹp, hệt như kế hoạch của những năm về trước. Một tháng sau khi ra Nghệ An, chúng tôi kết hôn., một đám cưới ngoài trời lãng mạn. và cũng rất lộng lẫy, em yêu kiều trong bộ váy cưới màu trắng mà em và tôi cùng đi chọn. Nhưng tôi đã vô tình quên mất , một màu tím của bằng lăng. Tôi đã hứa với em, khi nào kết hôn sẽ tặng em một bó bằng lăng thật to làm hoa cưới, trước đám cưới em cũng có nhắc khéo tôi" Anh quên chưa tặng em bằng lăng làm hoa cưới rồi" . tôi nhớ ra nhưng lại vội vàng cho qua " Uh nhỉ, anh quên mất, những ở đây đâu có nhiều bằng lăng như ở Huế, hơn nữa mai lại có rất nhiều khách, gia đình, bạn bè. đồng nghiệp ......... làm thế kì lắm" . Em khẽ cười, " em đùa thôi, chứ chỉ cần có anh, thì hoa gì cũng đẹp hết à" Cười rồi, em khẽ đập tay vào người tôi, tỏ vẻ như đó chỉ là câu nói đùa thực sự. Nhưng tôi biết, em có nét gì đó buồn buồn.
Sau đám cưới, là 1 tuần trăng mật, Có lẽ đó là thời gian đẹp đẽ nhất của tôi và em, Chúng tôi đến Đà Lạt. Đà Lạt mộng mơ, sứ sở mộng mơ với những nét cũng có phần giống Huế, Thiên đường tình yêu, của một đôi vợ chồng trẻ, Hằng ngày, sớm tối bên nhau, không lo toan phiền muộn, không bon chen những bộn bề cuộc sống. Một thế giới nửa thực nửa mơ , chỉ em và tôi thôi, giống như kiểu, một cản nhà nhỏ, 2 trái tim vàng. Hạnh phúc, hạnh phúc thực sự, Niềm hạnh phúc mà chúng tôi xứng đáng được tận hưởng. Chúng tôi đã mất 3 năm để yêu nhau, cùng nhau trải qua biết bao khó khăn thử thách, những hiểu lầm., trách móc, những trở ngại cuộc sống, Và cuối cùng,. đã được ở bên nhau, sẽ cùng nhau xây dựng gia đình bé nhỏ cho riêng mình,
Kết thúc tuần trăng mật. chúng tôi trở lại Nghệ An,kể từ đây. bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống gia đình thực sự. Nhưng các bạn biết không, ở cái tuổi của chúng tôi, 23-24 rồi, liệu đã đủ để hiểu thế nào là một gia đình chưa, đã đủ kiến thức để vun đắp , xây dựng cho gia đình đó chưa. Bản thân tôi,. tôi hoang mang lắm, không biết đã đủ chưa nửa. Cả tôi và em, có đủ năng lực tài năng để kiếm ra thật nhiều tiền. Nhưng tiền bạc, lại không phải là thứ quan trọng nhất với tôi lúc này. Tôi và em đều làm hướng dẫn viên du lịch, thường xuyên theo các chuyến đi theo hợp đồng của khách, Nhưng luôn là em chịu thiệt thòi, vì gia đình, vì chăm sóc cho ba mẹ tôi ( Còn sống chung với 2 ông bà mà) nên lúc nào em cũng phải đi những chuyến đi ngắn, về trong ngày, hoắc chỉ 1 - 2 ngày thôi. Còn tôi, những chuyến đi xa chiếm gần trọn thời gian của tôi. Những chuyến đi có khi kéo dài cả tuần, rồi nửa tháng. Cứ thế, tất nhiên, tôi kiếm ra khá nhiều tiền.
