Page 4 of 29

Posted: Fri Jul 30, 2010 10:28 am
by Bom
[CENTER]Vậy là một lần nữa anh lại xa em trong khoảng thời gian dài. Xa thì nhớ… chẳng ngày nào, phút giây nào ở nơi đây anh có thể không nghĩ tới em… nghĩ tới nụ cười của em, ánh mắt em… tất cả những gì anh cỏ thể nghĩ dường như chỉ là em…[/CENTER]

[CENTER]Bãi biển thơ mộng rì rào sóng vỗ, cứ mỗi lần đi dạo bên bờ biển, ngước mắt nhìn lên bờ cát cao cao, anh lại tưởng tượng ra hình ảnh em đang đững vẫy tay với anh, nở nụ cười thật tươi tặng anh… Rồi tiếng sóng to chồm vào vách đá làm anh choàng tình, chợt nhận ra bên anh chẳng có gì ngoài những con người xa lạ và bờ biển tít tắp…[/CENTER]

[CENTER]Những đêm ngắm ánh đèn đường lấp lánh, những ánh đèn của con đường dọc bờ biển… tưởng chừng như phía trước có ai đó đang đợi anh… có thể là em? Đâu đó đôi tình nhân trao nhau những cái nắm tay… Đâu đó chàng trai và cô gái vui vẻ cười đùa trên chiếc xe đạp đôi… Đâu đó có 2 người ngồi bên nhau tĩnh lặng, đầu gục bên đầu… Đâu đó trong tim anh thấy đau nhói… anh cảm thấy chạnh lòng… khi nghĩ về người con gái phương xa mà anh thầm yêu trộm nhớ… biết giờ này em đang làm gì… liệu có chăng 1 lần em nhớ tới anh như anh vẫn thầm ao ước…[/CENTER]

[CENTER]Hoa phượng đã héo rũ, nhưng tiếng ve thì không ngớt chút nào. Nó như bản nhạc du dương êm đềm ru anh vào giấc ngủ buổi trưa hè… trong giấc mơ, anh lại gặp em… vẫn nụ cười tươi như hoa, vẫnh ánh mắt tràn ngập tình yêu, mộng mơ và quyến rũ…[/CENTER]

[CENTER]Đường phố nơi này tràn ngập sắc hoa… mọi thứ đều trữ tình… và như đều ẩn chứa những yêu thương… Giá như lúc này có ai đó nắm tay dạo bước trên con đường này… cũng nhau ngắm chùm hoa Mẫu Đơn đỏ rực rỡ… những cánh hoa giấy mỏng manh đầy màu sắc… giá như có em… em sẽ là bông hoa tuyệt vời nhất… giá như “cuộc đời anh” ở bên anh…[/CENTER]

[CENTER]Lặn sâu trong lòng biển, anh chợt nhận ra biển cũng có lúc bình yên… cho dù sóng vẫn dâng trào… Nhưng trái tim anh liệu có lúc nào bình yên??? Những ngọn núi nhấp nhô ngoài khơi xa như những hòn ngọc ông trời ban cho vùng đất kỳ diệu này… Nhưng khung cảnh xung quanh càng đẹp, càng khiến anh thêm buồn. Mỗi ngày anh vẫn cười vui, vẫn đùa giỡn… nhưng sâu trong lòng anh luôn xáo trộn, cồn cào… nỗi nhớ như muốn bào mòn trái tim anh… gặm nhấm và r** xói… biết đến bao giờ em về bên anh nhỉ? [/CENTER]

[CENTER]Ngày cuối cùng ở đây, trước những lúc anh viết những dòng chữ này, anh đã làm rất nhiều, rất nhiều việc… mà tất cả đều có lên quan tới em… anh đi dọc bãi đá mới lộ ra sau khi thủy triều rút xuống của buổi sáng sớm… anh kiếm tìm những viên đá thật đặc biệt… viên đá hình trái tim… viên đá giống tên em… anh viết tên em trên bãi cát dài thơ mộng, một trái tim thật lớn bao quanh….[/CENTER]

[url=http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/untitled.jpg]Image[/URL]

[CENTER]Ngồi trên mỏm đá cao nhìn hướng về phía xa xăm nhất của biển cả…
Chợt nhớ bài hát mà lâu rồi anh không nghe…[/CENTER]


[CENTER]" Anh sẽ là dòng sông
Để em là biển rộng
Anh sẽ là gió lộng

Để em là mây bay
[CENTER]Anh sẽ là nắng mai
Để em là hoa đỏ
Anh sẽ là Lối Nhỏ
Để em bước vào đời
Đời em là chim én bay
Đời em là hương tỏa đâu đây
Đời em là bình minh rực cháy
Đời em là hạnh phúc tràn đầy
Đời em là câu hát ru
Đời em là sáo diều vi vu
Đời em là tình yêu bỏng cháy
Anh đã cho em mùa xuân này. "[/CENTER]
[/CENTER]

[CENTER][FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6IE8ZD||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH][/CENTER]

[CENTER]Em còn nhớ câu anh nói không… khi anh đứng trên cao, anh “giang rộng đôi tay ra, ôm cả thể giới vào lòng”…[/CENTER]

[CENTER]Trái tim em ở nơi đâu? Cuộc đời em ở nơi đâu? Giá như anh có thể ôm được nó… không biết được… chỉ biết rằng khi nhìn ra biển sẽ thấy rất xa và rất buồn…[/CENTER]



[CENTER]Về đây bên anh về bên anh
Biển chiều rực đỏ biển chiều xanh
Bước chân chậm rãi in dòng nước
Nỗi nhớ xô bờ cuốn tình anh

Trông phía đằng xa phía đằng xa
Mây trôi gió cuốn gấp phong ba
Núi cao xanh mướt vờ lặng lẽ
Vách đá vô tình sóng triều xa[/CENTER]

[CENTER]Nhặt viên đá lướt theo dòng nước
Mắt sụp buồn chân bước đi mau
Giọt lệ nào lăn xuống chưa lau
Ướt vai áo gục đầu nức nở[/CENTER]


[CENTER]Vách đá lặng nghe tiếng người than thở
Biển rì rào xô sóng vỗ về ôm
Người ơi nín khóc cười vui nhé
Dẫu tình này trắc trở mong manh…[/CENTER]


[CENTER]“Người đi một nửa hồn tôi mất”
Một nửa hồn tôi khóc lặng thầm
“Em xa một nửa hồn anh mất”
Một nửa hồn anh héo rũ sầu.[/CENTER]

[CENTER]Đêm về nhớ, nhớ suốt đêm thâu
Ngày trống vắng em nơi nào ấy nhỉ?
Anh bơ vơ nơi chân trời suy nghĩ
Chuyện chúng mình như cổ tích thôi sao?[/CENTER]

Posted: Thu Aug 12, 2010 11:17 pm
by Bom
Sự đợi chờ và nỗi nhớ



Vốn dĩ là 2 khái niệm khác nhau, nhưng sự đợi chờ và nỗi nhớ lại gắn liền nhau như hình với bóng. Có đợi chờ thì có nhớ nhung, có nhớ nhung thì có đợi chờ…

Nhưng thật ra cũng ko hoàn toàn là như thế.

