Page 7 of 29

Posted: Sat Nov 06, 2010 8:17 pm
by Bom
Và mọi thứ vẫn thế?
Thời gian trôi qua, bình minh trôi qua... màn đêm tới... những cơn mưa lạnh giá cũng tới...
Người ta đi qua, niềm vui đi qua... nỗi buồn tới... những tâm tư u uất cũng tới...
...
Còn lang thang, đơn giản vì chưa muốn dừng lại, dẫu mỏi chân và kiệt sức...

Chớp chớp ánh mắt buồn...
Nghĩ nghĩ suy suy...
...
Thở dài... lại đi thôi...

Có những nơi không dành cho mình, như cái cây không dành cho con cá...
Có những người không dành cho mình, như nàng công chúa không dành cho anh nông dân...

Những mơ ước giống như những cơn gió... mát dịu nhưng chẳng bao giờ nắm được...
...
Uh mọi thứ vẫn thế...

Posted: Mon Nov 08, 2010 9:08 pm
by Bom
Xin cho tôi ra khỏi cuộc đời...
Để bao giờ trời đất yên vui....
Xin cho tôi... xin lại cuộc đời...
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW60DCOA||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
...Cho tôi xin tay mẹ nồng nàn
Cho tôi nghe chân trẻ rộn ràng
Cho quê hương giấc ngủ thật hiền
Rồi từ đó tôi yêu em.
...Xin cho tôi nguyên vẹn hình hài
Cho tôi nghe lời hát cỏ cây
Xin cho tôi quên phận tù đày
Xin cho tôi là thoáng rượu cay
Xin cho tôi xin cả cuộc đời
Một hôm nào trẻ hát trong nôi
Xin cho tôi xin chỉ một ngày.

Posted: Fri Nov 12, 2010 8:09 am
by Bom
Và cứ thế ta đi...
Góp hội

Đêm nay thức trắng với trời sao
Ánh trăng kia hỡi lại đâynào!
Thêm sương, thêm gió ta thành hội
Hoa lá cỏ cây cũng góp vào.

Có tiếng tiêu cầm đâu vút vút?
Trong mờ sương ảnh sánh đôi đôi
Chuếch choác dăm ba ly rượu ấm
Hội vẫn còn vui, bỗng đi rồi!

Ý tưởng bài thơ từ cách đây hơn 3 năm, nhưng đến ngày hôm nay mới hoàn thành. Cứ mải lang thang, mải kiếm tìm những thứ hư ảo, mà quên mất những việc cần làm quanh mình.

Nhưng cũng thật kỳ lạ, không quá sớm, không quá muộn, bài thơ được hoàn thành đúng lúc nhất, đúng tâm tư nhất. Tất cả nỗi niềm của một kẻ lang thang gửi cả vào cái hồn thơ ấy.

“Trên chặng đường dài đơn độc, chỉ có thiên nhiên bầu bạn… chút gió, chút sương, chút ánh sao đêm, chút ánh trăng vàng…. Với ai đó thì rất đỗi bình thường, nhưng với một người khác đó lại là những người bạn tri kỉ.

Một kẻ lãng tử, với cái thú tiêu dao mãnh liệt. Cứ đi và đi, chẳng biết đâu là nơi dừng chân, vì mọi nơi đều có thể là nhà, mà cũng đều có thể không phải là nhà…
Đâu đó giữa khoảng không bình lặng, tiếng tiêu vang lên hòa quyện với từng nhịp thất huyền cầm. Khúc Tiếu Ngạo lạ lùng mà đẹp, uyển chuyển mà êm đềm….
Và trong cái không gian ấy, vẫn bóng hình kẻ lãng tử tiêu dao mờ ảo trong hơi sương…. Chuếch choác vài ly rượu, nhấp nháp tiếng tiêu cầm… rồi bất chợt bước đi khi tiếng tiêu hơi rượu còn ấm, tiếng tiêu cầm còn chưa dứt, gió còn bay, sương còn che phủ….

Tự hỏi trông kẻ ấy như thế nào? Hình như chưa ai thấy… Chỉ nghe người ta truyền miệng rằng… đó có thể không phải là người…”

Và cứ thế ta đi…

Bao nhiêu năm ta đi, kiếm một nơi dừng chân, một nơi mà đất trời yên bình… và quan trọng hơn, nơi đó có một người thực sự biết ta là ai…

Nhưng ai đây? Ai biết mình là ai?

Ai biết tại sao mình vui? Ai biết tại sao mình buồn? Ai biết vì sao cười? Ai biết vì sao khóc?

