"Viết tặng cho một thời kỷ niệm"
Posted: Tue May 08, 2012 4:28 pm
Hà Nội một ngày nắng...
Khẽ vặn tay ga để cho chiếc xe đi chầm chậm sát vỉa hè. Đưa mắt ngắm nhìn những cánh hoa bằng lăng bung cánh tím rực dọc đường... và suy nghĩ miên man...
[CENTER]
[/CENTER]
Bất chợt giật mình, ngỡ ngàng tự hỏi, "ôi chao, cây gì mà hoa đẹp và lạ thế? sao mọi lần đi qua con đường này lại không thấy?" - Đó là khi giữa những mảng màu tím rực của hoa bằng lăng, ta bất chợt gặp một mảng màu khác cũng rực rỡ không kém, đang đan xen, đang hòa quyện vào nhau...
Hăm hở cho xe đi nhanh hơn để có thể tới gần nhìn rõ xem nó là gì, chứ với đôi mắt bên đực bên cái, lúc đục lúc trong thì càng cố nhìn từ xa thì chỉ càng nhòe nhoẹt thêm mà thôi.
Và bất chợt giật mình lần thứ hai, khi nhận ra cái mà mình nhìn thấy là gì...
Ôi chao ôi...
Vậy là ta suýt chút nữa quên, mùa hè còn có một loài hoa như thế...
Chút nữa ta đã quên mất rằng những cành hoa này đã từng làm cho biết bao thế hệ học trò xao xuyến, bâng khuâng...
Vâng, đó là hoa Phượng. Những cánh phượng đỏ rực rỡ, đỏ tưng bừng giữa nền trời xanh thẳm.
Mới năm nào đấy thôi, còn mộng mơ ngồi ghép những cánh hoa phượng thành những chú bướm xinh xinh...
Mới năm nào đấy thôi, còn hồn nhiên như lũ trẻ, còn nô đùa, nghịch ngợm, chọc phá... còn suy tư, lo lắng khi mùa hè sắp tới, khi mùa thi sắp tới, khi cái lũ đã gắn bó với nhau suốt 4 năm trời bất chợt mỗi đứa một phương...
Nghĩ lại thấy bồi hồi, xuyến xang lắm chứ...
Để cho ngày hôm nay, khi bât chợt gặp lại những cánh hoa phượng đỏ ấy, ta giật mình nhận ra... Vậy là thời học sinh đã trôi qua lâu rồi...
Quay lại với những mảng màu. Người đã từng nhìn ngắm hàng trăm, hàng ngàn loài hoa rồi. Từ những loài hoa dại, đến những loài hoa nổi tiếng, từ những cánh hoa mỏng manh nơi đồng cỏ, đến những đóa hoa rực rỡ nơi núi rừng.
Ấy vậy mà hôm nay lại trở nên ngơ ngác, ngỡ ngàng với vẻ đẹp của 2 loài hoa mà trước đây đã từng thấy rất nhiều lần.
Khi nhìn những cành hoa phượng đan xen vào cây bằng lăng đứng gần, cảm giác gì đó lạ lẫm lắm xuất hiện . Cứ như cái cảm giác mà lần đầu được ra Hà Nội. Phố xá, nhà cao tầng, xe cộ,... tất tần tật như huyền bí, mê hoặc lắm lắm.
Thì hôm nay chỉ đơn giản là 2 cây trồng gần nhau, những cành hoa đan xen vào nhau, những mảng màu hòa trộn vào nhau. Chỉ đơn giản thế thôi mà cũng có thể mê mẩn, ngỡ ngàng.[CENTER]
[/CENTER]
Bởi vì khi ta đã quá quen thuộc với những thứ từng cho là huyền bí kia, khi ta đã thấy chán chường với những xô bồ, bon chen, bụi bặm của cuộc sống, thì những thứ tưởng chừng như đơn giản ấy lại trở nên đẹp lạ lùng và thuần khiết.
Nắng vẫn chói chang trên con đường ta đi, nhưng ta thấy mùa hè như không nóng bởi ánh nắng, mà nóng bởi những gam màu rực rỡ nhuộm tím, nhuộm đỏ những con đường... nóng vì tâm hồn mình cũng đang rạo rực...
[CENTER]Con đường tím!
Sao em nhuộm tím con đường?
Để lòng tôi cứ vấn vương lối này...
Tôi như cái gã đang say
Nào đâu có biết tháng ngày trôi qua
Nhớ nhung bóng dáng thướt tha
Ngày nao bắt gặp ngỡ là giấc mơ
Tôi như thi sĩ làm thơ
Dăm ba câu chữ, bâng quơ gieo vần
Sao tôi cứ mãi tần ngần
Con đường đã nhuốm bụi trần đục trong...[/CENTER]
HN, 8/5/2012
"Viết tặng cho một thời kỷ niệm"
[CENTER]
[/CENTER]
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin7.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNi8xNS8xL2QvInagaMEMWRlYmM1MDMyZGU1ZTA5Nzg4MzmUsIC4N2ZkYTgzNTgzYzIdUngWeBXAzfE1lWeBW9yeXxWYXJpWeB3VzIEFydGlzdHN8MXwy[/FLASH]
Khẽ vặn tay ga để cho chiếc xe đi chầm chậm sát vỉa hè. Đưa mắt ngắm nhìn những cánh hoa bằng lăng bung cánh tím rực dọc đường... và suy nghĩ miên man...
[CENTER]

