°ღ Khung trời bình yên ღ°

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

°ღ Khung trời bình yên ღ°

Post by Bom »

[CENTER] :drag_01_2: Trang nhật ký online & Blog của "Mít Tơ" Bom :drag_01_2:
[/CENTER]

Thế gian này thật thật giả giả khó phân biệt. Ai đọc hiểu được thế nào thì hiểu, tùy vào khả năng cảm nhận :rolleyes: Tự do comment nhưng ko spam
:smile:

Nói chung thì sự thật chỉ có mình "Mít Tơ" Bom biết :hihihi: chưa xuất hiện người thứ 2 :tongue:

[CENTER]
P. Sen-li wrote: Ở đâu con người sống bình đẳng, chân thật và đầy lòng tin thì ở đó tình yêu càng trong sạch, hoàn thiện và rộng lớn
:rolleyes:

-------------------------------------------------------------------------------
[/CENTER]

Em kể anh nghe về câu chuyện cổ tích của chàng hoàng tử và công chúa. Em nói cho anh biết những điều kỳ diệu của tình yêu…

Và một ngày có điều kỳ diệu đến với anh và em…

Anh yêu em nhanh và lạ lùng đến chính bản thân anh cũng không ngờ được…
Rồi em nhận lời yêu anh… nó cũng nhanh và lạ lùng chẳng kém gì khi anh nói yêu em… Hai chúng ta cách đây vài ngày chỉ là những người xa lạ… Bất chợt trở thành người yêu… anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Một ngày dài… vẫn cái hành trình như được định sẵn… anh rong xe chầm chậm trên đường… anh nghĩ đến điều kỳ diệu của tình yêu… bất chợt thở dài tự hỏi, điều kỳ diệu của tình yêu có như những kỳ diệu của cuộc sống? Nhưng cuộc sống này đã bao giờ có những câu chuyện cổ tích như em kể đâu… Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Mấy người bạn biết chuyện… họ nói họ chẳng tin vào tình yêu giữa anh và em… nó quá hư ảo và mong manh… có thể biến mất và vỡ tan bất cứ khi nào… phải chăng anh đang dao động? Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Em đã nhìn thấy anh cười khi vui… khi anh buồn… anh khóc… em nói em muốn nhìn thấy anh khóc… nhưng ngay cả một nụ cười của em, anh cũng chưa từng đc nhìn thấy… Cứ mỗi lần anh nói anh muốn đc nhìn thấy em, nhìn thấy em cười… em lại lảng tránh rồi lôi kéo anh sang một câu chuyện khác… em làm cho anh có cảm giác em đang trốn tránh anh, đùa cợt anh… Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Đêm… anh nghe mấy bản nhạc buồn… những câu hát như muốn bật tung dòng nước mắt nén đọng… để giúp con người ta được thư thái, nhẹ nhàng… em có biết vì sao anh nghe những bài hát buồn đó không… bởi vì anh cảm thấy anh như chính là nhân vật trong những bài hát đó… cuộc đời và tình yêu trôi đi với những nỗi buồn chẳng bao giờ dứt… Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Anh tự hỏi, điều kỳ diệu của tình yêu là đây sao? Là như thế này ư? Hai người cách nhau nửa vòng trái đất… bất chợt gặp nhau… bất chợt yêu… Anh chẳng phải là chàng hoàng tử đẹp trai, giàu sang, tài giỏi, trong giấc mơ cổ tích của nàng công chúa là em… nhưng anh có thể yêu với tất cả khả năng, niềm đam mê, ham muốn của mình… yêu chân thành, nồng nhiệt với một trái tim nóng bỏng… Nhưng lúc này đây… Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Em đến cuộc đời anh… mang tới cho anh nhiều thứ… những lời nói yêu thương ngọt ngào, những giây phút hạnh phúc, cảm xúc vô tận,… nhưng em lại chẳng cho anh có niềm tin để tin rằng anh đang yêu và được yêu… Anh chẳng dám tin vào trái tim mình nữa…

Đã khuya rồi… những dòng chữ này đc anh viết bằng máy tính nên chẳng thể lưu lại những giọt nước mắt của anh đã rơi xuống từ nãy giờ… bài hát Somebody’s me lại một lần nữa vang lên…

Somebody wants you
Somebody needs you
Somebody dreams about you every single night
Somebody can't breath without you, it's lonely
Somebody hopes someday you will see
That Somebody's Me
That Somebody's Me


