
Giử tặng em, cô bé của tôi, cầu chúc những điều tốt đẹp sẽ đến với em, Mạnh mẽ lên cô bé, hãy dúng cảm vượt qua mọi khó khăn, cuộc đời vẫn rất đẹp cô bé nhỉ.
Trải qua một cuộc bể dâu
Những gì trông thấy mà đau đớn lòng.
Câu thơ mở đầu, tóm gọn lại tất cả cảm xúc, tình cảm của tôi, người vô cảm nghe câu chuyện của em mà chỉ biết khóc, chỉ biết đừng nhìn, bất lực không biết làm gì để giúp em, phải làm sao đây, thương em lắm đó, nhưng tất cả nằm ngoài khả năng của tôi, và có chăng, chỉ là " thương người rồi lại thương mình xót xa"
*****************
Say! Say đến ngất ngưởng, đến không còn chút sức lực nào bước tiếp, con bé ngã ngục dưới chân tôi, và khóc. Chưa bao giờ tôi thấy con bé khóc nhiều và to như thế, tiếng khóc nức nở như xé nát tâm can, Tôi lặng yên. đỡ đẫn, phải làm gì đây, là em đang say hay rất tỉnh. Là tôi đang rất mạnh mẽ hay đang yếu đuối đến nỗi không thể dìu em đững thẳng dậy. Tôi ngồi thụp xuống , bên cạnh em, em ôm vào vòng tay bé nhỏ của tôi, và cùng khóc, 2 người con gái, đã khóc giữa đêm, khóc để quên đi những nỗi đau, để quen đi lạnh lẽo , giá lạnh, để quên đi tình người bạc bẽo, để rũ bỏ cái eo le của cuộc đời, và khóc để tìm kiếm chút sức lực mà sống tiếp, mà đi tiếp quãng đời đầy chông gai còn lại.
Lần đầu tiên đụng đến bia rượu, chỉ 3-4 ly đã làm em say mềm đến thế này sao.Trong cơn say, con người ta trở nên tỉnh táo đến không ngờ, người ta có thể mất đi khả năng làm chủ của bản thân. làm những việc mà khi tỉnh lại không một ấn tượng gì luôn. Nhưng cũng trong cơn say, suy nghĩ của con người là thật nhất, chân thành nhất. Bạn thấy không, từ cổ chí kim đến giờ, có biết bao người mượn rượu giải sầu, khổ nỗi sầu không hết còn tăng lên gấp bội, lại đau đớn hơn, buồn bã, bế tắc hơn. chẳng phải thế sao, xưa kia Chí Phèo cũng vài lần uống say mới cho Nam cao cảm xúc mà viết chuyện còn gì, và trong say nhất, Chí đã tìm thấy lương thiện còn gì. Em của tôi thì sao.Cũng sầu cũng uống rượu, cũng bế tắc cũng muốn say, nhưng say rồi thì sao đây em, Ai sẽ hiểu cho em, ai sẽ khóc thương em, ai sẽ giúp em đây.
_ Em chia tay rồi chị à, là em nói ra trước. em phải rời xa anh ấy rồi, không phải vì em không còn yêu anh ấy, mà vì.............. vì............... vì em sợ............ em không đủ tự tin giữ anh ấy bên cạnh em................. sẽ thật bất công nếu em chỉ biết yêu và giữ anh ấy bên canh............. em làm rất đúng phải không chị.
_ Uh em làm đúng lắm, em gái của chị, hãy cứ khóc đi, mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.
Tôi vuốt nhẹ bàn tay mình lên mái tóc em, Chỉ thế thôi, rồi cả 2 lại khóc, đến khi cạn nước mắt sẽ không phải khóc nữa , đúng không e?
