4 vấn đề cấp thiết tại Hội nghị Copenhagen:
Phát biểu trong một cuộc phỏng vấn, ông Yvo de Boer, thư ký điều hành Công ước khung của Liên hiệp quốc về biến đổi khí hậu (UNFCCC) đã bày tỏ hy vọng rằng vòng đám phán quốc tế Copenhagen sắp tới sẽ đạt được bốn vấn đề cấp thiết:
1. Bao nhiêu nước công nghiệp sẵn sàng giảm lượng phát thải khí nhà kính?
2. Bao nhiêu quốc gia đang phát triển mạnh như Trung Quốc và Ấn Độ sẵn sàng hành động để hạn chế tốc độ gia tăng lượng khí phát thải?
3. Các nước đang phát triển cam kết giảm lượng phát thải sẽ được trợ giúp ra sao và công tác thích ứng với tác động của biến đổi khí hậu sẽ được tài trợ thế nào?
4. Vấn đề tài chính sẽ được quản lý ra sao?
Theo ông Yvo de Boer, thông qua và ký kết bản Hiệp ước mới là điều rất cần thiết trong hội nghị tới, song rất khó để đạt được sự đồng thuận ở từng điều khoản nhỏ và ở toàn bộ bản Hiệp ước.
Hiệp ước mới về khí hậu sẽ thay thế cho Nghị định thư Kyoto đã được thông qua tại Kyoto, Nhật Bản tháng mười hai 1997 và bắt đầu có hiệu lực vào ngày 16 tháng hai năm 2005.
Nghị định thư Kyoto với các mục tiêu bắt buộc để giảm phát thải khí nhà kính đã được ký kết và phê duyệt bởi 184 nước tham gia Hội nghị Liên hiệp quốc về khí hậu. Một ngoại lệ đáng chú ý là Hoa Kỳ, quốc gia từ chối thông qua nghị định thư Kyoto.
Trước thềm Hội nghị Copenhagen, ông Yvo de Boer bày tỏ sự vui mừng khi chứng kiến sự trở lại của Hoa Kỳ vào tiến trình đàm phán khí hậu của thế giới và vì những xu hướng ủng hộ trong nội bộ Hoa Kỳ.
Yvo de Boer cho rằng Hoa Kỳ đã từ chối tham gia Nghị định thư Kyoto vì hai lý do. Thứ nhất, bởi vì nó không ràng buộc trách nhiệm cắt giảm khí thải của các nước đang phát triển lớn. Thứ hai, chính quyền Bush cho rằng Nghị định thư Kyoto sẽ có hại cho nền kinh tế Hoa Kỳ.
Copenhagen sẽ là một kịch bản hoàn toàn khác nhau, và Boer tin rằng tổng thống Barack Obama sẽ thành công trong việc thúc đẩy và thuyết phục Trung Quốc, Ấn Độ ký kết hiệp ước sắp tới. Chuyến thăm của ngoại trưởng Hoa Kỳ Clinton tới Bắc Kinh thật sự là cơ sở để ông tin tưởng như vậy.
Về sự suy thoái toàn cầu, ông Boer cũng bày tỏ mối lo ngại khi cho rằng chắc chắn nó sẽ tác động tới vòng đàm phán tại Copenhagen. Khủng hoảng khiến cho việc đầu tư cho các dự án năng lượng tái tạo có xu hướng giảm chủ yếu do giá dầu giảm và các hoạt động kinh tế bị trì trệ.
Dù sự phát thải khí nhà kính được kỳ vọng sẽ giảm do sự chùng xuống của các hoạt động sản xuất công nghiệp, nhưng Boer không cho rằng nó sẽ giảm bớt áp lực lên các quốc gia tham gia đàm phán và ký một hiệp ước mới.
Hội nghị COPENHAGEN...Vấn đề nóng của cả thế giới!!!
- aaAvAAAtAraa
- Posts: 263
- Joined: Sun Nov 01, 2009 10:37 am
- Location: từ đâu còn lâu mới nói ^^!
- Contact:
Hội nghị COPENHAGEN...Vấn đề nóng của cả thế giới!!!
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
-†™¶v¶øñ$tër™†-

-†™¶v¶øñ$tër™†-
- aaAvAAAtAraa
- Posts: 263
- Joined: Sun Nov 01, 2009 10:37 am
- Location: từ đâu còn lâu mới nói ^^!
