Yêu một người ở xa...

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/tscs.gif" border="0"></br>
Nơi chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, tình yêu...
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Yêu một người ở xa...

Post by _ Sunny _ »

Em đã thay đổi, từ khi quen anh
Khi chưa quen anh, mỗi tối em vẫn ngủ ngon giấc cho dù không hề nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của ai cả, vì có chúc hay không thì em cũng thăng tới sáng mà...
Khi chưa quen anh, thức khuya là một chuyện rất khó nhọc đối với em, chưa bao giờ em thức quá khuya đến 12h, và chỉ cần nằm xuống không quá nửa tiếng là em khò ngay, không bao giờ có cảm giác khó ngủ. Quen anh rồi chuyện thức suốt đêm là chuyện thường ngày ở thành phố, em thức mà không cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi gì cả, cũng muốn nhắm mắt nhưng không sao ngủ được nên thức trắng là chuyện bình thường.
Khi chưa quen anh, mỗi tối em vẫn ngủ ngon giấc cho dù không hề nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của ai cả, vì có chúc hay không thì em cũng thăng tới sáng mà. Quen anh rồi đêm nào không nhận tin nhắn “chúc ngủ ngoan” của anh em không tài nào chợp mắt được, rồi tự suy đoán hay là điện thoại anh hết tiền, hay là anh có chuyện gì đến nỗi không nhắn 1 tin cho em.
Khi chưa quen anh, mỗi sáng thức dậy em lại suy nghĩ “1 ngày buồn tẻ lại bắt đầu không có gì mới mẻ hết”. Quen anh rồi mỗi sáng thức dậy em liền nghĩ anh hôm nay thế nào, đầu óc em không có chỗ cho sự buồn tẻ vì nó bị anh chiếm chỗ rồi.
Khi chưa quen anh, chiếc điện thoại với em chỉ là cái thứ để liên lạc với người quen khi có việc cần, chỉ để nghe và gọi thông dụng, em không quan tâm đến nó là mấy, không nhất thiết lúc nào cũng kè kè bên mình mặc dù nó là điện thoại cầm tay. Quen anh rồi chiếc đt lúc nào cũng trong tay em, đi đâu cũng có nó, và em biết thêm chức năng mới của đt nữa là: nó làm cho em bớt buồn và nhớ anh khi không có anh bên cạnh

Khi chưa quen anh, nhìn thấy những cặp tình nhân quen nhau mà bị gò bó, người con gái muốn đi chơi với 1 người con trai khác cũng sợ bị hiểu lầm, rồi đi đâu cũng đi với người yêu, muốn tự do với bạn bè cũng khó, em thấy tiếc cho sự tự do của họ. Quen anh rồi em lại thèm có cảm giác gò bó đó, tự nhiên em chán sự tự do chỉ có 1 mình của mình, tự nhiên em muốn khoe với tất cả mọi người rằng tui đang bị gò bó bởi người yêu tui đó, hì, khùng ghê anh ha.
Khi chưa quen anh, thứ 7 hay Chủ nhật đối với em cũng như ngày thường, vì có người yêu đâu mà “máu chảy về tim vào ngày cuối tuần” như người ta vẫn thường nói. Với em ngày nào cũng như ngày nấy thôi, khác chăng là thứ 7, Chủ nhật không phải dậy sớm chuẩn bị đi học. Quen anh rồi cuối tuần là ngày em mong đợi nhất, mặc dù không được đi chơi cùng anh (vì mình ở xa nhau quá mà) nhưng em cũng có cảm giác chờ đợi, mong ngóng 1 điều gì đó.
Khi chưa quen anh, đi ngoài đường thấy tên con trai nào được được là địa liền, phóng xe thật nhanh chạy lên gần để xem mặt coi có giống tài tử xinê không, rồi cùng nhỏ bạn nhận xét từng nét trên gương mặt người đó. Quen anh rồi tự nhiên thấy con trai trên đời này chẳng có ý nghĩa, không còn cảm giác thích thích khi thấy con trai đẹp nữa vì với em anh lúc nào cũng đẹp nhất, hì, sướng nha.
Khi chưa quen anh, em không hề biết cảm giác nhớ người dưng nó như thế nào, không biết lo lắng cho người xa lạ mỗi khi nghe người đó bị bệnh hay là gì đó ra sao? Quen anh rồi lúc nào em cũng nhớ tới 1 người, lo lắng khi người đó nói bệnh, mệt vì làm nhiều, chợt thấy áy náy khi nghe người đó nói nhớ em.
Khi chưa quen anh, em từng nói em không biết giận là gì, nhưng đừng ai làm quá đáng em giận rồi thì đừng hòng năn nỉ, em giận suốt đời luôn ấy, nghỉ chơi luôn ấy. Chị em thường nói do em chưa yêu nên vậy, yêu đi biết liền, em xời 1 tiếng, chu mỏ cãi lại. Bây giờ mới biết chị nói đúng, em không giận anh lâu được vì cái cách nhắn tin và gọi điện đáng ghét của anh.
Như vậy có phải là em đang yêu không anh, em cũng không biết vì sao em lại thay đổi nhiều đến như vậy từ khi có anh đó, nhưng em không thấy tiếc cho sự thay đổi này mà ngược lại em còn rất vui nữa, còn anh thì sao, từ khi có em rồi anh có những khác lạ so với cuộc sống trước đây không? Cảm giác như thế nào hãy cho em biết nhé!
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Yêu xa