Trong giây phút ấy, mọi thứ trống rỗng, Tôi cố lục tìm trong kí ức những gì thuộc về em, để mà tựu an ủi, tự trấn an lòng mình" Uh không sao đâu, em ấy sẽ tốt thôi, em ấy mạnh mẽ lắm mà, mạnh mẽ hơn mình gấp trăm gấp ngàn lần"
11h đêm, ngay ngoài dãy trọ của em.
*********************
Tôi hơn em 1 tuổi, 2 nhà gần cạnh nhau, có gì cũng kể cho nhau nghe, thành ra thân thiết hơn cả 2 chị em ruột. Em là con một, là cô công chúa bé nhỏ, dễ thương , luôn được bảo vệ trong vòng tay của bố mẹ, Gia đình em cũng thuộc loại khá giả nhất nhì trong xóm. Bố em, một thiếu tá quân đội , quanh năm đi công tác, một năm chỉ về nhà 3-4 lần, Một thiếu tá gương mẫu, xuất sắc, hoàn thành nhiệm vụ của nhà nước trước khi nghĩ đến gia đình. Em yêu thương ba nhiều lắm, khâm phục ba nhiều lắm, cho dù có lúc, em mong ước có ba ở nhà dù chỉ một lần để dự sinh nhật của em. Còn mẹ , một cô giáo cấp 2, Thế nên từ nhỏ, em đã mang đầy đủ phẩm chất của một cô con gái nhà giáo. Ngoan ngoãn, lễ phép, chăm học, và rất hiếu thảo. Chưa bao giờ dám cãi lời bố mẹ, từ nhỏ đến lớn, trong suy nghĩ của đứa con gái ấy chỉ một chữ học và học, học để xứng đáng là con của bố mẹ, Có lẽ vì thế chăng, từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ được làm chính mình, làm những gì mình thik. Vì em là công chúa của ba mẹ, của gia đình mà.
Lớn lên em cùng tôi xa nhà vào Huế học, xứ Huế mộng mơ, dịu dàng như một người con gái, Em thik Huế, thik vẻ đẹp rất riêng của Huế, thik cầu Tràng Tiền những tối bật đèn lấp lánh,
lập lờ dưới dòng sông Hương, Thik những chiều lang thang dưới mưa, nghe tiếng mưa rơi và mỉm cười hạnh phúc, nụ cười ngây thơ, trong sáng hệt như một đưa con nít.
Hồi giữa năm 2 em có quen một chàng trai, cũng quê và cũng học cùng trường, Trong một lần tham gia diễn đàn trường, họ gặp nhau, gặp nhau trên thế giới ảo, nhưng lại yêu nhau trên cuộc sống thực tại đầy gióng gió này. Anh năm 3 còn cô bé năm 2, Họ quen nhau, bình thường như bao người khá, nhưng duyên trời đưa đẩy, họ đến gần nhau, thân thiết với nhau như anh em, Uh là anh em trai.Họ cùng giúp đỡ nhau học, cùng tham gia diễn đàn, cùng câu lạc bộ ngoại khóa. .... Mọi người biết đến em và anh, như đôi bạn tốt luôn giúp nhau tiến bộ. Vẫn là em ngoan hiền, chăm chỉ, và đều được học bổng của khoa. Vẫn là anh năng nổ trong công việc, quan tâm bạn bè, và là một tấm gương cho mọi người noi theo. THời gian qua đi, thứ tình cảm lạ lẫm kia nảy sinh giữa 2 người từ khi nào không ai biết rõ, Là tình yêu đó, tình yêu sinh viên đẹp đẽ, trong sáng.