Mà cũng lạ., không biết từ bao giờ tôi như bị con ma Tiền nó ám ấy, cứ cắm cúi kiếm tiền, giống như một con thiêu thân, cứ cố lao đầu vào đám lửa, dù biết rằng, cứ tiếp tục như thế bản thân phải đánh đổi rất nhiều thứ. Tôi còn nhớ. hồi đầu mới cưới, em có đề nghị là từ từ hẳn có em bé, em muốn làm việc một thời gian đỡ cho bố mẹ, vì dù sao em cũng là con một mà ra tường đã kết hôn luôn. Lại muốn ổn định công việc, cho kinh tế 2 vợ chồng kha khá chút rồi sinh em bé cho khỏe. Tôi đồng ý vì thấy em nới cũng có phần đúng. Hồi đầu thì còn e ngại phân vân suy nghĩ, niễm cưỡng chấp nhận., sau dần, lại coi đó là một quyết định sáng suốt. Chứ thử hỏi, nếu là bạn. bạn có em bé mà cả tuần chồng đi công tác xa, mòn mỏi chờ chồng liệc có chấp nhận được không. Chúng tôi quyết định thêm sẽ cố gắng làm thật tốt, một năm sau sẽ lập công ty riêng, sinh em bé và có đủ thời gian cho gia đình, công việc, mọi chuyện chỉ 1 năm sau là mĩ mãn như ý muốn.Nhưng đó là ý 2 đứa chứ bố mẹ 2 bên thì sốt ruột lắm, hơi chút là giục, nào là mau sinh em bé lấy cháu bế bồng, nào là mau sinh con trai để lấy người nối dõi............ Cứ như là không nhanh mà sinh thì không được ấy, cũng thấy thương cho bố mẹ, nhưng muộn thêm 1 năm thì có sao, những lúc như thế, 2 đứa chỉ cười nói với bố mẹ" Bọn con còn trẻ mà, chuyện đó từ từ cũng được. lùi lại 1, 2 năm thì có sao đâu"
Có lẽ, cũng chính cái quyết định ấy, đã làm thay đổi 1 thứ gì đó trong tôi và em, Là gì ư, tôi không rõ. Mà không, không thể nói là thay đổi, mà là chi phối.Bạn biết đó, với bất kì đôi vợ chồng trẻ nào thì chuyện chắn gối là bình thương, là điều tất yếu phải không. Chung tôi cũng thế, những chúng tôi tìm mọi cách để không có em bé, ít nhất cũng phải nửa năm thì công việc mới ổn định, và khi đó cả em và tôi đã sẵn sàng cho những đứa con, Chúng tôi cả2 đều bị cuốn vao cái vòng xoáy cuộc đời do chính mình đặt ra. Nhưng bạn có biết không, cuộc đời này cứ như một trờ chơi ấy, không ai biết chắc chuyện gì sẽ xáy ra. không ai có quyền lựa chọn số phận cho mình, Diều duy nhất bạn có thể lựa chọn chính là tháu độ, là cách nhịn nhận sự việc củachính bạn đối với cuộc sốngnày mà thôi/ Và đến bây giờ tôi biết, mình đã sai. chính cái thái độ vànhững suy nghĩ ích kỉ của mình mà tôi đã làm nhiều chuyện có lỗi với em.
Hồi đó. dhúng tôi kết hôn cũng gần được nửa năm rồi đó. công việc tốt, ổn định, nhàn nhã hơn, quy củ hơn, Tôi không còn hướng dẫn viên du lịch nữa mà làm bên công ty với những dự án làm ăn, tôi có nhiệm vụ phiên dịch kiêm kế toán cho một công ty có vốn đầu tư nước ngoại. Công việc đòi hỏi đầu óc hơn, suy nghĩ nhiều hơn nhưng thời gian thì có phần rãnh rỗi hơn,. Tất nhiên., không còn những chuyến đi xa tiếp xúc với rất nhiều nhữngvị khách nước ngoài nữanhưng thay vào đó là những cuộc nhậu nhẹt, những cuộc họp ngoài giờ mà đã có lần đến tận khuya mới vê, những cô thư kí chân dài của các xếp trẻ........... tất cả đã thay đổi rồi, Và chính tôi đang dần chấp nhận cuộc sống đó để vươn lên, đểcố gắng. Mọt lần, công ty chúng tôi có hợp tác làm ăn với một công ty từ mỹ, Vốn đầu tư rất lớn và nếu thành công công ty của tôi sẽ có tiếng tăm tại thị trường Mỹ. Một sự án lớn đã tiêu tốn toàn bộ sinh nhân lực của công ty tôi/ Nhiệm vụ của tôi là đối thoại và thuyết phục đới phương sao cho có lợi cho công ty tôi nhất. Còn phía đối tác, người đại diện, trùng lập thật cũng chính là 1 người Nghệ an. lại cũng quê với em._ vợ của tôi. Anh ta tên an, đẹp trai , trẻ trung và đầy tài năng.
Mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó. Một thời gian quen biết hỏi han, tôi thấy vui vì đúng thật quả đất này tròn, anh ta không chỉ cùng quê mà còn biết cả gia đình vợ tôi, cũng quen biết cả em nữa. Tôi vui như mở cờ trong bụng vì khả năng tôi hoàn thành tốt nhiệm vị là rất cao. ít ra người ta vẫn có một chút gọi là tình làng nghĩa xóm. Một lần, vì cũng là người quen biết nên tôi mời em và anh chàng đối tác cùng dừng bữa trưa. Có thể trong đầu tôi khi ấy chỉ là muốn làm thân thiết mối quan hệ làm ăn thôi, Thương trường mà bạn. mánh khoé làm ăn, huống chi chỉ là 1 bữa cơm để anh ta nhỡ về quê hương nhiều hơn thì sao.
