-Khi nào em về?
-Chắc mai em về.
-Nhớ mang quà về cho anh nhé,nhóc con!
-Ừ,em có quà cho anh rồi,gió nhé !!!
-Gió à,gió miễn phí mà,đồ keo kiệt!
-Một chút nắng nữa vậy?
-Nắng à? Ừ thế cũng được,mùa đông đang lạnh lắm,anh cần một chút nắng...
....
Em đi được một năm rồi thì phải,anh không nhớ rõ lắm,anh chỉ nhớ ngày em đi anh đã quên mất,anh gặp em lúc em chuẩn bị đi,em có hỏi anh quà,anh chống chế tặng em một chút nắng mùa đông.
....
Anh nhớ lúc em chưa đi,mỗi lần rảnh rỗi em thường bắt anh đèo đi chơi bằng xe đạp,gió mang để cái lạnh đủ để cho đôi má em hồng lên,đôi tay xuýt xoa vì lạnh,thế mà em vẫn thích bắt anh đèo đi chơi.
Anh nhớ đã hỏi em tại sao em thích mùa đông,em đã nói em thích mùa đông vì có gió,và vì có những lần cùng anh đạp xe đi dạo,và vì anh ấy thích mùa đông. Và cũng mùa đông năm ấy em đã khóc thật nhiều sau lưng anh khi em đòi anh đèo đi chơi,em chia tay với người yêu. Anh thấy đôi tay em run lên vì lạnh,đôi môi không còn hồng nữa,mắt đãm lệ,và anh vẫn đạp xe đi mãi...
....
-Thế em về anh chuẩn bị quà gì cho em chưa?
-Cafe ở Pin Zin nhé,còn nhớ không?
-Hmm...nhớ mà...
....
Em làm sao quên được quán cafe ấy,nơi mà em đã khóc thật nhiều,và anh chỉ ngồi nhâm nhi cafe,ghét! Em nhớ lần ấy là lần em chia tay mối tình con nít của em,mối tình bắt đầu mùa đông và khi mùa đông chưa kết thúc mà mối tình thì đã tắt. Em buồn lắm,em đã khóc suốt quãng đường anh đèo em đi dạo,em thì khóc mà anh chẳng nói câu nào,ghét! Và anh đưa em đi uống cafe,anh bảo uống một ly cafe cho em đỡ lạnh tay em cóng hết vào rồi. Anh không giống người yêu em,mỗi lần tay em lạnh anh ấy lại nắm lấy bàn tay em thật chặt và đưa em về nhà. Đêm ấy anh gửi cho em một tin nhắn điều mà anh chưa bao giờ làm:"Ngủ ngoan em nhé!"
....
Sắp được về nhà rồi,nhớ lắm,cái cảm giác quen thuộc khi cơn gió lướt qua,lạnh lắm,lúc đấy sờ lên đôi tai như sờ vào "hai cái mộc nhĩ ngâm nước" cái cách mà anh thường nói. Và còn nhớ món ngô nâm của mẹ nữa chứ,đang ngủ mà nghe tiếng mẹ gọi dậy ăn ngô mà tỉnh hẳn người.Nhớ cả cái thói quen ngủ nướng mỗi chủ nhật nữa chứ,ấm áp và thật thoải mái. Nhớ những con đường mà em đã đạp xe đi học,mặc thật nhiều áo,quàng cái khăn to đùng nữa,thế mà lên lớp vẫn lạnh run lên được,vào lớp là tụm lại một góc ngồi tán dóc và ăn hướng dương.
À em còn nhớ cả cái lần phải lẽo đeo theo anh,hôm anh chia tay người yêu nữa chứ,trời thì lạnh,còn mưa phùn nữa,em lạnh tê hết cả mũi mà phải lẽo đẽo theo anh đạp xe suốt cả con đường dài mà chẳng nghe anh nói câu nào. Cả tháng sau đấy anh vẫn thế,vẫn đèo em đi chơi mỗi khi em đòi,nhưng lại chẳng nói với em câu nào như mọi khi anh vẫn thường hay nói,em cũng quen với tính cách ấy của anh,cả bây giờ cũng thế. Em biết,anh lại vừa chia tay.