Cô bé ngây thơ 19 tuổi chưa một mảnh tình vắt vai, chưa một một lần cầm tay con trai, trái tim nguyện vẹn chưa một lần suy tư vì ánh mắt của ai đó. Và anh đã đến, anh là ánh nắng bình minh dịu ngọt , ấm áp mà mỗi buổi sáng em ngóng chờ nơi hành lang căn phòng, chờ đợi, vui tươi. Anh , người đầu tiên cho em cảm giác hồi hộp chờ đợi, thao thức mỗi khi đêm về, người cho em biết thế nào là hạnh phúc, và bình yên.Nhỏ bé và gần giũ lắm, hạnh phúc ư, hạnh phúc là những buổi chiều lang thang, cùng anh ăn kem, là cùng anh ngồi ngắm hoàng hôn trên biển. Biển Thuận An những ngày mùa đông, gió rít từng cơn, sóng thi nhau vỗ bờ, còn em, có anh bên cạnh, bình yên và ấm áp đến lạ lùng, là những hôm nắm tay anh dọc theo bờ hồ, bình yên, Có tiếng gió, hòa quyện vào mùi hương thoang thoảng của bằng lăng, Có anh, em mới biết, hóa ra Huế cũng nhiều bằng lăng không kém gì Hà Nội, Nhưng với em, bằng lăng Huế đẹp hơn nhiều, lãng mạn hơn nhiều,
_ " Sau này khi kết hôn, anh sẽ tặng em một bó bằng lăng thật to để làm hoa cưới nhé anh",
_ Uh, nhất định thế rồi, tình yêu của chúng ta là tình yêu bằng lăng mà"
Anh cười híp mí, hôn nhẹ lên trán em , ấm áp và hạnh phúc.
Thời gian qua đi, thấm thoắt họ yêu nhau cũng hơn 2 năm rồi, tình yêu của họ như mọt câu chuyện tình lãng mạn, Vẫn có những giận dỗi, trách móc vu vơ, vẫn có những giọt nước mắt hờn ghen, ..... nhưng qua đi tất cả, tình yêu đó ngày càng thêm đẹp, bền vững và hưa hẹn một tương lai hạnh phúc, bình yên .
Cuối năm 3, người lớn rồi, nhưng em vẫn còn ngây thơ lắm, như một đưa con nít quen dựa dấm vào anh, xa vòng tay ba mẹ đã có anh bên em, bảo vệ cho em, cho em niềm tin và nghị lực. Còn anh, đã cuối năm 4 rồi, hoàn thành mọi chương trình và bắt đầu đi làm. Anh rời Huế ra Nghệ An làm hướng dẫn viên cho một công ty. Công việc khá tốt, hợp với nghành học, lương cũng tạm ổn, và gần gia đình. Họ có xa nhau về khoảng cách, anh bận rộn hơn nhiều, nhưng ngày nào họ cũng nói chuyện với nhau, vẫn kể cho nhau nghe mọi chuyện.Dường như, giữa họ không có một khoảng cách nào cả, Họ hẹn nhau, chỉ một năm nữa thôi, cô ra trường. sẽ tổ chức đám cưới, sẽ có một gia đình thật hạnh phúc,
Thế đó, bạn sẽ ghen tỵ với cô ấy phải không. Vì có mấy ai có được tình yêu đẹp như vậy, một tình yêu hoàn hảo , và cô ấy thật hạnh phúc khi có được một người yêu như anh ấy. Rằng trên đời này, có biết bao người vì một chữ tình mà đau đớn, xót xa, mà tốn biết bao nhiêu nước mắt, rằng cứ yêu rồi phải chia tay, đâu mới là người phù hợp với mình đây? Tôi nói đúngchứ các bạn, Vì tất cả là con người mà, mà đã là con người thì ai mà chẳng có lòng đố kị, lòng đố kị đôi khi sẽ là động lực cho con người vươn lên tốt hơn, nhưng phần lớn, cái gọi là đố kị lại làm mờ mắt rất nhiều người, khiến họ trở nên xấu xa hơn, độc ác hơn, tàn nhẫn đến không thể chấp nhận được. Nhưng các bạn ơi, Xin đừng đó kị nhé, xin đừng ghen ghét nhé, vì trên đời này, có ai biết trước được chữ ngờ đâu, có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ, Rằng biết ai bất hạnh hơn ai, hạnh phúc ư, mong manh lắm, và đôi khi, nó tuột khỏi tay từ lúc nào không hay đâu các bạn à.
