Bài văn gây xôn xao TP Vinh

User avatar
Anh Ecoli
Posts: 227
Joined: Fri Apr 02, 2010 11:37 am

Bài văn gây xôn xao TP Vinh

Post by Anh Ecoli »

Bài văn gây xôn xao TP Vinh

Nguyễn Thị Hậu, học sinh lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An

TTO - Trong buổi lễ chào cờ đầu tuần vào sáng thứ hai vừa qua, thầy giáo Lê Trần Bân, phó hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (TP Vinh, Nghệ An) đã đứng dưới cờ phát biểu cảm nghĩ và đọc bài văn của em Nguyễn Thị Hậu, cả sân trường xúc động lặng im.
"Thầy Bân đọc được nửa bài văn quá xúc động nghẹn lời, ngân ngấn nước mắt. Chúng tôi đều rưng rưng, mến phục thương em Hậu và thôi thúc chúng tôi sống và giảng dạy tốt hơn. Từ nay vào các buổi lễ chào cờ đầu tuần chúng tôi chọn lọc những đề văn và bài làm hay đọc dưới cờ để nhân lên sự yêu thích văn chương của học sinh" - thầy Võ Tuấn Thiện, hiệu trưởng Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, cho biết.

Ngay sau đó từ học sinh, giáo viên các trường trên địa bàn TP Vinh cho đến bà bán nước bác xe ôm đã photo bài văn, chuyền tay nhau đọc. Cứ thế bài văn nhân thêm nhiều bản, và chuyền về tận các huyện...

Nguyễn Thị Hậu - học sinh chuyên Toán lớp 10A2 Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ An - chỉ có 45 phút ngồi trên lớp học để viết lên bài văn này. Bài văn với gần 1.500 từ trên bốn trang giấy kiểm tra ướt nhoè nước mắt của Hậu khi làm bài.

Bóng dáng người bố yêu thương hiện lên trang văn, người đọc đường như thấy một chút bóng dáng người bố thân yêu của mình và thôi thúc nuôi dưỡng ước mơ và thúc giục sống tốt hơn.

Bài làm văn của em đã viết lên cảm nghĩ chân thực về người cha thân yêu làm nghề xe lai, nhưng bị căn bệnh quật ngã ra đi, khá xúc động.



Đề bài: “Em hãy phát biểu cảm nghĩ về một người thân yêu nhất”

Bài làm:


Bài văn đạt 9,5 điểm của cô học trò chuyên toán Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (Nghệ An), Nguyễn Thị Hậu

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…





Điều đáng quý nhất của em là tình cảm chân thực và em có một trái tim nhân hậu, em đã cho cô một bài học làm người.

Mong rằng đây không chỉ là trang văn mà còn là sự hành xử của em trong cuộc đời”.

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồg chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

NGUYỄN THỊ HẬU
(Lớp 10A2, Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng, TP Vinh, Nghệ A
Ngày mai qua rồi mọi điều sẽ khác
Gió vi vu hoa thắm gọi bên thềm
Người trở về từ hoang tàn đổ nát
Chiều hết rồi đợi nắng những bình minh.


Ngày mai qua rồi mọi điều sẽ khác
Căn phòng buồn mở cánh cửa thênh thang
Bụi bám tơ giăng phủ phím dương cầm
Ngày mai câu hát nữa chừng nối tiếp
User avatar
chuyentinhbuon
Posts: 70
Joined: Mon Aug 30, 2010 11:54 pm

Post by chuyentinhbuon »

Bài văn cảm động thật ..hic .Cô bé ấy hiếu thảo thật
Image
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

Post by Bom »

Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố
Chúc em đạt được ước mơ, dù bố em ko còn nữa, nhưng cuộc sống này cần... rất cần những tấm lòng như em :)
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
haha_emne
Posts: 915
Joined: Sat Dec 26, 2009 1:24 am
Contact:

Post by haha_emne »

Bài văn cảm động thật đó, cô bé có hiếu thật , thương quá
저는 바람입니다.
User avatar
a Trang TAnh
Posts: 2172
Joined: Sat Oct 10, 2009 7:51 pm
Location: National University of Civil Engineering
Contact:

Post by a Trang TAnh »

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
..............
antonionguyen1

Post by antonionguyen1 »

