Mỗi ngày một "Bí Mật Cuộc Sống"

<img src="http://hocsinhbadinh.net/bom/colorful (22).gif" border="0"></br>
Cuộc sống là một điều diệu kỳ của tạo hóa. Hãy cùng quan sát, tìm tòi, khám phá và cảm nhận nó nhé!
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Đúng vậy đừng vội kết luận bất cứ điều gì để mà nhầm lẫn
Có những chuyện tưởng chững rõ như ban ngày thế mà vẫn không phải là sự thực
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

#9. Hạnh phúc là tuỳ ở ta

Post by Bom »

ImageNgày xưa tại một quảng trường thành phố nọ ở Ba Tư, có nhà hiền triết xuất hiện và tuyên bô sẽ giải đáp được mọi thắc mắc của bất cứ ai đến vấn kế.
Một hôm, giữa lúc mọi người đang say mê lắng nghe lời nhà hiền triết thì có một mục tử trên núi xuống. Nghe tiếng đồn về sự khôn ngoan thông thái của nhà hiền triết, anh muốn được chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, và nhất là để hạ nhục ông giữa đám đông. Anh đến gần nhà hiền triết, trong tay bóp chặt con chim nhỏ và hỏi:
- Thưa ngài, tôi nghe nói ngài là nhà thong thái khôn ngoan, ngài có thể cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay là con chim sống hay chết?
Nhà hiền triết biết đó là cái bẫy. Nếu ông bảo rằng con chim còn sống thì tức khắc người mục tử sẽ bóp cho chim chết trước khi mở bàn tay ra. Còn nếu ông bảo nó chết, thì người mục tử sẽ mở bàn tay ra để con chim bay đi. Sau một lúc im lặng trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết trả lời:
- Con chim người cầm trong tay ấy sống hay chết là tuỳ người. Nếu người muốn cho nó sống thì nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết thì nó chết.

Ai trong chúng ta cũng khao khát cuộc sống hạnh phúc, an bình vui tươi, thế nhưng nhiều khi chúng ta chạy theo chiếc bóng mờ của hạnh phúc hơn là hưởng nếm chính hạnh phúc đang trong tầm tay chúng ta.

Hạnh phúc đích thực là con chim mà chúng ta đang có trong long. Con chim ấy sống hay chết là tuỳ ở mỗi người chúng ta.


[RIGHT]ST. (Theo Lẽ sống — Con chim trong bàn tay)
Mực Tím Online
[/RIGHT]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

#10. Bài học từ những cú ngã

Post by Bom »

Con có biết vì sao bà vú lại bảo Juliet là con gái lớn rồi nếu có ngã thì hãy “ngã ngửa” ai lại “ngã sấp” thế này không?


Có lẽ ai lớn lên trong đời chẳng phải trải qua những cú ngã: cú ngã đầu tiên khi chập chững tập đi rồi khi tập tễnh tập xe đạp, ngã khi trượt chân, ngã khi va vào một vật gì đó và lớn lên là những cú ngã trong trường đời.

[CENTER] Image
[/CENTER]