Cũng có thể có đợi chờ, nhưng ko nhớ nhung vì người đợi chờ có thể đã chẳng còn gì để nhớ.

Cũng có thể có nhớ nhung, nhưng ko có đợi chờ. Vì người nhớ giữ kín trong lòng và coi hạnh phúc của người khác là hạnh phúc của mình.

Đợi chờ… như những cánh quạt của chiếc cối xay gió… còn nỗi nhớ là những cơn gió… Cánh quạt quay bởi vì có gió đẩy… Có gió bay bởi vì cánh quạt quay… Đôi lúc gió bay qua nhưng cánh quạt vẫn đứng yên bất động… Đôi lúc cánh quạt quay nhưng ko tạo ra cơn gió nào…

Tôi hiện tại, đợi chờ và nhớ nhung đang song hành…

Ngồi đếm thời gian trôi qua… tích tắc… tích tắc… tích tắc… đợi chờ một điều gì đó mơ hồ… một người nào đó mơ hồ… nhưng chắc chắn rất quan trọng…

Ngồi nhìn dòng người đi lại… một người… một người… một người… nhớ nhung một điều gì đó mơ hồ… một người nào đó mơ hồ… nhưng chắc chắn rất yêu thương…

Đêm. Tĩnh lặng.

Nhạc. Bồng bềnh.

Người. Tĩnh lặng.

Mắt. Rưng rưng.

Đêm tĩnh lặng cho thời gian ngưng đọng
Khúc nhạc buồn thôi lờ lững trôi đi
Chợt lim dim lệ thấm ướt hàng mi
Run run nắm đôi bàn tay cầu nguyện…



Có lẽ ko có thời gian đợi chờ nào là vĩnh cửu… nhưng đợi chờ một điều gì đó mơ hồ, một người nào đó mơ hồ... cũng dường như vô tận.

Có lẽ ko có thời gian nhớ nhung nào là vĩnh cửu… Nhưng nhớ nhung một điều gì đó mơ hồ, một người nào đó mơ hồ… cũng dường như vô tận.

Dẫu biết là quan trọng… dẫu biết là yêu thương.

Con người ta, cứ tự cho mình cái quyền được sử dụng thời gian 1 cách tự do… để đợi chờ… để nhớ nhung… Nhưng rồi kết quả sẽ như thế nào…?! Có người vui… có người buồn…

Tôi cũng vậy thôi, tự cho mình cái quyền đợi, tự cho mình cái quyền nhớ… đợi cái gì? Đợi ai? Nhớ cái gì? Nhớ ai? Chính bản thân còn ko biết…

Dành một chút thời gian… đêm nay ngước nhìn bầu trời… biết đâu sẽ có câu trả lời...


11:09 12.08.2010

Posted: Thu Aug 19, 2010 7:30 pm
by Bom
To hold you in my arms
To promise you my love
To tell you from the heart
You're all I'm thinking of

Để giữ em trong vòng tay anh...
Để hẹn ước với em tình yêu của anh...
Để nói với em những điều từ trái tim anh...
Em là tất cả những gì mà anh đang suy nghĩ.

...

Xin bàn tay thượng đế
đưa lá thư này lên bầu trời...
Xin đám mây trắng nâng niu...
Xin cơn gió nhẹ thổi đi...
Gửi tới phương trời nơi em đang ở đó...

Xin ngày cho em những niềm vui bất tận
Xin đêm cho em những giấc ngủ an lành
Xin nắng đừng chiếu lên mắt em chói chang
Xin mưa đừng rơi lên vai em ướt sũng

Xin nỗi buồn luôn tránh xa em
Xin nụ cười luôn nở trên môi em
...
Xin tất cả để em luôn hạnh phúc...

Dù chẳng có ánh sao băng nào vụt qua đây... nhưng anh vẫn sẽ luôn nguyện ước...
Cho em... cho anh... và cho t.y của chúng mình...
...
Ngủ ngon nhé em, để sáng mai tỉnh dậy em lại là cô công chúa bé nhỏ, hồn nhiên, tươi vui...
Anh ko dám mong mình là chàng hoàng tử... nhưng anh biết, anh có một bàn tay để chỉ mình em nắm lấy... một bờ vai để chỉ mình em dựa vào... và một trái tim mãi mãi dành trọn cho em...
...



[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin8.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMy8yMC9jLzmUsICvInagaMEYzdkYTNmNjY4N2U0NWJmZTY1YjI5NTVmMGY1MWZhOTmUsICdUngWeBXAzfE15IExvInagaMEdmV8V2VzdGxpZmV8fDI[/FLASH]

Posted: Sun Sep 05, 2010 1:08 pm
by Bom
Quê hương tôi đấy. Một nơi giản dị, mộc mạc, nhưng cũng đầy màu sắc, lung linh. Một nơi bình yên còn sót lại giữa thế gian ồn ào. Một nơi có yêu, có ghét, có vui, có buồn... có tất cả những xúc cảm mà chẳng nơi nào trong những bước chân tôi có đủ. Một nơi có đồng lúa, có bờ tre, có cái ao chiếc vó... Có chùm khế ngọt lác đác sương đêm, có đóa hoa tươi ngọt ngào hương sắc... Nơi những chú chuồn chuồn thỏa sức bay lượn, những chú bò nhởn nhơ gặm cỏ... Một nơi có cậu bé còn hồn nhiên mặc quần thủng đít... có cụ già nhưng tâm hồn tươi trẻ dù lưng đã còm, tóc đã bạc, răng đã rụng...
Chẳng dám vỗ ngực tự hào: Quê hương tôi đó.
Chỉ đêm đêm nhấm nháp 1 chút hương vị quê hương còn đọng lại, rồi thì thầm chỉ đủ cho mình với cơn gió đâu đó thoảng qua nghe đc: tôi được sinh ra ở một khung trời bình yên...