Những gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được trái tim.Thật cảm động vì lòng hiếu thảo của em này.Hi vọng mọi điều tốt đẹp sẽ đến với mọi người...
User avatar
MaiThuy_PR29
Posts: 461
Joined: Wed Jan 07, 2009 8:10 am
Location: Hà Nội
Contact:

Post by MaiThuy_PR29 »

Đọc xong bài văn này thấy yêu bố nhiều quá :( tự thấy mình thật may mắn vì bên cạnh có bố- một người thật tuyệt vời :)
Bố thật tuyệt vời khi luôn nâng niu những cô con gái yêu như những viên ngọc quý, chăm chút, quan tâm và yêu thương chúng thao cách riêng của mình. Con biết bố vẫn ngày đêm miệt mài làm việc để mài sáng những viên ngọc ấy.
Bố thật tuyệt vời khi đi làm về bố vẫn luôn cười và vui vẻ, mặc dù con biết bố cũng đang rất mệt. Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt sạm đi vì mưa nắng của bố, con thương và biết ơn bố vô cùng. Bữa cơm gia đình mình thật ấm cúng.
Bố thật tuyệt vời khi luôn lắng nghe và chia sẻ những tâm sự của chúng con – tâm sự của những mầm non đang lớn vốn đã rất nhạy cảm và khó hiểu. Cuốn sách dành cho tuổi mới lớn bố dành tặng con nhân ngày sinh nhật khiến con hiểu ra rằng bố vẫn luôn dõi theo từng bước chân của con, luôn quan tâm và thấu hiểu những suy nghĩ của con, bằng cách riêng chỉ của riêng bố. Con chợt thấy mình vẫn nhỏ bé vô cùng.
Bố thật tuyệt vời khi giảng cho con nghe những bài học giản dị mà vô cùng sâu sắc về cuộc sống, khiến con hiểu cuộc sống này thật đẹp, để con vững tin hơn vào bản thân để sống tốt, sống có ích chứ không đơn giản chỉ là “tồn tại”.
Bố thật tuyệt vời khi mẹ rõ ràng sai hoàn toàn, nhưng vẫn chấp nhận xin lỗi trước, bố đã gạt bỏ cái sĩ diện của đàn ông để chứng minh cho mẹ hiểu, bố yêu mẹ và bọn con biết chừng nào…
Con biết có những lúc bố nổi nóng là vì chúng con hư bố mới như thế, nhìn tóc bố mỗi ngày một già đi, và nhìn nụ cười thật tươi của bố lúc cả nhà cùng bên nhau quanh bữa cơm, nhìn những lúc bố ngồi trầm tư một mình tức là bố đang lo cho gia đình , rồi con đi học, các em con đi học cái j cũng là gánh nặng trên vai bố, lúc đó con ước sao mình có thể chia sẻ dù chỉ là một chút gánh nặng cho bố.Bố biết không đối với chúng con, “bố là tất cả bố ơi bố ơi”. bố phải luôn khoẻ mạnh nhé…con yêu bố^^
Bố thật tuyệt vời khi…
Có những điều con yêu bố mà có kể mãi cũng chẳng thể hết những yêu thương mà bố dành cho chúng con, có lẽ cũng giống như tình yêu của bố vậy. Dù thời gian kia có làm mái tóc bố bạc màu, để con lớn lên trong tình yêu và che chở của bố mẹ, con vẫn chỉ là đứa trẻ ngây ngô, trong sáng trong mắt bố, nhưng con luôn yêu bố thật nhiều, điều đó không phải là tình yêu của một đứa trẻ. Bố sẽ luôn và mãi là người bố tuyệt vời nhất của chúng con!!
CON YÊU BỐ :x :x
"Bắt đầu từ vớ vẩn thôi
Kể từ hôm đó đứng ngồi bơ vơ
Nửa yêu thương, nửa đợi chờ
Nửa buồn, nửa giận, nửa ngờ người ơi"
User avatar
chuyentinhbuon
Posts: 70
Joined: Mon Aug 30, 2010 11:54 pm

Post by chuyentinhbuon »

Thành phố Vinh là ở nghệ an nhỉ , mình chỉ biết ở đó có trường chuyên phan bội châu vừa rồi có 1 thủ khoa 30 điểm , 3 thủ khoa 29,5.Đúng là đất học
Image
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Bài văn hay quá, một người con đáng để yêu thương và một người cha đáng để kính trọng!
Post Reply

Return to “Văn - Sử - Địa - Ngoại Ngữ”