Là con gái, tôi rất thích mặc váy thế nhưng tôi không mặc được vì chân tôi rất nhiều sẹo. Đó là dấu vết của những cú ngã để lại.
Tôi nhớ hồi nhỏ, mỗi lần thấy tôi ngã, mẹ tôi xót lắm. Có những cú ngã tôi đã quên nhưng cũng có những cú ngã từ thời xa lắc mà đến giờ tôi vẫn nhớ…Ví như cú ngã hồi lớp 1. Hôm đó, tan học, tôi đứng chờ mẹ trước cổng trường. Nhìn thấy mẹ đến đón, tôi chạy từ xa đến chỗ mẹ chẳng may vấp phải ống quần ngã sõng soài xuống đường. Mặt tôi dính đầy đất cát. Mẹ tôi gào lên rồi chạy đến đỡ tôi dậy vừa phủi đất cát bám trên mặt, trên tóc, trên áo tôi vừa khóc:
_Khổ thân con, ngã sấp mặt xuống đường thế này thì đau lắm.
Lần khác, tôi lại theo chúng bạn đi hái trộm ổi. Lúc đang vin vào cành cây để đu người lên thì cành cây gãy hất cả người tôi rơi bịch xuống đất, đầu đập vào tường… Lúc đưa tôi vào viện, mẹ tôi lại khóc lóc nói với bác sĩ:
_Bác sĩ ơi, cháu nó ngã từ trên cao xuống, lại ngã ngửa không biết não có ảnh hưởng gì không?
Sau rất nhiều những pha chụp chiếu, bác sĩ kết luận: Bệnh nhân bị rạn xương khuỷu tay phải bó bột.
Mẹ tôi lại khóc vì vui mừng là cái đầu tôi không bị làm sao cả.
Tôi thấy làm lạ là khi tôi ngã sấp mẹ cũng lo mà khi ngã ngửa mẹ cũng thấy nguy hiểm. Vậy nên, sau khi đã tháo bột ra khỏi tay, tôi hỏi mẹ:
_Ngã sấp và ngã ngửa nên ngã kiểu nào hơn hả mẹ?
Mẹ búng má tôi:
_Cái con này, hỏi thế mà cũng hỏi.
Rồi như nhớ ra điều gì, mẹ nói:
_Có lẽ nên ngã ngửa con ạ.
_Nghĩa là sao hả mẹ? Tôi thắc mắc.
Mẹ có việc phải đi nên không trả lời tôi. Và câu hỏi đó chìm vào quên lãng cho đến khi tôi 16 tuổi.
Hôm đó, thấy tôi đọc tác phẩm Romeo và Juliet mẹ hỏi:
_Con đã đọc đến đoạn Juliet trượt chân ngã chưa?
_Dạ rồi ạ!
Tôi lễ phép.
Mẹ nhìn tôi rồi cất giọng đều đều: Con có biết vì sao bà vú lại bảo Juliet là con gái lớn rồi nếu có ngã thì hãy “ngã ngửa” ai lại “ngã sấp” thế này không?
Tôi thực sự bị lôi cuốn vào câu hỏi của mẹ. Hai mắt tôi nhìn mẹ không chớp chờ một lời giải thích:
_Mẹ nghĩ, ý sâu xa của bà vú trong hai từ “ngã ngửa” nghĩa là khi ngã mình nhìn và hiểu ra mọi chuyện. Còn “ngã sấp” nghĩa là bị đau nhưng cũng không hiểu ra chuyện gì đằng sau cú ngã ấy. Vậy nên, ở đời nếu ngã hãy “ngã ngửa” con nhé
_. Dù có đau nhưng con sẽ biết cách để những lần sau mình sẽ ít ngã hơn và ít đau hơn.
Mẹ tôi không phải là một triết gia nhưng những gì bà nói với tôi ngày trước bây giờ tôi đã nghiệm ra là đúng.

Ngã là đau, dù ít hay nhiều nhưng hãy ngã ngửa để biết tự đứng lên. [RIGHT]
Bùi Thu Hoàn
Mực Tím Online[/RIGHT]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Em rất thích những bài viết kiểu thế này, ui thích quá
Anh Bom đọc ở đâu thế
User avatar
a Trang TAnh
Posts: 2172
Joined: Sat Oct 10, 2009 7:51 pm
Location: National University of Civil Engineering
Contact:

Post by a Trang TAnh »

Bom wrote:ImageNgày xưa tại một quảng trường thành phố nọ ở Ba Tư, có nhà hiền triết xuất hiện và tuyên bô sẽ giải đáp được mọi thắc mắc của bất cứ ai đến vấn kế.
Một hôm, giữa lúc mọi người đang say mê lắng nghe lời nhà hiền triết thì có một mục tử trên núi xuống. Nghe tiếng đồn về sự khôn ngoan thông thái của nhà hiền triết, anh muốn được chứng kiến tận mắt, nghe tận tai, và nhất là để hạ nhục ông giữa đám đông. Anh đến gần nhà hiền triết, trong tay bóp chặt con chim nhỏ và hỏi:
- Thưa ngài, tôi nghe nói ngài là nhà thong thái khôn ngoan, ngài có thể cho tôi biết con chim tôi đang cầm trong tay là con chim sống hay chết?
Nhà hiền triết biết đó là cái bẫy. Nếu ông bảo rằng con chim còn sống thì tức khắc người mục tử sẽ bóp cho chim chết trước khi mở bàn tay ra. Còn nếu ông bảo nó chết, thì người mục tử sẽ mở bàn tay ra để con chim bay đi. Sau một lúc im lặng trước sự chờ đợi hồi hộp của đám đông, nhà hiền triết trả lời:
- Con chim người cầm trong tay ấy sống hay chết là tuỳ người. Nếu người muốn cho nó sống thì nó sống, nếu ngươi muốn cho nó chết thì nó chết.