Mỗi ngày nhếch mép cười 1 lần nhìn người ta… rồi lại nhếch mép cười nhiều lần nhìn lại mình…

Mỗi ngày lặng khóc 1 lần nghĩ đến người ta… rồi lại lặng khóc nhiều lần nghĩ đến mình…

Ta cứ cười, và cứ khóc, cứ vui, và cứ buồn như thế…

Cứ thế ta đi… và không ai biết… 11.11.2010

Posted: Fri Nov 12, 2010 6:51 pm
by Bom
Tự khúc mùa đông...
Ngỡ như đêm mùa đông... thoáng nghe gió lạnh.
Ngỡ như trong vòng tay... mãi không cách xa.
Có hay chăng tình ai... với ai trễ hẹn.
Đám lá khô theo gió... xa xăm mùa đông.


Đã như chim trời bay... với bao ước vọng.
Đã như như quên lời ru... tháng năm dấu yêụ.
Những đêm sao lặng im... với tôi khóc thầm.
Nếu như em còn đây... thấu chăng tình tôi
.
Mùa đông, một khái niệm đã rất mờ nhạt trong tôi.
Buổi chiều chìm trong giấc ngủ sau một ngày dài mệt mỏi...
Một giấc mơ êm đềm, những giây phút êm đềm chợt tới.

... cố lên cậu bé, sống là để quên đi mà, nhớ không? rồi cậu sẽ vượt qua được thôi, hãy quên đi... quên đi...
Và khi tỉnh giấc cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn, tâm hồn sẽ tươi vui hơn...


Mỉm cười, ai nói vậy nhỉ? mà thôi kệ, đúng vậy... sống là để quên đi mà...

Uh... sẽ quên... và sẽ nhẹ nhàng hơn... tươi vui hơn...

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW609UD8||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

Chợt nghĩ... nhưng mình có đủ dũng cảm và quyết tâm để quên không? mình chỉ là một ai đó trên thế giới thôi mà...Đơn giản là tầm thường và nhỏ bé :smile:
smile... chắc là khó... rất khó... bởi vì tôi không phải tôi muốn quên quá khứ, mà tôi muốn quên hiện tại và tương lai...

Ước mơ thường rất đẹp đẽ, nhưng với một người tầm thường và nhỏ bé thì đó không còn là một ước mơ nữa mà là một giấc mơ mong manh... :smile: impossible :-< sigh...

Thôi thì quên đi cái bức tranh tương lai ấy đi. Quên mơ mộng viển vông ấy đi...

Đúng vậy. Quên cái cần quên. Quên người cần quên... bởi vì tương lai đó không dành cho mình :rolleyes: smile...

Biết là sẽ buồn, nhưng nghe người ta nói, đi qua nỗi buồn ta sẽ có niềm vui. Hi vọng thế :smile: hope...


Thôi nhé mộng mơ ơi,
Cho mi vào dĩ vãng.
Những tháng ngày phiêu lãng,
Chưa đến lúc dừng chân...

:drag_01_2:
Mong manh bao nhớ nhung, tình yêu héo mòn.
Liêu xiêu con phố quen còn đó...
Ai trông ai ngóng ai dường như xác xơ.
Vang trong tim nỗi đau ngút ngàn...
Đêm đêm luôn có tôi ngồi đây với trờị
Đang trông theo gót xưa mòn lốị....
Đêm chim bay có nhau nhìn tôi rất buồn.
Thương thân tôi lẻ loi rã rời...

àh. lúc đầu nhắc tới mùa đông nhỉ. smile :smile:

Mùa đông đã là một khái niệm mơ hồ trong ký ức kẻ lang thang, và hi vọng mùa đông này sẽ tìm lại được mùa đông...

uh. Tìm lại rồi sao? Mùa đông này với biết bao ước mơ và hi vọng... thế nên chờ đợi từng ngày được gặp mùa đông...

Nhưng sau khi tỉnh giấc mơ hồi chiều, đã quyết định quên đi... không quên mùa đông đâu, nhưng sẽ quên những ước mơ và hi vọng trong mùa đông tới...
smile smile smile :smile:

Một tự khúc mùa đông - hay một khúc tâm tình mùa đông :rolleyes:

Posted: Mon Nov 15, 2010 10:01 am
by Bom
[CENTER]The Last illusion”[/CENTER]


Cậu bé cúi đầu, đôi tay lồng vào nhau chống lên trán như đang cầu nguyện…
Cậu bé bỗng cất tiếng.
- Con đã quá ngây thơ, dại khờ?
“Đúng vậy.” – Đâu đó có giọng nói vang lên.
- Con đã quá yếu đuối, nhút nhát?
“Đúng vậy.”
- Con đã quá mơ mộng viển vông, hư ảo?
“Phải.”
- Và con trở thành trò chơi của người ta?
“Phải.”
- Con phải làm gì bây giờ?
“Không gì cả.”
- Con nên đi đâu bây giờ?
“Không đâu cả.”
- Con hiểu rồi, cảm ơn cha.

