Ngẫm!

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Ngẫm!

Post by Kem Chien »

Sài Gòn đang bước vào những ngày cuối mùa mưa, cái oi bức, cái nắng rát của buổi sáng, rồi lại chợt mưa, những cơn mưa bất chợt như trút nước. Sài Thành nơi mà mọi thứ đều xô bồ và ổn ả. Có lẽ đây là nơi con thích và đã từng ước ao được ở đây và con đã được toại nguyện.

Nhưng….

Ngồi nhìn những dòng người đông đúc đi trước mặt một cách vội vã con lại nhớ quê mình. Vùng quê mà ở đó mọi ngày cứ trôi qua êm đềm, một vùng quê nghèo nhưng con người nơi đây lại rất giàu…tình cảm. Nơi mà ở đó con có thể ngồi ngay trước nhà mà không sợ nắng, không sợ những cơn bão bụi đem theo hơi nóng phả vào mặt ran rát.

Nhớ…

Hôm qua ngồi ngoài trời, ngước lên cao, thấy bầu trời nhưng chỉ nột màu đen, không phải cái bầu trời mà con vẫn thích ngắm vào lúc nữa đêm, lúc mà chỉ còn mình ta vs giàn nhạc giao hưởng đồng quê. Con có thể trầm mình hàng giờ vào cái không gian đó, phóng tầm mắt nhìn lêm trời cao, nhìn những đám mây trôi nhè nhẹ và tưởng tượng ra muôn hình vạn trạng của nó, đám mây bồng bềnh, gió thổi nhè nhẹ cuốn hồn con vào mọi thứ xung quanh, vào những ngôi sao lấp lánh trên kia và thầm ước ao sẽ được tỏa sáng như những ngôi sao ấy. Nghĩ hồi đó con cũng ngố thật…

Thích….

Con thích những buổi sáng dậy thật sớm còn nhìn chưa rõ mặt người, chạy khắp xóm để kêu bọn trẻ con cùng xóm dậy chạy thể dục, thế mà cũng đủ làm chấn động một vùng ( tiếng chó sủa quá trời, khắp xóm luôn…hix). Thích được vừa chạy vừa trêu đùa, thích được chạy trên những bãi cát dài, cố gắng chạy thật gần những con sóng mà không để ướt chân. Chay cho mệt, nghịch cho đã, đi bộ dọc bờ biển nhặt những con ốc có hình thù thú vị chơi, ôi cái cảm giác nằm dài trên bãi cát ngắm bình minh thì khỏi chê, rồi cả đám thi nhau lao xuống biển, nhắt nhảy qua những đợt sóng nữa chứ. Nước biển buổi sáng thì mát phải biết, thoải mái vẫy vùng.

Và…

Có lẽ yêu biển nên mỗi khi buồn, khi mệt mõi, khi stress vì học tập, vì cuộc sống (con còn trẻ con lắm-bố vẫn thường nói thế mà!) lại trở về với biển, lại ngắm biển và hét thật to giữa tiếng sóng rì rào…

Chợt…

Tới bênh viện xạ trị đợt ba nhìn những đứa trẻ được bố mẹ đưa đi khám bệnh, con chợt giật mình nhớ lại ngày xưa. Ngày mà hai bố con phải ngồi chờ hàng giờ để chờ đến lượt khám bệnh, rồi lúc lo sốt sắng cho con vì con cắt amidan nhưng bị xỉu (bây giờ vẫn còn 1 bên chưa cắt…hix) . Rồi thương xuyên được mẹ chưng cách thủy ngãi cứu cho con ăn đỡ đau đầu nữa. Con nhớ cái ôm xiết của mẹ khi con mệt, nhớ những câu cưng nựng của bố khi con làm nũng, làm biếng ăn cơm, hay con đi học về mệt…Những đêm đông giá rét được cuộn tròn trong lòng bố mẹ. Thật ấm áp và bình yên…Nhưng chợt con lại nhớ cái lúc con tương dã mất bố khi bố bị điện giật ngã từ trên cây cột điện xuống đất, khi đó có lẽ con cũng còn hơi nhỏ và cũng có thể con ít khóc nên con không khóc...Thầm cảm ơn ông trời vì vẫn để bố ở lại với con…Chợt nhớ lúc bố mẹ cãi nhau vì một chuyện không đâu ở ngoài xã hội, cãi nhau to chứ, thế là con khóc, con khóc to lắm, khóc nhưng vẫn giận mà khi bô bảo lên bọc bố ngồi mà vẫn không chịu lên, vẫn ngồi khóc cơ…( trước đến giờ vẫn thích ngồi gần bố, ngồi bọc bố).

