
Hiện tại mình đang rất buồn và bế tắc mà không biết chia sẻ cùng ai..
Mình và người ấy yêu nhau được 7 tháng rồi, thời gian tuy chưa phải là nhiều nhưng mình hiểu hết về con người của người ấy vì bọn mình ở cùng quê lại học cùng cấp hai với nhau rồi kết bạn thân trong nhóm có 7 đứa tất cả. Trong mắt mọi người thì người ấy của mình là một người bạn hoàn hảo: Ngoan, hiền, không chơi bời, cờ bạc, rượu chè hay thuốc lá... Mình và người ấy lại sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nên mình nghĩ chúng mình yêu nhau thì sẽ khiến nhiều người phải ngưỡng mộ và mình cũng được hạnh phúc, vui vẻ với một người yêu như vậy. Nhưng mọi thứ không như mình nghĩ.
Mình và người ấy cùng học ở Hà Nội, nhưng hai trường cách nhau 20 km. Mỗi lần sang chỗ người ấy chơi mình phải đi mất gần hai tiếng đồng hồ và phải đổi 3 lần xe buýt. Tuy xa vậy, nhưng trước đây, lúc mới nhận lời yêu, mình thường xuyên qua thăm người yêu. Nhưng bây giờ mình vừa đi học vừa đi làm thêm nên thời gian sang thăm người yêu cũng ít đi. Hôm nào được nghỉ học mình cũng không muốn sang vì mệt mỏi do phải đi làm thêm buổi sáng. Vậy mà người ấy cũng không sang thăm mình.

Mọi người đều cho rằng mình may mắn khi yêu được một người con trai "hoàn hảo" ...
Có thể đếm trên đầu ngón tay số lần người ấy sang thăm mình, còn lại toàn là mình sang, không ngại trời mưa, trời rét. Lý do đơn giản mà người ấy đưa ra với mình là: Anh say xe ô tô nên đi nhiều rất ngại. Nghe anh nói thế mình cũng không để ý gì cả. Hôm sinh nhật mình và người ấy, mình đã phải bỏ bạn bè của mình trên này để xuống trường của anh tổ chức sinh nhật chung. Nói là bỏ nhưng thật ra là mình tổ chức sớm một hôm để đúng ngày sinh nhật được ở cùng người yêu.
Hôm ấy, bọn mình tổ chức sinh nhật ở phòng của một người bạn chung, rồi hai đứa về phòng riêng. Mình chuẩn bị cho người ấy một món quà từ nửa tháng trước với tất cả niềm vui và hạnh phúc với hy vọng là người ấy sẽ thích. Phòng riêng của hai đứa trong buổi tối đầy ý nghĩa chẳng có gì ngoài mấy cái dây đèn nháy bé xíu, không hoa, không nến, không có những lời yêu ngọt ngào và lãng mạn. Lúc ấy mình đã thấy buồn lắm rồi. Người yêu của mình lại buông thêm một câu nữa khiến mình chỉ muốn về luôn, mặc dù lúc ấy đã hơn 9 giờ tối rồi: Anh không có quà gì cho người yêu đâu!
Mình không biết là người ấy coi mình là gì nữa, người ấy có yêu mình và tôn trọng mình nữa không? Với mình, ngày hôm ấy vô cùng ý nghĩa và mình chờ đón nó từ lâu.

Tuy buồn lắm, nhưng sau đó mình lại tự an ủi bản thân rằng không có quà cũng được, miễn sao được ở bên người mình yêu trong ngày sinh nhật là hạnh phúc lắm rồi! Hôm nay là ngày 20/10, mình chỉ nhận được một tin nhắn lúc 1 giờ sáng: 20/10 vui vẻ người yêu nha! Cả ngày hôm trước không có lấy một tin nhắn hay một cuộc điện thoại và cả ngày hôm nay cũng thế. Người ấy như biến mất trong thế giới của mình vậy. Mình nghĩ là người ấy đang chuẩn bị cho mình một bất ngờ nho nhỏ gì chăng và hôm nay đi học về mình luôn hy vọng là người ấy đang chờ mình ở phòng, mặc dù mình biết điều đó không thể xảy ra, nhưng mình vẫn hy vọng và rồi hy vọng lại càng thêm thất vọng.
Trước đây người ấy luôn nói, hứa và không bao giờ thực hiện. Người ấy đã làm mình bực mình không ít lần nhưng mọi chuyện mình đều bỏ qua. Nhưng đến bây giờ mình không thể chấp nhận được nữa, mình luôn mua đồ và quần áo cho người ấy, mình hứa gì với người ấy là mình làm bằng được. Vậy mà người ấy khiến mình thất vọng quá. Bọn mình hứa hẹn là sau này sẽ làm đám cưới, nhưng bây giờ mình thấy nản quá. Mình không biết phải làm sao nữa. Mình thấy băn khoăn quá, mình rất yêu người ấy và nhiều lần thử chia tay rồi nhưng mình lại chủ động gọi điện trước, mình sợ mình không thể bỏ được người ấy mất.
Mình muốn Sinh Viên Việt Nam chuyển thư của mình đến bác sĩ tâm lý Lương Cần Liêm!
Cảm ơn Sinh Viên Việt Nam!