Tôi đã tận mắt chứng kiến, câu chuyện về em, từ đầu đến cuối, đến những giây phút cuối cùng. Tôi có nên coi đó là một may mắn hay không? Uh thì mỗi câu chuyện sẽ cho tôi một cảm xúc để viết, nhưng chuyện của em, làm tôi đau quá, nỗi đau như chính mình đang phải chịu.
Gần cuối học kì 1 năm 4, có một lần em bị ngã xe, không có vết thương bên ngoài nhưng kể từ ngày đó, em rất hay bị đau. Đã nhiều lần tôi cùng em đến bệnh viện khám, rồi uông thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng. Thế rồi, chúng tôi quyết định mạo hiểm hơn, đi khám phụ khoa, một điều rất đáng sợ đối với sinh viện, Bạn biết tại sao không, rất nhiều người sẽ nghĩ này nghĩ nọ, còn nghĩ gì ư, phong phú lắm, miệng lười thế gian mà, chỉ cần qua ánh mắt là là bạn có thể hiểu thôi. Nhất là với em, cô bé có khuôn mặt con nít, không giông ssinh viên năm 4 gì cả, Nhưng biết sao được, hết cáh rồi mà. Thực sự đến bây giờ, tôi không biết quyết địnhc ùng em đặt chân đến nơi đó khán có đúng không nữa, Vì mọi chuyện tồi tệ hơn tôi tưởng rất nhiều. Buổi chiều hôm đó, em lặng người khi nghe kết quả từ bác sĩ, rằng em, đã " không con là con gái nữa rồi" . Nhưng đặc biệt hơn, đó lại chuyện của ngày xưa, vụ tai nạn này chỉ làm vết thương tái phát, và kéo theo hậu quả làm đau bụng thôi. Bạn hiểu chuyện này là gì chứ, Còn tôi, tôi không hiểu, Tôi biết em từng nhỏ, tôi hiểu em còn hơn cả ba mẹ em, Tôi tin em không phải một đứa yếu đuối hay dễ dãi. Còn em, em có hiểu không, Tôi không biết, Chỉ thấy em lặng người, không nói một câu nào, Đôi mắt dần đỏ hoe, những giọt nước mắt tràn mi, em cố kìm nén để không khóc, Nhưng bất lực, em òa khóc trong phòng khám, mặc cho cô bác sĩ nhìn em, mặc cho đôi bàn tay của tôi ôm em vào an ủi, em khóc.
Chúng tôi ra về., em không nói một lời nào, cũng không khóc nữa, đôi mắt tạnh ráo, em thờ thẫn như người mất hồn, Tôi chỉ biết im lặng bên em, Biết nói gì bậy giờ, khi ngay cả tôi còn rất rối bời. Kể từ hôm đó, em trầm ngâm hơn, hay suy nghĩ nhiều hơn, ít nói ít cười và hay khóc một mình, hay trốn trong bóng đêm và khóc.
_ Chị à em phải làm sao đây? làm sao bây giờ hả chị, anh ấy có hiểu cho em không chị, ?
_ Sẽ không sao đâu, nhưng tại sao lại như thế, kể cho chị nghe đi, chuyện đó tại sao em lại dấu chị,
_ Em xin lỗi, không phải em dấu, mà chuyện quá lâu rồi, thực sự em cũng không nhớ rõ, đến bây giờ, em cũng không nhớ rõ hoàn toàn mọi chuyện mà, nhưng không phải lỗi của em đâu chị à, thật đó.
_ Uh, chị biết, em nhớ gì, kể cho chị nghe đi.
