Một câu chuyện hay,hài hước và lãng mạn

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
Kiniembuon
Posts: 1525
Joined: Fri Sep 11, 2009 8:46 pm
Location: Hà Nội
Contact:

Một câu chuyện hay,hài hước và lãng mạn

Post by Kiniembuon »

Lang thang trên mạng tìm thấy 1 câu truyện hay và em copy nội dung của câu chuyện này từ đầu đến cuối.Nếu bác nào thích thì em sẽ post tiếp

Tôi sẽ post từng đoạn 1 đúng theo cách mà chủ top đã làm để tạo sự hồi hộp và tăng tính hấp dẫn của câu chuyện. Và chắc hẳn sẽ có rất nhiều bạn đã đọc câu chuyện này rồi,nhưng tôi chắc rằng rất nhiều bạn chưa đọc.Những bạn đọc rồi đừng kể lại hay Làm 1 điều gì đó hé lộ tới câu chuyện.Tôi muốn các bạn chưa đọc cảm nhận câu chuyện theo đúng nghĩa của nó đó là cảm xúc,chờ đợi,hồi hộp đúng như tác giả đã làm(câu chuyện được tác giả viết về cuộc chinh phục 1 cô gái và post dòng dã trong mấy tháng trời như tường thuật trực tiếp cuộc trinh phục của mình)nhưng tôi cố post trong 10 lần.Lần post cuối tôi sẽ kèm theo nguồn lấy để mọi người biết được các bình luận của bạn đọc và độ HOT của nó.Cứ vào chém thoải mái nhé mọi người

Ngày ấy…
Em đang học thêm lớp tại chức T.A, mà học mấy kì rồi tự dưng ở đâu nhẩy vào 1 cô bé. Lúc đầu em tưởng em này học dốt, mới phải đi học. Càng ngày em càng để ý là nó học giỏi quá, mà nhìn kĩ thì nó cũng xinh xắn, có duyên. Thế là lân la bắt chuyện làm quen. Theo đánh giá của em thì nó chát chít trong lớp cũng được vui vẻ lắm, lại tâm lý, biết lắng nghe em nói, và có ý kiến bình luận hay ho, đâm ra em sung sướng. (Ăn dưa bở nhở các bác nhở ?)
Sau đấy một thời gian lân la, em đi học toàn ngồi cạnh nó, vừa học vừa đàn sáo linh tinh. Nó cũng không đuổi em ra chỗ khác, không ghét em. Em nghĩ là phải cưa nó thôi, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào đây ?
Có hôm, đi học nó ngồi cạnh một thằng còm nhom ở trong lớp, chả hiểu tụi nó lục đục thế nào mà nó chuyển chỗ xuống ngồi cạnh em. Thế là tụi lớp em chúng nó có vẻ ngạc nhiên lắm. Mấy thằng bạn em bẩu là, có khi nó thích mày đấy.
Em đi học cũng không đều vì bận đi làm và các việc khác nữa, nên khi đi học có gặp nó thì nó cũng hay hỏi thăm em.
Nghe tư vấn của thằng anh zai em (nhưng thằng anh của em nó cũng đểu lắm, chưa dám tin nhiều) và nghiên cứu các chiêu thức của các cao thủ em cũng chả tấn công luôn
Lúc đấy em nghĩ nếu tấn công dồn dập ngay, ngộ nhỡ chẳng qua là do em hoang tưởng là con bé nó thế nọ thế kia, mà đùng một cái mình nhào vô lộ chân tướng ra trong khi chuyện mới chỉ khởi đầu, nó chạy mất thì chết.
Nhưng mà chẳng nhẽ cứ loanh quanh thế này mãi à, phải tiến lên 1 tý chứ
Em nghĩ cũng lung lắm các bác ạ!

Rồi tất nhiên em cũng xin được của nó địa chỉ e mail.
Em đoán được nó chưa có người yêu, vì tan học xong nó đi thẳng về nhà chẳng ai đưa đón cả. Nó ăn mặc giản dị, không đú như những đứa khác, nói năng lễ độ, nhưng sắc sảo ma lanh.
Em thì các bác thấy đấy: mặt mũi cũng sáng sủa, đẹp trai từ xưa đến giờ, có chút của ăn của để tuy không nhiều, phương tiện đi lại mới chỉ chạy con MAX ghẻ do sư huynh thải cho từ khi em vào đại học. Em thì gày gò từ xưa đến giờ, không béo được chắc chưa đến lúc phát. Mồm miệng cũng tốt nhưng chỉ theo cảm hứng thôi, chác phải rèn luyện nhiều nữa.
Em cũng mất ngủ mấy đêm vì gái.
*
Thế rồi có lần em online sáng thì phát hiện, cô nàng online với Status : Mưa, buồn quá.
Em cuống cuồng cả lên, nhịn không nổi đành nhẩy vào hi, với helo loạn xị ngầu. May mắn thay cô nàng nhận ra nick của em và có trả lời.
Qua mấy câu xã giao, em gõ là : “Sao status nghe sến thế”. Em ấy trả lời : "viết thế để còn tán trai chứ".
(nghe hấp hẫn không các bác, em tưởng tượng như là nó đang định tán mình ấy)
Tuy vậy, em vẫn bình tĩnh viết tiếp :
"Hôm nay tâm trạng thế, ở trong lớp Q, cá tính lắm cơ mà."
Chẳng hiểu sao nó lại trả lời đúng ý em thế :
"Thế cá tính thì không được buồn sao ?"
Đúng phán đoán của em, em phang luôn cho 1 câu "ờ hờ, thế thì tâm trạng thật rùi"
Lập tức cô nàng biết 1 chữ rất to "Ối bà con ơi, tôi bị lừa"
Và có vẻ cay cú em lắm, từ đó em cầm trịch được nội dung chat chít.
Có 1 đoạn này nữa, nó bảo em là “đang ngủ thì có điện thoại gọi làm nó tỉnh giấc, làm hỏng mất giấc mơ đẹp”
Em vu vơ hỏi : "Thế cậu mơ thấy gì vậy ?"
Cô ta reply : "mơ thấy hoàng tử cưỡi bạch mã đến đón"
Nghe thế bất giác em phân vân hay nó ám chỉ mình với con MAX trắng.
Tuy vậy em cũng chả manh động
Nhưng rồi đêm đấy em lại mất ngủ các bác ạ.
Tối, em chẳng làm ăn được gì cả, nghĩ miên man không biết nó có thích mình không, rồi không hiểu sao nó lại nói những câu ẩn ý như thế, v.v.. rồi liệu em có nên phát động cuộc tổng tấn công chơi bài ngửa để nhanh chóng rõ ràng vấn đề.
Em sợ nhất là chẳng may, lỡ mồm nói ra lời yêu mà nó lại bảo "chúng mình làm bạn nhé" thì đời em coi như đã nhận 1 vòng hoa trắng. Híc híc híc.
Thế rồi.
Chuyện nó lại có những diễn biến mới.
Tối ấy mưa phùn, em đi học, đang mua cái kẹo cao su ăn cho thơm miệng để tý nữa ngồi học có nói chuyện với cô nàng thì mồm miệng nó đỡ hôi, bỗng em thấy nàng phóng xe vào gửi.
Mẹ khiếp, nàng đi con Piagio mà em thì các bác biết rồi đó, cưỡi con bạch mã đểu (có chết em không cơ chứ).
Nhưng dù sao đường đường là nam nhi lại sợ cái phù du ấy à. Em vẫn gọi ầm lên "Q ơi, đi học sớm thế"
Nàng cười, chu choa, xinh quá. Em run lẩy bẩy, chẳng biết nói gì, gượng lắm em chạy ra gần nàng vừa đi vừa mới thốt ra được 1 câu ngu như bò :
"Ăn kẹo cao su không ?"
Nàng nhoẻ miệng cười rõ duyên vậy mà làm em chết điếng :
"Cảm ơn N, tớ không bị thúi miệng"
Ặc ặc ặc...
Đau quá, đau quá.
Chắc thấy em đần thối ra, nàng lại cười cười bảo : "Hôm nay, đợi mãi mà chả thấy hoàng tử bạch mã đến đón gì cả, tụt hết cả hứng"
Ối trời, em như người từ cõi chết trở về, lại le te vẫy đuôi, lè lưỡi, bụng thầm nghĩ hình như ý nàng bảo mình buổi sau đến đón nàng đi học thì phải.
Nhưng mà thưa các bác, em tỉnh lắm, em thừa biết là nó đang xỏ mũi em, đang nâng em lên rồi đặt em xuống đây. (Có đúng không hả các bác.)
Các bác biết em trả lời thế nào không ? Em bảo cho chết, chẳng có hoàng tử nào đâu, may ra có cóc nhái ruồi muỗi nó đến đón cô. Hô hô.
Em thấy hắn cười khẩy không nói gì. Vào lớp em cũng không thèm ngồi cạnh nàng nữa mà ngồi với mấy đứa bạn đàn sáo cho đến hết buổi rồi ai về nhà nấy, chẳng nói câu nào thêm.
Hôm học kế nó lại không đi học. Mất công em hộc tốc phóng từ chỗ làm về rõ sớm, đảo vào lớp thấy không có ai bèn ra quán nước trước cổng trường ngồi ngóng như ngóng cha mãi chả thấy nàng đâu.
Chán quá em đi vào lớp, tự nhủ rằng chắc nàng bận roài.
Ngồi học mà chả chữ nào vào đầu, mà cơ thể em nó tự suy nhược hay sao ấy, cứ chốc chốc nó lại bắt em thờ dài, làm mấy đứa con gái ngồi cạnh lấm lét cười.
Chết chửa, người ngoài còn biết mà cười với nhau thì người trong cuộc chắc đọc thấy lòng dạ em mất.
Nên nàng nghỉ học cũng vì thấy mùi ???
Nghĩ cùng kì các bác ạ, thời buổi kinh tế thị trường, con người 8X năng động, thông tin liên lạc tràn ngập khắp nơi nơi, ô thế mà cô nàng lại không dùng DĐ.
(Vì mấy lần nói chuyện, nàng bảo không dùng cellphone, tuy không tin nhưng quả thật chẳng thấy rút máy ra bao giờ, không biết là chiêu gì đây ???)
*
Sau đấy ít hôm, em đi công tác dưới NĐ, lúc ở trên ôtô, đầu em lờ mờ những suy nghĩ.
Theo suy diễn của em :
Nếu cô nàng định chơi trò ú tìm, hay đại loại là đang giở bài vở gì đó mà nghỉ học với mục đích tạo sự nhớ thương nơi con tim em thì em cũng việc quái gì phải mò đến lớp tìm kiếm nữa, nghỉ học vài buổi cũng chẳng chết ai, vừa chắc ăn, vừa khoẻ người, có khi lại tạo thắc mắc ngược cho nó ấy chứ lị.

