Truyện ngắn : Hai kẻ vô gia cư
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
Truyện ngắn : Hai kẻ vô gia cư
[CENTER]Đây là truyện mình rất tâm đắc, đọc xong cần phải nghĩ lại về tình yêu, về lối sống của mình đối với cuộc đời, với những người ình thương yêu.....
Hi vọng mọi người cảm nhận đc những gì tác giả biencay muốn nói trong truyện
[LEFT]Hãy yêu thươnng và trân trong yêu thương khi còn có thể...
TẬP 1
-----------------
1) Họ và tên : Hy
2) Tuổi : Khoảng chừng 26
3) Nghề nghiệp : Chưa xác định
4) Nguyên quán : Chưa biết
5) Trú quán : Chưa có
6) Số CMND : Chưa làm
7) Số ĐT liên lạc : Chưa mua
8) Học vấn : Chưa từng đi học
9) Nguyện vọng : Chưa nghĩ ra
10)Tình trạng hôn nhân : Chưa lấy vợ.
Với cái bản sơ yếu lí lịch như vậy có đáng để tôi cho anh ta làm thẻ thư viện không? Tôi không phải là một bà thủ thư ngoan cố nhưng quả thực cái thái độ bất hợp tác này khiến tôi chẳng hài lòng chút nào.
-Xin lỗi, chúng tôi không thể cấp thẻ cho anh với bản đăng kí như thế.
Vị khách của tôi là một chàng trai đúng là khoảng chừng 26 thật. Nhưng lí do gì khiến anh ta đến đòi đăng kí thẻ thư viện với cái bản tường trình như cố ý chọc tức thiên hạ?
-Tại sao tôi bị từ chối?
-Anh không có ý định nghiêm túc thì xin mời về cho !
-Thế nào là không nghiêm túc?
Còn thế nào nữa? Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra là anh rất vô duyên, không có việc gì làm thì về nhà ngủ đi, sao đến một nơi thế này để quậy?
-Thứ nhất ở mục Họ và Tên anh đã không ghi đầy đủ.
-Đó là vì tôi không biết họ của mình.
-Thôi được, cứ cho là chuyện đó có lí một cách không thể hiểu nổi đi. Vậy còn mục thứ 2, thế nào gọi là "khoảng chừng 26"?
-Vì năm tôi 4 hay 5 tuổi gì đó cách đây 22 năm rồi. Tôi chỉ nhớ những chuyện của 22 năm trở lại đây. Nên không biết là mình 26 hay 27 tuổi.
-Vậy bỏ qua cả cái lí do buồn cười ấy, anh giải thích sao về chuyện ở mục 3 với nghề nghiệp chưa xác định? Hoặc là thất nghiệp, hoặc là làm gì đó thậm chí là nhiều nghề một lúc anh cũng viết ra một thứ cho đúng quy định chứ !
-Tôi không biết phải gọi nghề trộm dựt bằng cái tên gì cho người đọc đỡ giật mình.
Tôi đúng là đã giật mình thật. Hoặc anh ta là một tên khùng tự nhận mình là kẻ cướp, hoặc anh ta nghĩ tôi dễ bị mắc lừa như một con ngốc.
-Lại cho qua thêm 1 lời giải thích thiếu thuyết phục, không lẽ mục 4 anh cũng quên ngay cả quê của mình?
-Thú thật là tôi không nhớ. Hồi 4, 5 tuổi tôi ở một nơi rất xa và tự nhiên lớn lên thì thấy mình đang ở Thành phố Nam Định.
Tôi cười, nụ cười quên không cho muối, cũng chẳng cho đường. Anh ta vẫn dùng cái thái độ thản nhiên nhìn tôi, cứ như cái chuyện vô lí ấy đã được giải thích một cách hoàn hảo.
-Đừng nói với tôi ở mục 5 hiện tại anh đang lang thang ngoài hè phố !
-Cô đúng là đã thông minh hơn trước !
-Còn mục 6 thì anh không có hộ khẩu nên dĩ nhiên không có chứng minh nhân dân?
-Chính xác !
-Mục 7 thì đơn giản hơn, không phải ai cũng có điện thoại để liên lạc.
-Phải !
-Mục 8 là điều tôi đang tự hỏi: làm thế nào mà chưa từng đi học, anh có thể biết chữ để viết cái bản tường trình có một không hai này?
-Thế theo cô, tôi chưa yêu bao giờ thì tôi sẽ không biết hôn à?
Bất chợt tôi mím môi lại mà không hiểu vì sao. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp phải 1 tay miệng lưỡi như thế.
-Thậm chí không bàn đến cái lí do miễn cưỡng ấy thì tôi cũng rất tiếc phải thông báo với anh rằng tôi không thể cấp thẻ đọc sách cho anh. Nguyên tắc là nguyên tắc. Với một bản lí lịch cái gì cũng "chưa" của anh thì xin anh chờ đợi là tôi cũng "chưa thể làm một việc ngớ ngẩn" như thế để biết đâu một ngày đẹp trời tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây trong tư cách của một cô cựu thủ thư thất nghiệp....
-Dài dòng quá.
Hắn ngắt lời tôi rồi giật lấy tờ giấy vo viên lại ném xuống sàn.
-Không làm được thì nói một câu không được. Tôi không hứng thú với việc cô có thất nghiệp hay không.
Và trước cái há miệng ngạc nhiên của tôi, hắn đi thẳng ra ngoài với một câu lẩm bẩm
-Cái thế giới quái quỷ chỉ nhìn nhau bằng tờ giấy.
Tôi vẫn còn chưa hết sững sờ trước thái độ bất lịch sự của anh ta. Chưa bao giờ có người nói tôi là ... dài dòng. Cái đó người ta gọi là có văn hoá. Hiểu chưa cái tên "Vô chính phủ" kia? Là Có Văn Hoá đấy.
Cả ngày hôm đó tôi vẫn không thể tiêu hóa kịp những bực bội anh ta đem lại cho mình.
[/LEFT]
[/CENTER]
Hi vọng mọi người cảm nhận đc những gì tác giả biencay muốn nói trong truyện
[LEFT]Hãy yêu thươnng và trân trong yêu thương khi còn có thể...
TẬP 1
-----------------
1) Họ và tên : Hy
2) Tuổi : Khoảng chừng 26
3) Nghề nghiệp : Chưa xác định
4) Nguyên quán : Chưa biết
5) Trú quán : Chưa có
6) Số CMND : Chưa làm
7) Số ĐT liên lạc : Chưa mua
8) Học vấn : Chưa từng đi học
9) Nguyện vọng : Chưa nghĩ ra
10)Tình trạng hôn nhân : Chưa lấy vợ.
Với cái bản sơ yếu lí lịch như vậy có đáng để tôi cho anh ta làm thẻ thư viện không? Tôi không phải là một bà thủ thư ngoan cố nhưng quả thực cái thái độ bất hợp tác này khiến tôi chẳng hài lòng chút nào.
-Xin lỗi, chúng tôi không thể cấp thẻ cho anh với bản đăng kí như thế.
Vị khách của tôi là một chàng trai đúng là khoảng chừng 26 thật. Nhưng lí do gì khiến anh ta đến đòi đăng kí thẻ thư viện với cái bản tường trình như cố ý chọc tức thiên hạ?
-Tại sao tôi bị từ chối?
-Anh không có ý định nghiêm túc thì xin mời về cho !
-Thế nào là không nghiêm túc?
Còn thế nào nữa? Chẳng lẽ tôi phải nói thẳng ra là anh rất vô duyên, không có việc gì làm thì về nhà ngủ đi, sao đến một nơi thế này để quậy?
-Thứ nhất ở mục Họ và Tên anh đã không ghi đầy đủ.
-Đó là vì tôi không biết họ của mình.
-Thôi được, cứ cho là chuyện đó có lí một cách không thể hiểu nổi đi. Vậy còn mục thứ 2, thế nào gọi là "khoảng chừng 26"?
-Vì năm tôi 4 hay 5 tuổi gì đó cách đây 22 năm rồi. Tôi chỉ nhớ những chuyện của 22 năm trở lại đây. Nên không biết là mình 26 hay 27 tuổi.
-Vậy bỏ qua cả cái lí do buồn cười ấy, anh giải thích sao về chuyện ở mục 3 với nghề nghiệp chưa xác định? Hoặc là thất nghiệp, hoặc là làm gì đó thậm chí là nhiều nghề một lúc anh cũng viết ra một thứ cho đúng quy định chứ !
-Tôi không biết phải gọi nghề trộm dựt bằng cái tên gì cho người đọc đỡ giật mình.
Tôi đúng là đã giật mình thật. Hoặc anh ta là một tên khùng tự nhận mình là kẻ cướp, hoặc anh ta nghĩ tôi dễ bị mắc lừa như một con ngốc.
-Lại cho qua thêm 1 lời giải thích thiếu thuyết phục, không lẽ mục 4 anh cũng quên ngay cả quê của mình?
-Thú thật là tôi không nhớ. Hồi 4, 5 tuổi tôi ở một nơi rất xa và tự nhiên lớn lên thì thấy mình đang ở Thành phố Nam Định.
Tôi cười, nụ cười quên không cho muối, cũng chẳng cho đường. Anh ta vẫn dùng cái thái độ thản nhiên nhìn tôi, cứ như cái chuyện vô lí ấy đã được giải thích một cách hoàn hảo.
-Đừng nói với tôi ở mục 5 hiện tại anh đang lang thang ngoài hè phố !
-Cô đúng là đã thông minh hơn trước !
-Còn mục 6 thì anh không có hộ khẩu nên dĩ nhiên không có chứng minh nhân dân?
-Chính xác !
-Mục 7 thì đơn giản hơn, không phải ai cũng có điện thoại để liên lạc.
-Phải !
-Mục 8 là điều tôi đang tự hỏi: làm thế nào mà chưa từng đi học, anh có thể biết chữ để viết cái bản tường trình có một không hai này?
-Thế theo cô, tôi chưa yêu bao giờ thì tôi sẽ không biết hôn à?
Bất chợt tôi mím môi lại mà không hiểu vì sao. Lần đầu tiên trong đời tôi gặp phải 1 tay miệng lưỡi như thế.
-Thậm chí không bàn đến cái lí do miễn cưỡng ấy thì tôi cũng rất tiếc phải thông báo với anh rằng tôi không thể cấp thẻ đọc sách cho anh. Nguyên tắc là nguyên tắc. Với một bản lí lịch cái gì cũng "chưa" của anh thì xin anh chờ đợi là tôi cũng "chưa thể làm một việc ngớ ngẩn" như thế để biết đâu một ngày đẹp trời tôi sẽ phải rời khỏi nơi đây trong tư cách của một cô cựu thủ thư thất nghiệp....
-Dài dòng quá.
Hắn ngắt lời tôi rồi giật lấy tờ giấy vo viên lại ném xuống sàn.
-Không làm được thì nói một câu không được. Tôi không hứng thú với việc cô có thất nghiệp hay không.
Và trước cái há miệng ngạc nhiên của tôi, hắn đi thẳng ra ngoài với một câu lẩm bẩm
-Cái thế giới quái quỷ chỉ nhìn nhau bằng tờ giấy.
Tôi vẫn còn chưa hết sững sờ trước thái độ bất lịch sự của anh ta. Chưa bao giờ có người nói tôi là ... dài dòng. Cái đó người ta gọi là có văn hoá. Hiểu chưa cái tên "Vô chính phủ" kia? Là Có Văn Hoá đấy.
Cả ngày hôm đó tôi vẫn không thể tiêu hóa kịp những bực bội anh ta đem lại cho mình.
[/LEFT]
[/CENTER]
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 2
----------------------
Một công việc nhiều người cho là buồn chán, nhưng tôi cảm thấy vô cùng thú vị. Nhìn những mái đầu đang chụm lại để đọc sách, tôi thật sự thấy dễ chịu. Khi tìm được một cuốn sách hay giới thiệu cho hội viên tôi hãnh diện vô cùng trước nụ cười mãn nguyện của họ. Đã 22 tuổi nhưng chưa bao giờ tôi có một cuộc hẹn hò đúng nghĩa. Chẳng có một mối tình vắt vai nào cho ra hồn. Mẹ tôi đã bắt đầu cuống cuồng một cách khó hiểu. Dù sao tôi cũng mới tốt nghiệp đại học, đâu cần thiết phải gấp gáp một cách quá đáng đến thế?
Tuy không xinh đẹp gì nhưng tôi cho rằng mình cũng dễ nhìn đấy chứ?
Chuyện không ai thèm để ý đến tôi chính là thiệt thòi của họ. Còn tôi, không có đàn ông bên cạnh tôi cũng chẳng nghĩ là mình sẽ chết. Cuộc sống ngoài hôn nhân và tình yêu ra, con người còn có những niềm đam mê của riêng mình. Tôi đam mê những cuốn sách. Không phải sách nào tôi cũng đọc nhưng chỉ cần nhìn những cuốn sách được kê trên kệ cũng khiến tôi thích thú.
Năm tôi học lớp 10, cha tôi chết. Giản dị như một giấc mơ. Mẹ thì căm hận ông trời. Cái tuổi trẻ chưa qua, già chưa tới ấy khiến tâm sinh lí của mẹ luôn ở tình trạng bất ổn. Ngay cả việc tôi không đi theo con đường viết lách của mẹ cũng khiến mẹ nổi điên. Dường như chưa bao giờ, chưa lần nào mẹ hỏi tôi thích gì. Cái công việc thủ thư đã khiến mẹ thất vọng về tôi đến mức suốt cả ngày nếu không thật sự cần thiết mẹ cũng chẳng thèm mở miệng. Xuyên suốt không gian của tôi và mẹ là ám khí nặng nề từ những bữa cơm.
Mẹ thích ngồi lặng trong phòng riêng để viết về những câu chuyện mẹ tâm đắc. Luôn là những nhân vật sống ở xung quanh chúng tôi. Khi thì bác bảo vệ chung cư, khi thì anh tài xế bên cạnh nhà, khi thì chú giám đốc của một công ty cứ đều đều thua lỗ, khi thì con chó Phau của thằng nhóc tầng trên cứ chui vào nhà tôi ẩn nấp.... nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ mẹ viết về mình cùng đứa con gái duy nhất là tôi. Cũng chẳng hề gì. Với tôi cuộc sống là những lúc ở thư viện. Khi đã trở về nhà tôi không đòi hỏi gì hơn ở một người mẹ đã quá đau lòng trước cuộc sống tẻ nhạt này.
Khi các tác phẩm của mẹ nổi tiếng cũng là lúc mẹ lao đầu vào sự nghiệp văn chương nhiều hơn. Chưa bao giờ được chính thức bước lên giảng đường đại học là một thiệt thòi cho tài năng của mẹ, nhưng mẹ từng nói mẹ không hối hận vì từ bỏ việc học hành để trở thành vợ của cha. Tình yêu đối với một cô gái 19 tuổi lãng mạn lúc ấy quan trọng hơn hết thảy. Tôi biết đối với cha thành công rực rỡ nhất là có một người vợ như mẹ. Nhưng những gì cha cảm nhận được chưa chắc tôi đã cảm nhận được. Ở mẹ là sự khó khăn đến tuyệt vọng. Tôi chỉ dám đứng nhìn, không dám chạm tay vào ôm lấy. Nhiều lúc ước gì mẹ nhìn tôi trìu mến hơn. Nhưng thôi, cái gì đã là thói quen thì khó bỏ lắm. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình. Cho đến khi mẹ cứ giục tôi việc hẹn hò với bạn trai.
Làm sao để nói với mẹ được rằng, không phải tôi không thích ai, nhưng cứ thích người ta mà người ta quay lại thích mình thì tự nhiên tôi lại hết thích. Tôi sợ khi thổ lộ điều đó mẹ sẽ cho tôi là đứa dở hơi hay gì đó gần giống thế.
Có lẽ tôi quá mờ nhạt đến mức gần như nhiều người quên là tôi có mặt trên đời. Tôi cũng chẳng muốn họ phải để tâm đến mình. Ai đó mà cứ chăm chăm theo dõi ta, thì làm sao ta thoải mái làm những việc ta thích? Tôi cho rằng không gian nhỏ hẹp đối với tôi là vô cùng đầy đủ.
Nhưng sao lúc này, dối diện với bóng tối, tôi lại buồn đến thế? Hình như tôi muốn có một người bạn để trò chuyện tâm sự. Lâu lắm rồi từ khi cha mất, tôi không có tâm sự với ai. Nhất là một ngày bực bội thế này khi phải tiếp một kẻ "chưa từng đi học" đòi đăng kí thẻ hội viên ở Thư Viện. Cứ như một chuyện nực cười được kể với giọng văn của mẹ. Mà mẹ tôi thì đã được khẳng định tên tuổi với lối bi kịch đến cao trào.
----------------------
Một công việc nhiều người cho là buồn chán, nhưng tôi cảm thấy vô cùng thú vị. Nhìn những mái đầu đang chụm lại để đọc sách, tôi thật sự thấy dễ chịu. Khi tìm được một cuốn sách hay giới thiệu cho hội viên tôi hãnh diện vô cùng trước nụ cười mãn nguyện của họ. Đã 22 tuổi nhưng chưa bao giờ tôi có một cuộc hẹn hò đúng nghĩa. Chẳng có một mối tình vắt vai nào cho ra hồn. Mẹ tôi đã bắt đầu cuống cuồng một cách khó hiểu. Dù sao tôi cũng mới tốt nghiệp đại học, đâu cần thiết phải gấp gáp một cách quá đáng đến thế?
Tuy không xinh đẹp gì nhưng tôi cho rằng mình cũng dễ nhìn đấy chứ?
Chuyện không ai thèm để ý đến tôi chính là thiệt thòi của họ. Còn tôi, không có đàn ông bên cạnh tôi cũng chẳng nghĩ là mình sẽ chết. Cuộc sống ngoài hôn nhân và tình yêu ra, con người còn có những niềm đam mê của riêng mình. Tôi đam mê những cuốn sách. Không phải sách nào tôi cũng đọc nhưng chỉ cần nhìn những cuốn sách được kê trên kệ cũng khiến tôi thích thú.
Năm tôi học lớp 10, cha tôi chết. Giản dị như một giấc mơ. Mẹ thì căm hận ông trời. Cái tuổi trẻ chưa qua, già chưa tới ấy khiến tâm sinh lí của mẹ luôn ở tình trạng bất ổn. Ngay cả việc tôi không đi theo con đường viết lách của mẹ cũng khiến mẹ nổi điên. Dường như chưa bao giờ, chưa lần nào mẹ hỏi tôi thích gì. Cái công việc thủ thư đã khiến mẹ thất vọng về tôi đến mức suốt cả ngày nếu không thật sự cần thiết mẹ cũng chẳng thèm mở miệng. Xuyên suốt không gian của tôi và mẹ là ám khí nặng nề từ những bữa cơm.
Mẹ thích ngồi lặng trong phòng riêng để viết về những câu chuyện mẹ tâm đắc. Luôn là những nhân vật sống ở xung quanh chúng tôi. Khi thì bác bảo vệ chung cư, khi thì anh tài xế bên cạnh nhà, khi thì chú giám đốc của một công ty cứ đều đều thua lỗ, khi thì con chó Phau của thằng nhóc tầng trên cứ chui vào nhà tôi ẩn nấp.... nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ mẹ viết về mình cùng đứa con gái duy nhất là tôi. Cũng chẳng hề gì. Với tôi cuộc sống là những lúc ở thư viện. Khi đã trở về nhà tôi không đòi hỏi gì hơn ở một người mẹ đã quá đau lòng trước cuộc sống tẻ nhạt này.
Khi các tác phẩm của mẹ nổi tiếng cũng là lúc mẹ lao đầu vào sự nghiệp văn chương nhiều hơn. Chưa bao giờ được chính thức bước lên giảng đường đại học là một thiệt thòi cho tài năng của mẹ, nhưng mẹ từng nói mẹ không hối hận vì từ bỏ việc học hành để trở thành vợ của cha. Tình yêu đối với một cô gái 19 tuổi lãng mạn lúc ấy quan trọng hơn hết thảy. Tôi biết đối với cha thành công rực rỡ nhất là có một người vợ như mẹ. Nhưng những gì cha cảm nhận được chưa chắc tôi đã cảm nhận được. Ở mẹ là sự khó khăn đến tuyệt vọng. Tôi chỉ dám đứng nhìn, không dám chạm tay vào ôm lấy. Nhiều lúc ước gì mẹ nhìn tôi trìu mến hơn. Nhưng thôi, cái gì đã là thói quen thì khó bỏ lắm. Tôi hài lòng về cuộc sống của mình. Cho đến khi mẹ cứ giục tôi việc hẹn hò với bạn trai.
Làm sao để nói với mẹ được rằng, không phải tôi không thích ai, nhưng cứ thích người ta mà người ta quay lại thích mình thì tự nhiên tôi lại hết thích. Tôi sợ khi thổ lộ điều đó mẹ sẽ cho tôi là đứa dở hơi hay gì đó gần giống thế.
Có lẽ tôi quá mờ nhạt đến mức gần như nhiều người quên là tôi có mặt trên đời. Tôi cũng chẳng muốn họ phải để tâm đến mình. Ai đó mà cứ chăm chăm theo dõi ta, thì làm sao ta thoải mái làm những việc ta thích? Tôi cho rằng không gian nhỏ hẹp đối với tôi là vô cùng đầy đủ.