Trở lại…

Cười mỉm rồi trở lại với hiện tại, con đang ngồi đây, giữa căn phòng tối riêng con với cái laptop và cả đống sách linh tinh bên cạnh. Lâu nay con vẫn bị đau đầu bố ạ, mà dạo này hình như đau hơn rồi. Nhưng chẳng có bố chở đi khám, không có mẹ nấu ngãi cứu cho ăn…Sau mỗi đợt xạ trị người con như mềm nhũn và chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng con vẫn phải cố để vận động (bảo sĩ bảo :( (), một mình con làm, không có bố mẹ dìu dắt nữa, mỗi lần ngã là mỗi lần con ứa nước mắt, và tưởng chừng như không đứng dậy được. Con của hồi năm nhất năng động đã trở nên yếu đuối tự bao giờ. Tất cả cũng chỉ vì căn bệnh quái ác này. Con thấy nghẹn ở cổ, muốn gọi một tiếng bố, mẹ để làm nũng mà cũng chẳng được. Nhiều lúc thấy mình thật khờ. Nếu để bố mẹ xin chuyển trường ra ngoài đó thì đâu có như thế này! Nhưng bố mẹ biết tính con mà, ngang bướng và khó bảo. Nhưng thực ra, con ghét HN, ghét nhiều lắm. Vì vậy cn thà chết chứ cũng không đặt chân ra đó!

Trầm…

Yên lặng để lắng nghe mọi thứ xung quanh, để chìm vào dòng suy tư. Thế là con chuẩn bị thành sinh viên năm 2 rồi. Đã hơn 1 năm xa nhà, xa vòng tay che chở của bố mẹ, với bao đổi thay trong con người con và cả cách nghĩ…Không biết một năm đó con đã làm được những gì???Con có phải người yếu đuối?

Buồn…

Ở đây mọi thứ quá xô bồ, mọi người ai làm việc của người nấy, chẳng cần quan tâm, ngó ngàng tới ai. Bắt đầu thấy chán…
Con là người hay suy nghĩ, có lẽ ngày xưa cũng thế nhưng bây giờ nhiều hơn. Con suy nghĩ rất nhiều, nhiều lắm…trái lại với cái vỏ bọc hời hợt của con.Vì thế nên không phải ai cũng biết, không phải ai cũng hiểu.
Gần như chẳng bao giờ con nói với ai…Riêng chỉ có một người…
Giờ nơi đây không có bầu trời, không có biển để con trầm mình, để con thả, để con hét…


Muốn….

Bố mẹ! Con muốn về….Con muốn được về với vòng tay bố mẹ…Muốn được là đứa trẻ nũng nịu bên bố mẹ, được yêu thương, được che chở…Muốn nói con yêu bố mẹ nhiều…bố mẹ đã vất vả nhiều vì con. Dù đôi lúc con thấy no thật gượng gạo và thừa.

Nhưng…

Con sẽ chưa về…Con phải ở lại đây và cố gắng nhiều hơn để vượt qua tất cả. Để trở nên mạnh mẽ hơn, đứng vững hơn trên bàn chân của chính mình. Để đạt được những gì con muốn và hoài bão con ấp ủ.
Bố mẹ hãy ủng hộ con nhé!
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

User avatar
CONGDUONG_NGASON
Posts: 272
Joined: Sat Oct 29, 2011 4:39 pm
Location: thanh hóa

Post by CONGDUONG_NGASON »

:bs_114: Không biết phải nói thế nào nữa.có gì bắp cứ tâm sự cho nhẹ lòng.chúc chị năng động,tự tin gặp nhiều may mắn và thành công trên con đường mà mình đang bước đi. :bs_114:
HÃY NHÃ NHẶN VỚI MỌI NGƯỜI KHI BẠN ĐI LÊN.VÌ BẠN SẼ GẶP HỌ KHI ĐI XUỐNG!
User avatar
Nguyan Lee
Posts: 2536
Joined: Sat May 08, 2010 3:42 pm
Location: FPT Software

Post by Nguyan Lee »

Nga giáp có biển ko em? Anh là anh cũng thích như này lắm mà ko có được( :|

Thích….