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/50161289792030.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/50161289792030.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


Cậu bé bước ra khỏi căn phòng cầu nguyện của giáo đường. Chầm chậm bước đi trên con đường bất chợt một ngày vắng lặng. Đôi mắt dường như vô hồn, lơ đãng… hình như đâu đó những dòng chảy suy nghĩ đang trôi bất tận.
Cậu bé ngắm nhìn những chiếc lá… ngắm nhìn những chú chim… ngắm nhìn những đám mây… Hôm nay bầu trời dịu nhẹ, nhưng dường như không yên bình.

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/75521289791985.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/75521289791985.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]



Bỗng cậu bé thấy choáng váng, đôi chân quỵ xuống… Những tiếng cười bình thường mọi ngày bỗng trở nên ma quái, ghê rợn vang lên liên hồi trong đầu…
Con đường vắng trở nên hoang vu, lạnh lẽo… và trong cái không gian ấy, có một bóng dáng nhỏ bé đang gục ngã…

Sau khi trấn tĩnh lại, cậu bé lại tiếp tục bước đi… và dòng suy nghĩ cũng tiếp tục chảy…

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/60111289792066.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/60111289792066.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


The last illusion. Cuộc sống của cậu bé trước đây toàn những ảo ảnh. Cho đến một ngày cậu chợt nhận ra tất cả…

Cứ nghĩ con người lớn lên, trường đời dạy cho bao điều, thì sẽ trưởng thành hơn. Nhưng lúc này đây, cậu biết mình vẫn chỉ là một đứa bé…

Nào ngây thơ, dại khờ, nào yêu đuối, nhút nhát, nào viển vông, hư ảo…

Cậu chỉ biết sống hết mình, chơi hết mình, và cả yêu hết mình… mà không biết rằng người ta đang lợi dụng cái ngây thơ, dại khờ của cậu để biến cậu thành một trò chơi, một thú vui tiêu khiển.

Cậu chỉ biết luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn, vui vẻ… mà không biết mình chỉ là kẻ yếu đuối, nhút nhát ẩn bên trong chiếc mặt nạ kia.

Cậu chỉ biết mơ mộng những thứ viển vông, hư ảo… mà không biết rằng những có những cái dù cố gắng bao nhiêu cũng không phải dành cho cậu.

Cậu cứ nghĩ những trắc trở, lừa dối, bụi bặm của cuộc sống sẽ giúp cậu trưởng thành hơn mà không biết nó có thể bóp chết tâm hồn và trái tim cậu.

Cậu là một kẻ lang thang… tìm kiếm… nhưng không thể gọi cậu là một lãng tử, bởi vì vốn dĩ cậu chỉ là một cậu bé… với những ước mơ hồn nhiên, những giấc mơ kì diệu, ảo tưởng…

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/54971289792551.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/54971289792551.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


Tất nhiên, cậu không mơ ước làm siêu nhân,làm tổng thống, làm Bill Gates. Chỉ đơn giản là một khung trời yên bình, có nắng, có gió, có núi, có biển, có cỏ cây, hoa lá… Có một bản nhạc êm đềm, những ánh nến lung linh, một bữa cơm tràn ngập tiếng cười, hạnh phúc với người cậu yêu thương nhất.

Đơn giản nhỉ, vậy mà không phải. Cậu nhận ra thế gian này hóa ra toàn những kẻ đeo mặt nạ dối trá. Những người chỉ chăm chăm lợi dụng sự ngây thơ, dại khờ của người khác để biến thành trò chơi vui thú và tiêu khiển. Và cậu cũng không tránh nổi điều đó… đơn giản vì cậu vẫn chỉ là một cậu bé…


[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/88161289792152.bmp][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/88161289792152.bmp]Image[/URL][/URL][/CENTER]



Những tiếng cười ghê rợn hồi nãy lại vang lên…

“Này, cậu ngây thơ vừa vừa thôi, tôi chỉ đùa giỡn với cậu thôi, đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở. Ha ha ha ha…”