Quán ăn, 11h trưa. trời nóng, nhưng điều hoà, không khí trong lành, em khoác tay sánh bước bên tôi hạnh phúc, hãnh diện. Mỗi lần em ăn diện ra ngoài với tôi em đều đẹp hơn rất nhiều, vẫnm có nét dịu dàng nhưng cũng rất năng động, không quá ngoan hiền cũng không quá hơ hênh, lỗ mãng, và tôi thích em như thế, cứ như để cho người khác phải ghen tuông với tôi ấy. Phía trong quán, đới tác của tôi đang ngồi đó, chống tay lên cằm và có vẻ đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Tôi và em bước vào làm đứt dòng cảm xúc của anh ta nên anh ta có vẻ mất vài giây để lấy tinh thần, anh ta chào tôi rồi quay sang nhìn em chốc lát, cúi đầu nhẹ nhàng chào em. Không gian bỗng im lặng trong giây lát, k ai nói gì rồi em cũng cúi đầu chào anh ta. Chúng tôi ngồi xuống bàn, nói chuyện, gọi đồ ăn. Nhưng có vẻ không khí không được tốt nhưu tôi mong muốn. Em nói chuyện ít hơn thường lệ, chủ yếu là 2 chúng tôi nói về dự án xắp tới, anh ta cũng không nói chuyện gì riêng biệt với em, Một cái gì đó không được tự nhiên giữa 2 người thì phải, tôi không rõ chỉ là mơ hồ cảm nhận được. Bữa ăn tan nhanh hơn kế hoạch, tôi và em trở về nhà và chuẩn bị cho công việc ban chiều. Tối hôm đó khi trở về nhà, như mọi khi em đã chuẩn bị xong bữa tối và đợi tôi về. Nhưng em hôm nay có vẻ gì mệt mỏi lắm. Khuôn mặt hơi xanh sao , ít cười hơn mọi khi. Tôi hỏi em cười nhạt nói chắc do trời nóng quá nên bị cảm sao ấy. Rồi em đi ngủ sớm. Cứ thế, 1 ngày, 2 ngày rồi 1 tuần qua đi. tôi tập trung mọi sức lực vào công việc, tối khuya mới về nhà,về tắm rồi lao vào ngủ luôn. sáng phải đi từ sơm. cũng thời gian đó, có thể do tôi thờ ơ mà không nhận ra rằng đã lâu rồi chúng tôi không ân ái, k thân mật với nhau, mỗi lúc nhìn em buồn buồn tôi chỉ biết nói xin lỗi, dạo này anh bân quá, qua dự án mọi chuyện sẽ tốt thôi. Anh xin lỗi mà. Rồi một tháng cũng qua đi.. Dự án đã có phần ổn định , thống nhất và bắt đầu vào xây dựng. Tôi rãnh rỗi hơn, có nhiều thời gian cho em hơn. Tôi đã xắp xếp đưa em đi chơi, đi ăn, xem phim, mua xắm .......Nhưng e có vẻ gì k vui như trước, tôi nghxi em còn giận dỗi chắc thời gian em sẽ hết thôi. Nhưng Sự giận dối của em hình như đã vượt quá sự cho phép của tôi. Khi về nhà, em đãcố tỏ ra thoải mái nhưng tôi cảm nhận được 1 sự ngượng ngùng, gượng ép. Chúng tôi là vợ chồng mà, tất nhiên có những chuyện chỉ có vợ chồng sự cảm nhận mới chính xác nhất, vì cũng chính vợ chồng là gần gũi thân mật nhất. đêm đó, tôi muốn gần em. Nhưng em lại đẩy tôi ra, em nói rằng hơi mệt và chưa hoàn toàn sănx sàng, Tôi tôn trọng em. Nhưng 1 đêm, 2 đêm, 3 đêm, em không còn tha thiết như trước. Có chăng cũng chỉ chấp nhận như bị ép buộc mà thôi. Tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc có chuyện gì vậy. Sự đa nghi của một người đàn ôngkhiến trong giây lát tôi nảy ra trong đầu hay em đãcó người khác, Nhưng nhanh thôi, suy nghxi đó vụt tắt. Vì tôi tin em, tin tình yêu của em, em sẽ không làm gì có lỗi với tôi đâu.
Lại nói về An, anh chàng đối tác của tôi. Chúng tôi nhanh chóng thân thiết hơn tôi tưởng. Xen lẫn những câu chuyện công việc, rồi riêng tư, có đơi lần anh ta hỏi về vợ tôi. Hỏi cô ấy có hạnh phúc không, tôi có yêu vợ mình nhiều không, có chăm sóc cô ấy chu đáo không.... Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, anh ta quan tâm cứ như trước đây 2 người đã từng yêu nhau ấy. Nhưng chỉ là suy nghĩ thôi. Vợ chồng tôi quen nhau từ hồi đầu sinh viên mà, và tôi cũng rất hiểu vợ mình, Nếu thật như thế cố ấy đãnói cho tôi rồi.
Thời gian trôi qua, tôi cảm nhận có một cái gì đó lạ lắm giữa 2 chúng tôi. Không rõ ràng và cũng không có tên gì cụ thể. Nó như một khoảng không vô hình dần dà từng ngày từng ngày ngăn cách chúng tôi. Không có những lần cãi vã to tiếng, cũng không có những trận đánh đập quát tháo như những gia đình khác. Nhưng rõ ràng chúng tôi không còn tình cảm như xưa. Và dù không mún tin, nhưng thực sự, có chuyện gì đó liên quan đến an, anh chàng đối tác của tôi.