Bất chợt giật mình, ngỡ ngàng tự hỏi, "ôi chao, cây gì mà hoa đẹp và lạ thế? sao mọi lần đi qua con đường này lại không thấy?" - Đó là khi giữa những mảng màu tím rực của hoa bằng lăng, ta bất chợt gặp một mảng màu khác cũng rực rỡ không kém, đang đan xen, đang hòa quyện vào nhau...
Hăm hở cho xe đi nhanh hơn để có thể tới gần nhìn rõ xem nó là gì, chứ với đôi mắt bên đực bên cái, lúc đục lúc trong thì càng cố nhìn từ xa thì chỉ càng nhòe nhoẹt thêm mà thôi.
Và bất chợt giật mình lần thứ hai, khi nhận ra cái mà mình nhìn thấy là gì...
Ôi chao ôi...
Vậy là ta suýt chút nữa quên, mùa hè còn có một loài hoa như thế...
Chút nữa ta đã quên mất rằng những cành hoa này đã từng làm cho biết bao thế hệ học trò xao xuyến, bâng khuâng...
Vâng, đó là hoa Phượng. Những cánh phượng đỏ rực rỡ, đỏ tưng bừng giữa nền trời xanh thẳm.
Mới năm nào đấy thôi, còn mộng mơ ngồi ghép những cánh hoa phượng thành những chú bướm xinh xinh...
Mới năm nào đấy thôi, còn hồn nhiên như lũ trẻ, còn nô đùa, nghịch ngợm, chọc phá... còn suy tư, lo lắng khi mùa hè sắp tới, khi mùa thi sắp tới, khi cái lũ đã gắn bó với nhau suốt 4 năm trời bất chợt mỗi đứa một phương...
Nghĩ lại thấy bồi hồi, xuyến xang lắm chứ...
Để cho ngày hôm nay, khi bât chợt gặp lại những cánh hoa phượng đỏ ấy, ta giật mình nhận ra... Vậy là thời học sinh đã trôi qua lâu rồi...
Quay lại với những mảng màu. Người đã từng nhìn ngắm hàng trăm, hàng ngàn loài hoa rồi. Từ những loài hoa dại, đến những loài hoa nổi tiếng, từ những cánh hoa mỏng manh nơi đồng cỏ, đến những đóa hoa rực rỡ nơi núi rừng.
Ấy vậy mà hôm nay lại trở nên ngơ ngác, ngỡ ngàng với vẻ đẹp của 2 loài hoa mà trước đây đã từng thấy rất nhiều lần.
Khi nhìn những cành hoa phượng đan xen vào cây bằng lăng đứng gần, cảm giác gì đó lạ lẫm lắm xuất hiện . Cứ như cái cảm giác mà lần đầu được ra Hà Nội. Phố xá, nhà cao tầng, xe cộ,... tất tần tật như huyền bí, mê hoặc lắm lắm.
Thì hôm nay chỉ đơn giản là 2 cây trồng gần nhau, những cành hoa đan xen vào nhau, những mảng màu hòa trộn vào nhau. Chỉ đơn giản thế thôi mà cũng có thể mê mẩn, ngỡ ngàng.[CENTER]

Bởi vì khi ta đã quá quen thuộc với những thứ từng cho là huyền bí kia, khi ta đã thấy chán chường với những xô bồ, bon chen, bụi bặm của cuộc sống, thì những thứ tưởng chừng như đơn giản ấy lại trở nên đẹp lạ lùng và thuần khiết.
Nắng vẫn chói chang trên con đường ta đi, nhưng ta thấy mùa hè như không nóng bởi ánh nắng, mà nóng bởi những gam màu rực rỡ nhuộm tím, nhuộm đỏ những con đường... nóng vì tâm hồn mình cũng đang rạo rực...
[CENTER]Con đường tím!
Sao em nhuộm tím con đường?
Để lòng tôi cứ vấn vương lối này...
Tôi như cái gã đang say
Nào đâu có biết tháng ngày trôi qua
Nhớ nhung bóng dáng thướt tha
Ngày nao bắt gặp ngỡ là giấc mơ
Tôi như thi sĩ làm thơ
Dăm ba câu chữ, bâng quơ gieo vần
Sao tôi cứ mãi tần ngần
Con đường đã nhuốm bụi trần đục trong...[/CENTER]
HN, 8/5/2012
"Viết tặng cho một thời kỷ niệm"
[CENTER]

[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin7.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNi8xNS8xL2QvInagaMEMWRlYmM1MDMyZGU1ZTA5Nzg4MzmUsIC4N2ZkYTgzNTgzYzIdUngWeBXAzfE1lWeBW9yeXxWYXJpWeB3VzIEFydGlzdHN8MXwy[/FLASH]