Từ từ rồi chia tay. Anh nhé!
Từ từ rồi chia tay. Anh nhé!
Hiệp ngỡ ngàng, sững lại trong giây lát khi nghe Mai đáp lại như thế. Cậu cười mỉm: "Níu kéo thì được gì nữa hả em, chuyện chúng ta xem như không thể cứu vãn rồi".
Mai không nhớ rõ biết bao nhiêu lần Hiệp đòi chia tay, nhưng mỗi lần thấy mắt Mai ngân ngấn nước, rồi không kiềm chế được, tuôn thành dòng, Hiệp bỗng xót xa, lau nước mắt cho Mai, và rồi nhỏ nhẹ: "Xem như anh chưa nói gì, nha em!"
_____o0o_____
Lần đầu tiên Mai gặp Hiệp là ở...trước cổng trường đại học. Lúc ấy, Mai đang học luyện thi, còn Hiệp đã là sinh viên năm 2. Tính Mai dịu dàng, thùy mị, cô khá dễ thương, chính vì thế đã hút ánh nhìn của Hiệp ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau hơn nửa năm "cầm cưa", cuối cùng Mai cũng đồng ý lời tỏ tình từ Hiệp.
Tình cảm Mai dành cho Hiệp ngày càng đong đầy. Mối quan hệ giữa họ trong sáng và tươi đẹp. Mai không hề làm phiền lòng Hiệp bất cứ điều gì. Cô luôn nhường nhịn, và quan tâm Hiệp hơn bất kì điều gì khác. Nhưng cô nhận ra càng ngày sự hời hợt của Hiệp càng tăng, cho đến một ngày...
"Chúng ta chia tay đi..." - Từng lời của Hiệp ùa vào tai Mai, rồi vọng ra, vang mãi...
"Anh..." - Mai quá sửng sốt đến mức không thể thốt nên lời...
"Anh không xứng với tình cảm em dành cho anh..."
"Không..." - Nói rồi Mai khóc, nước mắt chảy thành dòng...
Hiệp hoảng, không đề cập vấn đề đó nữa...
_____o0o_____
Bẵng đi một thời gian...
"Chia tay đi, em à..."
"Em đã làm gì sai? Ít ra cũng phải có lý do chứ? Anh không yêu em nữa thì anh cứ nói thẳng ra, em sẽ nhẹ lòng hơn!"
"Không phải, mà là..."
Hiệp im lặng. Và rồi lảng đi chuyện đó...
_____o0o_____
Cứ thế, thỉnh thoảng cậu ta cứ lặp lại điệp khúc đó, cho đến một ngày...
"Hôm nay anh hẹn em ra đây là muốn đề nghị chia tay không lý do, đúng không?" - Mai nói một cách hời hợt.
"Anh..."
"Em không muốn níu kéo một cách tuyệt vọng, em sẽ chấp nhận. Nhưng với một điều kiện, đúng hai tuần sau mới chia tay. Và trong hai tuần đó, em có thể làm những gì em muốn trong phạm vi cho phép, được chứ anh?"
Im lặng một chút, cuối cùng tiếng "được" cũng tuôn ra nhẹ nhàng từ bờ môi Hiệp
_____o0o_____
Ngày hôm sau, Mai gọi điện cho Hiệp, nói rằng cô muốn Hiệp sang nhà chở cô đi học, và khi Hiệp đến, vẫn như xưa, cô quàng tay ôm Hiệp, và rồi cười rất tươi, cười như thể chưa hề nghe lời chia tay...
"Hôm nay em có một món quà đặc biệt cho anh nhé!"
"Chà, thú vị nhỉ..." - Hiệp làm ra vẻ tò mò...
"Đây!" - Nói rồi một hộp cơm thật dễ thương được trang trí theo kiểu Nhật Bản ở trước mặt Hiệp - "Em đã dậy từ sớm để chuẩn bị đấy anh ạ!"
"Lên xe đi em..."
"Anh ơi, lát ra về anh ghé giftshop nhé!"
"Ừ"
...
Tại giftshop
"Bây giờ trời trở lạnh rồi, em sợ là mai mốt em không bên cạnh anh nữa, không ai chăm sóc cho anh hết. Em lại không biết đan len...Thôi thì...em mua tặng anh chiếc áo này nhé! Đây là màu anh rất thích nè...Không ai biết rõ sở thích của anh bằng em đâu" - Nói rồi Mai làm mặt nũng nịu, trông đáng yêu vô cùng...
Hiệp im lặng, cậu chẳng biết nói gì cả