- Contact:
Hội nghị Copenhagen bất đồng về hầu bao chống biến đổi khí hậu:
Bao nhiêu tiền mới đủ cho các nước nghèo ứng phó với biến đổi khí hậu ? Ai chi số tiền này ? Đó là các câu hỏi mấu chốt, có thể quyết định sự thành bại của Hội nghị Copenhagen. Vào ngày hôm qua, 08/12/2009, các nước phát triển bị chỉ trích gay gắt về chỉ tiêu 10 tỷ đôla mà họ đề nghị tài trợ mỗi năm, để giúp các nước nghèo ứng phó với hệ quả của việc biến đổi khí hậu. Theo ông Tô Vĩ, trưởng đoàn đàm phán của Trung Quốc, số tiền này chia đều theo đầu người trên hành tinh thì không đầy 2 đôla, tương đương với một tách cà phê tại các nước giàu, hay một chiếc quan tài tại các nước nghèo nhất.
100 tỷ đôla hay 10 tỷ ?
Trước tiên về số tiền trợ giúp các nước nghèo, Ngân Hàng Thế Giới, tổ chức phi chính phủ Oxfam, Chương trình Phát triển Liên Hiệp Quốc cũng như Công ước khung của Liên Hiệp Quốc về biến đổi khí hậu, đã ước tính nhu cầu tài chính này từ 4 đến 109 tỷ đôla mỗi năm từ đây cho đến 2030. Ủy ban Châu Âu cũng ước định hầu bao cần thiết cho các nước nghèo lên đến 100 tỷ euro, tức 150 tỷ đôla mỗi năm, vào thời điểm 2020.
Thế nhưng, mục tiêu giúp các nước nghèo chuyển đổi sang mô hình một nền kinh tế ít khí thải và triển khai tức khắc chiến lược chống biến đổi khí hậu, như việc xây dựng đê điều, đề phòng mực nước dâng cao, xây dựng hạ tầng cơ sở quản lý nước tiêu dùng, phát triển các nguồn năng lượng sạch, theo các nước này, lại đòi hỏi một hầu bao kếch sù khoảng 400 tỷ đôla mỗi năm. Giải pháp chuyển tiếp trước mắt đang được một số quốc gia như Pháp và Anh đề xuất tại Hội nghị Copenhagen là ngay lập tức thành lập một quỹ trợ giúp các nước nghèo ở mức 10 tỷ đôla mỗi năm, từ 2010 cho đến 2013. Sau đó, quỹ trợ giúp này sẽ được bổ sung. Tất nhiên, đề nghị này đang dấy lên nhiều bất đồng và khó mà được các nước nghèo chấp nhận.
Còn về câu hỏi ‘‘ai chi’’ thì trước thềm Hội nghị Copenhagen, ông Yvo de Boer, người đứng đầu Liên Hiệp Quốc về vấn đề khí hậu đã trả lời : ‘‘Trong thực tế, Công ước khung của Liên Hiệp Quốc về biến đổi khí hậu và Nghị định thư Kyoto đã mang đến câu giải đáp rõ ràng : Các nước phát triển phải tài trợ. Lý do thật đơn giản : ngày nay việc khí hậu bị hâm nóng, phần lớn do họ mang trách nhiệm gây ra’’.
Xin nhắc lại, theo số liệu thống kê, các nước phát triển đã thải 95% lượng khí carbon CO2 xuất phát từ các nguồn năng lượng hóa thạch, kể từ cuộc Cách mạng công nghiệp thế kỷ 18 cho đến năm 1950. Và từ 1950 đến 2000, các nước này chịu trách nhiệm về việc gây ra 77% lượng khí CO2.
Tài trợ chống biến đổi khí hậu phải được tách biệt khỏi viện trợ phát triển
Một vấn đề khác cũng nổi lên tại Hội nghị Copenhagen, đó là yêu sách của các nước nghèo muốn nguồn tài trợ chống biến đổi khí hậu phải được tách biệt khỏi viện trợ phát triển. Theo nhiều nguồn tin khó kiểm chứng, Liên Hiệp Châu Âu dự trù chống đối việc tính riêng nguồn tài trợ chống biến đổi khí hậu. Trong khi đó, nhóm các nước nghèo bác bỏ mọi dự án muốn gộp việc này vào việc kia.