Anh bình thường nói cười thật nhiều,mà sao nhiều lúc anh giống mùa đông lắm,lạnh lẽo,và câm lặng,anh chẳng nói câu nào,cứ lướt đi lướt đi,cứ lặng lẽ như những cơn gió mùa. Anh không giống những người em quen,anh khác lắm,những lúc em buồn anh chẳng nói gì với em cả,chỉ lặng lặng đèo em đi và đích cuối bao giờ cũng là quán cafe ấy,anh ngồi nhâm nhi ly cafe ngắm thiên hạ và để thiên hạ ngắm mình.(!?)
Chỉ còn đêm nay ở đây,em không ngủ được,em nhớ nhà,nhớ những cơn gió lạnh,và nhớ những kỉ niệm của mùa đông. Ngày mai là em lại được về nhà rồi,lại được cùng anh đi dạo và uống cafe rồi (nhưng liệu có được không nhỉ,lớn rồi mà,không biết anh có đèo em đi như hồi xưa không nhỉ???)
....
Anh đi,lại đi trên con đường cũ,gió vẫn thổi,vẫn lạnh,anh vẫn mải miết đuổi theo những suy nghĩ mông lung,không để ý đến việc mình đã bước chân đến cửa Pin Zin từ lúc nào,thôi vậy,vào uống tách cafe đã,lạnh cóng hết cả tay rồi. Ngoài kia người ta vẫn đi lại,vẫn ôm ấp nhau đi trên đường,thấy người ta đi lại,khoe áo quần mùa đông anh cười mỉm,vui vui. Trong đầu anh trống rỗng,chẳng biết đang nghĩ gì,mà hình như chẳng nghĩ gì,anh gọi một tách cafe đen sao người ta lại mang cho anh một tách cafe sữa thế nhỉ?!? Thôi kệ,em vẫn hay uống cafe sữa,anh không biết mùi vị nó thế nào,hôm nay anh sẽ thử.
....
Lần cuối khi đi cùng anh trên đường,em đã nắm tay anh,thật lạ,tay anh không lạnh như những người em quen,mặc dù anh lạnh run,nhưng bàn tay anh thật ấm áp. Khi thấy em nắm tay anh,anh có hỏi:"Sao tay em lạnh thế?" em cười và chỉ nói,vì bàn tay em cần một bàn tay khác ấm hơn nắm lấy,không biết anh còn nhớ không nhỉ??? Em có hỏi anh :"Anh có thể nắm lấy tay em mãi mãi và đừng cho nó lạnh đi được không?" anh không nói gì chỉ đưa em đi uống cafe,em hơi hẫng hụt...
Và trước khi đi,anh có tặng em một chút nắng mùa đông,em còn nhớ một câu anh nói:"Nếu lần sau anh và em gặp nhau,có món quà anh tặng giữa mùa đông,anh sẽ nắm lấy bàn tay em mãi mãi!" em vẫn nhớ,và em vẫn thầm mong có một ngày như thế,không biết anh có còn nhớ không nhỉ?
....
-Nhóc con,nếu lần này em về,trời có nắng,anh sẽ thực hiện lời hứa với em.
-...
....
7 giờ tối,dự báo thời tiết ngày mai không khí lạnh suy giảm,trời sẽ có nắng.
[Bài dự thi] Chúa Đểu
[Bài dự thi] Chúa Đểu
Don't just be all talk, do what you want to do! 

Póc tem cho thèng bạn...chả biết có kịp time làm bài k...mấy hôm nay ko có cảm xúc...hôm có cảm xúc thì lại ko có máy...có khi năm sau kiếm cái máy thôi...chơi nhiều hơn học 

SN 90,vui tính,chăm chỉ,thật thà,có trách nhiệm,sạch sẽ,ko đi chơi buổi tối,đi ngủ đúng giờ và dậy sớm tập thể dục đều đặn,ko rượu bia,thuốc lá,đàn đúm,gái gú,ăn uống đơn giản và có kỉ luật.
Duy trì được chế độ trên đã được 2 năm!
Địa chỉ:Khu tù chung thân, Nhà tù Bộ CA
Duy trì được chế độ trên đã được 2 năm!
Địa chỉ:Khu tù chung thân, Nhà tù Bộ CA

- MaiThuy_PR29
- Posts: 461
- Joined: Wed Jan 07, 2009 8:10 am
- Location: Hà Nội
- Contact:
- maiquangdao
- Posts: 26
- Joined: Wed May 06, 2009 9:30 am
- Location: Hà Nội