_____o0o_____
Cứ thế, từng ngày trong thời hạn "2 tuần" cứ trôi đi. Hôm thì Mai làm cơm cho Hiệp, lúc lại lên lớp Hiệp chỉ để gửi vài viên kẹo Mỹ, và thỉnh thoảng lại tặng Hiệp những món do chính cô tự làm. Duy chỉ có hai việc cô làm hằng ngày: nhờ Hiệp chở đi học và tối nào cũng nhắn tin chúc anh ngủ ngon.
Trong hai tuần ấy, dần dần Hiệp nhận ra Mai quan trọng trong cuộc sống mình đến nhường nào. Cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Cô quá chu đáo và đảm đang đến mức trái tim đóng băng bấy lâu của Hiệp tan chảy. Hiệp thấy có lỗi với Mai rất nhiều, và cậu không muốn phạm sai lầm nữa...
_____o0o_____
Hai tuần kết thúc. Ngày cuối cùng được Hiệp chở đi học, Mai ôm Hiệp thật chặt, rồi thì thầm "Sau này em sẽ không được ôm anh như thế nữa, nên em phải tận dụng chứ" - nói rồi cô cười, nhưng Hiệp cảm nhận được bờ vai mình nóng hổi và ẩm ướt vì nước mắt của Mai...
Xuống xe, Mai nói: "Được rồi, bây giờ anh được tự do. Lát em nhờ nhỏ bạn chở về. Đây là chiếc nón len do em tự đan trong hai tuần, mày mò dữ lắm, và phải đan liên tục nên nhiều lỗi và không được đẹp, cố gắng trân trọng anh nhé, chúc anh hạnh phúc"...
Ngay khi Mai vừa quay lưng, Hiệp đã giật phắt tay lại và tặng Mai một cái ôm siết chặt. Mọi sự việc xung quanh như ngừng hoạt động, chỉ còn anh và cô. Hiệp rơi nước mắt, Mai thì sững sờ, những giọt nước mắt cứ ào ạt tuôn, không cách nào níu giữ trong bờ mi...
"Anh sẽ không bao giờ xa em nữa đâu, ngốc ạ! Em ngốc lắm em biết không?"
Mai không nhớ rõ biết bao nhiêu lần Hiệp đòi chia tay, nhưng mỗi lần thấy mắt Mai ngân ngấn nước, rồi không kiềm chế được, tuôn thành dòng, Hiệp bỗng xót xa, lau nước mắt cho Mai, và rồi nhỏ nhẹ: "Xem như anh chưa nói gì, nha em!"
_____o0o_____
Lần đầu tiên Mai gặp Hiệp là ở...trước cổng trường đại học. Lúc ấy, Mai đang học luyện thi, còn Hiệp đã là sinh viên năm 2. Tính Mai dịu dàng, thùy mị, cô khá dễ thương, chính vì thế đã hút ánh nhìn của Hiệp ngay từ lần đầu gặp mặt. Sau hơn nửa năm "cầm cưa", cuối cùng Mai cũng đồng ý lời tỏ tình từ Hiệp.
Tình cảm Mai dành cho Hiệp ngày càng đong đầy. Mối quan hệ giữa họ trong sáng và tươi đẹp. Mai không hề làm phiền lòng Hiệp bất cứ điều gì. Cô luôn nhường nhịn, và quan tâm Hiệp hơn bất kì điều gì khác. Nhưng cô nhận ra càng ngày sự hời hợt của Hiệp càng tăng, cho đến một ngày...
"Chúng ta chia tay đi..." - Từng lời của Hiệp ùa vào tai Mai, rồi vọng ra, vang mãi...
"Anh..." - Mai quá sửng sốt đến mức không thể thốt nên lời...
"Anh không xứng với tình cảm em dành cho anh..."
"Không..." - Nói rồi Mai khóc, nước mắt chảy thành dòng...
Hiệp hoảng, không đề cập vấn đề đó nữa...
_____o0o_____
Bẵng đi một thời gian...
"Chia tay đi, em à..."
"Em đã làm gì sai? Ít ra cũng phải có lý do chứ? Anh không yêu em nữa thì anh cứ nói thẳng ra, em sẽ nhẹ lòng hơn!"
"Không phải, mà là..."
Hiệp im lặng. Và rồi lảng đi chuyện đó...
_____o0o_____
Cứ thế, thỉnh thoảng cậu ta cứ lặp lại điệp khúc đó, cho đến một ngày...
"Hôm nay anh hẹn em ra đây là muốn đề nghị chia tay không lý do, đúng không?" - Mai nói một cách hời hợt.
"Anh..."
"Em không muốn níu kéo một cách tuyệt vọng, em sẽ chấp nhận. Nhưng với một điều kiện, đúng hai tuần sau mới chia tay. Và trong hai tuần đó, em có thể làm những gì em muốn trong phạm vi cho phép, được chứ anh?"