Xin nhắc lại, theo cam kết năm 2000, được mệnh danh là Mục tiêu Phát triển cho Thiên niên kỷ (Millenium Development Goals), các nước giàu đã đưa ra chỉ tiêu dành 0,7% tổng sản phẩm nội địa - GDP- của họ cho viện trợ phát triển. Mục tiêu này cho đến nay vẫn còn xa vời, ngoại trừ trường hợp một số quốc gia Bắc Âu.
Do đó, cho dù Hội nghị Copenhagen còn kéo dài cho đến 18 tháng 12 nhưng áp lực trên các nước giàu đang gia tăng.
Bao nhiêu tiền mới đủ cho các nước nghèo ứng phó với biến đổi khí hậu ? Ai chi số tiền này ? Đó là các câu hỏi mấu chốt, có thể quyết định sự thành bại của Hội nghị Copenhagen. Vào ngày hôm qua, 08/12/2009, các nước phát triển bị chỉ trích gay gắt về chỉ tiêu 10 tỷ đôla mà họ đề nghị tài trợ mỗi năm, để giúp các nước nghèo ứng phó với hệ quả của việc biến đổi khí hậu. Theo ông Tô Vĩ, trưởng đoàn đàm phán của Trung Quốc, số tiền này chia đều theo đầu người trên hành tinh thì không đầy 2 đôla, tương đương với một tách cà phê tại các nước giàu, hay một chiếc quan tài tại các nước nghèo nhất.
100 tỷ đôla hay 10 tỷ ?
Trước tiên về số tiền trợ giúp các nước nghèo, Ngân Hàng Thế Giới, tổ chức phi chính phủ Oxfam, Chương trình Phát triển Liên Hiệp Quốc cũng như Công ước khung của Liên Hiệp Quốc về biến đổi khí hậu, đã ước tính nhu cầu tài chính này từ 4 đến 109 tỷ đôla mỗi năm từ đây cho đến 2030. Ủy ban Châu Âu cũng ước định hầu bao cần thiết cho các nước nghèo lên đến 100 tỷ euro, tức 150 tỷ đôla mỗi năm, vào thời điểm 2020.
Thế nhưng, mục tiêu giúp các nước nghèo chuyển đổi sang mô hình một nền kinh tế ít khí thải và triển khai tức khắc chiến lược chống biến đổi khí hậu, như việc xây dựng đê điều, đề phòng mực nước dâng cao, xây dựng hạ tầng cơ sở quản lý nước tiêu dùng, phát triển các nguồn năng lượng sạch, theo các nước này, lại đòi hỏi một hầu bao kếch sù khoảng 400 tỷ đôla mỗi năm. Giải pháp chuyển tiếp trước mắt đang được một số quốc gia như Pháp và Anh đề xuất tại Hội nghị Copenhagen là ngay lập tức thành lập một quỹ trợ giúp các nước nghèo ở mức 10 tỷ đôla mỗi năm, từ 2010 cho đến 2013. Sau đó, quỹ trợ giúp này sẽ được bổ sung. Tất nhiên, đề nghị này đang dấy lên nhiều bất đồng và khó mà được các nước nghèo chấp nhận.
Còn về câu hỏi ‘‘ai chi’’ thì trước thềm Hội nghị Copenhagen, ông Yvo de Boer, người đứng đầu Liên Hiệp Quốc về vấn đề khí hậu đã trả lời : ‘‘Trong thực tế, Công ước khung của Liên Hiệp Quốc về biến đổi khí hậu và Nghị định thư Kyoto đã mang đến câu giải đáp rõ ràng : Các nước phát triển phải tài trợ. Lý do thật đơn giản : ngày nay việc khí hậu bị hâm nóng, phần lớn do họ mang trách nhiệm gây ra’’.
Xin nhắc lại, theo số liệu thống kê, các nước phát triển đã thải 95% lượng khí carbon CO2 xuất phát từ các nguồn năng lượng hóa thạch, kể từ cuộc Cách mạng công nghiệp thế kỷ 18 cho đến năm 1950. Và từ 1950 đến 2000, các nước này chịu trách nhiệm về việc gây ra 77% lượng khí CO2.
