

Sáng mở mắt, nhìn gương, hình như "ta" không còn là con người mà người ta từng biết
Tặc lưỡi cho qua "ta vẫn là ta" "ta vẫn hiểu ta" "ừ, kể có thay đổi chút ít" "sao người ta không hiểu ?"
Xa lạ với người ta, song, kể cũng may, "ta" vẫn còn thấy vài nét của "ta" trong gương sáng....
"Ta" rồi sẽ có nhiều thứ hơn. Học tập, việc làm , sao mà thăng tiến, như diều gặp gió thì diều bay, như trăng đẹp gặp thơ thì trăng sáng, như lạch sông giáp cửa nguồn thì sông chảy..."Ta" chợt nhận ra...Có lẽ "ta" phải nâng mình lên cao cao một chút, cho hoành tráng, cho oai linh, cho đẹp xinh xứng đáng với những gì "ta" được hưởng - nhưng sao "ta" không nhận ra, cái nâng tầm đó chỉ là ảo , hả "ta"ơi ?
Một lần nữa "ta" nhìn vào gương "Ta" thấy quanh ta vang lên giọng nói nhỏ nhoi của những kẻ "ta" từng yêu thương nhưng giờ đây chỉ là nhưng con người xa lạ. Người ta bảo "ta" lạ , "ta" chẳng giống xưa....."Ta" cười. Ừ thì "ta" mệt. Mệt quá. Người ta hay mệt bâng quơ vậy đó. Những lời nói xàm. Ai thèm quan tâm. Những đứa phun ra câu ấy, há chẳng phải là tầm thường, dở hơi và đôi phần nhiều chuyện ? "Ta" khinh lắm "Ta" thế đấy, ta là thế đấy, chẳng lẽ giờ mới nhận ra ?
/ Nào "ta" ơi, "ta" có chợt nhận ra một giây nào đó người ta đáng nhớ nhưng con người thât của "ta", nhớ lắm - nhớ con người thật mà giờ "ta" đang dần để nó vuột khỏi tay...../
"Ta" giờ đã khác. "Ta" ghét những kẻ cứ gợi nhớ cho ta về cái thuở ngày xửa ngày xưa, gợi cho "ta" về một tâm hồn, một kiểu con người giờ đã chết. "Ta" cắt đứt quan hệ, ta chẳng thèm dây dưa , bởi "ta" quan niệm " con người ngày trước ta tầm thường lắm, giờ ta đỡ nhiều r`
Buồn quá "ta" ơi, liệu ta có buồn chăng , khi một lần nào đó lại nhìn vào gương, thấy "ta" không còn là "ta" nữa, thấy xung quanh ta giờ chẳng còn một bóng hình thân quen, thấy trong lòng "ta" chỉ là một chuỗi những khoảng không xa lạ ?
Đừng để mất chính mình "ta" nhé. Không có "chính mình" . "ta" chẳng thể hạnh phúc được đâu..../