những câu chuyên cảm động nè

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/kul (60).gif" border="0"></br>Chém theo chiều gió :D
User avatar
love_you_93
Posts: 219
Joined: Fri Dec 18, 2009 11:29 am

những câu chuyên cảm động nè

Post by love_you_93 »

NGÀY HÔM SAU KHÔNG ĐẾN

Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một người con trai. Đó là một người bình thường như bao người khác, người trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thường đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Ơ trường chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thường kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.

Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận được bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi người đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Đó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm đểọ ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều người xung quanh anh. Sau khi ra trường anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt được. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cưới. Đó là của anh.

Tôi đến dự đám cưới một tháng sau đó. Đám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận được lời nhắn: ''Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện trước đây''. Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.

Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi dường như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nước mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.

Tôi tự hỏi: ''Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?''. Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia đình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Đó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi đến New York và kết hôn với người khác. Đối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cưới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: ''Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy''. Đó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

Đây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó sẽ không bao giờ đến nữa.





[B]Yêu Người Chưa Biết Mặt[/B]1.


Tôi choáng váng. Như một tiếng sét đánh ngang tai. ở cái bưu điện nhỏ cách thành phố ngót một ngày đường ô tô, tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi. Bà bảo rằng : ''Mày đừng tơ tưởng nữa. Nó đã lấy chồng!'' Bà cúp máy. Và thế giới quanh tôi sụp đổ.

Khi buồn, những thằng con trai thường tìm đến rượu. Nhưng tôi không biết uống. Thực ra thì không thích. Tôi biết rằng, nếu chỉ ''hơi thích'' thôi thì tôi đã là một thằng uống ruợu rất giỏi, thậm chí hơn cả nghiện. Đấy, con người tôi là như thế. Lao đầu ngay vào những gì mình thích và thường thì chẳng bao giờ chịu ''về nhì'' trong một cuộc chơi. Tỉ như chuyện hút thuốc lá. Biết rằng xã hội lên án, gia đình, người thân khó chịu, thế mà tôi vẫn hút. Một lần, ở cửa khẩu Cổng Trắng Lạng Sơn, tôi mặc một bộ quần áo màu ghi, đi lại, thăm thú rất tự nhiên, mặt mũi hình như có nét giống với người địa phương nên người ta lầm tưởng là dân Trung Quốc. Vào một cửa hàng bán đồ điện, người ta chào ''nỉ hảo'' rồi rút thuốc ra mời. Cách mời thuốc của người Trung Hoa rất lạ, họ không chìa cả bao thuốc ra mà chỉ rút lấy một điếu, trân trọng nhưng dứt khoát đưa về phía người khách. Tôi bảo mình là người Việt Nam và không hút thuốc lá. Hình như anh ta biết tiếng Việt. Trong ánh mắt anh ta có một chút ngạo mạn và khó chịu. Thế là tôi vồ lấy bao thuốc. Cho đến khi nghe nhàm chán những lời răn đe của bố mẹ về hút thuốc lá thì với tôi thuốc đã là một người bạn.Thân thiết hơn người yêu rất nhiều. Đó là lý do tại sao tôi cứ lờ đi trước những ánh mắt của các cô bạn cùng lớp. Với những thằng bạn đua đòi thì ba điếu thuốc trong một ngày thời kỳ tập hút đã làm chúng lộn mửa. Với những thầy giáo ở khoa thì một buổi đứng lớp họ hút ba điếu, người giỏi ra thì ba ngày họ hút hết một bao, người nghiện nữa thì một ngày một bao. Tôi hút ngay một ngày ba bao. Đều đặn như thế bởi thấy thích. Rất thích. Và rất may là tôi biết kiếm ra những đồng tiền trong sạch nên chẳng phải ngửa tay xin ai cả. Rồi đến một lần chờ bay ở sân Nội Bài. Thèm thuốc quá, trong túi lại là một bao ''Davidoff'' rất thơm, nhìn quanh chẳng thấy phòng hút thuốc nào, thế là tôi châm lửa đại. Một cô tiếp viên xinh đẹp bước lại. Cô ta dành cho tôi những từ ngữ rất lịch sự nhưng không dễ chịu chút nào. Thế là ngượng, là chán và cảm thấy không thích thuốc nữa. Thế là bỏ, dễ dàng, mặc dù tôi đã hứa với mẹ rằng ''khi nào lấy vợ con bỏ thuốc''. Mất đi một người bạn và tôi được vài ba cân thịt đắp vào người.