“Cậu dở hơi à. Với tôi cậu chỉ là một trò chơi không hơn không kém. Ha ha…”

“Ê này anh hề, cười đi nào. Con khỉ nó còn diễn trò cười giỏi hơn anh đấy. Mà trông anh cũng giống con khỉ ấy nhỉ. Ha ha…”



Người ta cười, cười và cười cậu… Cậu thấy cay đắng cho bản thân mình… đâu đó trong trái tim chợt đau nhói…

- Tại sao chứ? – Ngước nhìn lên bầu trời cậu thở dài tự hỏi…

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/88971289792106.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/88971289792106.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


Cuộc sống có những điều cậu không thể nào hiểu nổi. Cậu cố nhớ lại kí ức của mình để tự giải thích… nhưng cũng không thể. Từ trước tới nay, cậu luôn sống hết mình vì những người mà cho cậu cảm giác quý mến…

Có lẽ bởi vì cậu vẫn mãi chỉ là một cậu bé… không hiểu được đó chỉ là chiếc mặt nạ bề ngoài của người ta… không hiểu được bên trong chiếc mặt nạ ấy là sự dối trá, bỡn cợt….



Cậu bé thấy hụt hẫng, bối rối… cậu không biết phải làm gì và đi đâu. Cha xứ nói cậu không phải làm gì và không phải đi đâu cả là có ý gì?

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/43101289792198.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/43101289792198.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


Cậu đang nghĩ… liệu có phải là… Biến mất?

Uh. Biến mất có nghĩa là không làm gì và không đi đâu cả… chỉ đơn giản là giữa thế gian này, cậu bỗng nhiên… biến mất.

Và khi đó cậu sẽ không còn phải quan tâm cậu có quá dại khờ, ngây thơ hay không nữa. Không quan tâm cậu có yếu đuối, nhút nhát hay không nữa. Không quan tâm cậu có mơ mộng, hư ảo hay không nữa.

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/98861289792849.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/98861289792849.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]


Đơn giản là… biến mất.

Tất cả!

Nắng lên, những ảo ảnh của cậu bé sẽ tan theo làn sương sớm…

Chỉ duy nhất còn lại một ảo ảnh cuối cùng… mà không ai biết…

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/97861289792881.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/97861289792881.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]

Fragile Illusion... Fragile Heart...

Rồi cũng sẽ tan biến?!…

15.11.2010

[CENTER][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/72751289792899.jpg][url=http://d.f2.photo.zdn.vn/file_uploads/gallery/1024x768/2010/11/15/10/72751289792899.jpg]Image[/URL][/URL][/CENTER]

[CENTER][FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZ99IC7||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH][/CENTER]

Posted: Mon Nov 22, 2010 11:27 am
by Bom
Nỗi lòng của tên tuyệt vọng


Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: "Cái ta đáng ghét". Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh.

Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ. Có lẽ vì thế, vì sự quen mặt mỗi lúc mỗi gần gũi, thắm thiết hơn, nên tôi càng thấy yêu mến cuộc đời. Như đứa con ngoan không tuyệt tình nổi với rẫy sắn nương khoai, nơi có bà mẹ suốt đời mắt không sáng nổi một ngày trẩy hội.

Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa kẻ chiến thắng vừa kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa đến những đấu trường.

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loại. Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân...

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.

Trịnh Công Sơn

Posted: Sat Jan 08, 2011 11:13 pm
by Bom
Vậy là tròn 1 tháng từ ngày từ miền đất phương nam đầy nắng và gió trở về với miền bắc, với Hà Nội, với mùa đông yêu thương.
Ừ nhỉ, cách đây 1 tháng còn quần đùi áo cộc đi lang thang tối Sài Gòn. vậy mà bây giờ áo len, áo khoác đầy người, giày, tất, găng tay kín mít.
Khi xa mới thấy nhớ... Nhớ ánh nắng ấm áp phương nam, nhớ những người bạn phương nam, nhớ từng con đường đã đi qua... rồi chẳng biết ngày nào mới gặp lại...