Post by _ Sunny _ »

Nhỏ yêu anh,nhưng anh ko có bên nhỏ...nhưng cũng thật khó nói lên nỗi lòng ...thật buồn khi giữa anh và nhỏ đang có những chuyện ..mà nhỏ ko biết tại sao lại như thế...
kHÔNG BIẾT NHỮNG CẢM NHẬN NÀY ANH CÓ KHÔNG NHƯNG NHỎ CÓ ĐẤY ANH À!
Yêu một người ở xa. Khi bạn cần một bờ vai để tựa, anh ấy sẽ không có ở bên bạn.

Yêu một người ở xa. Bạn mong chờ điện thoại của người ấy. Để rồi khi người ấy gọi cho bạn, bao nhiêu ngôn từ bạn muốn nói bay biến hết. Dù rằng thường ngày bạn là "chích chòe" - như bạn bè hay gọi. Chỉ biết là bạn đang nhớ anh ấy thật nhiều, muốn nói mà không nói được.
Yêu ANH ở xa. Nhìn một cái lá rơi, nghe một làn gió thoảng, cũng đủ để NHỎ tự hỏi nơi xa kia anh ấy đang làm gì. "Tôi không chọn nắng cầu mưa/ Nhớ người không cứ về trưa hay chiều". Nhỏ không tự hỏi anh có nhớ nhỏ không, vì nhỏ biết anh đang tập trung cho công việc và ở nơi đó, không có chỗ cho sự nhớ nhung. Nhưng nhỏ cũng biết khi rời công việc ra, anh sẽ nhớ về nhỏ, nhiều như nhỏ nhớ về anh .
Yêu một người ở xa. Bạn bè hỏi nhỏ tình cảm có chắc chắn không, xa nhau thế ấy rồi làm thế nào? Nhỏ cười, bảo rằng điện thoại và Internet giờ tối tân lắm, có thể dễ dàng nói chuyện với nhau hằng ngày, hằng giờ. Nhưng nhỏ biết rằng không phải vậy. Khi yêu, ai cũng muốn hàng ngày gặp nhau, lúc nào cũng ở bên nhau. Đến khi thành thói quen, sự luôn-luôn-hiện-diện ấy lại sẽ làm bào mòn cảm xúc. Lắm cặp đôi đã rời xa nhau cũng chỉ bởi cảm thấy quá nhàm chán đó thôi. Nhỏ tự nhủ rằng mình đã gặp may khi không cần đối mặt với thử thách của quen-thuộc. Nhỏ cần và đang "nghiên cứu" cách thức riêng nuôi dưỡng tình cảm của mình.
Yêu anh ở xa. Khi nhỏ cần một bờ vai để tựa, anh sẽ không có ở bên nhỏ. Khi nhỏ cần một bàn tay để lau nước mắt cho nhỏ, anh sẽ không về kịp với nhỏ. Nhưng ở cuối con đường nhỏ mang tên "Chờ đợi" - cũng là nơi bắt đầu con đường lớn mang tên "Hạnh phúc", anh đang đứng đấy, dang rộng vòng tay và mỉm cười chờ nhỏ đến, nhỏ đã tưởng tượng như thế .... Nhỏ phải tự mình đi hết "Chờ đợi" để sánh bước cùng anh đi trên "Hạnh phúc". Một mình nhưng vững chãi, nhỏ bước về phía trước, luôn có anh đi cùng - không phải ở bên cạnh mà ở trong tim nhỏ.
Yêu thật sự, dù là cuộc tình thứ mấy, cũng thấy như tình đầu. Cảm giác mới mẻ qua từng ngày. Nó biến đổi con người bạn để "người" hơn, tình tứ hơn, lãng mạn hơn. Nhưng cũng để "người" hơn khi bạn biết nhìn lại mình, biết bổ khuyết những gì mình còn thiếu và bắt đầu nghĩ về một nơi dừng chân êm ấm sau mỗi ngày làm việc - cho anh ấy và cho bạn.
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
tit_chelsea
Posts: 90
Joined: Sun Sep 05, 2010 9:46 pm
Location: Thủ Đô Hà Nội