Im lặng một chút, cuối cùng tiếng "được" cũng tuôn ra nhẹ nhàng từ bờ môi Hiệp
_____o0o_____
Ngày hôm sau, Mai gọi điện cho Hiệp, nói rằng cô muốn Hiệp sang nhà chở cô đi học, và khi Hiệp đến, vẫn như xưa, cô quàng tay ôm Hiệp, và rồi cười rất tươi, cười như thể chưa hề nghe lời chia tay...
"Hôm nay em có một món quà đặc biệt cho anh nhé!"
"Chà, thú vị nhỉ..." - Hiệp làm ra vẻ tò mò...
"Đây!" - Nói rồi một hộp cơm thật dễ thương được trang trí theo kiểu Nhật Bản ở trước mặt Hiệp - "Em đã dậy từ sớm để chuẩn bị đấy anh ạ!"
"Lên xe đi em..."
"Anh ơi, lát ra về anh ghé giftshop nhé!"
"Ừ"
...
Tại giftshop
"Bây giờ trời trở lạnh rồi, em sợ là mai mốt em không bên cạnh anh nữa, không ai chăm sóc cho anh hết. Em lại không biết đan len...Thôi thì...em mua tặng anh chiếc áo này nhé! Đây là màu anh rất thích nè...Không ai biết rõ sở thích của anh bằng em đâu" - Nói rồi Mai làm mặt nũng nịu, trông đáng yêu vô cùng...
Hiệp im lặng, cậu chẳng biết nói gì cả
_____o0o_____
Cứ thế, từng ngày trong thời hạn "2 tuần" cứ trôi đi. Hôm thì Mai làm cơm cho Hiệp, lúc lại lên lớp Hiệp chỉ để gửi vài viên kẹo Mỹ, và thỉnh thoảng lại tặng Hiệp những món do chính cô tự làm. Duy chỉ có hai việc cô làm hằng ngày: nhờ Hiệp chở đi học và tối nào cũng nhắn tin chúc anh ngủ ngon.
Trong hai tuần ấy, dần dần Hiệp nhận ra Mai quan trọng trong cuộc sống mình đến nhường nào. Cô là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Cô quá chu đáo và đảm đang đến mức trái tim đóng băng bấy lâu của Hiệp tan chảy. Hiệp thấy có lỗi với Mai rất nhiều, và cậu không muốn phạm sai lầm nữa...
_____o0o_____
Hai tuần kết thúc. Ngày cuối cùng được Hiệp chở đi học, Mai ôm Hiệp thật chặt, rồi thì thầm "Sau này em sẽ không được ôm anh như thế nữa, nên em phải tận dụng chứ" - nói rồi cô cười, nhưng Hiệp cảm nhận được bờ vai mình nóng hổi và ẩm ướt vì nước mắt của Mai...
Xuống xe, Mai nói: "Được rồi, bây giờ anh được tự do. Lát em nhờ nhỏ bạn chở về. Đây là chiếc nón len do em tự đan trong hai tuần, mày mò dữ lắm, và phải đan liên tục nên nhiều lỗi và không được đẹp, cố gắng trân trọng anh nhé, chúc anh hạnh phúc"...
Ngay khi Mai vừa quay lưng, Hiệp đã giật phắt tay lại và tặng Mai một cái ôm siết chặt. Mọi sự việc xung quanh như ngừng hoạt động, chỉ còn anh và cô. Hiệp rơi nước mắt, Mai thì sững sờ, những giọt nước mắt cứ ào ạt tuôn, không cách nào níu giữ trong bờ mi...
"Anh sẽ không bao giờ xa em nữa đâu, ngốc ạ! Em ngốc lắm em biết không?"
[CENTER]Anh đã quên màu xanh........... vì 1 chiều lòng tan nát
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
mình cứ nghĩ đoạn kết sẽ khc...ai ngờ...nhưng dù sao, đây cg là cái kết có ' hậu"...và những ai là chị em phụ nữ...thì nên học tập " chiêu thức" của cô gái thoai...ngưỡm mộ quá!^
^
Linh ơi, sao k cho cái kết nó Hàn quốc tí? T thik cái kết như sau nè: Cô gái sẽ đi du học và sẽ để lại trong chàng trai một niềm nuối tiếc khôn nguôi....Để nói lên rằng: chúng ta hãy biết trân trọng hững j đg có.Đừng để khi tuột khỏi tầm tay mới nhận ra, mới nuối tiếc và níu kéo...
Mọi người thấy comment của t thế nào? thấy hay thì " thanks" fát..động viên anh em...