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Image

Thật cũng chẳng bõ công lăn lộn để lưu lại những khoảnh khắc, hình ảnh quê hương yên bình... Để mỗi đêm nơi phương xa ko còn phải gặm nhấm 1 nỗi buồn thương nhớ...

Posted: Tue Sep 14, 2010 8:31 am
by Bom
Đôi lúc con người ta cũng phải đi xuống thì mới biết đc thực sự mình đang ở đâu. Lại nhớ cái câu của Fracos Mauriat:
"Đừng oán ta không bằng ai, người ko bằng ta vô số. Đừng khoe ta giỏi hơn ai, người giỏi hơn ta rất nhiều. Muốn cầu tiến hơn người, ra đời phải biết ngước mắt nhìn tới. Vì nhìn xuống ta thấy ta hơn người, nhưng nhìn lên ta là số 0 vĩ đại"

Đi xuống để thấy mình đang đứng ở phía dưới của con dốc, biết rằng mình phải vượt lên, dù khó khăn, vất vả... Phía trước là đỉnh dốc, là tương lai, là bình minh,...

"...Ta đi tìm ánh sáng của bình minh
Và đi tìm phương trời ta mơ ước
Ngẩng cao đầu ta nhìn về phía trước
Ta nhỏ nhoi- hạt cát giữa đại dương.

Nghĩ bạn bè bay bổng khắp bốn phương
Nghĩ lại mình ta số 0 vĩ đại
Mùa tựu trường ta bơ vơ ngây dại
Nhắm mắt mà vẫn ướt đẫm hàng mi..."


Một chút hụt hẫng, một chút bối rối, một chút vô vọng,cô đơn là những gì? là những giọt nước mắt, những nỗi buồn mà thời gian chẳng thể xóa mờ.

"Cầm bút lên ta bỗng chợt giật mình
Đầu trống rỗng cảm xúc đâu rồi nhỉ
Đã vẫn biết ta không được nhụt chí
Nhưng không thành dù hết sức bình sinh.

Gửi mơ màng trong ấy một mối tình
Ta cố sống như con người thanh thản
Sống phẳng lặng cho tâm hồn phiêu lãng
Rồi thấy mình hụt hẫng giữa thời gian."


Đường đời con người dài lắm và sẽ có biết bao khó khăn, trắc trở, biết bao chông gai, gập gềnh. Ai chẳng mong được sống ở một nơi thanh thản, yên bình. Chỉ có trời, đất, thiên nhiên, và người thân. Sống đời phiêu lãng, vô vi bất tận... Nhưng mấy
ai được như vậy?!


[CENTER]"...Dẫu rằng ngày tháng vẫn qua
Và hồn vẫn lặng ngắm chiều tà dương
Bước trên vẫn một con đường
Mà lòng lại thấy bốn phương hoang tàn."[/CENTER]


Uh buồn. ai bảo nỗi buồn là có nguồn gốc? chẳng vì đâu mà buồn, tự nhiên buồn. Lại nhớ những ngày thơ ấu, vô tư vui chơi, nô đùa. Chẳng cần biết trên đời là gì...
Ôi thời thơ ấu như một giấc mơ cổ tích xa xăm...

[CENTER]"Dế kêu rúc rích mùa qua
Nhớ thời thơ ấu câu ca ru hời
Gửi lên mây gió một lời
Bao giờ trở lại khung trời tuổi thơ?!"[/CENTER]


Và quê hương nữa. Khi xưa, mỗi lần nhớ quê gục xuống bàn giàn giụa nước mắt. Nhưng giờ đây đâu còn nữa. Đâu rồi những giờ phút thanh bình? Đâu rồi tiếng sáo vi vu trên cánh diều mơ ước? Đâu rồi những buổi trưa hè tràn ngập tiếng ve hát quen thuộc? Đâu rồi bụi tre, bờ sông thơ mộng? Đâu rồi những giếng nước sân đình?...

[CENTER]"Con cò mỏi cánh phương xa
Nhớ mong tìm lại quê nhà bình yên
Để tìm một chút thần tiên
Ngày xưa đánh mất nơi miền trời nao..."[/CENTER]


Những người bạn:

"Ta nhớ mãi thời cấp ba yêu dấu
Ta bên bạn chung sống những ngày vui
Giờ chia tay cả lớp đứng ngậm ngùi
Ngày xa cách biết khi nào gặp lại..."


Và có thể là một mối tình:

"Vậy là giờ em đã mãi cách xa
Nhưng trong tôi còn vương đầy nỗi nhớ
Khi chiếc lá đã in vàng trang vở
Thu đến rồi, lối cũ vẫn còn đây..."


Tất cả như bài ca quen thuộc, hòa quyện, thăng trầm. Ai bảo đi xuống là dại, ai bảo đi lên là tốt. Thực hư trên đời mấy ai biết được. Ta cũng chẳng biết, khi tương lai mịt mờ, khi phía trước đã tắt ánh bình minh, chỉ còn màn sương dày đặc che phủ.

Lúc này chỉ còn một kẻ lãng tử lang thang, chờ đợi một ngày...

"Đêm nay ta không ngủ
Mà mắt vẫn nhắm nghiền
Còn tâm hồn treo ngược
Mơ về nơi bình yên...
...

...Đôi môi chợt thốt ra
Lời cầu xin bé bỏng
Giải cứu ta phận mỏng
Trả về nơi bình yên"

Khởi đầu là một nơi bình yên... kết thúc cũng sẽ là một nơi yên bình...