Post by tit_chelsea »

yêu người bên cạnh nhưng người đó ko yêu lại có gọi là yêu xa ko????????
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Post by _ Sunny _ »

Đồi cao nắng lung lay. Hai mái tóc dài để mặc gió bay lộng. Một cứ cặm cụi tìm trong cỏ úa chút dĩ vãng xưa cũ rơi rớt lại. Một cứ ngửa mặt lên trời lòng tự hỏi chòm sao Ma Kết ko biết đã tắt ngấm mất phương nào, chỉ còn lại một vầng trăng ban trưa nhoà nhạt.

Ừ thì bàn tay ấy đã từng mảnh dẻ, ko ngần ngại nắm lấy những hợp âm dài hun hút trên cây arcord nặng trịch, để vỗ về một trái tim đau rơm rớm. Mà ko biết chủ nhân của nó đang giống như một cành nho dại, cứ thấy bóng nắng trời và hơi hướm vững chãi là rụt rè vươn tới tìm sự chở che.

Ừ thì đôi mắt ấy đã từng ấm đượm một đốm lửa của cõi khác nào ảm đạm. Chập chờn trong cơn mê hoang của những âm thanh vỡ nát. Mặc cho người một mình lặng lẽ thu nhặt những mảnh vụn của hồn vỡ tan tành ấy. Mặc cho người một mình lặng lẽ đào huyệt chôn cất chúng trong tang lễ lãnh đạm của niềm lãng quên. Ở một ngày nào xa xôi ko định, khi thời gian bị uốn cong trong một khối ba chiều lập thể vĩnh viễn thiếu chiều sâu, dừng, đồng tính ở một điểm vô cực.

Ừ thì những gì còn lại, một bóng dáng quen mà coi như xa lạ. Xanh xao gầy, trầm mặc như ngôi miếu cổ. Âm thầm dõi mắt buồn trong đêm tìm chòm Ma Kết giữa vô vọng đại ngàn vũ trụ. Ừ thì mái tóc ấy dài nghìn sợi cứng, đã từng vỡ oà một mùi hương sâu kì dị, ko nhớ quên. Khiến con đường trưa ấy cũng thành ra hanh hao. Hoa vàng ko đợi trước thềm nhà vắng. Ừ thì đã đành tạm biệt để mai này gặp lại, hay biết đâu đã đành mặc định một hành trình ko mua vé khứ hồi?
Ừ thì đau nhói như một mảnh nhỏ thuỷ tinh vô thường làm ta ứa máu. Rồi lãng quên đi, lành lúc nào ko biết. Thế thôi...
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Post by _ Sunny _ »

Hôm nay, một ngày mênh mông và tĩnh lặng. Tháng chạp rét mướt đang lùi dần cho những ngày nắng lập xuân...
Nguyên đán đang như một giấc mơ xa xôi. Này tháng giêng. Này hoa đào năm ngoái...
Căn phòng nhỏ giá lạnh. Và ảm đạm như chính chủ nhân của nó. Đứng lặng nghe bản vals bão tuyết của Chopin giữa những ô cửa gió lùa, thấy trống trải những thanh âm. Ta mơ hồ đặt tay lên vai bóng tối. Mơ hồ cảm nhận một vòng tay rất khẽ. Dìu dặt quay điệu slow buồn.

