Một bài thơ yêu thích ngày xưa.
Em đi tím ngát chiều mưa ấy
Có kẻ trông theo lặng lẽ sầu
Thương đôi gót ngọc, bàn tay ngọc
Ướt lạnh cho lòng ai xót đau.
Em đi có kẻ mòn trông ngóng
Như đợi cánh chim tận cuối trời
Và dệt tình yêu trong giấc mộng
Âm thầm ngồi đếm hạt mưa rơi...
Đoàn Bổng
Màu tím... những cánh hoa Mua, hoa Sim những ngày ấy đâu rồi em?
Hay là đã tàn phai như cái cách em rời xa anh vậy.
...
Anh sẽ không buồn về những chuyện đã qua, anh sẽ vui vì đã được sống những ngày đó.
Dù chẳng biết có khi nào, em bất giác nhớ lại những cánh hoa Mua, hoa Sim tím ngát ấy.
Dù anh như kẻ dại khờ, ngẩn ngơ ngồi đếm những hạt mưa rơi...
But I'm not the man your heart is missing, that's why you go away...
°ღ Khung trời bình yên ღ°
Vé đi tuổi thơ
Tác giả: Robert Ivanovich Rozhdestvensky
Có thành phố như giấc mơ im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông phẳng lặng.
Một dòng sông nước như gương lờ trôi…
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố ngày xưa, có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu, đã từ lâu, trôi qua…
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga, xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm.
Có lẽ.
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ.
Vé hạng trung –
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết! –
Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ….
Thành phố Tuổi Thơ – thành phố chuyện thần kỳ
Cơn gió đùa, tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy, làm ta say, chóng mặt
Là những cây thông vươn tới mây.
Là những ngôi nhà cao, cao ngất.
Và mùa đông rón rén bước trong đêm.
Qua những cánh đồng phủ tuyết trắng và êm
Ôi thành phố Tuổi Thơ – bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát –
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn đi xa…
Hãy tin!
Và thứ lỗi!
Thái Bá Tân dịch
Tác giả: Robert Ivanovich Rozhdestvensky
Có thành phố như giấc mơ im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông phẳng lặng.
Một dòng sông nước như gương lờ trôi…
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố ngày xưa, có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu, đã từ lâu, trôi qua…
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga, xếp hàng mua vé:
Lần đầu tiên trong nghìn năm.
Có lẽ.
Cho tôi xin một vé đi Tuổi thơ.
Vé hạng trung –
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
Hôm nay vé hết! –
Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ….
Thành phố Tuổi Thơ – thành phố chuyện thần kỳ
Cơn gió đùa, tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy, làm ta say, chóng mặt
Là những cây thông vươn tới mây.
Là những ngôi nhà cao, cao ngất.
Và mùa đông rón rén bước trong đêm.
Qua những cánh đồng phủ tuyết trắng và êm
Ôi thành phố Tuổi Thơ – bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát –
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn đi xa…
Hãy tin!
Và thứ lỗi!
Thái Bá Tân dịch
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
[YOUTUBE]HPoNH4gidLg[/YOUTUBE]Một bài hát vui nhộn, yêu đời và dễ thương. Nhớ mỗi lần sinh nhật, mỗi lần cùng bạn bè đi picnic cắm trại, lại cùng nhau ngồi, vớ lấy cây đàn giả và cùng nhau obladi oblada. Có ai mà ko mơ đến một cuộc sống như thế chứ, chẳng cần giàu sang và danh vọng, chỉ cần buổi sáng... anh đi bán hàng trong chiếc xe cút kít với đám con, còn cô thì ngày ngày trang điểm cho vẻ đẹp trong trắng giản dị và cất lên những điệu nhạc vui tươi của những tâm hồn yêu đời... Và khi trở lại tổ ấm, họ vui đùa với nhau, ngồi bên nhau nhau tha thiết ngắm nhìn đám trẻ đang hồn nhiên tung tăng trong sân vườn, họ ôm lấy nhau thắm thiết và nở những nụ cười thật hạnh phúc...
Tình yêu bây giờ gian dối, đau khổ, cuộc sống bây giờ gây cho ta nhiều đau đớn, nhưng cuộc đời vẫn tiếp diễn... Trong những góc nhà, bài hát vẫn vang lên trong những tình yêu chân thành, trong những tổ ấm xinh xắn đẹp đẽ, và một cuộc sống bình dị giản đơn nhưng mãi trôi trong giai điệu yêu đời...
Con người ta, trẻ lại nhiều lắm khi nghe lại bài hát này... Thanks The Beatles
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Desmond has a barrow in the market place
Molly is the singer in a band
Desmond says to Molly "Girl I like your face"
And Molly says this as she takes him by the hand
Obladi oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on
Obladi Oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on
Desmond takes a trolley to the jewelry store
Buys a twenty carat golden ring
Takes it back to Molly waiting at the door
And as he gives it to her she begins to sing
Obladi oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on
Obladi Oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on.
In a couple of years they have built a home sweet home,
With a couple of kids running in the yard,
Of Desmond and Molly Jones
Happy ever after in the market place
Desmond lets the children lend a hand
Molly stays at home and does her pretty face
And in the evening she still sings it with the band
Obladi oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on
Obladi Oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on.
And if you want some fun - take Obladiblada.
Desmond thẩy chiếc xe cút kít nơi phiên chợ nọ
Còn Molly là cô gái hát trong ban nhạc rong
Một ngày nọ Desmond ngỏ lời cùng Molly
" Hỡi cô gái , tôi rất mến vẻ mặt em "
Rồi Molly đáp lại trong cái nắm tay với chàng ...
Obladi oblada cuộc sống vẫn trôi đều
Obladi oblada cuộc sống cứ tiếp diễn
Obladi oblada cuộc đời vẫn đi tới ..
Lala trong khúc nhạc của bài ca cuộc sống
Một ngày Desmong đẩy chiếc xe tới cửa tiệm kim hoàn
Mua trọn một tá những chiếc nhẫn vàng óng ánh
Và mang tới nàng , Molly đã đứng chờ bên cánh cửa
Nhận từ tay chàng món quà tặng nàng cất lên khúc ca
Lala một khúc nhạc cuộc đời mãi tiếp diễn
Obladi obladi cuộc sống luôn vận động .
