Tổng hợp những bài blog của Joe - Dâu :D ( rất hay nhé )

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/colorful (6).gif" border="0"></br>
Những tin tức, thông tin, sự kiện mới nhất... sẽ được cập nhật tại đây hàng ngày.
User avatar
LongPhiVu
Posts: 1165
Joined: Wed Jan 13, 2010 6:29 pm
Contact:

Tổng hợp những bài blog của Joe - Dâu :D ( rất hay nhé )

Post by LongPhiVu »

Image
Joe lớn lên tại Vancouver, thành phố lớn nhất ở bờ biển phía Tây Canada, giáp Thái Bình Dương. Khi còn trẻ, Joe không có cơ hội tiếp xúc và tìm hiểu về đất nước Việt Nam; đến tận năm học lớp 11, anh vẫn nghĩ Việt Nam là một cái đảo! Tuy nhiên bây giờ anh tin rằng mình thật sự có duyên với đất nước và con người Việt Nam.

Năm 2002, Joe tốt nghiệp Trường đại học Acadia, chuyên ngành Nghệ thuật sân khấu. Sau khi tốt nghiệp, Joe chưa có kế hoạch làm việc cụ thể. Vì vậy, anh quyết định đến châu Á theo nguồn cảm hứng không rõ ràng. Sau một mùa hè đầy gian nan ở Hàn Quốc (anh không nghĩ việc dạy tiếng Anh cho các bé học mẫu giáo lại khó thế), một chuyến bay đã đưa anh đến Việt Nam. Tại Việt Nam, anh được nhận vào làm công việc nghiên cứu cho tổ chức UNICEF. Trong 3 năm làm việc tại đây, Joe tham gia khóa học tiếng Việt tại trường đại học Xã hội và Nhân văn Hà Nội.

Vào năm 2006, một người bạn đã khuyên Joe viết blog bằng tiếng Việt. Kể từ đây, tên tuổi của Joe đã được rất nhiều người biết đến như một "ông Tây nói tiếng Việt hay kinh điển”. Những bài blog hài hước, vui nhộn dưới góc nhìn của một người nước ngoài sống và làm việc tại Việt Nam đã thu hút gần 10 triệu lượt người truy cập chỉ trong vòng chưa đầy hai năm.

Không ngừng lại ở thế giới blog, Joe đã xuất bản một quyển sách được xếp vào hàng best-seller tại Việt Nam và xuất hiện ở các chuyên mục hàng tuần trên các báo. Anh nhận được rất nhiều lời mời xuất hiện trên các đài truyền hình. Joe cũng đã tham gia đóng phim, sitcom, các chương trình gameshow…Trong đó phải kể đến việc Joe làm MC và giám khảo cho chương trìnhKết nối trẻ (VTV6) trong vòng hai năm.

Đã quyết định giữ lại tên thật của mình là Joe nhưng anh được mọi người gọi bằng một nickname giản dị thân mật là "Dâu".

Hiện nay Joe còn độc thân vui tính, vẫn đi đi về về giữa Sài Gòn và Hà Nội.
Dưới đây là 1 số bài viết Blog rất hay của anh :

Boom Boom! (25/04/06)


Dạo này báo chí Việt Nam đang xôn xao về vụ PMU 18 và các sự mâu thuẫn xung quanh chuyện đó. Thật ra chuyện báo chí Việt Nam quan tâm nhiều đến vụ này không có gì ngạc nhiên cả – đối với họ vụ này giống như là một “con cá béo”, tội gì mà không “ăn”. Thế nhưng mình đã được biết đến một sự mâu thuẫn thú vị hơn, một sự mâu thuẫn hấp dẫn phết, một sự hấp dẫn mà hiện nay ở Việt Nam chỉ có một số ít người có thể hiểu nổi – đó là sự mâu thuẫn “bà già ở công viên Lênin”.
Nói một cách cụ thể hơn, đó là sự mâu thuẫn về các bà già mà tập thể dục thẩm mỹ buổi sáng gần nhà mình ở công viên Lênin. Hàng ngày khoảng 6:00 sáng họ tập trung ở đấy, bật nhạc xập xình rồi tập thể dục thẩm mỹ đến khoảng 8:00. Có một vài lần mình đi xem trực tiếp (tức là trong 3 năm vừa qua có hai ba ngày mình có đủ sự nhiệt tình dậy sớm tập thể thao ở công viên cùng với các “đồng chí” lớn tuổi này) nhưng bình thường mình chỉ được nghe nhạc của họ từ phòng ngủ khi mình mới ngủ dậy.
“Thế sự mâu thuẫn là ở đâu?”, chắc các bạn muốn hỏi. Nó chính là ở chỗ: Khi các bà già này bắt đàu tập, họ luôn luôn mở một bài hát Tiếng Anh rất đặc biệt. Đó là bài Boom Boom Boom Boom của nhóm The Vengaboys, đã nổi tiếng ở Canada và Châu Âu cách đây khoảng 6,7 năm. Đối với người Việt Nam bình thường thì chắc bài này không có gì là lạ cả — nhịp điệu rất sôi động nên dùng bài này để tập thể dục là đương nhiên rồi. Nhưng vì mình rất hiểu lời Tiếng Anh của bài này nên mình không thể không cười khi nghĩ đến sự mâu thuẫn “dã man” mà nó gây ra. Nói một cách rất ngắn gọn, bài này bậy! Không phải rất bậy, nhưng bài này thật sự không phù hợp với một nhóm phụ nữ “phúc hậu” như thế này đâu!
Lời của bài hát là như sâu:
Boom Boom Boom Boom
I want you in my room
Let’s spend the night together
From now until forever
Boom Boom Boom Boom
I wanna go Boom Boom
Let’s spend the night together
Together in my room