Sài Gòn 08.12.2010 - Hà Nội 08.01.2011

Posted: Mon Jan 10, 2011 7:02 am
by Bom
Lạnh thật. Lâu rồi mình mới dậy sớm thế này. Có hơi co ro và... trùm kín trong chăn nhưng vẫn thấy thật sảng khoái :smile:
Không còn những lúc êm ẩm mình mẩy và đau đầu như khi dậy lúc 10h sáng.
uhm. làm gì bây giờ nhỉ?
Cách đây hơn 1 tháng thì mình đang tất tưởi chuẩn bị đi học trong cái ánh nắng sớm Sài Gòn.
Còn bây giờ? uh, ngồi tự kỷ, chém gió tí chơi :rolleyes:

Thứ 2, lại một tuần mới bắt đầu. tuần này những điều xấu nhất sẽ xảy ra với mình.
Dũng cảm đón nhận tất cả những điều đó nào :smile:


[CENTER]Image
[/CENTER]

Posted: Mon Jan 10, 2011 11:09 pm
by Bom
Suỵt............ :-$ Lắng nghe nhé, và cảm nhận điều tôi muốn nói...

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZAZ9DW||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]

:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:
:kiss:

Ngày xưa khi còn bé, nụ cười xinh vừa hé,
Đẹp vòng tay yêu thương, ấm áp của cha với mẹ.
Giờ đây khi đã lớn, đường đời bao rộng mở
Và khi tôi gian nan, tôi đã có thêm bạn cùng đi.

Bàn tay mang yêu thương đan xen vào nhau.
Bước qua nỗi buồn, bước qua khó nhọc, tình ta vững bền,
Và hôm nay tôi xin cất lên lời ca cám ơn đến bạn,
Người bạn đã cùng tôi, dìu tôi qua những nỗi sầu lo.


Này người bạn tôi ơi, hãy ngồi lại bên tôi
Hãy lắng nghe tiếng của tôi, tôi sẽ nói mãi yêu bạn suốt đời.
Này người bạn tôi ơi, thật lòng này cám ơn bạn
Bạn đã cho tôi niềm tin để vững bước trên con đường đời,


Xin cám ơn bạn. (cám ơn bạn hiền)

Posted: Thu Jan 20, 2011 9:05 pm
by Bom
[CENTER]Bước sang tháng sáu giá chân
Tháng chạp nằm trần bức đổ mồ hôi
Con chuột kéo cày lồi lồi
Con trâu bốc gạo vào ngồi trong nong
Vườn rộng thì thả rau rong
Ao sâu giữa đồng, vãi cải làm dưa
Đàn bò đi tắm đến trưa
Một đàn con vịt đi bừa ruộng nương
Voi kia nằm ở gậm giường
Cóc kia đánh giặc bốn phương nhọc nhằn
Chuồn chuồn thấy cám liền ăn
Lợn kia thấy cám nhọc nhằn bay qua
Bao giờ cho đến tháng ba
Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng
Hùm nằm cho lợn liếm lông
Một chục quả hồng nuốt lão tám mươi
Nắm xôi nuốt trẻ lên mười
Con gà, nậm rượu nuốt người lao đao
Lươn nằm cho trúm bò vào
Một đàn cào cào đuổi bắt cá rô
Thóc giống cắn chuột trong bồ
Một trăm lá mạ đuổi vồ con trâu
Chim chích cắn cổ diều hâu
Gà con tha quạ biết đâu mà tìm.

[/CENTER]
Bao giờ cho đến tháng ba... Ếch cắn cổ rắn tha ra ngoài đồng...

Thế gian có những chuyện không thể xảy ra, nhưng con người ta chưa bao giờ biết ngừng sự tin tưởng và hi vọng vào những điều kỳ diệu.
Tất nhiên không phải ai cũng làm được điều đó, bởi đó là một con đường đầy khó khăn và gian nan. Ai đủ sức vượt qua? Còn ai sẽ gục ngã?
Tôi đang ngồi đây, trong cái giá lạnh tê buốt của mùa đông, viết những dòng chữ này, lòng đầy tâm trạng... bồn chồn, nôn nao...
...
Ơ, có nên nói không nhỉ... tôi ghét cái bề ngoài của mình, giả tạo và dối trá phát sợ. Mạnh mẽ, cứng rắn, nhiệt huyết... ôi mới ảo làm sao...
Rốt cuộc thì cũng chỉ là một kẻ hèn kém, tầm thường... và là một kẻ dễ gục ngã.

Đúng rồi đấy, tôi đã bắt đầu ngừng sự tin tưởng và hi vọng. Đã bắt đầu thất vọng, tuyệt vọng và đánh mất niềm tin vào những người xung quanh, đánh mất niềm tin vào chính mình.

Thế thôi nhé, ko ảo tưởng nữa. Giờ chỉ ngồi 1 chỗ và lẩm nhẩm: "Bao giờ cho đến tháng ba..."