Có một lần, sau hôm cùng ăn cơm được gần 2 tuần, tôi vô tình bắt gặp An và cô ấy đang ngồi uống nước. Họ nói chuyện gì đó , uống chút gì đó, Tôi bước lại gần, Cô ấy hơi bất ngờ, hơi rối 1 chút, An tươi cười nói với tôi, " Tôi gặp cô ấy ngoài kia, tiện thể mời cô ấy uống nước, chắc anh không giận chứ" Tất nhiên là không rồi, cũng trùng hợp mà. Nói là không chứ lúc đó, bạn biết đó, thấy vợ mình ngồi nói chuyện với 1 người con trai khác ai mà không ghen kia chứ. Nhưng tôi vẫn là 1 người có học, phải giữ thể diện cho cô ấy nữa chứ. Tuy nhiên, tâm trạng thì không tốt bằng nụ cười đang nở trên môi tôi rồi. Vừa lúc ấy, phía sau tôi vọng lên giọng nói 1 người con trai. " ơ , minh, cũng đến đây à, tình cờ nhỉ" Tôi ngoái lại, là Hùng, thằng bạn thân làm cùng công ty với tôi, Chắc có lẽ cô ấy thấy có Hùng, An lại cùng quên nên đã chấp nhận đi uống nước. Nghĩ thế, tôi thấy thoải mái hơn nhiều, và không hề hoài nghi gì nữa. Nhưng thực sự, sự quan tâm hỏi han của An với cô ấy không làm tôi thấy yên tâm chút nào.
Chúng tôi là vợ chồng trẻ , tuy không thể nói là mới cưới nhưng chúng tôi vẫn chưa có con , đồng nghĩa với việc chưa thực sự có một cự ràng buộc nào cả. Thực ra nhiều lúc tôi cũng thấy buồn lắm. Cũng muốn biết cảm giác được làm bố là như thế nào. Nhưng tôi cũng sợ nữa, Sợ cảm giác phải chịu trách nhiệm. Là trách nhiệm nặng nề hơn rất nhiều. Chính bản thân tôi cũng muốn có chút sự nghiệp gi đó rùi sẽ làm một ông bố thật tốt . Có lẽ bây giờ đã đến lúc rồi, đến lúc chúng tôi phải làm cái chuyện đương nhiên có đó rồi.
Tôi đã bắt đầu buồn, buồn thật sự, một cái gì đó thất vọng chăng, hoài nghi chăng, nhưng rồi cũng chỉ mơ hồ mà cảm nhận nó. Là do ai đây, tôi hay em, hay cả 2. Tôi bắt đầu hay uống rượu, hay đến những quán bar sặc sỡ sắc màu, và rất nhiều những em chân dài, thân hình bốc lửa có thể thu hút bất kì thằng đàn ông nào ngay từ cái nhìn đầu tiên.Trước đây vì dự án cũng có lần tôi đến . Nhưng khi đó chỉ toàn chuyện công việc. còn bây gìơ chỉ để giải sầu. Tự do và không có gì ràng buộc. Vài lần đầu uống rượu say về muộn. em đều chờ cơm tôi, ngủ gục trên ghế lúc nào không biết. Hỏi sao về muộn tôi nói phải đi tiếp khách và em cũng tin tôểnồi chuyện gì đến cũng đến. Rượu dần cũng còn giúp tôi giải sầu được. Mà thay vào đó, tôi đã tìm thấy cho mình một niềm hứng thú khác, những cô gái chân dài có thân hình nóng bỏng. Tôi đã làm điều có lỗi với em, người vợ mà tôi rất yêu.Nửa đêm , tỉnh rượu, tôi thấy một người đàn bà đang nằm bên cạnh , Cô ta tỏ ra xấu hổ. em thẹn nép kéo cái chăn che người, Lúc ấy, thực sựu tôi không tin nổi chuyện gì đã xảy ra, cái thằng tôi đã làm giì thế kia chứ. Người đàn bà đó thật đáng ghét hay chính bản thân tôi đáng ghét. Muốn đi, muốn rời khỏi nới đó, thật nhanh. muốn người đàn bà đó biến đi khỏi tầm mắt của tôi. Vội vàng mặc dồ và khi tôi vừa giơ tay mở khóa phòng. " Muốn đi à cưng, đâu dễ thế được, Cưng không nhớ chuyện gì khi tối sao, cưng tệ thật đó" . Tôi hiểu, và cũng biết mình nene làm gì. Tôi rút ví ra lấy tất cả số tiền có trong quăng về phía cô ta. Thật ghê tởm. Ghê tởm thay cho cái thằng tôi. tại sao tôi có thể làm chuyện đó, với loại người đó kia chứ? Tại sao ? Và tại sao? ...............
Tôi nhanh chóng trở về nhà. Người vợ bé hỏ của tôi vẫn đang chờ, ngủ gục trên ghế sofa lúc nào không hay. Em ngủ, vẫn hiền dịu và xinh đẹp như xưa. Nhưng có vẻ mệt mỏi đi nhiều. Tự nhiên tôi thấy thương người con gái đó quá, Liệu rằng, em có thựuc sự hạnh phúc không. Và từ khi nào không rõ, em phải ngủ gục trên ghế chờ chồng về. Nếu biết tôi đã làm chuyện có lỗi với em, liệu rằng em còn yêu tôi nữa không, sẽ tha thứ cho tôi Không, thật đáng chết cho cái thằng tôi. Những giọt nước mắt.......... của một thằng đàn ông.
