Sau một hồi loanh quanh trong Bảo tàng Phòng không Không quân để truy tìm tung tích các nhân Ba Đình, với hành trang là 1 cái túi xách, 4 cái điện thoại đầy xiền, nhưng không có số nào của nhân Ba Đình nào, cuối cùng em Mai sáng mắt (Vì hay nhỏ ké Viroto của mình), đã nhìn thấy em Tình đẹp giai mê li diễm tình với quần xắn áo vắn, và thét lên một tiếng trong niềm vui kinh thiên động địa:
- Anh là anh Tình phải không? Anh là học sinh trường Ba Đình phải không?
Anh Tình chã bít em nèo, cũng ờ ờ rất chi là nhiệt tình.
Ôi thế là tan ác mộng thơ tha thơ thẩn một mình, ah quên 2 mình, trong bảo tàng, để tìm người thân.
Mình chả bít ai ra ai, thế mà cũng 2!2!hi!hi!chào em! chào anh! chào bạn! rôm rả như thật. Hé, có lẽ mình cưa sừng làm nghé giỏi quá nên các anh em cũng nhiệt liệt cười đáp lễ, giúp mình nhanh chóng nhập hội.
Và sau đó....
Và sau đó...
( Câu chuyện đến đây tạm dừng để khổ chủ đi tắm giặt, nhờ anh em Ba Đình viết típ nhá)

