made by kiri mập

<img src="http://i683.photobucket.com/albums/vv197/buocchantieudao/BDIcon/thonbxomg.gif" border="0" />

User avatar
Kiri_map
Posts: 243
Joined: Thu Mar 26, 2009 1:26 pm
Location: bốn biển là nhà
Contact:

made by kiri mập

Post by Kiri_map »

Ai có đủ kiên nhẫn thì mời đọc thử na,mập mới gửi bài này cho báo H2T nếu may mắn sẽ đc đăng bài.Ai đọc thì cho xin ý kiến,nếu đc mập sẽ post thêm vài bài # cho mọi người cùng đọc


Nó học kém nhất môn Lí,Quân đẫ lục lọi khắp các nhà sách,thức gần trắng đêm seach trên mạng về một đóng tài liệu đem qua cho nó.Sợ nó không hiểu Quân lại còn giành cả buổi để hướng dẫn nó cách dùng tài liệu hiệu quả nhất.Tự nhiên trong ở đâu xuất hiện một đứa con trai lạ hoắc ngày nào cũng tới chạy vào phòng con gái tới mãi đêm mới về.Bình thường nó đã bị nẹt cho một trạn nhưng làn này là ngoại lệ,mẹ còn chuẩn bị cả đồ ăn đêm cho nữa chứ.
Mấy hôm trới mưa,khoong khí lạnh tràn về,nó bị ốm.Lần này ốm khá nặng,nó nằn lì trên giường suốt 5 ngày,chẳng ăn uống được gì.Nó ốm mà mẹ còn mệt hơn nó,suốt ngày cứ chạy ra chạy vào,ép nó ăn.năn nỉ nó uống thuốc.5 ngày nó ốm cũng là 5 ngày cực khổ nhất của Quân.Hết chạy từ trường đến nhà lại chạy từ nhà đến nhà nó,hết ra quán kem lại vào quán fast food mua biết bao nhieu đồ ăn mà nó thích.Hết chép bài rồi lại nài ép nó ăn và giúp mẹ nó việc nhà cửa.Nó sụt 3kg thì Quân cũng sụt 1,5kg.Ngày thứ 6 nó khỏe và đi học trở lại.Quân dậy từ sớm đi mua đồ ăn sáng rồi làm tài xế cho nó luôn.Bao nhiêu kiến thức mới bị hổng Quân lại ra sứ phụ đạo giúp nó.Quân đã luôn bên nó,giúp đỡ,quan tâm và chăm sóc nó hơn cả một người bạn bình thường.Khi mất liên lạc với Hân thì Quân là người đưa nó đi chơi,đi ăn kem,ăn bánh mì Bách để nó thấy vui.Khi anh trai quên ngày sinh nhật,không gọi điện về chúc mừng nó thì Quân lại là người để nó dựa vào khóc sướt mướt.Gần 12h đêm hôm đó Quân còn tới đem quà sinh nhật tặng cho nó,Quân đã cho nó biết bao niềm vui.lậ bao kế hoạch cho tuổi 18.Phải nói Quân đối với nó "ân trọng như núi" thế mà nó luôn thờ ơ,tỉnh bơ trước thứ tình cảm mà ai-cũng-biết-là-gì mà Quân giành cho nó.Mọi người gọi Quân là "chàng khờ thủy chung" Quân cũng chẳngquam tâm.Ngay cả bố mẹ nó cũng bị Quân làm cho mủi lòng thế mà nó vẫn cứ lạnh tanh vô cảm.Thậm chí vì nó mà Quân bị ốm.nó cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện hỏi thăm,tới nhà chăm sóc thì lại càng không.Chưa khỏi hẳn Quân đã lê xác tới lớp (vì nhớ nó).Nhìn cái mặt xanh ngắt hốc hác của Quân nó cũng chẳng thèm mở miệng hỏi thăm một câu.Quân vừa đáng thương vừa ngốc nghếch khi cảm nó sâu nặng tới thế.Xung quanh Quân đâu thiếu những vệ tinh xinh xắn,thậm chí soi với những ngừoi ấy nó còn kém xa.Một đứa như nó không hiểu có gì tốt mà làm Quân phải khổ sở đến thế.Quân đã lì lợm làm cái đuôi của nó gần một năm trời,bao laanf vì giận nó mà đỏ hoe mắt.Thậm chí còn bị đuổi khỏi đội bóng rổ vì bỏ tập quá nhiều.Quân rất yêu bóng rổ,từng bị trật khớp,rạn xương,bầm dập vì tập luyện,bỏ cả học thêm văn hóa để chơi bóng.Nhưng tới khi nhận ra sự tồn tại của nó trong trái tim,Quân đã từ bỏ niềm đam mê của mình.Quân đã từ bỏ tất cả,chỉ còn biết tới nó và học.Chung lớp từ cấp 2 nhưng không hiểu sao tới cuối năm lớp 11,Quân lại rung rinh trứoc nó.
Quân đạt giả nhất cuộc thi Khoa học trẻ do trường tổ chức,tiền được thưởng Quân nói sẽ giành toàn bộ để khoa nó thoải mái.Chiều được nghỉ,Quân hẹn nó ở quán kem nó thichfs nhất.Đợi suốt từ 3h đén 5h vẫn không thấy nó.Quân lo lắng phóng thật nhanh về nhà nó.Trên đường,Quân thấy nó đi cùng một người con trai ra khỏi tiệm bách hóa.Nó nhìn Quân mà chẳng nói,chẳng cười cũng chẳng hoảng hốt vì quên buổi hẹn.Quân giận quá,quay xe về.Quân không gọi điẹn cũng chẳng tới nhà nó,chắc chắn là Quân giận lắm.Nhưng đâu có lần nào Quân giận quá 1 ngày rồi lại tự làm hòa.Lần này không phải ngại lệ,hôm sau tới lớp Quân đã bình thường như mọi ngày.