Tôi giận mình bao nhiêu, trách bản thân bao nhiều lại tự hứa sẽ không bao giừo đặt chân đến nơi đó. Nhưng thực sự. cái tôi khi đó, giống như một thằng nghiện ấy, mà đã nghiện rồi thì không thể bỏ. Mỗi lần nhàn rỗi, dù còn thấy buồn hay không, tôi đều đến đó, cái quán bar đáng ghét giốngnhư một thói quen. Mùi rượu, thơm ngon, cuốn hút, sắc đèn xanh đỏ lại làm tôi quên hết. lại những me chân dài cuốn hút tôi,làm tôi quên đi người vợ vẫn đang chờ đợi ở nhà. Tôi lại ngã. Tôi biết là mình ngã nhưng tôi không thể đứng dậy.Tôi đã làm chuyện đó, lần 2 rồi lần 3, lần 4.......... Mỗi lần lại một cô. Mà kì lạ, mỗi nguời con gái lại cho tôi một cảm giác mới lạ. Cứ muốn khám phá mãi. Nhữngngười con gái đó, uh họ rất đẹp, rất cuốn hút, còn chuyện trên giường, họ còn giỏi hơn tôi rất nhiều. Không hiề n lành ngoan ngoãn như người vợ của tôi. NÓi một cách dễ hiểu . Người vợ mà tôi vô cùng yêu quý đó giống như món cơm trắng thơm ngon ấy, tôi muốn sống muốn tồn tại thfi tất nhiên phải ăn cơm rồi. Nhưng ăn cơm nhiều cũng chán, Cũng phải đổi vị chứ, Và những cô gái mới lạ kia giống như những món ăn hấp dẫn, vừa đẹp mắt vừa lạ miệng, cứ muốn ăn hết món này đến món khác, Và đacự biệt, khi chỉ có cơm bạn thấy cơm là ngon nhất, nhưng khi đã có những món khác bạn bắt đầu thấy cơm chẳng có mùi vị gì đặc biệt cả, Chán là chuyenẹ không sớm thì muộn ấy mà, Nói như thế, có phải lỗi hoàn toàn là do món cơm đó rồi không, Sau mỗi lần như thế, tôi đều thấy ghét bản thân, nhưng sự hối hận ấy ngày càng mờ dần mờ dần rồi biến mất hoàn toàn, mà thực sự tôi cũng chưa bao giờ sợ sệt vợ mình sẽ biết, vì cô ấy cũng bận rộn, lại tin tưởng tôi như thế.
Cho đến một hôm. Hôm đó tôi đến quán bar từ đầu chiều, nên chỉ chập tối một chút là tôi đã ngà ngà say. Lại một em xinh tươi sánh bước bên tôi, Chúng tôi cùng vào khách sạn, khi chuẩn bị làm chuyện đó, thì có tiếng chuông cửa, Khi ra mở cửa. tôi thấy An , có vẻ gì giận giữ, anh ta đấm cho tôi một cái đau điếng khiến tôi ngã gục dưới sàn nhà. Tiếp theo đó, một cô gái bước vào, Là em, vợ của tôi. Em nhìn tôi , trân trân, không khóc, rồi nhìn người đàn bà lạ đang nằm trên giường. Im lặng, đôi mắt tạnh ráo và rất vô tình. E quay bước bỏ đi ra, rất nhanh, mặc cho tôi gọi, mặc cho tôi níu giữ" Nghe anh giải thích đã, anh xin lỗi nhưng không phải..................... ". Nói rồi, tôi nhanh chóng về nhà, gọi điện cho em mãi mà không được. toàn là số thuê bao. Về đến nhà, không có em chờ tôi như mọi khi, tự dưng lại thấy thiếu gì đó. Tôi bắt đầu thấy sợ, Tôi biết mình đã phạm sai lầm rất lớn. Phải làm sao đây, cầu xin em hãy tha thứ cho anh. em nói sao cũng được nhưng em vè nhà đi, đã khuya rồi. Gọi về cho bố mẹ. không tin tức gì. Tôi lấy xe vòng quanh thành phố tìm em, cũng không thấy.Nghĩ là em đi với An, tôi cho anh ta cũng không được. Cứ thế, cả đêm tôi tìm em, và cũng đêm đó. em đã không về nhà.

저는 바람입니다.