Bản khiêu vũ với bóng đêm.
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Post by _ Sunny _ »

Không ồn ào cũng chẳng nhiều lời… Chia tay… đơn giản cứ như một việc đáng lẽ xảy ra… xảy ra theo lẽ đương nhiên, như trời sẽ sáng lại sau 1 đêm…

Trái tim nhạt thếch, cảm giác chới với chỉ muốn thật nhanh, thật xa… càng sớm càng tốt tránh ra thật xa nơi mình đang đứng, càng sớm đối diện với sự cô đơn thì sẽ càng thấy dễ chịu hơn?

Gió, vùng chạy khỏi ký ức mới chợt nhận ra rằng trời hôm nay nhiều gió đến nao lòng… Chợt ước ao có 1 bờ vai của ai đó để tựa đầu vào khóc thật sự, để mà nói hết những điều từ lâu vẫn không dám nói ra .. để mọi thứ theo nước mắt mà đi qua… vậy mà… đơn độc vẫn hoàn đơn độc và rồi tự hỏi: tại sao mi cứ thích đặt nỗi buồn của mi trước mắt người khác thế…? Điên rồi…

Chẳng một cuộc điện thoại, chẳng gặp gỡ, chẳng níu kéo chi nhau… chắc có tình cờ gặp nhau thì cũng cố tình trốn tránh… Hai nẻo đường, hai ánh mắt.. chẳng còn nhìn nhau như xưa… chẳng còn những nụ cười… có cái gì đó gọi là Đổ Vỡ… có điều gì đó gọi là Tàn nhẫn… sự im lặng bào mòn và giết chết cả nỗi đau… Cứ im lặng tưởng chừng mình mạnh mẽ… để rồi bây giờ cứ tự hỏi: thật ra mình có mạnh mẽ thật không?

Thật ra bây giờ mình đang cảm thấy gì… nên cảm thấy gì…


Có ai đó đã từng hỏi: em có hối tiếc không”

Chợt bật cười… “ … hối tiếc không bao giờ có chỗ trong những quyết định của em”

nhưng chẳng rõ thật sự có hối tiếc không vì thật sự chưa bao giờ tự hỏi mình về điều đó…


Hối tiếc, nếu có… có lẽ chỉ là hối tiếc bởi từng ước sẽ được cùng Người đi khắp nơi, ghi lại những kỷ niệm, để rồi một ngày nhận ra Người chẳng như Ta nghĩ để rồi thất vọng và mọi thứ vỡ tan nát cả…

Hối tiếc bởi chưa một lần trọn vẹn, ngày qua ngày, buồn vui lẫn lộn, đã có khi nào sống hết lòng vì nhau, hay chỉ là những day dứt và dằn vặt dành cho nhau?


…. Chia tay nhau… tan nát tất cả … nhưng có phải ta đã quá lạnh nhạt và tàn nhẫn không khi chẳng bao giờ có ý nghĩ rằng: sẽ níu kéo hay giữ Người ở lại…?

" Một lần người đi… Một lần người quên…"

Thế thôi ư...?!!!


Có một ngày cuối cùng là hôm nay chăng?

Ta như đang đi trên bờ một vực thẳm ko cùng. Phía bên kia đất liền ko đủ sức níu chân. Còn bên này, khoảng ko gian hun hút lạnh lùng chỉ chực quyến rũ bằng một cái nhìn lơ đãng.
Buồn rầu
Mông lung...

Căn phòng nhỏ tối mịt mờ. Hình như ánh sáng đã bỏ nơi đây đi từ lâu lắm. Ta chạm tay vào bóng đêm đặc quánh, cảm nhận thấy hơi lạnh của một sức cám dỗ đầy ma lực. Có cơn mộng mị nào từng kéo dài suốt nhiều đêm đã qua lâu, nay đột nhiên nhớ đường quay trở lại. Nó tóm lấy ta khi đang mải miết trốn chạy trên con đường vạn dặm. Và hả hê nhấn chìm ta vào vũng lầy sặc sụa của nỗi cô đơn hoài nhớ đầy hoang mang mê hoặc. Ta chết đắm trong ngào ngạt hương hoa mẫu đơn trăm năm trên đồi có phảng phất chút men rượu nho đen của một ngày cổ xưa nào còn lẩn khuất trong kí ức đầy phiền muộn. Tự nhiên thấy mệt nhoài. Muốn buông lơi. Muốn nằm gục xuống. Đừng bao giờ dậy nữa. Đừng dậy...

Mênh mông
Một tiếng thở dài từ xa vắng...
Thời gian đang đông cứng lại ở một điểm vĩnh cửu...