Không biết có phải dio quá nhạy cảm không nhưng nó có cảm giác Quân có gì đó khác khác.Quân vẫn là cái đuôi của nó,vẫn tới nhà giúp nó học bài,vẫn đưa đón nó nhưng không còn chạy qua nhà nó cho nó mỗi lúc rảnh rỗi,khôg đem hạc giấy,sao giấy hay năn nỉ mẹ nấu chè sen để đem cho nó nữa.Quân không bám nó như hình với bóng,nó đã có được nhiều thời gian yên tĩnh một mình nằm trong phngf(như nó từng mơ ước).Thỉnh thoảng được lang thang một mình trên phố.Nó cảm thấy được tự do hơn và cũng thấy trống trải hơn.Nó đã quen với sự chăm lo từng tí một của Quân,làm gì cũng có Quân ở bên giúp đỡ,hỗ trợ.Nó đã quá phụ thuộc vào Quân nên bây giờ làm gì cũng thấy khó khăn.Dường như Quân đã trở thành một phần của con người nó,cuộc sống của nó mà nó khoong nhận thấy.Nó bắt đầu cảm thấy cần có Quân và nhớ Quân hơn.
20/10 được nghr học,nó sang nhà Quân từ sáng sớm tặng quà cho mẹ Quân.LÂu lắm Quân mới ngủ nướng từ 8h tối qua tới 8h sáng.Sau khi giúp mẹ Quân chuẩm bị bữa sáng cho Quân,nó xô cửa vào và lôi Quân dậy xuống nhà ăn sáng.Khi Quân vừa trở lên đã thấy nó cầm trên tay 2 hộp quà mà Quân chuẩn bị và đặt trên bàn.
-Quà của tớ và mẹ hả?
Nó cười.một nụ cười tươi nhất từ trước đến nay mà Quân được thấy,thế mà mặt Quan lại méo sệch,lộ vẻ lúng túng nhưng rồi cũng lắp bắp mãi mới ra câu "ừ" yếu ớt.
-Thank Quân nhiều lắm!
Nó vào blog khoe với Quân mấy tấm ảnh nó mới chụp với mẹ tối qua và bài hát nó hát.Lần đầu nó t8m chuyện với Quân nhiều như thế.Khi cái dạ dày bắt đầu lên tíng nó nhờ Quân đưa về.Quân đòng ý rồi đưa cho nó một hộp quà nữa nói đó là chủa mẹ nó.Nó bắt đầu thấy bất an.LẦn đầ tiên Quân đưa nó tới nhà mà không vào chào bố mẹ nó,Quân nhờ nó gửi lời chúc mừng tới mẹ nó rồi về luôn.Nó ôm 3 hộp quà vào nhà,đưa cho mẹ hộp quà cùng lời chúc mùng của Quân rồi leo lên phòng bóc quà.Nó rất thích chú khỉ bông dễ thương và lời chúc hóm hỉnh của Quân trog hộp quà thứ nhất.Nó mở tiếp hộp quà thứ hai và lấy ra một hộp điều ước với những ngôi sao lóng lánh thật đẹp với 10 điều ước nhưng là gửi tới người tên Hương Mi chứ không phải nó.Nó ngồi im.nắm chác chiếc thiệp trong tay rồi quyết định bọc lại hộp quà đem trả cho Quân.Ăn cơm xong,nó đạp xe qua nhà Quân,thấy Quân đang ngủ nên nó nhẹ nhàng đặt lại hộp quà trên bàn và lẳng lặng về.Vừa ra khổi nhà Quân vài chục mét,nó quay đầu lại thì thấy có một cô gái tầm tuổi nó đi tới trước cửa nhà Quân.Nó dứng gọn vào bên gốc cây theo dõi.Mấy phút sau nó thấy Quân đi ra nói gì đó rồi lạ chạy vào.Lát sau,Quân đi ra với hộp quà trên tay và tặng cho người ấy sau đó họ cùng đi với nhau.Nó vẫn đứng đó lúc lâu,cảm giác hụt hẫng dâng lên,đầu trống rỗng.
Ngày hôm đó trôi qua thật nặng nề và chậm chạp.Cả đêm không ngủ cũng không khóc chỉ nắm chắc chú khỉ bông trong tay.Nó buồn,buồn lắm ý,muốn giận Quân nhưng vì sao chứ?Quân đã tốt với nó suốt thời gian qua chấp nhận làm một "thằng khờ",bây giờ Quân đã tìm được hạnh phúc thì nó trách gì được Quân đây?Nếu có trách phải trách bản thân nó đã không biết quý trọng,để khi tuột mất khỏi tay mới nhận ra mình cần có Quân.
Nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của nó Quan lo lắng hỏi:
-Sao thế,mất ngủ hả?
-Ừ,tại uống nhiều coffe ấy mà.Từ mai Quân khỏi qua đón mình nữa,đâu cần thiết,tớ khỏe mà.
-Cậu thấy bất tiện lắm hả?Cũng phải,tớ cứ nhằng nhẵng bám thế này cậu thấy bất tiện là đúng rồi,xin lỗi nhá!
-Tớ đang tạo cơ hội cho cậu đấy,cứ tốn thời gian cho tớ mãi thế này chỉ cậu thiệt thòi thôi,hãy giành nhiều thời gian hơn cho...
Nó không nói nữa,nó không muốn nhắc tới cái tên Hương Mi.Quân cũng im lặng nên nó lại càng thấy khổ sở hơn.
-Còn sớn nên,cậu cho tớ đi bộ môt tẹo được không?Tớ sẽ đến trường sau.
-Ừ,cũng được.