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Post by haha_emne »

Đêm đó em không về, đêm đó em ở đâu, với ai. Với An ư? Có thể lắm chứ, Vì tại sao An lại đưa em đến nơi đó, chẳng phải để cho em thấy lỗi lầm của tôi, để phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi đó ư? Mình đã cảm nhận thấy điều gì đó không bình thường ở người đó mà. Tên đó, Thằng An ấy, chẳng có gì là tốt đẹp cả. Có cần phải quan tâm đên người đã có gia đình nhiều như thế không. Phải chăng đó là vì anh ta đã có ý đồ từ trước. Vậy chắc bây giừo anh ta vui lắm, hãnh diện lắm, điều mà anh ta muốn chắc đã thãnh sự thật rồi đó. đêm nay là cơ hội tốt cho anh ta rồi đấy? Quá nửa đêm rồi, mà vẫn chưa về nhà. 1 trai một gái ở cùng đêm khuya nữa, ai biết chuyện gi xảy ra chứ? Tôi lo lắng cho em, không phủ nhanạ điều đó, Nhưng cứ nghĩ đến cảnh cô ấy bên cạnh 1 người đàn ông khác, ngả trong vòng tay 1 ng đàn ông khác, thì nỗi lo lắng ấy tan biến, thay vào đó là sự căm phẫn, tức giận đến điên người. Rồi lại rượu, tôi thiếp đi trong cơn say từ lúc nào không rõ. Gần trưa hôm sau mới tỉnh giậy. Tôi vội vàng chạy vào phòng tìm kiếm. Em vẫn chưa về, Người vợ của tôi đi cũng người con trai khác suốt từ đêm qua đến giừo vẫn chưa về. Kì lạ thay các bạn ạ. Tôi đã có mấy lần đi qua đêm, và tất nhiên, tôi có lí do chính đáng vì công việc mà. Nỗi lần như thế tôi trở về nhà mệt mỏi , em chăm sóc tôi tanạ tình, ân cần vừa như vợ vừa như mẹ vậy, Nhưng sao, lần đầu tiên cô ấy đi qua đêm, lại là lỗi của tôi mà bản thân tôi lại không thể tha thứ và chấp nhận được. Liệu rằng, những lần cô ấy ngủ qua đêm trên ghế sofa đợi tôi vèe tâm trạng của cô ấy có như tối lúc này không, Tại sao trước giừo tôi chưa bao giờ nghĩ đến những hcuyenẹ này nhỉ. Phải chăng tôi không phải là một người chồng tốt? đang luẩn quẩn với những giòng suuy nghĩ , vợ tôi từ cửa bước vào. Cô ấy mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao cứ như đêm qua không ngủ chút nào. NHìn cô ấy , tôi vừa thấy thương vừa thấy tức giận. Tôi muốn xin lỗi, vì những gì của tối qua đã làm cô ấy đau lòng lắm. Nhưng chuyện cô ấy qua đêm với 1 ng đàn ông khác cũng làm tôi đau lắm chứ. Có thể bạn sẽ nghĩ tôi bảo thủ và gia trưởng. Nhưng tôi nghĩ, con trai bồ bịch lăng nhăng là chuyện bình thường. Còn con gái thì không bao giờ. Tôi không bao giờ tha thứ cho cô ấy đâu. Có lẽ một phần ảnh hưởng của tư tưởng trong thờigian học ở Huế, Tôi thik sự thủy chung và kín đáo , dịu dàng nết na hơn là những cô gái năng động tươi trẻ hiện đại, Nhất là ng mà tôi lấy làm vợ, thì mãimãi chỉ là của riêng tôi mà thôi. Tôi bực, thấy khó chịu trong người, không một câu hỏi han hay có ý ân hận về sai lầm của mình tối qua
_ đêm qua em ở đâu. cùng với ai, sao không về nhà, có phải ở cùng với An, 2 người đã...........
Tôi nói rất nhanh, liên tực và chưa dứt câu. một tát cực mạnh bên má khiến tôi đơ người trong vài giây?
_Anh đúng là một thằng khốn nạn, anh làm tôi thất vọng quá, sau tất cả những gì đã diễn ra, anh chỉ nói với tôi những điều này sao?
Rồi cô ấy khóc, bỏ tôi đứng đó mà chạy vào phòng.
Cứ thế, chúng tôi đã xa nhau như thế đó. Mà cũng không đúng, cùng chung một mái nhà sao gọi lại xa nhau chứ nhỉ. Nhưng nói cho bạn nghe, vợ chồng sống chung một nhà nhưng nửa tháng trời sóo lần mà chúng tôi nói chuyện với nhau có thể đếm trene đầu ngón tay. Cô ấy luôn làm mặt lạnh và tránh mặt tôi mỗi khi vô tình chạm phải, Cũng không còn những bữa cơm 2 đứa cùng ngồi ăn, Cô ấy đi làm cả ngày và không về trưa nữa, Tối về lại làm việc. đêm đêm đứa ngủ phòng khách đứa trong phòng ngủ. Chúng tôi cứ như 2 ng xa lạ bị ép buộc chiu vào cùng một mái nhà nên không khí lúc nào cũng nặng nề. Tôi lang thang nhiều hơn. Rượu chè nhiều hơn. Tiền lương không còn phải đưa vợ, tôi thành t iểu đại gia và cũng được gọi là ăn chơi khá giả, Tôi quen nhiều cô chân dài hơn, chán nản khi phải về nhà và đối mặt với cô ấy. Vì lần nào đụng chạm , tôi cũng nổi khùng lên và chửi cô ấy một cách nặg nề, Cô ấy không phải là ng ngoan ngoãn để có thể để tôi chửi rửa cả ngày. Nhưng tôi biết, kể từ khi tôi nhắc đến một chuyện cô ấy ngoan ngoãn đến đáng ghét. Có lần trong cơn say tôi nói
_ Mọi chuyện là lỗi của cô thôi, là những gì cô phải chịu thôi. Người đàn bà xấu xa, Cô tưởng cô tốt đẹp lắm sao, cô đâu có phải là con gái khi làm vợ tôi, Chuyenẹ đó tôi đã bỏ qua, thế mà cô còn lăng nhanưg qua đêm với khác nữa chứ.
Lần đó, cô ấy im lặng nghe tôi chửi và khóc, Khóc suốt đêm. Nhưng cái thằng tôi, lại không dừng lại ở đó, Tôi còn tôi tệ hơn những gì tôi nghĩ, Tôi là một thằng vũ phu, hay đánh vợ, bị bạn bè lên tiếng đả kích, bị bố mẹ 2 bên trách mắng. Nhưng càng bị nói bao nhiêu, tôi càng ghét vợ mình bấy nhiêu. Chính tôi cô ấy tôi mới trở thành người như thế này. đã thế, cô ta phải chịu hết, chịu gấp 2 , 3 lần những gì tôi phải chịu. Từ chửi , la mắng đến đánh đập, cô ta đều ngoan ngoãn chịu hết.
