Không một cơn gió. Trong ánh nắng chiều muộn của những ngày tháng 6. Những giọt mồ hôi của hai em cứ vã ra, đứa cố sức đẩy, đứa thì bậm môi. Tôi giơ máy ảnh chúng che mặt. Đến đò nghỉ mệt và lấy mũ quạt, lên đò tôi mới hỏi thì biết đây là 2 anh em, một em học lớp 7 và lớp 6. Đi đẩy chuối từ Nga Thủy qua đò sang Đa Lộc về băm cho lợn. Định bụng cho mỗi đứa mấy chục. Nhưng rồi lại thôi, cho tiền có thể làm hư chúng. Mong hai em hãy cứ sống với những gì đang có, đúng với tuổi thơ của chúng. Nếu chăm chỉ mai sau có thể nên người.
Một tuổi thơ vất vả. Cố lên các em nhé.

Bụi ô rô hai bên đường

Chưa đủ lớn để có thể cõng cả cây chuối

Thì thì hai anh em hợp sức lại để khênh

Chuối được thái ra và băm cho lợn

Trên một chuyến đò ngắn ngủi, êm đềm nhưng lòng tôi đầy trăn trở. Chắc rằng ít nhiều các thành viên trong đây bắt gặp lại tuổi thơ của chính mình.
Có lẽ xin mượn bài hát của Lê Minh Sơn ít nhiều nói trên để minh họa cho tâm sự của mình.
Làng Tôi Còn Nghèo
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=sAzw5LkYLw
cám ơn sự góp ý đóng góp của các bạn!
nguồn: sưu tầm