Lala , lala một khúc nhạc của cuộc đời
Trong những năm sau ấy họ dựng xây lên một tổ ốm ,
Với hàng tá những đứa trẻ vui đùa trong sân nhà
Những đứa trẻ của ông Desmond và bà Molly Jones
Và như thế hạnh phúc mãi rộn ràng nơi phiên chợ
Những đứa trẻ cùng giúp chàng Desmond một tay
Còn nàng Molly vẫn ở nhà và trang hoàng sắc mặt
Để mỗi tối , nàng lại ca cùng gánh hát rong
Obladi obladi nhịp sống vẫn tiếp diễn ..
Lala cho cuộc sống trôi đi trôi đi
Obladi oblada cuộc đời tươi đẹp ..
Để đời cứ thế trôi những điệu nhạc lala ...





Obladi oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on
Obladi Oblada life goes on brahhh
Lala how the life goes on.





<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
…thì ta thức giấc thôi.
Giấc ngủ là khoảng thời gian tuyệt vời mà tạo hóa mang lại cho muôn loài. Đó là khoảng thời gian dành cho sự tĩnh lặng, yên bình. Đó là khoảng thời gian giúp mọi sinh vật hồi phục lại sức lực sau một ngày tiêu hao.
Có những giấc ngủ vĩnh hằng, và có những giấc ngủ trong một khoảng thời gian nhất định. Khi khoảng thời gian nhất định ấy kết thúc, người ta bắt đầu cho một sự khởi đầu mới bằng cụm từ: Thức Giấc!
Cuộc sống luôn tồn tại những trái ngược!
Cái khái niệm thức giấc cũng vậy. Có những sự thức giấc được mong đợi, những cũng có không mong đợi.
Con người mong đợi thức dậy sau giấc ngủ, để tiếp tục hòa mình vào cuộc sống diệu kỳ.
Những chú dế mong đợi thức dậy sau giấc ngủ, để sớm mai nhấm nháp giọt sương trong lành trên lá cỏ.
Ánh mặt trời mong đợi “thức dậy” sau giấc ngủ, để tỏa những tia nắng ấm áp, rực rỡ tới trái đất xanh tươi.
…
Nhưng…
Người ta không mong đợi sự thức giấc của những cái núi lửa để tàn phá, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Ai cũng biết thành phố Pompeii đã biến mất hoàn toàn khi núi lửa Vesuvius thức dậy sau giấc ngủ dài. Hoặc là sự thức giấc của những cơn động đất kinh hoàng đã phá hủy Petra ở Jordan. Hoặc là sự thức giấc của những cơn sóng thần khủng khiếp đã nhấn chìm Atlantis thành biển cả.
Những khu rừng già nguyên sơ vẫn đang ngủ yên, và hãy để nó chìm trong giấc ngủ như thế, xin đường đánh thức nó bằng tiếng cưa máy, máy xúc, máy ủi…
Những ai từng trải qua tuổi thơ với những câu truyện cổ grim, từng đắm say với Ngàn lẻ một đêm, với Những cuộc phiêu lưu của Sinbad... chắc hẳn đều biết chẳng ai mong sự thức giấc của con quỷ tóc vàng, của mụ phù thủy độc ác, của gã khổng lồ một mắt hung bạo ăn thịt người...
Và những chú chim non, không bao giờ chúng mong thức giấc vì tiếng gió gào thét của cơn bão sắp tràn qua khi bóng đêm còn bao trùm trời đất.
…
Không ai mong muốn những sự thức giấc đó cả.
…
Dù sao thì đó cũng chỉ là những sự thức giấc bên ngoài, cái mà ta có thể thấy được, sờ được, cảm nhận được.
Nhưng có những sự thức giấc nội tại, cái mà ta không thể dùng mắt để nhìn, dùng tay để sờ được. Thông thường, đó là sự thức giấc khi ta nhận một sự tác động nào đó, có thể là từ bên ngoài, có thể từ chính bên trong chúng ta.
Có thể ví dụ thế này. Hòa bình làm lòng yêu nước của nhiều người ngủ quên trong tiềm thức. Nhưng khi đất nước lâm nguy, lòng yêu nước ấy vụt thức giấc, mạnh mẽ, và rạo rực.
Sự êm ả làm lòng dũng cảm, ý chí phấn đấu, quyết tâm,… của nhiều người chìm trong quên lãng. Nhưng khi khó khăn, gian nan ập tới, chúng cũng bừng tỉnh giấc.
…
Sự khổ đau làm tình yêu chìm sâu trong băng giá… ta đánh thức nó bằng nụ cười, niềm vui, hạnh phúc, hay ngọn lửa cuồng nhiệt từ một trái tim nóng bỏng…
…
Và thế, ta chỉ mong những chú chim non thức giấc khi nghe tiếng kêu của cha mẹ chúng, để há cái mỏ thật to đón những con sâu mũm mĩm, béo ngậy.
Ta chỉ mong những khu rừng thức giấc khi ánh nắng đùa giỡn len lỏi qua từng kẽ lá, hàng cây, khi bầy khỉ chuyền cành xào xạc, khi tiếng hổ báo gầm vang núi đồi.
Ta chỉ mong bình minh thức giấc khi những con sóng nô đùa bên bờ cát trắng phau, khi cơn gió mát ve vuốt những ngày hè, khi tiếng chim sơn ca réo rắt bản nhạc tươi vui ngoài hàng cây còn ướt đẫm sương đêm.
…
Và khi ta bất chợt nghe tiếng gọi trìu mến, yêu thương đâu đó thoang thoảng bên tai…
…thì ta thức giấc thôi! Smile…
Ừ, ta chỉ mong thế thôi mà, và đâu đó trong một điểm thời gian nào đó, ta bất chợt thức giấc như thế.
Đêm HN 14/6/2011
Giấc ngủ là khoảng thời gian tuyệt vời mà tạo hóa mang lại cho muôn loài. Đó là khoảng thời gian dành cho sự tĩnh lặng, yên bình. Đó là khoảng thời gian giúp mọi sinh vật hồi phục lại sức lực sau một ngày tiêu hao.
Có những giấc ngủ vĩnh hằng, và có những giấc ngủ trong một khoảng thời gian nhất định. Khi khoảng thời gian nhất định ấy kết thúc, người ta bắt đầu cho một sự khởi đầu mới bằng cụm từ: Thức Giấc!
Cuộc sống luôn tồn tại những trái ngược!