Cô bé lại khóc, tiếng khóc nấc nở, em cố nhớ một cái gì đó để kể cho tôi nghe. Em kể trong tiếng khóc, đứt đoạn như chính trái tim em lúc ấy
_ Hồi đó em chỉ đang học lớp 2-3 gì đó, ba em đi vắng nên em phải ở nhà với me. Hôm đó, chỉ mình em ở nhà , một người xấu chạy vào................... rồi................. em không biết..................... thực sự em không biết.................. em đã gọi mẹ, gọi mẹ về cứu em, đau lắm chị ạ...................... nhưng mẹ đã không về................. rồi có máu chị à.............. em ............. sợ................. huhu..............huhu...............
_ Chị hiểu rồi, không sao rồi, đã qua rồi, có chị đây rồi, đừng khóc nữa.
Tôi nói gần như xắp khóc, cô bé càng cố nhớ lại, nó như một cơn ác mộng khiến cô bé run rẩy khắp cả cơ thể. mồ hôi chảy từng giọt, và em khóc không nên tiếng, nghẹn ngào đến đáng thương.
_ Khi mẹ về, mẹ nói với em là không sao cả đâu, nói em hãy quên hết đi mà, .............. mẹ đã nói là không mà chị............. cũng không cho em nói với bất kì ai................ nhưng bây giờ ............... em.....................
_ Uh, không nói với ai cả, sẽ không sao thật mà, dó chị đây rồi, không sao đâu.
Đêm đó, Chúng tôi thức trắng, vì cô bé sợ, sợ mỗi khi nhắm mắt lại nghĩ ra cảnh tượng đó, Sợ hãi đến tột cùng, Đêm sau cũng vậy, Tôi phải dối cho em uống thuốc ngủ để lấy lại sức. Và nói với anh ấy em bận một thời gian, nên k liên lạc gì. Cũng may là anh ta rất tin tôi, một người chị đáng tin cậy. Một tuần qua đi, em cũng lấy lại tinh thần, ít khóc hơn, đi học bình thường. Em mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, Em liên lạc lại với anh, vui vẻ với anh như không có chuyện gì. Nhưng tôi biết, em suy nghĩ nhiều lắm, Chỉ là không muốn làm mọi người lo lắng thôi.
2 tuần qua đi, tôi và em về quê nghỉ tết, Vì là năm 4 nên chỉ được nghỉ có 1 tuần, thời gian em ở bên anh cũng không nhiều, Nhưng như thế tốt hơn, tốt hơn cho em lúc này, Vẫn vui cười, vẫn cố tỏ ra bình thường mỗi khi bên anh, nhưng
_ Chị ơi, em không biết nữa, nhưng bây giờ em rất sợ, nếu anh ấy biết có hiểu cho em không, anh ấy có tin em nữa không, Ở bên anh ấy, em không còn thấy bình yên như trước, em không xứng với anh ấy, ............... Nhưng không phải lỗi của en mà chị.
_ Uh , không phải lỗi của em, em hãy để mọi chuyện tự nhiên đi, đến đâu rồi tính, chị tin anh ấy không phải người tệ bạc, thiếu hiểu biết.
Một tuần nghỉ tết thấm thoắt qua mau. Chúng tôi quay trở lại Huế. Còn anh, cũng nhanh chóng vào công việc. Tôi cứ nghĩ mọi chuyện không quá tệ, Nhưng chỉ sau đó một thời gian ngắn, em nói em đã chia tay, Rằng em không còn đủ tự tin đi bên anh ấy, Em đã giữu khoảng cách với anh ấy hơn, không dám nói chuyện nhiều vì sợ trong lúc bế tắc lại nói ra, Có một cái gì đó lạ lắm, và anh ấy cũng cảm thấy như thế, Em chia tay, là em nói trước, nhưng em không đủ can đảm để nói ra lí do thực sự,
_ Chúng ta chia tay đi
_ Tại sao?
_ Vì em không còn yêu anh nữa
_ Em nói dối,
_ Không, đó là sự thật, em biết là anh cũng cảm thấy như thế, chỉ là anh không nói ra thôi, thời gian gần đây, anh không nhận ra sao, em thờ ơ hơn với a còn gì.
