Anh trai àh....dường như đối vs em một ngày nắng cũng vẫn là ngày mưa thì phải.và hôm nay là một ngày như thế..............Em nhớ ngày nhỏ......hai anh em chẳng bao giờ thôi đánh nhau nhỉ.....và chúng chỉ tàm đình chiến khi có sự can thiệp của bố mẹ mà thôi.....và trong những lần chiến tranh như thế thì em là đứa mau nước mắt nhất nhỉ.....vậy mà lúc mới sinh em bố mẹ bảo em bị tắc tuyến lệ đấy......và giờ thì em lại đang khóc.........Có những lần em đã ước rằng có một người anh giống như những đứa bạn của mình..........đó là những lần anh đi bụi...và đó là những lần em đã khóc thật nhiều.....và thậm chí em đã hứa vs mình rằng sẽ không nhận anh là anh trai mình nữa...................Nhưng tình thân là một thứ kì lạ anh ạ....em cũng không hiểu nổi nó là gì nữa......nó là gì mà tại sao lại có sức mạnh đến nỗi cho dù có giận anh đến thế nào thì em vẫn không thể không nhận anh là anh trai em.........vẫn không thể ghét anh dù anh đã làm mẹ khóc nhiều và đã làm bố ..... Anh biết không...bố mẹ đã già đi rất nhiều đấy........em trách anh và giận anh lắm vì luôn làm bố mẹ buồn lòng......Nhưng em lại càng giận bản thân mình hơn vì không thể làm gì để bố mẹ vui lên.......Em đã cố.....Ngày lớp 9 em cắt tóc vì muốn trở thành "anh"....thành một đứa con trai dù chỉ là cái vẻ bề ngoài......em tập sống mạnh mẽ nhưng rốt cuộc em vẫn không làm được bởi em vẫn là một đứa yếu đuối....em không thể là anh.....không thể thay thế anh......Anh trai àh....có thể cho em sống ích kỉ hơn một chút được không.....em thực sự đã quá mệt mỏi rồi....em không biết em sẽ trụ được đến khi nào nữa......Em đã từng muốn buông xuôi tất cả....nhưng rồi bên em có những người bạn ...họ khiến em quên nó đi.........................nhưng h nó lại đang lớn dần trong em.......Em phải làm sao đây.............Em muốn bỏ lại phía sau tất cả.....để lại tất cả và đến một nơi thật xa.....một nơi mà không ai có thể tìm thấy được....Nơi đó là........................
.......Anh không ở nhà....và anh không thể cảm nhận được cái không khí nặng nề bao trùm quanh gđ........và những tiếng thở dài...những lời than trách.....những tiếng khóc than........não lòng.....nhưng anh biết không em lại không thể làm gì...mà chỉ bất lực nhìn.............anh ko biết em cảm thấy mình vô dụng thế nào đâu....và cảm thấy ghen tị thế nào đâu khi cả nhà ai cũng lo lắng cho anh.................Em đã từng muốn bỏ đi bụi giống như anh.....nhưng lại không đủ can đảm.....em quả là một đứa nhát gan...........em sợ lắm cái cảnh tượng bố mẹ bà bác khóc..rồi thở than rồi đi tìm mà không biết rốt cuộc anh đang ở đâu......nhưng mẹ vẫn đi tìm...khuya rồi mà vẫn đi...để rồi lại khóc.......lúc ấy em ghét anh lắm.....Em ước rằng mình có thể đấm anh thật mạnh như đã làm vs thằng Hải cẩu lúc nó định bỏ đi bụi........Nhưng em k làm được..........em k thể bởi như thế em đau lắm.......
...Anh àh.....anh là người làm em khóc nhiều nhất ......em sẽ nhớ điều đó và anh nợ em điều đó....................và em muốn rằng anh hãy sống thật mạnh mẽ và bản lĩnh......để gặp anh sau một năm nữa ....khi mà em thi đậu ĐH......em mong nhận được lời chúc mừng từ anh.............và em chắc em sẽ lại khóc nhưng sẽ là nước mắt vui chứ không buồn đâu anh nhé....................Anh trai àh.....em không biết mình còn bao nhiêu rộng lượng nữa.....và còn bao nhiêu sức để chịu đựng nữa nhưng em sẽ cố........vì em còn một lời hứa....một cái hẹn của Bò............................Anh trai àh..dù thế nào VẪN YÊU QUÝ ANH NHẤT.........................hãy sống vì người khác anh nhé....................em biết anh trai em dù thế nào vẫn là người anh trai tốt nhất.................và em mong sau 1 năm nữa sẽ được gặp người anh trai thật của mình..........một người "anh" đang ngủ quên trong anh.............
đây là entry cuối cùng t viết....cảm ơn mọi người....nhưng đừng động viên t.....hãy icon cười thôi nhé.....nêu k t sẽ khóc mất...
.............từ h k onl nữa rồi vì phải tiết kiệm xiền mạng...hì.................chúc mọi người ngày vui vẻ...........