Cái khái niệm thức giấc cũng vậy. Có những sự thức giấc được mong đợi, những cũng có không mong đợi.
Con người mong đợi thức dậy sau giấc ngủ, để tiếp tục hòa mình vào cuộc sống diệu kỳ.
Những chú dế mong đợi thức dậy sau giấc ngủ, để sớm mai nhấm nháp giọt sương trong lành trên lá cỏ.
Ánh mặt trời mong đợi “thức dậy” sau giấc ngủ, để tỏa những tia nắng ấm áp, rực rỡ tới trái đất xanh tươi.
…
Nhưng…
Người ta không mong đợi sự thức giấc của những cái núi lửa để tàn phá, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Ai cũng biết thành phố Pompeii đã biến mất hoàn toàn khi núi lửa Vesuvius thức dậy sau giấc ngủ dài. Hoặc là sự thức giấc của những cơn động đất kinh hoàng đã phá hủy Petra ở Jordan. Hoặc là sự thức giấc của những cơn sóng thần khủng khiếp đã nhấn chìm Atlantis thành biển cả.
Những khu rừng già nguyên sơ vẫn đang ngủ yên, và hãy để nó chìm trong giấc ngủ như thế, xin đường đánh thức nó bằng tiếng cưa máy, máy xúc, máy ủi…
Những ai từng trải qua tuổi thơ với những câu truyện cổ grim, từng đắm say với Ngàn lẻ một đêm, với Những cuộc phiêu lưu của Sinbad... chắc hẳn đều biết chẳng ai mong sự thức giấc của con quỷ tóc vàng, của mụ phù thủy độc ác, của gã khổng lồ một mắt hung bạo ăn thịt người...
Và những chú chim non, không bao giờ chúng mong thức giấc vì tiếng gió gào thét của cơn bão sắp tràn qua khi bóng đêm còn bao trùm trời đất.
…
Không ai mong muốn những sự thức giấc đó cả.
…
Dù sao thì đó cũng chỉ là những sự thức giấc bên ngoài, cái mà ta có thể thấy được, sờ được, cảm nhận được.
Nhưng có những sự thức giấc nội tại, cái mà ta không thể dùng mắt để nhìn, dùng tay để sờ được. Thông thường, đó là sự thức giấc khi ta nhận một sự tác động nào đó, có thể là từ bên ngoài, có thể từ chính bên trong chúng ta.
Có thể ví dụ thế này. Hòa bình làm lòng yêu nước của nhiều người ngủ quên trong tiềm thức. Nhưng khi đất nước lâm nguy, lòng yêu nước ấy vụt thức giấc, mạnh mẽ, và rạo rực.
Sự êm ả làm lòng dũng cảm, ý chí phấn đấu, quyết tâm,… của nhiều người chìm trong quên lãng. Nhưng khi khó khăn, gian nan ập tới, chúng cũng bừng tỉnh giấc.
…
Sự khổ đau làm tình yêu chìm sâu trong băng giá… ta đánh thức nó bằng nụ cười, niềm vui, hạnh phúc, hay ngọn lửa cuồng nhiệt từ một trái tim nóng bỏng…
…
Và thế, ta chỉ mong những chú chim non thức giấc khi nghe tiếng kêu của cha mẹ chúng, để há cái mỏ thật to đón những con sâu mũm mĩm, béo ngậy.
Ta chỉ mong những khu rừng thức giấc khi ánh nắng đùa giỡn len lỏi qua từng kẽ lá, hàng cây, khi bầy khỉ chuyền cành xào xạc, khi tiếng hổ báo gầm vang núi đồi.
Ta chỉ mong bình minh thức giấc khi những con sóng nô đùa bên bờ cát trắng phau, khi cơn gió mát ve vuốt những ngày hè, khi tiếng chim sơn ca réo rắt bản nhạc tươi vui ngoài hàng cây còn ướt đẫm sương đêm.
…
Và khi ta bất chợt nghe tiếng gọi trìu mến, yêu thương đâu đó thoang thoảng bên tai…
…thì ta thức giấc thôi! Smile…
Ừ, ta chỉ mong thế thôi mà, và đâu đó trong một điểm thời gian nào đó, ta bất chợt thức giấc như thế.
Đêm HN 14/6/2011
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Luận bàn về cái sự Say
Cổ nhân thường có câu: Uống rượu giải sầu.
Nhưng cũng có câu: Rút đao chém nước, nước càng chảy / Nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm.
Ấy thế thì con người ta uống rượu vì cái lẽ gì. Ở đây cái việc uống 1-2 chén mỗi ngày để tốt cho sức khỏe thì không tính nữa nhé. Ta đang muốn biết vì sao cái người đang sầu lại uống nhiều rượu, dù biết rằng càng uống càng thêm sầu.
Đơn giản uống rượu vì cái lẽ để say. Vì khi say người ta có thể dối lòng mình rằng mình đang quên hết đi cái sự đời, quên hết đi cái sự sầu.
Nhắc đến cái sự say, ta không thể không nhắc tới cái say “thế gian có một” của Lưu Linh trong bài Tửu Đức Dụng (Đức Uống Rượu). Là thế này:
“Có một tiên sinh đại nhân lấy trời đất làm một buổi, lấy muôn năm làm một chốc, lấy mặt trời, mặt trăng làm cửa, làm ngõ, lấy cả thiên hạ làm sân, làm đường. Đi không thấy vết xe. Ở, không có nhà cửa, trời tức là màn, đất tức là chiếu, ý muốn thế nào thì thế. Lúc ở thì nâng chén, cầm bầu, lúc đi thì vác chai, xách nậm, lúc nào cũng chỉ có việc rượu chè, không còn biết đến gì nữa.
Có một công tử và một vị quan sang nghe tiếng tiên sinh như thế, bèn đến tận nơi, xắn tay, vén áo, người thì trừng phạt, nghiến răng, người thì trần lễ, thuyết pháp, những giọng thị phi đâu bấy giờ ầm ĩ xôn xao như đàn ong vậy.
