
Nhật ký Online - Chia sẻ cảm xúc mỗi ngày
Ngày mới buồn chán 

Nhiều lúc muốn nhắn tin cho ai đó, thế nhưng lại thôi...
Không phải vì sợ chỉ là không biết nói gì đây.
Không phải vì nhút nhát mà là muốn đợi ai đó một lần nhắn tin trước.
Không phải vì rụt rè mà chỉ lo có khi lại làm phiền người ta...
Nên cứ mở danh bạ, nhìn số, rồi tắt đi...
Không phải vì sợ chỉ là không biết nói gì đây.
Không phải vì nhút nhát mà là muốn đợi ai đó một lần nhắn tin trước.
Không phải vì rụt rè mà chỉ lo có khi lại làm phiền người ta...
Nên cứ mở danh bạ, nhìn số, rồi tắt đi...
- Trung trao tro
- Posts: 1223
- Joined: Thu Sep 10, 2009 2:23 pm
- Contact:
vừa đi Bắc Giang về..mang đc 1 ba lô vải về
) lúc về gặp bà lão đi cùng xe bus thấy bà bảo bị mất cắp hết tiền nhịn ăn từ sáng tới giờ..định lấy tiền cho bà thì ko ngờ mình cũng bị mất sạch tiền ..
..may quá trong ba lô còn 1 đùm lạc mẹ thằng bạn mới nhét vô
..đem cho bà cụ lun ..nản với bọn móc túi quá đi
..giờ cả phòng đang ngồi ăn vải
nghĩ lại cũng chán dần đều






<3*..mất em....anh gọi 113 =)*
...................................................................!*~


....................................................................................................................!*~
...................................................................!*~


....................................................................................................................!*~
Trên trời sao có bao nhiêu
Lòng tôi cũng có bấy nhiêu nỗi buồn
Vì đâu sông suối tràn tuôn?
Vì đâu dòng lệ tràn buông không ngừng?
...

Lòng tôi cũng có bấy nhiêu nỗi buồn
Vì đâu sông suối tràn tuôn?
Vì đâu dòng lệ tràn buông không ngừng?
...

<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
- mai_van_nam_vt8
- Posts: 80
- Joined: Wed Jun 01, 2011 9:10 pm
Con bé ngây thơ quá, nụ cười hồn nhiên chưa biết một chút sự đời, tôi nhìn em, phân vân, rồi sẽ ra sao em nhỉ, em còn quá nhỏ để có thể chống cự lại với cuộc đời này. 2 tuổi, em vui cười khi ôm trong vòng tay bà nội, nhưng em có biết, người ta thương em tranh giành, cố gắng nắm giữ lấy em, người ta cần em như một thứ bảo hộ để thể hiện tình yêu ta lớn mà người ta giành cho em. Nhưng em ơi, họ có thể cho em những gì, tình yêu, sự chăm sóc bảo vệ hay chỉ như một món đồ, trao đi trao lại, giành giật lấy em, Sao em chỉ biết cười, sao em hồn nhiên thế, sao đôi mắt em trong trẻo đến lạ lùng, Cuộc đời sẽ đưa em đến đâu đây.
저는 바람입니다.