Trên đời này có 2 loại người bị gọi là hèn nhát yếu đuối. Bạn biết không? để tôi nói cho bạn nhé. Loại người thứ nhất là hễ gặp khó khăn là co mình lại, sợ sệt, sợ đủ thứ trên đời, là hèn nhát không dám đối đầu với bất kì vấn đề gì của cuộc sống. Nếu có cơ hội gì đó, bạn luôn nghi ngờ chính mình và để cho cơ hội tuột khỏi tay. Loại hèn nhát thì phổ biến, khá nhiều và theo thời gian, sự từng trải sẽ giúp bạn trưởng thành. Điều đáng nói đến chính là loại người đánggéht thứ 2 ấy. Không biết bạn nghĩ sao chứ trước đây tôi cực ghét luôn. đó là loại người mỗi lần gặp bất trắc, thất bại hay sai lầm gì, lại luôn tìm nguyên nhân và đổ lỗi cho người khác. Mà rõ ràng chính họ sai nhưng trong suy nghĩ luôn cho rằng tại hoàn cảnh thôi, tại ngwoif này người nọ mà họ như thế thôi. Thế rồi sai lầm của người này lại là do người kia, họ quên đi sai lầm của mình, bình yên thanh thản mà sống, mà tận hưởng, và vui cười quên đi hậu quả mà mình gây ra. Những người như thế này, có chết cũng không thay đổi. Nhưng thật buồn cười, tôi rất ghét nhưng chính tôi lại là một thằng như thế. Hạnh phúc nhỏ, gia đình của tôi, chính tay tôi đã phá vỡ nó, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đó là lỗi của vợ mình. Tôi cố tìm kiếm những điểm xấu của cô ấy ra soi mói, trách móc, tôi lôi quá khứ của cô ấy là làm nguyên nhân. cái quá quá mà trước đây, chút nữa đã mang cô ấy đi khỏi, và tôi khó khăn lắm mới tìm lại được. Tôi đúng là một thằng tồi, và cái thằng tôi hèn hạ, nhỏ nhoi hơn bản thân mình tưởng tượng nhiều. Và tôi cứ đắm chìm trong suy nghĩ đó mãi , mãi mãi nếu không có một lần.
Cũng được gần 1 tháng kể từ ngày chúng tôi lạnh lùng với nhau. Hôm đó, tròn 1 năm ngày cưới, bạn bè đã tổ chức một bữa tiệc nhơ nhỏ cho chúng tôi, Tôi hiểu vì sao mọi người làm thế, Vì trước giừo chúng tôi vẫn được coi là 1 gia đình hạnh phúc. 1 tình yêu đẹp và lí tưởng. Có mấy ai hiểu được mọi chuyenẹ xâu xa đâu. Mọi người nghxi chúng tôi chỉ là giận dỗi nhau chút ít thôi, vợ chồngmà, giận nhau là chuyện bình thường. vài hôm là hết thôi. Có khi bữa tiệc nhỏ lại có ích nhanh hơn ấy. Sáng hôm đó, em muốn nói chuyện với tôi thật tử tế.
_ Tôi có chuyện muốn nói, chuyenẹ đàng hoàng nên hi vọng anh đừng nổi khùng lên.
_ Chuyện gì, nói mau đi
_ Hôm nay là kỉ niệm 1 năm ngày cưới, mấy bạn bè chung muốn tổ chức 1 buổi tiệc nhỏ cho chúng ta, Tôi biết là anh khó chịu nhưng................ 1 ngày thôi được không, hãy làm như không có chuyện gì trong 1 ngày đc k, mà không, một buổi tối thôi, đwocj chứ.
_..............
_ Tôi biết anh không còn tình cảm gì với tôi, và chúng ta cũng không còn là vợ chồng theo đúngnghĩa của nó. Vậy nên , coi như lời cầu xin cuối cùng, được chứ,
_ Được rồi, mấy giờ và ở đâu.
_ 7h tối, tại nhà chúng ta luôn.
_ Uh.
Uh rồi tôi đi.Bước chân nặg triữu hình như tôi đang suy nghxi đó. Không rõ nữa, Phải chanưg tôi phân vân, phải thể hiện tình xảm với " Vợ" Như thế nào đây. đã lâu lắm rồi, chúng tôi không ngủ chúng một giường, k ăn chúng một bàn, nòi gì đến tình cảm với nhau. Nhưng lạ thay, dù gì chúng tôi cũng đã là vợ chồng, việc đó lẽ ra không có gì đáng quan tâm mới đúng chứ.