Nói thêm là em không định tán gái bằng thơ
Khoản thơ thẩn thì xưa nay em chả đọc lấy 1 chữ (riêng khoản thơ tình đặc chủng thôi) còn các thể thơ Hồ Xuân Hương, cóc, mít em đọc không nhiều lắm.
Con người em xưa nay ghét nhất là sến, khóc lóc, uỷ mị tang thương sầu bi…
Đến cái lúc này em mới có biết mấy điều về nàng
1. Em xin đuợc số điện thoại cố định rồi
2. Nàng con nhà lành, mặt mũi không son phấn, móng chân móng tay không vẽ hoa, hay tô toét gì hết
3. Nàng đi xe Sirious, con Vétpa là của mẹ nàng.
4. Sơ thích đang điều tra...
*
Em nghỉ học mất 2 hôm. Hôm thứ 3 em mới vừa vào lớp đã thấy nàng ngồi chình ình ngay bàn 1 sáng choang như đèn neon. Cạnh nàng không có ai, bàn lại bàn đôi, dzô luôn, nhưng chưa kịp ấm đít đã nhận đòn phủ đầu kinh khỉnh :
- Đây chỉ có cóc nhái ruồi muỗi nó bu thôi!
Em ú ớ phun bừa ra 1 câu thối rinh :
- Ớ, thế hoá ra chỗ này bốc mùi khó ngửi à?!
Chắc nàng choáng nên mặt lừ lừ sưng vù lên. Trong bụng em hốt quá nhưng vẫn nhăn nhở cười và lảng tán sang chuyện khác. 1 lúc sau thấy nàng có vẻ vui vui. Vào học, gần cuối giờ em viết mẩu giấy luồn sang hỏi xin số đt cố định. May quá, mà nàng cho luôn.
Đến chiều thứ 7, nhớ nàng không chịu nổi. Chả hiểu giời xui đất khiến thế nào em gọi điện đến nhà nàng. Em cũng không ngờ là nàng nhấc máy, nhận ra em giọng nàng tươi roi rói. Đánh liều em hỏi luôn "Đang chán quá, có nhà không tui qua chơi".
OK! thế mới bỏ mịa mà lại có chỉ dẫn nhà cửa đàng hoàng nhé.
Em chạy như chó điên đến khu phố nhà nàng, ấy vậy vẫn phải gọi thêm 2 cuộc nữa mà vẫn chưa tìm ra nhà. Đến cuộc gọi thứ 3 nàng bực mình bảo em thôi không tìm được thì đừng đến nữa. Đúng lúc đó em xác định đưọc vị trí @Yahooooo
Nhà nàng bài trí đơn giản, gọn gàng ngăn nắp, có vẻ thuộc gia đình gia giáo. Thấy nàng rót nước mời chào sau vài câu xã giao.
Em phởn quá, kể lể lung tung về vụ đi tìm nhà, rồi thăng hoa bốc phét liên chi hồ điệp. Một lúc sau quanh quanh chuyển sang chuyện tình yêu, kinh nghiệm yêu đương của em không có nhưng được cái nghe hơi nồi chõ nhiều chuyện, kể lể với nàng về kĩ nghệ cưa gái của tụi con trai. Nàng cưòi khinh khi kể về kĩ nghệ cưa dzai của con gái. Cuối cùng chốt lại nàng bảo em rằng thì là nhiều thằng con zai tưởng là cưa đổ đưọc con gái nhưng đến khi về già nó mới biết rằng, chính nó bị tụi con gái đưa vào tròng.
Nghe đến đây, em sướng vãi cả ra cứ như em đang đưọc nàng cưa ấy.
Tiện mồm em hỏi : "thế cô yêu nhiều chưa mà kẻ cả dạy dỗ bọn tui ?". Nàng xoè tay nhẩm nhẩm, cũng đến gần chục đứa tựa nguyện xin chết rồi. Hu ...hu... chết em rồi.
Lúc đó có 1 con bé (sau em hỏi ra là em của nàng) đi xuống, nó cứ lườm lườm em rồi bắt nàng lên rửa bát gì đó để nó đi chợ làm cơm chiều.
Đến đây, em đành mạn phép xin về. Tiễn em ra đến cửa, nàng còn chốt hạ 1 câu nghe mới đau làm sao : "Đừng tưởng tôi có ý gì nhé". Em đành phải vớt vát : "Thì tôi cũng có ý gì đâu" - mồm nói, bụng đau như cắt.
[CENTER]Khi bạn sinh ra mọi người cười còn bạn khóc[/CENTER]