Chỉ riêng từ “Boom” là bậy lắm rồi! Những từ khác chỉ là dưa chuột cắt nhỏ xung quanh một đĩa thịt gà nướng. Trong trường hợp này từ “Boom” là dùng để miêu tà cái âm thanh của một hành động nào đó. Mình sẽ không nói hành động này cụ thể là cái gì, trừ khi phải giải thích “hàng động này” mà mình đã có mặt ở trên thế giới để viết chính blog này. Những từ còn lại các bạn có thể tự tìm hiểu, mình sẽ không dịch nữa đâu. Dù sao, ý mình muốn nói cũng đã quá rõ ràng rồi!
À, quên! Lần sau các bạn đi công viên Lênin vào buổi sáng xin đừng giải thích sự mâu thuẫn này cho các bạn lớn tuổi nhé. Trong cuộc sống của mình luôn có một số thứ tốt nhất là mình không nên hiểu!..
User avatar
LongPhiVu
Posts: 1165
Joined: Wed Jan 13, 2010 6:29 pm
Contact:

Post by LongPhiVu »

Con gái Việt Nam (30/05/06)

Con gái VN phức tạp nhỉ!?
Hình như tất cả các cô gái Việt Nam 22 tuổi trở lên đã có người yêu rồi. Tất nhiên là có người chưa có nhưng mà ít lắm. Khổ cho con trai Việt Nam, khổ cho cả con trai Canada sống ở Việt Nam nữa!
Có lần mình hỏi một người bạn thân: “Thế ở Việt Nam khi một cô gái mà mình thinh thích đã có người yêu rồi thì mình nên làm gì, làm thế nào để tiếp cận cô đó?”. Lời khuyên của bạn mình thì như thế này. (Của đáng tội mình đã xuyên tạc một tí, thêm một chút mỳ chính vào.). Mình không biết liệu lời khuyên của cô ấy có đúng hay không…
Theo bạn mình thì trong việc “đánh đồn” có 3 trường hợp, và mỗi trường hợp có một tỷ lệ thành công khác nhau như sau:
Các cô mà đã được yêu 1 năm
Không đánh được. Cô ấy và người yêu vẫn ở trong giai đoạn gọi là tình yêu trẻ con. Ngồi ở quán cà-fê 2 người chung một ghế, viết thơ tặng nhau, chát yahoo và dùng nhiều…Họ như đang chết đuối trong mắt nhau, cứ nói những gì mà lúc trước cả 2 người coi là rất sến! Thôi, cho họ chết đuối đi.. nếu cô ấy lại nổi lên mặt nước thì phải xem xét lại.
Các cô mà đã được yêu 2 năm
Đánh được đấy! Có thể sau khi 2 năm thì giai đoạn “tình yêu mới” đã qua và giai đoạn “tình yêu thoải mái” chưa đến. Cũng có thể cô ấy bắt đầu tự hỏi mình: “Anh ấy có phải là một nửa trái tim của mình hay không đây? Nếu không thì mình cứ lằng nhằng như thế này không được mất…” Khi đó, một anh chàng nào đó – một người mà rất hiểu mình muốn gì – có thể chớp lấy thời cơ chui vào bảo tàng lấy trộm vật quý chạy sang Campuchia luôn!
Các cô mà đã được yêu 3 năm trở lên
Không đánh được đâu! Đối với cô ấy thì mọi thứ đều ổn rồi, thoải mái rồi. Quen anh ấy ngồi ở bên cạnh mình, quen cách nói chuyện của anh ấy, cách nhìn, cách chia sẻ…tóm lại thì cái gì cũng quen! Có thể cô ấy đã đi đến nhà anh ấy “ra mắt” rồi, và 2 người đang chuẩn bị lấy nhau. Tất nhiên là có trường hợp “thay đổi ở phút 89” nhưng mà trường hợp này thì rất hiếm. Đà tàu đang chạy là một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, đặc biệt là ở Việt Nam!
Khỏi phải nói cách dễ nhất là hãy cưa những cô gái mà chưa có gì…đồn đang vắng mà, cần gì mà phải đánh! Cứ đi đến cửa chính bấm chuông thoải mái!
User avatar
LongPhiVu
Posts: 1165
Joined: Wed Jan 13, 2010 6:29 pm
Contact:

Post by LongPhiVu »

Đồng chí Joe là ai? (21/06/06)

Hình như mình viết mấy blog rồi nhưng lại chưa giới thiệu nhiều về mình cho những người lang thang “ghé qua” blog này. Thế là….
Mình tên là Joe – phát âm giống Mai Văn Dâu – và năm nay mình 27 tuổi (tính theo tuổi Tây; nếu tính theo tuổi “ta” thì mình đã 28 tuổi rồi.). Chưa có vợ, chưa có người yêu, vẫn đang tìm (phải quảng cáo tí chứ!). Dù mình quê ở Vancouver, một thành phố hơi bị đẹp nằm ở phía Tây nước Canada, nhưng mình đã sống ở xứ sở này – tức đất nước Việt Nam yêu dấu – được hơn 3 năm rồi.
Chuyện mình sắp 30 tuổi cũng hơi bi kịch đấy! Nghĩ đến chuyện đó thôi là mình muốn mua ngay một con xe Piaggio màu đen, tìm một bộ quần áo cực kỳ sành điệu, rồi vào một buổi tối thứ 6 trời đẹp và không khí sôi động, rủ một cô gái “ngoại hình khá” đi chậm chậm quanh quanh bờ hồ. Tất nhiên mình cũng có ý định thuê một người đi theo, quay phim. Như thế, đến khi 45 tuổi, mình có thể mở lại thước phim đó, gọi con của mình đến xem và nói: “đấy! bố đã từng là dân chơi sành điệu kinh khủng, con thấy chưa? (lúc đó chắc vợ mình sẽ cười nước đôi và nói: “anh dân chơi ơi, vào bếp giúp em rửa bát đi!”).
Mình đã học tiếng Việt được khoảng 3 năm – 2 năm vừa rồi ở trường (Khoa tiếng Việt – Trường Đại học Khoa học Xã hội – Nhân văn Hà Nội), và năm đầu tiên “ở trên v** hè” – công nhận xe-ôm Việt Nam chửi bậy kinh khủng (nhưng mà rất hay!).
Chuyện mình sang Việt Nam đi làm là hoàn toàn tình cờ. Hè năm 2002, mình tốt nghiệp đại học ở Canada rồi nhận lời của một người bạn đến Hàn Quốc làm việc. Tháng 9 năm đó mình quyết định sang Hà Nội theo một khóa bồi dưỡng (khóa đó kéo dài một tháng) rồi sau đó quay lại Hàn Quốc tiếp tục đi làm. Nhưng sau khi ăn nem chua rán ở một ngõ nhỏ gần phố Hàng Bông thì mình đã đi đến quyết định là: “thôi, sống ở đây cũng được đấy!” (sự thật là mình đã thấy cuộc sống ở Hà Nội rất thoải mái và rất muốn biết nhiều hơn về văn hoá Việt Nam – xin lỗi Hàn Quốc nhé!). Rồi mình tìm việc làm ổn định và 3 năm sau mình vẫn có mặt ở đây. Tết năm ngoái mình xin nghỉ việc để tập trung vào việc học tiếng Việt; khoảng 2 năm nữa, khi tiếng Việt của mình giỏi hơn nhiều, mình sẽ tiếp tục đi làm. Hy vọng là thế!
À, mình nói một chút về blog này nhé! Lúc mở blog, ý định của mình chỉ là thình thoảng viết nhật ký, phát triển tiếng Việt một chút. Mình thật sự không ngờ rất nhiều người sẽ vào xem và cái “friends network” của mình sẽ lớn lên như thổi (mình mới học truyện Thánh Gióng ở trường đấy!) .Rất tiếc là mình không có nhiều thời gian để “chăm sóc” cái blog này (update thường xuyên, trả lời các comments, v…v), mọi người thông cảm nhé! Mình vẫn đọc và viết tiếng Việt cực kỳ chậm – như là lao động chân tay ấy – và cũng phải dành thời gian để đi học và đi làm (không phải là vì nhà ở số 1 Yết Kiêu đâu nhé!). Nhưng mình rất thích đọc các comments của mọi người và cũng rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình tiếp tục viết blog và học tiếng Việt! Thanh-kiu Vinamiu!