Con thích những buổi sáng dậy thật sớm còn nhìn chưa rõ mặt người, chạy khắp xóm để kêu bọn trẻ con cùng xóm dậy chạy thể dục, thế mà cũng đủ làm chấn động một vùng ( tiếng chó sủa quá trời, khắp xóm luôn…hix). Thích được vừa chạy vừa trêu đùa, thích được chạy trên những bãi cát dài, cố gắng chạy thật gần những con sóng mà không để ướt chân. Chay cho mệt, nghịch cho đã, đi bộ dọc bờ biển nhặt những con ốc có hình thù thú vị chơi, ôi cái cảm giác nằm dài trên bãi cát ngắm bình minh thì khỏi chê, rồi cả đám thi nhau lao xuống biển, nhắt nhảy qua những đợt sóng nữa chứ. Nước biển buổi sáng thì mát phải biết, thoải mái vẫy vùng.

Và…

Có lẽ yêu biển nên mỗi khi buồn, khi mệt mõi, khi stress vì học tập, vì cuộc sống (con còn trẻ con lắm-bố vẫn thường nói thế mà!) lại trở về với biển, lại ngắm biển và hét thật to giữa tiếng sóng rì rào…
<marquee direction="left" scrollamount="2" scrolldelay="40">[CENTER]http://so1.com.vn/[/CENTER]
[CENTER]http://hoanggialtd.com.vn/

Image
[/CENTER]</marquee>
User avatar
CONGDUONG_NGASON
Posts: 272
Joined: Sat Oct 29, 2011 4:39 pm
Location: thanh hóa

Post by CONGDUONG_NGASON »

Nguyễn Lee wrote:Nga giáp có biển ko em? Anh là anh cũng thích như này lắm mà ko có được( :|

Thích….

Con thích những buổi sáng dậy thật sớm còn nhìn chưa rõ mặt người, chạy khắp xóm để kêu bọn trẻ con cùng xóm dậy chạy thể dục, thế mà cũng đủ làm chấn động một vùng ( tiếng chó sủa quá trời, khắp xóm luôn…hix). Thích được vừa chạy vừa trêu đùa, thích được chạy trên những bãi cát dài, cố gắng chạy thật gần những con sóng mà không để ướt chân. Chay cho mệt, nghịch cho đã, đi bộ dọc bờ biển nhặt những con ốc có hình thù thú vị chơi, ôi cái cảm giác nằm dài trên bãi cát ngắm bình minh thì khỏi chê, rồi cả đám thi nhau lao xuống biển, nhắt nhảy qua những đợt sóng nữa chứ. Nước biển buổi sáng thì mát phải biết, thoải mái vẫy vùng.

Và…

Có lẽ yêu biển nên mỗi khi buồn, khi mệt mõi, khi stress vì học tập, vì cuộc sống (con còn trẻ con lắm-bố vẫn thường nói thế mà!) lại trở về với biển, lại ngắm biển và hét thật to giữa tiếng sóng rì rào…

Uả vậy là sao?ko hiểu!
HÃY NHÃ NHẶN VỚI MỌI NGƯỜI KHI BẠN ĐI LÊN.VÌ BẠN SẼ GẶP HỌ KHI ĐI XUỐNG!
User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Post by Kem Chien »

Nguyễn Lee wrote:Nga giáp có biển ko em? Anh là anh cũng thích như này lắm mà ko có được( :|

Thích….

