*Keep Going* wrote:Tùy từng người,từng hoàn cảnh thôi.Bạn có cách của riêng bạn,tôi có quan điểm sống và cách nhìn nhận của riêng tôi. tôi cũng từng một lần dang dởVết thương nào chẳng mang nhiều đau đớn. Không giản đơn để có thể nguôi ngoai và lành lặn. Nhiều khi tưởng ta đã vượt qua,nhưng "trái gió trở trời" vô tình lại quặn đau. Đau,để mà khác đi,tìm thấy sức mạnh vượt lên trên nó,thêm một lần mang ơn cuộc sống đã đặt ta trong hoàn cảnh để được thử thách,được trưởng thành.
Một cô bé chỉ từng nói với tôi một câu thế này" "Chính trong lửa đỏ sắt được tôi luyện thành thép,chính trong tận cùng đau khổ ta mới tìm thấy được sức mạnh"....và tôi đã tìm thấy được sức mạnh từ những đau thương. Không ai là không đủ khả năng để vượt lên những cam go,trở ngại. Điều quan trọng là "đường dẫu gần" có đi để "đến" được hay không, "đường đi khó không phải vì ngăn sông cách núi,mà khó vì lòng người ngại núi e sông"
Mới đầu ta sẽ cho rằng đó phải chăng là ngõ cụt. Thay bằng nhầm tưởng,hãy cứ tự tin mà bước! "Phía trước là bầu trời".
Những tưởng chẳng thể nào vượt qua.Song,cho tới giờ tôi gần như làm được. Có thể tôi đang trên bạn một bước.
Nấc thang cuộc sống không cho phép một ai đứng lại quá lâu chỉ vì quá khứ-cái bóng của chính ta ở hiện tại.
Bạn cũng có quyền biến điều ko giản đơn trở nên đơn giản bằng chính nghị lực của mình. Lãng quên để mà đau hơn thôi thì chi bằng cứ để lại cái "sẹo" để mỗi lần nhớ về nó,ta nhận ra sức mạnh từ trong những yêu thương và niềm tin ở thực tại.
Chúc bạn vui. À mà có lẽ "tôi" không lớn tuổi bằng "bạn"![]()