Tài trợ chống biến đổi khí hậu phải được tách biệt khỏi viện trợ phát triển
Một vấn đề khác cũng nổi lên tại Hội nghị Copenhagen, đó là yêu sách của các nước nghèo muốn nguồn tài trợ chống biến đổi khí hậu phải được tách biệt khỏi viện trợ phát triển. Theo nhiều nguồn tin khó kiểm chứng, Liên Hiệp Châu Âu dự trù chống đối việc tính riêng nguồn tài trợ chống biến đổi khí hậu. Trong khi đó, nhóm các nước nghèo bác bỏ mọi dự án muốn gộp việc này vào việc kia.
Xin nhắc lại, theo cam kết năm 2000, được mệnh danh là Mục tiêu Phát triển cho Thiên niên kỷ (Millenium Development Goals), các nước giàu đã đưa ra chỉ tiêu dành 0,7% tổng sản phẩm nội địa - GDP- của họ cho viện trợ phát triển. Mục tiêu này cho đến nay vẫn còn xa vời, ngoại trừ trường hợp một số quốc gia Bắc Âu.
Do đó, cho dù Hội nghị Copenhagen còn kéo dài cho đến 18 tháng 12 nhưng áp lực trên các nước giàu đang gia tăng.
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
-†™¶v¶øñ$tër™†-

-†™¶v¶øñ$tër™†-
- aaAvAAAtAraa
- Posts: 263
- Joined: Sun Nov 01, 2009 10:37 am
- Location: từ đâu còn lâu mới nói ^^!
- Contact:
Hội nghị Copenhagen kết thúc với một thỏa thuận tối thiểu :
Sáng hôm nay (19/12), các đại biểu tham dự hội nghị thượng đỉnh Liên hiệp quốc về biến đổi khí hậu đã '' ghi nhận '' bản Thỏa thuận Copenhagen. Thỏa thuận này đã được lãnh đạo 28 quốc gia công nghiệp phát triển và quốc gia đang trổi dậy thông qua vào tối ngày 18/12
'' Ghi nhận '' là một từ ngữ không có tính chất bó buộc về mặt pháp lý và chính trị so với việc thông qua bằng sự đồng thuận. Nhờ thủ tục đặc biệt này mà bản Thỏa thuận Copenhagen vẫn có hiệu lực mà không cần được toàn thể các nước tham gia thông qua, một khả năng không thể xảy ra do bất đồng giữa các nước đang phát triển tại hội nghị Copenhagen.
Chỉ bao gồm 3 trang, bản Thỏa thuận Copenhagen ấn định mục tiêu hạn chế mức tăng nhiệt độ ở 2 độ C so với mức của thời kỳ tiền công nghiệp, nhưng không đề ra những phương cách đạt được mục tiêu.
Văn bản chỉ kêu gọi các nước công nghiệp hóa và các nước đang phát triển từ đây đến tháng tư khẳng định bằng giấy trắng mực đen những cam kết về giảm khí thải gây hiệu ứng ***g kính, mà không đề ra những mục tiêu cụ thể.
Thỏa thuận này dự trù các cơ chế bảo đảm sự minh bạch của việc thực hiện các cam kết đó. Thỏa thuận Copenhagen còn dự trù viện trợ 10 tỷ đôla hàng năm trong vòng ba năm tới để giúp các nước nghèo thích ứng với những tác động của biến đổi khí hậu.
Số tiền này sau đó sẽ tăng lên thành 100 tỷ đôla từ đây đến năm 2020. Một '' Quỹ Xanh Khí hậu '' sẽ được lập ra để hỗ trợ các dự án của các nước đang phát triển nhằm giảm lượng khí thải gây hiệu ứng ***g kính.
Đối với tổng thư ký Liên hiệp quốc, Thỏa thuận Copenhagen là '' một giai đoạn chủ yếu '' đầu tiên trong công cuộc chống biến đổi khí hậu.
Tuy tổng thống Hoa Kỳ Obama cho rằng thỏa thuận này là '' không đầy đủ'', nhưng một thành viên phái đoàn Mỹ xem đây là '' một bước tiến lịch sử và có ý nghĩa", từ đó phải tiến thêm nữa.