Linh ơi, sao k cho cái kết nó Hàn quốc tí? T thik cái kết như sau nè: Cô gái sẽ đi du học và sẽ để lại trong chàng trai một niềm nuối tiếc khôn nguôi....Để nói lên rằng: chúng ta hãy biết trân trọng hững j đg có.Đừng để khi tuột khỏi tầm tay mới nhận ra, mới nuối tiếc và níu kéo...
Mọi người thấy comment của t thế nào? thấy hay thì " thanks" fát..động viên anh em...

Truyện này đọc wen wen ý 
Có 1 truyện tương tự thì phải? Truyện kia là thử yêu trong 2 tuần và sau 2 tuần thì yêu nhau thật. Nhưng có lẽ chỉ có trong truyện thôi
Thực tế khác nhiều lắm, đọc nhiều truyện chỉ để mơ mộng 
Người dễ dàng nói ra lời chia tay như nhân vật nam thì chỉ xem tình yêu như trò chơi. ko kết thúc sớm cũng kết thúc muộn, nên…

Có 1 truyện tương tự thì phải? Truyện kia là thử yêu trong 2 tuần và sau 2 tuần thì yêu nhau thật. Nhưng có lẽ chỉ có trong truyện thôi


Người dễ dàng nói ra lời chia tay như nhân vật nam thì chỉ xem tình yêu như trò chơi. ko kết thúc sớm cũng kết thúc muộn, nên…

hi`! mình không thích kiểu hàn quốc cho lắm! mình thích nhữnga cái kết bất ngờ dễ đoán đến khó tin! nhưng nói như em NGa ý! Thực tế khác nhau nhìu lắm! híc nói chung là còn tùy thôi! nếu đứa con trai mà muón chia tay thật thì không có cách nào cứu vãn nổi!
hì mình viết truyện này chỉ là để an ủi chị em thui hĩhic:d
hì mình viết truyện này chỉ là để an ủi chị em thui hĩhic:d
[CENTER]Anh đã quên màu xanh........... vì 1 chiều lòng tan nát
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
Chíng xác! con trai đã không cần thì làm sao mà tiếc đc! hè hè! nếu mà tiếc thì là cần rồi còn gi`! kà kà
[CENTER]Anh đã quên màu xanh........... vì 1 chiều lòng tan nát
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
Anh đã yêu màu vàng........ của kỉ niệm buồn man mác
Ông ấy vẽ 1 người ........1 chiếc bóng để thành hai
Vẽ nụ cười sâu trong lòng của chàng trai ......
"Sao không vẽ thêm ..........1 người con gái ? "- anh hỏi
"...Bởi vì tình chỉ còn đẹp khi trong lòng chẳng còn ai........"-ông nói
[/CENTER]
Yêu rồi còn tự ái..suy nghĩ nông cạn...trẻ con...! Cứ nói mồm rõ to là yêu tớ là người này tớ là người kia,đến lúc vấp phải k biết sẽ thế nào,có lăn lóc bò lê bò càng ra hay k? có khóc ướt mấy cái gối hay k nữapamita_91 wrote:hm....Công nhận Mai khéo thật.Có mấy ai được như thế.Khi người con trau nói lời chia tay,là con gái,ai chẳng tự ái.Nếu là mình,cứ để thằng đó đi,ko cần níu kéo hay cho cơ hội hết.Với kẻ nói lời yêu dễ dàng đến thế thì chẳng đáng.


Don't just be all talk, do what you want to do! 

Cũng tùy từng người thôi.Đâu phải cứ suy nghĩ như thế là"nông cạn,trẻ con"(dù rằng khả năng trẻ con là rất lớn^^).Quan niêm tình yêu mỗi người là khác nhau.Nêu anh không hiểu về người khác thì có lẽ không nên dự đoán như thế.Và chắc chắn 1 điếu rằng,có đau khổ đến mấy cũng không đến mức"lăn lóc bò lê bò càng"đâu ah.Chúa Đểu wrote:Yêu rồi còn tự ái..suy nghĩ nông cạn...trẻ con...! Cứ nói mồm rõ to là yêu tớ là người này tớ là người kia,đến lúc vấp phải k biết sẽ thế nào,có lăn lóc bò lê bò càng ra hay k? có khóc ướt mấy cái gối hay k nữa. Khó tin!
![]()
........PAMITA-HOA TULIP ĐEN........