[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZC768A||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

Anh từng nghe người ta nói: “Khoảng cách xa nhất giữa anh và em không phải khi chúng ta xa nhau, mà là khi trái tim em không có anh”

Rồi như vô tình, ca khúc No place that far cũng lại vang lên…

I can't imagine, any greater fear
Then waking up, without you here,
And though the sun, would still shine on,
My whole world, would all be gone,
But not for long,

If I had to run, if I had to crawl
If I had to swim a hundred rivers, just to climb a thousand walls,
Always know that I would find a way, to get to where you are,
There's no place that far

It wouldn't matter why we're apart,
Lonely miles or two stubborn hearts
Nothing short of God above
Could turn me away from your love
I need you that much

If I had to run, if I had to crawl
If I had to swim a hundred rivers, just to climb a thousand walls,
Always know that I would find a way, to get to where you are,
There's no place that far

If I had to run, if I had to crawl
If I had to swim a hundred rivers, just to climb a thousand walls,
Always know that I would find a way, to get to where you are,
There's no place that far

Baby there's no place that far

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZA8CAD||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]


Đúng là anh có thể vượt qua núi cao, vượt qua biển cả để đến với em... Nhưng cái khoảng cách giữa 2 trái tim nó mới thật xa xôi vô tận...
Đêm nay anh sẽ tạm tin vào trái tim của mình, và mơ về một khung trời bình yên...
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Chỉ còn đêm nay HN trở gió...

Mấy đêm nay, có một chú mối cứ kêu ỉnh ỏi. Tôi đã mấy lần xua nó đi rồi, nhưng nó vẫn quay lại và tiếp tục rống lên một cách ương bướng, thách thức…
Đêm nay HN trở lạnh… có lẽ vì ảnh hưởng của cơn bão vẫn còn… hoặc có điều gì đó làm cho tôi cảm thấy lạnh… hoặc tôi đang thèm được lạnh…

“Hà Nội là trung tâm nhà quê”… Bất chợt tôi nhớ lại câu nói “bất hủ” của thầy giáo dạy môn Triết Học ngày trước của tôi. Hồi ấy, mỗi lần thầy nói câu ấy, cả lớp ai cũng cười, có lẽ bởi vì ai cũng nghĩ rằng cái triết lý của thầy chẳng giống ai, là ngược đời. Nhưng giờ đây, đêm cuối cùng ở HN, tôi mới chợt nhận ra, thực sự thì hồi đó chẳng ai trong chúng tôi đủ sức để hiểu câu nói của thầy. Bỗng dưng tôi cảm thấy chạnh lòng…
Lẽ nào HN đúng là trung tâm nhà quê như thầy nói? Có lẽ thế thật…
Ngày xưa, khi tôi còn học cấp 2, tôi có dịp được từ quê ra HN chơi. Khi đó, HN với tôi thật huyền bí và kỳ diệu… Đối với tôi, HN lúc ấy là cái gì đó rất thiêng liêng và cao quý…
Tôi bây giờ đã khác cái tôi ngày xưa rất nhiều, và HN bây giờ cũng khác HN ngày xưa rất nhiều…
HN bây giờ nhiều công trình đẹp hơn, nhiều thứ hiện đại hơn… Nhưng HN cũng đang NHÀ QUÊ hơn… Tôi có cảm giác HN như một gã nhà quê đua đòi, ăn chơi, bắt chước một cách kệch cỡm… HN chỉ mới phát triển cái vỏ bọc bề ngoài từ xấu xí trở nên sang trọng, từ xù xì trở nên bóng nhoáng. Nhưng phần bên trong thì dường như chả ai thèm quan tâm đến. HN đúng là một gã nhà quê mặc quần áo đẹp đẽ nhưng cái đầu và tâm hồn thì xù xì, thô kệch…

Thôi… quên câu nói của thầy giáo dạy triết đi, quên cái nhà quê của HN đi…
Chỉ còn đêm nay nữa thôi… ngày mai tôi chuyển đến một nơi cách HN gần 2 nghìn cây số…
Sẽ không còn những ngày lang thang trong Quốc Tử Giám nữa…
Không còn những kỷ niệm đi nhặt lá đá ống bơ ở đường Hoàng Diệu nữa…
Không còn những lúc thơ thẩn dọc bờ hồ Hoàn Kiếm nữa…
Không còn những lần ngắm hoàng hôn chiều Hồ Tây nữa...
Không còn những đêm đứng trên cầu vượt giang rộng sải tay như muốn ôm cả thế giới vào lòng nữa…
Không còn những phút giây lặng im đi dưới mưa nữa…