Lúc đó tiên sinh mới ôm vò rượu, ghé vào thùng rượu, tợp cả chén rượu, phồng mồm những rượu, vểnh bộ râu lên, ngồi dạng hai chân, gối đầu vào men, lăn lưng vào bã, không nghĩ, không lo, hớn hở vui thú, ngất ngưởng say sưa, thoáng rồi lại tỉnh. Lắng tai, cũng không nghe thấy tiếng sấm sét; nhìn kỹ, cũng không trông thấy hình Thái Sơn; nực, rét thiết đến than, cũng không biết; lợi dục cảm đến tình, cũng không hay; cúi xuống trông vạn vật rối rít ở trước mắt khác nào như bèo nổi bồng bềnh trên sông Giang, sông Hán.
Lời bàn :
Nói đến say rượu, thì ai cũng phải nhắc đến Lưu Linh, mà Lưu Linh sở dĩ còn lưu danh lại cho ta biết là nhờ bài “Tửu đức tụng” ta dịch trên này.
Uống rượu say được như tiên sinh thực là hiếm có. Say mà đến lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, trút sạch hết lợi, dục, quên bỏ được hết việc đời, kẻ sang giàu, người quyền thế trông chỉ như con sâu róm, con tò vò, thì quả là cái say thú vị, làng say vị tất đã có mấy ai hưởng được. Nên tưởng những kẻ say chưa tới được cảnh say, chưa biết cái thú say như thế là gì, cũng chẳng nên nghị luận cái say, cười người say chưa thấy đâu, lại phải người say cười lại. Còn những hạng người say nói nhảm, làm càn, phạm vào những điều thương luân, bại lý mà vin Lưu Linh thì lại là tội nhân của Lưu Linh, chớ không phải đồ đệ của Lưu Linh. Nói rộng ra: giới tửu mà không uống rượu theo đúng như Phật dạy cố nhiên là đáng trọng, nhưng uống rượu mà vui tươi, tao nhã như thần tiên, thì cũng không có thể khinh được.”
Đấy, đấy là lý do mà con người ta dù biết rằng càng uống rượu càng sầu mà vẫn cứ uống, đơn giản là uống để say.
Ta thường nói, thế gian có 3 loại người. Một là những người bình thường như bao người khác. Hai là kẻ điên. Và 3 là kẻ say. Loại một thì không nói làm gì nữa rồi. Loại 2 và 3 là những người trái ngược với loại 1, là những người có thể quên đi hết cái sự đời. Nếu như loại 2 vì vô tình hoặc bất đắc dĩ mà ra thì thường có thời gian lâu, thì loại 3 lại chủ yếu là do cố tình để được như thế và chỉ được một thời gian ngắn hơn. Nhưng chung quy lại 2 loại người này dù tạm thời hay vĩnh viễn thì cũng đều được trút bỏ hết cái sự đời.
Hình như ta cũng đã từng được say như thế…
Đêm nay thức trắng với trời sao
Ánh trăng kia hỡi lại đây nào!
Thêm sương, thêm gió ta thành hội
Hoa lá cỏ cây cũng góp vào.
Có tiếng tiêu cầm đâu vút vút?
Trong mờ sương ảnh sánh đôi đôi
Chuếch choác dăm ba ly rượu ấm
Hội vẫn còn vui, bỗng đi rồi.
-Góp hội-
Để được trút bỏ hết cái sự đời đi như thế…
Ngày mai vẫn thế sẽ về đâu
Lợi danh tiền bạc chẳng mưu cầu
Khát khao cháy bỏng rằng nhân thế
Yên ấm an lành chốn bể dâu.
Thoả chí tiêu diêu khắp năm châu
Núi cao vực thẳm đến biển sâu
Giấc mơ về chốn bồng lai nhỉ?
Quên hết ưu tư, quên hết sầu.
-Tiêu Dao Du-
Ta lại nghĩ đến một vấn đề khác. Thế gian này say cũng dăm ba loại. Say rượu hiển hiên là say, nhưng say tình cũng là say.
Ai say rượu rồi thì mới biết nó đáng sợ thế nào. Ai say tình rồi thì mới biết nó cũng đáng sợ thế nào. Và ai vừa say rượu, vừa say tình thì mới biết đến cái sự tột cùng của nỗi buồn, nỗi đau, nỗi bi ai…
Ở đây ta không muốn nói đến những kẻ ham vui mà say.
Nếu như rút đao chém nước, nước càng chảy, uống rượu giải sầu, càng thêm sầu, thì cái say tình cũng vậy, càng cố quên tình thì ta lại càng say.
Nếu chỉ nói riêng say tình, thì cái sự say ấy cũng lắm màu sắc. Có người chỉ say 1-2 ngày, có người say vài ngày, có người say vài ba tháng… lại có người say cả đời. Tất cả chỉ vì cái chữ tình nó làm ra thế.
Rượu thì cũng chỉ là một loại vật chất, tan hết thì say thành tỉnh. Nhưng tình thì không thể nói là một loại vật chất được. Chả biết khi nào hết, chả biết khi nào tỉnh. Có khi tình hết thì tỉnh, có khi tình càng nồng nàn mãnh liệt lại càng tỉnh. Không biết đằng nào mà lần. Thế nên người ta mới nói, say rượu thì dễ tỉnh, chứ say tình chỉ còn nước bắc thang lên hỏi ông trời.
Say tình mà tự say hoặc là say một mình thì cũng đáng sợ lắm chứ. Nhất là nó đi kèm với sự cô đơn hay nỗi buồn thì thật khó để mà hình dung cho được kết quả của cái sự say ấy nó như thế nào.
Nói người lại ngẫm đến ta. Ta cũng nào có khác gì. Say rượu cũng dăm ba lần rồi, biết hết cái sự say ấy rồi. Say tình thì cũng trải qua rồi, nhưng lại chẳng thể nào biết hết cái sự say ấy. Vì cái say ấy tùy từng người, tùy từng hoàn cảnh mà biến hóa khôn lường lắm.
Ta thì như kẻ lãng du, lang thang và kiếm tìm. Và dù là bước đi trên con đường nào thì cũng chẳng có đoạn đường nào là trải đầy hoa hồng. Đôi khi say rượu dăm ba lần để tạm thời trút bỏ hết đi cái sự đời. Nhưng thật lòng mà nói, ta chỉ cần say tình 1 lần thôi là đủ lắm rồi…
...Say năm, ba chén
Rượu đắng tình trường
Chẳng phải lầm đường
Mà hồn lạc lối.
Đứng trong bóng tối
Nhìn phía bồng lai
Chặng đường còn dài
Nhưng ta vững bước...