Về phần tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy nhận định đây là một thỏa thuận '' tích cực'' , nhưng '' không hoàn hảo''. Ông Sarkozy cũng bày tỏ nỗi thất vọng khi thấy bản thoả thuận đã không đề ra mục tiêu giảm 50% lượng khí thải vào năm 2050 để có thể hạn chế mức tăng nhiệt độ ở 2 độ.
Nhiều tổ chức phi chính phủ hoạt động bảo vệ môi trường chỉ trích kết quả hội nghị mà họ cho là một sự '' thảm bại'', vì thỏa thuận Copenhagen không có tính chất ràng buộc, mà cũng không đề ra các mục tiêu cho năm 2020 cũng như 2050.
Nhiều nhà thương thuyết cũng rất thất vọng vì đoạn nói về sự cần thiết đạt đến một hiệp định '' có tính chất ràng buộc về pháp lý từ đây đến hội nghị Mexico năm 2010 '' rốt cuộc đã không thấy được ghi trong bản thỏa thuận.
Theo nhận định của đặc phái viên RFI Sylvain Bibille từ Copenhagen, hội nghị về biến đổi khí hậu như vậy đã không tương xứng với những tham vọng ban đầu :
'' Vào lúc khai mạc hội nghị, thủ đô Đan Mạch Copenhagen đã được đặt tên lại là Hopengagen, nói lên niềm hy vọng đặt vào cuộc hẹn có một không hai trên thế giớI này. ''Hãy giúp chúng tôi cứu vãn hành tinh''. Một bé gái đã kêu gọi như trên trong một bộ phim về những thiên tai, được chiếu khi mở màn hội nghị.
12 ngày sau, bầu không khí hứng khởi đã hoàn toàn biến mất. Các nhà lãnh đạo đã đạt được một thỏa thuận vào giờ chót, nhưng họ đã rời khỏi Copenhagen mà không đợi cho đến khi thỏa thuận này được thông qua.
Điều đó phản ánh thái độ không tin tưởng vào một bản thỏa thiệp tối thiểu. Văn bản đúng là đã nhắc lại cam kết hạn chế mức tăng nhiệt độ ở mức 2 độ C so với thời kỳ tiền công nghiệp, nhưng không kèm theo những điều khoản có tính chất ràng buộc.
Việc tài trợ cho những nước bị tác động nặng nề nhất bởi biến đổi khí hậu chỉ mới là những cam kết trên giấy tờ. Hơn thế nữa, việc thông qua một hiệp định thay thế cho nghị định thư Kyoto đã bị dời lại vô hạn định.
Những cuộc tranh cãi triền miên về những vấn đề thủ tục làm trì hoãn việc thông qua thỏa thuận càng làm mất đi ý nghĩa của một hội nghị mà rõ ràng là đã không tương xứng với các tham vọng đề ra ban đầu''.
Sáng hôm nay (19/12), các đại biểu tham dự hội nghị thượng đỉnh Liên hiệp quốc về biến đổi khí hậu đã '' ghi nhận '' bản Thỏa thuận Copenhagen. Thỏa thuận này đã được lãnh đạo 28 quốc gia công nghiệp phát triển và quốc gia đang trổi dậy thông qua vào tối ngày 18/12
'' Ghi nhận '' là một từ ngữ không có tính chất bó buộc về mặt pháp lý và chính trị so với việc thông qua bằng sự đồng thuận. Nhờ thủ tục đặc biệt này mà bản Thỏa thuận Copenhagen vẫn có hiệu lực mà không cần được toàn thể các nước tham gia thông qua, một khả năng không thể xảy ra do bất đồng giữa các nước đang phát triển tại hội nghị Copenhagen.
Chỉ bao gồm 3 trang, bản Thỏa thuận Copenhagen ấn định mục tiêu hạn chế mức tăng nhiệt độ ở 2 độ C so với mức của thời kỳ tiền công nghiệp, nhưng không đề ra những phương cách đạt được mục tiêu.
Văn bản chỉ kêu gọi các nước công nghiệp hóa và các nước đang phát triển từ đây đến tháng tư khẳng định bằng giấy trắng mực đen những cam kết về giảm khí thải gây hiệu ứng ***g kính, mà không đề ra những mục tiêu cụ thể.
