Cần phải dậy làm một cái gì đó, như dọn dẹp nhà cửa chẳng hạn. Trời mưa lạnh thế này, ai vào mà thấy tôi hì hục lôi đồ dọn dẹp chắc sẽ tưởng tôi có vấn đề. Nhưng kệ, tôi cần phải làm một cái gì đó để thấy một ngày dài như hôm nay có chút sinh khí.Nằm mãi cũng chán, thấy người như sắp mọc rêu, tôi quyết định dọn dẹp nhà cửa, bắt đầu từ cái tủ quần áo.
Trên tay tôi là chiếc khăn len màu xám tro. Những sợi len đã hơi xù, thơm mùi tủ gỗ, mùi thuốc lá còn quyện lại. Chiếc khăn đầu tiên đan cho bố, thật dài, khi bắt đầu đan tôi đã quyết định nó sẽ phải dài đúng bằng chiều cao của mình: 1m55. Tôi đan chiếc khăn này hồi năm lớp 9. Mùa đông năm ấy bận rộn với lịch học kín mít,nhưng hễ rảnh lúc nào là tôi đan lúc ấy.
Việc đan khăn đem lại sự thư giãn, chỉ cần hình dung bố quàng chiếc khăn len do con gái đan, thấy lòng vô cùng ấm áp. Sản phẩm đầu tay của tôi, khi hoàn tất, tôi đã tự ướm bao nhiêu lần vào cổ: Ấm quá đi mất, thế này bố sẽ thích lắm cho xem! Người đầu tiên tôi nghĩ đến đan khăn cho là bố, vì ông hay bị ho và ông rất sợ lạnh. Cứ đến mùa đông là lại co ro trong cái áo lông bạc màu, uống trà nóng, và cứ ngồi trên ghế như thế, chỉ khi nào có việc mới đứng lên. Ông không bao giờ là người lười biếng, cho dù sợ lạnh đến mấy.
Chiếc khăn thứ hai cho một người, người mà chưa từng quàng khăn, và rất thích mùa đông. Tôi đan chỉ vì tôi thích. Một mùa đông với nhiều thời gian rảnh rỗi. Thấy cần phải làm một việc gì đó có ích trong những ngày tháng vô vị ấy, tôi nghĩ ngay đến việc đan khăn, một món quà cho mùa đông ấm áp hơn. Một chiếc khăn kẻ ô vuông đen và trắng. Xin nói thêm, niềm vui của việc đan khăn rất giản dị, chỉ là nụ cười vui thích của người sẽ được tặng. Thế thôi. Thật tuyệt khi nghĩ rằng hơi ấm của bàn tay mình sẽ theo họ mỗi mùa đông, một chút ấm lòng của họ khi nghĩ đến tôi.

Mưa đã bắt đầu ngớt, tôi cất chiếc khăn của bố vào tủ. Chợt bồi hồi...
Chiếc khăn thứ ba, một chiếc màu cam nhạt dành cho mẹ. Bà rất hay dùng khăn và có rất nhiều khăn. Nhưng cái nào cũng đã dùng rất lâu rồi. Mà bà thì cứ dùng mãi thôi, đến khi nào khăn rách ra, không thể dùng được mới bỏ. Đời bà là những hy sinh như thế. Tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành cho những đứa con của mình.
Những mùa đông của tôi đã trôi qua cùng những chiếc khăn len. Khi còn nhỏ, mùa đông, tôi thường cùng cùng lũ trẻ trong xóm xì xụp tập đan. Sản phẩm là những miếng len nhỏ, gọi là chăn, dành cho búp bê. Cả xóm chỉ có một đứa có con búp bê có bộ tóc vàng óng ả và đôi mắt tròn xoe.
Từ ngày trước, tôi không có ý niệm về việc đan len, cho đến khi cảm thấy rằng, tình yêu cần được đền đáp bằng một sự chăm sóc giản dị, một sự quan tâm đặc biệt, thì tôi bắt đầu đan.
"Đó là một công việc nữ tính", anh trai nói với tôi như vậy. Anh rất thích ngồi yên lặng bên tôi hàng giờ mỗi khi tôi đan len. Không biết giờ này ở Hà Nội, anh đang làm gì? Đọc báo mạng chăng, hay đang miệt mài làm việc? Có khi đang vùi trong chăn ngủ khì khì cũng nên.
Đôi lúc tôi đan một chiếc khăn rất lâu, vì muốn kéo dài cảm giác duy trì một niềm vui ấm áp. Cũng có khi mệt mỏi, chán chường, chúi mũi vào đan khăn giúp tôi tự do chìm vào những suy nghĩ miên man, không bị làm phiền.
Có một lúc nào đó lơ đễnh, bỏ sót một mũi đan, lại phải loay hoay dỡ ra, đan lại rất mất công. Những lúc như vậy, tôi thường liên tưởng đến lỗi lầm trong cuộc đời. Một khi nào đó, lơ đễnh và mắc lỗi, nếu cứ để mặc kệ nó và đi tiếp, sẽ luôn còn đó một dấu vết. Còn nếu muốn khắc phục, phải mất công làm lại thôi. Trong cuộc đời, có thể mắc lỗi và làm lại như việc đan một mũi len lỗi không?

Trời lại tiếp tục đổ ào xuống cơn mưa. Bố quay vào nhà rót một tách trà, nhấp môi và ngồi ưu tư. Tôi yêu biết bao cái gương mặt bố lúc ưu tư như thế. Một chút xót xa, một chút mến thương trào lên trong lòng, và những lúc như vậy, tôi thường rất muốn biết ông đang nghĩ gì?

Bố mẹ nói bố mẹ quàng khăn của tôi gần như suốt mùa đông, khăn của tôi đan rất ấm.
Điều đó làm tôi rất vui.

Tôi chợt nhận ra một điều giản dị:
Những mùa đông đi qua và những chiếc khăn len.
Nỗi cô đơn đi qua, còn lại những ấm áp trong lòng, những niềm vui nhỏ bé.
Hạnh phúc đơn sơ, ước mơ nho nhỏ