Con thích những buổi sáng dậy thật sớm còn nhìn chưa rõ mặt người, chạy khắp xóm để kêu bọn trẻ con cùng xóm dậy chạy thể dục, thế mà cũng đủ làm chấn động một vùng ( tiếng chó sủa quá trời, khắp xóm luôn…hix). Thích được vừa chạy vừa trêu đùa, thích được chạy trên những bãi cát dài, cố gắng chạy thật gần những con sóng mà không để ướt chân. Chay cho mệt, nghịch cho đã, đi bộ dọc bờ biển nhặt những con ốc có hình thù thú vị chơi, ôi cái cảm giác nằm dài trên bãi cát ngắm bình minh thì khỏi chê, rồi cả đám thi nhau lao xuống biển, nhắt nhảy qua những đợt sóng nữa chứ. Nước biển buổi sáng thì mát phải biết, thoải mái vẫy vùng.

Và…

Có lẽ yêu biển nên mỗi khi buồn, khi mệt mõi, khi stress vì học tập, vì cuộc sống (con còn trẻ con lắm-bố vẫn thường nói thế mà!) lại trở về với biển, lại ngắm biển và hét thật to giữa tiếng sóng rì rào…
E không ở Nga Giáp! :) Hồi nhỏ e ở bên ngoại nhiều hơn, bên ngoại e biển rộng lắm, thích lắm. Nhiều lúc mệt mỏi, ra biển, gió to, cứ thế đứng và hét, tiếng sóng át đi tiếng của mình nên chẳng ai để ý cả, thật thoải mái. Cái cảm giác gió tạt vô họng nó kì lạ và thú vị! Mặc dù mấy hôm như thế là lại viêm họng và bị chửi te tua nhưng vẫn thích ;) ). Kỉ niệm tuổi thơ luôn thật đẹp!
CONGDUONG_NGASON wrote:Uả vậy là sao?ko hiểu!
Anh ấy đang hỏi chị thui e! ;)
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

User avatar
el_nino
Posts: 455
Joined: Fri Oct 16, 2009 3:01 pm
Location: phương đông

Post by el_nino »

Nguyễn Lee wrote:Nga giáp có biển ko em? Anh là anh cũng thích như này lắm mà ko có được( :|

Thích….

Con thích những buổi sáng dậy thật sớm còn nhìn chưa rõ mặt người, chạy khắp xóm để kêu bọn trẻ con cùng xóm dậy chạy thể dục, thế mà cũng đủ làm chấn động một vùng ( tiếng chó sủa quá trời, khắp xóm luôn…hix). Thích được vừa chạy vừa trêu đùa, thích được chạy trên những bãi cát dài, cố gắng chạy thật gần những con sóng mà không để ướt chân. Chay cho mệt, nghịch cho đã, đi bộ dọc bờ biển nhặt những con ốc có hình thù thú vị chơi, ôi cái cảm giác nằm dài trên bãi cát ngắm bình minh thì khỏi chê, rồi cả đám thi nhau lao xuống biển, nhắt nhảy qua những đợt sóng nữa chứ. Nước biển buổi sáng thì mát phải biết, thoải mái vẫy vùng.

Và…

Có lẽ yêu biển nên mỗi khi buồn, khi mệt mõi, khi stress vì học tập, vì cuộc sống (con còn trẻ con lắm-bố vẫn thường nói thế mà!) lại trở về với biển, lại ngắm biển và hét thật to giữa tiếng sóng rì rào…
nga Giáp toàn núi anh ạ ;) )
Ngồi trước tấm gương sáng rọi vào đó mới thấy, thân xác hơi gầy nhưng đẹp trai:boss13:
User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Post by Kem Chien »

Cuộc sống tất bật lại bắt đầu. Cuối năm là biết bao kế hoạch.
Ngẫm!

Đã làm tình nguyện thì gạt đi cái tôi, nhưng họ chỉ muốn đứng lên đầu lên cổ người khác thui. Mình thực sự rất rất nản! Nhưng vì nó, cái mảnh đất mình sinh ra ấy, mình vẫn sẽ nổ lực hết mình. Dù biết khả năng đã hạn chế do sức khỏe, nhưng tù nay mình sẽ chẳng nhịn bất kì một ai cả, kể cả có lớn tuổi hơn mình!

Và....

Cố gắng hơn nữa trong công việc chính của mình- học.

Để...

Quên đi quá khứ, quên đi hiện tại, quên đi tất cả!