-Đời người, số phận-
“Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối / Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan”
Cái kiểu say này thì xin phép miễn vì không đủ khả năng để luận bàn! Lol~ ^^
Cổ nhân thường có câu: Uống rượu giải sầu.
Nhưng cũng có câu: Rút đao chém nước, nước càng chảy / Nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm.
Ấy thế thì con người ta uống rượu vì cái lẽ gì. Ở đây cái việc uống 1-2 chén mỗi ngày để tốt cho sức khỏe thì không tính nữa nhé. Ta đang muốn biết vì sao cái người đang sầu lại uống nhiều rượu, dù biết rằng càng uống càng thêm sầu.
Đơn giản uống rượu vì cái lẽ để say. Vì khi say người ta có thể dối lòng mình rằng mình đang quên hết đi cái sự đời, quên hết đi cái sự sầu.
Nhắc đến cái sự say, ta không thể không nhắc tới cái say “thế gian có một” của Lưu Linh trong bài Tửu Đức Dụng (Đức Uống Rượu). Là thế này:
“Có một tiên sinh đại nhân lấy trời đất làm một buổi, lấy muôn năm làm một chốc, lấy mặt trời, mặt trăng làm cửa, làm ngõ, lấy cả thiên hạ làm sân, làm đường. Đi không thấy vết xe. Ở, không có nhà cửa, trời tức là màn, đất tức là chiếu, ý muốn thế nào thì thế. Lúc ở thì nâng chén, cầm bầu, lúc đi thì vác chai, xách nậm, lúc nào cũng chỉ có việc rượu chè, không còn biết đến gì nữa.
Có một công tử và một vị quan sang nghe tiếng tiên sinh như thế, bèn đến tận nơi, xắn tay, vén áo, người thì trừng phạt, nghiến răng, người thì trần lễ, thuyết pháp, những giọng thị phi đâu bấy giờ ầm ĩ xôn xao như đàn ong vậy.
Lúc đó tiên sinh mới ôm vò rượu, ghé vào thùng rượu, tợp cả chén rượu, phồng mồm những rượu, vểnh bộ râu lên, ngồi dạng hai chân, gối đầu vào men, lăn lưng vào bã, không nghĩ, không lo, hớn hở vui thú, ngất ngưởng say sưa, thoáng rồi lại tỉnh. Lắng tai, cũng không nghe thấy tiếng sấm sét; nhìn kỹ, cũng không trông thấy hình Thái Sơn; nực, rét thiết đến than, cũng không biết; lợi dục cảm đến tình, cũng không hay; cúi xuống trông vạn vật rối rít ở trước mắt khác nào như bèo nổi bồng bềnh trên sông Giang, sông Hán.
Lời bàn :
Nói đến say rượu, thì ai cũng phải nhắc đến Lưu Linh, mà Lưu Linh sở dĩ còn lưu danh lại cho ta biết là nhờ bài “Tửu đức tụng” ta dịch trên này.
Uống rượu say được như tiên sinh thực là hiếm có. Say mà đến lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu, trút sạch hết lợi, dục, quên bỏ được hết việc đời, kẻ sang giàu, người quyền thế trông chỉ như con sâu róm, con tò vò, thì quả là cái say thú vị, làng say vị tất đã có mấy ai hưởng được. Nên tưởng những kẻ say chưa tới được cảnh say, chưa biết cái thú say như thế là gì, cũng chẳng nên nghị luận cái say, cười người say chưa thấy đâu, lại phải người say cười lại. Còn những hạng người say nói nhảm, làm càn, phạm vào những điều thương luân, bại lý mà vin Lưu Linh thì lại là tội nhân của Lưu Linh, chớ không phải đồ đệ của Lưu Linh. Nói rộng ra: giới tửu mà không uống rượu theo đúng như Phật dạy cố nhiên là đáng trọng, nhưng uống rượu mà vui tươi, tao nhã như thần tiên, thì cũng không có thể khinh được.”
Đấy, đấy là lý do mà con người ta dù biết rằng càng uống rượu càng sầu mà vẫn cứ uống, đơn giản là uống để say.
Ta thường nói, thế gian có 3 loại người. Một là những người bình thường như bao người khác. Hai là kẻ điên. Và 3 là kẻ say. Loại một thì không nói làm gì nữa rồi. Loại 2 và 3 là những người trái ngược với loại 1, là những người có thể quên đi hết cái sự đời. Nếu như loại 2 vì vô tình hoặc bất đắc dĩ mà ra thì thường có thời gian lâu, thì loại 3 lại chủ yếu là do cố tình để được như thế và chỉ được một thời gian ngắn hơn. Nhưng chung quy lại 2 loại người này dù tạm thời hay vĩnh viễn thì cũng đều được trút bỏ hết cái sự đời.
Hình như ta cũng đã từng được say như thế…
Đêm nay thức trắng với trời sao
Ánh trăng kia hỡi lại đây nào!
Thêm sương, thêm gió ta thành hội
Hoa lá cỏ cây cũng góp vào.
Có tiếng tiêu cầm đâu vút vút?
Trong mờ sương ảnh sánh đôi đôi
Chuếch choác dăm ba ly rượu ấm
Hội vẫn còn vui, bỗng đi rồi.
-Góp hội-
Để được trút bỏ hết cái sự đời đi như thế…
Ngày mai vẫn thế sẽ về đâu
Lợi danh tiền bạc chẳng mưu cầu
Khát khao cháy bỏng rằng nhân thế
Yên ấm an lành chốn bể dâu.
Thoả chí tiêu diêu khắp năm châu
Núi cao vực thẳm đến biển sâu
Giấc mơ về chốn bồng lai nhỉ?
Quên hết ưu tư, quên hết sầu.
-Tiêu Dao Du-
Ta lại nghĩ đến một vấn đề khác. Thế gian này say cũng dăm ba loại. Say rượu hiển hiên là say, nhưng say tình cũng là say.
Ai say rượu rồi thì mới biết nó đáng sợ thế nào. Ai say tình rồi thì mới biết nó cũng đáng sợ thế nào. Và ai vừa say rượu, vừa say tình thì mới biết đến cái sự tột cùng của nỗi buồn, nỗi đau, nỗi bi ai…
Ở đây ta không muốn nói đến những kẻ ham vui mà say.
Nếu như rút đao chém nước, nước càng chảy, uống rượu giải sầu, càng thêm sầu, thì cái say tình cũng vậy, càng cố quên tình thì ta lại càng say.