Rồi đột ngột. Âm vang của những cú rung đều đặn theo một chu kỳ quái dị làm ta thức tỉnh và kéo tuột cơn mộng du về với thực tại hiện hữu. Chiếc đèn báo sóng xanh lè đang lập lòe như ánh mắt ma trơi. Ta khó nhọc mở máy. Số quen.

Nhưng ko có giọng nói nào. 1,2,3 giây thinh lặng rồi bất chợt vỡ òa tiếng nhạc.
Trịnh!

" Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là, tôi là ai...

Em đi bỏ mặc con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
Ra đi em đi bỏ lại dặm trường
Ngàn dâu cô quạnh muôn trùng nhớ thêm...

Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui..."


Ta thẫn thờ. Tỉnh hẳn cơn mơ. Hay cơn say? Có một nỗi niềm gì nhẹ nhàng nhưng cay đắng len lỏi trong tâm trí. Thật đáng thương. Ta đáng thương. Người đáng thương. Đó là niềm vui hay tội lỗi của người? Đó là sự quy hàng hay lòng kiêu hãnh của ta. Ko biết. Ta chưa thể biết. Ôi đêm dài... Những đêm dài thường qua mau!


Ngày mai, chắc chắn lão già Helius sẽ ghé thăm nơi này, và chắc chắn sẽ gom một chút ánh sáng mà lão đã hào phóng ban phát khắp nhân gian để về bố thí cho ba khung cửa sổ đã lên màu rêu mùa cũ.

Và cơn mộng du bao đêm chắc chắn sẽ lạc đường ko còn tìm về nữa.

Và chủ nhân của những giấc mơ hoang hoải đó, trong một ngày thênh thang nắng như hôm nay, chắc chắn sẽ mỉm một nụ cười thư thái khi tĩnh lặng ngắm nhìn đàn chim thiên di đang trở về từ phương Nam.

Đường sẽ còn xa và quanh co lắm...
Đừng khóc nữa!
Cho khoảng trời màu ngọc của em mai này vẫn biếc một màu xanh yên hàn như cũ.

Still long and winding - My Way
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Buồn nhỉ :x
Con sinh ra trong sự đau đớn của mẹ, lớn lên trong sự vất vả của cha.
Vì thế con sẽ sống trong sự khâm phục của người khác.
Với con gia đình là numberone!
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Post by _ Sunny _ »

Hôm nay, buồn bã hiểu rằng những hạt giống vô danh sẽ chẳng thể nảy mầm được nữa. Một cách kiêu hãnh và định kiến, trong âm thầm, chúng từ chối nhau. Những hạt giống vô danh và bàn tay làm vườn xa lạ.
Ừ thì cũng đành thôi. Hai thế giới khắc khoải và hư vô ấy, lạnh nhạt và ơ hờ ấy, ko níu được, dù bởi lẽ gì.
Chỉ tiếc một nỗi thường tình của người gieo hạt, ko còn được thấy những mùa hè sau biếc xanh như ngọc, ko còn được tựa vào những vững chãi cội cành để yên hàn với bóng mát chở che.
Em buông rơi, những ưu phiền bấy lâu bị giam hãm tù đày trong tim lạnh. Để cơn gió lạ cuốn về cõi nương náu lạ. Chờ phút hấp hối tịch viên phía mặt trời đỏ bầm như máu trong một ngày đông chí của năm nào chưa qua...
Vì em đã gieo hạt...