Và cũng không còn cái hơi lạnh quen thuộc, cái suýt xoa vội vã,… của mùa đông… mùa đông yêu thương…

Đôi khi… cái gì mất đi mới nhận ra là nó quý giá… HN lúc này trong tôi như trở lại cái ngày của thời thơ ấu… một chút huyền bí, một chút kỳ diệu… một chút luyến tiếc…

Bản tình ca đêm của chú mối vẫn tiếp tục vang lên… hơi nhức đầu, nhưng nghe kỹ lại có cái gì đó hay hay, thú vị… có lẽ bởi chỉ còn đêm nay nữa thôi…
Chỉ còn đêm nay HN trở gió…

Đêm HN 13.09.09
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Ngày mai...

“Và khi tôi đứng đó, trong bong tối, tôi như nhìn thấy những năm tháng còn lại của đời mình và tôi đã tự nói một lời thề, rằng nếu tôi được sống sót và bình an, tôi sẽ sống suốt phần đời còn lại của mình như một con người xuất chúng. Tôi đã không hề nghĩ đến việc mình sẽ là một người vĩ đại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi có thể buộc mình sống như thể đó là sự thật. Tôi sẽ thực hiện đúng các nguyên tắc cơ bản của con người. Tôi sẽ đứng lên bảo vệ những gì mình tin tưởng. Tôi sẽ là một con người tốt hơn. Tôi sẽ giúp đỡ người khác. Tôi sẽ thực sự tin, và hành động như thể tất cả mọi người đều là anh em của thôi. Và tôi sẽ nỗ lực để biến thế giới mà tôi đang sống thành một nơi tốt đẹp hơn. Trong bong tối, chợt một sự yên bình bao trùm lên tôi, bởi tôi đã thấy rằng một khi sống sót được, thì tôi cũng có thể thực sự đạt được những mục tiêu đó. Và tôi không bao giờ hối tiếc.”

Có thể một điều gì đó như là định mệnh… Tôi đọc được những dòng này một cách tình cờ, vào một thời điểm tình cờ…
Đêm ấy tôi cũng đang ngồi trên bầu trời như người đàn ông trong những câu nói trên, tất nhiên là ngồi trong “con chim sắt khổng lồ”. Có thể tôi ko gặp trường hợp máy bay gặp sự cố nguy hiểm như Michener… nhưng cũng có đủ điểm tương đồng để tôi thấy đó là định mệnh… Cũng thời gian vào một buổi đêm, cũng ở trên bầu trời,… và những suy nghĩ của Michener đã trả lời cho tôi rất, rất nhiều những câu hỏi của tôi trước kia…

Tôi chưa từng gặp ông ngoài đời thực, nhưng có thể tôi đã được gặp ông ở nơi khác, đâu đó trong tư tưởng, trong suy nghĩ, trong mục đích sống,…

…Đâu đó vào ngày mai…

Đêm đó tôi cũng tự nhủ với mình… Ngày mai tôi sẽ bắt đầu sống như một con người xuất chúng…
Đêm 14.09.09...



Đêm – HCM 17.09.09
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Ý nghĩa cuộc đời!

Đôi khi… con người ta sống mà chẳng biết lý do nào níu giữ họ lại trên đời… Đôi khi người ta cứ sống mà chẳng hiểu vì sao phải sống… Đôi khi sống trên đời mà chẳng biết được ý nghĩa của cuộc đời…

Tôi còn nhớ câu nói của cô giáo dạy môn văn hồi tôi học cấp 2:

“Trời sinh voi, trời sinh cỏ
Thượng Đế sinh người, Thượng Đế bỏ đi”

Trời cho ta cuộc đời, nhưng lại ko cho ta ý nghĩa của cuộc đời. Trời cho ta cuộc sống, nhưng lại bắt ta từng ngày phải kiếm tìm ý nghĩa để sống. Phải chăng là khó khăn, chướng ngại của ông trời dành cho con người ta để thử thách. Như thế thì thật chẳng công bằng chút nào… con người ta… nhỏ bé quá.
Cứ nói “Nhân định thắng thiên” Để rồi lại “Hành sự tại nhân- Thành sự tại thiên”. Rõ thật là bất công.

