
Trao ai một trái tim, trao ai một linh hồn, để ta cô phàm về trong gió chiều huyên nhớ. Nơi cánh tím nào đang khép vội ngoài hiên, vì đêm như đang về và chợt khóc…
Giấc chiều còn chưa trọn, ta vội chạy ùa về trên phố để mặc từng cơn gió lùa qua kẽ tay, se sắt làm tâm hồn khẽ tê buốt... Đời dài với con đường không mỏi mệt qua tháng năm, ta dầm mình lê thê trong hoa mộng tuổi xuân xanh. Giấc mơ, giấc say vẫn còn in trên lối cũ, ngày tháng đó, dòng thời gian đó ta còn lưu giữ trong con tim ta tất cả…

Sao ta thèm hờn dỗi quá, hờn dỗi để ta quên đi ngày hôm nay gió rét sầu vương. Quên đi tiếng cười nói nhẹ tan, ru tình yêu trong gió mộng vi vu, thuở cánh hồng chớm nở thắm những xuân thì.
Sao ta thèm giận hợn quá, giận hờn để biết ta còn có chút cảm giác riêng tư dưới bầu trời như im lìm, muốn chôn dấu đi tất cả mọi thứ như đang chìm vào một kiếp đam mê…
Và ta lênh đênh dưới con sông đời như trôi mãi, chảy xiết mãi vào tận đáy của góc khuất trần gian. Qua bốn mùa hoa nở, qua hoang hoải của những giấc mơ chưa tròn đầy. Ta đi mà không màng đời đau thương hay gian dối. Ta đi với chỉ biết ta đang mang trên mình một tâm hồn thảnh thơi dưới gió, dưới nắng và chờ mùa hoa khói khẽ đơm bông. Ta say xưa với những tiếng ca giữa dòng sông đời rộng lớn, quên những giá buốt, quên những vết cắt vào da thịt bởi thời gian kia dối trá.

Và đâu đó tiếng tiêu trúc như khẽ gọi cầm ai, đưa hồn đong đưa, đánh thức tất cả mọi hương vị cuộc đời đang say xưa nhảy múa. Phố chiều bỗng cũng nhẹ nhàng như víu khẽ, như níu kéo bờ môi người bước thật nhẹ êm. Gót hồng cũng cứ thế mông lung, cứ thể bước trên con đường đang thì thầm hát trong một giấc mộng đông u huyền.
Ai đó khẽ sưởi ấm phố buồn, bằng từng vạt nắng chiều vương nơi cánh gió chợt lãng du...
Đường cứ thế thênh thang, hồn ai phiêu linh bước nhẹ vương sầu cỗi. Nụ cười cũng khẽ nở trên đôi môi mận chín, đìu hiu mái tóc rối cuốn tất cả hồng phai về với người. Tri âm nơi nào để ai bơ vơ quá, người chẳng hiểu, phố chẳng hiểu mà cứ thế trách móc với nỗi buồn không tên. Có phải ngày đi, người quên mất lời hứa hẹn về dưới chiều phố ngủ yên không vướng bận tơ trần…hay tại người còn lý do nào khác mà còn khép cách cửa cũ kĩ nơi xa. Hay người quên nhớ, vì cám dỗ đa mang đời còn níu kéo…

Đôi lúc ta cô quạnh quá, lẻ loi quá cũng chỉ thèm cảm giác dối lừa kia một chút…thế mà đôi khi có được đâu. Người đi, người quên đường về, để hai bóng hình bỗng trở thành cố nhân đấy thôi. Chỉ còn lại ta, ta đang ôm một giấc mộng đông đầy giang dở. Và cho ta hỏi, phải làm sao để ta xóa hết đi những ưu phiền ấy giờ đây...
Khi người đi…người bỏ quên, nơi này một giấc mộng.