[CENTER]Hãy sống sao cho khi bạn chết đi họ khóc còn bạn cười[/CENTER]


[CENTER]http://cc2.upanh.com/25.938.33114101.eEo0/kiniembuon.png[/CENTER]
User avatar
MaiThuy_PR29
Posts: 461
Joined: Wed Jan 07, 2009 8:10 am
Location: Hà Nội
Contact:

Post by MaiThuy_PR29 »

Hơi dài!!!
Nhưng vì ko ngủ được nên em ngồi đọc hết :)
Đúng là nhiều câu cười đau bụng :) ) suy nghĩ của anh chàng này đặc biệt quá...
"Bắt đầu từ vớ vẩn thôi
Kể từ hôm đó đứng ngồi bơ vơ
Nửa yêu thương, nửa đợi chờ
Nửa buồn, nửa giận, nửa ngờ người ơi"
User avatar
Kiniembuon
Posts: 1525
Joined: Fri Sep 11, 2009 8:46 pm
Location: Hà Nội
Contact:

Post by Kiniembuon »

Tiếp nè

Thế rồi 8/3 sắp đến
Em tính già tính non. Em đã đặt mua 1 bó hoa ngon ngon ở chỗ người quen, giá cả hợp lý chứ không đắt. Kèm theo 1 tấm thiếp chúc mừng với 2 chữ viết tắt B.M.
Tối 8/3 em sẽ nhờ 1 đứa bạn lạ hoắc đem đến tặng nàng. Em có trao đổi với nó sáng nay là "mày cứ chúc tụng cho khéo vào nhưng đừng nói tên tao ra nhé, mày cứ bảo là có người tặng chị". Nhiệm vụ của mày chỉ mang tính chất điện hoa.
Theo tính toán của em thì nàng sẽ suy đoán ai sẽ tặng mình hoa. Tất nhiên dấu vết sẽ là 2 chữ B.M ..hì hì.. các bác có đoán ra được 2 chữ đó là gì không.
Thực ra, 8/3 cũng chỉ là cái cớ để tạo dấu ấn thôi, chứ không phải là thời điểm để quyết định sự thành bại, hay mơ màng hơn nữa là 1 tình yêu viển vông gì đó.
Nếu sau 8/3 nàng có tín hiệu, chẳng hạn như cảm ơn thì em cũng chối phắt. Còn không thì cũng chẳng sao, có lẫn vào quà cáp của những chú vệ tinh khác cũng được. Chung quy cũng là mục đích để nói "công trạng hôm 8/3" lúc tỏ tình sau này. Đây có phải là chiêu lùi 1 bước mà tiến 2 bước không hả các bác.
Dự định của em là thế thôi.
Nói thật với các bác, hôm mùng 8/3 năm ấy em nhấp nhổm không yên suốt từ sáng đến tối, suýt nữa mấy lần nhắn tin chúc mừng xong rốt cục cũng kìm được.
Tối em và thằng bạn mò đến nhà nàng lúc 8h, hy vọng lúc đó nàng đã ăn cơm và tắm rửa xong rồi. Em căn dặn thằng bạn mọi thứ trước khi nó vào tặng hoa cho nàng. Khi đến đầu phố nhìn thấy trước cửa nhà nàng 1 đống xe máy, túm tụm vài đôi.. Linh tính có chuyện chẳng lành, em quay sang bảo thằng bạn tấp vào quán nước ngồi quan sát.
Một lúc sau, cả lũ đi ra, em tưỏng quả này thôi xong, chắc nàng ôm eo 1 thằng cha nào đó rồi, may quá nàng lại ngồi sau xe 1 đứa con gái.
Em cuống lên, đầu óc quay cuồng, thằng bạn em bảo phi xe theo xem tụi nó đi đâu. Mất 1 phút thì em bình tĩnh trở lại, nói với thằng bạn là thôi anh em mình đi đâu đó, lát nữa quay lại, đợi nàng về rồi tặng hoa. Chứ chuyện đã thế này rồi rình mò thêm làm gì, chắc nàng đi chơi cùng tụi bạn thôi hoặc có đi với ai chăng nữa cũng là quyền và niềm vui của nàng.
Em và thằng bạn đành ra quán cafe tâm sự, kể lể than thân trách phận..v.v…
Lúc gần 10h em tính chắc tầm này nàng sẽ về, 2 đứa quay lại chầu chực, trời thì mưa phùn, rét, thảm lắm các bác ạ.
Phải đến hơn 11h, nàng xuất hiện, ngồi đằng sau xe 1 thằng giai. Tim em đập thình thịch như trống ngũ liên. Em thấy nàng xuống xe nói gì đó với thằng kia rồi chạy vào ngõ. Tuy nhiên có 1 số chi tiết em chợt nhận thấy rằng nàng không có vẻ gì là thân mật với thằng kia, không ôm eo nó nhưng vẫn có hoa. Lạ quá các bác ạ.
Đợi thêm vài phút, em giục thằng bạn tiến lên. Hồi hộp lắm các bác ạ. Một lúc sau, thằng bạn em hớn hở chạy ra kêu ổn rồi. Nó kể là nàng đã nhận hoa sau khi nghe lời chúc tụng dẻo mỏ của thằng bạn em thì cười tít mắt. Nàng có hỏi là hoa của ai vậy? Theo đúng kế hoạch thằng bạn em chỉ bảo là của 1 người nhờ gửi tới (tất nhiên có kèm tấm thiệp của em).
Sáng hôm sau đi làm em cứ thấp thỏm đợi xem có số điện nào gọi cho mình không. Qua trưa chẳng có tín hiệu gì lạ. Buồn quá nhưng vẫn hy vọng nàng sẽ hiểu ai là người tặng hoa cho nàng.
Đến gần chiều, đột nhiên có 1 tin nhắn lạ bay đến. Nội dung cộc lốc "cam ơn nhieu nhe" .
Tối nay đi học, em lại ngồi cùng bàn với nàng.
Vẫn nói chuyện thản nhiên, chả đả động gì đến vụ hoa hoét, em chỉ hỏi : "tối hôm qua chị em có vui không ?" Hắn nói : "Vui, các anh giai tặng hoa chất đầy nhà, mà tối lúc đi chơi với về các cụ bảo có mấy thằng đến tặng hoa mà mày không có nhà".
Xong hắn quay sang nhướng mắt với em : "Thậm chí đêm khuya vẫn có thằng đến tặng". Em trề môi ậm ừ bảo : "Không ngờ có người tim lại nhiều ngăn đến vậy, dễ mắc bệnh tim to lắm".
Hắn lại cười ha ha "Tôi chẳng biết ai tim to nhưng lại nghe thấy nó đập thình thịnh đây này"
Đến đây thì em tịt.
Giờ ra chơi, em nẩy ra ý định mời tất cả tụi con gái đi karaoke 1 trận nhân hậu mùng 8/3. Em bảo với mấy thằng zai khác, tụi nó cũng máu vào lớp hè nhau xin nghỉ sớm để đi.
Trong lớp em hình như có chú cũng thích nàng hay sao ấy, chắc tối qua đi tầu ngầm rồi (nghe tụi bạn kể thế) mà thấy trên đường đi ra quán karaoke hắn leo lẻo với nàng suốt. Em đi đằng sau thấy 2 đứa cười đùa mà xót xa nỗi lòng. Vậy mà vẫn phải giữ mặt lạnh, tính nước thể hiện trong vụ ca hát này.
Ở trong quán, cả bọn hát hò ầm ĩ, em lạnh te ngồi nốc bia, chọn 1 số bài Tuấn Hưng và chốt bài X chạy ra bảo thằng soạn list tý nữa thực hiện riêng cho anh.
Em thấy nàng cùng hát với thằng kia bài Lời của gió. À há chúng nó tỏ tình qua bài hát đây.
1 lúc sau, list của em xuất hiện. Đứng lên trước bục, em gửi lời chúc mừng tới toàn thể chị em phụ nữ trong lớp với dư âm của ngày mùng 8/3. Sau đó là live show Tuấn Hưng được em phách nhạc sang thể loại ROCK, giọng khàn khoẻ, gào thét dữ dội.
Sau đó, em hát bài Vì Yêu bài tủ của em (đập chết bài Lời của gió của thằng kia), với bao nỗi niềm, tâm tư dồn nén em thể hiện hết vào đó, nói thật với các bác lúc đó em thăng hoa hát còn hay hơn cả KASIM ấy chứ.
Ối giời ơi, khi em hát xong, cả bọn vỗ tay như sấm dậy, nàng cười chói loá vỗ tay đèn đẹt.
Sướng quá các bác ạ.
Lúc về, thấy nàng nán lại,em tiến tới nàng bảo thôi cũng khuya rồi để tôi đưa cô về. Nàng quay sang gật đầu mỉm cười với em, Đoạn đường về nhà nàng không xa, em đi bên cạnh xe nàng mà lòng phơi phới, cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ im lặng thôi. Lúc gần đến ngõ, nàng bảo em "thôi về đi, không cần nữa đâu" em chẳng nói gì vẫn cứ cạnh nàng.
Rồi bất chợt nàng tự nhiên cười bảo "Đêm qua, ông tặng hoa tôi phải không ?"
Em bỗng sáng dạ trả lời "Không! Tôi chỉ đứng ở ngoài đường thôi"
Nàng phá lên cười bảo "Khá lắm"
Nói xong thì đã đến của nhà nàng rồi. Phải bái bai thôi