Posted: Thu Sep 16, 2010 12:34 am
by Bom
Những bài thơ không tên, những bài thơ ko có ngày viết… nó chỉ đơn giản như những xúc cảm bất chợt buột ra khỏi miệng của một kẻ trầm mặc, một kẻ đang dạo chơi trong chính suy nghĩ của mình… những bài thơ này đôi khi chẳng cần vần điệu, có lẽ vì thế chẳng bao giờ tác giả của nó cần người khác khen hay… cũng chẳng bao giờ cần người khác hiểu… Nhưng thật ra những bài thơ này thật chẳng dễ để mà hiểu… Cứ giả sử ta hiểu được những bài thơ này, thì cũng chỉ cỏ thể tưởng tượng rằng mỗi bài thơ là một bức tranh khổng lồ với vô vàn hình ảnh… rồi từ những hình ảnh đó, cảm xúc, tâm tư được đan xen vào, hòa trộn vào… Như một dòng suối trong rừng sâu… Bí ẩn và huyền hoặc, nhưng lại trong lành, hữu tình… Một con suối cô đơn, nhưng luôn khát khao hướng tới ánh sáng ngoài rừng sâu. Nó cố gắng từng ngày len lỏi qua từng kẽ đá, từng bụi cây… để đưa ra ánh sáng cuộc đời những giọt nước ngọt ngào, mát rượi… [CENTER][CENTER]Một giọt nước sao làm đầy biển cả
Một vì sao ? góp nổi những thiên hà ?
Một bài ca làm dịu êm ánh mắt
Một trái tim khát cháy những trái tim !

Một dòng sông tôi đã gắng đi tìm
Một hạt cát phủ đầy nên sa mạc ?
Một tia nắng nuôi đã đầy khao khát
Một ánh nhìn xoa dịu những nỗi đau !

Một nắm tay làm nỗi nhớ trong nhau
Một nụ cười làm thiên đường rộng mở
Một cánh tay là bao điều che chở
Nâng con người vững bước tới đỉnh cao

Qua tháng năm ai đã tiếng nghẹn ngào ?
Ai cười vui ? Ai còn đang mơ mộng ?
Ai đang tìm con đường của lẽ sống ?
Ai đắm say trong hơi ấm thiên thần ?

Hãy cứ tìm và hãy cứ phân vân
Nhớ chở che những thiên đường hạnh phúc
Nhớ chở che những tình yêu có thật
Cho bạn và cho tôi .
[/CENTER]
[/CENTER]
[RIGHT][RIGHT]Vẳng nghe tiếng sáo đâu đây
Nhìn về quê mẹ tháng ngày nhớ mong
[/RIGHT]
[/RIGHT]


Không biết đâu !
Quê nhà giờ sao nhỉ ?
Thế giới nghiêng mình
Đôi khúc nhớ chênh vênh

Con ở đây ? ___ Sương gió ngọt lành
Mẹ gánh nặng ___ Chiều qua mưa về qua ngõ
Vụ mùa này ___ được hay không nhỉ ?
Hay lại là ___ lũ lụt loanh quanh
Hai sương ba nắng
Giọt nắng giăng thành
Suốt đời dành dụm nuôi con khôn lớn
Tấm thân còng vì cuộc đời đâu ai sung sướng
Trong gian lao mới thấy niềm vui
Ngày con ra đời ... mẹ tươi cười , hạnh phúc đôi dòng nước mắt
Chan chứa tháng năm , tắm mát giấc mơ con
Cánh cò bãi lúa đầu non
Xôn xao sắc lá no tròn trâu ăn
Cánh diều căng gió ngọt lành
Ru đời tiếng hát xanh xanh mái đầu
Con lớn khôn ___ năm tháng cũng lớn khôn
Mẹ toan tính ___ đôi mắt thêm mỏi mệt
Bàn tay sần lại thêm vào nếp tối
Vầng trán gầy điểm bạc những nếp nhăn.
Mẹ chắt chiu
gian khổ phần mình
Bao hi vọng
đặt vào con tất cả

Sống một đời gian lao vất vả
Mẹ lấy máu mình nuôi lớn trái tim con.
[CENTER][CENTER]Chút nắng vàng đổ xuống phố heo may
Hoa sữa trắng rụng trên đầu cơn gió
Yêu thương nhẹ lướt qua thềm cửa sổ
Vẫy tay chào mong nhớ luyến lưu.

Kí ức đã xa , câu chuyện những ban chiều
Con đường vẳng tưởng chừng như xa quá
Bước chân nhẹ lặng im thầm khe khẽ
Không giật mình thu đang ngủ rất ngoan.
[/CENTER]
[/CENTER]
Em lại nói trái tim anh có tội
Nên em hờn em dỗi em quên
Nhưng tại sao hơi ấm êm đềm
Bao ngày qua ... anh vẫn còn bên cạnh.

Đừng khạo khờ đừng đem mình xa lánh
Anh làm gì mà em phải giận anh
Trái tim anh bao yên ấm an lành
Trao em hết anh nào đâu có giữ.

Gió cuốn lá khô khan từng trang vở
Anh ép mùa thu dạo cửa dưới chân em
Giữ lại hương ngày tháng êm đềm
Hương hoa sữa vẫn nghẹn ngào trên tóc.

Con mưa chiều hồn nhiên khó nhọc
Chiếc ô con vẫn che chở cuộc đời
Anh lặng yên trong giá lạnh chơi vơi
Che đời em khỏi gót mòn bão tố.

Những yêu thương những ngọt ngào trăn trở
Vẫn từng ngày anh ấp ủ cùng em
Những đau thương những giá lạnh đêm trường
Mình anh nhận nào đâu chi những tội

Anh yêu em bằng trái tim tội lỗi
Giữ muôn đời như Chức Nữ - Ngưu Lang
Dù giông qua tố đến chẳng bàng hoàng
Vươn đôi vai giữ tình yêu suôn sẻ.

Vậy hôm nay bến đời yên sóng bể
Gió và trăng yên ấm cưỡi linh hồn
Đôi tình nhân ấm lạnh những yêu thương
Sao chia lìa đây phũ phàng như vậy

Anh muốn khóc cho dòng sông ngừng chảy
Cho trái tim khỏi rỉ máu trong anh
Nhưng nào đâu ngày tháng chẳng yên lành
Anh đã trao em trái tim mãi mãi.

Nước biển Đông không đong đầy tình mẹ
Núi Thái Sơn chẳng đo nổi lòng cha
Linh hồn anh chẳng đốt cháy mặn mà
Anh trao em ngân hà lên dậy sóng
.

Gõ keyboard từng dòng đau nhức nhối
Delete tình yêu ra khỏi trái tim quên
Dạo một vòng vào thùng rác thân quen
Lục kí ức đưa vào trong tiềm thức.