Nhưng sao lúc này, dối diện với bóng tối, tôi lại buồn đến thế? Hình như tôi muốn có một người bạn để trò chuyện tâm sự. Lâu lắm rồi từ khi cha mất, tôi không có tâm sự với ai. Nhất là một ngày bực bội thế này khi phải tiếp một kẻ "chưa từng đi học" đòi đăng kí thẻ hội viên ở Thư Viện. Cứ như một chuyện nực cười được kể với giọng văn của mẹ. Mà mẹ tôi thì đã được khẳng định tên tuổi với lối bi kịch đến cao trào.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 3
-----------------------
Thư viện hôm nay rất ít người đến để hỏi mượn sách, thậm chí đến đọc cũng ít hơn bình thường. Tôi đi xung quanh các kệ để kiểm tra lại một lượt trước khi giao ca cho chị Phương để về. Mọi thứ cứ như đã được lập trình một cách hoàn hảo. Tôi không có gì phàn nàn khi mình đang dần trở thành một con rô bốt nào đó. Chỉ có cách tự biến mình thành một cục sắt người ta mới tránh khỏi những nỗi đau thường thấy ở nhân loại. Tôi không bao giờ muốn đối mặt với một ngày giống như ngày cha tôi qua đời. Nghe có vẻ đơn giản thật nhưng đôi khi cuộc sống có những thiếu hụt chẳng bao giờ đắp lại cho đầy. Tôi thà không để nó thiếu chứ chưa ngốc nghếch đi tìm một cái na ná như nó mà thay thế. Chẳng phải một nhà hiền triết đã từng nói "Mọi sự so sánh đều khập khiễng" đó sao?
-Chào cô.
Tôi quay ra bàn làm việc và vô cùng khó chịu khi người xuất hiện lại là cái anh chàng "chưa từng đi học" nhưng đòi đến đọc sách ấy. Thú thực hơn một tuần tôi đã tưởng nó ngấm vào thành dạ dày rồi chứ? Giờ gặp lại mới biết chỉ âm ỉ đâu đó chứ chưa tiêu.
-Chào anh. Anh đến có chuyện gì không?
-Tôi muốn đăng kí làm thẻ thư viện.
-Với một bản đăng kí khác chứ?
-Không.
Lộn ruột thật. Cứ như thiên hạ không còn ai cho anh ta chọc ghẹo, đến thư viện Thành Phố để làm một việc ngớ ngẩn thì có thể nghi ngờ là anh ta cố ý tán tỉnh tôi. Nhưng dĩ nhiên đó là suy luận của một cô gái bình thường trừ ... Hải Đường.Thử nghĩ xem, một cô thủ thư lúc nào cũng sống với sách và những cái thẻ hội viên thì có gì đáng để thu hút anh ta.
Nhìn cho kĩ thì cái gã có biệt danh là "Chưa tất cả" này có một ánh mắt nhiệt tình hiếm có, anh ta nhìn những cuốn sách với vẻ thèm thuồng như muốn mở tung tất cả ra, khuôn mặt ngổ ngáo nhưng có một vẻ nhường nhịn hơn mức bình thường. Có lẽ phải cố gắng kìm chế lắm anh ta mới có thể thản nhiên trước sự săm soi của tôi.
-Xin lỗi, tôi không thể làm thẻ cho anh như vậy được.
-Tôi biết, nhưng không thể có ngoại lệ sao?
-Rất tiếc là không.
Không hiểu sao khi đôi mắt hy vọng của anh ta cụp xuống tôi lại cảm thấy khó chịu đến thế. Tôi chưa bao giờ muốn dập tắt niềm tin ở một ai đó, nhất là những người có đam mê với sách vở. Nhưng một người chưa từng đi học như anh ta thì làm thế nào để yêu sách như vây? Sự tò mò đến khó hiểu lần đầu tiên bắt tôi làm một việc không thể tưởng tượng nổi.
-Có một thỏa thuận.
-Cô nói đi.
-Tôi sẽ cho anh vào thư viện đọc sách và không phải làm thẻ, dĩ nhiên là trong thời gian tôi làm việc.
-Đổi lại cô muốn gì ở tôi?
-Tôi muốn anh thành thật trả lời những câu hỏi của tôi bây giờ.
-Được.
-Có đúng là anh chỉ có tên mà không có họ?
-Đúng.
-Tại sao lại như vậy?
-Cô có vẻ muốn viết một cuốn sách thì phải !
-Không. Chuyện đó có đến ngàn kiếp sau tôi cũng chẳng làm nổi.
Tôi thấy anh ta quay lưng lại và đi ra khỏi thư viện. Hình như cuộc thỏa thuận của tôi không thành công vì ít ra đối tác không chịu cái bản hợp đồng khiên cưỡng ấy. Vẻ cao ngạo và bất cần lần trước của anh ta biến đi đâu mất biệt, còn lại chỉ là dáng vẻ như muốn khụy xuống vì sức nặng không thể chống đỡ nổi trên vai. Cần có ai đó nói rằng tôi không làm anh ta bị tổn thương. Mà sao tôi phải quan tâm đến cái vẻ sầu đời của 1 kẻ chẳng dính líu đến mình thế? Chuyện anh ta mang họ hay không thì ảnh hưởng gì đến tôi? Không thể lấy lí do khai thác thông tin để mẹ viết truyện được. Đó là cách giải thích vô duyên nhất, bởi chưa bao giờ tôi có hứng với mấy câu chuyện ướt át của mẹ. Và chắc chắn một điều là mẹ cũng không có thời gian mà hỏi tôi về những chuyện tôi đã gặp trong ngày.
Tôi tự đánh vào đầu mình vì cái tội ngu. Nếu anh ta mà đồng ý thỏa hiệp của tôi thì coi chừng cái chân thủ thư của tôi cũng chẳng giữ nổi đến hết tháng.
-Không cần phải trừng phạt mình như vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, có tin nổi không trước mặt tôi là một anh chàng cao lớn, nhìn thông minh và đầy sức hút. Cũng như lần gần nhất cách thời điểm này chừng bốn tháng tôi đã thích một người đẹp mã nhưng rồi anh ta lại làm tôi phát ngấy khi mang đến những lời tán tỉnh sặc mùi tiểu thuyết. Và dĩ nhiên đó là lần gặp cuối cùng của chúng tôi.
Bây giờ đang trong cái tình trạng chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của anh chàng trước mặt, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cảm giác này của tôi cũng như bong bóng xà phòng, trong tíc tắc nó sẽ tan biến và chẳng để lại gì cho đời.
-Tôi có thể giúp gì cho anh?
-Tôi muốn làm thẻ.
-Anh hãy điền vào mẫu này, nhưng trước tiên anh nên đọc nội quy thư viện.
Tôi đưa cho anh ta một tờ mẫu đăng kí thẻ. Lướt qua một cái anh ta cười ngọt ngào, ngọt đến mức tôi có cảm giác anh ta được ướp mật từ lúc mới chào đời.
-Nhưng tôi không mang Chứng Minh Nhân Dân thì làm sao đăng kí?
-Vậy thì phiền anh ngày mai quay lại.
-Không thể linh động một lần sao?
-Rất tiếc chúng tôi không thể.
-Làm gì có "chúng tôi". Ở đây chỉ có cô là người quyết định.
Cái cách anh ta nhìn tôi đủ cho một đứa con nít hiểu rằng chàng tự tin là tôi sẽ bị hớp hồn. Xin lỗi nhé anh chàng đẹp trai, cái chiêu "mỹ nam kế" đã qua từ thời trung cổ, bây giờ mà còn sử dụng hình như hơi kém thông minh. Nhất là với một đứa lấy lại bình tĩnh nhanh bất ngờ như tôi đây.
-Nguyên tắc là nguyên tắc, anh cứ mang bản đăng kí này về, sau đó lấy xác nhận của phường, chúng tôi sẽ cấp thẻ cho anh trong thời gian nhanh nhất.
-Bắt buộc phải rắc rối thế sao?
-Vâng. Bắt buộc.
Và anh ta gật đầu cầm tờ giấy đi về. Có lẽ tôi không bao giờ nghĩ ra được mình sẽ bị chi phối bởi những việc vớ vẩn đến thế. Chẳng nghĩ ra nổi lí do nào hay ho để mà rung động trước những kẻ có suy nghĩ thiển cận như vậy. Cái trò xưa như diễm ấy, nên để cho lũ con nít chơi trò đồ hàng thì hay hơn. Và 22 tuổi tôi đã không còn là con nít từ lâu rồi.
Ngay buổi chiều hôm đó tôi nhận được từ tay mẹ một gói quà chuyển đến nhà tôi bằng đường bưu điện. Không nói không rằng, mẹ đi vào bếp chuẩn bị cho bữa ăn tẻ ngắt của chúng tôi.
Bên trong gói quà là tờ đăng kí thẻ thư viện
1) Họ và tên : Phong
2) Tuổi : Khoảng chừng 26
3) Nghề nghiệp : Chưa xác định
4) Nguyên quán : Chưa biết
5) Trú quán : Chưa có
6) Số CMND : Chưa làm
7) Số ĐT liên lạc : Chưa mua
8) Học vấn : Chưa từng đi học
9) Nguyện vọng : Chưa nghĩ ra
10)Tình trạng hôn nhân : Chưa lấy vợ.
Và một tờ giấy học sinh với dòng chữ ngoằn ngoèo :"Nếu tôi không được đăng kí thì mỗi ngày cô sẽ nhận được một món quà thú vị đấy"
Tôi quẳng tất cả vào sọt rác với thái độ dứt khoát nhưng trong lòng cảm thấy hoang mang. Dường như đâu đó quanh tôi đang có những cặp mắt theo dõi. Có nên đưa cho mẹ thông tin để chào đón câu chuyện kinh dị đầu tiên của mẹ không nhỉ?
-----------------------
Thư viện hôm nay rất ít người đến để hỏi mượn sách, thậm chí đến đọc cũng ít hơn bình thường. Tôi đi xung quanh các kệ để kiểm tra lại một lượt trước khi giao ca cho chị Phương để về. Mọi thứ cứ như đã được lập trình một cách hoàn hảo. Tôi không có gì phàn nàn khi mình đang dần trở thành một con rô bốt nào đó. Chỉ có cách tự biến mình thành một cục sắt người ta mới tránh khỏi những nỗi đau thường thấy ở nhân loại. Tôi không bao giờ muốn đối mặt với một ngày giống như ngày cha tôi qua đời. Nghe có vẻ đơn giản thật nhưng đôi khi cuộc sống có những thiếu hụt chẳng bao giờ đắp lại cho đầy. Tôi thà không để nó thiếu chứ chưa ngốc nghếch đi tìm một cái na ná như nó mà thay thế. Chẳng phải một nhà hiền triết đã từng nói "Mọi sự so sánh đều khập khiễng" đó sao?
-Chào cô.
Tôi quay ra bàn làm việc và vô cùng khó chịu khi người xuất hiện lại là cái anh chàng "chưa từng đi học" nhưng đòi đến đọc sách ấy. Thú thực hơn một tuần tôi đã tưởng nó ngấm vào thành dạ dày rồi chứ? Giờ gặp lại mới biết chỉ âm ỉ đâu đó chứ chưa tiêu.
-Chào anh. Anh đến có chuyện gì không?
-Tôi muốn đăng kí làm thẻ thư viện.
-Với một bản đăng kí khác chứ?
-Không.
Lộn ruột thật. Cứ như thiên hạ không còn ai cho anh ta chọc ghẹo, đến thư viện Thành Phố để làm một việc ngớ ngẩn thì có thể nghi ngờ là anh ta cố ý tán tỉnh tôi. Nhưng dĩ nhiên đó là suy luận của một cô gái bình thường trừ ... Hải Đường.Thử nghĩ xem, một cô thủ thư lúc nào cũng sống với sách và những cái thẻ hội viên thì có gì đáng để thu hút anh ta.
Nhìn cho kĩ thì cái gã có biệt danh là "Chưa tất cả" này có một ánh mắt nhiệt tình hiếm có, anh ta nhìn những cuốn sách với vẻ thèm thuồng như muốn mở tung tất cả ra, khuôn mặt ngổ ngáo nhưng có một vẻ nhường nhịn hơn mức bình thường. Có lẽ phải cố gắng kìm chế lắm anh ta mới có thể thản nhiên trước sự săm soi của tôi.
-Xin lỗi, tôi không thể làm thẻ cho anh như vậy được.
-Tôi biết, nhưng không thể có ngoại lệ sao?
-Rất tiếc là không.
Không hiểu sao khi đôi mắt hy vọng của anh ta cụp xuống tôi lại cảm thấy khó chịu đến thế. Tôi chưa bao giờ muốn dập tắt niềm tin ở một ai đó, nhất là những người có đam mê với sách vở. Nhưng một người chưa từng đi học như anh ta thì làm thế nào để yêu sách như vây? Sự tò mò đến khó hiểu lần đầu tiên bắt tôi làm một việc không thể tưởng tượng nổi.
-Có một thỏa thuận.
-Cô nói đi.
-Tôi sẽ cho anh vào thư viện đọc sách và không phải làm thẻ, dĩ nhiên là trong thời gian tôi làm việc.
-Đổi lại cô muốn gì ở tôi?
-Tôi muốn anh thành thật trả lời những câu hỏi của tôi bây giờ.
-Được.
-Có đúng là anh chỉ có tên mà không có họ?
-Đúng.
-Tại sao lại như vậy?
-Cô có vẻ muốn viết một cuốn sách thì phải !
-Không. Chuyện đó có đến ngàn kiếp sau tôi cũng chẳng làm nổi.
Tôi thấy anh ta quay lưng lại và đi ra khỏi thư viện. Hình như cuộc thỏa thuận của tôi không thành công vì ít ra đối tác không chịu cái bản hợp đồng khiên cưỡng ấy. Vẻ cao ngạo và bất cần lần trước của anh ta biến đi đâu mất biệt, còn lại chỉ là dáng vẻ như muốn khụy xuống vì sức nặng không thể chống đỡ nổi trên vai. Cần có ai đó nói rằng tôi không làm anh ta bị tổn thương. Mà sao tôi phải quan tâm đến cái vẻ sầu đời của 1 kẻ chẳng dính líu đến mình thế? Chuyện anh ta mang họ hay không thì ảnh hưởng gì đến tôi? Không thể lấy lí do khai thác thông tin để mẹ viết truyện được. Đó là cách giải thích vô duyên nhất, bởi chưa bao giờ tôi có hứng với mấy câu chuyện ướt át của mẹ. Và chắc chắn một điều là mẹ cũng không có thời gian mà hỏi tôi về những chuyện tôi đã gặp trong ngày.
Tôi tự đánh vào đầu mình vì cái tội ngu. Nếu anh ta mà đồng ý thỏa hiệp của tôi thì coi chừng cái chân thủ thư của tôi cũng chẳng giữ nổi đến hết tháng.
-Không cần phải trừng phạt mình như vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, có tin nổi không trước mặt tôi là một anh chàng cao lớn, nhìn thông minh và đầy sức hút. Cũng như lần gần nhất cách thời điểm này chừng bốn tháng tôi đã thích một người đẹp mã nhưng rồi anh ta lại làm tôi phát ngấy khi mang đến những lời tán tỉnh sặc mùi tiểu thuyết. Và dĩ nhiên đó là lần gặp cuối cùng của chúng tôi.
Bây giờ đang trong cái tình trạng chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai của anh chàng trước mặt, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra rằng cảm giác này của tôi cũng như bong bóng xà phòng, trong tíc tắc nó sẽ tan biến và chẳng để lại gì cho đời.
-Tôi có thể giúp gì cho anh?
-Tôi muốn làm thẻ.
-Anh hãy điền vào mẫu này, nhưng trước tiên anh nên đọc nội quy thư viện.
Tôi đưa cho anh ta một tờ mẫu đăng kí thẻ. Lướt qua một cái anh ta cười ngọt ngào, ngọt đến mức tôi có cảm giác anh ta được ướp mật từ lúc mới chào đời.
-Nhưng tôi không mang Chứng Minh Nhân Dân thì làm sao đăng kí?
-Vậy thì phiền anh ngày mai quay lại.
-Không thể linh động một lần sao?
-Rất tiếc chúng tôi không thể.
-Làm gì có "chúng tôi". Ở đây chỉ có cô là người quyết định.
Cái cách anh ta nhìn tôi đủ cho một đứa con nít hiểu rằng chàng tự tin là tôi sẽ bị hớp hồn. Xin lỗi nhé anh chàng đẹp trai, cái chiêu "mỹ nam kế" đã qua từ thời trung cổ, bây giờ mà còn sử dụng hình như hơi kém thông minh. Nhất là với một đứa lấy lại bình tĩnh nhanh bất ngờ như tôi đây.
-Nguyên tắc là nguyên tắc, anh cứ mang bản đăng kí này về, sau đó lấy xác nhận của phường, chúng tôi sẽ cấp thẻ cho anh trong thời gian nhanh nhất.
-Bắt buộc phải rắc rối thế sao?
-Vâng. Bắt buộc.
Và anh ta gật đầu cầm tờ giấy đi về. Có lẽ tôi không bao giờ nghĩ ra được mình sẽ bị chi phối bởi những việc vớ vẩn đến thế. Chẳng nghĩ ra nổi lí do nào hay ho để mà rung động trước những kẻ có suy nghĩ thiển cận như vậy. Cái trò xưa như diễm ấy, nên để cho lũ con nít chơi trò đồ hàng thì hay hơn. Và 22 tuổi tôi đã không còn là con nít từ lâu rồi.
Ngay buổi chiều hôm đó tôi nhận được từ tay mẹ một gói quà chuyển đến nhà tôi bằng đường bưu điện. Không nói không rằng, mẹ đi vào bếp chuẩn bị cho bữa ăn tẻ ngắt của chúng tôi.
Bên trong gói quà là tờ đăng kí thẻ thư viện
1) Họ và tên : Phong
2) Tuổi : Khoảng chừng 26
3) Nghề nghiệp : Chưa xác định
4) Nguyên quán : Chưa biết
5) Trú quán : Chưa có
6) Số CMND : Chưa làm
7) Số ĐT liên lạc : Chưa mua
8) Học vấn : Chưa từng đi học
9) Nguyện vọng : Chưa nghĩ ra
10)Tình trạng hôn nhân : Chưa lấy vợ.
Và một tờ giấy học sinh với dòng chữ ngoằn ngoèo :"Nếu tôi không được đăng kí thì mỗi ngày cô sẽ nhận được một món quà thú vị đấy"
Tôi quẳng tất cả vào sọt rác với thái độ dứt khoát nhưng trong lòng cảm thấy hoang mang. Dường như đâu đó quanh tôi đang có những cặp mắt theo dõi. Có nên đưa cho mẹ thông tin để chào đón câu chuyện kinh dị đầu tiên của mẹ không nhỉ?
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 4
---------------
Tôi lang thang trong một tối thứ bảy vô vị. Rõ ràng là người ta chẳng hề biết đến sự có mặt của tôi. Đi vòng vèo từ Quang Trung qua Hàng Tiện, Hàng Đồng rồi cuối cùng tôi đang đứng ở cửa hàng bán trang sức thời trang dành cho giới trẻ. Cửa hiệu mang tên PHA LÊ KHÔNG VỠ . Pha lê mà không vỡ chắc là đồ giả rồi. Với cái suy nghĩ của mình tôi tự cười bởi 7 phần trí thông minh và 3 phần sự hài hước.
Có thể nói tôi là người không có sở thích nào đặc biệt trừ ... công việc. Những chuỗi hạt đủ sắc màu đang thi nhau làm náo loạn cả cửa hàng chỉ bằng 3 cô gái dễ thương. Hình như tôi cũng chỉ trạc tuổi họ, nhưng lại có cảm giác mình bị đẩy lùi về phía sau của cuộc sống - nơi mà chỉ có tôi và những ý tưởng nhạt thếch.
-Chị có muốn xem 1 sợi không?
Giọng của cô bé bán hàng làm tôi thấy thích thú. Nhưng dĩ nhiên không đủ mãnh liệt để tôi phải bước hẳn vào tiệm. Tôi lắc đầu và quay bước đi thẳng về phía trước. Chỉ còn khoảng vài chục mét nữa là tôi đến ngã tư. Giao nhau giữa Nguyễn Du và Mạc Thị Bưởi là Hồ Vị Xuyên êm ả hiền lành (dĩ nhiên là nếu như không đi sâu vào những nơi u tối).
Gần như là thói quen, giữa những ngày oi ả tôi thích đi dạo 1 vòng bờ hồ để cảm nhận sự dịu mát và che chở của trời đất. Những người phụ nữ có vòng 2 lớn hơn cả vòng 1 đang đi bộ để cố gắng một cách tuyệt vọng trong chuyện giảm cân. Việc gì phải khổ thế? Tôi chưa bao giờ sợ những tế bào mỡ cả. Có lẽ vì tôi xấu hay đẹp thì cũng chẳng có gì khác biệt chăng? Nếu một ngày tôi lo lắng về trọng lượng thì chắc chắn đó là ngày Nam Định gặp cơn giông bão. Ít nhất sẽ có một chàng trai là nạn nhân trong sự giận dữ của thời tiết. Nhưng xin thề là không phải lúc này.
Ít khi tôi đi đến phía có quán Kem Bốn Mùa tối om om ở công viên. Từ hồi còn đi học, ngôi trường cấp II Phùng Chí Kiên thân thương của tôi nằm đối diện với Hồ Vị Xuyên, thi thoảng tôi cùng đám bạn bè nghịch ngợm trốn ra khỏi cổng và chui vào những bụi cây để "bịp mắt bắt dê". Tuổi thơ ấu hồn nhiên ấy đã không còn kể từ ngày tôi bước chân vào lớp 10. Mà lúc này nhớ đến làm gì nhỉ? Tôi tiếc một Hải Đường tràn đầy sức sống của những tháng năm vô nghĩ vô lo ư? Sẽ chỉ là sự nuối tiếc vô vọng.