Cả ngày hôm sau, nam thanh nữ tú đi chơi ầm ầm ngoài đường trong khi em quyết tâm ngồi nhà, không điện đóm, email gì hết trên tinh thần tạo sự nhớ nhung cho cáo (nói thế thôi chứ em cũng nhấp nha nhấp nhổm vì nhớ nàng quá, có mỗi cách giảm nhiệt là gọi lũ bạn đến làm trận nhậu, vừa mừng chiến thắng vừa vặn nhỏ lửa tình).
Em tính giai đoạn tới có lẽ phải tăng cường gây áp lực tý. Nhưng tính đi tính lại vẫn chưa có phép nào hay.
*
Lại một hôm đi học, ngồi nói chuyện phiếm với nàng, nàng bảo là sắp tới có lẽ phải nghỉ học vì bận công việc. Thực ra nàng không thuộc biên chế của lớp tại chức T.A này , nàng đi học do đứa cháu rủ rê và nhân tiện ôn luyện cho nó đỡ quên.
Chết quả này mà không công nhanh thì em mất đi lợi thế rồi. Ngẫm ra cưa gái cũng khổ, đỏ mồ sôi nước mắt, sơ sảy 1 tý là teo mà chẳng biết nên cơm cháo gì không ?.
Nguy to, nguy to
Hôm sau đang ở cơ quan, em online thì bắt gặp nàng. Sau màn chào hỏi, nàng hỏi em có khoẻ không, sáng nay trời trở rét đó. Em bảo là đang bị tụt huyết áp đây. Thấy thế nàng lại hỏi sao mà bị tụt, tôi thấy ông khoẻ như voi, có chuyện gì mà tụt ?.
Em bày đặt rằng, sáng nay đi làm sớm, mắt mũi tèm nhèm thấy xa xa có đèn xanh (đèn giao thông đó) thế là rú ga tăng tốc chạy khẩn cấp để vượt vũ môn. Tưởng ước lượng được khả năng có thể vượt đèn xanh, ai ngờ gần tới nơi nó chuyển sang đèn đỏ, thấp thoáng có mấy chú công an đứng sau gốc cây. Sợ quá phải phanh gấp lại, đường trơn, suýt nữa thì tự gây tai nạn. Giờ vẫn hoảng, nên tụt huyết áp.
Hắn chèn 1 cái comic cười rồi gõ thêm : "Nam nhi trượng phu, quất ngựa truy phong há sao chỉ vì sợ ngã ngựa mà không dám làm chuyện nhớn"
Em đoán rằng hắn đang vờn em nên giả đò hỏi ngược lại : "Ngã ngựa chẳng đáng lo, chỉ lo vì dính vượt đèn đỏ mà công an túm là hận ngàn thu"
Hắn gõ tiếp "Sai rồi" và "nộp phạt là xong cùng lắm là lãnh án treo xe rồi đâu đấy cả" "ở đời đứa nào chả bị vài lần" "làm gì mà đã cường điệu lên ngàn với chả thu".
Rồi tụi em nói chuyện gì gì đó, em không nhớ nữa
Một lúc sau hắn có hỏi em thế đã hết tụt huyết áp chưa ?
Lúc đó em đã gà, mắc phải bệnh gà rất nghiêm trọng.
Em gõ rằng, thực ra tui đã tụt huyết áp lâu lắm rồi.
Hắn nháy "Làm seo ???"
Tôi tụt huyết áp bởi không biết có vượt được đèn xanh không ?.
Em không gõ nữa, với mục đích để đợi nó thấm đòn.
Ai ngờ hắn gõ lại "đừng có câu giờ"
và "ông làm tôi chán rồi, nếu nói chuyện cái kiểu này nữa là tôi sẽ không nói nữa đâu"
và "Bắt đầu từ hôm nay tôi nghỉ học lớp tại chức. Ông biết đấy tôi bận lắm. Chúng ta phải chia tay nhau rồi "
Em tưởng gây được áp lực nên nó ai ngờ nó lại nói thế. Em có cảm tưởng đây là cơ hội cuối cùng của mình, và hình như nó bắt đầu chán em cái gì đó, hay là do cách nói ẩn ý này mãi khiến nó chán, em hoang mang rất rối, nó đang đùa mình sao hay là mình nói thật đi ? Em dằn vặt cũng có thể hay là mình tưởng bở từ trước tới nay và hôm nay nó đã nót thật nó không muốn đùa nữa. Nó chả coi mình ra gì, mình chỉ là thằng đánh trống múa rối, làm trò hề, bây giờ nó nghỉ học mình sẽ không gặp được nó nữa, mất cơ hội rồi trong khi chuyện vẫn chưa đi đến đâu cả. Nhục quá hay là nói thật mẹ nó đi cho rõ trắng đen, đỡ lằng nhằng.
Chẳng hiểu sao lúc đó em lại mất sáng suốt và suy nghĩ quẩn như vậy. Đây có phải là do tâm lý gà, do sợ mất ???
Nhục quá!!
Em ngu ngốc gõ lại "Thế chúng ta vẫn có thể gặp nhau được chứ ?”
Hắn quote
“Không biết được”
Em càng rối. Đáng ra phải bình tĩnh thế mà đíu hiểu sao lại càng gà.
Hắn gõ gõ cái gì gì đại loại như sẽ không gặp được đâu vì đi công tác, dự án này nọ .v.v.
Đến đây em chẳng hiểu mình gõ cái gì nữa, mặt mũi tối mẹ nó rồi. Chỉ lo mất.
Em lại ngu "thế là chúng mình không gặp đuợc nhau rồi"
Hắn lại đưa comic cười "Có ai bảo là sẽ không gặp nhau nữa đâu, có thể gặp trên mạng mà"
(Trên mạng thì làm ăn cái con khỉ gì, em rủa thầm)
Lại càng ngu thêm phun mẹ nó ra mong vớt vát tý tình.
"Thế 1 ngày nào đó, Q sẽ yêu N chứ ?"
Hắn bảo "hoá ra là vậy"
“Để tôi nói cho nhé
Những lời này tôi nghe rất nhiều rồi
Lại còn nghe rất bay bướm là đằng khác
Nhưng không hiểu sao hôm nay tôi rất nóng mắt
Thôi ông tiếp tục làm việc đi
Tôi cần chuẩn bị một số việc. Vì ngày mai tôi sẽ rất bận.”
và log out luôn không một dấu vết.
[CENTER]Khi bạn sinh ra mọi người cười còn bạn khóc[/CENTER]

[CENTER]Hãy sống sao cho khi bạn chết đi họ khóc còn bạn cười[/CENTER]


[CENTER]http://cc2.upanh.com/25.938.33114101.eEo0/kiniembuon.png[/CENTER]
User avatar
gacon123
Posts: 213
Joined: Fri May 07, 2010 11:08 pm
Location: hiện tại đang bơ vơ tại thủ đô Việt Nam

Post by gacon123 »

ngại đọc quá,j thế này
chán quá!!!!!!!!!!!!!!:38:
User avatar
Linh Pham
Posts: 1843
Joined: Tue Dec 30, 2008 2:47 pm
Location: Phòng trọ đắt tiền!
Contact:

Post by Linh Pham »

Ọc! ĐỌc xong cvais này chắc chết quá! :88:
[CENTER]Anh đã quên màu xanh........... vì 1 chiều lòng tan nát
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Post by haha_emne »

Câu chuện hay lắm , tuy là chưa đọc hết , và tuy la nó hơi dài
Thấy cốt chuyện hay hay , thu hút ,chỉ la cách viết hơi kì lạ thôi , thấy cách viết không hợp với côt chuện lắm ,
cốt chuyện rất lãng mạn , còn cách viết thì lại thật quá ,
bạn post tiếp đi nhé
저는 바람입니다.
User avatar
pamita_91
Posts: 303
Joined: Tue Aug 11, 2009 7:32 pm

Post by pamita_91 »

Ôi-đang mấu đọc. Post nhanh nhanh lên bác....Mình là mình thích cách viết của thằng cha này-rất...đểu... Vừa ngô nghê vừa lọc lõi.. Nhưng vẫn là gà trong mắt nàng. Ấy thế mà gà hóa ra lại hay...keke
........PAMITA-HOA TULIP ĐEN........
User avatar
gia lang 12e
Posts: 191
Joined: Mon Jan 05, 2009 7:48 pm

Post by gia lang 12e »

hay đấy!....................................................................! đủ 25 kí tự chưa! :|
Image
User avatar
Kiniembuon
Posts: 1525
Joined: Fri Sep 11, 2009 8:46 pm
Location: Hà Nội
Contact:

Post by Kiniembuon »

Mình đã nói đây kô phải là 1 tiểu thuyết hay 1 câu chuyện do 1 nhà văn nào nghĩ ra.Đây chỉ là 1 câu chuyện có thật mà chủ top đăng lên để nhờ các quân sư trong diễn đàn trợ giúp để cưa “cáo”.và qua các tư vấn của mọi nguời thì mỗi hôm có gì mới chủ top lại post lên để kể lại cho anh em nghe và nhờ tư vấn tiếp với mục đích là cưa đổ cáo này.Nên với phong cách kể chuyện hơi khác 1 tý nên bạn thấy như vậy cũng phải.Nhưng mình thấy hay đấy chứ
[CENTER]Khi bạn sinh ra mọi người cười còn bạn khóc[/CENTER]

[CENTER]Hãy sống sao cho khi bạn chết đi họ khóc còn bạn cười[/CENTER]


[CENTER]http://cc2.upanh.com/25.938.33114101.eEo0/kiniembuon.png[/CENTER]
User avatar
Kiniembuon
Posts: 1525
Joined: Fri Sep 11, 2009 8:46 pm
Location: Hà Nội
Contact:

Post by Kiniembuon »

