Page 9 of 29

Posted: Fri Mar 25, 2011 10:49 am
by boy9xns_tvt
"Có đôi lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau"
mìk đang trải qua mối tỳk đâu tiên,nghe câu này não cả lòng...
phải chăng tìk đầu là tan vỡ...?
ko,mìk ko chấp nhận...mìk tin vs tình cảm chân thật dành cho nhau,..
...mìk sẽ vượt qua tất cả để mãi mãi cùng đi chung trên 1 con đường vs người ấy
:) :) :)

Posted: Fri Mar 25, 2011 10:41 pm
by Bom
Quê hương và tuổi thơ... trong tôi là những ký ức đã nhạt nhòa theo thời gian.
Không còn thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trong quá khứ nữa.
Dù cố gắng lục tung cái trí nhớ tồi tàn...


Tuổi thơ và quê hương...

Là buổi sáng tới lớp học bằng những căn nhà cấp 4 dột nát, ngồi học chỉ chực chờ ra chơi để ùa ra chơi những trò ô ăn quan, chơi cheo, chơi bi, chơi xu...

Là buổi trưa hè nóng nực, mỗi đứa một cái bì, xuống cái gò cây dưới cánh đồng vơ lá khô về làm củi đun

Là buổi chiều se lạnh, ra đồng móc trộm củ khoai, bẻ trộm bắp ngô, đào cái "bếp lò" ở bờ đất, nhóm lửa nướng ngô khoai.
Rồi khi củ khoai còn cứng ruột, bắp ngô còn bật nhựa đã tranh nhau vừa thổi vừa ăn.

Là những lần bơi bì bọp dưới khanh nước lúc trong lúc đục.

Là những lần đi câu cá, câu lươn, những lần đi thả lưới trời mưa, về cắt trộm nải chuối, cắt vài tàu mùng nấu nồi om ngon hết ý.

...
Ôi những ngày bình yên ấy... giờ đi đâu mất rồi???

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?fMOUaSBRdmUsICOqIFTDcUIbaBGl8VMO5WeBmmUsICgRMawxqFdUngZ3x8[/FLASH]

"Tìm bài hát quê mình là câu ca mẹ
Tìm điệu múa song tình cánh cò lả lơi"

Posted: Sat Mar 26, 2011 3:41 pm
by TrA My
Có đôi lúc trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau
Phút lơ đãng chẳng ngờ đang để mất
một tâm hồn ta đã đợi từ lâu :)

Posted: Mon Mar 28, 2011 1:23 pm
by Bom
Nhớ làm sao...

Những con đường quê giờ toàn là sỏi đá
Khóm tre, giếng nước đâu mất hết đi rồi?
Tôi muốn trở về thuở ký ức xa xôi
Khi tiếng gà, tiếng chim, còn rộn vang mỗi sáng.

Ôi nhớ làm sao cô lái đò duyên dáng
Khúc hát êm đềm đưa lữ khách sang sông.
Thời gian có hay? thăm thẳm những đợi mong,
Cho tôi vấn vương bình yên về trước ngõ.

Ôi nhớ làm sao khi hoàng hôn mờ tỏ
Ánh mặt trời vàng lẩn trốn dưới bờ đê.
Còn đâu nữa đây? cái hình ảnh thôn quê
Như người lữ khách một đi không trở lại.

Ôi nhớ làm sao tuổi hồn nhiên vụng dại
Đôi lúc ẩm ương chợt bật khóc dỗi hờn.
Bắt dế, bắt ve, bắt cánh bướm dập dờn
Chang nắng chang mưa, đùa vui như lũ trẻ.

Ôi nhớ làm sao những bàn tay nứt nẻ
Của người mẹ hiền tần tảo mỗi sớm hôm.
Còn chúng tôi, những đứa trẻ xóm thôn
Sáng đá banh, chiều thả diều, bơi lội.

Ôi nhớ làm sao ký ức xa vời vợi,
Nhớ những tháng năm đã vụt mất đi rồi...

28.03.2011


Posted: Sat Apr 02, 2011 9:17 pm
by Bom
[CENTER]Những con đường trầm lặng
Sâu hút vào màn đêm

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/niceroad/4c189010_77249044_path2.jpgImage
[/CENTER]

Anh tự hỏi mình là ai trong thế gian này? anh nghĩ anh chỉ là một người tầm thường và nhỏ bé, nhưng anh mang trong mình một dòng máu nóng của sự nhiệt huyết, sục sôi.
Anh là kẻ lãng du, tiêu dao nơi trần thế, đôi lúc anh ước mình là một cánh chim tự do bay khắp mọi miền...
Anh là gã khờ, ngây ngô và ngốc xít.
Anh là chú hề với nụ cười luôn nở trên môi và luôn mong mang tới niềm vui cho những người anh trò chuyện, yêu mến.
Có người nói anh là kẻ đa cảm, đa tình, đa nhân cách. Điều đó không làm anh thấy muộn phiền, vì anh không hề có ý định trốn tránh sự thật ấy.
Trong cuộc đời này, có 2 điều anh luôn kiếm tìm. Một là ý nghĩa của cuộc đời mình, và điều còn lại là người con gái sẽ mang cho anh niềm vui và hạnh phúc. Có lẽ vì thế anh là một kẻ lang thang cô độc... Anh cứ thế bước đi, lặng im, trầm ngâm, quan sát và kiếm tìm. Có những lúc hi vọng, nhưng cũng có những lúc tuyệt vọng và mệt mỏi. Rồi sao? Đó là cuộc sống, anh phải biết thích ứng và chấp nhận, nhưng anh nghĩ anh vẫn có quyền chọn cho mình một con đường mới để đi...

[CENTER]Những con đường không tên
Chênh vênh trong nỗi nhớ

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/niceroad/4c189013_49f2c864_path3_resize.jpgImage

[/CENTER]

Chẳng có con đường nào rải đầy hoa hồng, chẳng có con đường nào mà không có chông gai. Anh sẽ vẫn bước đi dẫu cho bàn chân tóe máu, dẫu cho vấp ngã, kiệt sức. Miễn là anh biết rằng đi con đường đó anh sẽ tìm thấy câu trả lời cho cuộc đời mình.
Trên con đường anh đang đi, anh đã tìm thấy những điều mới mẻ, thú vị trong cuộc sống. Nhưng tất cả những điều đó không quan trọng bằng việc anh tìm thấy em. Em xuất hiện trong cuộc đời anh thật nhẹ nhàng và êm đềm. Em mang đến cho anh niềm vui, những nụ cười chân thực. Những lúc gặp em anh lại được trở về với cái con người thật, nhân cách thật của mình. Một đứa con trai nhút nhát, bối rối,... nhưng luôn cười và thỉnh thoảng liếc trộm đôi mắt, nụ cười của em. Rồi chẳng biết từ bao giờ trái tim và tâm hồn anh đã bị em đánh cắp. Dẫu vẫn có những lúc em mang lại cho anh nỗi buồn, những giọt nước mắt, sự hờn ghen và cả nỗi nhớ...

[CENTER]Những con đường trắc trở
Leo lắt ánh đèn mờ


Image

[/CENTER]
Anh nghĩ về em ngay cả trong giấc ngủ, cái ngõ nhỏ quen thuộc anh vẫn thường hay liếc nhìn mỗi khi đi qua. Anh như đang trông mong em xuất hiện trước mắt anh. Nhưng dù là giấc mơ hay sự thật thì điều đó cũng đã không xảy ra...
Em đế́n, gieo vào lòng anh niềm hi vọng, nhưng rồi cũng chính em chẳng biết vô tình hay cố tình dập tắt cái niềm hi vọng đó. Một cái cây khi bị nhổ lên sẽ xuất hiện một cái lỗ đất trống hoác. Anh cũng vậy, khi hi vọng bị dập tắt cũng là lúc xuất hiện những vết thương đau nhói trong lòng.
Nhưng anh không thể hiểu tại sao em vẫn giữ trái tim và tâm hồn anh. Giá như anh có thể chuộc lại trái tim và tâm hồn mình, anh sẽ đi theo một con đường khác. Tuy nhiên, hiện tại điều đó là không thể!
Người ta nói "thời gian sẽ hàn gắn những vết thương", nhưng biết đến bao giờ? đến khi nào?
Thực ra anh cũng chẳng suy nghĩ quá lâu về những vết thương đó, vì như anh đã nói, con đường nào cũng có chông gai. Cái mà luôn làm anh suy nghĩ hằng ngày đó là anh không hiểu tại sao anh lại dễ dàng yêu em như thế... lại dễ dàng bị em đánh cắp trái tim như thế...

[CENTER]Vẫn có một gã khờ
Đi kiếm tìm mải miết

http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/niceroad/4c189028_2efc19b5_phong_canh46.jpgImage
[/CENTER]

Anh sẽ tiếp tục bước đi, dù anh biết con đường này vô vàn trắc trở.

Anh muốn tìm ra các câu trả lời cho cuộc đời mình.

Biết đâu cả 2 cái điều anh đang kiếm tìm lại có chung một đáp án...
... là em.

[CENTER]Dẫu rằng không hề biết
Con đường nào có em.


http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/niceroad/49363b1d_path.jpgImage
[/CENTER]

Posted: Mon Apr 18, 2011 1:15 pm
by Bom
Mình! đang dần đánh mất niềm tin với con người và cuộc sống.
Tại sao toàn là những dối trá?!...
Bất giác rùng mình khi nghĩ tới những điều đó.
... và sợ hãi...


Có không một vùng trời bình yên?


[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin1.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMC8xMC8wMy8yL2YvInagaMEMmYxM2NiY2UyZjE0OWUwODg0Yjg2MWIzMDY5MmY1ODYdUngWeBXAzfFWeBDdUngW5nIFRy4WeBdUngdaSBCw6xdUngaCBZw6pdUngfMSQw6BcUIbaBIFWeBEqW5oIEjGsG5nfHwy[/FLASH]

Có điều nào làm trái tim đau nhói hơn là sự giả dối của con người đối với tình yêu?
...
Xin em, ngàn lần xin em... thà em cứ im lặng như thế, thà em cứ thờ ơ như thế, thà em cứ quên anh và cười vui với người khác như thế...
...xin đừng giả vờ quan tâm đến anh... đừng dùng những câu nói nhạt nhẽo để trò chuyện với anh... đừng có nói như là mình biết và hiểu tất cả về anh...
sự dối trá chỉ khiến ta đánh mất đi lòng tin vào con người mà thôi. Anh thì không muốn điều đó chút nào...


Mây lang thang buồn trôi, nặng mang ưu tư khát khao trong tim tháng ngày.
Theo mưa rơi lạnh căm, từng đêm anh nghe xót xa em ơi có hay
Giữa bóng tối chập chùng, tình em như giấc mơ xanh bao hi vọng
Dẫn lối bước anh về, dìu em qua đắng cay.

Xua mây đen tàn nhanh, mặt trời bừng tia nắng tươi, lung linh ấm nồng
Khi cơn mưa vượt qua, tình yêu đưa ta thoát cơn phong ba bão giông
Khuất lấp những đêm dài, mặt trời luôn chiếu soi cho em yêu đời
Xóa hết những nghi ngờ, tình yêu như khúc ca…

Từng vòng tay trao hơi ấm, rộn rã, đôi tim mừng vui ,gặp gỡ..
Trong ngày mới, nắng say tình dâng, ngập lối
Nắng len qua hàng cây, gió mơn man đùa, lả lơi đàn bướm
Bước chân vui hạnh phúc, nắm tay ta về vùng trời bình yên...


Vậy nhé, em cứ là em thế thôi, anh sẽ cố để tin tưởng và hi vọng vào cuộc sống, con người... và em
... dù điều đó chỉ làm trái tim anh thêm đau nhói từng ngày...

Image

Posted: Wed Apr 27, 2011 12:11 am
by Bom
Em không còn là em của ngày xưa nữa! em bây giờ đã khác thật rồi...
Anh cảm thấy sợ, sợ hãi thực sự...
Có phải anh sợ cái sự thay đổi của em?
Hay là anh sợ rằng ngày xưa mình đã nhận định sai về em?
có khi lại là cả 2...

Ban ngày có nhiều thứ để bận rộn khiến anh quên đi điều đó.
Nhưng mấy đêm nay, đêm nào cũng là sự rối loạn, hoang mang trong tâm trí anh.
Sợ hãi, rối loạn, hoang mang...
đó có phải là cảm xúc bắt đầu của sự thất bại và con đường dẫn tới bóng đêm vô cùng?

Image

Posted: Tue May 24, 2011 10:07 pm
by Bom
Một gã xe ôm. Khi người ta cần thì chở, người ta trả tiền. Khi người ta không cần thì nằm lên xe, vắt tay lên trán ngủ một giấc, hoặc là lôi tờ báo mới ra đọc cho qua ngày.
Cuộc đời mình cũng như một gã xe ôm. Nhưng có lẽ là một gã xe ôm đặc biệt. Không phải ai cần cũng sẽ chở. Gã xe ôm đặc biệt lang thang và kiếm tìm một người khách đặc biệt. Một người mà không cần phải trả tiền, một người mà có thể ngồi sau xe suốt một chặng đường dài mà người ta hay gọi là… cuộc đời.
Thế gian này ta biết tìm đâu một người như thế nhỉ?
Có lẽ vì thế, đến bây giờ ta vẫn điền trong hồ sơ của bản thân phần nghề nghiệp là… xe ôm không có khách…



Image

Posted: Wed May 25, 2011 7:29 am
by hoaphiyen
rồi sẽ có những vị khách tự tìm đến anh.và chỉ giành cho minh anh chở,chắc chắn sẽ là như thế...vào một ngày không xa... :)

Posted: Wed Jun 01, 2011 10:33 pm
by Bom
"Những phóng viên vui nhộn" - Một chương trình hài thú vị, đủ sức hấp dẫn một kẻ thường tự nhận là Chú Hề như mình.
Tuy nhiên như những chương trình hài khác, ẩn chứa trong một điều gì đó hài hước là một bài học về cuộc sống, một điều đáng để ta suy ngẫm.
Hôm nay thấy tên Tóc Xù đọc 4 câu thơ hay, vào gú gồ kiếm mới biết là 1 bài thơ của Chế Lan Viên.
Thực sự mà nói, quá xứng đáng để bất cứ người đọc nào cũng trầm ngâm suy ngẫm, rồi bật ra một từ: Hay!


Xuân
Chế Lan Viên

Tôi có chờ đâu, có đợi đâu
Đem chi xuân lại gợi thêm sầu?
Với tôi, tất cả như vô nghĩa
Tất cả không ngoài nghĩa khổ đau!

Ai đâu trở lại mùa thu trước

Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Với của hoa tươi, muôn cánh rã,
Về đây đem chắn nẻo xuân sang!

Ai biết hồn tôi say mộng ảo

Ý thu góp lại cản tình xuân?
Có một người nghèo không biết tết
Mang lì chiếc áo độ thu tàn!

Có đứa trẻ thơ không biết khóc

Vô tình bỗng nổi tiếng cười ran!

Chao ôi! Mong nhớ! Ôi mong nhớ!

Một cánh chim thu lạc cuối ngàn.

...Nhưng mà... cũng có thể ta thấy hay vì cảm xúc của ta lúc này...