Quán kem leo lét với ánh sáng còm cõi từ ngọn nến ở mỗi bàn đôi, chắc chắn người ta sẽ cho rằng nó lãng mạn biết bao, nhưng giá như họ nhìn từ ngoài vào. Chẳng khác gì bước vào thế giới của tội ác. Mà mẹ tôi thì luôn cho rằng con gái không được đi vào chỗ tối. Nhớ đến mẹ tôi tự nhiên bật cười. Cái nhìn tẻ lạnh của mẹ khiến tôi hiểu rõ, cho dù tôi có đi với ai, đến đâu thì mẹ cũng vô cùng yên tâm, ít nhất thì với một đứa con gái cả thèm chóng chán như Hải Đường của mẹ thì cá thêm tiền bọn con trai cũng không dám mon men (trong trường hợp đó là những anh chàng không mang họ Sở).
-Anh là tên khốn nan.
Tôi giật mình quay lại. Phía cuối quán kem là hình ảnh tuyệt vời. Cô gái mặc một chiếc áo thun đen trễ cổ, làm nổi bật làn da trắng và thấp thoáng nửa vầng trăng ở khe ngực như thung lũng hoang vắng. Hấp dấn vô cùng. Nàng dang tay tát thật mạnh vào anh chàng đi bên cạnh
-Anh cút đi.
Câu nói của cô nàng vừa dứt thì chàng cũng lẳng lặng bỏ đi. Ngang qua mặt tôi ánh mắt anh ta dừng lại một cái rồi đi tiếp. Có cho tiền tôi cũng chẳng dám tin, anh ta chính là người đã đến thư viện đòi làm thẻ mà quên mang chứng minh thư. Tôi tin chắc cũng là cái gã gửi đến nhà tôi tờ giấy với những lời đe dọa kiểu trẻ con kia.
-Tên khốn, tôi đuổi thì anh đi liền à?
Cô ta lại hét toáng lên làm tôi giật bắn cả mình, nhưng cũng nhờ giọng của nàng mà tôi quay về được thực tại. Phải chuồn khỏi đây trước khi có sự việc không hay xảy ra. Tôi không nghĩ là mình thích đụng độ với những kẻ như vậy. Nói như trong phim thì tôi dễ bị giết người diệt khẩu lắm chứ? Mặc dù chứng kiến một gã đẹp trai bị bồ đá đúng là không hay ho gì.
-Phongggg, rồi anh sẽ biết tay tôi.
Tôi đi như chạy, phăm phăm lao về phía trước, về cái phía ngược lại với hướng đi của anh chàng kia. Ơn chúa là tôi đã thấy được ánh sáng từ đèn cao áp ở ngoài phố hắt vào. Nếu đi thêm 1 lúc mà va liên tục vào bóng tối thì chắc rằng tôi sẽ liên tưởng đến những hình thù quái dị mà người ta gọi chung chung là Ma.
Á..
Có lẽ tiếng kêu đó là của tôi đấy. Có ai đó đã đứng ngáng giữa đường đi của tôi và khi ngẩng đầu tên tôi thót cả tim vi` nhìn thấy đối tượng tình nghi của món quà hấp dấn đã mang đến nhà mình. Đẹp trai ư? Không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy thế, trong khi lúc này anh ta giống một kẻ đạo tặc hơn. Lịch sự con khỉ gì, tất cả đều là giả hết. Hắn bây giờ mới thật là hắn. Bộ mặt lạnh như tiền, cái nhìn sắc như dao và dĩ nhiên lời nói cũng mang âm hưởng chết chóc
-Chúng ta lại gặp nhau
Tôi lập tức quay đầu lại. Chọn giữa việc đi về phía không gian đen thui kia và việc đối đầu với ác quỷ thì có chết tôi cũng chẳng dám chọn con đường thứ hai. Nhưng sao tôi không đi được nhỉ. Phải nhìn xuống tay mình tôi mới có câu trả lời thì ra trước khi tôi kịp lên kế hoạch cho bước chân đầu tiên hắn đã thực hiện ý đồ trước. Cánh tay tôi đang bị hắn giữ chặt, và đáng sợ nhất khi nơi này chính là phần còn lại của thế giới hay sao ấy. Chẳng bóng ma nào chịu lai vãng chứ nói gì là người.
..
---------------
Tôi lang thang trong một tối thứ bảy vô vị. Rõ ràng là người ta chẳng hề biết đến sự có mặt của tôi. Đi vòng vèo từ Quang Trung qua Hàng Tiện, Hàng Đồng rồi cuối cùng tôi đang đứng ở cửa hàng bán trang sức thời trang dành cho giới trẻ. Cửa hiệu mang tên PHA LÊ KHÔNG VỠ . Pha lê mà không vỡ chắc là đồ giả rồi. Với cái suy nghĩ của mình tôi tự cười bởi 7 phần trí thông minh và 3 phần sự hài hước.
Có thể nói tôi là người không có sở thích nào đặc biệt trừ ... công việc. Những chuỗi hạt đủ sắc màu đang thi nhau làm náo loạn cả cửa hàng chỉ bằng 3 cô gái dễ thương. Hình như tôi cũng chỉ trạc tuổi họ, nhưng lại có cảm giác mình bị đẩy lùi về phía sau của cuộc sống - nơi mà chỉ có tôi và những ý tưởng nhạt thếch.
-Chị có muốn xem 1 sợi không?
Giọng của cô bé bán hàng làm tôi thấy thích thú. Nhưng dĩ nhiên không đủ mãnh liệt để tôi phải bước hẳn vào tiệm. Tôi lắc đầu và quay bước đi thẳng về phía trước. Chỉ còn khoảng vài chục mét nữa là tôi đến ngã tư. Giao nhau giữa Nguyễn Du và Mạc Thị Bưởi là Hồ Vị Xuyên êm ả hiền lành (dĩ nhiên là nếu như không đi sâu vào những nơi u tối).
Gần như là thói quen, giữa những ngày oi ả tôi thích đi dạo 1 vòng bờ hồ để cảm nhận sự dịu mát và che chở của trời đất. Những người phụ nữ có vòng 2 lớn hơn cả vòng 1 đang đi bộ để cố gắng một cách tuyệt vọng trong chuyện giảm cân. Việc gì phải khổ thế? Tôi chưa bao giờ sợ những tế bào mỡ cả. Có lẽ vì tôi xấu hay đẹp thì cũng chẳng có gì khác biệt chăng? Nếu một ngày tôi lo lắng về trọng lượng thì chắc chắn đó là ngày Nam Định gặp cơn giông bão. Ít nhất sẽ có một chàng trai là nạn nhân trong sự giận dữ của thời tiết. Nhưng xin thề là không phải lúc này.
Ít khi tôi đi đến phía có quán Kem Bốn Mùa tối om om ở công viên. Từ hồi còn đi học, ngôi trường cấp II Phùng Chí Kiên thân thương của tôi nằm đối diện với Hồ Vị Xuyên, thi thoảng tôi cùng đám bạn bè nghịch ngợm trốn ra khỏi cổng và chui vào những bụi cây để "bịp mắt bắt dê". Tuổi thơ ấu hồn nhiên ấy đã không còn kể từ ngày tôi bước chân vào lớp 10. Mà lúc này nhớ đến làm gì nhỉ? Tôi tiếc một Hải Đường tràn đầy sức sống của những tháng năm vô nghĩ vô lo ư? Sẽ chỉ là sự nuối tiếc vô vọng.
Quán kem leo lét với ánh sáng còm cõi từ ngọn nến ở mỗi bàn đôi, chắc chắn người ta sẽ cho rằng nó lãng mạn biết bao, nhưng giá như họ nhìn từ ngoài vào. Chẳng khác gì bước vào thế giới của tội ác. Mà mẹ tôi thì luôn cho rằng con gái không được đi vào chỗ tối. Nhớ đến mẹ tôi tự nhiên bật cười. Cái nhìn tẻ lạnh của mẹ khiến tôi hiểu rõ, cho dù tôi có đi với ai, đến đâu thì mẹ cũng vô cùng yên tâm, ít nhất thì với một đứa con gái cả thèm chóng chán như Hải Đường của mẹ thì cá thêm tiền bọn con trai cũng không dám mon men (trong trường hợp đó là những anh chàng không mang họ Sở).
-Anh là tên khốn nan.
Tôi giật mình quay lại. Phía cuối quán kem là hình ảnh tuyệt vời. Cô gái mặc một chiếc áo thun đen trễ cổ, làm nổi bật làn da trắng và thấp thoáng nửa vầng trăng ở khe ngực như thung lũng hoang vắng. Hấp dấn vô cùng. Nàng dang tay tát thật mạnh vào anh chàng đi bên cạnh
-Anh cút đi.
Câu nói của cô nàng vừa dứt thì chàng cũng lẳng lặng bỏ đi. Ngang qua mặt tôi ánh mắt anh ta dừng lại một cái rồi đi tiếp. Có cho tiền tôi cũng chẳng dám tin, anh ta chính là người đã đến thư viện đòi làm thẻ mà quên mang chứng minh thư. Tôi tin chắc cũng là cái gã gửi đến nhà tôi tờ giấy với những lời đe dọa kiểu trẻ con kia.
-Tên khốn, tôi đuổi thì anh đi liền à?
Cô ta lại hét toáng lên làm tôi giật bắn cả mình, nhưng cũng nhờ giọng của nàng mà tôi quay về được thực tại. Phải chuồn khỏi đây trước khi có sự việc không hay xảy ra. Tôi không nghĩ là mình thích đụng độ với những kẻ như vậy. Nói như trong phim thì tôi dễ bị giết người diệt khẩu lắm chứ? Mặc dù chứng kiến một gã đẹp trai bị bồ đá đúng là không hay ho gì.
-Phongggg, rồi anh sẽ biết tay tôi.
Tôi đi như chạy, phăm phăm lao về phía trước, về cái phía ngược lại với hướng đi của anh chàng kia. Ơn chúa là tôi đã thấy được ánh sáng từ đèn cao áp ở ngoài phố hắt vào. Nếu đi thêm 1 lúc mà va liên tục vào bóng tối thì chắc rằng tôi sẽ liên tưởng đến những hình thù quái dị mà người ta gọi chung chung là Ma.
Á..
Có lẽ tiếng kêu đó là của tôi đấy. Có ai đó đã đứng ngáng giữa đường đi của tôi và khi ngẩng đầu tên tôi thót cả tim vi` nhìn thấy đối tượng tình nghi của món quà hấp dấn đã mang đến nhà mình. Đẹp trai ư? Không hiểu sao lúc đó tôi lại thấy thế, trong khi lúc này anh ta giống một kẻ đạo tặc hơn. Lịch sự con khỉ gì, tất cả đều là giả hết. Hắn bây giờ mới thật là hắn. Bộ mặt lạnh như tiền, cái nhìn sắc như dao và dĩ nhiên lời nói cũng mang âm hưởng chết chóc
-Chúng ta lại gặp nhau
Tôi lập tức quay đầu lại. Chọn giữa việc đi về phía không gian đen thui kia và việc đối đầu với ác quỷ thì có chết tôi cũng chẳng dám chọn con đường thứ hai. Nhưng sao tôi không đi được nhỉ. Phải nhìn xuống tay mình tôi mới có câu trả lời thì ra trước khi tôi kịp lên kế hoạch cho bước chân đầu tiên hắn đã thực hiện ý đồ trước. Cánh tay tôi đang bị hắn giữ chặt, và đáng sợ nhất khi nơi này chính là phần còn lại của thế giới hay sao ấy. Chẳng bóng ma nào chịu lai vãng chứ nói gì là người.
..
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 5
------------------------
Để nghĩ lại xem nhé, tôi sẽ phải cư xử cho đúng như những gì mẹ đã dạy tôi. Trong trường hợp không thể kháng cự thì ta cứ thỏa hiệp với chúng và chờ đợi thời cơ ra tay thanh toán. Rất may là mẹ không viết truyện trinh thám, nếu không chắc bà chuyển sang thể loại kinh dị mấy hồi.
Quay trở lại vấn để của tôi, lúc này hắn đang cuộn tròn tôi trong hai cái gọng kìm thiếu lịch sự ấy. Cơ mà công nhận hắn có bàn tay thật nam tính, từng ngón dài và rộng, đủ để cho bất cứ một cô gái nhẹ dạ, mơ mộng nào nương tựa. Nhưng tôi mới đúng là đứa đại dở hơi. Trong cái hoàn cảnh trớ trêu thế này mà còn khen tay kẻ thù đẹp. Xin chúa trời tha cho cái giây phút xao lòng ngớ ngẩn của con nhé. Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác này, cảm giác nhìn thấy một đôi bàn tay êm ái như bàn tay của cha mình. Cứng cáp mà ấm áp vô cùng.
Bất chợt tôi muốn khóc, chẳng phải vì đau do tay hắn siết chặt mà vì ùa lại hồi ức khi tôi nắm lấy bàn tay cha bên giường bệnh. Chỉ trong vòng 3 tháng, căn bệnh ung thư gan đã khiến cha tôi kiệt quệ. Chưa một lần nào trong suốt 6 năm nay tôi dám nhớ lại bàn tay ấy, chưa một lần nào nhớ lại nụ cười trước lúc cha ra đi, chưa một lần nào hình dung cha lại rõ ràng như bây giờ. Đối với tôi và ngay với mẹ nữa đó là giấc mơ vĩnh viễn, chẳng ai trong chúng tôi muốn tỉnh giấc cả, và sẽ không bao giờ có một ngày tôi hối hận như hôm nay. Tôi đã đưa cả hai bàn tay mình lên chạm nhẹ vào tay ai đó, thật ra lúc này là ai với tôi cũng không quan trọng gì. Tôi muốn ôm cha vào lòng, ôm lấy bàn tay quen thuộc của cha, bàn tay luôn vẽ những bức tranh hiền hòa, bàn tay của người họa sĩ không chuyên và của người tài xế lái xe dày dạn phong sương... Ôi, bàn tay duy nhất còn đọng lại ở hồi ức của tôi. Tôi đã tựa má vào nó để mặc nước mắt chảy tràn.
-Con nhớ bố lắm.
Tôi đã thốt lên khi không còn cảm thấy đau ở cổ nữa. Hắn đã không còn ghì chặt lấy tôi từ phía sau, bàn tay ở cổ tôi cũng trở nên hiền hòa, dịu mát. Hình như con người có 15 phút trong ngày không được bình thường. Và tôi chắc rằng đó chính là 15 phút của tôi. Tôi muốn cái thời gian ấy kéo dài một chút, ít nhất hãy để tôi có đủ thời gian để nhớ lại tất cả những kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ...
-Có đủ cho cô mơ màng chưa?
Cả thân hình mới mềm nhũn vì yếu đuối của tôi bỗng căng lên cứng ngắc. Có đến vài giây tôi không xác định được tại sao mình lại đứng ở đây, tại sao quanh mình lại đầy bóng tối. Tôi vừa lùi ra xa vừa quay đầu lại để đối diện với hắn. Gã con trai tế nhị một cách không thể hiểu nổi khi yên lặng để dòng cảm xúc của tôi tuôn ra xối xả. Có nên tin hắn là loại người biết tôn trọng sự riêng tư không nhỉ?
-Đừng có nhìn người khác bằng ánh mắt nghi ngờ chứ. Tôi thật không tin cô háo sắc đến thế.
-Háo...háo sắc?
-Và xin cô đừng tỏ ra mình là một nàng trí thức. Ôm người ta chán chê rồi quay ra nhìn họ như nhìn mấy tên gian thần.
-Tôi... tôi đã ôm anh á?
-Cô tên gì thế?
-Hải... Hải Đường
-Bình tĩnh một chút nhé, thở nhẹ thôi, được rồi, đó đó...
Tôi không tin là mình đang làm theo sự chỉ đạo của một tên khủng bố đã đem đến nhà mình những lời đe dọa ấm ớ. Nhưng đúng là tôi đã thở rất gấp và phải nghe lời dẫn dắt của hắn mới bình tĩnh nổi. Có lẽ ít khi nào tôi được hâm nóng sự khó chịu của mình đến thế. Nói thật không tận hưởng cũng hơi phí của trời. Nhưng bản tính không biết phản ứng mạnh đã khiến tôi chọn giải pháp im lặng để chuồn mất.
Hắn nói vọng từ phía sau cứ như sợ bọn cá dưới hồ Vị Xuyên không nghe được. Tôi nhắm mắt bịt tai để âm thanh không lọt vào nhưng không hiểu sao vẫn bị xuyên thủng màng nhĩ:
-Hẹn gặp cô thủ thư khó tính ở thư viện ngày mai nhé. Chúc ngủ ngon.
-"Chủ nhật ngày mai, anh cứ đến đó một mình"
Nhưng không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì ai mà kiếp này tôi trả hết luôn trong một ngày như thế. Cái ngày chủ nhật đáng quyền rủa ấy như kéo tôi rơi từ lưng lửng trời xuống thẳng mặt đất.
------------------------
Để nghĩ lại xem nhé, tôi sẽ phải cư xử cho đúng như những gì mẹ đã dạy tôi. Trong trường hợp không thể kháng cự thì ta cứ thỏa hiệp với chúng và chờ đợi thời cơ ra tay thanh toán. Rất may là mẹ không viết truyện trinh thám, nếu không chắc bà chuyển sang thể loại kinh dị mấy hồi.
Quay trở lại vấn để của tôi, lúc này hắn đang cuộn tròn tôi trong hai cái gọng kìm thiếu lịch sự ấy. Cơ mà công nhận hắn có bàn tay thật nam tính, từng ngón dài và rộng, đủ để cho bất cứ một cô gái nhẹ dạ, mơ mộng nào nương tựa. Nhưng tôi mới đúng là đứa đại dở hơi. Trong cái hoàn cảnh trớ trêu thế này mà còn khen tay kẻ thù đẹp. Xin chúa trời tha cho cái giây phút xao lòng ngớ ngẩn của con nhé. Có lẽ đã lâu lắm rồi tôi không có cảm giác này, cảm giác nhìn thấy một đôi bàn tay êm ái như bàn tay của cha mình. Cứng cáp mà ấm áp vô cùng.
Bất chợt tôi muốn khóc, chẳng phải vì đau do tay hắn siết chặt mà vì ùa lại hồi ức khi tôi nắm lấy bàn tay cha bên giường bệnh. Chỉ trong vòng 3 tháng, căn bệnh ung thư gan đã khiến cha tôi kiệt quệ. Chưa một lần nào trong suốt 6 năm nay tôi dám nhớ lại bàn tay ấy, chưa một lần nào nhớ lại nụ cười trước lúc cha ra đi, chưa một lần nào hình dung cha lại rõ ràng như bây giờ. Đối với tôi và ngay với mẹ nữa đó là giấc mơ vĩnh viễn, chẳng ai trong chúng tôi muốn tỉnh giấc cả, và sẽ không bao giờ có một ngày tôi hối hận như hôm nay. Tôi đã đưa cả hai bàn tay mình lên chạm nhẹ vào tay ai đó, thật ra lúc này là ai với tôi cũng không quan trọng gì. Tôi muốn ôm cha vào lòng, ôm lấy bàn tay quen thuộc của cha, bàn tay luôn vẽ những bức tranh hiền hòa, bàn tay của người họa sĩ không chuyên và của người tài xế lái xe dày dạn phong sương... Ôi, bàn tay duy nhất còn đọng lại ở hồi ức của tôi. Tôi đã tựa má vào nó để mặc nước mắt chảy tràn.
-Con nhớ bố lắm.
Tôi đã thốt lên khi không còn cảm thấy đau ở cổ nữa. Hắn đã không còn ghì chặt lấy tôi từ phía sau, bàn tay ở cổ tôi cũng trở nên hiền hòa, dịu mát. Hình như con người có 15 phút trong ngày không được bình thường. Và tôi chắc rằng đó chính là 15 phút của tôi. Tôi muốn cái thời gian ấy kéo dài một chút, ít nhất hãy để tôi có đủ thời gian để nhớ lại tất cả những kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ...
-Có đủ cho cô mơ màng chưa?
Cả thân hình mới mềm nhũn vì yếu đuối của tôi bỗng căng lên cứng ngắc. Có đến vài giây tôi không xác định được tại sao mình lại đứng ở đây, tại sao quanh mình lại đầy bóng tối. Tôi vừa lùi ra xa vừa quay đầu lại để đối diện với hắn. Gã con trai tế nhị một cách không thể hiểu nổi khi yên lặng để dòng cảm xúc của tôi tuôn ra xối xả. Có nên tin hắn là loại người biết tôn trọng sự riêng tư không nhỉ?
-Đừng có nhìn người khác bằng ánh mắt nghi ngờ chứ. Tôi thật không tin cô háo sắc đến thế.
-Háo...háo sắc?
-Và xin cô đừng tỏ ra mình là một nàng trí thức. Ôm người ta chán chê rồi quay ra nhìn họ như nhìn mấy tên gian thần.
-Tôi... tôi đã ôm anh á?
-Cô tên gì thế?
-Hải... Hải Đường
-Bình tĩnh một chút nhé, thở nhẹ thôi, được rồi, đó đó...
Tôi không tin là mình đang làm theo sự chỉ đạo của một tên khủng bố đã đem đến nhà mình những lời đe dọa ấm ớ. Nhưng đúng là tôi đã thở rất gấp và phải nghe lời dẫn dắt của hắn mới bình tĩnh nổi. Có lẽ ít khi nào tôi được hâm nóng sự khó chịu của mình đến thế. Nói thật không tận hưởng cũng hơi phí của trời. Nhưng bản tính không biết phản ứng mạnh đã khiến tôi chọn giải pháp im lặng để chuồn mất.
Hắn nói vọng từ phía sau cứ như sợ bọn cá dưới hồ Vị Xuyên không nghe được. Tôi nhắm mắt bịt tai để âm thanh không lọt vào nhưng không hiểu sao vẫn bị xuyên thủng màng nhĩ:
-Hẹn gặp cô thủ thư khó tính ở thư viện ngày mai nhé. Chúc ngủ ngon.
-"Chủ nhật ngày mai, anh cứ đến đó một mình"
Nhưng không biết kiếp trước tôi mắc nợ gì ai mà kiếp này tôi trả hết luôn trong một ngày như thế. Cái ngày chủ nhật đáng quyền rủa ấy như kéo tôi rơi từ lưng lửng trời xuống thẳng mặt đất.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 6
---------------------------------
Buổi sáng chủ nhật, lẽ ra là 1 ngày nghỉ hiếm hoi. Thường thư viện TP đông nhất là vào những ngày nghỉ và tôi phải làm việc gấp đôi người khác khi họ thảnh thơi ngồi đọc sách. Nhưng hôm trước của cái ngày chủ nhật đáng nguyền rủa ấy (tức là thứ 7 đó) tôi đã nhận được 1 thông báo là không phải đi làm.
Nên lúc này 1 cuộc điện thoại khẩn bay thẳng đến giường của tôi khiến giấc ngủ bị quấy nhiễu thì tinh thần đâu tôi thoải mái cho nổi. Tôi bắt đầu bằng 1 từ Alô dài ngàn cây số. Đầu dây bên kia là giọng của chị Phương đồng nghiệp
-Hải Đường, sao hôm nay em không đi làm hả?
-Chị làm sao thế? Có thông báo là chủ nhật tuần này không mở cửa thư viện mà
-Trời đất. Chị mới bị giám đốc lôi ra chửi đây. Em còn thoải mái nằm ở nhà nữa?
Tôi ngồi bật dậy. Hình như tôi vẫn còn đang mơ. Tôi nằm trờ lại giường sau khi đã cúp máy. Chùm chăn lên đầu tôi lại phát điên với tiếng chuông điện thoại. Thế này thì đâu phải là tôi đang ngủ nữa?
-Alô
-Con bé này sao chị đang nói chuyện mà mày cúp máy hả?
-Ơ, ...à không, chị nói lại đi em chưa nghe gì hết.
-Đến thư viện ngay. Giờ này mà còn ngái ngủ?
Tôi choàng tỉnh và ngó lên đồng hồ. 9h30. Hay thật tôi đã ngủ 1 giấc dài nhất trong lịch sử của mình, và hoảng vía đi lo dọn dẹp lại cái dung nhan tổ quạ rồi phóng xe đạp như điên đến thư viện.
Trời ơi không phải chị Phương chơi hiểm tôi. Hội viên đang đầy ắp trong phòng đọc sách và kia nữa chị đồng nghiệp xinh đẹp của tôi đang chạy bán sống bán chết giữa 2 cái kệ sách để tìm cho họ những cuốn theo yêu cầu mà với tôi bây giờ là quái ác. Tôi lập tức chui vào cái nơi dành riêng cho thủ thư. Đằng sau cái bàn phân tách 2 thế giới với nhau là ông giám đốc thư viện lùn lùn béo béo, nhìn ông ấy giống hệt cái bánh bao chiên khét.
-Dạ, cháu ... cháu đến trễ.
-Cô đi về lập tức cho tôi.
-Cháu xin lỗi... tại hôm qua...
-Không cần biết lí do. Tôi bảo cô về lập tức.
Tôi chảy nước mắt tức thì. Chúa ơi, có các tiền tôi cũng không tin mình khóc ngon lành đến thế. Đầu tóc tôi bị gió và bụi ở đường làm cho sợ hãi mà bám chặt vào nhau. Có đến cả tấn bột giặt chắc gì nó đã trở về nguyên trạng. Nhưng vấn đề lúc này là ở đâu tôi lại có nhiều nước mắt đến thế. Nhìn tôi chắc chắn là thảm hại như 1 cái bánh bèo để từ hôm qua.
-Chú cho cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ không dám nữa.
Mấy cô bé học sinh trung học đang nhốn nháo hỏi sách. Chị Phương quay như chong chóng. Ông giám đốc thương tình mà để tôi chui vào giúp chị. Cứ ngỡ mình đã thoát nạn nhưng ngay khi tan ca tôi và chị Phương bị gọi lên phòng của cái bánh bao cháy. Tôi ghét ông ta từ cái nhìn đầu tiên. Một kẻ bụng phệ có xu hướng ăn bẩn.
-Hai cô ngồi xuống. Tôi có chuyện cần thông báo.
Chị Phương lôi cái ghế đến xệch 1 cái. Tôi há hốc mồm nhìn chị khinh khỉnh ngó giám đốc. Kể ra cái thái độ như thế là không lễ phép tí nào.
-Cô Phương đã biết rồi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại. Bắt đầu từ ngày mai, do lượng hội viên gần đây có tăng đáng kể nên yêu cầu về người thủ thư cũng phải thật chuyên nghiệp và có kỉ luật cao. Cô Phương trong vòng 1 tháng đã nghỉ không có lí do 2 buổi. Cô Đường thì nửa buổi ngày hôm nay. Chúng tôi đã có quyết định là thay 2 thủ thư mới....
-Xin lỗi, cháu tên Hải Đường, chứ không phải "Đường"
-Khác nhau sao?
-Hải Đường là 1 bông hoa, còn Đường chỉ cái nơi xe cộ qua lại.
Đến bây giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó tôi cũng bó tay với bản thân mình. Trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng ấy tôi còn thời gian bắt bẻ người khác về cái tên của mình nữa. Đến là khổ.
-Vâng, thưa cô "Hải Đường" và cô "Nhất Phương". Chúng tôi thông báo là kể từ ngày mai thư viện yêu cầu 2 cô nghỉ và giao công việc lại cho 2 người mới.
-Chú nói đột ngột như vậy hình như không có trách nhiệm. Và cháu đang nghi ngờ cháu bị gài cho nghỉ nửa buổi hôm nay. Thật là trùng hợp ngẫu nhiên khi tự nhiên cháu mới nghỉ lần đầu thì đã có thông báo là thay người. Sao lại khớp nhau 1 cách khó hiểu đến vậy?
-Cô "Hải Đường" quả không hổ danh là con gái của nhà văn. Câu nào cũng bắt bẻ được người khác. Nhưng chuyện cô nghỉ là sự thật. Và chúng tôi thay người cũng là sự thật. Các cô vẫn than vãn là làm việc ở thư viện khó lấy chồng là gì
Chị Phương đứng lên. Khuôn mặt lạnh tanh như que kem vừa mới lấy ra từ tủ. Ném cả 2 cái thẻ làm việc lên bàn. Chị ấy lấy trên cổ tôi từ lúc nào thể nhỉ? Và cái tiếng "bốp" 1 cái tôi không xác định được là chị vả vào mặt bàn hay vả vào mặt ông chủ đen khét
-Nghỉ thì nghỉ. Ông tưởng cái công việc này thích thú lắm sao? Ông thích thì cứ tự chôn vùi tuổi trẻ. Mà xin lỗi, ông còn quái gì tuổi trẻ đâu mà chôn vùi. Nói với đứa con gái không nên nết của ông là muốn làm thủ thư trước hết hãy có người yêu đi. Nếu không cũng giống như 2 bà cô ở đây đấy.
Nói xong chị kéo tay tôi lao thẳng ra khỏi cái căn phòng âm u ấy. Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng khá là thích thú về phản ứng của chị. Chúng tôi đã làm ở đây tuy không lâu nhưng cũng đủ có tình cảm với đống sách trong kho. Thú thật bảo tôi bỏ luôn thì tôi không nỡ.
-Chị biết chuyện này rồi à?
-Ừ. Con gái ông ấy muốn làm thủ thư
-Thật buồn cười. Cứ thích thì đuổi người khác như vậy sao? Cô ta là 1, còn ai nữa là 2 người?
-Nghe nói là con gái của bí thư Đảng ủy. Ối giời, nhức đầu.
Ra đến cổng chị Phương nổ máy về trứơc và hẹn tôi buổi tối đi đập phá mừng 1 ngày 2 đứa thất nghiệp. Nhưng có đáng để mừng đến thế không? Từ ngày mai tôi sẽ đi đâu vào những buổi sáng bình minh tươi đẹp?
-Aaaaaa
Tôi đưa tay chặn ngực để giữ lại quả tim yếu đuối của mình. Cứ đà này nó cũng đến bay ra khỏi ***g mất thôi. Cái gã khốn kiếp, trong 1 ngày đáng nguyền rủa lại xuất hiện như cái bao cát cho người ta trút giận
-Chuyện gì nữa đây? Lại là anh à?
-Tôi đã nói là hẹn cô vào ngày chủ nhật mà.
Tôi dắt hẳn xe xuống lòng đường. Lẳng lặng leo lên đạp như muốn chạy trốn. Của đáng tội, nhìn thấy gã tôi lại nhớ đến cái hành động kì quặc của mình hôm qua. Tha cho tôi đi, ông địa ơi. Ngày hôm nay đã dài lắm rồi.
-Khoan đã. Tôi đã nói xong đâu.
Giống cái tình cảnh của tối hôm qua. Nhưng khác nhau ở chỗ gã không kéo tay tôi lại mà kéo cái yên sau xe đạp đáng thương, cái mà người ta gọi nôm na là gác ba ga hay gì đó. Tôi chống chân xuống nhìn gã, lúc này gã có đẹp trai như tôi đã thấy không nhỉ? Đôi mắt khó tính và cái miệng hay cười đểu. Xấu đến mức muốn chết ngạt.
-Có chuyện gì nói nhanh. Tôi không có thời gian.
-Có gì đâu. Tôi chỉ muốn chia buồn vì cô mất việc.
-Việc gì đến anh? Mà thế quái nào thông tin rò rỉ nhanh thế?
-Đừng có ăn nói thô lỗ vậy chứ. Cô là 1 cô thủ thư, suốt ngày đối diện với sách. Không lẽ trong sách dạy cô cách nói chuyện với người lạ như vậy sao?
-Sách không dạy, nhưng anh có nghe câu "đi với bụt thì mặc áo cà sa còn đi với ma thì mặc áo giấy" không?
-Có, nhưng thiếu 1 câu nữa. Đi với tôi cô tốt nhất không mặc gì hết là đẹp tuyệt.
Tôi thở thật mạnh, dĩ nhiên rồi nếu không tôi sẽ ức đến mức tim ngừng đập mất. Thư viện thành phố cách chợ Hoàng Ngân chừng vài chục mét. Tôi dắt xe đi tà tà bên cạnh gã, biết thừa là nếu leo lên đạp thế nào cũng bị bàn tay bẩn thỉu của gã ghì lấy nó giống như đã từng ghì lấy tôi vậy. Nghĩ đến lại thêm lộn ruột. Tôi rẽ vào chợ, gã cũng lượn vào theo.
-Tôi có đắc tội gì với anh không?
-Có.
-Nhưng chúng ta không hề quen nhau.
-Tại cô quá cứng ngắc. Nếu cô đồng ý cho thằng bạn tôi làm thẻ, thì cô đã không bi đuổi việc.
-Bạn anh?
Tôi hơi ngờ ngợ. Cái cách viết lí lịch của gã rất giống với tên "chưa tất cả". Có khi nào....
Tôi hốt hoảng quay ngoắt sang, nhìn gã với ánh mắt mà sau này gã tả lại là giống như con hổ cái
-Anh nhúng tay vào việc này chỉ vì 1 tên vô chính phủ?
-Ăn nói cho cẩn thận cô em. Cái gì vô chính phủ?
Gã đưa tay nhéo mũi tôi. Có tin nổi không? Trời ơi tôi bị 1 tên chết tiệt như vậy nhéo mũi ngay trước mặt mọi người ở trong chợ. Thật không thể chịu nổi. Tôi muốn hét toáng lên để cho gã mất mặt nhưng trước khi gã mất mặt thì tôi đã chết vì xấu hổ rồi.
-Gặp lại sau nhé, cô thủ thư ... Đường phố.
Rồi, lúc này gã đã biến hẳn. Tôi muốn đổ vật ra đường thật.
---------------------------------
Buổi sáng chủ nhật, lẽ ra là 1 ngày nghỉ hiếm hoi. Thường thư viện TP đông nhất là vào những ngày nghỉ và tôi phải làm việc gấp đôi người khác khi họ thảnh thơi ngồi đọc sách. Nhưng hôm trước của cái ngày chủ nhật đáng nguyền rủa ấy (tức là thứ 7 đó) tôi đã nhận được 1 thông báo là không phải đi làm.
Nên lúc này 1 cuộc điện thoại khẩn bay thẳng đến giường của tôi khiến giấc ngủ bị quấy nhiễu thì tinh thần đâu tôi thoải mái cho nổi. Tôi bắt đầu bằng 1 từ Alô dài ngàn cây số. Đầu dây bên kia là giọng của chị Phương đồng nghiệp
-Hải Đường, sao hôm nay em không đi làm hả?
-Chị làm sao thế? Có thông báo là chủ nhật tuần này không mở cửa thư viện mà
-Trời đất. Chị mới bị giám đốc lôi ra chửi đây. Em còn thoải mái nằm ở nhà nữa?
Tôi ngồi bật dậy. Hình như tôi vẫn còn đang mơ. Tôi nằm trờ lại giường sau khi đã cúp máy. Chùm chăn lên đầu tôi lại phát điên với tiếng chuông điện thoại. Thế này thì đâu phải là tôi đang ngủ nữa?
-Alô
-Con bé này sao chị đang nói chuyện mà mày cúp máy hả?
-Ơ, ...à không, chị nói lại đi em chưa nghe gì hết.
-Đến thư viện ngay. Giờ này mà còn ngái ngủ?
Tôi choàng tỉnh và ngó lên đồng hồ. 9h30. Hay thật tôi đã ngủ 1 giấc dài nhất trong lịch sử của mình, và hoảng vía đi lo dọn dẹp lại cái dung nhan tổ quạ rồi phóng xe đạp như điên đến thư viện.
Trời ơi không phải chị Phương chơi hiểm tôi. Hội viên đang đầy ắp trong phòng đọc sách và kia nữa chị đồng nghiệp xinh đẹp của tôi đang chạy bán sống bán chết giữa 2 cái kệ sách để tìm cho họ những cuốn theo yêu cầu mà với tôi bây giờ là quái ác. Tôi lập tức chui vào cái nơi dành riêng cho thủ thư. Đằng sau cái bàn phân tách 2 thế giới với nhau là ông giám đốc thư viện lùn lùn béo béo, nhìn ông ấy giống hệt cái bánh bao chiên khét.
-Dạ, cháu ... cháu đến trễ.
-Cô đi về lập tức cho tôi.
-Cháu xin lỗi... tại hôm qua...
-Không cần biết lí do. Tôi bảo cô về lập tức.
Tôi chảy nước mắt tức thì. Chúa ơi, có các tiền tôi cũng không tin mình khóc ngon lành đến thế. Đầu tóc tôi bị gió và bụi ở đường làm cho sợ hãi mà bám chặt vào nhau. Có đến cả tấn bột giặt chắc gì nó đã trở về nguyên trạng. Nhưng vấn đề lúc này là ở đâu tôi lại có nhiều nước mắt đến thế. Nhìn tôi chắc chắn là thảm hại như 1 cái bánh bèo để từ hôm qua.
-Chú cho cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ không dám nữa.
Mấy cô bé học sinh trung học đang nhốn nháo hỏi sách. Chị Phương quay như chong chóng. Ông giám đốc thương tình mà để tôi chui vào giúp chị. Cứ ngỡ mình đã thoát nạn nhưng ngay khi tan ca tôi và chị Phương bị gọi lên phòng của cái bánh bao cháy. Tôi ghét ông ta từ cái nhìn đầu tiên. Một kẻ bụng phệ có xu hướng ăn bẩn.
-Hai cô ngồi xuống. Tôi có chuyện cần thông báo.
Chị Phương lôi cái ghế đến xệch 1 cái. Tôi há hốc mồm nhìn chị khinh khỉnh ngó giám đốc. Kể ra cái thái độ như thế là không lễ phép tí nào.
-Cô Phương đã biết rồi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc lại. Bắt đầu từ ngày mai, do lượng hội viên gần đây có tăng đáng kể nên yêu cầu về người thủ thư cũng phải thật chuyên nghiệp và có kỉ luật cao. Cô Phương trong vòng 1 tháng đã nghỉ không có lí do 2 buổi. Cô Đường thì nửa buổi ngày hôm nay. Chúng tôi đã có quyết định là thay 2 thủ thư mới....
-Xin lỗi, cháu tên Hải Đường, chứ không phải "Đường"
-Khác nhau sao?
-Hải Đường là 1 bông hoa, còn Đường chỉ cái nơi xe cộ qua lại.
Đến bây giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó tôi cũng bó tay với bản thân mình. Trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng ấy tôi còn thời gian bắt bẻ người khác về cái tên của mình nữa. Đến là khổ.
-Vâng, thưa cô "Hải Đường" và cô "Nhất Phương". Chúng tôi thông báo là kể từ ngày mai thư viện yêu cầu 2 cô nghỉ và giao công việc lại cho 2 người mới.
-Chú nói đột ngột như vậy hình như không có trách nhiệm. Và cháu đang nghi ngờ cháu bị gài cho nghỉ nửa buổi hôm nay. Thật là trùng hợp ngẫu nhiên khi tự nhiên cháu mới nghỉ lần đầu thì đã có thông báo là thay người. Sao lại khớp nhau 1 cách khó hiểu đến vậy?
-Cô "Hải Đường" quả không hổ danh là con gái của nhà văn. Câu nào cũng bắt bẻ được người khác. Nhưng chuyện cô nghỉ là sự thật. Và chúng tôi thay người cũng là sự thật. Các cô vẫn than vãn là làm việc ở thư viện khó lấy chồng là gì
Chị Phương đứng lên. Khuôn mặt lạnh tanh như que kem vừa mới lấy ra từ tủ. Ném cả 2 cái thẻ làm việc lên bàn. Chị ấy lấy trên cổ tôi từ lúc nào thể nhỉ? Và cái tiếng "bốp" 1 cái tôi không xác định được là chị vả vào mặt bàn hay vả vào mặt ông chủ đen khét
-Nghỉ thì nghỉ. Ông tưởng cái công việc này thích thú lắm sao? Ông thích thì cứ tự chôn vùi tuổi trẻ. Mà xin lỗi, ông còn quái gì tuổi trẻ đâu mà chôn vùi. Nói với đứa con gái không nên nết của ông là muốn làm thủ thư trước hết hãy có người yêu đi. Nếu không cũng giống như 2 bà cô ở đây đấy.
Nói xong chị kéo tay tôi lao thẳng ra khỏi cái căn phòng âm u ấy. Tôi hơi bất ngờ nhưng cũng khá là thích thú về phản ứng của chị. Chúng tôi đã làm ở đây tuy không lâu nhưng cũng đủ có tình cảm với đống sách trong kho. Thú thật bảo tôi bỏ luôn thì tôi không nỡ.
-Chị biết chuyện này rồi à?
-Ừ. Con gái ông ấy muốn làm thủ thư
-Thật buồn cười. Cứ thích thì đuổi người khác như vậy sao? Cô ta là 1, còn ai nữa là 2 người?
-Nghe nói là con gái của bí thư Đảng ủy. Ối giời, nhức đầu.
Ra đến cổng chị Phương nổ máy về trứơc và hẹn tôi buổi tối đi đập phá mừng 1 ngày 2 đứa thất nghiệp. Nhưng có đáng để mừng đến thế không? Từ ngày mai tôi sẽ đi đâu vào những buổi sáng bình minh tươi đẹp?
-Aaaaaa
Tôi đưa tay chặn ngực để giữ lại quả tim yếu đuối của mình. Cứ đà này nó cũng đến bay ra khỏi ***g mất thôi. Cái gã khốn kiếp, trong 1 ngày đáng nguyền rủa lại xuất hiện như cái bao cát cho người ta trút giận
-Chuyện gì nữa đây? Lại là anh à?
-Tôi đã nói là hẹn cô vào ngày chủ nhật mà.
Tôi dắt hẳn xe xuống lòng đường. Lẳng lặng leo lên đạp như muốn chạy trốn. Của đáng tội, nhìn thấy gã tôi lại nhớ đến cái hành động kì quặc của mình hôm qua. Tha cho tôi đi, ông địa ơi. Ngày hôm nay đã dài lắm rồi.
-Khoan đã. Tôi đã nói xong đâu.
Giống cái tình cảnh của tối hôm qua. Nhưng khác nhau ở chỗ gã không kéo tay tôi lại mà kéo cái yên sau xe đạp đáng thương, cái mà người ta gọi nôm na là gác ba ga hay gì đó. Tôi chống chân xuống nhìn gã, lúc này gã có đẹp trai như tôi đã thấy không nhỉ? Đôi mắt khó tính và cái miệng hay cười đểu. Xấu đến mức muốn chết ngạt.
-Có chuyện gì nói nhanh. Tôi không có thời gian.
-Có gì đâu. Tôi chỉ muốn chia buồn vì cô mất việc.
-Việc gì đến anh? Mà thế quái nào thông tin rò rỉ nhanh thế?
-Đừng có ăn nói thô lỗ vậy chứ. Cô là 1 cô thủ thư, suốt ngày đối diện với sách. Không lẽ trong sách dạy cô cách nói chuyện với người lạ như vậy sao?
-Sách không dạy, nhưng anh có nghe câu "đi với bụt thì mặc áo cà sa còn đi với ma thì mặc áo giấy" không?
-Có, nhưng thiếu 1 câu nữa. Đi với tôi cô tốt nhất không mặc gì hết là đẹp tuyệt.
Tôi thở thật mạnh, dĩ nhiên rồi nếu không tôi sẽ ức đến mức tim ngừng đập mất. Thư viện thành phố cách chợ Hoàng Ngân chừng vài chục mét. Tôi dắt xe đi tà tà bên cạnh gã, biết thừa là nếu leo lên đạp thế nào cũng bị bàn tay bẩn thỉu của gã ghì lấy nó giống như đã từng ghì lấy tôi vậy. Nghĩ đến lại thêm lộn ruột. Tôi rẽ vào chợ, gã cũng lượn vào theo.
-Tôi có đắc tội gì với anh không?
-Có.
-Nhưng chúng ta không hề quen nhau.
-Tại cô quá cứng ngắc. Nếu cô đồng ý cho thằng bạn tôi làm thẻ, thì cô đã không bi đuổi việc.
-Bạn anh?
Tôi hơi ngờ ngợ. Cái cách viết lí lịch của gã rất giống với tên "chưa tất cả". Có khi nào....
Tôi hốt hoảng quay ngoắt sang, nhìn gã với ánh mắt mà sau này gã tả lại là giống như con hổ cái
-Anh nhúng tay vào việc này chỉ vì 1 tên vô chính phủ?
-Ăn nói cho cẩn thận cô em. Cái gì vô chính phủ?
Gã đưa tay nhéo mũi tôi. Có tin nổi không? Trời ơi tôi bị 1 tên chết tiệt như vậy nhéo mũi ngay trước mặt mọi người ở trong chợ. Thật không thể chịu nổi. Tôi muốn hét toáng lên để cho gã mất mặt nhưng trước khi gã mất mặt thì tôi đã chết vì xấu hổ rồi.
-Gặp lại sau nhé, cô thủ thư ... Đường phố.
Rồi, lúc này gã đã biến hẳn. Tôi muốn đổ vật ra đường thật.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 7
-------------------
Bây giờ thì ở nhà ngoài việc đi chợ nấu cơm cùng với mấy chuyện vặt vãnh ra tôi chẳng biết phải làm gì. Tôi đã bị cho nghỉ việc được hơn 1 tuần và chân tay bắt đầu thấy nặng nề ra. Tôi đang béo lên thì phải.
Cái chung cư 5 tầng trên phố Trần Đăng Ninh mà tôi và mẹ đang sống nhìn tồi tệ hơn bất cứ sự tưởng tượng nào của bạn về cái gọi là nhà ở. Nhưng mẹ thì nhất nhất không chịu chuyển đi. Với mẹ nơi đó hình ảnh của cha đã là quá thân quen, những người hàng xóm tốt bụng cứ thi thoảng cãi nhau ỏm tỏi nhưng xong rồi thì đâu vào đấy. Nhà ai có công việc như đám cưới hay đám hiếu thì thế nào cũng hùa nhau làm cho nhiệt tình đến mức ồn ã.
Bỗng 1 ngày đẹp trời, đến mức chắc những đám mây cũng trở thành mấy hình thù quái dị trên nền xanh thẳm mà tôi đoán là bạn có thể nhìn rõ cả tầng ô zôn (nếu có sai thì cũng chẳng hề gì). Cái ngày tuyệt đẹp và tôi thì đang nấu bữa cơm chiều. Vài hạt nắng cuối cùng còn sót lại ở mái hiên. Cành Đinh Lăng nhà tôi cứ đong đưa như chọc tức với thời thế. Nó hiên ngang ở đó từ ngày tôi chưa chào đời.
Trong gian bếp chật hẹp (tôi không dám dự đoán là có được khoảng bốn mét vuông hay không) là tôi cùng với những mớ hỗn độn rau quả và ... bảy ngàn thịt bò để xào với giá đỗ. Tôi chỉ có hơn mười ngàn để chuẩn bị cho một bữa ăn, nên phải tính từng nghìn một. Chẳng thế mà tôi trở thành đứa keo kiệt lúc nào không biết. Nếu món rau có thịt bò xào thì thế nào món mặn cũng chỉ có đậu phụ rim cà chua. Mẹ nói ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Tôi cá là với mẹ ăn chỉ để sống, còn sống là để viết.
Như tôi đã nói hôm đó là một ngày đẹp trời đến nao lòng mà lại. Cái mảng vữa ở trong bếp rơi cái bộp xuống chảo rau tôi đang hí hửng trổ tài. Phải nói là nó rơi rất điệu, đúng ngay giữa chảo và dĩ nhiên từng mảnh vụn đã lẩn khuất ra toàn bộ diện tích cái chảo đáng thương. Nói một cách chính xác là tôi không cứu vãn nổi nữa. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra như chuyện thường ở huyện, nhưng thú thật trong cái tâm trạng bi đát này nó đến không đúng lúc tí nào. Tôi điên tiết đổ hết đi và nói với mẹ
-Hôm nay không có cơm đâu ạ.
-Sao thế? Con đi chợ rồi cơ mà.
-Nhưng con làm hỏng rồi.
Mẹ không hỏi nữa và buổi tối mẹ con tôi ăn mì gói. Mẹ chẳng phàn nàn gì, tôi cũng không giải thích thêm.
Và lúc này tôi cảm ơn cái ngày đẹp trời mĩ mãn ấy. Chúng tôi đang dọn nhà. Không cái gì hạnh phúc với tôi hơn. Tôi được thoát khỏi cái chuồng cọp mà mỗi ngày giặt đồ khi phơi quần áo ở hành lang thì thế nào đi từ ngoài đường cũng thấy hết cả những phụ tùng nho nhỏ, thật mất mỹ quan thành phố.
Ngôi nhà mẹ mua tuy nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách và dĩ nhiên công trình phụ cũng khá là sạch sẽ. Tôi hài lòng về nó bởi ít nhất thì ở đây tôi không phải chung toa lét với ai. Mỗi lần đi tắm cứ phải canh chừng xem thế giới xung quanh mình có tiếng động lạ nào hay không. Nhiều lúc nửa đêm muốn đi vệ sinh cũng phải cố sống cố chết nhịn cho đến sáng. Chịu không được thì phải đánh thức mẹ dậy để canh ma. Tôi ngán ngẩm cái cảnh thương tâm ấy lắm rồi. Và bây giờ chúng tôi đã có nhà mới. Mẹ viết lách nhiều nên chuyện tiền bạc chẳng đáng lo. Chỉ có điều mỗi lần cần viết mẹ lại quay về căn nhà ở chung cư để tìm nguồn cảm hứng.
Một tháng trôi qua, tôi vẫn ngoan ngoãn làm đứa con ngoan của mẹ. Bây giờ nghỉ việc đã thành thói quen, có lẽ tự nhiên bắt tôi đi làm thì tôi lại thấy lười biếng. Nhưng nếu cứ ru rú ở nhà thì thế nào mẹ cũng phát khóc lên cho xem.
-Đinh Lăng, con ra hiệu sách ở Trần Hưng Đạo mua cho mẹ xấp giấy.
Để tôi giải thích cho cái tên Đinh Lăng nhé. Ngày xưa khi sinh ra tôi, vào đúng 29 tết âm lịch. Bố vừa mang một cành Hải Đường ở chợ hoa về thì nghe tin mẹ lâm bồn. Tôi có tên Hải Đường trong khai sinh từ ngày đó. Nhưng mẹ nhất định không bao giờ gọi tôi như vậy. Tên của tôi được xác định theo từng cuốn tiểu thuyết của mẹ. Nghe nói mẹ đang viết 1 câu chuyện về những thanh niên không gia đình sống ở khu phố Đông A, nơi phức tạp đến mức chỉ nghe đến cái tên của nó là những bậc phụ huynh đáng kính của chúng ta đã cấm không cho con cái mình bén mảng. Và nữ chính của mẹ có tên là Đinh Lăng. Mẹ gọi tôi như thể sợ sẽ quên béng mất câu chuyện của mình.
Cách đây vài tháng tôi có cái tên là Tinh Vũ - một cô thôn nữ sặc mùi lãng mạn, nàng yêu cậu chủ con của trưởng thôn bên láng giềng nhưng rồi hai bên quá nhiều hiềm khích mà chẳng đến được với nhau. Tóm lại là 1 thiên tình sử đẫm lệ thương đau. Nghe nói câu chuyện ấy mẹ đổi lại cái tên từ Cô Thôn Nữ sang Chuyện Của Thôn và nó được khá nhiều các em gái tuổi cặp kê làm sách gối đầu giường. Nói thật tôi cũng chưa đọc nó 1 cách đầy đủ.
Rồi một lần ngớ ngẩn nào đó mẹ gán cho tôi cái mác là Hạnh "hận đời". Nghe chị Phương nói thì cô Hạnh này là một cô gái bán hoa, bất hạnh và đáng thương.
Thôi nhé, tôi không thể kể hết những cái tên mà mẹ đặt cho tôi. Đến giờ tôi cũng chẳng biết mình là ai khi ở nhà nữa. Tôi lúc này đang có tên là Đinh Lăng. Chắc lại một nàng tiểu thư con nhà giàu yêu phải anh chàng chơi bời lêu lổng nào đó. Đến mệt.
Tôi mang xấp giấy về cho mẹ. Cửa hiệu sách trên đường Trần Hưng Đạo không lớn nhưng mẹ thích giấy ở đó. Mặc dù cùng nhãn hiệu thì giấy ở đâu chẳng thế. Tôi lại nghe được câu chuyện là hồi xưa mẹ và cha quen nhau ở cái cửa hiệu sách ấy. Dẫu sao đi nữa từ nhà mới của tôi đến đó cũng không quá xa. Và tôi thì đang thất nghiệp.
Ngôi nhà của tôi nằm ở ngõ nhỏ một con đường nhỏ. Những cánh cửa cứ khóa trái im lìm. Hàng xóm của chúng tôi là những kẻ có thói quen nằm ngủ ở hàn băng giường. Họ chào hỏi chúng tôi khi chúng tôi chào hỏi họ trước. Thế đấy, tôi thích như vậy. Đỡ phải tốn thời gian cho những kẻ thích buôn dưa lê.
Trong lúc mẹ tiếp tục viết lách thì tôi đang cố gắng đến gấp đôi sức lực của mình để bắc cái dàn trồng hoa tigon. Hai cây đinh lăng cũng được mẹ mang theo đặt ở 2 bên bậu cửa. Cũng may nhà tôi có 1 khoảng sân nhỏ đủ để dựng được vài cái xe.
-"Uỳnh"..."Uỵch"....
Cái tiếng động khó chịu này đang phát ra từ ngôi nhà 5 tầng bên cạnh. Căn nhà hoành tráng nhất của khu phố bình dân. Tôi ngước mắt lên và trên hành lang nơi có cây hoa đại nở ra ngạt ngào hương thơm là một cô gái mặc cái váy ngắn cũn cỡn. Trời ơi, tôi nhìn thấy nguyên cặp đùi dài, trắng nõn của nàng. Đừng ai hỏi tôi đồ lót của cô ấy màu gì nhé. Tôi chẳng muốn tò mò đâu nhưng nó cứ đập thẳng vào mắt.
-Nếu ông không thả tôi ra, thì tôi sẽ nhảy xuống đất.
Á. Tôi lập tức dang ra xa. Mẹ ơi, nếu cô ta nhảy xuống thì thế nào cũng văng miểng vào tôi là cái chắc. Tôi không thích dính vào mấy cái chuyện khó ở này. Giọng của cô nàng vang lên nghe đáng sợ hơn cả âm thanh hoang dã tôi nghe thấy trong những cơn ác mộng.
-Thả tôi ra.
Cô nàng đang đưa tay đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Vặt từng bông hoa đại vàng ươm thả rơi lả tả xuống bậc thềm. Có tiếng người xì xào gì đó ở bên trong, tôi nghe chẳng rõ nhưng bằng cách nào đó cô ta đã im miệng lại. Tôi hoảng vía chạy vào nhà khi tay chân còn bám đầy đất cát. Chúa ơi, cuối cùng thì cái thứ ngôn ngữ chát chúa ấy cũng chấm dứt. Và ngôi nhà lại yên ả như thường.
-------------------
Bây giờ thì ở nhà ngoài việc đi chợ nấu cơm cùng với mấy chuyện vặt vãnh ra tôi chẳng biết phải làm gì. Tôi đã bị cho nghỉ việc được hơn 1 tuần và chân tay bắt đầu thấy nặng nề ra. Tôi đang béo lên thì phải.
Cái chung cư 5 tầng trên phố Trần Đăng Ninh mà tôi và mẹ đang sống nhìn tồi tệ hơn bất cứ sự tưởng tượng nào của bạn về cái gọi là nhà ở. Nhưng mẹ thì nhất nhất không chịu chuyển đi. Với mẹ nơi đó hình ảnh của cha đã là quá thân quen, những người hàng xóm tốt bụng cứ thi thoảng cãi nhau ỏm tỏi nhưng xong rồi thì đâu vào đấy. Nhà ai có công việc như đám cưới hay đám hiếu thì thế nào cũng hùa nhau làm cho nhiệt tình đến mức ồn ã.
Bỗng 1 ngày đẹp trời, đến mức chắc những đám mây cũng trở thành mấy hình thù quái dị trên nền xanh thẳm mà tôi đoán là bạn có thể nhìn rõ cả tầng ô zôn (nếu có sai thì cũng chẳng hề gì). Cái ngày tuyệt đẹp và tôi thì đang nấu bữa cơm chiều. Vài hạt nắng cuối cùng còn sót lại ở mái hiên. Cành Đinh Lăng nhà tôi cứ đong đưa như chọc tức với thời thế. Nó hiên ngang ở đó từ ngày tôi chưa chào đời.
Trong gian bếp chật hẹp (tôi không dám dự đoán là có được khoảng bốn mét vuông hay không) là tôi cùng với những mớ hỗn độn rau quả và ... bảy ngàn thịt bò để xào với giá đỗ. Tôi chỉ có hơn mười ngàn để chuẩn bị cho một bữa ăn, nên phải tính từng nghìn một. Chẳng thế mà tôi trở thành đứa keo kiệt lúc nào không biết. Nếu món rau có thịt bò xào thì thế nào món mặn cũng chỉ có đậu phụ rim cà chua. Mẹ nói ăn để sống chứ không phải sống để ăn. Tôi cá là với mẹ ăn chỉ để sống, còn sống là để viết.
Như tôi đã nói hôm đó là một ngày đẹp trời đến nao lòng mà lại. Cái mảng vữa ở trong bếp rơi cái bộp xuống chảo rau tôi đang hí hửng trổ tài. Phải nói là nó rơi rất điệu, đúng ngay giữa chảo và dĩ nhiên từng mảnh vụn đã lẩn khuất ra toàn bộ diện tích cái chảo đáng thương. Nói một cách chính xác là tôi không cứu vãn nổi nữa. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra như chuyện thường ở huyện, nhưng thú thật trong cái tâm trạng bi đát này nó đến không đúng lúc tí nào. Tôi điên tiết đổ hết đi và nói với mẹ
-Hôm nay không có cơm đâu ạ.
-Sao thế? Con đi chợ rồi cơ mà.
-Nhưng con làm hỏng rồi.
Mẹ không hỏi nữa và buổi tối mẹ con tôi ăn mì gói. Mẹ chẳng phàn nàn gì, tôi cũng không giải thích thêm.
Và lúc này tôi cảm ơn cái ngày đẹp trời mĩ mãn ấy. Chúng tôi đang dọn nhà. Không cái gì hạnh phúc với tôi hơn. Tôi được thoát khỏi cái chuồng cọp mà mỗi ngày giặt đồ khi phơi quần áo ở hành lang thì thế nào đi từ ngoài đường cũng thấy hết cả những phụ tùng nho nhỏ, thật mất mỹ quan thành phố.
Ngôi nhà mẹ mua tuy nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách và dĩ nhiên công trình phụ cũng khá là sạch sẽ. Tôi hài lòng về nó bởi ít nhất thì ở đây tôi không phải chung toa lét với ai. Mỗi lần đi tắm cứ phải canh chừng xem thế giới xung quanh mình có tiếng động lạ nào hay không. Nhiều lúc nửa đêm muốn đi vệ sinh cũng phải cố sống cố chết nhịn cho đến sáng. Chịu không được thì phải đánh thức mẹ dậy để canh ma. Tôi ngán ngẩm cái cảnh thương tâm ấy lắm rồi. Và bây giờ chúng tôi đã có nhà mới. Mẹ viết lách nhiều nên chuyện tiền bạc chẳng đáng lo. Chỉ có điều mỗi lần cần viết mẹ lại quay về căn nhà ở chung cư để tìm nguồn cảm hứng.
Một tháng trôi qua, tôi vẫn ngoan ngoãn làm đứa con ngoan của mẹ. Bây giờ nghỉ việc đã thành thói quen, có lẽ tự nhiên bắt tôi đi làm thì tôi lại thấy lười biếng. Nhưng nếu cứ ru rú ở nhà thì thế nào mẹ cũng phát khóc lên cho xem.
-Đinh Lăng, con ra hiệu sách ở Trần Hưng Đạo mua cho mẹ xấp giấy.
Để tôi giải thích cho cái tên Đinh Lăng nhé. Ngày xưa khi sinh ra tôi, vào đúng 29 tết âm lịch. Bố vừa mang một cành Hải Đường ở chợ hoa về thì nghe tin mẹ lâm bồn. Tôi có tên Hải Đường trong khai sinh từ ngày đó. Nhưng mẹ nhất định không bao giờ gọi tôi như vậy. Tên của tôi được xác định theo từng cuốn tiểu thuyết của mẹ. Nghe nói mẹ đang viết 1 câu chuyện về những thanh niên không gia đình sống ở khu phố Đông A, nơi phức tạp đến mức chỉ nghe đến cái tên của nó là những bậc phụ huynh đáng kính của chúng ta đã cấm không cho con cái mình bén mảng. Và nữ chính của mẹ có tên là Đinh Lăng. Mẹ gọi tôi như thể sợ sẽ quên béng mất câu chuyện của mình.
Cách đây vài tháng tôi có cái tên là Tinh Vũ - một cô thôn nữ sặc mùi lãng mạn, nàng yêu cậu chủ con của trưởng thôn bên láng giềng nhưng rồi hai bên quá nhiều hiềm khích mà chẳng đến được với nhau. Tóm lại là 1 thiên tình sử đẫm lệ thương đau. Nghe nói câu chuyện ấy mẹ đổi lại cái tên từ Cô Thôn Nữ sang Chuyện Của Thôn và nó được khá nhiều các em gái tuổi cặp kê làm sách gối đầu giường. Nói thật tôi cũng chưa đọc nó 1 cách đầy đủ.
Rồi một lần ngớ ngẩn nào đó mẹ gán cho tôi cái mác là Hạnh "hận đời". Nghe chị Phương nói thì cô Hạnh này là một cô gái bán hoa, bất hạnh và đáng thương.
Thôi nhé, tôi không thể kể hết những cái tên mà mẹ đặt cho tôi. Đến giờ tôi cũng chẳng biết mình là ai khi ở nhà nữa. Tôi lúc này đang có tên là Đinh Lăng. Chắc lại một nàng tiểu thư con nhà giàu yêu phải anh chàng chơi bời lêu lổng nào đó. Đến mệt.
Tôi mang xấp giấy về cho mẹ. Cửa hiệu sách trên đường Trần Hưng Đạo không lớn nhưng mẹ thích giấy ở đó. Mặc dù cùng nhãn hiệu thì giấy ở đâu chẳng thế. Tôi lại nghe được câu chuyện là hồi xưa mẹ và cha quen nhau ở cái cửa hiệu sách ấy. Dẫu sao đi nữa từ nhà mới của tôi đến đó cũng không quá xa. Và tôi thì đang thất nghiệp.
Ngôi nhà của tôi nằm ở ngõ nhỏ một con đường nhỏ. Những cánh cửa cứ khóa trái im lìm. Hàng xóm của chúng tôi là những kẻ có thói quen nằm ngủ ở hàn băng giường. Họ chào hỏi chúng tôi khi chúng tôi chào hỏi họ trước. Thế đấy, tôi thích như vậy. Đỡ phải tốn thời gian cho những kẻ thích buôn dưa lê.
Trong lúc mẹ tiếp tục viết lách thì tôi đang cố gắng đến gấp đôi sức lực của mình để bắc cái dàn trồng hoa tigon. Hai cây đinh lăng cũng được mẹ mang theo đặt ở 2 bên bậu cửa. Cũng may nhà tôi có 1 khoảng sân nhỏ đủ để dựng được vài cái xe.
-"Uỳnh"..."Uỵch"....
Cái tiếng động khó chịu này đang phát ra từ ngôi nhà 5 tầng bên cạnh. Căn nhà hoành tráng nhất của khu phố bình dân. Tôi ngước mắt lên và trên hành lang nơi có cây hoa đại nở ra ngạt ngào hương thơm là một cô gái mặc cái váy ngắn cũn cỡn. Trời ơi, tôi nhìn thấy nguyên cặp đùi dài, trắng nõn của nàng. Đừng ai hỏi tôi đồ lót của cô ấy màu gì nhé. Tôi chẳng muốn tò mò đâu nhưng nó cứ đập thẳng vào mắt.
-Nếu ông không thả tôi ra, thì tôi sẽ nhảy xuống đất.
Á. Tôi lập tức dang ra xa. Mẹ ơi, nếu cô ta nhảy xuống thì thế nào cũng văng miểng vào tôi là cái chắc. Tôi không thích dính vào mấy cái chuyện khó ở này. Giọng của cô nàng vang lên nghe đáng sợ hơn cả âm thanh hoang dã tôi nghe thấy trong những cơn ác mộng.
-Thả tôi ra.
Cô nàng đang đưa tay đập mạnh vào cánh cửa gỗ. Vặt từng bông hoa đại vàng ươm thả rơi lả tả xuống bậc thềm. Có tiếng người xì xào gì đó ở bên trong, tôi nghe chẳng rõ nhưng bằng cách nào đó cô ta đã im miệng lại. Tôi hoảng vía chạy vào nhà khi tay chân còn bám đầy đất cát. Chúa ơi, cuối cùng thì cái thứ ngôn ngữ chát chúa ấy cũng chấm dứt. Và ngôi nhà lại yên ả như thường.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 8
------------------------
Mẹ đi họp nhóm bạn học cũ. Tôi ở nhà một mình nên chẳng thiết nấu nướng cho mệt. Dại gì không nằm dài một ngày để thưởng thức cảm giác tự do dân chủ. Tôi tên là Hải Đừơng, ít nhất thì lúc này không có ai gọi tôi là Đinh Lăng nữa. Dù thú thật là tôi mê tên Lăng muốn chết đi sống lại. Nhưng không sao, tôi thề rằng đứa con gái đầu lòng của mình sẽ có tên như thế.
Để tôi nghĩ xem nên là Bằng Lăng hay là Đinh Lăng nhỉ? Bằng Lăng nghe buồn quá, với lại tôi ghét cay ghét đắng 1 cô người mẫu có cái tên như vậy. Đinh Lăng thì có vẻ hơi cứng, sợ là nó sẽ khó lấy chồng.
-Xin lỗi, cho tôi ra khỏi nhà.
Oái, chuyện quái quỷ gì thế này? Sao tự nhiên từ sân thượng nhà tôi nhảy xổ xuống được một con người thế? Tôi đứng hẳn người lên nhìn cô ta trân chối. Đúng là cô gái hôm qua đứng lên lan can hò hét đòi thoát thân. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện cô ta đột nhập vào nhà tôi? Mà bằng cách nào cơ chứ?
-Ơ, ...ấy là ai thế? Sao ... sao...
-Tôi có phải ma đâu mà sợ đến vậy?
-Nhưng, ấy ở đâu chui ra mới được chứ?
-Ở sân thượng nhà ... ấy.
Cô ta nhại lại giọng tôi, cái giọng như cố tình kéo dài để khiến tôi thấy xấu hổ về cái cách xưng hô hơi chuối của mình. Khỉ thật, không lẽ tôi gọi cô ta là chị trong khi cô ta chắc gì đã cỡ tuổi tôi? Nhưng gọi là em thì có vẻ như thiếu lịch sự, mà việc quái gì tôi phải đau đầu với mấy chuyện xưng hô nhỉ? Cứ cô - tôi cho xong.
-Sao cô lại trèo qua sân thượng nhà tôi.
-Nói dài dòng mất thời gian. Mở cửa ra cho tôi ra ngoài.
-Hay thật đấy, tôi có thể đưa cô ra tòa với tội danh ... đột nhập gia cư bất hợp pháp.
-Cô giống hệt mấy bà thủ thư khó tính ở thư viện trường. Hoặc cô mở cửa cho tôi ra hoặc là tôi sẽ phá khóa.
Hy vọng cô ta không phải là 1 kẻ thô lỗ nếu không thì chắc không chỉ cái khóa bị phá mà mặt tôi cũng có nguy cơ lệch sang 1 bên bởi cái tát. Tôi luống ca luống cuống chạy ra mở cổng sắt. Cô ta lao ra ngoài như tên lửa và không quên bỏ lại 1 câu nói
-Cô mới dọn về đây nên từ từ thích ứng. Sẽ có nhiều lần như thế này đấy.
Trên đời có còn cái gọi là lí lẽ nữa hay không? Cái cô nàng kia, ăn mặc 1 cách khó coi, tôi không khó tính trong cách chọn đồ nhưng ít nhất cũng bị dị ứng với mấy cái quần soọc ngắn đến mức hở cả 1 chút của vòng 3, chiếc áo dây kéo mãi cũng chẳng chạm được đến rốn. Bằng một hình ảnh thiếu thiện cảm như vậy mà cô ta còn dám ra ngoài đường sao? Thật là con gái thời nay.
Ý khoan, vừa rồi cô ta nói tôi giống hệt 1 bà thủ thư khó tính trong trường. Thật là quá quắt, sao tôi lại phản ứng chậm đến vậy? Cái ngữ cô ta mà bẻ được khóa của nhà tôi sao? Cô ta trốn nhà nhảy từ hành lang tầng 2 xuống cái sân thượng tôi phơi đầy sống áo, và lẽ ra phải năn nỉ tôi để được thông cảm, thậm chí bịa ra cái hoàn cảnh thương tâm nào đó để tôi mủi lòng cũng được. Đằng này cô ta đã lớn tiếng chỉ đạo tôi.
Càng nghĩ càng điên, tôi đưa 2 tay đấm mạnh vào tường. Cái tường chả việc gì nhưng tay tôi thì ê ẩm.
..........................
Tôi rất không hiểu 1 vấn đề, có lẽ cái vấn đề này không chỉ của 1 mình tôi. Nghĩa là ngay từ khi còn bé tí, tôi đã có rất nhiều ý tưởng và mong muốn thực hiện nó nhưng ngại bắt tay vào làm. Hoặc có nhiều lời muốn nói với ai đấy nhưng rồi cũng lên tiếng không nổi. Giống như lúc này tôi nghĩ nếu gặp lại cô ta, tôi sẽ cho cô ta 1 trận vì cái tội coi thường người khác quá đáng, hoặc cùng lắm thì tôi cũng bắt cô ta phải nghe mình đòi lại công bằng. Thủ thư thì đã sao? Khó tính ở chỗ nào cơ chứ? Tôi mà khó tính trên đời này còn ai dễ tính hơn?
Tôi thích mọi thứ trong nhà phải được sắp xếp một cách hợp lí thì có gì là sai? Thế cái đồng hồ báo thức lại được để trên giường à? Rồi đôi khi vô tình lúc ngủ chúng ta sẽ đè lên cái nút chuông và nó cũng vô tình quên báo thức luôn, khối chuyện có thể xảy ra trong cái thời điểm mà mình còn đang mơ ấy, giả dụ như chuyện tôi bị đuổi việc chẳng hạn mặc dù lần đó không liên quan đến đồng hồ. Và sách vở chẳng lẽ lại được vất la liệt ở những nơi có thể khiến chúng nhàu nát, hay nên mang vào bếp để vừa đọc vừa nấu ăn, dễ khiến giấy dính dầu mỡ thì trông đẹp hết biết, tôi đã nhắc mẹ hơn 1 lần về việc mang báo chí vào nhà vệ sinh ngồi, mấy tờ báo đó mẹ độc quyền sử dụng luôn.
Ai cũng cần có 1 cuộc sống ngăn nắp, tôi thích sự gọn gàng. Cái căn nhà cũ nát kia, đã không ít lần tôi phát ốm lên vì bản thảo của mẹ bay lả tả khắp nhà. Nhưng ốm thì tự mua thuốc mà uống. Tôi chẳng dám cằn nhằn gì. Mẹ tôi không giống như người khác.
"Cô ta mà đi qua đây thì thế nào mình cũng bắt cô ta xin lỗi mình". Tôi nghĩ được đến đó và cố ý mở cổng chờ. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy cô ta đâu. Thế buổi trưa cô ta không về nhà ăn cơm à? Ăn đồ trong quán sẽ không sạch sẽ...
-Mở cửa sẵn để chờ tôi đấy à?
Tôi vừa mút đống mì còn lại vào miệng, vừa ú ớ muốn nói mà nói không lên lời, cô ta... cái con người tự nhiên như ruồi kia đang tiến thẳng vào nhà tôi và từ từ đi lên bậc thang dẫn đến sân thượng. Tôi chết nghẹn đống mì ở cổ họng mà vẫn không thể nói hết ý của mình. Trời ơi, giờ tôi đã hiểu thế nào gọi là uất đến cổ.
Cố sống cố chết để nuốt gọn đống mì, tôi chạy theo cô ta lên đến tận cái nơi mà mặt trời chiếu những tia thẳng đứng, đủ để héo úa bất cứ một bông hoa Hải Đường nào.
-Khoan đã... ít nhất cô cũng nên cho tôi biết chuyện gì xảy ra với ngôi nhà của mình chứ?
-Chuyện gì xảy ra với nhà của cô?
Cô ta bình thản trèo sang lan can nhà mình. Đứng đó nhìn tôi với cặp mắt lạnh như que kem Tràng Tiền vào 1 ngày đông chí cực hàn.
-Cô còn hỏi được như vậy nữa sao? Cô dùng nhà tôi như 1 nơi để thực hiện ý đồ đen tối.
-Tôi hỏi nhé.
-Hỏi đi.
-Cô đọc bao nhiêu cuốn sách rồi thế?
-Chuyện đó liên quan gì đến cô?
-Trí tưởng tượng của cô phong phú quá đấy. Tôi chỉ là không thích đi đường chính, thì tôi chọn đường phụ.
-Nhưng cô cũng nên nói một câu cho phải phép chứ?
-Chuyện phép tắc cô nên trao đổi với cha mẹ tôi vậy. Xin lỗi nhá, tôi chuẩn bị phải ăn cơm.
Và ngay tức khắc tôi nghe thấy tiếng gọi vọng lên từ nhà dưới của ngôi nhà màu hồng đầy ấm áp kia
-Hân ơi, xuống ăn cơm đi con.
Cô ta nhìn tôi 1 cái và nhún vai quay lưng. Xong. Cuối cùng tôi cũng chẳng nói được những điều cần nói. Tôi rất hay bị như vậy và càng ngày sự ức chế của tôi càng lớn. Giống như tích tiểu thành đại ấy. Lúc này nó to bằng cái cây hoa đại của nhà cô ta.
...
------------------------
Mẹ đi họp nhóm bạn học cũ. Tôi ở nhà một mình nên chẳng thiết nấu nướng cho mệt. Dại gì không nằm dài một ngày để thưởng thức cảm giác tự do dân chủ. Tôi tên là Hải Đừơng, ít nhất thì lúc này không có ai gọi tôi là Đinh Lăng nữa. Dù thú thật là tôi mê tên Lăng muốn chết đi sống lại. Nhưng không sao, tôi thề rằng đứa con gái đầu lòng của mình sẽ có tên như thế.
Để tôi nghĩ xem nên là Bằng Lăng hay là Đinh Lăng nhỉ? Bằng Lăng nghe buồn quá, với lại tôi ghét cay ghét đắng 1 cô người mẫu có cái tên như vậy. Đinh Lăng thì có vẻ hơi cứng, sợ là nó sẽ khó lấy chồng.
-Xin lỗi, cho tôi ra khỏi nhà.
Oái, chuyện quái quỷ gì thế này? Sao tự nhiên từ sân thượng nhà tôi nhảy xổ xuống được một con người thế? Tôi đứng hẳn người lên nhìn cô ta trân chối. Đúng là cô gái hôm qua đứng lên lan can hò hét đòi thoát thân. Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện cô ta đột nhập vào nhà tôi? Mà bằng cách nào cơ chứ?
-Ơ, ...ấy là ai thế? Sao ... sao...
-Tôi có phải ma đâu mà sợ đến vậy?
-Nhưng, ấy ở đâu chui ra mới được chứ?
-Ở sân thượng nhà ... ấy.
Cô ta nhại lại giọng tôi, cái giọng như cố tình kéo dài để khiến tôi thấy xấu hổ về cái cách xưng hô hơi chuối của mình. Khỉ thật, không lẽ tôi gọi cô ta là chị trong khi cô ta chắc gì đã cỡ tuổi tôi? Nhưng gọi là em thì có vẻ như thiếu lịch sự, mà việc quái gì tôi phải đau đầu với mấy chuyện xưng hô nhỉ? Cứ cô - tôi cho xong.
-Sao cô lại trèo qua sân thượng nhà tôi.
-Nói dài dòng mất thời gian. Mở cửa ra cho tôi ra ngoài.
-Hay thật đấy, tôi có thể đưa cô ra tòa với tội danh ... đột nhập gia cư bất hợp pháp.
-Cô giống hệt mấy bà thủ thư khó tính ở thư viện trường. Hoặc cô mở cửa cho tôi ra hoặc là tôi sẽ phá khóa.
Hy vọng cô ta không phải là 1 kẻ thô lỗ nếu không thì chắc không chỉ cái khóa bị phá mà mặt tôi cũng có nguy cơ lệch sang 1 bên bởi cái tát. Tôi luống ca luống cuống chạy ra mở cổng sắt. Cô ta lao ra ngoài như tên lửa và không quên bỏ lại 1 câu nói
-Cô mới dọn về đây nên từ từ thích ứng. Sẽ có nhiều lần như thế này đấy.
Trên đời có còn cái gọi là lí lẽ nữa hay không? Cái cô nàng kia, ăn mặc 1 cách khó coi, tôi không khó tính trong cách chọn đồ nhưng ít nhất cũng bị dị ứng với mấy cái quần soọc ngắn đến mức hở cả 1 chút của vòng 3, chiếc áo dây kéo mãi cũng chẳng chạm được đến rốn. Bằng một hình ảnh thiếu thiện cảm như vậy mà cô ta còn dám ra ngoài đường sao? Thật là con gái thời nay.
Ý khoan, vừa rồi cô ta nói tôi giống hệt 1 bà thủ thư khó tính trong trường. Thật là quá quắt, sao tôi lại phản ứng chậm đến vậy? Cái ngữ cô ta mà bẻ được khóa của nhà tôi sao? Cô ta trốn nhà nhảy từ hành lang tầng 2 xuống cái sân thượng tôi phơi đầy sống áo, và lẽ ra phải năn nỉ tôi để được thông cảm, thậm chí bịa ra cái hoàn cảnh thương tâm nào đó để tôi mủi lòng cũng được. Đằng này cô ta đã lớn tiếng chỉ đạo tôi.
Càng nghĩ càng điên, tôi đưa 2 tay đấm mạnh vào tường. Cái tường chả việc gì nhưng tay tôi thì ê ẩm.
..........................
Tôi rất không hiểu 1 vấn đề, có lẽ cái vấn đề này không chỉ của 1 mình tôi. Nghĩa là ngay từ khi còn bé tí, tôi đã có rất nhiều ý tưởng và mong muốn thực hiện nó nhưng ngại bắt tay vào làm. Hoặc có nhiều lời muốn nói với ai đấy nhưng rồi cũng lên tiếng không nổi. Giống như lúc này tôi nghĩ nếu gặp lại cô ta, tôi sẽ cho cô ta 1 trận vì cái tội coi thường người khác quá đáng, hoặc cùng lắm thì tôi cũng bắt cô ta phải nghe mình đòi lại công bằng. Thủ thư thì đã sao? Khó tính ở chỗ nào cơ chứ? Tôi mà khó tính trên đời này còn ai dễ tính hơn?
Tôi thích mọi thứ trong nhà phải được sắp xếp một cách hợp lí thì có gì là sai? Thế cái đồng hồ báo thức lại được để trên giường à? Rồi đôi khi vô tình lúc ngủ chúng ta sẽ đè lên cái nút chuông và nó cũng vô tình quên báo thức luôn, khối chuyện có thể xảy ra trong cái thời điểm mà mình còn đang mơ ấy, giả dụ như chuyện tôi bị đuổi việc chẳng hạn mặc dù lần đó không liên quan đến đồng hồ. Và sách vở chẳng lẽ lại được vất la liệt ở những nơi có thể khiến chúng nhàu nát, hay nên mang vào bếp để vừa đọc vừa nấu ăn, dễ khiến giấy dính dầu mỡ thì trông đẹp hết biết, tôi đã nhắc mẹ hơn 1 lần về việc mang báo chí vào nhà vệ sinh ngồi, mấy tờ báo đó mẹ độc quyền sử dụng luôn.
Ai cũng cần có 1 cuộc sống ngăn nắp, tôi thích sự gọn gàng. Cái căn nhà cũ nát kia, đã không ít lần tôi phát ốm lên vì bản thảo của mẹ bay lả tả khắp nhà. Nhưng ốm thì tự mua thuốc mà uống. Tôi chẳng dám cằn nhằn gì. Mẹ tôi không giống như người khác.
"Cô ta mà đi qua đây thì thế nào mình cũng bắt cô ta xin lỗi mình". Tôi nghĩ được đến đó và cố ý mở cổng chờ. Nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy cô ta đâu. Thế buổi trưa cô ta không về nhà ăn cơm à? Ăn đồ trong quán sẽ không sạch sẽ...
-Mở cửa sẵn để chờ tôi đấy à?
Tôi vừa mút đống mì còn lại vào miệng, vừa ú ớ muốn nói mà nói không lên lời, cô ta... cái con người tự nhiên như ruồi kia đang tiến thẳng vào nhà tôi và từ từ đi lên bậc thang dẫn đến sân thượng. Tôi chết nghẹn đống mì ở cổ họng mà vẫn không thể nói hết ý của mình. Trời ơi, giờ tôi đã hiểu thế nào gọi là uất đến cổ.
Cố sống cố chết để nuốt gọn đống mì, tôi chạy theo cô ta lên đến tận cái nơi mà mặt trời chiếu những tia thẳng đứng, đủ để héo úa bất cứ một bông hoa Hải Đường nào.
-Khoan đã... ít nhất cô cũng nên cho tôi biết chuyện gì xảy ra với ngôi nhà của mình chứ?
-Chuyện gì xảy ra với nhà của cô?
Cô ta bình thản trèo sang lan can nhà mình. Đứng đó nhìn tôi với cặp mắt lạnh như que kem Tràng Tiền vào 1 ngày đông chí cực hàn.
-Cô còn hỏi được như vậy nữa sao? Cô dùng nhà tôi như 1 nơi để thực hiện ý đồ đen tối.
-Tôi hỏi nhé.
-Hỏi đi.
-Cô đọc bao nhiêu cuốn sách rồi thế?
-Chuyện đó liên quan gì đến cô?
-Trí tưởng tượng của cô phong phú quá đấy. Tôi chỉ là không thích đi đường chính, thì tôi chọn đường phụ.
-Nhưng cô cũng nên nói một câu cho phải phép chứ?
-Chuyện phép tắc cô nên trao đổi với cha mẹ tôi vậy. Xin lỗi nhá, tôi chuẩn bị phải ăn cơm.
Và ngay tức khắc tôi nghe thấy tiếng gọi vọng lên từ nhà dưới của ngôi nhà màu hồng đầy ấm áp kia
-Hân ơi, xuống ăn cơm đi con.
Cô ta nhìn tôi 1 cái và nhún vai quay lưng. Xong. Cuối cùng tôi cũng chẳng nói được những điều cần nói. Tôi rất hay bị như vậy và càng ngày sự ức chế của tôi càng lớn. Giống như tích tiểu thành đại ấy. Lúc này nó to bằng cái cây hoa đại của nhà cô ta.
...
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 9
------------------------------
Thư viện thành phố luôn đóng cửa vào 2 ngày đầu tuần. Bây giờ nhà tôi chỉ cách nó một ngã tư phố. Mẹ có thói quen đi bộ vào buổi sáng. Cứ từ nhà đến hồ Vị Xuyên rồi từ hồ quay trở về nhà. Dĩ nhiên con đường dẫn đến hồ cũng có thể đi ngang qua Lê Hồng Phong, mà cái thư viện đáng ghét kia lại nằm chềnh ềnh trên con đường đó. Tôi bị mẹ lôi đầu dậy sớm để cùng tập cho gân cốt thư giãn, chẳng hiểu người ta thế nào chứ khỏe đâu không thấy, tôi càng tập càng thấy mệt.
Tôi đi qua cái sinh nhật một cách vô hồn và trống rỗng. Lịch trên của ngày 29 tết cách đây 22 năm ấy lại trùng ngay vào lễ tình nhân dở hơi. Thật là chán ngắt và tẻ nhạt, năm nay cũng thế nó trôi qua tuồn tuột như bị ai đó bôi cho cả tấn mỡ lợn. Và tôi nhớ không lầm thì hôm ấy mẹ mua cho tôi một cái áo lót hiệu Triumph và đôi quần hiệu Vera. Nghe mẹ giải thích thì áo của Triumph nhìn dễ thương nhưng quần của nó quá sexy, và vì thế sự kết hợp sẽ trở nên hài hòa. Vâng, mẹ nói thế thì tôi biết thế.
Chúng tôi đi qua thư viện. Cửa đóng im ỉm, hôm nay là thứ 2 và nó sẽ còn đóng thêm 1 ngày nữa là cái chắc. Không hiểu 2 cô thủ thư mới làm việc thế nào nhỉ? Họ có biết cách sắp xếp cho hợp lí những cuốn sách cùng chủ đề hay cùng tác giả không?
-Mẹ về trước đi, con vào chợ Hoàng Ngân mua đồ về nấu đồ ăn sáng cho mẹ.
-Thôi rắc rối làm gì, con cứ mua phở hay cái gì lỏng lỏng ăn cho xong.
Tôi dừng chân, mẹ vẫn tiếp tục bước, chợt tôi có ý nghĩ giá như tự nhiên tôi biến mất chắc mẹ cũng chẳng có thời gian thắc mắc. Mẹ đi như thể tôi chẳng hề tồn tại bên cạnh ấy. Tôi quay lưng để đi vào chợ. Lúc này trời tờ mờ sáng nên đồ ăn không nhiều. Tôi thích làm cái gì đó cho mẹ, ví dụ như chiên 1 quả trứng để mẹ ăn với bánh mì cùng một ít nước sốt đặc từ cà chua và những thứ linh tinh rau xà lách. Nhưng mẹ nói ăn cho đơn giản nên tôi mua cháo sườn.