Ai trong chúng ta cũng khao khát cuộc sống hạnh phúc, an bình vui tươi, thế nhưng nhiều khi chúng ta chạy theo chiếc bóng mờ của hạnh phúc hơn là hưởng nếm chính hạnh phúc đang trong tầm tay chúng ta.

Hạnh phúc đích thực là con chim mà chúng ta đang có trong long. Con chim ấy sống hay chết là tuỳ ở mỗi người chúng ta.


[RIGHT]ST. (Theo Lẽ sống — Con chim trong bàn tay)
Mực Tím Online
[/RIGHT]

Thích nhất bài này anh Bom ạ :)
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

#11. Chiếc giỏ đựng than

Post by Bom »

Image
Tại miền núi thuộc bang Kentucky, có hai ông cháu sống cùng nhau. Vào mỗi buổi sáng, người ông đều thức dậy sớm ngồi vào bàn ăn để đọc sách, dù những cuốn sách này đã cũ kỹ. Cậu cháu trai thấy vậy, cũng cố gắng bắt chước ông mình đọc sách.
Một ngày cậu hỏi ông mình: “Ông ơi, cháu đã cố gắng đọc những quyển sách như ông nhưng vẫn không thể hiểu nó. Có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại thì quên nó ngay. Vậy đọc sách có lợi ích gì đâu?”
Người ông liền đứng dậy, lấy hết than trong giỏ đặt vào lò và nói: “Cháu hãy mang giỏ đựng than này ra ngoài sông và mang nứơc về giúp ông nhé!”
Cậu bé làm theo lời người ông, nhưng toàn bộ nước chảy ra ngoài giỏ hết trước khi cậu quay về đến nhà. Người ông liền cười và nói: “Lần sau cháu cần đi nhanh hơn nữa”. Rồi người ông lại đưa cho cậu bé cái giỏ để đi lấy giỏ nước khác.
Lần này, cậu bé chạy nhanh hơn, nhưng cái giỏ đã trống rỗng khi cậu về đến nhà. Thở không ra hơi, cậu nói người ông rằng: “Chúng ta không thể đựng nước trong cái giỏ này được”, và cậu định đi lấy cái xô để chứa nước.
Người ông liền nói: “Ông không muốn đựng nước trong chiếc xô này, mà là trong chiếc giỏ kia. Cháu có thể làm được điều này, mà do cháu chưa cố gắng hết sức đấy thôi”. Người ông lại đưa cái giỏ và bảo cậu bé ra ngoài sông lấy nước lần nữa. Mặc dù cậu biết điều đó không thể nhưng không muốn cãi lời ông mình. Cậu cố chạy nhanh hết sức, nước vẫn chảy hết ra ngoài giỏ trước khi cậu về đến nhà. Cậu bé nói: “Ông nhìn này, thật là vô ích!”
“Con nghĩ nó vô ích? Hãy nhìn vào chiếc giỏ kia!”, người ông nói.
Cậu bé nhìn vào chiếc giỏ và lần đầu tiên cậu nhận thấy rằng chiếc giỏ trông thật khác. Thay vì một chiếc giỏ đựng than cũ kỹ và bẩn, nó lại trông sạch sẽ.



“Đó là tất cả những gì xảy ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ mọi thứ, nhưng khi đọc sách, sách sẽ làm thay đổi bên trong tâm hồn của cháu, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.
[RIGHT]Phương Đông

Mực Tím Online
[/RIGHT]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
Thu Hoai
Posts: 526
Joined: Sun Aug 29, 2010 4:20 pm
Location: Nga Sơn

Post by Thu Hoai »

Em thấy bài nào cũng hay í
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

#12. Vượt qua sự lo âu

Post by Bom »

ImageMột nhà hiền triết dẫn một toán học trò đi ngao du khắp chốn trên đời. Trong vòng 10 năm trời thầy trò họ theo nhau đi hầu hết các nước...
...,gặp gỡ hầu như tất cả những người có học vấn. Lúc này, thầy trò họ đã trở về, người nào người nấy kinh luân đầy một bụng, kinh nghiệm đầy mình.

Trước khi vào thành, nhà hiền triết ngồi nghỉ trên một bãi cỏ ở ngoại thành, nói với học trò của mình: "Mười năm ngao du, các con đều đã trở thành kẻ sĩ học rộng hiểu nhiều, lúc này đây sự học sắp kết thúc, ta sẽ giảng cho các con bài học sau cùng".