Quân dừng lại để nó xuống.Như trước kia,khi Hương Mi chưa xuất hiện,chắc chắn Quân sẽ không đồng ý để nó xuống đi bộ một mình.Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi,nó đã được tự do thật sự,không còn ai ảnh hưởng nó nữa.Với những gí Quân làm cho nó thì nó phải cư xử như vậy để Quân không phải áy náy vì nó.Đó là cách kết thúc mọi chuyện tốt nhất nó có thể giành cho Quân.
Sáng hôm sau Quân đã không tới đón nó từ sớm như mọi khi,thậm chí nó còn quên đó là yêu càu của chính mình nên cứ ngồi đợi mãi.Tới khi muộn giò nó mới chột nhớ ra.Khi nó tới trường thì đã đóng cổng,phải đợi hết tiết mới được vào.
-Sao lại đi muộn vây?
-Ừ,tớ ngủ quên.
Nhìn Quân nó lại càng thấy khổ sở hơn nhưng vẫn phải ép mình cười tươi nhất có thể.
-Quân này,tớ đã nói mẹ nhờ gia sư tới kèm học rồi,Quân không cần phải tới giúp tớ học nữa,tớ làm phiền Quân nhiều quá rồi.Mùa đông cũng sắp tới mà cứ đi về muộn sẽ dễ bệnh lắm.
-Tớ không sao mà,nhưng có gia sư kèm cho thì tốt hơn rồi.
-Ừ,Quân xin tập bóng rổ tiếp đi,tớ sẽ là fan của Quân.
-Tớ bổ bóng rổ hoàn toàn rồi,dù vẫn rất muốn chơi nhưng đâu thời gian cho bóng rổ lại càng không để giành cho nó
-Ừ nhỉ?
Quân còn phải giành thời gian cho Hương Mi và học thật tốt để thi đậu ĐH nữa chứ,đâu còn thời gian cho bóng rổ lại càng không để giành cho nó.Mỗi ngày đối với nó thật khó khăn,nặng nè quá.Nó muốn gọi cho Quân,nghe giọng nói của Quân,chí ít là nhắn tin với Quân nhưng nghĩ tới Hương Mi thì nó không thể làm thế được.Cả ngày nó cứ khư khư cái điện thoại bên người để đợi Quân liên lạc.Blog của nó tràn ngập màu đen giống như tâm trạng nó hiện giờ của nó.Nổi bật lên trên nền đen và hoa tuyết trắng là dòng chữ đỏ chóe:"Có những thứ luôn bên ta,trở thành một phần cuộc sống của ta mà ta không biết.Khi nhận ra thì nó đã vụt mất khỏi tầm tay ta tự lúc nào.Thế giới như sụp đổ trong mắt ta,mọi thứ xung quanh như tràn ngập một màu đen u tối và xấu xí".Quân gửi tới một comment ngắn cũn cỡn khác hẳn mọi khi:"Tuột mắt thì phải tìm lại,không chịu quay lại thì phải ép cho nó phải quay lại".Nó trả lời:"NHưng bằng cách nào đây?Khó quá đi!!!".Quân ngắn gọn hơn nữa với 3 chữ:"never give up(NGU)".Mấy ngày trời nó suy nghĩ nát óc tìm ra cách lấy lại trái tim của Quân.Nó sẽ chỉ thử một lần duy nhất,nếu Quan từ trối nó sẽ không níu kéo gì,để Quân tới với hạnh phúc của mình.Quân xứng đáng có được hạnh phúc và nhũng lời chúc của nó.Lần đầu tiên blog của nó chỉ có ảnh của nó và Quân,cả mầy bức hình chụp lén Quân ngủ hôm 20/10.Nó chọn font màu hồng với những trái tim nhỏ xíu và những thiên thần xinh xắn.Entry màu xanh da trời(màu Quân thích)nổi bật:"Hãy trở về những ngày xưa được không?Tớ thật sự cần cậu và nhớ quãng thời gian đã qua.Tớ biết mình đã sai và muốn bắt đầu lại một lần nữa".
Nó hoàn thiện sau 11h đêm,mắt cay xè vì tập trung quá lâu vào màn hình.Nó tự thưởng cho mình một chiêc kem mát lạnh trước khi đi ngủ.Gần 12h,tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên.Là Quân,đã lâu lắm rồi(120h)Quân mới gọi cho nó muộn thế này.Tim nó nhảy dựng lên đập loạn xạ:
-Quân à!
-Cậu ra ngoài này lát đi,tớ đang đứng bên dưới này.
Nó vội vàng chạy xuống
-Quân làm gì ở đây vào giờ này thể?
-Tớ....nhớ cậu nên...Có thật như thế không?
-Chuyện gì?
-Cậu đã thay đổi thât rồi sao?Cậu đã chấp nhận tớ thật rồi đúng không?
-Không phải cậu đã thay đổi,đã thích người khác rồi sao?
-Làm gì có chuyện đó chứ.
-Thế Hương Mi là ai?
Quân cười
-Là người yêu của anh họ mình.
Mặt nó đỏ bừng khi Quân nắm lấy đôi tay nó,tay Quân lạnh cóng vì xương đêm nhưng sao nó thấy đôi tay ấy ấm áp quá.Nó khẽ lướt nhẹ hôn lên má Quân rồi chạy vào nhà.
"Quân hãy hứa là luôn ở bên mình nhé!"
"Ừ.Sẽ luôn ở bên dù cậu không còn cần tới mình"
Buổi tối hôm đó kết thúc thật ngọt ngào sau 2 SMS đầy yêu thương.