2. Tối nay, tôi lại mất đi một người bạn nữa. Hơn cả một nỗi buồn. Có lẽ là một niềm đau trong tim đầu tiên của tôi thời trai trẻ. Làm gì để kéo mình ra khỏi sự hụt hẫng ghê gớm này. Phải, gào toáng lên! Có một quán karaoke đối diện bưu điện. Ba em mắt xanh mỏ đỏ lườm nguýt sém mi mày rồi phụng phịu ra khỏi phòng. Tôi chỉ cần một cái bụng chứa đầy rượu trước khi trở về nhà để nói với thằng em rể rằng tôi đã bị ''đá''. Và tôi cũng biết say. Tôi đã hát đi hát lại bài ''Bóng cây kơ nia'' bảy lần rồi. Em rể tôi làm việc ở nơi có nhiều cây kơ nia như thế. Đó cũng là nơi ở của một người con gái tưởng chừng đã là vợ tôi.

Tôi về quê ăn cưới con em vợ của anh ta, nó là em con dì ruột. ở bữa cơm ''lại mặt'', em rể hỏi: ''Có nhắn gì cho cô em không ? Ngày kia tôi đi''. Tôi hỏi, em nào ? ''Em mà bố anh định cưới cho anh đấy!'' Tôi thở hắt ra, tim đập thình thịch.

Ôi Chúa ơi! Em rể đã nhắc tôi một chuyện hệ trọng trong đời mà tôi quên khuấy. Tôi lặng lẽ biến đi trong bữa cơm để tìm về với miền cảm xúc. Những ngày qua quả là đã làm trái tim của tôi hơi dao động. Em tôi, đứa em tôi thương nhất đã lấy chồng, một thầy giáo dạy văn huyện. Bạn bè nó, trong đó có cả bạn bè tôi chơi vào những lần về quê thời niên thiếu, đều đã lập gia đình hoặc có nơi có chốn. Chúng hỏi tôi, mày thế nào, cưới có mời chúng tao ra Hà Nội không, ngày xưa mày ao ước đẻ nhiều con lắm, giờ có sợ nhà nước kỷ luật không... Vân vân và vân vân. Những câu hỏi ấy dồn tôi về những kỷ niệm thời niên thiếu. Thời xưa, Triệu Vân đã trả lời Lưu Bị và Khổng Minh khi họ định cưới vợ cho mình rằng : “Làm đại trượng phu ở đời, chỉ lo công danh sự nghiệp không lập được chứ lo gì chuyện lập gia đình”. Tôi tôn thờ Triệu Văn, cả Mã Siêu nữa, tôi thấy ở họ những nét tài năng, khí phách và lòng dũng cảm, đồng cảm với tính cách của mình. Tôi nghiện Tam Quốc. Nhưng không phải vì thế mà hoài cổ. Cái chính là phải biết chắt lọc những tinh hoa của người xưa để vận dụng và thế hệ mình sống. Bây giờ, tôi hâm mộ Beckham. Chỉ là tài năng thôi. Tôi chưa đủ can đảm để cạo trọc đầu như Beck mong rằng mình có thể đi trước thời đại. Em tôi, bạn bè tôi vẫn nhìn tôi bằng con mắt như thế. Nhưng hình như bây giờ họ đã bắt đầu ái ngại. Tôi vẫn là tôi như thế thôi, người ta bảo rằng mình lập dị cũng được, khô khan cũng được, thiếu duyên “sát gái” cũng được. Sau những câu nói ấy tôi cũng chẳng phảng phất một nỗi buồn nào. Tôi có công việc để luôn luôn bận rộn. Thế mà buổi tối nay, chỉ vì một câu hỏi vô tình thôi, cộng với ngoại cảnh cưới xin rôm rả ấy, tôi đã hóa thành thế này. Có nỗi đau nào giống nỗi đau của tôi không. Một năm qua, tôi đã phải nghiến răng để quên em đi. Nhưng bây giờ thì không thể được nữa. Tôi đã mất em và càng nhớ về em đau nhói cả trái tim, nhưng muộn mất rồi.

3. Chuyện xảy ra trong một bữa ăn cách đây một năm. Em rể nghỉ việc lái xe ra Hà Nội xây thêm nhà cho gia đình tôi. Xây để ở thôi chứ chẳng phải cho thuê mướn kinh doanh gì. Sau một thời gian đi công tác Tây Nguyên, bố tôi mang về cho gia đình, trừ tôi ra, một niềm hứng khởi : Ông tìm thấy một cô gái! Cả đoàn cán bộ ấy cứ khen rằng chưa gặp một ai xinh đẹp nết na như vậy. Được biết là cô ta chưa có chồng, hoàn cảnh cuộc sống xung quanh lại tương đối lạc hậu, ai cũng muốn cưới cô ta về cho người thân của mình : anh con ông bác, em út đằng nhà vợ, em cậu ruột mới đi nước ngoài về... Bố tôi là “sếp” nên bảo : “để cho con trai anh!”. Thế là họ trêu nhau, dần dà thành sự thật. Cô ta gọi bố tôi bằng “bố”, bố tôi gọi cô ta bằng “con”, mọi người xung quanh vun vào. Về nhà, bố tôi vận động hành lang dần dần. Với vợ - cưới cho nó bớt “nổi loạn” đi. Với con gái - chị dâu mày xinh lắm, hơn những đứa mày giới thiệu. Với cháu rể - cháu dò xem nó quan hệ với con nào chưa, nông sâu thế nào. Và với tôi - ôi, phòng con trai đẹp quá, bố sơn màu hồng nhé, màu của hạnh phúc đấy... Tôi chẳng hiểu ông muốn gì, còn ông thì cứ như nhà hùng biện. Trông trẻ ra mấy tuổi ? Tới bữa ăn, ông trịnh trọng tuyên bố : Con sắp lấy vợ! Tôi suýt nghẹn. Tôi không muốn nghe thấy gì nữa, bởi chỉ một từ ông nói ra thôi cũng làm cho tôi ngượng ngùng khắp các tế bào cơ thể. Tôi bỏ đi. Không có một cơ hội nào cho cô ta và câu chuyện của bố tôi suốt một năm trời.

4. Vào lúc này đây, tôi muốn có em mãnh liệt. Em thương yêu ạ! Kể cả đang học cũng lấy. Mấy thằng anh tôi chơi còn lấy vợ từ năm thứ hai ĐH có sao đâu. Nhưng tôi sẽ một mình tìm đến chứ chẳng cần phải ai đưa đẩy cả. Em rể bảo, đúng là cô ta xinh thật. Em đã tận mắt nhìn thấy ảnh cô ta gửi ra. Em còn nghe cả điện thoại nữa, giọng nói dịu dàng, cô ta gọi cậu mợ bằng “bố mẹ” và hỏi anh đang làm gì, ở đâu. Hình như cô ta gọi điện thường xuyên thì phải. “Anh không ngượng nữa à ?”, tự nhiên em rể hỏi. “Không! Mày kể tiếp đi”. “Nhưng...” “Kể đi!” Tôi ra lệnh. Nó bảo, nhà cô ta từ Bắc chuyển vào Tây Nguyên làm kinh tế mới. Con nhà gia giáo nhưng nghèo, thi đậu công chức nhưng không có quan hệ, tiền bạc nên phải lên vùng cao dạy học. Khổ, xinh đẹp nhất núi rừng nhưng chẳng yêu được ai, cao thì không có, thấp lại chẳng thông. Có bộ đội ở đấy vào tán nhưng cũng chẳng đi đến đâu cả. à quên, còn có một sĩ quan nữa... “Cái gì?” Tim tôi như bị dao cứa. “Mà không, cũng chưa đi đến đâu. Cậu bảo thế mà”. Tôi thở hắt ra. Không hiểu em rể có đọc được suy nghĩ của mình không. “Em chỉ biết có thế. Một tháng sau khi xây nhà nghe mợ bảo cô ấy vẫn gọi điện”. Tim tôi như bị dao cứa nhát thứ hai. Phũ đến thế là cùng. Không thể phũ hơn được nữa. Mặc dù tôi đã từng rủ bạn gái thích mình đi xem phim, rồi bỏ mặc cô ta tức tưởi đi xe ôm về nhà trước khi vào rạp, nhưng có lẽ vẫn chưa thấm tháp gì so với vụ này. Tôi tưởng một người con gái như thế đã bị “tuyệt chủng”. Chúa ơi! Lương giáo viên miền núi tháng chưa được 300.000đ, không biết cô ta sẽ sống thế nào sau mỗi lần nhấc điện thoại đường dài ra Hà Nội. Bố tôi chỉ biết mỗi chuyện của mình thôi. Chắc ông phải “gà” vào tai cô ta rằng tôi là một vị thánh! Thằng em rể bảo : “Cô ta muốn có hộ khẩu Hà Nội ấy mà”. Tôi gào lên : “Thằng ngu! Lòng dũng cảm và một tấm chân tình đấy! Mày hiểu không ? Bọn con gái, không, đàn bà rồi, hơi thở thực dụng của chúng sống sượng lắm, tao ngửi quen rồi. Cô ấy không phải như vậy!”. “Tùy anh ! Tôi chỉ giúp anh được một việc duy nhất nữa là cái địa chỉ. Con cá sổng là con cá to mất rồi!” Nó đáp chỏng lỏn.

5. Tôi không biết rằng mình chạy hay mình bay ra bưu điện nữa. Tôi sẽ gọi bằng được, dù mẹ đã bảo em lấy chồng rồi. Không. Tôi không tin. Nghiến răng lại rằng không tin. Em, bóng cây kơnia vẫn đứng đấy đợi chờ tôi nhé! Mẹ tôi nói dối ? Bà muốn tôi ngãng chuyện này ra để học nốt đại học. Em nói dối? Em hờn trách tôi và em muốn níu lại những gì đã vượt quá giới hạn tình yêu của một thời con gái. Em nói thật nhưng em chưa cưới ? Không, tôi sẽ giành lại em, dù bất cứ giá nào. Chỉ cần em còn là một cô gái như ngày xưa ấy thôi. Mẹ kiếp cái bưu điện miền núi! Nó xì xà xì xoẹt như bà già tám mươi tuổi bị hen suyễn. Tôi gọi cho em từ sáng tới trưa. Không nhận được một trả lời nào. Tôi gọi những số sau cùng liền tiếp với số của em. Gần như là lục tung cả cái thị trấn ấy rồi. Người ta bảo không biết. Tôi muốn biết! Em là ẩn số nào cho ba câu hỏi ở trên ? Dù thế nào đi nữa, em sẽ xứng đáng với tình yêu của tôi bằng được! Tôi sẽ một mình tìm đến.

Tôi với em rể cùng vào Tây Nguyên. Mất nửa ngày đường mới lên được thị trấn nơi em ở. Xuống xe, hít căng một ***g ngực nắng và gió. Tới trường em dạy học, ban giám hiệu kéo ngay tôi vào quán thịt chó. Rưọu và những câu hỏi về bố tôi nó cứ ứ ự nơi cổ họng.Đêm mênh mang. Những bước chân nặng trĩu nhấc tôi đi. Em lặng lẽ ngồi đung đưa chiếc võng dù. Ngọn đèn vàng trong nhà chưa tắt. Tôi ngập ngừng. Em vẫn như trong tưởng tượng. Trái tim của em đã nhận ra tôi. Dù em ngượng ngùng không nói.Em gục đầu vào ngực tôi. Những giọt nước mắt tôi bắt đầu lăn trên má. Em có lỗi lầm gì ? Em đã đợi tôi. Còn tôi đã tự mình đánh mất đi một tấm chân tình. Thôi, tôi không nói nữa. Cả những giọt nước mắt nữa. Em hạnh phúc cơ mà. Tôi cũng chỉ mang được hạnh phúc đến cho em thôi. Em đã có rồi. Vậy thì làm sao trái tim tôi phải thổn thức nữa.

Sáng sớm tôi đi. Em đứng bên chồng, cao lớn vạm vỡ. Họ vẫy chào tôi như vẫy chào một người bạn thân thiết trong đời. Tôi cũng thế. Trong ba lô tôi là địa chỉ nhà em, một tấm hình vợ chồng ngày mới cưới và một tấm của cháu bé. Nó bụ bẫm, kháu khỉnh với đôi môi đỏ giống mẹ và cặp mắt đen láy giống bố.

Mắt tôi màu nâu, người ta bảo như thế là đa tình. Nhưng tôi nghĩ, có khi không phải. Năm nay tôi mới hăm ba tuổi.
User avatar
Tieu Long
Posts: 1301
Joined: Tue Apr 14, 2009 5:22 pm
Location: Trái đất ..
Contact:

Post by Tieu Long »

truyện đầu thì công nhận là cảm động.nhưng truyện sau thì miên man quá
[LEFT]Đừng Buồn....Vì những người không xứng đáng !
Đừng Khóc....Vì những điều đã qua !
Đừng Chờ Đợi
....Những điều không bao giờ đến !
Hãy tận hưởng cuộc sống này...♥
Dù cuộc đời có khó khăn, có mang đến cho bạn hàng nghìn lí do để khóc...
....thì hãy cho thế giới thấy rằng bạn vẫn có cả triệu lí do để cười
:)

[/LEFT]
♥♥♥_(¯`•♥Tiểu Long♥•´¯)_♥♥♥
Nhocd3vjl

Post by Nhocd3vjl »

toàn lý thuyết xuông
Post Reply

Return to “Quán trà đá”