Tối đó, 6h 30 tôi về nhà. Trong nhà đông khách hơn tôi nghĩ, Chắc mọi người đến sớm để chuẩn bị. Tôi bước vào nhà, Ngồi trên ghế, nhìn ngắm người vợ của mình hiền dịu trong chiếc tạp giầy, nấu nhữngmón ăn thật ngon, vẻ mặt tươi vui, không như mọi khi, Đột nhiên, có một điều gì đó lạ lắm lóe lên trong đầu tôi. Hình ảnh này trước đây rất quen thuộc với tôi mà, Phải chanưg chính tôi đã không nhận ra. Tôi mỉm cười vì đã tìm thấy một điều gì hay nuối tiếc cái gì đó đã qua. Tôi đứng dậy, tiến lại gần , và bất giác tôi vòng tay qua eo, ôm cô ấy thatạ nhẹ nhàg . Cô ấy có vẻ bất ngờ, ngoái nhìn tôi trong giây lát. rồi cả 2 mỉm cười, ngượng ngùng như lúc mới yêu. AI đó nhìn thấy chắc sẽ nghĩ chúng tôi hạnh phúc lắm. Đúng thế, 1 năm về trc chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng,cùng chia sẻ mọi buồn vui. Nhưng bây giừo thì sao, nước mắt còn nhiều hơn cả nụ cười, hạnh phúc mà tôi hứa chỉ là thế này thôi sao? Tôi nhớ. và nhận ra, tôi yêu vợ mình nhiềulắm, tôi xin lỗi và hãy cho tôi cơ hội làm lại. Còn cô ấy, liệu có cảm nhanạ được gì không hay sẽ nghĩ tôi đang làm rất tốt vai diễn của mình. Tôi ước cô ấy hiểu, cảm nhận được tình yêu của tôi.
7h, bữa tiệc bắt đầu, chín cái cạn ly, những lưòi chúc may mắn, tôi nhơ 1 năm về trước. tôi nhớ lắm, những gì thuộc về 2 đứa và chỉ 2 đứa mà thôi. 7h 30, có tiếng bấm chuông, thêm một vị khách. là An. Tôi không thik sự có mặt của anh ta, nhưng hôm nay, anh ta là khác, và tôi yên tâm khi cô ấy dang trong vòng tay tôi. Chúng tôi vui vẻ, tình cảm nhau,. An cũng vui mừng chúc phúc, chúc chúng tôi vượt qua sóng giá và sống thật hạnh phúc. 11h đê, bữa tiệc tan, cả tôi và em đều ngà ngà men say. Lại đang đắm chìm trong tình yêu mới tìm lại được, Chúng tôi đã gần gũi nhau, như 1 đôi vợ chồng bình thường. Tôi hạnh phúc và thỏa mãm . Cái cảm giác quen thuộc mà lâu lắm rồi không có, Hóa ra mỗi người đàn bà có một mùi vị riêng các bạn ạ. Bây giừo thì tôi biết, tôi thích nhất mùi của cô vợ bé nhỏ của tôi, Chúng tôi ân ái nhau, âu yếm nhau, những nụ hôm ngọt ngào và hạnh phúc thăng hoa tột đỉnh, cứ thế, Tôi đã tìm thấy thứ mà mình đánhmất từ lâu, Giá như vợ tôi lúc nào cũngngoan hiền như thế này, để mỗi khi tôi " cần" là được, Có khi lúc ấy tôi không cần ra ngoài" tìm của lạ" Có tìm thì cũng không nhiều. Hạnh phúc, đó là những gì tôi ca,mảm nhận được.
Sáng hôm sau, sáng muộn tôi mới dậy, Người mệt mỏi, ể oải, vì men rượu và vì cả đêm " làm việc" nên kiệt sức, Nhưng tôi vui, hạnh phúc, tôi cười, nụ cười bình an và thoải mái lâu rồi tôi mới có, Kéo tấm rèm cửa ra, những tia nắng rọi thanửg vào phòng, mặt trời đã lưng trời rồi, Ngày mới bắt đầu rồi, vợ của tôi, chắc đang dưới bếp chuẩn bị dồ ăn sáng hco tôi rồi ấy chứ. Cô ấy cũng đang cười , hạnh phúc giống như tôi lúc này ấy. Tôi đứng dậy, vươn vai rồi đi thẳng xuống bếp. Nhưng không một ai cả. Không gian im lặng, Tôi chạy tìm cô ấy, hết nhà bếp, phòng ăn , nhà tắm, ..... CŨng không ai cả. Tôi gọi điện thì số thuê bao. Kéo của tủ đồ, tôi giật mình khi thấy đồ đạc của cô ấy đều biến đâu hết. Có chuyện gì thế, tại sao lại như thế này. vợ của tôi đâu, mới đêm qua cô ấy còn bên tôi, tình cảm với tôi lắm mà. Vợ tôi,. đã biến mất khỏi cuộc đời tôi rồi sao, chỉ một mẫu giấy nhỏ,
_ Tạm biệt anh, chồng của em, Chúng chấm dưtá ở đây thôi, đừng rành buộc nhau làm gì nữa. em không đủ kiên nhẫn và lòng vị tha để tha thứ cho anh nữa rồi. Chia tay đi. Hãy bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn đi, Em đã yêu anh. và mãi mãi yêu anh. Nhưng không thể bên anh nữa rồi. Anh không xứng với tình yêu của em. Tạm biệt.
Mẫu gấy nhỏ kèm theo lá đơn ly hôn và cô ấy đã kí, Thế thôi, cô ấy đã đi khỏi cuộc đời tôi như thế đó.
저는 바람입니다.
Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”