Khi tôi đã chọn lối rẽ thì chỉ còn mình tôi trên con đường này. Và tôi sẽ đi đến cùng!
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Post by Kem Chien »

Khá khen cho những người chỉ giỏi khua môi múa mép. Khi tôi bước chân vô cái tổ chức đó là lúc nó phải cải tổ lại nhân lực. Còn khi bạn bước chân vô nó cũng chẳng hơn lúc đó là bao. Nhưng tôi gắn bó với nó hơn một năm trời rồi tôi còn chưa hiểu nổi nữa là, bạn lấy gì ra để mà ngồi đó mà nói. bạn nên nhớ rằng, bạn hơn tuổi tôi, nhưng tuổi hoạt động bạn còn thua tôi. Đối với các già làng tôi còn phải lắng nghe mà lựa lời góp ý còn chả thấy đâu. Bạn chả là cái đinh gì trong mắt họ đâu. Bạn nói hay đó. Nhưng nếu chỉ thế thôi thì con khối người nói hay hơn bạn nhiều cái cách nói của bạn chỉ khiến người khác mếch lòng thôi. Cái mà chũng tôi cần là hành động chứ không phải lí thuyết suông đó. Còn cái kiểu chỉ vô nói cho đã cái miệng, cho thoải cái bức xúc do BTC cuộc thi không quan tâm đến bạn thì bạn biến đi có khi cả cái SVTH lại mừng. Nực cười! Chả biết duyên với dáng chỗ nào mà cũng đòi thi. Xem lại bản thân trước đi rồi hay lên tiếng. nói ít mà làm nhiều mới hay.
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Post by Kem Chien »

Đêm về. sài Gòn trở lạnh! Nghe radio: Gió thu đem theo những nỗi nhớ!
Chợt!

Trong lòng miên mạn những kí ức gắn liền với quê nhà! Gió thu nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta phải khoác thêm áo mỗi lúc chiều tàn, cũng đủ khiến những người yêu nhau trao nhau những cái ôm, cái nắm tay tìm hơi ấm. Heo may cuốn theo hương hoa sữa, cuốn vào lòng người bao nỗi nhớ. Tôi đặt tên cho đó là những nỗi nhớ không tên.

Nhớ!

Về anh- người em đã từng yêu, tình yêu của chúng ta được thử thách bởi khoảng cách, anh và em đã nâng niu nố biết bao nhiêu. Nhưng rồi nó vẫn đổ vỡ. Ngồi trong cái se se lạnh e lại nhớ những lúc anh bên em, và ôm em bằng vòng tay ấm áp của anh. Thời gian tưởng như ngừng lại, và rồi chúng mình cùng vẽ lên một bức tranh thật đẹp cho tương lai. Nhưng nào ngờ bức tranh chỉ là bức tranh. Để rồi khi nhìn nó tim em nhói đau. Ngày anh ra sân bay là ngày e biến mất. Anh nói: nếu em giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa. Em làm sao có thể cản con đường tương lai của anh chỉ vì muốn có anh được chứ và rồi e để anh đi mà không hề ra tiễn. Dúng hơn là em đứng một góc và nhìn anh bước đi, lòng thầm chúc anh thành công và hạnh phúc. Cũng từ lần đó em hông ra HN nữa và không muốn đặt chân ra đó. Nhiều khi em tự trách mình, tại sao để anh ra đi dễ dàng như thế khi mà chúng ta đã phải cố gắng vun đắp cho hạnh phúc đến như thế. Nhưng sống là cho đi đâu phải nhận riêng mình. Em chọn lối rẽ, chọn con đường không anh để tập sống không anh, để tập di bằng đôi chân mình, để cho anh thấy em có thể sống tốt khi không có anh. Vì vậy anh cũng phải sống tốt nhé!
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

User avatar
Kem Chien
Posts: 1630
Joined: Sat Sep 10, 2011 4:46 pm
Location: cung trăng

Post by Kem Chien »

Đầu óc trống rỗng nên đâu có gì để ngẫm. Ngày duy nhất được như thế, ta phải tận hưởng thui! :)
[CENTER]Gieo mình trên cỏ xanh
Thả hồn theo tiếng gió
Mắt nhìn vào nơi xa xăm
Nơi đó có trăng và sao
Ước đc làm những đám mây
Phiêu du khắp chốn
Một mình và chỉ một mà thôi!
[/CENTER]

Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”