Nhật ký của nước
Em! Bay lang thang trong dòng chảy ngược xuôi của cuộc đời…
Thuở hồng hoang… thời hiện đại. Từ những làn hơi mảnh mai em được sinh ra…
Em mang theo khát vọng chu du khắp mọi miền thế giới… em trên trời cao, xuống mặt đất, hoà vào dòng suối mát dịu trong lành… em vẫy vùng khắp bốn bể đại dương… rồi bầu trời lại đón em…
Nơi đâu em cũng có những người bạn tuyệt vời…
Trên bầu trời cao, em làm bạn với mây, với gió, với những chú chim. Mây cho em một khoảng bình yên, gió đưa em đi khắp nơi ngắm nhìn thế giới., những chú chim ca hát cho em nghe những bản nhạc du dương… trái tim em đồng cảm…
Em xuống mặt đất… gặp những tâm hồn đơn độc… họ chào đón em trong nỗi buồn trầm mặc… em có thể làm mát dịu phần nào tâm hồn họ…
Những dòng đất khô cằn, những tán cây héo úa, những bông hoa ủ rũ… họ đợi em! bầu trời cho em sự yên bình, nhưng xuống mặt đất là nghĩa vụ của em, quan trọng hơn, em mang cho thế giới sự sống mới… em vui lắm…
Những dòng suối lôi kéo em đi… họ kể em nghe về một thế giới bao la, rộng lớn ở phái trước… em hoà vào dòng chảy… len lỏi giữa những cánh rừng, những kẽ đá… em vượt lên một chỏm núi, rồi đổ ào xuống mạnh mẽ, mãnh liệt… là Thác đấy! một màu trắng xoá, mát rượi, trong vắt… trước đây em nghĩ thác hung dữ lắm, nhưng không phải. Dòng thác đổ xuống với tất cả khát khao, nhiệt huyết tuổi trẻ của mình, chẳng cần biết phía trước là gì… một khoảng “đời” vượt qua bao núi cao hiểm trở, cánh rừng chằng chịt… đến khi đổ xuống như một phần ước mơ được thoả mãn…
Rồi lại êm ả trôi đi…
Em được nghe về biển cả, đại dương… từng ngày em khát khao được hoà tan vào thế giới ấy… có thể là 1 sự trở về, có thể nơi ấy trước đây em được sinh ra… và cũng là tương lai phía trước em đến.
Một ngày… em chia tay dòng suối và hiến dâng vào biển cả bao la…
Em chợt giật mình… nơi này là một thế giới thật xa lạ, mọi thứ đều kỳ lạ… em thấy mình lạc lõng…
Xung quanh em không còn là ngọt ngào như khi em ở sông ở suối…
Hàng ngày là sóng dữ, biển gào thét, em đang chao đảo trong thế giới này… Đó như những khắc nghiệt, khó khăn của thế giới dành cho con người vậy… có người vượt qua và thành công… có người không vượt qua…
Em chỉ là một sinh linh bé bỏng. Ấm áp, yên bình trong vòng tay của bầu trời, tươi vui dưới mặt đất, vui chơi cùng sông suối… tất cả đều ngọt ngào…
Giờ đây là biển cả… Không còn là mái nhà yên bình của quá khứ nữa… em nhận ra, biển cả là thử thách lớn trong “dòng đời” em. Em phải làm thế nào để vượt qua?
Lúc này em nhớ tới anh, nhớ về một thời hoài niệm… một thời xa vắng… Em nhớ ngày ấy, lần đầu gặp anh, anh đã làm em tan chảy… anh là lửa, nóng bỏng… bùng cháy… Trái tim em tan biến… anh trộm mất rồi !...
Đó cũng là lần đầu tiên em biết được sự “nóng bỏng” của tình yêu… Nhưng em là nước, anh là lửa… chẳng thế nào bên nhau được…
Bây giờ… giữa một thế giới hoàn toàn mới lạ, đầy chông gai thử thách. Em cần có anh bên cạnh… em biết khi có anh, em sẽ vượt qua tất cả…
Nhưng giờ này… anh ở đâu?
Em phải tự mình vươn lên anh ạ! Biển cả sẽ trở thành ngôi nhà mới của em… Em sẽ tìm lại sự yên bình, vui tươi như trước… Để một ngày em trở về với bầu trời… Nhưng trước mắt em đó là đại dương…
Em đã bắt đầu thích nghi với môi trường mới… Biển tuy mặn, sóng tuy hung dữ… nhưng luôn tiềm ẩn những điều tuyệt vời… Em kết bạn với những chú cá đầy màu sắc, và nhiều sinh vật biển khác… Họ luôn là những người bạn ở bên em…
Mỗi buổi sáng em lên mặt biển ngắm bình minh… chiều về lại ngắm hoàng hôn… Em thấy tâm hồn mình dịu nhẹ, sau những khó khăn của cuộc sống.
Nhưng anh ạ, chẳng phải lúc nào quyết tâm và niềm tin của em cũng tràn đầu… Đôi lúc em thấy hụt hẫng, đôi lúc em thấy thất vọng, mệt mỏi… Đã có lúc em muốn buông xuôi…
Và anh biết không? Những lúc như vậy em thường lên mặt nước và nhìn bầu trời. Nơi ấy có mây, gió,… những người bạn của em. Có những chú chim đang tự do tung cánh bay lượn. Khát khao được thỏa sức bay lượn, được đi khắp mọi miền thế giới của em lại trỗi dậy… rừng rực… tuôn trào…
…
Và một ngày…
Em vượt biển bay lên…
25-26.04.08
(phần tiếp theo: Nhật ký của lửa)
°ღ Khung trời bình yên ღ°
- kool_nhoxjnh
- Posts: 101
- Joined: Tue Mar 23, 2010 3:38 pm
- Location: Từ Liêm, HN
- Contact:
uhm. đọc xuân hòa kí, vừa thấy vui, vừa thấy lo. nhìn nahr í như đi đánh trận giả í nhỉ? hjx. ai có kinh nghiệm về xuân hóa thì lên chém đi nhé dđể mình còn rút kinh nghiệm cho lần đi đợt này. hi vọng 1 đi 1 trở lại, hoàn toàn nguyên vẹn ^^
sang đây chém nha http://hocsinhbadinh.net/diendan/showthread.php?p=18841#post18841
sang đây chém nha http://hocsinhbadinh.net/diendan/showthread.php?p=18841#post18841
[CENTER]Ngã xe đau lắm phải không , nhưng tập xe mà không ngã thì không thể biết đi . Cuộc đời này cũng vậy , không vấp ngã thì chúng ta sẽ không trưởng thành vì vậy đừng bao giờ bỏ cuộc bạn nhé !
[/CENTER]
[CENTER].~!`...Chông chênh nhớ...`!~.[/CENTER]

[CENTER].~!`...Chông chênh nhớ...`!~.[/CENTER]
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8wOS8yOC8yLzMvInagaMEMjNlMzY4YzFiYjIzMmYzZDA0OWMwYTRhMjJkOWY3NzYdUngWeBXAzfFBoxrDhdUng6NdUngZyBI4WeBdUngTWeBmd8QdUngG6sW5nIEcUIbaBp4WeBdUngBdXx8Mg[/FLASH]
“Những chiếc giỏ xe… chở đầy hoa phượng…
Em chở mùa hè của tôi đi đâu…”

Đâu đó trong góc phố tĩnh lặng, tiếng nhạc dịu dàng, nhè nhẹ thoảng qua. Mỗi lần phượng nở, những xúc cảm cứ da diết ngập tràn…
Bỗng nhớ lại thời học sinh yêu dấu, trên con đường tới trường, đạp xe chầm chậm ngắm nhìn hàng phượng vĩ nở đỏ rực bên dòng sông thơ mộng.
Và những ngày lang thang khắp phố phường Hà Nội, những cánh phượng hồng dập dờn bay lượn theo từng nhịp sóng hồ Gươm xanh mướt…
“Chùm phượng vĩ em cầm… là tuổi tôi mười tám…
Thuở chẳng ai hay… thầm lặng mối tình đầu…”

Lần này thật khác biệt, nếu như HN còn ngập trong những cơn mưa xuân quyến rũ, những cánh hoa xoan thơ mộng. Thì một buổi sáng phương nam, những chùm hoa phượng đã đỏ rực góc trời…
Nơi đây, màu đỏ của những chùm phượng vĩ ko đủ làm cho người ta cảm thấy náo nhiệt, rộn ràng… nhưng những cánh phượng bé nhỏ ấy bất chợt bừng nở làm người con phương bắc đã quen với hoa phượng tháng 5 bỗng cảm thấy xao xuyến, bồi hồi…
“Mối tình đầu của tôi… là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi… mang đến lại mang về…”

Đặt chân đến miền đất mới, muốn quên đi những ký ức cũ, để tìm kiếm và tạo lập 1 cuộc sống mới… thế nhưng tình yêu đã qua là tình yêu khó quên, để chỉ 1 cánh hoa bé nhỏ, một câu hát vu vơ cũng đủ làm những kỷ niệm nô nức ùa về… đánh thức những tình cảm ẩn sâu trong trái tim… những tình cảm mà quá khứ chẳng thể bật thành lời…
“Cánh phượng hồng ngẩn ngơ…
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường… áo lụa gió thu bay…”

Vậy là lại được ngước mắt ngắm nhìn những cánh phượng hồng dập dờn trên nền xanh da trời… dù ko phải là miền quê yêu dấu… dù ko phải là HN thân thương… nhưng biết đâu, những cánh phượng hồng nơi này lại có thể níu chân đc 1 kẻ lang thang…
“Mối tình đầu của tôi…
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu… chỉ một ngườig không hiểu…
Nên có một gã khờ… ngọng ngịu đứng làm thơ…”

…
Sẽ bước qua những cánh phượng ấy và sẽ mỉm cười…
Để chờ… một tiếng ve đầu mùa…

“Em chở mùa hè đi qua… còn tôi đứng lại…
Nắng ngập đường…
Một vạt tóc……… nào xa…”

6/4/2010
“Những chiếc giỏ xe… chở đầy hoa phượng…
Em chở mùa hè của tôi đi đâu…”

Đâu đó trong góc phố tĩnh lặng, tiếng nhạc dịu dàng, nhè nhẹ thoảng qua. Mỗi lần phượng nở, những xúc cảm cứ da diết ngập tràn…
Bỗng nhớ lại thời học sinh yêu dấu, trên con đường tới trường, đạp xe chầm chậm ngắm nhìn hàng phượng vĩ nở đỏ rực bên dòng sông thơ mộng.
Và những ngày lang thang khắp phố phường Hà Nội, những cánh phượng hồng dập dờn bay lượn theo từng nhịp sóng hồ Gươm xanh mướt…
“Chùm phượng vĩ em cầm… là tuổi tôi mười tám…
Thuở chẳng ai hay… thầm lặng mối tình đầu…”

Lần này thật khác biệt, nếu như HN còn ngập trong những cơn mưa xuân quyến rũ, những cánh hoa xoan thơ mộng. Thì một buổi sáng phương nam, những chùm hoa phượng đã đỏ rực góc trời…
Nơi đây, màu đỏ của những chùm phượng vĩ ko đủ làm cho người ta cảm thấy náo nhiệt, rộn ràng… nhưng những cánh phượng bé nhỏ ấy bất chợt bừng nở làm người con phương bắc đã quen với hoa phượng tháng 5 bỗng cảm thấy xao xuyến, bồi hồi…
“Mối tình đầu của tôi… là cơn mưa giăng giăng ngoài cửa lớp
Là áo ai bay trắng cả giấc mơ
Là bài thơ còn hoài trong vở
Giữa giờ chơi… mang đến lại mang về…”

Đặt chân đến miền đất mới, muốn quên đi những ký ức cũ, để tìm kiếm và tạo lập 1 cuộc sống mới… thế nhưng tình yêu đã qua là tình yêu khó quên, để chỉ 1 cánh hoa bé nhỏ, một câu hát vu vơ cũng đủ làm những kỷ niệm nô nức ùa về… đánh thức những tình cảm ẩn sâu trong trái tim… những tình cảm mà quá khứ chẳng thể bật thành lời…
“Cánh phượng hồng ngẩn ngơ…
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ trên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường… áo lụa gió thu bay…”

Vậy là lại được ngước mắt ngắm nhìn những cánh phượng hồng dập dờn trên nền xanh da trời… dù ko phải là miền quê yêu dấu… dù ko phải là HN thân thương… nhưng biết đâu, những cánh phượng hồng nơi này lại có thể níu chân đc 1 kẻ lang thang…
“Mối tình đầu của tôi…
Nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi
Ai cũng hiểu… chỉ một ngườig không hiểu…
Nên có một gã khờ… ngọng ngịu đứng làm thơ…”

…
Sẽ bước qua những cánh phượng ấy và sẽ mỉm cười…
Để chờ… một tiếng ve đầu mùa…

“Em chở mùa hè đi qua… còn tôi đứng lại…
Nắng ngập đường…
Một vạt tóc……… nào xa…”

6/4/2010
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Gió thì thường bay đi...
Nhưng về nơi đâu thì nào ai biết.
Mây thì thường trôi đi...
Nhưng về nơi đâu thì nào ai biết.
....
uh, đi hết đi, quên luôn cũng đc...
Cuối cùng thì... vẫn là chỉ còn một kẻ lang thang...
xung quanh không gió
bầu trời không mây
xòe bàn tay
Đếm thời gian in hằn từng vết
Thế là hết?
Không, còn lại những nghi ngờ...
Biết đâu... ngày mai kết thúc.

Nhưng về nơi đâu thì nào ai biết.
Mây thì thường trôi đi...
Nhưng về nơi đâu thì nào ai biết.
....
uh, đi hết đi, quên luôn cũng đc...
Cuối cùng thì... vẫn là chỉ còn một kẻ lang thang...
xung quanh không gió
bầu trời không mây
xòe bàn tay
Đếm thời gian in hằn từng vết
Thế là hết?
Không, còn lại những nghi ngờ...
Biết đâu... ngày mai kết thúc.

<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Đi tìm những điều chưa biết
Đêm mưa gió… sấm chớp nhì nhằng liên hồi… Bỗng dưng có cảm giác như vừa rơi vào một khoảng không sâu thẳm.
Trống rỗng…
…Và hụt hẫng…
Mông lung…
…Và bơ vơ…
Có cái gì đó cứ rộn rạo trong lòng… hình như là hơi buồn… hay là rất buồn?
Giật mình nhận ra những điều vô hình, nhưng chính những cái vô hình đó lại tạo ra cảm giác như bây giờ…
… Đôi lúc thoáng có thoáng không trong suy nghĩ…
Chẳng biết nghĩ về điều gì? Buồn & vui? Tình yêu & Công việc? Cuộc sống & cái chết…
Muốn đi tìm những điều chưa biết… vì sao?... vì sao?...
Gục đầu xuống bàn, cảm giác mệt mỏi, muốn buông xuôi… giá như có thể quên đi tất cả… giá như là một kẻ say… quên đời…
Những mảng đối lập sáng tối, vô tình bên nhau…
Buồn là gì nhỉ? Là như lúc này sao? Là khi mệt mỏi luôn có một người bên cạnh… là khi bước chân đi chầm chậm dọc con đường quen thuộc cùng ai đó cầm tay… là khi cần một vòng tay ấm áp, một đôi mắt cảm thương… rồi khi tỉnh giấc mơ biết mình chẳng có gì cả… buồn là thế àh?
Vui là gì nhỉ? Là những đêm thức khuya với đôi mắt thâm quầng chỉ để là một điều gì đó rất đỗi bình thường… Là những ngày mưa ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng hoang vu… Là giọt nước mắt chợt rơi nghẹn ngào… Dù là dêm khuya, dù là căn phòng hoang vu, dù là những giọt nước mắt… nhưng nụ cười vẫn nở… bởi vì biết rằng có một ai đó đang nghĩ đến mình, như đang bên cạnh mình dẫu người đó ở rất xa… Vui là thế àh?
Tình yêu là gì nhỉ? Là những ngày cô đơn bước dọc con đường thơ mộng… Là những đêm nằm thao thức nghĩ suy… Là lúc bất chợt lãng quên đi nhiều điều quan trọng… Chỉ bởi vì những lúc ấy đang nghĩ đến một người đặc biệt… Tình yêu là thế àh?
Công việc là gì nhỉ? … Công việc là gì nhỉ?
Cuộc sống là gì nhỉ? Là những lần đôi tay mỏi nhừ cầm cây bút và viết… Là những ngày lang thang khắp nơi chỉ để nhìn ngắm con người và cảnh vật… Là ước mong có tương lai thanh bình, êm ả… Cuộc sống là thế àh?
Cái chết là gì nhỉ?... Có ai biết được điều này đâu… khi biết thì đã không thể để lại câu trả lời cho người khác biết nữa rồi… nhưng… Có thể là khi ý nghĩa của cuộc sống không còn nữa… Có thể là khi không còn con đường nào để đi… Có thể là khi đã quá mệt mỏi… Có thể là khi bầu trời tối đen trước mắt… Có thể là khi đã cảm thấy mãn nguyện với cuộc đời… Có thể là khi muốn được giải thóat… Chết là thế àh?
…
Còn nữa…
Còn nữa…
Lơ lững giữa khoảng không của cuộc đời… biết đâu tìm được những điều chưa biết còn ẩn giấu trong bóng tối vĩnh hằng…
Đêm mưa gió… sấm chớp nhì nhằng liên hồi… Bỗng dưng có cảm giác như vừa rơi vào một khoảng không sâu thẳm.
Trống rỗng…
…Và hụt hẫng…
Mông lung…
…Và bơ vơ…
Có cái gì đó cứ rộn rạo trong lòng… hình như là hơi buồn… hay là rất buồn?
Giật mình nhận ra những điều vô hình, nhưng chính những cái vô hình đó lại tạo ra cảm giác như bây giờ…
… Đôi lúc thoáng có thoáng không trong suy nghĩ…
Chẳng biết nghĩ về điều gì? Buồn & vui? Tình yêu & Công việc? Cuộc sống & cái chết…
Muốn đi tìm những điều chưa biết… vì sao?... vì sao?...
Gục đầu xuống bàn, cảm giác mệt mỏi, muốn buông xuôi… giá như có thể quên đi tất cả… giá như là một kẻ say… quên đời…
Những mảng đối lập sáng tối, vô tình bên nhau…
Buồn là gì nhỉ? Là như lúc này sao? Là khi mệt mỏi luôn có một người bên cạnh… là khi bước chân đi chầm chậm dọc con đường quen thuộc cùng ai đó cầm tay… là khi cần một vòng tay ấm áp, một đôi mắt cảm thương… rồi khi tỉnh giấc mơ biết mình chẳng có gì cả… buồn là thế àh?
Vui là gì nhỉ? Là những đêm thức khuya với đôi mắt thâm quầng chỉ để là một điều gì đó rất đỗi bình thường… Là những ngày mưa ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng hoang vu… Là giọt nước mắt chợt rơi nghẹn ngào… Dù là dêm khuya, dù là căn phòng hoang vu, dù là những giọt nước mắt… nhưng nụ cười vẫn nở… bởi vì biết rằng có một ai đó đang nghĩ đến mình, như đang bên cạnh mình dẫu người đó ở rất xa… Vui là thế àh?
Tình yêu là gì nhỉ? Là những ngày cô đơn bước dọc con đường thơ mộng… Là những đêm nằm thao thức nghĩ suy… Là lúc bất chợt lãng quên đi nhiều điều quan trọng… Chỉ bởi vì những lúc ấy đang nghĩ đến một người đặc biệt… Tình yêu là thế àh?
Công việc là gì nhỉ? … Công việc là gì nhỉ?
Cuộc sống là gì nhỉ? Là những lần đôi tay mỏi nhừ cầm cây bút và viết… Là những ngày lang thang khắp nơi chỉ để nhìn ngắm con người và cảnh vật… Là ước mong có tương lai thanh bình, êm ả… Cuộc sống là thế àh?
Cái chết là gì nhỉ?... Có ai biết được điều này đâu… khi biết thì đã không thể để lại câu trả lời cho người khác biết nữa rồi… nhưng… Có thể là khi ý nghĩa của cuộc sống không còn nữa… Có thể là khi không còn con đường nào để đi… Có thể là khi đã quá mệt mỏi… Có thể là khi bầu trời tối đen trước mắt… Có thể là khi đã cảm thấy mãn nguyện với cuộc đời… Có thể là khi muốn được giải thóat… Chết là thế àh?
…
Còn nữa…
Còn nữa…
Lơ lững giữa khoảng không của cuộc đời… biết đâu tìm được những điều chưa biết còn ẩn giấu trong bóng tối vĩnh hằng…
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Một ngày vui...
Sáng sớm thức giấc, khi cuộc sống nơi đô thị còn chưa kịp nổi lên cái sự ồn ào vốn có của nó, có kẻ tắm rửa, ăn mặc thật đẹp... hôm nay được đi chơi xa... tránh xa cái đông đúc, nóng nực của thành phố... đến với vùng đồi núi còn hoang sơ, yên bình...
Khu du lịch sinh thái Vườn Xoài nằm cách thành phố HCM 45 phút đi xe khách, nhưng có cảm tưởng như ta vừa ở thủ đô tráng lệ Pari, di chuyển tới vùng đất hẻo lánh, heo hút của châu phi vậy.
Ở đây, cái nắng thì vẫn thế, nhưng những cơn gió đồi thì lại đặc biệt. Lúc thì mát rượi như ngồi điều hòa, lúc lại nóng nực như gió sa mạc. cái vẻ đẹp của cơn gió ấy mới lạ lùng làm sao, nhất là đối với một người con phương bắc như mình, chưa từng gặp những loại gió như vậy.
Thực sự, được có những giây phút quên đi những ồn ào náo nhiệt của đô thị, quên đi bài vở, bút sách,... chỉ có thiên nhiên... giữa đất trời và đất trời như thế thật tuyệt biết bao.
Có đôi lúc cảm tưởng như lạc vào một khu rừng rậm rạp, huyền bí, có đôi lúc như được sống cùng với những loài động vật... thiên nhiên thật đẹp, cũng thật bí ẩn... Thử đứng lặng ngắm 1 chú gấu để nhìn đôi mắt đen nhánh long lanh đượm buồn... Thử đứng lặng nhìn suốt dọc con đường với 2 bên là những hàng tre xanh cao vút... Muốn vuốt ve chú gấu 1 lần... muốn trèo lên những ngọn tre 1 lần...
Nơi đây không thơ mộng như mùa thu Hà Nội, không kỳ vĩ, tráng lệ như Vịnh Hạ Long... Nhưng cũng đủ để 1 kẻ lãng tử nào đó phải cầm bút viết vài đoạn văn thơ... tiếc là có một kẻ như vậy nhưng lại không đủ can đảm...
Một khu vườn đầy hoa trái, một bãi cỏ xanh mướt còn đọng sương đêm... ta như muốn vui đùa như đứa trẻ, để được hồn nhiên, để được tự do...
...
Sáng sớm thức giấc, khi cuộc sống nơi đô thị còn chưa kịp nổi lên cái sự ồn ào vốn có của nó, có kẻ tắm rửa, ăn mặc thật đẹp... hôm nay được đi chơi xa... tránh xa cái đông đúc, nóng nực của thành phố... đến với vùng đồi núi còn hoang sơ, yên bình...
Khu du lịch sinh thái Vườn Xoài nằm cách thành phố HCM 45 phút đi xe khách, nhưng có cảm tưởng như ta vừa ở thủ đô tráng lệ Pari, di chuyển tới vùng đất hẻo lánh, heo hút của châu phi vậy.
Ở đây, cái nắng thì vẫn thế, nhưng những cơn gió đồi thì lại đặc biệt. Lúc thì mát rượi như ngồi điều hòa, lúc lại nóng nực như gió sa mạc. cái vẻ đẹp của cơn gió ấy mới lạ lùng làm sao, nhất là đối với một người con phương bắc như mình, chưa từng gặp những loại gió như vậy.
Thực sự, được có những giây phút quên đi những ồn ào náo nhiệt của đô thị, quên đi bài vở, bút sách,... chỉ có thiên nhiên... giữa đất trời và đất trời như thế thật tuyệt biết bao.
Có đôi lúc cảm tưởng như lạc vào một khu rừng rậm rạp, huyền bí, có đôi lúc như được sống cùng với những loài động vật... thiên nhiên thật đẹp, cũng thật bí ẩn... Thử đứng lặng ngắm 1 chú gấu để nhìn đôi mắt đen nhánh long lanh đượm buồn... Thử đứng lặng nhìn suốt dọc con đường với 2 bên là những hàng tre xanh cao vút... Muốn vuốt ve chú gấu 1 lần... muốn trèo lên những ngọn tre 1 lần...
Nơi đây không thơ mộng như mùa thu Hà Nội, không kỳ vĩ, tráng lệ như Vịnh Hạ Long... Nhưng cũng đủ để 1 kẻ lãng tử nào đó phải cầm bút viết vài đoạn văn thơ... tiếc là có một kẻ như vậy nhưng lại không đủ can đảm...
Một khu vườn đầy hoa trái, một bãi cỏ xanh mướt còn đọng sương đêm... ta như muốn vui đùa như đứa trẻ, để được hồn nhiên, để được tự do...
...
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Có người từng hỏi tôi, một kẻ lang thang như tôi thì thường nghĩ về điều gì? Nhắm mắt lại và nói: Tôi thường nghĩ về con đường mà mình đã đi qua.
Ký ức trong tôi là cả một thế giới rộng lớn và kỳ diệu, nhưng lại bao bọc bởi những bọt bong bóng xà phòng… mỏng manh, dễ vỡ… hoặc sẽ tan biến…
Tôi lang thang trong quá khứ của mình, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh để cố kiếm tìm lại một chút gì đó quen quen, một chút gì thân thuộc…
Trí nhớ con người ta luôn được lấp vào bởi những điều mới xảy ra, và để chứa đựng những cái mới trong bộ nhớ giới hạn ấy, nó phải đẩy những cái cũ ra.
Và cứ thế, tôi như chú kiến cặm cụi nhặn nhạnh những mẩu bánh vụn tha về tổ. Cái tổ của chú kiến một ngày nào đó sẽ đầy, nhưng chiếc bánh biết bao giờ đủ?
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu ước mơ mãi không phai.”
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6ZIEW0||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
Có lẽ nếu thời gian trở lại, tôi sẽ lại được thấy những kỷ niệm ngày nào, quá khứ, tuổi thơ… Những ngày còn hồn nhiên, trong sáng…
Ký ức là điều gì đó mơ hồ, nhưng với cuộc đời mỗi người nó lại vô cùng quan trọng… mỗi ngày trôi qua, ta lại có thêm một ngày để nhớ…
Thế giới có lẽ cần cho mỗi người một chú mèo máy Đô-Rê-Mon, để hàng ngày có thể nhờ chú mèo máy đưa về quá khứ, cảm nhận lại những điều đã trải qua…
Trở lại với thực tế, tôi không có Đô-Rê-Mon, không có cỗ máy thời gian… Tôi chỉ có một trí nhớ như cây nến đang cháy… tan dần theo thời gian…
“Mộng mơ xưa ôi sao thiết tha, trong tim tôi vẫn còn... chiều thu đi qua con phố quen, còn đó...”
(...)
08/07/2010
Ký ức trong tôi là cả một thế giới rộng lớn và kỳ diệu, nhưng lại bao bọc bởi những bọt bong bóng xà phòng… mỏng manh, dễ vỡ… hoặc sẽ tan biến…
Tôi lang thang trong quá khứ của mình, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh để cố kiếm tìm lại một chút gì đó quen quen, một chút gì thân thuộc…
Trí nhớ con người ta luôn được lấp vào bởi những điều mới xảy ra, và để chứa đựng những cái mới trong bộ nhớ giới hạn ấy, nó phải đẩy những cái cũ ra.
Và cứ thế, tôi như chú kiến cặm cụi nhặn nhạnh những mẩu bánh vụn tha về tổ. Cái tổ của chú kiến một ngày nào đó sẽ đầy, nhưng chiếc bánh biết bao giờ đủ?
“Nếu có ước muốn trong cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
Cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng
Sẽ còn mãi trong tim mọi người
Để tình yêu ước mơ mãi không phai.”
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6ZIEW0||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
Có lẽ nếu thời gian trở lại, tôi sẽ lại được thấy những kỷ niệm ngày nào, quá khứ, tuổi thơ… Những ngày còn hồn nhiên, trong sáng…
Ký ức là điều gì đó mơ hồ, nhưng với cuộc đời mỗi người nó lại vô cùng quan trọng… mỗi ngày trôi qua, ta lại có thêm một ngày để nhớ…
Thế giới có lẽ cần cho mỗi người một chú mèo máy Đô-Rê-Mon, để hàng ngày có thể nhờ chú mèo máy đưa về quá khứ, cảm nhận lại những điều đã trải qua…
Trở lại với thực tế, tôi không có Đô-Rê-Mon, không có cỗ máy thời gian… Tôi chỉ có một trí nhớ như cây nến đang cháy… tan dần theo thời gian…
“Mộng mơ xưa ôi sao thiết tha, trong tim tôi vẫn còn... chiều thu đi qua con phố quen, còn đó...”
(...)
08/07/2010
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Có một mái nhà...!
Có những mái nhà không được lợp bằng ngói. Có những căn nhà không được xây bằng những viên gạch. Có những ngôi nhà không được tạo bởi xi măng, sắt thép. Và có những gia đình không phải là những người máu mủ ruột rà… Tôi có biết một nơi như vậy… Nhớ lại lần đầu tiên tôi tới nơi đó. Tôi biết tới nơi đó do một lần tình cờ đọc được trên báo HHT. Ngày ấy tôi còn ngây thơ và ngốc xít lắm, pha chút nghịch ngợm nữa chứ. Mới đầu tôi cũng nghĩ chỉ tới cho vui thôi… mọi thứ lúc ấy với tôi còn lạ lẫm lắm, nhiều thứ mới mẻ, hay hay… Thực ra thấy cái mới thì ai chẳng thích. Nhưng rồi như kiểu “cả thèm chóng chán”, lúc đầu thì cũng tới thường xuyên lắm, sau rồi cũng ít dần, ít dần… có lúc tưởng chừng như tôi đã quên hẳn nó… Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn tới nơi đó. Không phải là chỉ tham quan không thôi nữa, tôi dần tham gia như một thành viên thực sự của nó. Cũng chẳng nhớ từ khi nào tôi làm những việc mà trước đây tôi chưa từng làm. những việc trái ngược hẳn với tính cách trước đó của tôi. những việc mà đến tận bây giờ bạn bè cũ của tôi vẫn không tin là tôi làm… àh. những việc đó chẳng có gì xấu đâu. Thời gian ấy, cứ mỗi lần lang thang tôi lại ghé qua nơi ấy. như là một địa chỉ quen thuộc từ ký ức, một lối về sau chặng đường dài mệt mỏi…Dần dà tôi bắt đầu có những người bạn ở đó. những lần nói chuyện giữa tôi và họ ngày càng nhiều hơn, những câu nói ngày càng trở nên thân mật hơn… có những câu nói mà mọi người tưởng như anh em đang nói chuyện với nhau… có những cảm xúc mà mọi người tưởng như những người yêu nhau đang nói chuyện… Cũng thật khó diễn tả được cái suy nghĩ của tôi lúc ấy. mà thực ra chắc cũng chẳng phải riêng tôi, mà những người bạn của tôi đều cảm nhận được. và chỉ những người trong cuộc thì mới hiểu hết được… Những xúc cảm lúc ấy có thể là ngốc xít, những câu nói lúc ấy có thể là trẻ con… nhưng tất cả… tất cả đều rất thật, thật như cái sự hồn nhiên bibô của đứa trẻ lên 3 vậy. Một ngày mưa đầu đông, cơn gió sớm từ phương bắc tràn về khiến tôi lạnh buốt. Tôi lang thang để kiếm tìm một nơi nào đó ấm áp… và dường như định mệnh, đôi chân tôi lại dẫn tôi tới nơi ấy… Một ngày nắng cuối hạ, trở về sau buổi học nóng bức mệt mỏi. tôi tha thẩn khắp nơi, và định mệnh lại dẫn tôi tới nơi ấy… Nơi đây, có những lúc yêu thương, có những lúc giận hờn, có khi buồn, khi vui… nhưng tất cả đều làm tôi thêm yêu nơi này… Nhưng rồi thời gian, và công việc đã chia cắt tôi với nơi đó… tần suất tôi tới nơi đó cứ giảm dần… dấu chân tôi ở nơi đó cứ vơi dần… cho tới một ngày không còn gì nữa… Lại một lần nữa tưởng chừng như tôi đã quên hẳn nơi đó. Lại một lần nữa tưởng chừng như tôi chưa từng biết tới nơi đó… có thể do tôi cố tình quên đi chăng? Rồi cũng lại định mệnh… vô tình đưa tôi quay trở lại nơi đó… bỗng chốc tôi chợt nhận ra một điều… cái điều mà làm cho tôi tự nhiên hụt hẫng, trống trải Người ta bảo “Cái gì đánh mất mới là cái quý” quả không sai. Cho đến ngày hôm nay tôi mới thực sự hiểu nơi đó quan trọng với tôi như thế nào… Quay lại những hồi ức của ngày xưa ấy… Tôi chợt giật mình nhận ra, nơi đây chính là nơi đã chứng kiến và dìu dắt tôi từng bước trưởng thành như ngày hôm nay. Nơi đây chính là nơi tôi bắt đầu hiểu được thế nào là cuộc sống… là nơi đã khiến tôi trở thành một cái tôi khác rất nhiều so với quá khứ… là nơi tôi thấy mình không còn là số 0 vĩ đại… là nơi tôi được yêu, được ghét, được vui, được buồn… Và cũng là nơi tôi đã có một gia đình thứ 2…
Có những mái nhà không được lợp bằng ngói bởi vì nó được lợp bằng tình yêu thương Có những căn nhà không được xây bằng gạch vì nó được xây bằng tình bạn
Có những ngôi nhà không được tạo bởi xi măng sắt thép vì nó được tạo từ những trái tim… Tình yêu thương che chở tâm hồn như những mái nhà che nắng che mưa… tình bạn gắn kết những tâm hồn như những viên gạch tạo nên bức tường vững chãi… Những trái tim ấp ủ những tâm hồn như một ngôi nhà ấm áp, bình yên… Tôi biết có một nơi như vậy… [CENTER][CENTER]Tôi bắt chiếc lá rơi[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Trong buổi chiều lạnh buốt[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Chiếc lá còn xanh mướt
Đọng vài giọt sương đêm.
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi viết một cái tên
Rồi thả bay theo gió
Cái tên còn để ngỏ
Dấu chấm lửng cheo leo.
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi muốn được bay theo
Hoà vào cùng cơn gió
Tìm nơi xa xăm đó
Đâu rồi kỷ niệm xưa?
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Hôm ấy một chiều mưa…[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi tìm về ký ức…