Ta bối rối thẫn thờ dừng vô cực
Desktop in hình ảnh tháng năm trôi
Đâu dễ gì refresh lại một thời
Ta đã save vào tận cùng trí nhớ.

Picture đây ta chưa hề tháo dỡ
Print đâu quên được nét thời gian
Liêij một lần cho tới mãi vô ngàn
Run away bóng hình không thể xóa.
[RIGHT][RIGHT]Lạnh
.... đêm thu quạnh quẽ
Phố
.... ngất ngây
.... tìm cảm giác sau mùa
Em
.... giấc mộng
.... đã trôi theo năm tháng
Ta
.... một mình
.... với kỉ niệm lang thang.
[/RIGHT]
[/RIGHT]
__________________ [RIGHT][RIGHT]"Cất lên sau khói ban chiều
Ầu ơ tiếng mẹ , cánh diều vi vu"
[/RIGHT]
[/RIGHT]
[CENTER][CENTER]Tôi một đời trôi khắp nẻo gian truân
Tấm thân trần bao lần phơi nắng gió
Giờ trở về với giấc mơ ngày cũ
Bóng mẹ tôi nhòa nhạt chốn thôn quê

Bến nước cây đa mái ngói sân đình
Vẫn đứng đó suy tư theo năm tháng
Bãi sông xưa nơi tôi từng tắm mát
Giờ hiền hòa vẫn bồi bãi phù sa
[/CENTER]
[/CENTER]
Tôi trở về với nguyên vẹn bóng đêm
Sức sống tỏa trong muôn ngàn hơi thở
Thẫn thờ trong trăn trở
Người ta nhìn giật mình ngỡ bóng ma

Thấy được gì suốt đỗi những ngày qua
Tàn tạ như mùa đông qua cửa
Bỗng nhiên ... ngẫm mình đã nhớ
Hơi lạnh đâu theo hương phố ào về

Tình cờ hay cố ý lê thê
Bước chân qua dạt dào lá đỏ
Thời gian hé mở
Quá khứ qua , những chiếc lá đã già ...


"Vô tình nhìn lại ta
dập dờn ngỡ bóng ma"
Gọi giật lại thời gian tìm những chuyện không đâu
Ngăn bàn cũ ngày xưa giờ bõ ngõ
Chiếc bảng đen lâu rồi giờ chuyển thành màu úa
Tên ai khắc trên bàn giờ cũng đã phai phai
Năm tháng âm thầm như đường rộng phố dài
Bước ra đi khi trở về bỗng dưng xa tít tắp
Kỉ niệm không một lời khẽ khàng im bặt
Giật mình lơ ngơ chỉ còn tiếng ve lạc vào hư không chiếc lá lẳng lơ
Tìm lại chút gì đằng sau khung cửa sổ
Tiếng bạn bè ??!! à phải rồi khúc khích lúc ra chơi
Bài thơ nào xao xuyến bồi hồi
Lần đầu tiên cô giảng tình yêu mang vị mặn mà của biển
Miền quê chiêm trũng
đất úa màu ....
Còn ai nhớ ngày xưa và những chuyện không đâu
Của riêng tôi !! không phải đâu của chúng ta và đây là của tất cả
Dù năm tháng nhạt nhòa như bông hoa sữa
Khi bắt đầu khai trường lại tinh khiết trinh nguyên
Trang vở học trò
viết nên bao điều mới ....
huyền diệu trắng trong như năm tháng vô hình
có trong những điều không ai để ý
để xa rồi ta lại thấy thân thương ....


Tặng những con người tôi đã gọi là bạn hôm qua hôm nay và cả ngày mai.SE301 !!
__________________chiều
... lang thang
... suy nghĩ vu vơ
... dang đôi tay
... túm ánh nắng vào lòng
cô đơn
... mình ta
... ngửi chút gió hư không
ngày
... và
... đêm

... cũng như không
cơ hồ tìm lại
... một chút nhỏ nhoi
... ánh sáng viển vông

"chiều lộng gió triền sông
cánh heo may theo nước liệng dòng
[CENTER][CENTER]Ngỡ ngàng giật mình trở dậy sau mơ
Không gian màu xanh , đỏ ấm áp vây quanh mình
Nhưng đâu đó vẫn cô hồn lạnh lẽo
Mắt ngước nhìn thế giới những đùa reo
Thời gian trôi nhanh , dòng nước sâu thăm thẳm
Đắm chìm mình trong vị đắng cô đơn
Noel trong tôi lại quá mức bồn chồn
Không phải chứ cô đơn một mình nơi xứ lạnh
Mong ước hôm nay , hôm qua và tận cùng trong tranh ảnh
Màn hình màu vẫn ẩn hiện xung quanh
Chúa đâu rồi!!!Đâu phải nơi mình
Nơi bên kia phía bình yên thế giới
Một mình đón thế giới chuyển dời
Nhốt trái tim vào trong bóng tối.
[/CENTER]
[/CENTER]
Trở lại một lần những mong ước ngày xưa
Dòng sông nhỏ vẫn bãi bồi năm tháng
Những cuộn xoáy vẫn chảy hoài sâu lắng
Xanh xanh màu những cây cỏ đơm bông

Tuổi thơ tôi tắm mát với triền sông
Gương lược chải dòng sông xưa thơ mộng
Bờ tre dài , lời người xưa vẫn sống
Qua bao đời vẫn tồn tại khát khao

Những chiều vàng cò sải cánh trên cao
Sáo diều thổi vi vu vần năm tháng
Đàn trâu no rủ nhau về chuồng ngủ
Lũ trẻ con chơi chọi gà trên đê

Êm đềm sao ánh nắng buổi chiều thu
Lúa chín vàng nông dân vui nô nức
Tiếng nói đùa chìm át đi khó nhọc
Được mùa vui trâu hắng giọng ê trề

Lòng vui sao trở lại mảnh sông quê
Dải lụa thắm chở che làng khó nhọc
Nụ cười hiền sau những lần lũ lụt
Giấc mơ nào ôm ấp một yêu thương.
Nếm một chút mưa cho lòng thêm khoan khoái
Một chút lạnh cho không gian mãi êm đềm
Vị đắng trái tim đâu cần giữ lâu đến thế
Chỉ là chút nắng vàng của ngày cũ qua đi

Rải chiều mây bay qua lặng lẽ
Ta tìm lại chút gió thân quen
Nắm tay người không quen vội vã
Nên hững hờ với năm tháng êm đềm

Đêm qua đi như đoàn tàu lặng lẽ
Rời bến ga khởi giá tới nơi nào
Bến mơ hồ tìm chân người đơn độc
Trải nhịp nhàng với chân bước bơ vơ.
Anh đổi lòng khát cháy mùa thu
Lá phong đỏ xác xơ chiều vội vã
Gửi một lời theo ngàn con gió
Chiều êm đềm tím tái có về không ?