Thỏa thuận này dự trù các cơ chế bảo đảm sự minh bạch của việc thực hiện các cam kết đó. Thỏa thuận Copenhagen còn dự trù viện trợ 10 tỷ đôla hàng năm trong vòng ba năm tới để giúp các nước nghèo thích ứng với những tác động của biến đổi khí hậu.
Số tiền này sau đó sẽ tăng lên thành 100 tỷ đôla từ đây đến năm 2020. Một '' Quỹ Xanh Khí hậu '' sẽ được lập ra để hỗ trợ các dự án của các nước đang phát triển nhằm giảm lượng khí thải gây hiệu ứng ***g kính.
Đối với tổng thư ký Liên hiệp quốc, Thỏa thuận Copenhagen là '' một giai đoạn chủ yếu '' đầu tiên trong công cuộc chống biến đổi khí hậu.
Tuy tổng thống Hoa Kỳ Obama cho rằng thỏa thuận này là '' không đầy đủ'', nhưng một thành viên phái đoàn Mỹ xem đây là '' một bước tiến lịch sử và có ý nghĩa", từ đó phải tiến thêm nữa.
Về phần tổng thống Pháp Nicolas Sarkozy nhận định đây là một thỏa thuận '' tích cực'' , nhưng '' không hoàn hảo''. Ông Sarkozy cũng bày tỏ nỗi thất vọng khi thấy bản thoả thuận đã không đề ra mục tiêu giảm 50% lượng khí thải vào năm 2050 để có thể hạn chế mức tăng nhiệt độ ở 2 độ.
Nhiều tổ chức phi chính phủ hoạt động bảo vệ môi trường chỉ trích kết quả hội nghị mà họ cho là một sự '' thảm bại'', vì thỏa thuận Copenhagen không có tính chất ràng buộc, mà cũng không đề ra các mục tiêu cho năm 2020 cũng như 2050.
Nhiều nhà thương thuyết cũng rất thất vọng vì đoạn nói về sự cần thiết đạt đến một hiệp định '' có tính chất ràng buộc về pháp lý từ đây đến hội nghị Mexico năm 2010 '' rốt cuộc đã không thấy được ghi trong bản thỏa thuận.
Theo nhận định của đặc phái viên RFI Sylvain Bibille từ Copenhagen, hội nghị về biến đổi khí hậu như vậy đã không tương xứng với những tham vọng ban đầu :
'' Vào lúc khai mạc hội nghị, thủ đô Đan Mạch Copenhagen đã được đặt tên lại là Hopengagen, nói lên niềm hy vọng đặt vào cuộc hẹn có một không hai trên thế giớI này. ''Hãy giúp chúng tôi cứu vãn hành tinh''. Một bé gái đã kêu gọi như trên trong một bộ phim về những thiên tai, được chiếu khi mở màn hội nghị.
12 ngày sau, bầu không khí hứng khởi đã hoàn toàn biến mất. Các nhà lãnh đạo đã đạt được một thỏa thuận vào giờ chót, nhưng họ đã rời khỏi Copenhagen mà không đợi cho đến khi thỏa thuận này được thông qua.
Điều đó phản ánh thái độ không tin tưởng vào một bản thỏa thiệp tối thiểu. Văn bản đúng là đã nhắc lại cam kết hạn chế mức tăng nhiệt độ ở mức 2 độ C so với thời kỳ tiền công nghiệp, nhưng không kèm theo những điều khoản có tính chất ràng buộc.
Việc tài trợ cho những nước bị tác động nặng nề nhất bởi biến đổi khí hậu chỉ mới là những cam kết trên giấy tờ. Hơn thế nữa, việc thông qua một hiệp định thay thế cho nghị định thư Kyoto đã bị dời lại vô hạn định.
Những cuộc tranh cãi triền miên về những vấn đề thủ tục làm trì hoãn việc thông qua thỏa thuận càng làm mất đi ý nghĩa của một hội nghị mà rõ ràng là đã không tương xứng với các tham vọng đề ra ban đầu''.
[INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT][INDENT]
[/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT][/INDENT]
-†™¶v¶øñ$tër™†-

-†™¶v¶øñ$tër™†-
- aaAvAAAtAraa
- Posts: 263
- Joined: Sun Nov 01, 2009 10:37 am
- Location: từ đâu còn lâu mới nói ^^!
- Contact: