Posted: Fri Jan 21, 2011 10:41 pm
Tôi bước tới một đám đông và hỏi, khi nào thì nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt?
Có người vội vã trả lời: đó là khi người ta hạnh phúc.
Đó có lẽ là một người mới chỉ trải qua hạnh phúc.
Nếu nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt biểu hiện ra trên mặt, đó là khi ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng nếu nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt tràn ngấm trong cổ họng, đó là khi tột cùng khổ đau.
Hầu như tất cả mọi người, khi hạnh phúc đều biểu hiện điều đó ra bên ngoài. Nhưng khi khổ đau thì không phải ai cũng làm như vậy. Có những người lặng lẽ, âm thầm che giấu sự đau khổ của mình bên trong, để luôn trở thành một người với nụ cười vui vẻ.
Cái lặng lẽ âm thầm ấy... thật đáng sợ...
Nếu muốn khóc, xin hãy khóc thật to, để cho nỗi lòng vơi đi, để cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Và khi đó ít ra ta vẫn có niềm tin rằng mình còn hạnh phúc.
Nhưng khi những giọt nước mắt ngấm trong cổ họng mặn chát, khi đó ta dường như thấy mình chới với giữa biển đời mênh mông, dường như thấy mình đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng, khổ đau.
Cái ranh giới của hạnh phúc và khổ đau có thể xa xăm, nhưng đôi khi lại chỉ mong manh như giọt nước mắt như thế.
Thế gian này có 3 loại người. 1 là những kẻ điên, 2 là những kẻ say và 3 là những người bình thường như bao người bình thường khác.
Những người bình thường thì luôn có nhưng nụ cười đi kèm những giọt nước mắt như thế, chẳng có gì là lạ.
Nhưng kẻ điên và kẻ say thì lại khác. Đừng vội cười chê họ, nếu biết họ là những người có thể thoát được cái ranh giới hạnh phúc - khổ đau ấy.
Khi điên, người ta quên tất cả, chẳng còn hạnh phúc, cũng chẳng còn khổ đau.
Khi say, đất trời trở nên mông lung, không còn gì để phải suy, phải nghĩ.
Và khi đó, nụ cười của họ chỉ đơn thuần là nụ cười, chẳng bao hàm ý nghĩa nào cả, đơn giản, thoải mái.
Tôi tự hỏi, tại sao ở thế gian này tôi lại chỉ là loại người bình thường, bị cái quy luật và ranh giới ấy chi phối?
Đành vậy!
Nhưng mà, chưa bao giờ tôi vừa cười và lại có kèm những giọt nước mắt lăn dài trên má cả, chưa bao giờ...
Lòng người sâu không thấy đáy, tôi cũng thế mà thôi.
Thế gian này ai hiểu được ai?
Có người vội vã trả lời: đó là khi người ta hạnh phúc.
Đó có lẽ là một người mới chỉ trải qua hạnh phúc.
Nếu nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt biểu hiện ra trên mặt, đó là khi ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng nếu nụ cười đi kèm với những giọt nước mắt tràn ngấm trong cổ họng, đó là khi tột cùng khổ đau.
Hầu như tất cả mọi người, khi hạnh phúc đều biểu hiện điều đó ra bên ngoài. Nhưng khi khổ đau thì không phải ai cũng làm như vậy. Có những người lặng lẽ, âm thầm che giấu sự đau khổ của mình bên trong, để luôn trở thành một người với nụ cười vui vẻ.
Cái lặng lẽ âm thầm ấy... thật đáng sợ...
Nếu muốn khóc, xin hãy khóc thật to, để cho nỗi lòng vơi đi, để cho những giọt nước mắt lăn dài trên má. Và khi đó ít ra ta vẫn có niềm tin rằng mình còn hạnh phúc.
Nhưng khi những giọt nước mắt ngấm trong cổ họng mặn chát, khi đó ta dường như thấy mình chới với giữa biển đời mênh mông, dường như thấy mình đang ở tận cùng của sự tuyệt vọng, khổ đau.
Cái ranh giới của hạnh phúc và khổ đau có thể xa xăm, nhưng đôi khi lại chỉ mong manh như giọt nước mắt như thế.
Thế gian này có 3 loại người. 1 là những kẻ điên, 2 là những kẻ say và 3 là những người bình thường như bao người bình thường khác.
Những người bình thường thì luôn có nhưng nụ cười đi kèm những giọt nước mắt như thế, chẳng có gì là lạ.
Nhưng kẻ điên và kẻ say thì lại khác. Đừng vội cười chê họ, nếu biết họ là những người có thể thoát được cái ranh giới hạnh phúc - khổ đau ấy.
Khi điên, người ta quên tất cả, chẳng còn hạnh phúc, cũng chẳng còn khổ đau.
Khi say, đất trời trở nên mông lung, không còn gì để phải suy, phải nghĩ.
Và khi đó, nụ cười của họ chỉ đơn thuần là nụ cười, chẳng bao hàm ý nghĩa nào cả, đơn giản, thoải mái.
Tôi tự hỏi, tại sao ở thế gian này tôi lại chỉ là loại người bình thường, bị cái quy luật và ranh giới ấy chi phối?
Đành vậy!
Nhưng mà, chưa bao giờ tôi vừa cười và lại có kèm những giọt nước mắt lăn dài trên má cả, chưa bao giờ...

Lòng người sâu không thấy đáy, tôi cũng thế mà thôi.
Thế gian này ai hiểu được ai?