Phảng phất hư vô những luống cỏ khô cằn
Không người hái dễ gì trút bỏ
May theo lời người xưa vẫn kể
Trở về theo bến sông quê

Cánh cò bay lên sau cánh võng ru hời
Tím cơn gió mộng vàng ai vẫn giữ
Giấc mơ ấm nồng hôn lên tóc trẻ
Mai sau này nhớ những lúc bâng khuâng

Lũ trâu ngoan theo lũ trẻ về chuồng
Bụng căng tròn no nê ngày cuối vụ
Con nước đằng sau mùa lũ
Dễ gì đốt cháy một bình minh

Tổ ấm đơn sơ nóc khói lên trời
Ước ao ngày xưa qua từng câu chuyện kể
Phù Đổng Thiên Vương theo mây hồng lớn thế
Về trời vẫn để lại tiếng thơm

Sinh ra ngày nay những Đinh Bộ Lĩnh phi thường
Cầm lau theo ngọn gió phất phơ vùng mình lên chiến thắng
Bao nhiêu lời ru thấm đẫm
Ngọt ngào vị mặn đất quê hương
Mây hững hờ trôi dạt cuối trời đêm
Mảnh trăng vỡ đuổi theo từng cơn gió
Sao trên trời bỗng nhiên hối hả
Lùa biển hơi con sóng lạc u hoài

Bước chân người in cát trắng chưa phai
Dẫu lờ mờ sóng ùa lên xóa bỏ
Mặn chát hồn ngàn năm vẫn thế
Sóng giận gì dâng trắng xóa vào đêm

Anh biết thời gian có xóa những nỗi niềm
Đâu dễ gì như cái tên viết lên bờ cát
Dẫu trái tim khắc lên bao mầu nhạt
Sóng biển nào xóa bỏ tận đại dương

Vẫn biết tình yêu là trái đắng khôgn lường
Sao vẫn đâm vào bụi tình thổn thức
Để từng đêm biển gào vào kí ức
Gọi tên người mà trắng một màn đêm
[RIGHT][RIGHT]Tình yêu
....anh
....đã chết
....trong một ngày mưa buồn
Em
....mang theo
....cơn lạnh
....xa rồi
Lời hứa
....trao nhau
....cũng không còn
Trái tim
....anh
....tan vỡ
[/RIGHT]
[/RIGHT]
Đêm mơ hồ tựa bến lang thang
Riêng con đường một mình ta bước
Bao đôi tình nhân tay trong tay thắm thiết
Nỗi mong chờ còn cơn gió miên man

Tan vào trong hư ảo hoang tàn
Một người nhớ tưởng chừng là nhớ
Thật ra chỉ là dáng người không thật sự
Tháng năm tàn tìm mãi chỉ mình ta

Em là ai kiếp sống những ngày qua
Ta lặng lẽ bước trên đường trải đầy sỏi nhỏ
Dành một chút cho ngàn đời sẽ rõ
Cô đơn cơn gió cũng cô đơn
Em chạm ngõ thờ gian màu tím
Nhớ nhung và chờ đợi tới vô bờ
Tâm tư cười như vừa mừng tuổi
Chợt hình dung bóng dáng xa xôi

Rít một hơi khói thuốc cay nồng
Mình ta say và cũng mình ta tỉnh
Nơi thế giới chỉ toàn là toan tính
Tìm đâu ra một giây phút mong chờ

Cuối con đường là hình bóng đêm mơ
Như đèn đêm chiếu vào nơi khuất xa những con ma đang nhảy múa
Điệu nhạc ngân lên tựa hồ như vô bổ
Ai đâu riêng mình một cõi thở hư vô

Tự vấn lương tâm không vướng bụi .....
Thế mà sao vẫn tìm hoài hình bóng
Người không thật chỉ là trống rỗng
Mình ta say trong cái tỉnh ơ hờ.
Nắng lên cuối con đường
Gót dài theo ai bước
Mảnh trăng tròn hôm trước
Đã tan trước buổi đêm
Giọt nắng khẽ miên man
Nhắc tên người trong mộng
Lặng im và trống vắng
Yêu chẳng gặp một lần
Anh vẫn là anh của ngày xưa năm cũ
Em vẫn là em nhưng giờ đã khác rồi
Vì cơn gió vu vơ theo năm tháng
Nên lòng người cũng có chút nổi trôi

Ngày nào đó đôi tay còn hờ hững
Vết mực mờ chẳng thấm giấy hồn nhiên
Tâm hồn em ngày xưa còn cô tịnh
Giờ đây chìm vào toan tính bên thềm

Giấc mơ ngày nào em còn hờ hững
Cầm dòng thư mà thấm đẫm tâm hồn
Giờ đây trái tim em không là cổ tích
Tình yêu cũng thành kẻ qua đường

Thì thôi nhé anh tìm về bến cũ
Nơi con đò vẫn chờ bến từ lâu
Người đi mãi thành ra quên đường đó
Lá diêu bông và điệu lý qua cầu
Lạc vận thời gian , lạc vận không gian
Lạc vận cả mối tình ngày xưa không thể có
Ai cũng hiểu tất cả là dang dở
Trót đa mang nên quá đỗi đâu ngờ

