Hãy đọc thử xem

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Hãy đọc thử xem

Post by haha_emne »

Khi đọc những lời tâm sự này, bạn nghĩ gì




Nỗi đau của một người con gái.

Đọc danh sách những nạn nhân còn mắc kẹt trong chiếc xe định mệnh đó, thấy có tên mẹ, chị gái và cháu nhỏ, em đã gào lên một tiếng rồi ngất đi. Suốt cả ngày hôm đó em cứ ngất lại tỉnh, tỉnh lại gào khóc rồi lại ngất đi không biết bao nhiêu lần.

Các anh em biết tin đến hỏi thăm và động viên, có người túc trực trên net để thông báo tình hình cho em. Còn gì đau đớn bằng khi những người thân của mình ra đi mà không có mình bên cạnh.

Bốn tháng trước khi nghe tin bố em mất trong bệnh viện, tôi phải lên xin công ty cho em về thật nhanh để kip nhìn thấy bố lần cuối. Từ Hàn Quốc bay về Việt Nam có mấy tiếng sao mà nó dài thế.

Đến hôm nay em lại đón nhận một tin khủng khiếp nữa. Hơn một ngày sau cơn mê man, giọng khàn đặc em kể lại: "Tuần trước em gọi đện về nhà, mẹ nói là tuần sau ra Nam Định để lo xây mộ cho bà nội. Thế mà..."

Thật đau đớn khi mà cả mẹ, chị gái, cháu và những người còn mắc kẹt trong xe vẫn nằm dưới dòng sông Lam cuộn chảy đục ngầu

Tâm sự của một bà mẹ bị mất con.
Con ơi! Lòng mẹ quặn đau. Trái tim mẹ thắt lại khi mở mắt ra, mẹ không còn thấy con bên cạnh. Nỗi đau cào xé tim gan mẹ. Sao ông trời không đê mẹ chết đi để cho con được sống? Sao cơn lũ kia không cuốn mẹ đi thay con? Mẹ phải làm sao đây khi từ nay không còn có con bên cạnh?

Con trai mẹ chỉ vừa tròn đôi mươi. Ánh mắt còn ngơ ngác chưa thấm hiểu sự đời. Mới hôm kia thôi con còn một mực đòi được đi theo mẹ về thăm bà ngoại ốm. Nghĩ đi rồi nghĩ lại, mẹ gật đầu thuận theo mong muốn của con, không biết rằng đấy là chuyến đi đầy oan nghiệt.


Thời khắc chết chóc ấy, khi hai mẹ con còn chập chờn trong giấc ngủ gà gật, mẹ nghe người lái xe kêu thất thanh “Lũ cuốn xe, mọi người nhảy ra mau”, mẹ giật mình tỉnh giấc. Quơ vội sang bên cạnh đánh thức con dậy, hai mẹ con loay hoay mở cửa kính để nhảy ra ngoài. Nước réo gào ồ ạt. Chiếc xe lắc lư cuồng điên trong lũ. Trước lúc nhảy khỏi xe, con còn nắm chặt bàn tay mẹ. Con bảo mẹ nhảy ra khỏi xe trước, con sẽ theo sau. Mẹ vừa nhảy xuống, dòng nước dữ dội cuốn trôi mẹ phăng phăng. Không nhìn thấy con đâu nữa, mẹ điên cuồng gào thét, vẫy vùng, Chỉ có tiếng nước cuộn réo đáp trả lại mẹ. Trong dòng lũ cuốn, mẹ cố gắng quẫy đạp, rồi bơi, rồi kêu tên con trong tuyệt vọng. Đến lúc gần như bất tỉnh vì kiệt sức thì mẹ được người ta cứu lên. Lúc tỉnh lại, mẹ hốt hoảng hỏi thăm tin tức của con, hy vọng con cũng may mắn được các cô các chú cứu sống giống như mẹ. Nhưng, không một ai biết tin gì về con. Chuyến xe có 37 người thì chỉ còn 17 người sống sót. Hai mươi người còn lại mất tích cùng chiếc xe oan nghiệt ấy, trong đó có con trai của mẹ.

Con ơi, khúc ruột của mẹ ơi! Chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, hai mươi năm vất vả nuôi con khôn lớn, con là kết tinh cho cả cuộc đời của mẹ, vậy mà. Rồi đây khi bà con hỏi, mẹ biết trả lời thế nào đây? Rồi ba con, các em con nữa. Ngày chia tay ngắn ngủi vội vàng, nào có ai kịp ôm hôn tạm biệt. Có ai ngờ chuyến đi này lại lắm tang thương đến vậy??? Giữa biển nước mênh mông, ngầu đục, trong nỗi đau xót rụng rời, mẹ chỉ còn biết ngồi nơi đây khẩn cầu cho con và 19 người khách kia được sống sót, có thể phiêu dạt về nơi nào đó, miễn là con và mọi người còn sống. Cả đời này cha mẹ dù nghèo nhưng luôn sống nhân đức, tích thiện. Cầu mong con được hưởng cái đức ấy mà sống trở về, con ơi!!!