Các học trò kéo đến ngồi vây quanh nhà hiền triết. Một lát sau, nhà hiền triết hỏi: Hiện chúng ta đang ngồi ở đâu? Các học trò đồng thanh trả lời rằng đang ngồi trên bãi cỏ hoang ở bên ngoài thành. Nhà hiền triết lại hỏi: Trên bãi cỏ hoang này có cây gì mọc lên? Học trò đồng thanh đáp, trên bãi hoang mọc toàn cỏ dại ạ!

Nhà hiền triết nói: Đúng! Trên bãi cỏ hoang này mọc toàn cỏ dại. Bây giờ ta muốn biết bằng cách gì để trừ hết thứ cỏ dại này đi? Các học trò nhìn nhau hết sức ngạc nhiên, họ thực sự không ngờ rằng, nhà hiền triết xưa nay vốn chỉ đi sâu nghiên cứu những điều huyền bí của cuộc sống, vậy mà trong bài học sau cùng này lại hỏi một vấn đề giản đơn như thế.

Một người trong toán học trò lên tiếng trước: "Dạ thưa thầy, chỉ cần có một cái xẻng thôi là xong hết ạ!"

Nhà hiền triết khe khẽ gật đầu.

Một người học trò khác như phát hiện ra điều gì mới, nói tiếp: "Dạ thưa thầy, đốt lửa để diệt cỏ cũng là một cách rất hay đấy ạ!"

Nhà hiền triết im lặng mỉm cười, ra hiệu gọi một người khác.

Người học trò thứ ba nó: "Thưa thầy, rắc vôi lên cũng có thể diệt được hết tất cả các giống cỏ đấy ạ!".

Tiếp ngay sau đó là người học trò thứ tư anh ta nói: “Diệt cỏ phải trừ tận gốc, chỉ cần nhổ được rễ lớn là xong hết!”.

Các học trò đã lần lượt nói hết suy nghĩ của mình, nhà hiền triết đứng dậy, nói: "Bài học hôm nay đến đây là hết, các con hãy về đi, rồi theo cách mình nghĩ, mỗi người hãy diệt cỏ ở một mảnh đất trên bãi hoang này. Nếu không diệt được cỏ, một năm sau quay lại đây ta nói chuyện sau".

Một năm sau, mọi người quay trở lại, có điều khác là bãi cỏ năm trước không còn đầy cỏ dại nữa, mà đã trở thành cánh đồng ngô lúa xanh tươi. Toán học trò lại ngồi quây quần gần ruộng lúa, chờ nhà hiền triết tới nhưng chờ mãi vẫn không thấy ông tới.

Mấy năm sau nhà hiền triết ấy qua đời, những người học trò cũ của ông đã chỉnh lý lại những tài liệu, luận thuyết mà ông nêu ra, thấy ở một chương cuối, ông đã tự ghi thêm vào một câu:


"Muốn diệt hết cỏ dại ở bãi hoang, chỉ có một cách hay nhất, đó là hãy trồng cấy mùa màng lên đấy. Cũng như vậy, muốn để tâm hồn không phải buồn lo tản mạn, thì cách duy nhất là hãy chiếm cứ nó bằng những suy nghĩ tích cực và lạc quan".



[RIGHT][RIGHT]ST (chungta.com)
Mực Tím Online
[/RIGHT]


[/RIGHT]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
User avatar
a Trang TAnh
Posts: 2172
Joined: Sat Oct 10, 2009 7:51 pm
Location: National University of Civil Engineering
Contact:

Post by a Trang TAnh »


Anh Bom cứ viết nhiều lên,lần nào em cũng vào đọc hết ấy :)
User avatar
Bom
Posts: 4386
Joined: Thu Dec 10, 2009 12:56 am

#13. Hai viên gạch xấu xí

Post by Bom »

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.




[CENTER] Image

[/CENTER]
Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kỹ luỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi vì chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng, chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.



Image



Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền, chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm, có hai nhà sư đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng.Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: “Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!”.
“Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư ?”- chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.

“Có chứ,nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao.”- vị sư già từ tốn.



Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân cũng như với lỗi lầm của người khác. Chúng ta cứ chăm chăm nhìn vào 2 viên gạch 'lỗi" mà không để ý đến 998 viên gạch hoàn thiện kia!
[RIGHT]
Ý Thu
Mực Tím Online
[/RIGHT]
<font style="text-shadow: 0px 0px 6px #C71585, 0px 0px 5px #C71585, 0px 0px 5px #C71585;" color="#ffffff">Just be who you want to be</br>Not others want you to see</font>
Post Reply

Return to “Cuộc sống quanh ta”