_ Anh không tin, chúng ta rất yê nhau mà, anh k tin đâu,
_ Đó là sự thật, em đã rất yêu anh. nhưng bây giờ thì k , tình yêu của anh bây giờ với em là gánh nặng. hãy để cho em tự do đi.
_ Không thể nào,
_ Anh ngốc như thế sao, anh nghĩ chuyện này em mang ra làm trò đùa được sao, Thời gian anh xa em cũng lâu mà, em đã có người khác rồi, trái tim em không còn thuộc về anh nữa rồi, chia tay thôi
_ đừng mà, đừng đối xử với anh như thế, anh............
tút.....tút............... tút.............. tút.....................
Con bé tắt máy, vì sợ, vì sợ tiếng khóc của nó làm hỏng mọi chuyện, Con bé lại khóc, chỉ một việc duy nhất là khóc,
Từ hôm đó, em tắt máy k liên lạc với ai. Và cũng từ hôm đó, em khóc nhiều hơn, yếu đuối hơn nhiều. Tôi lại chỉ biết dỗ giành an ủi em cho khuây khỏa chứ biết làm gì hơn đây, Cô bé của tôi, cố gắng lên nhé.
Nhìn 2 người đau khổ, thực sự tôi không đành lòng, Tôi phải làm gì đây. Những gì em đang làm liệu có đúng k, và thật bất công cho em nếu mọi chuyện kết thúc thế này. Mọi chuyện đâu phải lỗi của em chứ, em chỉ là nạn nhân thôi mà, sao phải làm em đau như thế. Tôi quyết định nói mọi chuyện với anh ta. Nhưng điều mà tôi ít hi vọng đến, anh ta có phần hẹp hòi hơn tôi nghĩ. Anh im lặng nghe tất cả rồi chỉ hỏi đúng 1 câu," tại sao"?Rồi từ đó, im lặng, im lặng đến đáng sợ, Tôi không thê liên lạc với anh ta nữa, gọi điện thì số thuế bao. Anh ta đồng ý chia tay, trong im lặng và ............. im lặng. Tôi thực sự thấy bất ngờ vì chuyện đó, Tại sao anh ta có thể cư xử như thế, Lẽ nào tình yêu giữa 2 người bấy lâu nay lại không quan trọng bằng chuyện ấy sao. Còn em, em sốc thực sự, Trái tim em tan nát đau, còn đau hơn vết thương thể xác rất nhiều, tại sao chứ?
Cứ thế họ chia tay. không ai nói với ai điều gì, cũng không liên lạc gì, Em vẫn tiếp tục sống, tập trung vào học, vùi đầu vào nhưng xtrang sách để giết thời gian, và để hoàn thành chương trình học, Thấm thoắt cũng cuối năm 4 rồi, xắp ra trường và chuẩn bị đi làm, Nhiều lúc, lang thang bên em., tôi biết em buồn lắm, những tiếng thở dài lúc nửa đêm ,những cơn ác mộng làm em giật mình tình giấc, khóc nức nở trong vòng tay tôi. Tôi thương em, nhưng bất lực biết làm gì giúp em đây. Đành chờ thời gian thôi, thời gian sẽ là cách tốt nhất với em. Nhưng vết thương lòng đó thực sự có sức tàn phá rất lớn, thân hình ngày càng hao gầy, những đêm thức trắng khiến tôi mắt trong trẻo của em đậm nét ưu sầu, thâm đi vì thiếu ngủ.