Uh thì cuộc sống quý giá thật… Nhưng để rồi sao nếu đến cuối đời vẫn còn tiếc nuối rằng vẫn chưa tìm được ý nghĩa cuộc đời.
Tôi thấy lo sợ lắm. Không phải sợ chết, mà sợ suốt cuộc đời còn lại của mình, tôi vẫn không tìm được điều gì đã cho tôi ý nghĩa để sống… Gia đình? Bạn bè? Tình yêu? Sự nghiệp?... khó nghĩ quá…

Giá như ông trời khi sinh ra ta thì cũng cho ta cái ý nghĩa cuộc đời luôn thì hay biết bao. Ta sẽ không còn phải từng ngày lang thang để kiếm tìm nữa…

Nhưng mà có khi như vậy lại đúng. Hình như cái níu kéo ta lại trên đời chính là vì ta còn phải làm cái công việc đó, công việc của cả đời… Lang thang và kiếm tìm.

Nhưng mà bất công, bạc bẽo quá… nhiều khi vô tình nữa…

Nhiều ngày trôi qua như cái ánh đèn le lói giữa đại dương ấy. Lúc nào cũng nơm nớm lo âu… một cơn gió nhẹ, một giọt nước nhỏ cũng có thể làm tắt đi ngọn đèn ấy… rồi biết đâu ngày mai bỗng nhiên chẳng thấy đâu nữa…

Thỉnh thoảng mỗi đêm về, tôi lại chợt tự hỏi mình,rằng liệu 100 năm nữa, 1000 năm nữa có còn ai biết đến tôi đã từng tồn tại trong cõi đời ko? Cũng như tôi đã ko biết đến rất rất nhiều người trong cái lịch sử mấy chục nhìn năm của thế giới vậy. Rồi tôi lại tự hỏi, rằng 100 năm nữa, 1000 năm nữa, liệu tâm hồn tôi có còn tồn tại ko?, ý thức tôi có còn tồn tại ko? Suy nghĩ của tôi có còn tồn tại ko? Tôi có còn được chứng kiến những thay đổi của thế giới nữa ko?... chợt bật khóc… cuộc sống… mong manh và phù du quá…

Thì đành vậy, cái quy luật luân hồi nó thế, tránh sao được…

Nhưng mà giá như có thể tìm được ý nghĩa của cuộc đời mình, thì cũng chẳng có gì phải nuối tiếc nữa. Hoặc là sau cái vòng luân hồi chuyển kiếp ấy, tôi vẫn nhớ mình trước kia là ai… Để có thể lại tiếp tục hành trình lang thang và kiếm tìm mà đang giang dở…



23.09.09
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Trong buổi sớm mai của khu rừng già, một chú sư tử đang đi lang thang một mình… Có lẽ vì chưa từng được đi trong khu rừng 1 mình bao giờ nên chú cảm thấy thích thú, khoái chí lắm. Cứ thấy gì hay là chú dừng lại xem, có gì vui là cùng đùa giỡn
Lúc thì dùng cái mũi hích hích đùa giỡn với chú bươm bướm... Lúc lại chăm chú quan sát 1 chú giun lạc đường…
Chú ta như đang tận hưởng 1 cảm giác của tự do, vô tư, bồng bềnh… Cứ thế tung tăng trong khu rừng già, như một lãng tử lang thang với niềm vui bất tận.
Nhưng chú đâu biết rằng… càng đi khu rừng càng trở nên kỳ lạ và bí hiểm… Đến khi mặt trời chỉ còn lấp ló một chú ở góc núi… chú mới nhận ra rằng đã đi quá xa…
Chú vội vã tìm đường về… nhưng lúc này mọi thứ trong mắt chú đều trở nên vô cùng lạ lẫm… Chú ko còn nhận ra đâu là đường về nữa… chú đành bước đi với một niềm hi vọng nhỏ nhoi…
Chú đi qua một cái cây cao chót vót, vượt qua một con suối nhỏ chảy rí rách với đàn cá bé xíu tung tăng bơi lội… vẫn không nhân ra đâu là đường về… chú buồn bã cúi đầu… bước chầm chậm…

