Ai cũng có điều đặc biệt

User avatar
TrA My
Posts: 1715
Joined: Tue Jan 04, 2011 5:41 pm
Location: Nga Sơn town
Contact:

Ai cũng có điều đặc biệt

Post by TrA My »

Ai cũng đã và đang một thời cắp sách tới trường, và việc khó tránh khỏi 1 môn học "đáng sợ" thì quả là k phải hiếm hoi. CHúng ta cùng đọc bài viết sau đây nhé : "người dũng cảm không phải là người không bao giờ biết sợ hãi mà là người biết vượt qua chính nỗi sợ hãi đó".

Tôi lao nhanh ra khỏi lớp học, để cho giọt nước mắt lăn vội trên gò má không bị ai nhìn thấy, mà có nhìn thấy đi nữa thì tôi cũng không thấy xấu hổ như mọi khi tôi bị điểm kém môn Lý. Cô vừa kiểm tra bài cũ. Cô đã gọi tôi lên bảng…

Cô nở một nụ cười thật hiền, khi tôi cầm phấn và làm bài tập. Khuôn mặt cô giáo như muốn nói: “Cứ bình tĩnh thôi em. Cố lên!”. Tôi học Lý không khá lắm, nếu không muốn nói là … bét. Cứ mỗi lần nhắc đến Lý, tôi cứ run rẩy, y như bị một quả núi mang tên “Vật lí” đè nặng. Tôi học rất kĩ kiến thức trong sách, nhưng khi làm bài, chẳng hiểu sao tay tôi lại đẫm mồ hôi, lúc nào cũng vậy. Tôi mất tự tin trầm trọng. Một bài toán không khó, bạn bè có thể mất đến 5 phút để giải, còn tôi loay hoay đến nửa tiếng cũng chưa xong. Ở nhà còn đỡ, đến lớp, tới tiết Vật lí y như tôi chỉ muốn độn thổ cho rồi. Bạn bè thấy tôi quanh năm học Lý, học thêm, học chính, học bạn… Có đứa còn tưởng tôi là dân chuyên Lý. Vậy mà cũng chẳng khá hơn tí nào. Ám ảnh đó quá lớn khiến tôi không còn tin vào bản thân mình nữa. Tôi biết, cô cố giúp tôi. Cô hay gọi tôi lên bảng. Để tôi lấy lại lòng tin của mình chăng?

Lại một lần nữa, tôi chỉ muốn buông viên phấn đã ướt nhèm vì mồ hôi trong tay. Nghĩ đến ánh mắt buồn của cô, tôi chỉ muốn biến mất khỏi cõi đời thôi. Cô vẫn là người đủ kiên nhẫn như tôi từng nghĩ. Mười lăm phút trôi qua nặng nề. Cô bắt đầu lên tiếng: “Học môn này mệt thật, lúc nào cũng toàn phải tính toán. Hay mình “đổi món” đi nhé!”. Cả lớp ào lên tán thưởng. Tôi ngớ người ra khi cô hỏi: “Em có năng khiếu gì mà em nghĩ là tuyệt nhất không?”. Cô tiếp lời trong im lặng của tôi: “Em cho cô và mọi người thưởng thức nhé”. Cả lớp vỗ tay. Cô vẫn cười hiền từ. Năng khiếu ư? Vẽ? Tôi không biết rồi. Đọc thơ? - Giờ không phải là lúc để tôi đọc mấy bài thơ lãng mạn tôi vừa học. Vì run, tôi chẳng nhớ được chữ nào cả.

- Thưa cô, em hát – tôi lấy hết can đảm để nói – Em hát không hay, nhưng em biết một bài hát rất hay. Bài Pround of you - tự hào về bạn.

Tôi bắt đầu hát. Lần đầu tiên tôi hát trước đông người. Mỗi khi buồn và thất vọng, tôi lại tự an ủi mình bằng ca khúc đó. Và thật thoải mái khi giờ tôi đang hát lên giai điệu bài hát tôi yêu thích. Tôi được mọi người vỗ tay, tôi được tán thưởng. Lần đầu tiên tôi thấy mình thoát khỏi cái bóng của chính mình. Cô vẫn dành cho tôi nụ cười của một thiên sứ: “Không chỉ có em mà tất cả mọi người đều tự hào về em. Em hát rất hay. Cô ghi em 9 điểm”. Cả lớp tròn xoe mắt. Tôi còn ngạc nhiên gấp trăm lần. Cô vẫn tiếp: “Ai cũng có một khả năng riêng của bản thân, 9 điểm đó dành cho điều đặc biệt của em. Nhưng quan trọng hơn, em đã đạt được điểm 10 vì sự dũng cảm vượt qua bản thân”…

Có lẽ suốt cuộc đời tôi không thể quên được điểm 9 đó và cách tôi giành lấy nó. Cô đã nhắc tôi một điều dường như quá nhiều áp lực học tập khiến tôi quên đi: Đó là, ai cũng có một điều đặc biệt của bản thân. Nếu không thành công ở lĩnh vực này, ta luôn có thể thắng lợi trên một lĩnh vực khác. Giá trị của mỗi người luôn được nhìn nhận và ghi nhận. Quan trọng hơn hết, giá trị đó chỉ được bộc lộ và tán dương khi ta biết vượt lên chính sự hèn yếu của bản thân. Cảm ơn cô, vì điểm 9 đó, và vì điểm 10 của sự vượt qua chính mình…

[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]Hồ Thị Ngọc Phụng

Lớp 11/2 - THPT Đỗ Đăng Tuyền - Quảng Nam

(VH&TT số tháng 2 (157) - 2008
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
[CENTER]Image[/CENTER]

[CENTER]Em ước gì có được đôi cánh thiên thần
Và trong giấc mơ đêm qua em đã có
Em lạc lối trên thiên đường rực rỡ
Ước gì em chẳng phải dậy nữa đâu
[/CENTER]
User avatar
Ma
Posts: 2260
Joined: Sun Jul 31, 2011 10:51 am
Location: Nga Sơn
Contact:

Post by Ma »

ếu ôi >"< mình cũng học ngu Lý ^^ nhưng đến nỗi này :|
Muốn đi nhanh thì đi một mình!
Muốn đi xa thì phải có đôi.. ♥ =))
User avatar
Hai Yan
Posts: 322
Joined: Thu Aug 18, 2011 6:14 pm
Location: Trên trời dưới đất, bốn biển là nhà.

Post by Hai Yan »

­ước gì khi lên kiểm tra bài cũ thầy cô cũng cho mình hát để gỡ điểm nhỉ :bs_32:
User avatar
Xuka
Posts: 757
Joined: Sat Sep 17, 2011 7:19 pm

Post by Xuka »

truyện này hay vs ý nghĩa quá đi mất :|
Không thương,,,,,,,,,,,,,,,không nhớ,,,,,,,,,,,,,,,không mơ mộng............ Không buồn, không chán, lệ không rơi............Không yêu ai cả lòng băng giá..........................Không nhớ ai cả hồn tự do.
User avatar
CONGDUONG_NGASON
Posts: 272
Joined: Sat Oct 29, 2011 4:39 pm
Location: thanh hóa

Post by CONGDUONG_NGASON »

Thật sự đây là điều ko thể chối cãi,cảm ơn nhiều về bài viết.
HÃY NHÃ NHẶN VỚI MỌI NGƯỜI KHI BẠN ĐI LÊN.VÌ BẠN SẼ GẶP HỌ KHI ĐI XUỐNG!
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Mình cũng có điều đặc biệt. Đặc biệt nguy hiểm :hihihi:
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Post Reply

Return to “Truyện ngắn”