Nếu chỉ nói riêng say tình, thì cái sự say ấy cũng lắm màu sắc. Có người chỉ say 1-2 ngày, có người say vài ngày, có người say vài ba tháng… lại có người say cả đời. Tất cả chỉ vì cái chữ tình nó làm ra thế.
Rượu thì cũng chỉ là một loại vật chất, tan hết thì say thành tỉnh. Nhưng tình thì không thể nói là một loại vật chất được. Chả biết khi nào hết, chả biết khi nào tỉnh. Có khi tình hết thì tỉnh, có khi tình càng nồng nàn mãnh liệt lại càng tỉnh. Không biết đằng nào mà lần. Thế nên người ta mới nói, say rượu thì dễ tỉnh, chứ say tình chỉ còn nước bắc thang lên hỏi ông trời.
Say tình mà tự say hoặc là say một mình thì cũng đáng sợ lắm chứ. Nhất là nó đi kèm với sự cô đơn hay nỗi buồn thì thật khó để mà hình dung cho được kết quả của cái sự say ấy nó như thế nào.
Nói người lại ngẫm đến ta. Ta cũng nào có khác gì. Say rượu cũng dăm ba lần rồi, biết hết cái sự say ấy rồi. Say tình thì cũng trải qua rồi, nhưng lại chẳng thể nào biết hết cái sự say ấy. Vì cái say ấy tùy từng người, tùy từng hoàn cảnh mà biến hóa khôn lường lắm.
Ta thì như kẻ lãng du, lang thang và kiếm tìm. Và dù là bước đi trên con đường nào thì cũng chẳng có đoạn đường nào là trải đầy hoa hồng. Đôi khi say rượu dăm ba lần để tạm thời trút bỏ hết đi cái sự đời. Nhưng thật lòng mà nói, ta chỉ cần say tình 1 lần thôi là đủ lắm rồi…
...Say năm, ba chén
Rượu đắng tình trường
Chẳng phải lầm đường
Mà hồn lạc lối.
Đứng trong bóng tối
Nhìn phía bồng lai
Chặng đường còn dài
Nhưng ta vững bước...
-Đời người, số phận-
“Nào đâu những đêm vàng bên bờ suối / Ta say mồi đứng uống ánh trăng tan”
Cái kiểu say này thì xin phép miễn vì không đủ khả năng để luận bàn! Lol~ ^^
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin2.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNC8xNi8yL2EvInagaMEMmE3NTNjY2RjYTRjMTEwZWY2M2U1YWNhMzE4ZmM5NWEdUngWeBXAzfFdhWeBmRlmUsICnxLYW1lWeBG90fHwy[/FLASH]
Wander - Kamelot
I recall one summer's night
Within the month of June
Flowers in mahogany hair
And smell of earth in bloom
Only such a melody
Comes without a sound
More than faintly heard by those
Who know what they have found
Now it's just a memory
Tôi nhớ lại một mùa hè năm ngoái
Vào giữa tháng Sáu mưa thì phải
Hoa cài trên mái tóc tím nâu
Và mùi hương của đất trời nẩy nở
Chỉ có một bài ca đến bên tôi trầm lặng
Những ai nghe được bản nhạc ấy
Bỗng nhận ra mình tìm lại được những gì
Giờ chỉ còn là ký ức mà thôi
Silently we wander
Into this void of consequence
My shade will always haunt her
But she will be my guiding light
Silently we wander
In search of truth and confidence
So many hopes were lost here
Along the way
From morning to night
Âm thầm chúng ta đi lang thang
Vào những hố sâu của những hậu quả
Bóng hình tôi sẽ mãi hiện về làm khổ cô ấy
Nhưng cô ấy sẽ mãi là ánh sáng dẫn dắt đời tôi
Âm thầm chúng ta đi lang thang
Tìm kiếm sự thật , tìm lại niềm tin đã mất
Đã quá nhiều hy vọng bị mất ở chốn này
Trên đoạn đường dài này, từ sáng sớm đến đêm khuya
Meet me by the wishing well
In cover of the moon
Whisper to me tenderly
That I will see you soon
Sing that song from long ago
So I remember you
Flowers in mahogany hair
And mellow days in June
Only for the memory
Hẹn gặp em nhé, bên cái giếng cầu gì được nấy
Khoác trên lưng một mảnh ánh trăng
Hãy khe khẽ nói cho tôi nghe nhé
Rằng tôi sẽ được gặp em trong một ngày gần đây thôi
Hát bài hát thửo xa xưa lắm
Để tôi được nhớ lại về em
Về cánh hoa cài trên màu tóc tím
Về ngày tháng Sáu êm dịu
Chỉ là những kỷ niệm mà thôi
Silently we wander
Into this void of consequence
My shade will always haunt her
But she will be my guiding light
Silently we wander
In search of truth and confidence
So many hopes were lost here
Along the way
From morning to night
From ashes we were born
In silence we unite
Từ tro tàn nhân loại hồi sinh
Trong tĩnh lặng đôi ta tái hợp....
-----------------------------------------------
Wander - Kamelot
I recall one summer's night
Within the month of June
Flowers in mahogany hair
And smell of earth in bloom
Only such a melody
Comes without a sound
More than faintly heard by those
Who know what they have found
Now it's just a memory
Tôi nhớ lại một mùa hè năm ngoái
Vào giữa tháng Sáu mưa thì phải
Hoa cài trên mái tóc tím nâu
Và mùi hương của đất trời nẩy nở
Chỉ có một bài ca đến bên tôi trầm lặng
Những ai nghe được bản nhạc ấy
Bỗng nhận ra mình tìm lại được những gì
Giờ chỉ còn là ký ức mà thôi
Silently we wander
Into this void of consequence
My shade will always haunt her
But she will be my guiding light
Silently we wander
In search of truth and confidence
So many hopes were lost here
Along the way
From morning to night
Âm thầm chúng ta đi lang thang
Vào những hố sâu của những hậu quả
Bóng hình tôi sẽ mãi hiện về làm khổ cô ấy
Nhưng cô ấy sẽ mãi là ánh sáng dẫn dắt đời tôi
Âm thầm chúng ta đi lang thang
Tìm kiếm sự thật , tìm lại niềm tin đã mất
Đã quá nhiều hy vọng bị mất ở chốn này
Trên đoạn đường dài này, từ sáng sớm đến đêm khuya
Meet me by the wishing well
In cover of the moon
Whisper to me tenderly
That I will see you soon
Sing that song from long ago
So I remember you
Flowers in mahogany hair
And mellow days in June
Only for the memory
Hẹn gặp em nhé, bên cái giếng cầu gì được nấy
Khoác trên lưng một mảnh ánh trăng
Hãy khe khẽ nói cho tôi nghe nhé
Rằng tôi sẽ được gặp em trong một ngày gần đây thôi
Hát bài hát thửo xa xưa lắm
Để tôi được nhớ lại về em
Về cánh hoa cài trên màu tóc tím
Về ngày tháng Sáu êm dịu
Chỉ là những kỷ niệm mà thôi
Silently we wander
Into this void of consequence
My shade will always haunt her
But she will be my guiding light
Silently we wander
In search of truth and confidence
So many hopes were lost here
Along the way
From morning to night
From ashes we were born
In silence we unite
Từ tro tàn nhân loại hồi sinh
Trong tĩnh lặng đôi ta tái hợp....