Bỗng đâu đó có tiếng nói vang lên: Chào chàng trai, cậu đang đi lạc àh?
Chú sư tử ngơ ngác nhìn xung quanh, không hiểu tiếng nói đó từ đâu phát ra…
- Hãy nhìn lên đây chàng trai. Một bông hoa đang vắt vẻo uốn quanh một gốc cây đại thụ lên tiếng.
Image
Chú sư tử giật mình: Ô, một bông hoa biết nói. Và rồi lại cái tính nghịch ngợm, chú nghếch mũi lên hít hít bông hoa.
- Bông hoa chợt tỏ vẻ tức giận nói: này này, tránh xa ta ra, con vật hôi hám kia.
Chú sư tử lùi lại vài bước rồi cười nói: Xin lỗi, vì lần đầu tôi thấy một bông hoa biết nói nên… chú ngập ngừng.
- Ha ha, anh cả bị 1 con sư tử nghịch kìa - một tiếng nói ở hướng khác lại vang lên. Là một bông hoa với những cánh đỏ rực rỡ và một con bướm đang bay lượn xung quanh.
Image

- Coi chừng đến lượt anh đó :p – Lại 1 bông hoa biết nói xuất hiện, Lần này là một bông hoa bé nhỏ, xấu xí, nép mình khe khẽ dưới tán lá sát mặt đất.
Image

Chú sư tử của chúng ta nãy giờ tỏ ra bàng hoàng nhưng cũng ko kém phần thích thú, chú quên hẳn việc bị đi lạc và đang tìm đường về nhà. Chú cất tiêng hỏi:
- Các bạn là ai vậy? tại sao các bạn biết nói?
Bông hoa đầu tiên lên tiếng. Chúng ta là những hoa tiên, được trời ban xuống với xứ mệnh giúp đỡ các sinh vật trong khu rừng này.
- Cậu nhóc, cậu đang đi lạc phải ko?
- Vâng đúng vậy - chú sư tử sực nhớ đến chuyện đi lạc, liền ngạc nhiên đáp.
- Chúng tôi sẽ chỉ đường cho cậu, nếu cậu trả lời chúng tôi môt câu hỏi.
Chú sư tử phân vân… “Mình đang lạc đường, cũng chẳng còn cách nào khác, đành nhờ bọn họ vậy”.
- Được, các bạn hỏi đi.
- Trong cuộc đời chú thì 3 điều gì là quan trọng nhất?
Chú sư tử ngẩn người, từ trước tới nay có bao giờ chú nghĩ tới điều này đâu. Chú bối rồi đáp - là thức ăn… vui chơi…và….và…
Bông hoa thứ nhất lặng lẽ lắc đầu…
- Ngươi thật chẳng đáng để bọn ta giúp đỡ - Bông hoa thứ 2 tức giận nói… Những thứ ngươi nói thật tầm thường và thô tục… ngươi cũng là một kẻ tầm thường và thô tục…
Chú sư tử bối rối, chú nghĩ: “có lẽ họ sẽ ko chỉ đường cho mình rồi, mình có bao giờ nghĩ tới điều này đâu” – chú cúi mặt buồn bã…
Bỗng bông hoa thứ 3 nhẹ nhàng cất tiếng: - 2 anh hãy để bạn ấy nói nốt cái thứ 3 đã, em nghĩ không hẳn thế đâu.
Vẫn cúi mặt buồn bã, chú sư tử dường như chẳng muốn nói gì cả…
- Cậu nhóc, hãy nói tiếp đi. Bông hoa thứ nhất ôn tồn nói.
Chú sư tử nhìn lần lượt các bông hoa… rồi cúi đầu im lặng suy nghĩ…
Rồi bất chợt một tia sáng lóe lên trong đầu, chú thốt lên thật lớn như thể lo sợ ý nghĩ đó sẽ tan biến mất.
- Ước mơ… đúng rồi, là ước mơ ạ. Tôi luôn mang trong mình 1 mơ ước, một khát khao cháy bỏng về một cuộc sống tự do, phóng túng, hòa mình với thiên nhiên, ko lo toan, ko ganh đua… chỉ có niềm vui và hạnh phúc…
3 bông hoa nhìn nhau mỉm cười…
Đột nhiên bông hoa thứ 3 trở mình, các cánh hoa nhiều màu sắc xòe ra hết cỡ, cặp nhụy lấp lánh xuất hiện… bông hoa thứ 3 biến đổi hoàn toàn, từ một bông hoa nhỏ bé, xấu xí, chợt trở nên xinh đẹp, lộng lẫy khác thường…
Bông hoa thứ ba cất tiếng nói, đến cả giọng nói cũng thay đổi, trong vắt, ngọt ngào: - các anh thấy không, cậu ấy cũng biết Ước mơ đấy chứ.