Mang hai hộp cháo đi về nhà, nhưng chưa bước chân vào ngõ tôi đã nghe thấy giọng nói của cô Hân hàng xóm. Hình như cô nàng trở nên dịu dàng hơn bất cứ sự hiện diện nào trước đó của mình mà tôi bắt gặp.
-Anh về đi. Trưa nay em đến.
-Không phải em bị nhốt trong phòng sao?
-Thậm chí còn bị nhốt ở hành lang nếu em quậy phá cái phòng lên. Nhưng đâu có sao, em sẽ trèo qua nhà hàng xóm có con mụ khó tính như ma để ra ngoài.
-Đừng phiền người ta, Hân. Nếu ra không được thì mình gặp nhau buổi sáng ở hồ được rồi.
-Anh đúng là đồ ngốc. Anh thấy đủ nhưng em không.
Nói xong cô ta ngúng ngẩy bỏ đi. Anh chàng kia xoay người đúng 180 độ để đối diện với tôi, có lẽ ánh mắt chàng hơi ngạc nhiên khi thấy có kẻ đang rình rập mình, anh ta nghĩ thế chứ thực chất tôi rình rập để làm quái gì.
Không nói không rằng, tôi bị người ta đi lướt qua mặt 1 cái như cơn gió đông ở phía ... tây ập đến. Lại còn có gió đông ở phía tây nữa? Chẳng hiểu mình đang nói gì. Ý tôi là nó kết hợp cả hai trường phái. Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy. Cơn đằng tây mưa dây bão giật. Anh ta đang chạy như cơn lốc chắc để tập thể dục bù vì nãy giờ mải tán gái, còn tôi thì như bị điện giật bởi người vừa đi qua mình chính là chàng trai khoảng chừng 26 tuổi, tên Hy không có họ và chưa làm chứng minh thư.
---------------------
-Ê...
Tôi ngó xung quanh. Chẳng có ma nào gọi mình. Chắc tôi bị hoang tưởng. Tôi mở cổng định bước vào nhà.
-Ê.
Tiếng gọi phát ra từ trên cao chứ không phải xung quanh. Tôi ngẩng đầu lên. Hơ. Cô nàng vừa nãy chửi tôi là "con mụ khó tính như ma" đang đứng trên ban công nhà mình và ngoắc tay tôi giống hệt như mấy cô tiểu thư của tàu ngoắc nô tì.
-Lên sân thượng nói chuyện chút đi.
Tôi không thèm đáp lại mà đi thẳng vào trong, tôi có được trả tiền như con ở đâu mà phải làm việc của con ở?
Đưa cho mẹ hộp cháo, tôi thấy mẹ đang xem thời sự buổi sáng. Nghe mẹ nói thì buổi sáng là thời gian làm việc tốt nhất trong ngày nhưng nó không tốt cho việc viết lách. Mẹ chỉ bắt đầu cầm bút khi tôi chuẩn bị nấu cơm.
-Đinh Lăng, con nghĩ sao về chuyện mẹ sắm 1 cái máy vi tính?
-Tuyệt ạ.
-Mẹ sẽ viết trên máy. Con đỡ phải đi mua giấy bút.
-Chuyện đó không quan trọng. Nhưng nếu mẹ viết trên máy thì mẹ sẽ phải đi học về vi tính cơ bản.
-Mẹ đã nhờ một cậu bé dạy cho mẹ rồi.
-Ai thế ạ?
-Một cậu trai trẻ sống ở phố Đông A.
-Trời đất. Con nghĩ mẹ không nên đến đấy nhiều. Khu đó phức tạp lắm. Tối nào mẹ cũng đi tìm hiểu về họ để viết truyện, con thật chẳng yên tâm.
-Con không nên thành kiến như vậy. Ở đâu cũng có người tốt người xấu. Và mẹ không đồng ý con kì thị đối với những kẻ vô gia cư. Con đã lớn rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có bạn trai đó là vì con quá khó tính đấy.
Rồi, lại bắt đầu cái điệp khúc. Để tôi đoán nhé thế nào mẹ cũng nói tiếp câu này :"Con nghỉ làm ở thư viện nhưng suốt ngày quanh quẩn ở nhà nấu nướng và đọc sách, sao con không thử gặp gỡ bạn bè để mở mang kiến thức, hoặc con có thể thử viết lách cũng được"
Y như rằng mẹ đã nói mấy câu đại loại thế chỉ có điều còn thêm câu này
-Tối nay mẹ nhờ cậu ấy đến đưa con đi xem xét để mua máy vi tính. Có vấn đề gì con cứ hỏi cậu ta
-Con có thắc mắc.
-...???
-Mẹ quen anh ta thế nào mà có vẻ tin tưởng vậy?
-Cậu ta sống ở Đông A, nhưng chủ yếu làm công tác xã hội giúp bọn trẻ con lầm đường lạc bước.
-Cao cả mẹ nhỉ?
-Con thôi cái giọng châm chọc ấy đi. Nếu con không chịu thì để mẹ đưa tiền giao hết cho cậu ta toàn quyền xử lí.
Chúa ơi, tôi đang gặp phải chuyện gì thế này? Mẹ tôi vì 1 tên vô gia cư sống ở Đông A - cái nơi bất hợp pháp ấy - mà chửi đứa con gái duy nhất của mình sao? Mẹ tin tưởng hắn đến mức có thể giao hết tiền cho anh ta xử lí vụ mua máy vi tính trong khi mẹ đưa tiền cho tôi theo từng ngày để lo cơm nước. Thậm chí từ khi thất nghiệp đến giờ trong túi tôi chưa khi nào có quá 20 ngàn. Tuyệt lắm. Cái gã "vô gia cư nhưng làm công tác xã hội" kia, nhà người sẽ phải trá giá cho những gì ta đang gặp phải.
Lần đầu tiên tôi giận dỗi mẹ. Tôi đi thẳng lên sân thượng để tìm không gian dễ thở. Con nhỏ hàng xóm thò đầu sang mỉm cười.
-Tớ chờ ấy lâu quá.
-Có chuyện gì?
Tôi hơi đề phòng. Thật là 1 ngày tươi đẹp. Chưa đầy 30 phút tính từ ngõ bước vào nhà tôi đã gặp phải 3 chuyện kì cục. Nếu cứ tính đều đều thì 10 phút lại một rắc rối. Tôi tin chắc không quá hai giờ tôi sẽ phát điên và bệnh viện Tình Thương trên đường Thái Bình sẽ đón tiếp vị khách đặc biệt.
Cô ta ngắt bông hoa đại rồi đưa lên mũi ngửi. Tôi nghĩ hoa đại chỉ nên ngửi thoang thoảng thôi chứ.
-Ấy làm bạn với tớ đi.
-Làm ơn tắt kênh xưng hô ấy đi.
-Ok. Mình tên Hân. Dù sao chúng ta cũng sẽ là hàng xóm của nhau. Mình nghĩ cũng nên ... chào hỏi 1 chút.
-Dĩ nhiên. Mình là Hải Đường.
-Oaaaa. Cái tên hay quá. Bạn có thích hoa đại không? Mình hái cho 1 nắm về ướp trà nhé.
-Sao Hân biết nhà mình uống trà?
-Mình mới nói chuyện với mẹ bạn mà. Bác Ngọc thật dễ chịu.
Lại còn chuyện đó nữa à? Trời ơi. Tôi muốn tức thở. Nhưng chắc chắn cô ta có ý đồ. Không tự nhiên mà đối xử tốt với tôi như vậy. Đáng nghi lắm. Chỉ mới cách đây 30 phút cô ta còn đang nói xấu tôi với cái gã vô chính phủ kia. Lạ thật, mọi việc được sắp xếp theo chiều hướng logic nào vậy?
-Cảm ơn, nhưng mình thích uống trà ướp cúc hơn.
-Nếu muốn đổi món cứ bảo mình. Mình sẽ hái hoa và phơi khô để sẵn. Phòng khi bạn đổi ý mà hoa đại đã hết mùa.
Thật cảm động. Nếu không có những việc đã xảy ra trước đó chắc tôi rớt nước mắt quá. Tôi quay lưng lại và lầm lì đi xuống nhà. Bây giờ mới hiểu câu :"trời đất bao la mà không có chỗ cho mình dung thân".
------------------------------
Thư viện thành phố luôn đóng cửa vào 2 ngày đầu tuần. Bây giờ nhà tôi chỉ cách nó một ngã tư phố. Mẹ có thói quen đi bộ vào buổi sáng. Cứ từ nhà đến hồ Vị Xuyên rồi từ hồ quay trở về nhà. Dĩ nhiên con đường dẫn đến hồ cũng có thể đi ngang qua Lê Hồng Phong, mà cái thư viện đáng ghét kia lại nằm chềnh ềnh trên con đường đó. Tôi bị mẹ lôi đầu dậy sớm để cùng tập cho gân cốt thư giãn, chẳng hiểu người ta thế nào chứ khỏe đâu không thấy, tôi càng tập càng thấy mệt.
Tôi đi qua cái sinh nhật một cách vô hồn và trống rỗng. Lịch trên của ngày 29 tết cách đây 22 năm ấy lại trùng ngay vào lễ tình nhân dở hơi. Thật là chán ngắt và tẻ nhạt, năm nay cũng thế nó trôi qua tuồn tuột như bị ai đó bôi cho cả tấn mỡ lợn. Và tôi nhớ không lầm thì hôm ấy mẹ mua cho tôi một cái áo lót hiệu Triumph và đôi quần hiệu Vera. Nghe mẹ giải thích thì áo của Triumph nhìn dễ thương nhưng quần của nó quá sexy, và vì thế sự kết hợp sẽ trở nên hài hòa. Vâng, mẹ nói thế thì tôi biết thế.
Chúng tôi đi qua thư viện. Cửa đóng im ỉm, hôm nay là thứ 2 và nó sẽ còn đóng thêm 1 ngày nữa là cái chắc. Không hiểu 2 cô thủ thư mới làm việc thế nào nhỉ? Họ có biết cách sắp xếp cho hợp lí những cuốn sách cùng chủ đề hay cùng tác giả không?
-Mẹ về trước đi, con vào chợ Hoàng Ngân mua đồ về nấu đồ ăn sáng cho mẹ.
-Thôi rắc rối làm gì, con cứ mua phở hay cái gì lỏng lỏng ăn cho xong.
Tôi dừng chân, mẹ vẫn tiếp tục bước, chợt tôi có ý nghĩ giá như tự nhiên tôi biến mất chắc mẹ cũng chẳng có thời gian thắc mắc. Mẹ đi như thể tôi chẳng hề tồn tại bên cạnh ấy. Tôi quay lưng để đi vào chợ. Lúc này trời tờ mờ sáng nên đồ ăn không nhiều. Tôi thích làm cái gì đó cho mẹ, ví dụ như chiên 1 quả trứng để mẹ ăn với bánh mì cùng một ít nước sốt đặc từ cà chua và những thứ linh tinh rau xà lách. Nhưng mẹ nói ăn cho đơn giản nên tôi mua cháo sườn.
Mang hai hộp cháo đi về nhà, nhưng chưa bước chân vào ngõ tôi đã nghe thấy giọng nói của cô Hân hàng xóm. Hình như cô nàng trở nên dịu dàng hơn bất cứ sự hiện diện nào trước đó của mình mà tôi bắt gặp.
-Anh về đi. Trưa nay em đến.
-Không phải em bị nhốt trong phòng sao?
-Thậm chí còn bị nhốt ở hành lang nếu em quậy phá cái phòng lên. Nhưng đâu có sao, em sẽ trèo qua nhà hàng xóm có con mụ khó tính như ma để ra ngoài.
-Đừng phiền người ta, Hân. Nếu ra không được thì mình gặp nhau buổi sáng ở hồ được rồi.
-Anh đúng là đồ ngốc. Anh thấy đủ nhưng em không.
Nói xong cô ta ngúng ngẩy bỏ đi. Anh chàng kia xoay người đúng 180 độ để đối diện với tôi, có lẽ ánh mắt chàng hơi ngạc nhiên khi thấy có kẻ đang rình rập mình, anh ta nghĩ thế chứ thực chất tôi rình rập để làm quái gì.
Không nói không rằng, tôi bị người ta đi lướt qua mặt 1 cái như cơn gió đông ở phía ... tây ập đến. Lại còn có gió đông ở phía tây nữa? Chẳng hiểu mình đang nói gì. Ý tôi là nó kết hợp cả hai trường phái. Cơn đằng đông vừa trông vừa chạy. Cơn đằng tây mưa dây bão giật. Anh ta đang chạy như cơn lốc chắc để tập thể dục bù vì nãy giờ mải tán gái, còn tôi thì như bị điện giật bởi người vừa đi qua mình chính là chàng trai khoảng chừng 26 tuổi, tên Hy không có họ và chưa làm chứng minh thư.
---------------------
-Ê...
Tôi ngó xung quanh. Chẳng có ma nào gọi mình. Chắc tôi bị hoang tưởng. Tôi mở cổng định bước vào nhà.
-Ê.
Tiếng gọi phát ra từ trên cao chứ không phải xung quanh. Tôi ngẩng đầu lên. Hơ. Cô nàng vừa nãy chửi tôi là "con mụ khó tính như ma" đang đứng trên ban công nhà mình và ngoắc tay tôi giống hệt như mấy cô tiểu thư của tàu ngoắc nô tì.
-Lên sân thượng nói chuyện chút đi.
Tôi không thèm đáp lại mà đi thẳng vào trong, tôi có được trả tiền như con ở đâu mà phải làm việc của con ở?
Đưa cho mẹ hộp cháo, tôi thấy mẹ đang xem thời sự buổi sáng. Nghe mẹ nói thì buổi sáng là thời gian làm việc tốt nhất trong ngày nhưng nó không tốt cho việc viết lách. Mẹ chỉ bắt đầu cầm bút khi tôi chuẩn bị nấu cơm.
-Đinh Lăng, con nghĩ sao về chuyện mẹ sắm 1 cái máy vi tính?
-Tuyệt ạ.
-Mẹ sẽ viết trên máy. Con đỡ phải đi mua giấy bút.
-Chuyện đó không quan trọng. Nhưng nếu mẹ viết trên máy thì mẹ sẽ phải đi học về vi tính cơ bản.
-Mẹ đã nhờ một cậu bé dạy cho mẹ rồi.
-Ai thế ạ?
-Một cậu trai trẻ sống ở phố Đông A.
-Trời đất. Con nghĩ mẹ không nên đến đấy nhiều. Khu đó phức tạp lắm. Tối nào mẹ cũng đi tìm hiểu về họ để viết truyện, con thật chẳng yên tâm.
-Con không nên thành kiến như vậy. Ở đâu cũng có người tốt người xấu. Và mẹ không đồng ý con kì thị đối với những kẻ vô gia cư. Con đã lớn rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa có bạn trai đó là vì con quá khó tính đấy.
Rồi, lại bắt đầu cái điệp khúc. Để tôi đoán nhé thế nào mẹ cũng nói tiếp câu này :"Con nghỉ làm ở thư viện nhưng suốt ngày quanh quẩn ở nhà nấu nướng và đọc sách, sao con không thử gặp gỡ bạn bè để mở mang kiến thức, hoặc con có thể thử viết lách cũng được"
Y như rằng mẹ đã nói mấy câu đại loại thế chỉ có điều còn thêm câu này
-Tối nay mẹ nhờ cậu ấy đến đưa con đi xem xét để mua máy vi tính. Có vấn đề gì con cứ hỏi cậu ta
-Con có thắc mắc.
-...???
-Mẹ quen anh ta thế nào mà có vẻ tin tưởng vậy?
-Cậu ta sống ở Đông A, nhưng chủ yếu làm công tác xã hội giúp bọn trẻ con lầm đường lạc bước.
-Cao cả mẹ nhỉ?
-Con thôi cái giọng châm chọc ấy đi. Nếu con không chịu thì để mẹ đưa tiền giao hết cho cậu ta toàn quyền xử lí.
Chúa ơi, tôi đang gặp phải chuyện gì thế này? Mẹ tôi vì 1 tên vô gia cư sống ở Đông A - cái nơi bất hợp pháp ấy - mà chửi đứa con gái duy nhất của mình sao? Mẹ tin tưởng hắn đến mức có thể giao hết tiền cho anh ta xử lí vụ mua máy vi tính trong khi mẹ đưa tiền cho tôi theo từng ngày để lo cơm nước. Thậm chí từ khi thất nghiệp đến giờ trong túi tôi chưa khi nào có quá 20 ngàn. Tuyệt lắm. Cái gã "vô gia cư nhưng làm công tác xã hội" kia, nhà người sẽ phải trá giá cho những gì ta đang gặp phải.
Lần đầu tiên tôi giận dỗi mẹ. Tôi đi thẳng lên sân thượng để tìm không gian dễ thở. Con nhỏ hàng xóm thò đầu sang mỉm cười.
-Tớ chờ ấy lâu quá.
-Có chuyện gì?
Tôi hơi đề phòng. Thật là 1 ngày tươi đẹp. Chưa đầy 30 phút tính từ ngõ bước vào nhà tôi đã gặp phải 3 chuyện kì cục. Nếu cứ tính đều đều thì 10 phút lại một rắc rối. Tôi tin chắc không quá hai giờ tôi sẽ phát điên và bệnh viện Tình Thương trên đường Thái Bình sẽ đón tiếp vị khách đặc biệt.
Cô ta ngắt bông hoa đại rồi đưa lên mũi ngửi. Tôi nghĩ hoa đại chỉ nên ngửi thoang thoảng thôi chứ.
-Ấy làm bạn với tớ đi.
-Làm ơn tắt kênh xưng hô ấy đi.
-Ok. Mình tên Hân. Dù sao chúng ta cũng sẽ là hàng xóm của nhau. Mình nghĩ cũng nên ... chào hỏi 1 chút.
-Dĩ nhiên. Mình là Hải Đường.
-Oaaaa. Cái tên hay quá. Bạn có thích hoa đại không? Mình hái cho 1 nắm về ướp trà nhé.
-Sao Hân biết nhà mình uống trà?
-Mình mới nói chuyện với mẹ bạn mà. Bác Ngọc thật dễ chịu.
Lại còn chuyện đó nữa à? Trời ơi. Tôi muốn tức thở. Nhưng chắc chắn cô ta có ý đồ. Không tự nhiên mà đối xử tốt với tôi như vậy. Đáng nghi lắm. Chỉ mới cách đây 30 phút cô ta còn đang nói xấu tôi với cái gã vô chính phủ kia. Lạ thật, mọi việc được sắp xếp theo chiều hướng logic nào vậy?
-Cảm ơn, nhưng mình thích uống trà ướp cúc hơn.
-Nếu muốn đổi món cứ bảo mình. Mình sẽ hái hoa và phơi khô để sẵn. Phòng khi bạn đổi ý mà hoa đại đã hết mùa.
Thật cảm động. Nếu không có những việc đã xảy ra trước đó chắc tôi rớt nước mắt quá. Tôi quay lưng lại và lầm lì đi xuống nhà. Bây giờ mới hiểu câu :"trời đất bao la mà không có chỗ cho mình dung thân".
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
- MaiHuong_bt
- Posts: 242
- Joined: Wed Mar 03, 2010 6:20 pm
- Location: Hà Nội
TẬP 10
---------------
Tháng năm - những ánh nắng và những nụ hoa. Ngày dài hơn và cuộc sống chậm chạp hơn. Tôi có cảm giác để đi qua 1 ngày sẽ phải mất đến 48 giờ đồng hồ thậm chí hơn thế nữa. Tôi nằm trên giường, giấc ngủ trưa không đến dễ dàng như tôi vẫn tưởng. Tôi vớ lấy một ít bản thảo của mẹ để đọc. Câu chuyện mẹ đang viết dở. Hình như mẹ không hài lòng về nó lắm. Cả tháng trời mà chỉ viết được có mấy trang. Tôi cứ tưởng làm việc cật lực như vậy thì mỗi ngày cũng viết được 1 cuốn ấy chứ.
Ối mẹ ơi, tôi đang đọc cái gì thế này? Là tiểu thuyết do mẹ tôi viết ra hay sao? Thật là không thể tin nổi, cái giọng văn đậm chất bi kịch của mẹ đâu rồi? Mẹ mở đầu câu chuyện thật hài hước và hấp dẫn. Nhưng rồi những trang sau lại đi vào lối đi cũ. Nghĩa là không thể thoát nổi cái gọi là tình sử thương tâm. Mẹ chưa đặt tiêu đề cho câu chuyện nhưng Đinh Lăng của mẹ là nữ nhân vật khá dễ thương.
Tôi đặt lại tập giấy lên bàn sau khi đã đọc đến tờ thứ ... tư. Thần kỳ quá. Tôi đã đọc truyện của mẹ dài đến thế sao?
Nằm bên cạnh tôi hơi thở của mẹ đều đều, rõ ràng mẹ ngủ rất ngon và tôi là người bị cô Hân quấy rối lần thứ 2 trong ngày. Cô ta đang gõ cửa cánh cửa nối sân thượng nhà tôi với tầng lửng. Xin lỗi nhé, tôi đã cảnh giác hơn rồi, nó sẽ luôn được khóa nếu như chưa có sự đồng ý của chủ nhân.
-Lăng ơi....
Tôi nghĩ là tôi đã trợn mắt lên to gấp đôi mắt của Tiểu Yến Tử. Ngồi bật dậy tôi trèo lên gác. Vừa mở hé cửa ra là tôi làm cho 1 tăng
-Lăng cái gì? Ai tên Lăng ở đây?
-Xin lỗi, tại nghe bác Ngọc gọi nhiều nên ... quen.
-Tôi nhớ không lầm thì cô mới nói chuyện với mẹ tôi lúc sáng nay thì phải
-Ừ nhưng bác cứ nhắc về ... Đinh Lăng. Xin lỗi Hải Đường...