-----------------------------------------------
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Lang thang trên 360 plus, đăng nhập vào cái blog cũ mèm.
Vẫn còn đó 47 bài viết, 145 bạn, 16421 khách, 32716 lượt xem... nhưng toàn bộ đã được mình để ẩn đi từ thuở nào...
Chỉ còn lại 1 bài viết ngắn gọn với tiêu đề "...":
Nhớ lại, đó là cái thời khắc mà có rất nhiều rắc rối, khó khăn, thử thách, muộn phiền... xảy đến với mình. Thời gian đó chỉ muốn được trốn trong một cái không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ mình đối diện với chính mình...
Bất giác nhớ lại những người bạn. Trong số 145 người bạn ấy, cũng chỉ có 1 số lượng nhỏ mình hay trò chuyện. Từ 145 người ấy đã cho mình 1 cô em gái kết nghĩa thú vị, một người chị việt kiều luôn vui vẻ với một gia đình đầm ấm, hạnh phúc... và cả những chuyện tình ngốc xít, trẻ con thời bấy giờ...
Click vào blog của một người bạn ngày xưa rất hay comment blog của mình. Chợt lặng thinh với dòng stt trầm buồn...
Như cái comment của một người "đồng điệu" khác
còn nhiều... rất nhiều nữa...
Tự nhiện thèm được nói chuyện với những người bạn đó...
Chẳng biết họ còn nhớ mình không... khi mà mình đã từng quên họ...
...
Đợi 1 chút nhé, các bạn của tôi
Vẫn còn đó 47 bài viết, 145 bạn, 16421 khách, 32716 lượt xem... nhưng toàn bộ đã được mình để ẩn đi từ thuở nào...
Chỉ còn lại 1 bài viết ngắn gọn với tiêu đề "...":
Đó là bài viết cuối cùng và duy nhất còn để visible...Hãy yên lặng, tĩnh trí, thư giãn và tự suy nghĩ. Bạn sẽ sớm tự có những quyết định cho mình và biết tin vào chính mình
Nhớ lại, đó là cái thời khắc mà có rất nhiều rắc rối, khó khăn, thử thách, muộn phiền... xảy đến với mình. Thời gian đó chỉ muốn được trốn trong một cái không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ mình đối diện với chính mình...
Bất giác nhớ lại những người bạn. Trong số 145 người bạn ấy, cũng chỉ có 1 số lượng nhỏ mình hay trò chuyện. Từ 145 người ấy đã cho mình 1 cô em gái kết nghĩa thú vị, một người chị việt kiều luôn vui vẻ với một gia đình đầm ấm, hạnh phúc... và cả những chuyện tình ngốc xít, trẻ con thời bấy giờ...
Click vào blog của một người bạn ngày xưa rất hay comment blog của mình. Chợt lặng thinh với dòng stt trầm buồn...
Vẫn là hắn, cái gã lãng tử đa sầu, đa cảm đồng điệu với mình ấy. Nói đa sầu đa cảm là thế, nhưng vẫn không khỏi bật cười với những comment hài hước của hắn.Tôi chỉ ước một thảo nguyên đầy gió
Một ngôi nhà nhỏ... nơi đó có em.
Một dòng sông nhỏ uốn quanh
Một con đường nhỏ đan thành bài thơ!
Công nhận những bài viết ngày xưa của mình chẳng có bài nào là vui vẻ cả.Mi viết văn thế này thằng nào như ta mà đọc chắc buồn chả thèm chết luôn . Hay thì hay thật mỗi tội từ phần 1 đến cái phần 4 này chả bài nào vui được 1 lúc mỗi cái đoạn cuối phần 3 . Nhưng công nhận Dũng viết hay thật anh mày thua xa .
Như cái comment của một người "đồng điệu" khác
[YOUTUBE]3Z8gxdOLVdo[/YOUTUBE]Entry thấy có vẻ hơi buồn nhỉ, hơi mông lung chút, hơi "chán nản" chút, có gì đó như nén chặt lắm, không "bung" ra được...
Cảm giác thôi...
Uhm... Vẫn không thể diễn tả được, cái cảm giác đè nén mờ ảo này khó chịu quá, không "bứt" nó ra được.
Tình yêu là gì àh? Là khi nhìn người mình yêu hạnh phúc cùng người mà người yêu mình đã chọn, hay mỉm cười khi người mình thích ngoảnh mặt không nhìn mình... Cái này gọi là êm_đềm_trong_đau_đớn, đúng hem?
Cũng từng như vậy, và cũng từng êm_đềm_trong_đau_đớn như vậy...
Share cho you và mọi người bài hát này, nhẹ nhàng nhưng đau lắm, xem mà không dằn được cảm xúc, có chút gì như mình đã từng...
còn nhiều... rất nhiều nữa...
Tự nhiện thèm được nói chuyện với những người bạn đó...
Chẳng biết họ còn nhớ mình không... khi mà mình đã từng quên họ...
...
Đợi 1 chút nhé, các bạn của tôi

<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Hôm nay liên lạc lại với mấy người bạn cũ trong 360 plus.
Ss vẫn thế, vẫn là các entry dành cho gia đình, entry nấu ăn, du lịch...
Gia đình ss đã có thêm 1 thành viên nữa. hehe bé Sasa dễ thương quá, đáng iu chết đi đc ^^
share cho các bạn xem

Ss vẫn thế, vẫn là các entry dành cho gia đình, entry nấu ăn, du lịch...
