"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
Con sinh ra trong sự đau đớn của mẹ, lớn lên trong sự vất vả của cha.
Vì thế con sẽ sống trong sự khâm phục của người khác.
Với con gia đình là numberone!