Lâu rồi, ta cứ mải miết đứng nhìn những ngày hôm nay bị lãng quên, để rồi thành ngày mai, ngày kia như một mặc cảm phiền muộn. Quá khứ ko yên nghỉ trên tro tàn của những định kiến hẹp hòi, vẫn mãnh liệt sống một cuộc đời âm thầm sau khi chết.
Có những niềm vui trăm năm, như ta khi gieo một hạt mầm và bất chợt một ban mai nhìn thấy những chồi xanh cành biếc reo ca trong nắng. Mầm bé đã thoát thai khỏi đất xám u buồn để dự vào một cuộc viễn du mê mải, để rồi xác thân sẽ mệt nhoài luân hồi vĩnh hằng trong những hình hài khác. Biết đâu đó là niềm vui. Hay khốn cùng...
Là hôm nay chăng, một bầu trời sũng nước trĩu nặng trên đầu. Một cảm giác mất mát và thương tổn. Dù ta là một kẻ tội đồ đi rình mò đánh cắp vật báu trong rêu phong đền đài lăng tẩm của hoàng đế xưa. Là hôm nay chăng, khi ta nhận thấy thời gian là hình ảnh chuyển động của sự bất động vĩnh viễn. Và ta là người lữ hành trên chuyến tàu ko bao giờ khứ hồi trở lại, ta đứng yên so với con tàu. Con tàu thì đứng yên, so với mặt trời. Còn mặt trời. Bao nhiêu kỉ nguyên trôi qua rồi, vẫn đứng yên, dù những tinh cầu ko ngừng được sinh ra, lớn lên, đập những nhịp không ngừng nghỉ quanh quỹ đạo, và nhiều triệu năm sau sẽ chết đi để hoài mong một ngày sẽ được tái sinh...
Quên đi thôi...
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
User avatar
_ Sunny _
Posts: 74
Joined: Fri Jan 21, 2011 12:01 am

Post by _ Sunny _ »

Đây sẽ là những lời cuối e viết cho anh .Kết thúc một câu chuyện đi thôi .Không biết a có nhận ra e là ai không ? Hy vọng anh sẽ không biết …không đọc được những dòng này …

Em đã từng rất tin anh …rất tin….tin hơn bất cứ một ai ở trên đời này….
Nhưng bây giờ thì ….
Còn đâu những lời hứa , còn đâu những hứa hẹn…còn đâu những giai điệu mà anh đã hát cho em nghe…
Nhưng tất cả giờ đây với em chỉ là những hư vô , chỉ là một lời nói buông xuôi của anh mà thôi…Em đã từng mong , từng chờ và hy vọng vào những điều mà anh nói …nhưng với anh…nó có ý nghĩa gì không …? Anh hứa vậy…anh có nghĩ gì không…hay như người ta vẫn nói …đó chỉ là ‘’thề non hẹn biển’’…gió thổi một cái sẽ bay mất …???

Em là một con nhóc bướng bỉnh , bảo thủ , và cái ‘’tôi’’ quá lớn - như lời anh vẫn đã từng nói .Nhưng anh biết không , khi mà em và anh có chuyện , em đã hạ cái tôi ấy của mình xuống..rồi giả vờ…rồi gượng cười…như một con ngốc …chỉ để hy vọng níu kéo anh….nhưng tất cả có lẽ đã không được nữa rồi…em đã kiệt sức khi phải tự biến mình thành một con người khác …
Anh đã nói , không thích cái cách em nói , em cười kiểu như vậy , anh bảo em cứ tự nhiên đi…nhưng làm sao em có thể tự nhiên được đây…làm sao em có thể bình thường được đây…anh có hiểu không chứ ?
Bây giờ em có nói gì , anh cũng chẳng quan tâm nữa rồi.Em đã từng rất buồn khi thấy anh nói ở đâu đó rằng , anh chưa một lần yêu….nghe có vẻ mâu thuẫn với những gi em đã nghe anh nói trước kia nhỉ.Nhưng dù có như thé nào đi nữa , em vẫn sẽ mỉm cười khi nghĩ rằng mình đã yêu và được yêu.Nhưng đó chỉ là thứ tình yêu mù quáng và sai lầm ..
Rối su này , khi gặp anh , em sẽ là một con người khác.Em sẽ chứng tỏ cho anh thấy , em là ai.Cảm ơn anh vì tất cả và cũng chúc anh có một cuộc sống như anh mong muốn…
"... Lại ưu tư rồi Cún nhỏ hay buồn. Cuộc sống khuyết hao có khi nào tròn trịa. Niềm vui ú tim bên nỗi buồn thấm thía. Sao em lại giấu mình vào vỏ ốc cô đơn? Mỗi ngày qua cuộc sống lại ngắn hơn. Mà ngoài kia nắng vẫn xanh mê mải. Nắng thấy em buồn nắng chông chênh lắm đấy. Ngày giao mùa cần lắm những niềm vui. Em đang bước qua ngưỡng cửa tuổi 17. Cô bé ạ, mắt em trong lắm. Đừng để cơn mưa làm bờ mi ướt đẫm. Thêm 1 tuổi rồi hứa hẹn những niềm vui...."
Post Reply

Return to “Tâm sự - Chia sẻ”