[LEFT](editing...)[/LEFT]
[/CENTER]
[/CENTER]
Có những mái nhà không được lợp bằng ngói. Có những căn nhà không được xây bằng những viên gạch. Có những ngôi nhà không được tạo bởi xi măng, sắt thép. Và có những gia đình không phải là những người máu mủ ruột rà… Tôi có biết một nơi như vậy… Nhớ lại lần đầu tiên tôi tới nơi đó. Tôi biết tới nơi đó do một lần tình cờ đọc được trên báo HHT. Ngày ấy tôi còn ngây thơ và ngốc xít lắm, pha chút nghịch ngợm nữa chứ. Mới đầu tôi cũng nghĩ chỉ tới cho vui thôi… mọi thứ lúc ấy với tôi còn lạ lẫm lắm, nhiều thứ mới mẻ, hay hay… Thực ra thấy cái mới thì ai chẳng thích. Nhưng rồi như kiểu “cả thèm chóng chán”, lúc đầu thì cũng tới thường xuyên lắm, sau rồi cũng ít dần, ít dần… có lúc tưởng chừng như tôi đã quên hẳn nó… Rồi chẳng biết từ khi nào, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn tới nơi đó. Không phải là chỉ tham quan không thôi nữa, tôi dần tham gia như một thành viên thực sự của nó. Cũng chẳng nhớ từ khi nào tôi làm những việc mà trước đây tôi chưa từng làm. những việc trái ngược hẳn với tính cách trước đó của tôi. những việc mà đến tận bây giờ bạn bè cũ của tôi vẫn không tin là tôi làm… àh. những việc đó chẳng có gì xấu đâu. Thời gian ấy, cứ mỗi lần lang thang tôi lại ghé qua nơi ấy. như là một địa chỉ quen thuộc từ ký ức, một lối về sau chặng đường dài mệt mỏi…Dần dà tôi bắt đầu có những người bạn ở đó. những lần nói chuyện giữa tôi và họ ngày càng nhiều hơn, những câu nói ngày càng trở nên thân mật hơn… có những câu nói mà mọi người tưởng như anh em đang nói chuyện với nhau… có những cảm xúc mà mọi người tưởng như những người yêu nhau đang nói chuyện… Cũng thật khó diễn tả được cái suy nghĩ của tôi lúc ấy. mà thực ra chắc cũng chẳng phải riêng tôi, mà những người bạn của tôi đều cảm nhận được. và chỉ những người trong cuộc thì mới hiểu hết được… Những xúc cảm lúc ấy có thể là ngốc xít, những câu nói lúc ấy có thể là trẻ con… nhưng tất cả… tất cả đều rất thật, thật như cái sự hồn nhiên bibô của đứa trẻ lên 3 vậy. Một ngày mưa đầu đông, cơn gió sớm từ phương bắc tràn về khiến tôi lạnh buốt. Tôi lang thang để kiếm tìm một nơi nào đó ấm áp… và dường như định mệnh, đôi chân tôi lại dẫn tôi tới nơi ấy… Một ngày nắng cuối hạ, trở về sau buổi học nóng bức mệt mỏi. tôi tha thẩn khắp nơi, và định mệnh lại dẫn tôi tới nơi ấy… Nơi đây, có những lúc yêu thương, có những lúc giận hờn, có khi buồn, khi vui… nhưng tất cả đều làm tôi thêm yêu nơi này… Nhưng rồi thời gian, và công việc đã chia cắt tôi với nơi đó… tần suất tôi tới nơi đó cứ giảm dần… dấu chân tôi ở nơi đó cứ vơi dần… cho tới một ngày không còn gì nữa… Lại một lần nữa tưởng chừng như tôi đã quên hẳn nơi đó. Lại một lần nữa tưởng chừng như tôi chưa từng biết tới nơi đó… có thể do tôi cố tình quên đi chăng? Rồi cũng lại định mệnh… vô tình đưa tôi quay trở lại nơi đó… bỗng chốc tôi chợt nhận ra một điều… cái điều mà làm cho tôi tự nhiên hụt hẫng, trống trải Người ta bảo “Cái gì đánh mất mới là cái quý” quả không sai. Cho đến ngày hôm nay tôi mới thực sự hiểu nơi đó quan trọng với tôi như thế nào… Quay lại những hồi ức của ngày xưa ấy… Tôi chợt giật mình nhận ra, nơi đây chính là nơi đã chứng kiến và dìu dắt tôi từng bước trưởng thành như ngày hôm nay. Nơi đây chính là nơi tôi bắt đầu hiểu được thế nào là cuộc sống… là nơi đã khiến tôi trở thành một cái tôi khác rất nhiều so với quá khứ… là nơi tôi thấy mình không còn là số 0 vĩ đại… là nơi tôi được yêu, được ghét, được vui, được buồn… Và cũng là nơi tôi đã có một gia đình thứ 2…
Có những mái nhà không được lợp bằng ngói bởi vì nó được lợp bằng tình yêu thương Có những căn nhà không được xây bằng gạch vì nó được xây bằng tình bạn
Có những ngôi nhà không được tạo bởi xi măng sắt thép vì nó được tạo từ những trái tim… Tình yêu thương che chở tâm hồn như những mái nhà che nắng che mưa… tình bạn gắn kết những tâm hồn như những viên gạch tạo nên bức tường vững chãi… Những trái tim ấp ủ những tâm hồn như một ngôi nhà ấm áp, bình yên… Tôi biết có một nơi như vậy… [CENTER][CENTER]Tôi bắt chiếc lá rơi[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Trong buổi chiều lạnh buốt[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Chiếc lá còn xanh mướt
Đọng vài giọt sương đêm.
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi viết một cái tên
Rồi thả bay theo gió
Cái tên còn để ngỏ
Dấu chấm lửng cheo leo.
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi muốn được bay theo
Hoà vào cùng cơn gió
Tìm nơi xa xăm đó
Đâu rồi kỷ niệm xưa?
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Hôm ấy một chiều mưa…[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Tôi tìm về ký ức…
[LEFT](editing...)[/LEFT]
[/CENTER]
[/CENTER]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Bài viết hay và ý nghĩa lắm anh ạ . Có thời gian anh post lên cho mọi người cùng đọc và suy ngẫm nhé.Thank
anh nhiều.Chúc anh sẽ tìm ra được mục tiêu và ý nghĩa của cuôc đời mình.Môt khung trời bình yên sẽ đến với
anh và tất cả mọi người.hì
anh nhiều.Chúc anh sẽ tìm ra được mục tiêu và ý nghĩa của cuôc đời mình.Môt khung trời bình yên sẽ đến với
anh và tất cả mọi người.hì
Ngày mai qua rồi mọi điều sẽ khác
Gió vi vu hoa thắm gọi bên thềm
Người trở về từ hoang tàn đổ nát
Chiều hết rồi đợi nắng những bình minh.
Ngày mai qua rồi mọi điều sẽ khác
Căn phòng buồn mở cánh cửa thênh thang
Bụi bám tơ giăng phủ phím dương cầm
Ngày mai câu hát nữa chừng nối tiếp