-Nếu còn gọi tôi như vậy 1 lần nữa thì cô đừng hòng mượn cái sân thượng này để thoát thân.
Tôi mở toang cửa cho cô ta đi xuống rồi lại kì cạch mở khóa cho cô ta ra ngoài. Cái vẻ mặt hối lỗi đầy thảm thương kia đã làm tôi ... áy náy. Tính tôi hay thế đấy, cuối cùng thì tôi vẫn bị cô ta lợi dụng, thậm chí ngay sau khi tôi bị chửi là "con mụ khó tính". Tôi sẽ phải cứng rắn để lần sau không tái diễn cái màn kịch dở hơi này.
-Cảm ơn Hải Đường, lát nữa về mình mua kem cho bạn ăn nhé.
-Tùy.
Tôi đóng cửa lại và đi thẳng vào nhà. Cái gì khiến cô ta nghĩ tôi thích ăn kem nhỉ? Dĩ nhiên mùa hoa đại là mùa ăn kem của cả thiên hạ trừ Hải Đường. Tôi chỉ thích cái gì lạnh vào mùa đông thôi. Nó trôi đến đâu là cảm nhận được đến đó. Ôi trời, nghĩ đến mà mát cả họng.
Như đã hứa hơn 2 tiếng sau cô ta quay trở lại sau khi tôi đã chợp mắt được 1 lúc. Và trên tay là 2 bịch kem xôi. Cái món tôi rất thích. Nhất là ăn ở quán Truyền Thống gần với hồ Vị Xuyên. Tôi làm bộ mặt lạnh như cái thứ màu trắng ở trong túi nilon kia quay ngoắt đi không đếm x** đến cô ta chút nào.
--------------------
Nhưng hôm đó là một ngày cực dài. Tôi hí hửng với lời hẹn của chị Phương đi uống trà ở Hoa Phượng nên quên béng mất việc mẹ dặn là ở nhà tiếp vị khách đặc biệt. Anh ta sẽ đưa tôi đi xem máy vi tính, dĩ nhiên mẹ cũng không quên kèm theo lời răn đe là phải cư xử sao cho giống người lớn, đừng có làm mình làm mẩy để người ta tự ái. Họ rất dễ bị tổn thưởng bởi ánh mắt nghi kị của những người xung quanh.
Vâng, tôi biết điều đó và tôi cũng tự hứa với mình điều đó. Nhưng tôi quên mất chỉ sau vài phút chị Phương gọi điện thoại. Tôi khóa cửa lại khi mẹ đến nhà bà ngoại để chăm bà ốm rồi leo tót lên xe chị Phương chạy thẳng đến đường Minh Khai. Tôi thích con đường này vì nó đi ngang qua nhà của Tú Xương. Ông ấy là nhà thơ tôi yêu thích mà lại.
-Chị đã tìm được việc làm rồi. Em tính sao?
Câu mở đầu của chị Phương khi chúng tôi ngồi trong quán là như vậy. Tôi im lặng. Tôi vẫn còn mơ mộng rằng một ngày nào đó thư viện sẽ không hài lòng về hai cô thủ thư mới mà quay lại mời tôi. Trời ơi, ngây thơ đến mức tội nghiệp. Tôi không phải không hiểu điều đó những tôi vẫn chờ đợi, dù là sự chờ đợi vô vọng và ngớ ngẩn.
-Em có muốn làm thủ thư trong thư viện trường Cao Đẳng Sư Phạm không?
-Trường Cao Đẳng Sư Phạm? Chị đang làm ở đó à?
-Không, chị trợ giảng môn Tiếng Anh trong trường. Nhưng nếu em vẫn muốn làm thủ thư thì chị có thể hỏi hộ em.
-Thật không chị?
-Thật. Chị biết em ham thích công việc này. Nhưng sẽ không giống như làm ở thư viện thành phố đâu. Ở đây toàn là sinh viên của trường, chúng quậy tơi bời và nhiều cô thủ thư trẻ trụ lại không nổi 2 tháng.
-Không sao đâu chị. Chị cứ hỏi hộ em. Nếu được em đưa hồ sơ cho chị nộp nhé.
-Ừ.
Tôi vui đến mức cả buổi nói chuyện huyên thuyên với chị. Tôi sẽ được đi làm, vẫn công việc là thủ thư, vẫn được hàng ngày tiếp xúc và sắp xếp những cuốn sách. Ôi chỉ nghĩ đến là tôi đã thấy cuộc sống mình nở đầy hoa đại. Thật là tự làm mình mất hứng. Nhắc đến hoa đại là tôi mất hứng.
Chị thả tôi ở ngay ngoài ngõ rồi vọt xe về. Tôi đi bộ vào đến nhà mà tùm tỉm cười. Trời hôm nay đầy sao. Đêm sao của tháng năm mát mẻ. Tôi điên đến mức vừa đi vừa nhún nhảy thiếu điều ngửa mặt đếm sao như một đứa thần kinh.
Vừa tra khóa vào ổ tôi giật bắn mình vì tiếng nói vang lên từ đằng sau mình
-Em là Đinh Lăng phải không?
Phải kiềm chế lắm tôi mới không hét tướng lên vì bực bội. Tôi ghét cay ghét đắng những cái tên dấm dớ ấy. Cha tôi đặt tên cho tôi không phải chỉ để ghi trong giấy khai sinh đâu. Tôi tự nhiên giận mẹ một cách vô cớ. Trả trả lời anh ta mà tôi không hề quay lại.
-Ở đây không có ai tên là Đinh Lăng cả
-Vậy.... tôi hỏi con gái của cô Ngọc.
Tôi quay lại nhìn anh ta. Con mắt anh ta cũng kinh ngạc y như mắt tôi. Cái ngày tận thế gì thế này? Giọng nói dịu dàng kia, ánh mắt hiền từ kia, nụ cười thân thiện kia... là anh ta ư? Là anh chàng yêu sách dù chưa từng đi học ư? Sao tôi cứ gặp hết chuyện kì cục này đến chuyện kì cục khác thế? Cũng may tôi là đứa biết điều tiết cảm xúc theo ý mình.
-Anh là người mẹ tôi nhờ đi mua máy vi tính à?
-Xưng hô như vậy hình như không lịch sự. Tôi nghĩ em ít tuổi hơn tôi đấy.
Lại thêm một giây tim tôi không đập nhịp nào. Tôi bị bắt bẻ bởi một kẻ vô học về cách xưng hô.
-Tôi đã đứng chờ ở đây suốt từ lúc 8h tối. Và tự hỏi không biết cô Ngọc quên không nói với con gái mình hay tôi đã nhớ nhầm ngày.
-Anh không nhớ nhầm ngày, mẹ "em" cũng không quên dặn con gái. Là do ... "em" mải chơi.
Sao tôi giống như tội đồ đang xưng tội ở buồng kín với cha xứ. Thật là lố bịch nhưng lúc đó tôi không cảm thấy thế. Ánh mắt anh ta hiền lành quá, anh ta tạo cho người khác một cảm giác yên tâm kì lạ. Tôi không sao lí giải được nhưng tôi không chút sợ hãi nào về một người lẽ ra với tôi là chống chỉ định cho những cuộc bàn luận ở nơi tranh tối tranh sáng thế này. Ánh sáng còm cõi duy nhất phát ra từ ngôi nhà 5 tầng của Hân hắt sang. Chút ánh sáng ít ỏi vì họ đã tắt đèn đi ngủ thì phải. Mấy giờ rồi thế nhỉ? Mẹ tôi chưa về nhà cơ mà, những cũng có thể mẹ ở lại với bà.
-Muộn rồi, tôi đi về. Hẹn em ngày mai vậy. Tôi đã hứa với cô Ngọc thì sẽ giúp cô ấy.
-Anh... Anh đứng đây suốt từ tối à?
-Phải.
-Một... mình à?
Anh ta ngó xung quanh cứ như muốn hỏi tôi là "Thế cô thấy ai ở cạnh tôi sao?".
-Ý "em" là Hân ở trên kia.
Chúa mới hiểu tôi muốn nói gì vì ngay bản thân tôi cũng chả hiểu. Anh ta mỉm cười rồi quay lưng bước đi. Không quên quay lại nhắc nhở
-Ở nhà một mình, nhớ khóa cửa cẩn thận.
Cứ làm như thân thiết lắm ấy. Tôi hơi ngạc nhiên vì cách anh ta quan tâm đến mình. Tôi nhớ là giữa chúng tôi chẳng có gì để tỏ ra tình thân mến thân như thế cả. Trước khi biết tôi là con gái của mẹ, anh ta luôn dùng ánh mắt thiếu thân thiện, thế nhưng sau đó thì chuyển tông lẹ hơn cả ... Nhiếp Phong. Cách giải thích hợp lí nhất bây giờ là mẹ đã nói gì đó về cô con gái Đinh Lăng của mình. Vâng, nghe anh ta gọi tên tôi là đủ hiểu rồi. Nhưng mẹ nói về cô nào đó trong tưởng tượng của mẹ chứ không phải tôi. Và ánh mắt dịu dàng kia không dành cho tôi là cái chắc.
Tôi còn 1 thắc mắc nữa. Lí do nào khiến anh ta đứng đợi ở đây lâu thế? Đừng nói là anh ta lo lắng cho con gái của một người quen nhé. Thật quá sức tưởng tượng của một người thực tế và thông minh như tôi. Tôi chẳng vẫn luôn tự hào về điều đó là gì.
Cánh hoa đại trên ban công của Hân rơi xuống trước mặt tôi chính là câu trả lời xác đáng nhất.
---------------
Tháng năm - những ánh nắng và những nụ hoa. Ngày dài hơn và cuộc sống chậm chạp hơn. Tôi có cảm giác để đi qua 1 ngày sẽ phải mất đến 48 giờ đồng hồ thậm chí hơn thế nữa. Tôi nằm trên giường, giấc ngủ trưa không đến dễ dàng như tôi vẫn tưởng. Tôi vớ lấy một ít bản thảo của mẹ để đọc. Câu chuyện mẹ đang viết dở. Hình như mẹ không hài lòng về nó lắm. Cả tháng trời mà chỉ viết được có mấy trang. Tôi cứ tưởng làm việc cật lực như vậy thì mỗi ngày cũng viết được 1 cuốn ấy chứ.
Ối mẹ ơi, tôi đang đọc cái gì thế này? Là tiểu thuyết do mẹ tôi viết ra hay sao? Thật là không thể tin nổi, cái giọng văn đậm chất bi kịch của mẹ đâu rồi? Mẹ mở đầu câu chuyện thật hài hước và hấp dẫn. Nhưng rồi những trang sau lại đi vào lối đi cũ. Nghĩa là không thể thoát nổi cái gọi là tình sử thương tâm. Mẹ chưa đặt tiêu đề cho câu chuyện nhưng Đinh Lăng của mẹ là nữ nhân vật khá dễ thương.
Tôi đặt lại tập giấy lên bàn sau khi đã đọc đến tờ thứ ... tư. Thần kỳ quá. Tôi đã đọc truyện của mẹ dài đến thế sao?
Nằm bên cạnh tôi hơi thở của mẹ đều đều, rõ ràng mẹ ngủ rất ngon và tôi là người bị cô Hân quấy rối lần thứ 2 trong ngày. Cô ta đang gõ cửa cánh cửa nối sân thượng nhà tôi với tầng lửng. Xin lỗi nhé, tôi đã cảnh giác hơn rồi, nó sẽ luôn được khóa nếu như chưa có sự đồng ý của chủ nhân.
-Lăng ơi....
Tôi nghĩ là tôi đã trợn mắt lên to gấp đôi mắt của Tiểu Yến Tử. Ngồi bật dậy tôi trèo lên gác. Vừa mở hé cửa ra là tôi làm cho 1 tăng
-Lăng cái gì? Ai tên Lăng ở đây?
-Xin lỗi, tại nghe bác Ngọc gọi nhiều nên ... quen.
-Tôi nhớ không lầm thì cô mới nói chuyện với mẹ tôi lúc sáng nay thì phải
-Ừ nhưng bác cứ nhắc về ... Đinh Lăng. Xin lỗi Hải Đường...
-Nếu còn gọi tôi như vậy 1 lần nữa thì cô đừng hòng mượn cái sân thượng này để thoát thân.
Tôi mở toang cửa cho cô ta đi xuống rồi lại kì cạch mở khóa cho cô ta ra ngoài. Cái vẻ mặt hối lỗi đầy thảm thương kia đã làm tôi ... áy náy. Tính tôi hay thế đấy, cuối cùng thì tôi vẫn bị cô ta lợi dụng, thậm chí ngay sau khi tôi bị chửi là "con mụ khó tính". Tôi sẽ phải cứng rắn để lần sau không tái diễn cái màn kịch dở hơi này.
-Cảm ơn Hải Đường, lát nữa về mình mua kem cho bạn ăn nhé.
-Tùy.
Tôi đóng cửa lại và đi thẳng vào nhà. Cái gì khiến cô ta nghĩ tôi thích ăn kem nhỉ? Dĩ nhiên mùa hoa đại là mùa ăn kem của cả thiên hạ trừ Hải Đường. Tôi chỉ thích cái gì lạnh vào mùa đông thôi. Nó trôi đến đâu là cảm nhận được đến đó. Ôi trời, nghĩ đến mà mát cả họng.
Như đã hứa hơn 2 tiếng sau cô ta quay trở lại sau khi tôi đã chợp mắt được 1 lúc. Và trên tay là 2 bịch kem xôi. Cái món tôi rất thích. Nhất là ăn ở quán Truyền Thống gần với hồ Vị Xuyên. Tôi làm bộ mặt lạnh như cái thứ màu trắng ở trong túi nilon kia quay ngoắt đi không đếm x** đến cô ta chút nào.
--------------------
Nhưng hôm đó là một ngày cực dài. Tôi hí hửng với lời hẹn của chị Phương đi uống trà ở Hoa Phượng nên quên béng mất việc mẹ dặn là ở nhà tiếp vị khách đặc biệt. Anh ta sẽ đưa tôi đi xem máy vi tính, dĩ nhiên mẹ cũng không quên kèm theo lời răn đe là phải cư xử sao cho giống người lớn, đừng có làm mình làm mẩy để người ta tự ái. Họ rất dễ bị tổn thưởng bởi ánh mắt nghi kị của những người xung quanh.
Vâng, tôi biết điều đó và tôi cũng tự hứa với mình điều đó. Nhưng tôi quên mất chỉ sau vài phút chị Phương gọi điện thoại. Tôi khóa cửa lại khi mẹ đến nhà bà ngoại để chăm bà ốm rồi leo tót lên xe chị Phương chạy thẳng đến đường Minh Khai. Tôi thích con đường này vì nó đi ngang qua nhà của Tú Xương. Ông ấy là nhà thơ tôi yêu thích mà lại.
-Chị đã tìm được việc làm rồi. Em tính sao?
Câu mở đầu của chị Phương khi chúng tôi ngồi trong quán là như vậy. Tôi im lặng. Tôi vẫn còn mơ mộng rằng một ngày nào đó thư viện sẽ không hài lòng về hai cô thủ thư mới mà quay lại mời tôi. Trời ơi, ngây thơ đến mức tội nghiệp. Tôi không phải không hiểu điều đó những tôi vẫn chờ đợi, dù là sự chờ đợi vô vọng và ngớ ngẩn.
-Em có muốn làm thủ thư trong thư viện trường Cao Đẳng Sư Phạm không?
-Trường Cao Đẳng Sư Phạm? Chị đang làm ở đó à?
-Không, chị trợ giảng môn Tiếng Anh trong trường. Nhưng nếu em vẫn muốn làm thủ thư thì chị có thể hỏi hộ em.
-Thật không chị?
-Thật. Chị biết em ham thích công việc này. Nhưng sẽ không giống như làm ở thư viện thành phố đâu. Ở đây toàn là sinh viên của trường, chúng quậy tơi bời và nhiều cô thủ thư trẻ trụ lại không nổi 2 tháng.
-Không sao đâu chị. Chị cứ hỏi hộ em. Nếu được em đưa hồ sơ cho chị nộp nhé.
-Ừ.
Tôi vui đến mức cả buổi nói chuyện huyên thuyên với chị. Tôi sẽ được đi làm, vẫn công việc là thủ thư, vẫn được hàng ngày tiếp xúc và sắp xếp những cuốn sách. Ôi chỉ nghĩ đến là tôi đã thấy cuộc sống mình nở đầy hoa đại. Thật là tự làm mình mất hứng. Nhắc đến hoa đại là tôi mất hứng.
Chị thả tôi ở ngay ngoài ngõ rồi vọt xe về. Tôi đi bộ vào đến nhà mà tùm tỉm cười. Trời hôm nay đầy sao. Đêm sao của tháng năm mát mẻ. Tôi điên đến mức vừa đi vừa nhún nhảy thiếu điều ngửa mặt đếm sao như một đứa thần kinh.
Vừa tra khóa vào ổ tôi giật bắn mình vì tiếng nói vang lên từ đằng sau mình
-Em là Đinh Lăng phải không?
Phải kiềm chế lắm tôi mới không hét tướng lên vì bực bội. Tôi ghét cay ghét đắng những cái tên dấm dớ ấy. Cha tôi đặt tên cho tôi không phải chỉ để ghi trong giấy khai sinh đâu. Tôi tự nhiên giận mẹ một cách vô cớ. Trả trả lời anh ta mà tôi không hề quay lại.
-Ở đây không có ai tên là Đinh Lăng cả
-Vậy.... tôi hỏi con gái của cô Ngọc.
Tôi quay lại nhìn anh ta. Con mắt anh ta cũng kinh ngạc y như mắt tôi. Cái ngày tận thế gì thế này? Giọng nói dịu dàng kia, ánh mắt hiền từ kia, nụ cười thân thiện kia... là anh ta ư? Là anh chàng yêu sách dù chưa từng đi học ư? Sao tôi cứ gặp hết chuyện kì cục này đến chuyện kì cục khác thế? Cũng may tôi là đứa biết điều tiết cảm xúc theo ý mình.
-Anh là người mẹ tôi nhờ đi mua máy vi tính à?
-Xưng hô như vậy hình như không lịch sự. Tôi nghĩ em ít tuổi hơn tôi đấy.
Lại thêm một giây tim tôi không đập nhịp nào. Tôi bị bắt bẻ bởi một kẻ vô học về cách xưng hô.
-Tôi đã đứng chờ ở đây suốt từ lúc 8h tối. Và tự hỏi không biết cô Ngọc quên không nói với con gái mình hay tôi đã nhớ nhầm ngày.
-Anh không nhớ nhầm ngày, mẹ "em" cũng không quên dặn con gái. Là do ... "em" mải chơi.
Sao tôi giống như tội đồ đang xưng tội ở buồng kín với cha xứ. Thật là lố bịch nhưng lúc đó tôi không cảm thấy thế. Ánh mắt anh ta hiền lành quá, anh ta tạo cho người khác một cảm giác yên tâm kì lạ. Tôi không sao lí giải được nhưng tôi không chút sợ hãi nào về một người lẽ ra với tôi là chống chỉ định cho những cuộc bàn luận ở nơi tranh tối tranh sáng thế này. Ánh sáng còm cõi duy nhất phát ra từ ngôi nhà 5 tầng của Hân hắt sang. Chút ánh sáng ít ỏi vì họ đã tắt đèn đi ngủ thì phải. Mấy giờ rồi thế nhỉ? Mẹ tôi chưa về nhà cơ mà, những cũng có thể mẹ ở lại với bà.
-Muộn rồi, tôi đi về. Hẹn em ngày mai vậy. Tôi đã hứa với cô Ngọc thì sẽ giúp cô ấy.
-Anh... Anh đứng đây suốt từ tối à?
-Phải.
-Một... mình à?
Anh ta ngó xung quanh cứ như muốn hỏi tôi là "Thế cô thấy ai ở cạnh tôi sao?".
-Ý "em" là Hân ở trên kia.
Chúa mới hiểu tôi muốn nói gì vì ngay bản thân tôi cũng chả hiểu. Anh ta mỉm cười rồi quay lưng bước đi. Không quên quay lại nhắc nhở
-Ở nhà một mình, nhớ khóa cửa cẩn thận.
Cứ làm như thân thiết lắm ấy. Tôi hơi ngạc nhiên vì cách anh ta quan tâm đến mình. Tôi nhớ là giữa chúng tôi chẳng có gì để tỏ ra tình thân mến thân như thế cả. Trước khi biết tôi là con gái của mẹ, anh ta luôn dùng ánh mắt thiếu thân thiện, thế nhưng sau đó thì chuyển tông lẹ hơn cả ... Nhiếp Phong. Cách giải thích hợp lí nhất bây giờ là mẹ đã nói gì đó về cô con gái Đinh Lăng của mình. Vâng, nghe anh ta gọi tên tôi là đủ hiểu rồi. Nhưng mẹ nói về cô nào đó trong tưởng tượng của mẹ chứ không phải tôi. Và ánh mắt dịu dàng kia không dành cho tôi là cái chắc.
Tôi còn 1 thắc mắc nữa. Lí do nào khiến anh ta đứng đợi ở đây lâu thế? Đừng nói là anh ta lo lắng cho con gái của một người quen nhé. Thật quá sức tưởng tượng của một người thực tế và thông minh như tôi. Tôi chẳng vẫn luôn tự hào về điều đó là gì.
Cánh hoa đại trên ban công của Hân rơi xuống trước mặt tôi chính là câu trả lời xác đáng nhất.
Chỉ những yêu thương thực sự mới làm người ta mong nhớ
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn
Chỉ những hạnh phúc thực sự mới làm người ta cố gắng giữ gìn