Hiểu một vần thơ , một điệu nhạc vu vơ
Giấc mơ đầu đâu phải là cổ tích
Trong sáng và vô tư ...... lần về trong kí ức
Dễ gì tìm lại trang vở cũ hôm qua.
Nghĩ trong đầu chỉ toàn chuyện vu vơ
Loanh quanh cũng chỉ là cơm là áo
Là trang sách đời thường rệu rạo
Mực chưa nhòa dấu bút vẫn còn in
Ai hiểu thời gian qua đi lật giấc mộng kiếm tìm
Hư ảo tất cả chỉ là hư ảo
Mấy ai đi theo con đường ngày nào mình còn rực rạo
Còn vui cười đùa giỡn những trò chơi
Con người thay đổi theo bước đường đời
Người thắng kẻ thua cũng trở thành quá khứ
Sau ánh mắt là muôn hình loang lổ
Ý nghĩ lo toan choán hết cả trái tim
Mấy ai trầm tư ngồi nghĩ lại đời mình
Thời trai trẻ mong điều gì .... hoài bão
Thực hiện được bao nhiêu
và bao nhiêu điều khiến lòng mình xộn xạo
Giấc mơ hôm nào còn tồn tại tới hôm nay
Dưới còm trời xanh và những đám mây
Sau lưng là lo toan cuộc sống
Ai cũng nghĩ có lúc mình đổi thay sự sống
Nhưng rồi tất cả .... lại thôi.
Nhìn về chân trời
....nơi những bờ cát dài thăm thẳm
....và mặt biển xanh xanh biếc tới vô vùng
....có câu chuyện tình ngàn đời không xóa bỏ
....sóng âm thầm dâng nỗi nhớ thành thơ
Cát lững lờ
....chạy theo dòng nỗi nhớ
....đắm mênh mang vào những dãy phi lao
....vách đá phôi phai ngàn năm in bóng
....ôm ấp biển khơi với hơi thở dạt dào
Biển nhẹ nhàng
....êm đềm theo dòng thở
....những triền miên âu yếm mặn mà
....đem yêu thương trút vai trần bé nhỏ
....và ưu tư bình lặng chẳng phôi pha
Sóng ngàn năm vẫn thay lời kể lại
....lúc nhẹ nhàng
....êm ả khẽ khàng trôi
....lúc ồn ào
....như vội vàng hơi thở
....nụ hôn dạt dào động tận đáy biển khơi
[CENTER][CENTER]Ai kẻ cười vui với sự đời
Gian truân cũng chỉ thế mà thôi
Giấc mơ thành bại không toan tính
Chỉ một tâm hồn sống thảnh thơi
[/CENTER]
[/CENTER]
Tôi đang nghĩ tới con đường phía trước
Rừng cây xanh và đỉnh núi huy hoàng
Chân trời sáng sau màn đêm giá lạnh
Hừng chân mây mặt biển dậy niềm tin.

Vươn đôi vai hít trọn khí trời
Chào năm mới ánh mắt cười biết nói
Cố lên nhé năm nay thêm thắng lợi
Vững tin đạp lên những khó khăn.

Chào những niềm vui chào những nụ cười
Đợi chờ những khó khăn và thất bại
Ai mà chẳng đôi lần vấp phải
Đớn đau dồng hành trên bước đường đi.

Đừng nản chí dù sao cũng chẳng mãi
Sẽ một ngày tay vươn đỉnh núi cao
Bàn chân thép đứng vững không ngã nhào
Trái tim sáng hơn vầng trời rộng.

Đừng cố nhìn vào quá khứ hôm qua
Dằn vặt bản thân hay tự hào về những gì mình có được
Đừng vươn rộng tới tương lai mù mịt
Khoảnh khắc này bạn hãy sống cho chính hôm nay.

Nhìn bàn tay ta có những gì
Ta đang nghĩ và làm liệu có đúng
Nói và làm liệu rằng là thực
Hãy quyết tâm tất cả không chỉ tồn tại trong mơ.

Bạn tôi ơi ! Những con người cao vợi
Dù người này người kia có khác nhau nhưng cùng chung ý chí
Tiến thân trên còn đường muốn mình vươn lên với tầm cao thế kỉ
Ước mơ đồng hành cùng khát vọng hành trang.
[RIGHT][RIGHT]Anh yêu em như tuổi thơ yêu nàng tiên trong cổ tích
lời yêu đầu anh đã nói với em
... như lời gió tỏ tình với nàng trăng
... tuổi trẻ và hồn nhiên
... lặng lẽ và êm đềm
Tiếng yêu đến như chúng ta từng mong từng đợi
có những buổi chiều chúng ta ngồi bên nhau
... anh kể em nghe những nỗi buồn mà anh chất chứa
... người con gái mà anh mong nhớ
... đã có bờ vai che chở lúc xốn xang
... chuyện những người bạn đã theo anh đi suốt con đường
... giờ mỗi đứa một nơi dễ gì gặp mặt
... những câu chuyện mà anh ngỡ như không là thật
... đã chia tay rồi
... xa mãi tuổi thơ ...
[/RIGHT]
[/RIGHT]
[RIGHT][RIGHT]Nơi chân trời này
... chẳng bóng dáng quê hương
... anh và em cách xa nhau
... người yên lành êm trôi
... và một người tìm chân trời mơ ước
...nhưng khi trở về lòng lại thấy yêu thương
Em yêu ơi
... em như thời gian soi sáng những con đường
... như kí ức chẳng bao giờ xóa bỏ
... nơi yêu thương và nơi chan chứa
... chắc giờ này
... ta đang nhớ về nhau ...
[/RIGHT]
[/RIGHT]
Chẳng ai trong đời bỗng dưng là gió
tình yêu nào là sóng bể đâu em
ai cũng cần một chút hờn ghen
và lầm lỗi đi đôi cùng năm tháng
Anh yêu em như cánh đồng gặp trời nắng hạn
cơn mưa về tưới mát trái thơm
như cánh chim lạc buổi chiều vàng
lạc bờ bến thuyền không về bến cũ
Anh vẫn hỏi trái tim em liệu có là cơn lũ
ập vỡ bờ trắng xóa trái tim anh
để lặng thinh trong những ngọt lành
đắng cay em vẫn theo anh không rời bước
Anh cảm ơn dòng đời bạc phếch
đã cho anh có được bờ vai em
khi vui buồn anh lại được dựa lên
để anh thấy đời còn nhiều yên ấm
Nếu một mai nơi dòng đời sâu thẳm
ai đâu lường được trái đắng xen ngang
ai ngờ được những oan trái giăng hàng
ta lại về như xưa chưa từng có
Thì trong đời anh ước mong là gió
em ở đâu anh cũng tới với em
sân ga nào cũng có lúc lặng im
đoàn tàu có bao giờ đậu đâu một bến
Anh chỉ mong em đừng lỡ hẹn
đừng dối anh dù em chẳng còn yêu
thì ai trong đời chẳng nhận cay đắng nhiều
dù không thể vượt qua cũng xin em nói thật
Anh viết cho em đôi dòng chân thật
không dối lừa xin đừng quá lo âu
nếu anh tìm ra uđâ đó đoàn tàu
ga anh xin theo em mãi muôn đời không rời bước
chở che em những con đường phía trước
chông gai nào rồi cũng sẽ bước qua
Xin cho tim em đừng nhỏ bé
Để một lần anh được thấy tình yêu