Trước ngày bảo vệ luân văn trao bằng tốt nghiệp em rủ tôi ra bờ hồ. Lâu lắm rồi, kể từ khi chia tay anh,. em không ra đó, Với em , đó là khu vườn kỉ niệm, là hành bằng lăng yêu thương, là kí ức đẹp đẽ là lời thề ra trường sẽ kết hôn, Giờ đây, em chỉ im lặng, tôi đi bên em mà như nghe rõ từng giọt nước mắt đang chảy ngược vào tim em, Hãy cứ khóc đi, nếu em muốn, cô bé của chị,
_ Chị à, nơi này, trước đây anh ấy hay đưa em đi lắm, anh ấy nắm tay em, mua kem cho em ăn, và hứa với em khi ra trường sẽ cười,
_.............
_ Nhưng chỉ là quá khứ thôi chị nhỉ, anh ấy đã xa em rồi, mà không, là em đã bỏ anh ấy đó chứ chị, em thật giỏi đúng k chị?.................. Nhưng chị à, có lúc em đã rất nhớ anh ấy, em sợ không dám ra đây, vì em biết, nếu ra đây, em sẽ nhớ chết mất, bỏ tất cả mà chạy về bên anh ấy. cầu xin tình yêu của a mất, mà em thfi đâu có quyền đó chứ. Em đâu có quyền yêu anh và bắt anh ở cạnh em chứ, Trước đây em chờ đợi ngày này lắm, kết thúc khóa học, sẽ được về bên anh, chúng em sẽ nhanh chóng kết hôn và có một gia đình hạnh phúc, Nhỏ bé và thật bình yên, Anh ấy nói thik ăn món cơm chiên em nấu, mỗi sáng thức dậy em sẽ nấu bữa sáng , rồi cùng đi lắm, ..... Sẽ có những đứa con xinh xắn như em và thông minh như anh ấy, hằng ngày anh ấy sẽ đưa con đi học, chiều lại đón về............. Thật hạnh phúc phải không chị.
_ Uh
Tôi chỉ biết uh, uh cho có lệ thôi, chứ tôi biết, em chỉ muốn nói, nói cho tôi nghe, và nói để quên đi nỗi nhớ,
_ Ôi chị ơi, sao tự dưng thấy nhớ anh ấy quá đi, em thật ngốc phải không chị, Chắc bây giờ anh ấy quên em rồi, mà có khi anh ấy có người yêu mới rồi ấy chứ, một người xinh đẹp hơn em , giỏi giang hơn em và không................. Anh ấy nhất định rất hạnh phúc chị nhỉ.
Những giọt nước mắt không thể kìm nén, cứ lăn dài trên 2 gò má. Nhưng em không khóc đâu, em mạnh mẽ lắm mà
Nhìn những giọt nước mắt lạc đường rơi lăn trên má, tôi thật sự hận người con trai đó, Tại sao chứ, có bất công với em quá không. Đâu phải lỗi của em chứ. E. cũng chỉ là nạn nhân, sao bắt em phải chịu hậu quả này chứ, sao bắt em phải trả giá, một cái giá quá đắt. Tại sao khi yêu nhau, người ta lại ích kỉ như vậy chứ. Hắn ta không xứng với tình yêu thủy chung, trong sáng của em, lẽ nào, khi yêu nhau, người ta không thể vượt qua được cái rào cản đó sao?
Bảo vệ luận văn với kết quả suất sắc, em được nhiều nơi mời về làm việc. Cả ở Huế và cả ở Nghệ An, Tôi theo sự xắp đặt của gia định nên nhất định phải về Nghệ An. Còn em, em phân không biết đi hay ở. Nhưng Nghệ An có anh, mà em thfi không đủ can đảm để đối mặt, Em quyết định ở lại Huế, Để em lại một mình thật lòng tôi không nỡ , nhưng biết sao bây giờ, tôi đâu thể bên em mãi,.Và tôi tin, em mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều.
Tôi về Nghệ An, Người đầu tiên tôi gặp là anh ta. Anh ta gầy hơn trước, công việc cũng bận rộn hơn trước rất nhiều, và hình như anh ta tránh gặp mặt tôi, Hẹn mãi tôi mới gặp anh ta được một buổi.