Bông hoa thứ 3 quay về phía chú sư tử nói: Chúng tôi là 3 anh em hoa tiên, anh cả là Hoa Sức Khỏe, anh 2 là Hoa Hạnh Phúc, còn tôi là Hoa Ước Mơ. Đó cũng là 3 thứ quan trong nhất trong cuộc đời.
Rồi lại quay sang 2 bông hoa kia nói: anh cả và anh 2 biết ko, nếu không ăn uống thì làm sao có sức khỏe, nếu ko có niềm vui thi làm sao có hạnh phúc, vậy nên 2 anh đừng vội vàng đánh giá khi chưa chắc chắn nhé… vẻ bề ngoài của cuộc sống phàm trần có thế thô ráp, xấu xí, nhưng tâm hồn vẫn có thể trong sáng, đẹp đẽ mà…
2 bông hoa Sức Khỏe và Hạnh Phúc nháy mắt với nhau cười thầm: “Em gái trưởng thành thật rồi”
Hoa Ước Mơ lại nói: Chàng trai, cảm ơn cậu rất nhiều, nhờ câu trả lời của cậu mà ta có thể trở nên xinh đẹp và lộng lẫy như bây giờ. Để trả ơn cậu, ta sẽ chỉ đường về cho cậu. Nhưng cậu phải hứa với ta một điều.
Chú sư tử mừng rỡ đáp: chắc chắn rồi.
- Cậu phải luôn nhớ 3 điều quan trọng nhất trong cuộc sống là Sức khỏe, hạnh phúc và ước mơ nhé. Hãy luôn giữ gìn sức khỏe, tìm kiếm hạnh phúc và không ngừng mơ ước nhé. Hứa với ta, và một ngày nào đó chúng ta gặp lại, ta muốn thấy thành quả của cậu.

Chú sư tử khẽ mỉm cười, có lẽ là nụ cười mà chú sẽ nhớ mãi trong đời…
Image


The End.



p/s: Tặng... 1 người nào đó ^^! Thank you so much. Từ khi gặp lại bạn, tôi như cảm thấy cuộc sống trở nên tươi đẹp. Chợt nhận ra thời gian gần đây tôi cười nhiều hơn, trên stt ko còn thấy những emoticon buồn nữa, thay vào đó là những nụ cười rạng rỡ vui tươi... Những xúc cảm của tôi cũng trở nên dào dạt, bông bềnh, tôi như đang tìm thấy chính mình cách đây 2 năm về trước... cảm ơn, cảm ơn bạn nhiều lắm... Bạn và tôi đều có những ước mơ của riêng mình (biết đâu giống nhau nhỉ ^^!) và tôi tin những ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực trong tương lai ko xa... khi chú sư tử gặp những bông hoa... ^^!
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
MaiThuy_PR29
Posts: 461
Joined: Wed Jan 07, 2009 8:10 am
Location: Hà Nội
Contact:

Post by MaiThuy_PR29 »

hay quá!!! rất ý nghĩa :223:
"Bắt đầu từ vớ vẩn thôi
Kể từ hôm đó đứng ngồi bơ vơ
Nửa yêu thương, nửa đợi chờ
Nửa buồn, nửa giận, nửa ngờ người ơi"
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Vậy là phương nam xa xôi đã thêm một người con xứ bắc vào cư ngụ… miền đất nơi đây chỉ có 2 mùa nắng và mưa… cái nắng thì ở đâu cũng vậy, nhưng mưa ở đây đến và đi bất chợt như tính tình con gái… Sáng thức dậy đã thấy ánh nắng sáng bừng ngõ phố… chiều tan học thì mây đen ngập kín bầu trời… đất phương nam này với tôi còn nhiều điều lạ lẫm thật…

Cuộc sống bận rộn trôi đi, chợt nhớ ra vào thời gian này miền bắc đã trở lạnh… mùa đông bắt đầu len lỏi khắp phố phường, ngõ xóm. Cái hơi lạnh nhè nhẹ, dịu dàng của buổi giao thời giữa 2 mùa thu – đông cứ vuốt ve lấy da thịt. Cảm giác man mát rồi chợt rùng mình mỗi khi cơn gió lạnh thổi qua… Với tôi, mùa đông là mùa của những kỷ niệm, mùa của yêu thương… Mùa đông là mùa của những chiếc khăn len ngại ngùng quàng cổ nhau… của những cái nắm tay qua đôi găng tay ấm áp… của những lần xuýt xoa, mắt chạm mắt cười thầm…

Vậy là đã phải xa cái mùa đông ấy thật rồi… Nơi phương nam này lấy đâu ra mùa đông yêu thương chứ… còn đâu cái hơi lạnh nhè nhẹ, dịu dàng nữa…

Vậy mà mấy ngày hôm nay, phương nam chợt trở nên lạnh lẽo và giá buốt… Cái lạnh chẳng đến từ chiếc quạt điện cũ kĩ ở nhà, chẳng đến từ chiếc điều hòa hiện đại ở lớp học, cũng chẳng đến từ những cơn gió ***g lộng dọc đường đi… cái lạnh bất chợt từ đâu đó tới… len lỏi… luồn lách… có thể từ một tâm hồn lang thang… từ một trái tim cô độc…

Thời gian trôi đi ở nơi xứ lạ, tôi chợt nhận ra mình vừa đánh mất đi nhiều thứ mà chẳng biết bao giờ tôi tìm lại được… cái lạnh chẳng đến từ tác động bên ngoài… nó đến ngay trong tâm hồn và trái tim tôi…

Chợt rưng rưng bật khóc khi nhớ những kỷ niệm cũ… giờ đã xa thật rồi…

Cũng ngày này 2 năm về trước, tôi hồi hộp suốt đêm ko ngủ… chỉ mong trời mau sáng… ngày hôm ấy tôi bắt đầu một hành trình mà chẳng biết được nó sẽ vô cùng gian nan và khó khăn.

Cũng ngày này 1 năm về trước, tôi lang thang khắp phố phường Hà Nội. Tôi như một kẻ cô độc, lạc lõng giữa đất trời… Mỗi bước chân đi chầm chậm, lặng lẽ… Ánh mắt bâng quơ, thoảng buồn… và những cái thở dài…

Tôi cứ ngỡ, rồi thời gian trôi đi, thì mọi chuyện cũng sẽ qua đi… tôi vốn trí nhớ ko được tốt, chắc sẽ mau quên thôi… vậy mà… có những kỷ niệm chẳng thể nào quên được…

Đôi lúc lặng lẽ ngồi trong xe bus ngắm dòng người qua lại, đôi lúc tản bộ trong khuôn viên trường dưới những tán cây xanh… tôi thấy mình cô đơn quá… Tôi thèm cái cảm giác nghe lũ bạn véo von trò chuyện, thèm cái đêm mấy đứa ôm nhau ngủ cho quên đi cái lạnh tím tái đêm trại Xuân Hòa, thèm đôi lần lang thang cùng thằng bạn uống vài li rượi giải sầu…

Dẫu sao đây là con đường tôi đã chọn… tôi đánh cược với cuộc đời mình… cái giá phải trả đã ko nhỏ… liệu tôi có thu về được gì ko?

Thôi quên đi… nước chảy… nước cứ chảy, mây trôi… mây cứ trôi… còn tôi thì cứ lang thang trên con đường trầm mặc…

“Thời gian trôi qua mau, nhiều khi ngỡ như là giấc mơ…”




1h40-26.10.09
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Sáng thức giấc, có điều gì đó là lạ, bầu trời chẳng hửng nắng như mọi ngày… dường như có điều gì đó thay đổi… đêm qua trời trở lạnh…
Đất phương nam vốn dĩ chỉ có 2 mùa mưa nắng. Đi tìm cái cảm giác lạnh ở đây hiếm hoi như người ta tìm giọt nước giữa mênh mông sa mạc. Chợt nhớ cái hơi lạnh mỗi khi gió mùa đông bắc tràn về… có lẽ phải một thời gian nữa mới được cảm nhận lại…
Sáng nay bất chợt bầu trời phương nam trở lạnh… cái lạnh như đánh đố, trêu ngươi những người con phương bắc như mình. Chẳng đủ để thỏa mãn cơn thèm, nhưng đôi lúc lại làm người ta bất chợt rùng mình.
Bước chân tới trường, tôi cố gắng đi thật chậm để có thể cảm nhận thêm một chút cái không khí lạnh lạ lùng ấy. Chẳng thể lạnh như mùa đông rét buốt, cái lạnh này phảng phất những đặc tính của mùa thu, dịu nhẹ mà đôi khi cũng sởn da gà. Tôi nhận ra cơn gió đang lướt qua mái tóc mình, đùa giỡn với cánh tay trần của mình… như nâng tôi lên khỏi mặt đất, đưa về với không gian ngày xưa…
Ngốc thật. chỉ là một ngày thiếu ánh nắng và nhiều gió thôi mà… đất phương nam thì lấy đâu ra mùa đông mà tưởng tượng…
Có lẽ trong lòng đang có nhiều tâm sự, lại gặp đúng ngày gió lạnh ở đâu tràn về, làm tôi dâng lên cái cảm giác nhớ nhung. Nhớ mùa đông năm nào…
Thời gian gần đây, nghe tin không khí lạnh tràn về miền bắc, những tưởng khi nói chuyện với mấy người bạn cũ đang ở miền bắc, nghe họ than thở về cái rét buốt, xuýt xoa mỗi khi gió lùa vào căn phòng, đôi bàn tay buốt cóng trở nên vụng về, thì tôi có thể cảm nhận phần nào đó của mùa đông, tôi có thể vơi đi phần nào nỗi nhớ… Nhưng có lẽ tôi chẳng bao giờ có được…
Đôi lúc thèm có cái bàn tay lạnh buốt của thằng bạn chọc vào cổ mình… hay những ánh mắt tươi vui, rộn rã trong lớp học ấm áp… đâu hết rồi…!
Nín đi nào, con trai sao có thể khóc chứ…
Tết này… ta về với mùa đông…!
Giá như có 1 bàn tay lạnh nắm tay mình… một ánh mắt tươi vui nhìn mình… khi bước chân trở về với miền bắc thân thương…
Giá như…

Thì cứ ước vậy, dẫu biết cuộc đời không phải là giấc mơ…


Sáng 23.11.09


[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?YS9mZi9hZmY5MGI0YjY2MjUyM2U5OTFkYWNmZWQ1NzI3NjI4Ni5cUIbaBmUsICDN8Tm90aGldUngZyBHWeB25dUngYSBDaGFdUngZ2UgTXkgRm9yIExvInagaMEdmUgWW91fEdsZW5dUngIE1lZGVpmUsICm9zfHwx[/FLASH]

If I had to live my life without you near me
The days would all be empty
The nights would seem so long
With you I see forever oh so clearly
I might have been in love before
But it never felt this strong

Our dreams are young
And we both know they'll take us
Where we want to go

(Chorus 1)
Hold me now
Touch me now
I don't want to live without you

(Chorus 2)
Nothing's gonna change my love for you
You ought know by now how much I love you
One thing you can be sure of
I'll never ask for more than your love

(Chorus 3)
Nothing's gonna change my love for you
You ought know by now how much I love you
The world may change my whole life through
But nothing's gonna change my love for you

If the road ahead is not so easy,
Our love will lead the way for us
Like a guiding star
I'll be there for you if you should need me
You don't have to change a thing
I love you just the way you are
So come with me and share the view
I'll help you see forever too
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Ký ức ngủ quên
Phần I: Xuân Hòa ký

Ký ức ngày xưa giờ chỉ lưu lại trong những bức ảnh vô tri... Đôi lúc rảnh rỗi lôi ra ngắm nhìn, tưởng tượng lại cái không khí lúc ấy... nhưng... xa rồi...

Image
Image
Image
Image
Image
Image

Đâu rồi những ngày hành quân khi trời còn tối mờ trong sương sớm... Đâu rồi những đêm ôm nhau ngủ cho quên đi cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông trên vùng núi đồi hẻo lánh xa xôi... Đâu rồi những tiếng gõ bát leng keng rộn ràng vang lên mỗi bữa ăn... Đâu rồi những tiếng hát với đủ thể loại âm thanh cùng hòa ca... Và những bài học đạo đức, lịch sử dân tộc,... và cả những chén rượu ấm áp hòa cùng niềm vui với nỗi buồn...

Ngày hôm nay chợt ngồi nhớ lại, rồi bất chợt ngậm ngùi... nhớ và quên... giọt nước mắt thấm qua môi lúc nào chẳng biết


30.11.09
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
bangthanhnbns
Posts: 216
Joined: Wed Dec 09, 2009 11:05 pm

Post by bangthanhnbns »


Hêy. thanks !!! nghe mãi bài nì "Nothing Gonna Change My Love For You" mà ko thấy chán vì hay :D
" Nếu cuộc đời đá bạn một cái thì hãy để nó đá bạn về phía trước "
Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”