Có phải mặt trời làm hồng thêm đôi má
Cơn gió ngọt ngào làm mái tóc ngát hương
Và trời xanh làm mắt thêm dịu dàng
Anh đã chết trong tim em một ít

Tháng ngày qua chỉ chờ người trước mặt
Lặng lẽ nhìn rồi lặng lẽ quay đi
Em vẫn vô tư chẳng biết điều gì
Xin em quay lại cho tim anh hấp hối

Bao lần chờ người về đường chung lối
Nụ cười hiền nắng khúc khích đùa vui
Đường hôm nay sao ngắn quá mất rồi
Dù đã cố đi vòng thêm cây số

Anh không biết thời gian ta cách trở
Bấn quá thôi cũng chỉ có vài năm
Hai đứa chọn hai nẻo con đường
Đâu ai chung cùng giấc mơ mãi mãi

Hãy yêu đi yêu đừng sợ hãi
Anh bên em mãi mãi chân thành
Dù sông ngăn núi cách giăng thành
Yêu để thấy đời lên thêm muôn sắc
[CENTER][CENTER]Quên đâu dễ như anh vẫn tưởng
Trái tim gầy vẫn lạnh giá tơ vương
[/CENTER]
[/CENTER]
[CENTER][CENTER]Nhạt nhòa thôi cái rét thị thành
Sáng thức giấc trời ngăm ngăm nổi gió
Lất phất mưa bay mặt hồ xao động quá
Như lòng người nhức nhối tình yêu

Những tháng năm qua tưởng chừng như đã quên
Nhưng thị thực hình như đang còn nhớ
Giấc mơ hôm nào giật mình còn trăn trở
Chân trời xa bóng dáng mây về

Anh vẫn biết rằng chẳng níu kéo em đi
Nhưng làm sao làm sao để anh quên được chứ
Phút giây bận lòng dường như bỏ lỡ
Bờ vai trần chịu cái lạnh phong ba

Dẫu biết tình yêu rồi cũng đã đi qua
Lòng người phải chăng dường như nguội lạnh
Nhưng đơn côi trong muôn trùng xa cách
Có lẽ anh lai tìm được về hình bóng ai kia.
[/CENTER]
[/CENTER]
__________________
@ Tâm, Huy: Bao giờ mới gặp lại tụi mày, để mình lại được cùng dốc bầu tâm sự nhỉ? :) Cái cảm giác mình nói người ta ko nghe thật khó chịu... Tụi mày biết ko, tao vẫn còn nhớ như in cái đêm 3 đứa nằm nói chuyện đến sáng, giữa cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông nơi vùng núi Xuân Hòa, mà đứa nào cũng thấy ấm áp kỳ lạ.
Tao vẫn thế, làm 1 kẻ lang thang, lang thang và kiếm tìm... Nhưng biết bao giờ tao mới tìm đc 1 người nào đó, để có thể dốc bầu tâm sự như tao đã từng tâm sự với tụi bay nhỉ :) Sẽ lâu đấy, vì đó cái tao tìm ko phải tình bạn, tao đã có 2 đứa mày là bạn rồi, quá đủ rồi, ko cần thêm nữa...
HN sắp vào mùa đông rồi đấy. giữ gìn sức khỏe nhé, anh em! ;)

Posted: Thu Sep 16, 2010 12:45 am
by Dng MAt
oài .. đọc hết đúng là to đâu . thanks a vì cuốn nhật kí

Posted: Fri Sep 17, 2010 8:08 pm
by Bom
Vậy là đã lang thang = đôi cánh này hơn 1 năm rồi. Ngoảnh mặt nhìn lại, bất giác bồi hồi, bâng khuâng. Cái cảm giác là lạ khó hiểu... một chút gì đó cay cay nơi khóe mắt.

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3player.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IW6IZ09C||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent[/FLASH]
Cuối cùng sau 1 năm bay lang thang mải miết, đôi cánh đã trở nên mệt mỏi. Muốn trở về nơi đã cất bước ra đi... Nếu như trên trời mong được làm đôi cánh tự do Thì dưới mặt đất thấp xin lại được làm chàng Bờm với cây quạt mo ngốc nghếch, hồn nhiên, vui vẻ, vô ưu, vô lo. Nếu như trên trời thỏa sức bay lượn với đôi cánh tự do Thì chỉ xin khi hạ xuống mặt đất được như 1 trái Bom...
Người ta chỉ áp đặt sự tàn ác, kinh khủng, xấu xa cho quả Bom mà chẳng chịu hiểu cái nét đẹp của nó...
Khi ngừng bay lượn, trái bom đáp xuống mặt đất, rồi... bùng lên trong khoảng khắc, với tất cả sự khát khao mãnh liệt được tung hoành, được chứng tỏ bản thân...
...
Uhm... thôi quên mấy cái ý nghĩa đó đi.
Hị. có lẽ lang thang như thế là đủ rồi nhỉ.
Chuẩn bị trở về thôi...
Chờ nhé... chờ nhé... sẽ ko lâu nữa đâu...
1 thời gian nữa ta lại về với quê hương, về với mùa đông thương nhớ...
Với những con đường rợp bóng lá vàng...
...
Chờ nhé...
Đôi cánh đã hạ xuống rồi... và Bom sẽ bùng lên... rạng rỡ...

Posted: Fri Sep 17, 2010 11:05 pm
by class12b_prO
[url=http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/untitled.jpg]Image[/URL]

cái này trông đẹp thế
hix thiếu mất một người kìa

Posted: Sun Sep 19, 2010 2:43 am
by haha_emne
Nửa đêm , nhàn rỗi, mất 1h15 phút, ngồi đọc hết blog của ông bác, có bài đọc rùi, vẫn muốn đọc lại, ôi hay quá . đọc xong muốn khóc quá đi. huhu.
một tâm hồn nghệ sĩ, nhạy cảm , tinh tế và chụp ảnh rất đẹp. Ôi bái phục bái phục