Lá thư miền Trung: Còn lại gì sau cơn lũ?
– Cơn lũ đi qua, để lại đằng sau nó là cái đói, cái nghèo, là những nỗi đau, những mất mát không thể bù đắp hết mà chỉ có thể san sẻ phần nào. Nhưng đọc lá thư giản dị, chân chất gửi từ đất miền Trung bão lũ này, đằng sau nỗi buồn vẫn lấp lánh một niềm tin không thể mất…

Tôi sinh ra và lớn lên ở dải đất miền Trung nghèo khó, người dân quê tôi chăm chỉ chất phác nhưng quanh năm vẫn không đủ ăn. Thiên nhiên dành cho quê tôi một kiểu khí hậu thật khắc nghiệt, mùa hạ thì nắng cháy da, mùa mưa thì dầm dề, quanh năm chỉ nghe tới bão lũ hạn hán.

Năm tôi sinh ra đúng năm xảy ra trận lũ lịch sử của miền Trung, trong ký ức của bà, của mẹ vẫn còn nhớ như in cái hình ảnh lũ năm đó, cả làng cả xã ngập trong bể nước, tiếng người í ới gọi nhau chạy lũ, tiếng khóc của lũ trẻ con chúng tôi trong nỗi sợ hãi, tiếng gào vọng xa của những người không may mất người thân... Nước ở đâu về mà lên nhanh đến thế, chỉ trong chốc lát nước đã lên ngập cả mái nhà, cả làng không ai kịp trở tay.

ImageCảnh hoang tàn sau cơn lũ (Ảnh: goonline)
Mẹ kể: Đêm đó hơn 10 giờ tối rồi, tự nhiên thấy ướt ở lưng, mẹ bỗng choàng tỉnh dậy. Hỡi ôi nước lên đến thành giường rồi, điều đầu tiên mẹ nghĩ là tới tôi...

Lúc đó đã làm gì có nhà cao tầng để tránh lụt đâu, cả làng, cả xả đều toàn nhà tranh vách đất, chỉ có cách là chạy lên đồi cao. Nhưng có mấy ai chạy được đâu. Cơn lũ về đúng lúc đêm khuya thì làm sao chạy cho kịp, mẹ cột tôi vào sau lưng chạy nhanh ra khỏi nhà, nước lên nhanh cuốn trôi mẹ con tôi theo dòng nước.

Có lẽ ông trời vẫn còn thương nên mẹ con tôi mới thoát được cái chết. Mẹ víu được vào nhành cây, dần dần lần theo nhành cây, leo lên được thân cây và ngồi ở đó chờ nước rút. Ba ngày chờ nước rút cũng là ba ngày đấu tranh giữa sự sống và cái chết, giữ cái đói, cái khát, cái lạnh... cuối cùng mẹ con chúng tôi đã vượt qua.

Năm tôi sinh ra… Mùa lũ năm đó cả làng tôi phủ kín một màu trắng, màu của khăn tang, màu của đau thương.

Năm nay, sau 26 năm ngày tôi sinh ra, lũ lại về. Giống như cơn lũ năm đó, cơn lũ năm nay cũng về vào buổi tối, nhưng cơn lũ năm nay lại lớn hơn, ác liệt nhiều cơn lũ năm đó, cơn lũ lịch sử của lịch sử. Cả đời dành dụm chắt chiu để rồi tan biết trong một đêm, mọi thứ đều trôi theo dòng lũ. Lũ năm về một lần nữa bà con quê tôi lại không kịp trở tay, và cũng chỉ có chạy và bơi để tránh lũ.

Cuộc sống ngày nay đã phát triển hơn, có nhiều nhà cao tầng hơn, có nhiều trường học hơn và đó cũng là nơi để người dân quê tôi tránh lũ.

Ngồi trên nóc nhà nhìn phía xa xa, có người bám vào thân cây vẫy tay cầu cứu, nước lên càng nhanh, dòng nước chảy xiết, nhìn cánh tay lút dần lút dần trong vô vọng. Lòng tôi quặn thắt...

Cơn lũ đã cuốn đi cái có giá trị nhất trong cuộc đời tôi, đó là những người thân yêu nhất của tôi. Năm nay người thân của tôi không còn may mắn bám được vào nhành cây nữa, họ đã ra đi, đi theo dòng lũ mất rồi!

Có lẽ không gì đau đơn, chua xót bằng, không thể diễn tả hết nỗi đau của sự mất mát này. Một gia đình ba cỗ quan tài, người bố người mẹ một lần phải bịt ba chiếc khăn tang trên đầu. “Ông trời ơi, sao ông lại nhẫn tâm như vậy!”

Lũ lấy đi của quê tôi quá nhiều, không diễn tả hết thành lời.

Nhưng tôi biết có một điều cơn lũ kia không thể lấy đi, một điều giản dị lắm, không thể thành lời...

Quê tôi, miền lũ!
Ôi dòng sông Lam , hôi tanh mùi xác chết, tang tóc đau thương

저는 바람입니다.
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Họ thật đáng thương
Bài viết này của chị haha_emne cảm động quá!
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Lúc này họ cần nhất là gì?
Họ cần những người quan tâm và chăm sóc cho họ
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Thật tiếc là ngoài việc dành dụm tiền ăn sáng rồi ủng hộ cho họ em chẳng làm được gì, ngoài việc nhắn ba tin nhắn vì họ em chẳng thể gửi cho họ những lời em muốn nói
Hôm nay là họ nhưng năm sau biết đâu sẽ là chính chúng ta?
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Cuộc sống thật quá nhiều bất công!
Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”