Gia đình ss đã có thêm 1 thành viên nữa. hehe bé Sasa dễ thương quá, đáng iu chết đi đc ^^
share cho các bạn xem


<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Tự dưng nổi hứng nghịch mấy bài trắc nghiệm xem nó mô tả mình như thế nào
haizzz
Biết nói thế nào đc nhỉ...
haizzz
- Từ 5 đến 9 điểm: Về bản chất, bạn yêu đời nhưng dễ bi quan, sợ bị thất bại nên ít thành đạt trong cuộc sống. Bạn nên thay đổi cách nhìn.
Nếu bạn chọn “A” nhiều nhất, công việc của bạn chắc chắn liên quan đến việc giao tiếp với nhiều người. Đó có thể là một việc liên quan đến các hoạt động như dạy bảo, đàm phán, chỉ dẫn, cố vấn, quản lý, thuyết phục, cung cấp, nói, trợ lý. Nghề phù hợp với bạn: giáo viên, quản lý nhân sự, tiếp viên hàng không, giáo viên mầm non, nhân viên bán hàng, tư vấn nghề nghiệp…
![]()
d Nếu bạn chọn hình d: Bạn mơ ước cuộc sống của mình sẽ ít khó khăn
Dường như bạn đang phải đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống và bạn không biết phải đối mặt với chúng như thế nào. Bạn mong muốn mình sẽ có được một kỳ nghỉ hè thật thoải mái, vui vẻ. Nhưng khi nghĩ về cuộc sống trong tương lai, bạn mơ ước mình sẽ có đủ thời gian và tiền bạc để thực hiện được những điều mình mong muốn.
Từ 10h đến 18h
Bạn thuộc mẫu người thích sống quên mình vì người khác. Với bạn, những mối liên hệ giữa người với người luôn chiếm vị trí quan trọng trong cuộc sống, vì bạn vốn rất thích kết bạn thích tạo nhiều mối quan hệ giao tiếp với người xung quanh. Trong quan hệ với người thân, bạn luôn mong muốn mang lại cho họ hạnh phúc, đảm bảo cho họ một đời sống vui vẻ, an lành. Do bản chất quên mình vì người khác, bạn luôn được họ tìm đến để nhờ giúp đỡ hoặc tìm sự sẻ chia, an ủi trong những lúc vui buồn.
Trong thâm tâm bạn, không có gì quý giá bằng những giờ phút bạn dành cho người thân bạn bè. Những cuộc chuyện trò qua điện thoại. Giao tiếp thân ái là động lực giúp bạn thêm nhiều niềm vui trong cuộc sống. Tuy nhiên, những việc làm này sẽ chiếm nhiều thời gian của bạn, làm bạn thêm mệt nhoài, vì thế bạn cần biết cách sắp xếp thời gian một cách hợp lý để không ảnh hướng nhiều đến công việc.
Trường hợp 1
Bản chất của bạn là một người tốt bụng và nhã nhặn. Bạn tin vào cách giải quyết vấn đề theo khả năng phán đoán chung. Để tìm ra những giải pháp tốt, bạn sẵn sàng thoả hiệp nếu mọi việc sẽ dẫn đến kết cục ổn thoả.
Nếu bạn chon đa số câu b: Bạn luôn được mọi người để ý nhờ lòng trắc ẩn của mình. Bất kỳ người nào lần đầu tiên gặp bạn cũng không thể nào quên được sự hiếu khách, cách chào đón nồng ấm và nhiệt tình của bạn.
Bạn biết lắng nghe tốt và luôn đặt ra nhiều câu hỏi quan tâm đến người khác hơn nói về chình mình. Bạn có giọng nói mềm mại và nụ cười dịu dàng... và đây chính là những điều giúp bạn nhanh chóng tiếp cận mọi người, cho họ biết là bạn hiểu và thông cảm với họ, tạo cho họ một cảm giác thoải mái, an toàn và nhẹ nhàng.
( C ) chiếm đa số: Với bạn thì đơn giản chỉ là đơn giản còn phức tạp có nghĩa là không đơn giản, sao mà dể hiểu thế không biết. Phải không ta? Bạn có quyền chọn phong cách sống cho riêng mình và khi bạn thay đổi suy nghĩ thì chắc chắn cuộc sống của bạn sẽ thay đổi với biết bao niềm may mắn sẽ mĩm cười với bạn thì sao nhỉ. Hãy cứ sống trung thực với bản thân mình thì mọi việc cũng sẽ ổn thôi mà. Đừng toan tính và vụ lợi, cứ sống hết mình vì mọi người bạn nhé!
a, Chiếc mặt nạ vô hình của bạn là hay cười: nhưng có lẽ ẩn chứa đằng sau đó là một nỗi niềm nào đó mà chỉ có mỗi bạn có thể biết được mà thôi. Nhưng điều đó thì đã sao, nụ cười vẫn luôn là một liều thuốc tinh thần vô giá mà, hãy cứ cười nhiều lên bạn nhé. Nhưng đừng quá vô duyên đó.
q, Chiếc mặt nạ vô hình của bạn là sự mâu thuẫn: Lúc nào bạn cũng phải suy nghĩ rồi đắn đo có nên làm thế này, thế kia hay không. Làm như vậy để làm gì bạn nhỉ, đừng nên để bản thân mình mâu thuẫn một cách không nên có như vậy. Yêu ai thì bạn hãy nói nên lời, sức mạnh của lời nói ghê gớm lắm, không tin thì bạn cứ thử mà xem.
Biết nói thế nào đc nhỉ...
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?My82NC8zNjRhNWZkZDJmMzU1MzE0OGZkOTZkMjYyNWQ5ODNmNy5cUIbaBmUsICDN8Q2h1eeG7h24gY2jDoG5nIGPDcUIbaBCDEkmUsICahWeBnxBQyBmdC4gTXx8MQ[/FLASH]
"...Chuyện một chàng cô đơn mãi tìm cuộc tình xa xôi quá
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có một chuyện tình chưa dám nói..."
"...Chuyện một chàng cô đơn mãi tìm cuộc tình xa xôi quá
Để biển sóng cuốn trôi đi tháng năm tuổi xanh
Vì thật lòng anh chỉ có một chuyện tình chưa dám nói..."
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>