Lúc đó em đờ đẫn cả người. Ngồi đọc lại bản chát mà không hiểu tại sao mình vừa làm 1 chuyện ngu xuẩn. Nhục quá các bác ơi.”
Đáng ra em chỉ nên dừng ở chuyện đèn xanh thôi rồi out luôn, ít ra là vẫn chơi được đòn tra tấn tình cảm, chưa gì đã phun ra câu yêu rồi, mất hết cả hứng.
Nhưng cũng không ngờ là nàng lại phang những câu trần trụi như vậy.
Bận đấy em thề là lần sau em không có chát chít gì hết, vì đây không phải sở trường của em.
Em nhớ trước đó, nàng có nói rằng nàng rất sợ bị em nhìn thẳng vào mắt, vì mỗi lần như vậy nàng có cảm giác bị khống chế và rối. Đó là do em hay phải đi giao dịch nên khi trao đổi 1 vấn đề nhậy cảm với ai không bao giờ em chớp mắt mà luôn nhìn xoáy vào mắt họ, mặt mũi cũng không biểu hiện gì cả, cũng không à ờ đồng tình ra vẻ tôi tiếp thu. Chính vì vậy đối phương không biết được trạng thái tâm lý của em. Cái này do sư huynh em truyền lại và ông ấy bảo em có đôi mắt rất đáng sợ.
Cũng có thể hắn cảm nhận được điều này nên đánh vào điểm yếu của em thông qua chát. Hôm sau là em lấy lại cân bằng rồi. Em chủ yếu phân tích vào câu tại sao nó lại nóng mắt khi em gõ 1 câu chẳng hề bay bướm thậm chí rất đỗi xuẩn ngu đó. Và có 1 cái gì không được lôgic ở câu chúng ta chia tay nhau. Đã làm cái đek gì đâu mà phải chia tay.
Theo những gì em tự phân tích thì có thể nó vờn mình. Được thôi, em sẽ đợi. Có lẽ phải ôn lại quy tắc chỉ xuất quân khi đã chắc thắng, chưa gì đã manh động phọt mịa nó ra. Phải làm cho nàng tự nói câu đó chứ không phải mình.
Em sẽ làm lại từ đầu.
Tự mình an ủi mình thế, nhưng mấy hôm sau thì em cứ như đang nằm trên giường bệnh, tim thì bị khuẩn nó ăn đến gần nửa, hồn phát tán một nơi phách lạc một lẻo.
Mặc dù vậy em vẫn chưa hết hi vọng lật ngược tình thế:
1 mặt chạy thầy chạy thuốc khắp các nơi.
2 Nghe ngóng thế giới người ta đã phát minh ra loại thuốc đặc trị nào chưa
3 Tuyệt đối không đi lại, nằm im thở khẽ theo như đúng cách trị liệu của các bác sĩ trong giai đoạn cửa lỗ này.
Hê hê, đúng là đi loăng quăng có con gà, có con gà.
Ý em là sau đó vài tối em vớ được 1 tin nóng.
Em gọi điện đến nhà nàng thì được mẹ nàng bảo nàng đi công tác hôm sau sẽ về. Chà chà, cả tuần chờ đợi mệt mỏi, tụt huyết áp ghê gớm ấy thế nhận được cái tin này khoẻ hắn lên mấy phần.
Hì hì, sắp gặp nàng rùi, với lại em cũng nghĩ ra được mấy trò để đoái công chuộc tội với nàng đây.
Ấy thế nhưng mà ai đó nói đường đời mấp mô mà đường tình lắt léo quả đúng không sai.
Em không hiểu cái tâm trạng suốt ruột đợi chờ đợi của người đang vật vã vì yêu nó như thế nào. Còn riêng em thì tả qua nó giống như 1 con nghiện, ngứa ngáy trong xương, thấp thỏm, lo âu, đôi khi lại hoang tưởng tung toé, rồi lại mỉm cười tủm tỉm. Rất chi là hâm hấp.
Cả sáng em ra ra vào vào trên cơ quan chỉ có mỗi việc soi đồng hồ xem hết giờ chưa để còn đi về.
Cái thời gian đó nó dài lắm các bác ạ. Dài như đêm trường trung cổ, nó chỉ le lói ánh bình minh khi đồng hồ chỉ đến 2h chiều là giờ tan sở của em.
Tay run run như kiến đốt, thở hổn hển bấm số máy nhà nàng.
"Dạ. ALôô ạ" Cái điệu trả lời máy nghe đậm vị đặc trưng sữa chua y-a-zu của nàng. (đã bác nào nghe được kiểu trả lời "ALô ạ" chưa ạ?)
"u.. , ớ , Q đấy à ?" em lắp bắp.
"Dạ, ai đấy ạ ?" đầu dây có vẻ ngạc nhiên. Chết roài, hoá ra bé em nhà nàng. "ơ, Q có nhà không em, cho anh gặp Q với !?"
"Dạ, chị Q ốm anh ạ !"
Ối giời ơi, sao lại ốm lúc này. Chết kon pà em rồi, bao kế hoạch chi tiết tối hôm trước em nghĩ ra giờ đổ hết xuống sông xuống bể rồi.
"Thế hả ? ờ ờ, anh gọi sau vậy" em bảo con bé em thế.
Ngồi đần mặt ra ở bãi xe cơ quan, em vò đầu bứt tai, vừa thương nàng vừa tức nàng, vừa ghét cái thằng mình sao số đen thế. Đột nhiên, một ánh sáng thiên tài lướt qua trán giống y chang cậu gì gì đoạt giải Toán học Anh Kuốc ở phút 89 ấy.
Các bác ơi, lúc đó em run rẩy, lập bập, sung sướng, yêu ghét, ma giáo, rồi thương rồi cười, lại giận mình sao đểu thế, rồi lại chỉ muốn lao đến nàng, ngấu nghiến ôm ấp che chở nàng lúc này hơn bao giờ hết. Tim đập thình thịch, cảm xúc lẫn lộn, dây thần kinh tâm thần của em nó hoạt động hết công suất. Ý tưởng nhân cơ hội nàng ốm để chứng tỏ tấm chân tình của em đối với nàng bốc cao ngùn ngụt..
Các bác cho em làm tợp bia đã !!!
Lúc đó, ngồi trên con Bạch Mã già nua, em xiết cương, thúc vó, phóng như bay đến nhà nàng (trên đường có mua 20 hộp sữa Vinamiu). Sau khi gọi khản cổ, con bé em nàng lạch cạch mở cửa.
Em nhẹ nhàng vô đề "Chào em, Anh vừa gọi điện thì thấy em bảo Q ốm nên vội vã đến thăm".
Con bé có vẻ ngạc nhiên lắm.
Em dồn dập thêm "Hôm nay Q đi công tác mới về phải không em? ".
Con bé cũng lễ phép trả lời "Dạ, chắc chị ấy về buổi sáng anh ạ". "Em mới đi học về phát hiện chị ấy nằm ốm".
"Thế buổi sáng không ai ở nhà à ?" "Vâng ạ"
Chết chửa, nàng nằm ốm từ sáng mà không ai biết (biết thế này em gọi điện từ sáng rồi có phải hay không).
Con bé dẫn em lên phòng nàng. Sau 1 tuần mòn mỏi nhớ nhung đến hao mòn thể trạng, em đã thấy nàng. Hic hic, nàng đây, nàng nằm bẹp tai như một con mèo nhỏ, mặt nàng trắng bệch xanh rớt, đầu giường là lỉnh kỉnh cốc, tách với khăn mặt. Lúc đó. em muốn nhào vô ôm chầm lấy nàng để nói những lời âu yếm xót thương và cũng muốn được dang rộng bờ vai che chở nàng quá đi.
Bỗng một mùi tanh tanh bốc lên làm em tý lộn mửa, nàng đột nhiên nghiêng mình oẹ oẹ, khạc nhổ vào cái chậu đầy chất nhờn nhờn. Rồi nàng vớ lấy cái cốc xúc miệng rồi lại nhổ ra chậu. Xong cơn nôn, nàng thiếp đi ngay.”
“Ọe, mẹ kiếp, mày không phanh lại tí để tao nuốt đã hả”, SÓI nhăn mặt cằn nhằn, “tả cái đíu gì mà thực thế, phải cảnh báo tí chớ”
“Thôi thôi, đang gay cấn, tiếp nào GÀ” – cả hội ào ạt trấn an
“Hì hì, xin lỗi bác, lúc ấy em bàng hoàng, xót ruột hỏi con bé em "Q ốm nôn à?"
"Dạ," Nó lễ phép trả lời và cầm cái chậu đó đem đi.
Em ngồi bên giường nàng, chẳng biết nói lời gì hay hay chỉ nói nói được câu "Biết tin Q ốm, tôi vội đến thăm, có ít sữa đây, lúc nào tỉnh thì uống cho lại người".
An ủi thêm được mấy câu nữa, nàng vẫn chẳng nói gì thì con bé em quay lại.
Em hỏi "có cho chị Q uống thuốc gì chưa?" Nó trả lời "Bệnh của chị ấy lạ lắm, cứ mỗi lần nôn, có uống thuốc vào thì cũng nôn ra cả thuốc"
Rồi nó có vẻ quan tâm "Chị Q, em pha cho chị nước cam nhé"
Em lại thấy nàng chồm dậy, quay ra cái chậu nôn đến oẹ 1 cái, toàn mật xanh mật vàng.
Nàng thều thào "đừng pha gì,..... uống vào.... nôn ngay....."
Em nói với con bé như thể tìm kiếm sự đồng tình
"Nôn thế này, chắc háo nước lắm".
Nó rầu rầu "Chị ấy mà nôn thì nôn cả 1 ngày 1 đêm luôn, uống bột sắn hay nước cam, chanh gì vào là đều kêu chua miệng và nôn dữ dội hơn, chỉ có mỗi món nước rau muống luộc gừng"
Cái cảm giác chua và lợm giọng khó chịu khi nôn em hiểu lắm chứ, cái này em đã trả qua rồi (vấn đề không phải là nôn mà là nôn ra phải khiến mình cảm thấy dễ chịu).
Em bảo con em "Như anh biết thì nên bảo Q uống nước dừa, hay nước ngô nóng có tí đường là hay nhất, vừa đỡ háo mà nếu có nôn cũng không bị chua miệng đâu !" "Ở đây có chỗ nào bán nước ngô không ?"
"Dạ, em không biết" nó rên rỉ.
Em bảo nó cứ chăm sóc chị Q đi, để anh đi mua nước ngô.
Ở Hàng Chai hay bán nem chua nướng và đun nước ngô với mía nhưng chắc chỉ bán buổi tối thôi em đang nhẩm nhẩm như thế thì ánh sáng thiên tài lại lướt qua lần nữa. Ra mẹ nó cái hàng lẩu gần đây, lần trước nhậu ở đó nó có bán nước ngô thì phải. Y chang những gì em nghĩ, bọn bán lẩu đó đồng ý bán nước ngô không, em làm luôn 2 chai COCACOLA to tổ chảng mang về nhà nàng. Thậm thụt đưa nước cho con em ở ngoài cửa xong thấy chẳng có lý do gì ở lại, em đành quay xe về.
Chẳng hiểu sao lúc đó em tự nhiên chán thế. Đi dưới mưa lòng buồn rười rượi không hiểu tại sao mình buồn.
Chán đời quá, em ra quán gì ở Hồ HK leo lên gác nhâm nhi ly cafe, rồi gọi thêm chai bia, ngồi nghĩ ngẩn ngơ, ngắm đường ngắm phố, ngắm mưa, ngắm nhìn nam thanh nữ tú đèo nhau dưới đường mà lòng dạ thổn thức.
Thấy thương nàng, thương luôn cho cái số kiếp cầm cưa của mình. Tình cảm mình tuy không nói nhưng lớn lao như thế, liệu nàng có hiểu cho chăng hỡi giời? Thiên hạ người ta yêu nhau dễ thế còn mình thì...
Thôi đành biết sao được, người ta danh giá, cao vời vợi thế kia, mình cũng chỉ là một thằng ăn mày trong vô số thằng đang ngửa tay đi gõ cửa thiên đường tình yêu.
Thôi em chẳng dám sến nữa đâu, cái này em không quen ...hà hà..........
Cả tối đó, em nằm nhà bật TV xem phim cuối tuần cho đỡ buồn.
Đang thiu thiu, bỗng kêu 1 tiếng dế.
Một số máy trông quen quen, đúng rồi, số máy nhắn tin hồm mùng 8/3. Chà xem nội dung nào. Hồi hộp quá.
CÁM ƠN ÔNG VÌ VỤ NƯỚC NGÔ NHÉ, ĐÚNG LÀ THẦN DƯỢC, TÔI ĐỠ RỒI, ĐANG UỐNG SỮA CỦA ÔNG ĐÂY SẼ GẶP ÔNG SỚM. (Nguyên văn.)
TRỜI ƠI, sướng quá các bác ơi, các bác dzô dzô chia vui cùng em cái nào. Sướng quá!!!
Các bác chia vui cùng em đi. Tin nhắn nhỏ nhưng tấm lòng lại lớn các bác ạ. Hu hu.. em xúc động quá đi mất.
Em phải làm gì , làm gì bây giờ.. sướng quá, suớng như trúng số đề các bác ạ.
Nàng đã hồi âm!!!

Em muốn nói rằng
Trong cuộc chiến dành quyền sở hữu, dù em có thua, có mất nàng đi chăng nữa.. em cũng không đến nỗi phải rơi nước mắt nước mũi
Kinh nghiệm đau thương ngay vài bước đầu em đã học được rồi.
Thế nên, sau vụ binh biến ở nước Ngô, em cẩn trọng đợi cho nàng phục hồi thể lực và tối hôm nay em gọi điện đến nhà nàng.
Gọi lần 1 lúc 8h, mẹ nàng nói nàng đi làm chưa về. Lần 2 lúc 9h thì nghe được 1 cái giọng, cái giọng trả lời điện thoại chua lòm đặc chủng ngạo mạn sao mà đáng ghét thế khiến em lại mổi máu cà khịa "Q đấy à, N đây, nghe cái giọng đã thấy khoẻ rồi ?" "Đâu, yếu lắm, cần thêm 20 chục hộp sữa nữa, mang đến ngay nhé". Và kèm theo 1 tiếng cười hi hí rất khẽ.
Em tưởng thế nào, phải ngọt ngào chứ sao lại quái vật thế này. Điên lắm các bác à nhưng mà em nhớ lời các bậc cao thủ dặn là phải nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng.
Em nhún nhường "Thôi đừng đùa nữa, hỏi thật đấy, khoẻ hẳn chưa ?".
"Ai đâu dám đùa, tôi thấy đùa thì đùa, còn hỏi thật thì tôi ...mà ông nghe giọng chẳng lẽ không biết sao"
Em điên lắm mà vẫn phải kìm "Thôi xin đấy, nói chuyện tử tế đi nào"
"Dạ, Em khoẻ rồi ạ .."nó nói đểu gì nữa ấy và rồi nó xoa "... cảm ơn nhiều nhé, sao hôm nọ mua lắm sữa thế ?"
"Thì hôm đó, cuống lên mua đại ấy mà" Em nhân tiện thể hiện sự galăng tý cho nó bằng anh bằng em (hì hì).
......
Chẳng nhớ em nói gì nữa đại loại hỏi nó về cái sự ốm của nó. Lúc đầu hắn bảo có thể do bị cảm, sau đó em hỏi thêm về có phải nguyên nhân là do busy quá không, thì hắn bắt đầu kể lể, kể tội, kể chuyện cơ quan như di chuyển liên tục, vất vả, lo lắng nhiều thứ khác (cái này bọn em cũng hay chửi bới chuyện ở cơ quan với nhau khi còn học chung) rồi dây cà dây muống sang chuyện khác.
10' buôn trôi qua, em nẩy ra 1 ý. Các bác bảo em làm thế này có được không nhé.
Đang nghe hắn buôn. Em bảo thôi chết rồi thằng Đạt Tý (thằng học cùng lớp tụi em, thằng này nàng không ưa lắm do hay đá đểu và soi mói tụi em "tình củm ngồi với nhau" ở lớp) nó đến nhà tôi. Hình như nó đang ở dưới nhà. Thôi để lúc khác buôn tiếp nhé.
Thấy hắn cứ hả, hả, có vẻ tiếc rẻ việc được buôn điện thoại chùa của con người ta. (đằng nào cũng cho nó cụt hứng luôn để....hí hí)
... để em rắc thính "thứ 7 này tôi rỗi, có gì tôi qua nhà chơi".
Em đoán chắc chắn là do chưa hết hứng buôn dở nên hắn mắc phải sai lầm vô tình hoặc cũng có thể hữu ý : "Thôi, đừng qua nhà, cú vọ nó hay soi lắm, có gì đi uống nước, tôi có mấy chuyện muốn nói với ông" (cú vọ là em nàng, lần trước nàng có kể là cú vọ hay soi chuyện tụi bạn trai của nàng).
Khà khà, chí ít em cũng chẳng phải mời nàng mà chính nàng lại gợi ý cho em. Đỡ mang tiếng quá, há há.
Tuy nhiên, sau những giây phút hào hứng em mới thấy 1 điều không hề đơn giản chút nào. Nó muốn nói chuyện gì với em ???
Chắc chắn phải có chuyện quan trọng nó mới nói thế. Nó cho em biết là nó yêu em à ? hay là lại chỉ là bạn ?
Theo em suy đoán, nàng cũng đã bày binh bố trận sẵn rồi, đợi em kéo quân đến thôi. Giả thử là các bác thì các bác có đánh trận sống mái vào hôm đó không (vì hôm tới đây chính là cơ hội được đi uống nước có 1 không 2). Duy chỉ có điều : MỘT LÀ CHẾT, HAI LÀ SỐNG. Chứ tình cảm của em bày ra như thế từ trước tới này thì nàng cũng quá hiểu, nhất là sau vụ bị hớ vụ chát, mình nằm vùng mãi cũng không phải là giải pháp hay.
Chả nhẽ muôn việc đủ cả, chỉ thiếu gió Đông ?
*
Em là em ghét nhất cái trò thậm thụt hẹn hò con gái nhà người ta ở gốc đa, gốc si. Đi đâu phải đàng hoàng, thậm chí gọi điện thoại em cũng đàng hoàng (chả thế mà cụ bà có biết mặt em đâu mà vẫn chu đáo trả lời thông tin về nàng đó thôi) nếu các cụ có bảo cháu nhớ để ý em cho bác thì .... hí hí cháu sẽ để ý chăm sóc đến nơi đến chốn ấy ạ!
Thực ra, trong lần song đấu này em thấy có gì đó vẫn lăn tăn. Vấn đề vật chất ấy mà. Chuyện này ít nhiều có ảnh hưởng qua lại với chuyện tình cảm. Như các bác biết thì gia đình nhà em nghèo (do liêm khiết), đâm ra con cái như tụi em cũng phải lo đóng góp cho gia đinh nên cũng chẳng dư dả gì, chi tiêu nhiều khi cũng phải tính toán kĩ càng nên đến giờ em vẫn chưa có nổi 1 con chiến mã ra hồn để ra trận cho nó oách tý.
Mà con Bạch Mã nhà em nó yếu và rệu rã lắm rồi, giờ nàng có đồng ý ngồi lên thì có khi nó oằn lưng gẫy rụp 1 cái thì teo. Hơn nữa, cứ cho rằng nàng thông cảm, nhưng thấy nó bửn bửn, xấu mã khiến nàng ngượng và phân tâm thì... cũng khó xử nhỉ.
Ấy là chưa kể ngộ nhỡ nàng lôi con Vẹp pa ra đi cùng em thì thật là xấu hổ ban đại diện.
Em cũng định thuê con Lần cưỡi 1 tối cho nó oai hùng nhể. Nhưng nghĩ lại thôi, kệ kon pà nó, cứ cưỡi Bạch Mã già, xem nàng phản ứng thế nào.
Thứ 2 nữa là quán xá, em cũng không có điều kiện đi nhiều chỗ lắm.
Em thích chỗ nào có tý nhạc nhẹ, kéo violon thì hay biết mấy. Vì em đoán nàng thích nhạc cổ điển trữ tình nước ngoài như mấy cái bài Righ here waiting for U, Hello, Moonlight (vì hồi trước lúc nghỉ học ra chơi nàng cứ tha thẩn hát ư ử mấy cái điệu này --> em đoán được).
Có 1 chỗ em thích nhất là ở cái phố gì quặt quặt ở Phương Mai, có ghế bệt bệt ngồi như ngồi xổm rất thích và tình cảm, khổ nỗi nó là là chỗ ồn ào toàn sinh viên, lại ngồi v** hè thế mới đau.
Các bác đừng chửi em vì tội chăm chú vào vật chất quá. Nếu em không dốt trong môn Triết học thì trong chương mở đầu có ghi rành rành vật chất sinh ra tinh thần và tinh thần lại tác động ngược lại vật chất thì phải.
Thú thật với các bác, lần trước định rủ nàng đi ào ào cho xong, chứ lần này thấy nghiêm trọng quá nên mới lẩm cẩm bày biện thế này.
*
Tối ấy, em gọi điện đến nhà nàng, có à í a tý chút, chỉ chuyện tào lao thôi, đoạn cuối em có nhắc nhở nàng về vụ thứ 7. Nàng đã confirm, và hẹn em ở rốn rùa lúc 5h chiều (không thể thay đổi được thời gian vì nàng bảo có việc phải lên nhà nội lúc 8h sau đó, chủ nhật lại càng không vì rất bận). Địa điểm cụ thể sẽ quyết định trước lúc giao chiến.
Hồi hộp quá đi mất. Nghĩ lại vẫn bật cười. Mấy hôm đấy khuya nào em cũng lên sân thượng, tăng cường thể lực, luyện công cao hơn mọi ngày. 1 là giảm căng thẳng, 2 là nếu có may mắn được đi xúc than, chí ít cũng phải cho nàng thấy tấm thân hộ pháp rèn luyện bao năm nay.
Vụ quần áo thì em chuyên gia mặc quần kaki. Hôm đấy đóng sơ vin.
Nhưng mà em chỉ có sơ mi đắt nhất là 350K thôi, của PHARAONG may 10. Bác nào chê thì em cũng chịu vì đi tiếp khách em cũng chỉ đến thế này thôi.
(Hay bác nào hào phóng gửi tặng em 1 cái hịn hịn đi.)
*.
Thú thực với các bác là em cũng nhấp nhỏm, hậu cảnh tất bật ít nhiều nguyên do là chuẩn bị lên hình mừ.
Nào là nên tính dùng nước hoa hay không dùng vì xưa này chưa dùng bao giờ. Thôi không dùng nữa và cũng không cần phải gel bọt gì hết, cứ tự nhiên như mọi khi vì mình cũng đẹp trai thơm tho sẵn rồi. Hí hí.
Survey được mấy địa điểm rồi nhưng vẫn chưa quyết vào đâu, tuỳ tình hình đã.
Đã quyết đi Bạch Mã.
Thủ sẵn Tissiu giấy ăn đề phòng nàng cảm động rớt nước mắt hoặc mình khóc hận mà rút ra lau. Hê hê
[CENTER]Khi bạn sinh ra mọi người cười còn bạn khóc[/CENTER]

[CENTER]Hãy sống sao cho khi bạn chết đi họ khóc còn bạn cười[/CENTER]


[CENTER]http://cc2.upanh.com/25.938.33114101.eEo0/kiniembuon.png[/CENTER]
Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”