Tôi. một con người nhỏ bé nhưng có những điều mong muốn thật lớn lao. Cái tuổi của tôi chưa đủ lớn nhưng cũng đã bắt đầu thấm cái cuộc đời này. Thật xa và thật lâu tôi mới có được những điều mà tôi đang hướng tới. Giá như cái xã hội này ko còn bất công, ko còn bệnh tật, ko còn này nọ. Tôi nghĩ mình sẽ ko thế này. Hy vọng tôi ko bị cuốn vào dòng xoáy đó .
Ai cũng thế. Yêu là nhớ. Hôm nay cái nhớ của tôi nó lạ thật. Ko hiểu đang muốn giỡn đùa tôi hay bắt tôi phải thay đổi. Con người mình thật bảo thủ.haizzzz. Nhưng dù sao tôi vẫn còn biết nhớ , nhớ để sống tốt hơn, sống vui hơn. i miss you.
Cái ktx này sao mà có lúc nó vui đến thế. Nhưng có lúc nỗi buồn thì quá kinh khủng. Có lẽ vì nó rộng lớn hơn con người tôi. Cảm giác trống trải. Cần 1 bàn tay, cần một điều gì đó mà tôi ko diễn tả được. Qua cái khe cửa nhỏ xíu kia, anh đèn đường đang luồn qua. Thấp thoáng đâu đó tôi thấy niềm hạnh phúc , niềm vui của mọi người. Lang thang để tôi cảm nhận điều đó. Hơi lạnh áp vào khuôn mặt nặng trĩu của tôi. Nhưng. Càng đi càng thấy những gì đã trải qua thật ý nghĩa. Cho dù là những sai lầm. ...
Thôi. Viết thế thôi. Như thế tôi đã thấy tôi đang còn yêu đời rồi.haizzzzzzzzzzzzz
!!!
Tự sự : Nỗi buồn giăng đầy khe cửa...........
- mrguitar
- Posts: 629
- Joined: Wed Feb 03, 2010 5:37 pm
- Location: Đường nhỏ, ngõ nhỏ, nhà nhỏ....
- Contact:
Tự sự : Nỗi buồn giăng đầy khe cửa...........
.... " Tiếng nấc quyện với tiếng đàn.
Sẽ gạt đi những nỗi đau.... "
!!!
Sẽ gạt đi những nỗi đau.... "
!!!