Gió vi vu hoa thắm gọi bên thềm
Người trở về từ hoang tàn đổ nát
Chiều hết rồi đợi nắng những bình minh.
Ngày mai qua rồi mọi điều sẽ khác
Căn phòng buồn mở cánh cửa thênh thang
Bụi bám tơ giăng phủ phím dương cầm
Ngày mai câu hát nữa chừng nối tiếp
Nhật ký của lửa (Re: Nhật ký của nước)
Một ngày như mọi ngày… Anh bắt đầu cuộc hành trình khi ánh nắng mai chớm nở… Khi tiếng gà gáy lanh lảnh xóm làng… và khi những bóng người lúi húi bên bếp than hồng trong màn đêm còn chưa dứt… Vậy là từ hành tinh đỏ Mặt Trời nóng rực. Anh đi xuyên qua màn đêm tối tăm, vô tận của vũ trụ để đến nơi đây, nơi tình yêu và cuộc sống. Anh đặt chân đến vùng làng quê còn thanh tịnh, hoanh sơ. Có ngày anh vui vầy với một gia đình trong buổi sớm luộc bánh chưng ngày tết. Một ngày anh bùng cháy rực rỡ để sưởi ấm cho những người nông dân ngoài nương rẫy đương ngồi canh thú rừng. Một ngày anh sẻ chia sự vất vả, tần tảo của những người phụ nữ bên lửa trong buổi sớm còn nhá nhem… Anh đã từng đem lại niềm vui cho con người khi mang lại hơi ấm cho họ. Là những đống lửa phá tan cơn rét sương muối cắt da cắt thịt cho người khách bộ hành. Là những đốm sáng le lói nhưng ấm áp và hạnh phúc mang theo những giấc mơ đẹp đẽ của cô bé bán diêm… Nhưng cũng có lúc anh thấy mình thật tội lỗi, thật tàn bạo. Có khi những ngôi nhà trở thành tro bụi, những cánh rừng đang mịt mù trong khói đen khét lẹt, những cây “pháo hoa” khổng lồ, vô cảm của núi lửa… Anh chợt tự hỏi. Anh là ai? Vì sao anh lại có trên đời này? Sao cuộc đời lại bắt anh trải qua 2 nửa đối lập khắc nghiệt như vậy? Anh lang thang trong dòng đời… với những suy nghĩ bộn bề… anh chợt nhớ về một ngày. Ngày ấy tâm hồn anh trở nên yên bình, trái tim anh bỗng mát dịu, êm ái lạ kỳ. Đâu mất rồi những bỏng rát nơi anh? Đâu rồi những khô khốc, cằn cỗi mà anh mang theo bấy lâu? Anh bắt đầu nhận ra có một tâm hồn luôn dõi theo anh.
Đó là một ngày mưa lướt qua khi anh đang trú ngụ trong bếp than hồng. Là những đợt sóng trào dâng như muốn cuốn lấy anh trong chiếc đèn bão le lói ngoài biển của người ngư dân đương chờ đoàn thuyền đánh cá trở về. Anh đã biết em đang ở đó. Em mang đến cho anh sự yên bình nơi tâm hồn, sự mát dịu cho trái tim và những xúc cảm mà cả anh và em đều không thể gọi bằng tên. Nhưng cũng một ngày anh và em hiểu được cải quy luật khắc nghiệt giữa chúng ta… Và một ngày… ta xa nhau… Anh tìm đến những ngọn nến bé nhỏ, lung linh trong bữa tiệc sinh nhật. Rồi vụt bay cao lên bầu trời đên theo những ngọn pháo hoa rực rỡ ngày tết… Những ngọn nến và những bông pháo hoa thay trái tim anh thắp lên những hi vọng về một tương lai tỏa sáng, những hi vọng về một ngày chúng ta được bên nhau như điều kỳ diệu vẫn thường xảy ra trong các câu chuyện cổ Grim… Gửi em với vô vàn tình yêu thương lớn lao nhất của trái tim anh.
-------------
to zinzin & HPD: thanks 2 em nhiều ^^~
Một ngày như mọi ngày… Anh bắt đầu cuộc hành trình khi ánh nắng mai chớm nở… Khi tiếng gà gáy lanh lảnh xóm làng… và khi những bóng người lúi húi bên bếp than hồng trong màn đêm còn chưa dứt… Vậy là từ hành tinh đỏ Mặt Trời nóng rực. Anh đi xuyên qua màn đêm tối tăm, vô tận của vũ trụ để đến nơi đây, nơi tình yêu và cuộc sống. Anh đặt chân đến vùng làng quê còn thanh tịnh, hoanh sơ. Có ngày anh vui vầy với một gia đình trong buổi sớm luộc bánh chưng ngày tết. Một ngày anh bùng cháy rực rỡ để sưởi ấm cho những người nông dân ngoài nương rẫy đương ngồi canh thú rừng. Một ngày anh sẻ chia sự vất vả, tần tảo của những người phụ nữ bên lửa trong buổi sớm còn nhá nhem… Anh đã từng đem lại niềm vui cho con người khi mang lại hơi ấm cho họ. Là những đống lửa phá tan cơn rét sương muối cắt da cắt thịt cho người khách bộ hành. Là những đốm sáng le lói nhưng ấm áp và hạnh phúc mang theo những giấc mơ đẹp đẽ của cô bé bán diêm… Nhưng cũng có lúc anh thấy mình thật tội lỗi, thật tàn bạo. Có khi những ngôi nhà trở thành tro bụi, những cánh rừng đang mịt mù trong khói đen khét lẹt, những cây “pháo hoa” khổng lồ, vô cảm của núi lửa… Anh chợt tự hỏi. Anh là ai? Vì sao anh lại có trên đời này? Sao cuộc đời lại bắt anh trải qua 2 nửa đối lập khắc nghiệt như vậy? Anh lang thang trong dòng đời… với những suy nghĩ bộn bề… anh chợt nhớ về một ngày. Ngày ấy tâm hồn anh trở nên yên bình, trái tim anh bỗng mát dịu, êm ái lạ kỳ. Đâu mất rồi những bỏng rát nơi anh? Đâu rồi những khô khốc, cằn cỗi mà anh mang theo bấy lâu? Anh bắt đầu nhận ra có một tâm hồn luôn dõi theo anh.
Đó là một ngày mưa lướt qua khi anh đang trú ngụ trong bếp than hồng. Là những đợt sóng trào dâng như muốn cuốn lấy anh trong chiếc đèn bão le lói ngoài biển của người ngư dân đương chờ đoàn thuyền đánh cá trở về. Anh đã biết em đang ở đó. Em mang đến cho anh sự yên bình nơi tâm hồn, sự mát dịu cho trái tim và những xúc cảm mà cả anh và em đều không thể gọi bằng tên. Nhưng cũng một ngày anh và em hiểu được cải quy luật khắc nghiệt giữa chúng ta… Và một ngày… ta xa nhau… Anh tìm đến những ngọn nến bé nhỏ, lung linh trong bữa tiệc sinh nhật. Rồi vụt bay cao lên bầu trời đên theo những ngọn pháo hoa rực rỡ ngày tết… Những ngọn nến và những bông pháo hoa thay trái tim anh thắp lên những hi vọng về một tương lai tỏa sáng, những hi vọng về một ngày chúng ta được bên nhau như điều kỳ diệu vẫn thường xảy ra trong các câu chuyện cổ Grim… Gửi em với vô vàn tình yêu thương lớn lao nhất của trái tim anh.
-------------
to zinzin & HPD: thanks 2 em nhiều ^^~
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>