To be continued !...
User avatar
LongPhiVu
Posts: 1165
Joined: Wed Jan 13, 2010 6:29 pm
Contact:

Post by LongPhiVu »

Không bấm (14/09/07)

Người ta thường nói rằng trên thế giới có rất nhiều loại người: Người tốt, người xấu, người giầu, người nghèo, người béo, người gầy, người nọ, người kia… vân vân và vân vân cho đến hết biển rộng. Tuy nhiên cái nhìn da dạng này cũng chưa hợp lý. Sự thật là bây giờ, trên toàn thế giới, chỉ có 2 loại người: người bấm “safely remove hardware” trước khi rút ra cái USB, và người không bấm.
Để những người chưa giỏi máy tính sẽ hiểu, cái USB là một ổ cứng nhỏ dùng để chuyển file, mp3, ảnh, v.v. Theo lời hướng dẫn của Windows XP, mỗi lần trước khi rút cái USB ra thì người sử dụng nên bấm vào biểu tượng “safely remove hardware” (tức “rút ra một cách an toàn” – hehe) nằm ở dưới màn hình để chắc chắn không có lỗi gì xảy ra.
Mình thuộc loại người không bấm.
Đã “rút không” mấy năm nay nhưng chưa lần nào bị mất file hoặc gây lỗi nào cả – thế nên mình rất yên tâm. Chắc cứ 100 lần “rút không” chỉ có 1 lần bị lỗi, và theo mình 99 phần trăm chẳng khác gì 100 phần đâu.
Tiếng Việt có từ “cái tôi”. Cái tôi của anh Joe càng ngày càng lớn. Cái tôi của chị Hiền luôn đặt lên trên hết. Mình xin thêm một từ nữa là “cái kệ” Phải thừa nhận, cái kệ của mình đã khá lớn rồi. Phòng ngủ của mình hơi bẩn. Kệ. Áo sơ của mình hơi nhăn. Kệ. Người ta quên không rủ mình đến tham gia sinh nhật rồi nói dối bảo rằng mạng Vinaphone bị quá tải nên không gửi được tin nhắn. Cũng hơi “khó kệ” nhưng thôi, cuối cùng rồi sẽ kệ thôi.
Cách hữu hiệu nhất để đo “cái kệ” của một người nào đó là xem họ có bấm vào “safely remove hardware” hay không. Qua hành động “không đáng kể” này, mình có thể biết nhiều điều đáng kể về người đấy, về môi trường sinh sống của họ, về “tình hình cá nhân”, cách ăn và cách ngủ, cách hôn và cách ôm.
Là người “không bấm”, mình đã từng có ý tưởng thành lập một câu lạc bộ “unsafely remove hardware”. (Tức rút ra một cách phi an toàn), tạo ra một không gian vui chơi để những người không bấm như mình có thể gặp nhau và chia sẻ về những khó khăn do người có bấm gây ra. Vào nếu một thành viên trong nhóm chứng kiến một thành viên khác “đang bấm”, cố tình hay vô tình, nhiều lần hay ít lần, thì thành viên có tội đấy sẽ bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ, bắt phải sống trong nỗi nhục của một người có bấm.
Đùa thôi. Mình nói vậy không có nghĩa là mình phân biệt đối xử, coi những người có bấm thuộc một đẳng cấp xã hội thấp kém. Trái lại, thế giới rất cần sự cẩn thận của họ. Lấy vợ “có bấm” thì cuộc sống gia đình sẽ ổn định hơn. Sinh con có bấm thì đỡ phải gọi điện kiểm tra. Và chắc câu lạc bộ không bấm của mình sẽ phải thuê một người có bấm làm thư ký – cho nó an toàn.
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Phải thừa nhận 1 người nước ngoài sử dụng tiếng Việt đc như thế là rất tuyệt vời. Ý tưởng của mỗi bài viết cũng rất hay.
Nhưng nhìn chung mình vẫn ko thích cách viết của anh này lắm (*)
Blog của anh ấy:
http://dantri.com.vn/c135s702/blog.htm
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Post Reply

Return to “Tin tức | Nhân vật | Sự Kiện”