_ ANh vẫn tốt chứ
_uh, vẫn tốt. Chị về đây làm luôn sao?
_ Vâng, tôi về đây luôn.
_ Thế còn...........
_ Sao a k nói tiếp, cô ấy ở lại huế làm việc
_ Uh
_ Anh biết tại sao không, vì anh đó. cô ấy không đủ can đảm để gặp lại anh.
_.........................
_ Xin lỗi, anh thực sự làm tôi thất vọng, tôi không ngờ anh hèn nhát và đáng ghét như vậy. tình yêu của anh tầm thường và ích kỉ đến thế, Thất đáng thương cho cô ấy đã yêu anh,
Nói rồi, tôi đứng phắt dậy, định đi thật nhanh, nhưng
_ Cô ấy giửi lại anh cái này, và nói xin lỗi, chúc a hạnh phúc.
Tôi rút trong ví ra một cánh hoa bằng lăng hình trái tim , màu hồng tươi, đã ép khô hôm đi ngoài bờ hồ em đã đưa cho tôi, đó là kỉ vật đính ước của 2 người,
Tôi bước đi, Còn anh ta, cầm cành hoa trên tay, nhìn trân trân trầm ngâm nghĩ ngợi, Cánh hoa ấy, có sức mạnh lắm sao?
Một tuần trôi qua, anh ta đến xin địa chỉ chỗ tôi, và vào Huế tìm cô ấy, _ " cảm ơn chị, chị đã giúp tôi hiểu ra rất nhiều điều, bây giờ tôi biết phải làm gì rồi"
8h tối 16 -7 tại bờ hồ : Tôi trở lại Huế, Rất lâu rồi, mọi thứ vẫn như xưa, vẫn hàng bằng lăng thoảng hương thơm, nở rộ từng chùm, màu bằng lăng tím dịu, là màu thủy chung, son sắt.,Anh rảo bước trên đoạn đường quen thuộc trước đây. Dừng lại, trước mặt anh, là em đó, đúng là em rồi, Anh biết thế nào em cũng đến đây, một năm về trước , chính tại nơi này, anh và em trao nhau bông hoa bằng lăng hẹn ước 1 năm sau anh sẽ câu hôn em ngay chính nơi này.
Car2 im lặng, nhìn nhau giây lát. bất ngờ đến không thể tin nổi, có gì sợ hãi, em quay mặt định chạy đi thật nhanh, Nhưng anh đã kịp nắm tay em lại,
_ Đừng đi, hãy về với anh đi, tha lỗi cho anh, anh yêu em
_ Em..............
Khong thể nói nên lời, là vui mừng hạnh phúc, hay là sợ hãi mọi chuyện chỉ như một giấc mơ,
_ Anh biết, là anh có lỗi, anh không được làm thế với em. Anh biết, mình ích kỉ, nhưng hãy hiểu cho anh. Anh không muốn mất em, bây giờ thì anh hiểu, em quan trọng với anh như thế nào, đừng đi, hãy về bên anh đi, hãy cho anh cơ hội chuộc lỗi nhé em,
_ Em xin lỗi, là em không xừng đáng với anh, em không còn mặt mũi nào gặp anh nữa, hãy buông tay em ra.
_ Không, anh sẽ không để em xa anh đâu, mãi mãi,
Nói rồi, anh kéo tay ôm cô vào lòng, ngả trong vòng tay anh, những giọt nước mắt cô lại rơi, Nhưng là nước mắt của hạnh phúc. Hạnh phúc mà bấy ;lâu nay cô đã đánh mất, Vẫn cái cảm giác đó, bình yên và ấm áp, Cô biết mình vẫn rất yêu anh.
Họ bên nhau, hạnh phúc như một năm về trước, họ nắm tay nhau, đi dưới hạng bằng lăng.
Bằng lăng vẫn thế, dịu dàng tím biếc, một màu tím thủy chung