Kiri mập
xấu không phải là một cái tội mà xấu là một căn bệnh di truyền !
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠________ö______ö_______ö_________ö___
☻☻☻☻☻☻☻________↨___________↨___________ ☺☺☺☺☺☺
♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥______¶__________¶____♣♣♣♣♣♣♣♣♣♣
♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦___☼___◘◘◘◘◘◘◘◘◘◘
••••••••••••••••••••
bebe_cong_an_kia_chay_di

Post by bebe_cong_an_kia_chay_di »

hj
bài này ngọt ngào quá
chúc em thành công nhé
May mắn đc đăng bài thì lấy money nhuận bút tự sướng đi.
hjh
Chỉnh lại mấy chữ em gõ sai nữa là ok rồi
User avatar
Tieu Long
Posts: 1301
Joined: Tue Apr 14, 2009 5:22 pm
Location: Trái đất ..
Contact:

Post by Tieu Long »

hè hé he,mình thật may mán là 1 trong số 3 người đầu tiên được đọc bài này đóa.hihi,công nhận hay phải không.hhi vì kiri_map là bạn thân mừ.mập ưi,cố viết thêm vài bài nữa nha.
[LEFT]Đừng Buồn....Vì những người không xứng đáng !
Đừng Khóc....Vì những điều đã qua !
Đừng Chờ Đợi
....Những điều không bao giờ đến !
Hãy tận hưởng cuộc sống này...♥
Dù cuộc đời có khó khăn, có mang đến cho bạn hàng nghìn lí do để khóc...
....thì hãy cho thế giới thấy rằng bạn vẫn có cả triệu lí do để cười
:)

[/LEFT]
♥♥♥_(¯`•♥Tiểu Long♥•´¯)_♥♥♥
User avatar
nhocdevil
Posts: 263
Joined: Wed Mar 11, 2009 2:56 pm
Location: bít chết liền

Post by nhocdevil »

đoạn đầu em kể lể hơi nhiu` nhìn hơi ngại đọc.ý anh là hình thức chia đoạn thui
nội dung ko chê nhưng kết thúc ngọt wá.1 kết thúc mở hay hơn
Image
User avatar
tuong_tuong
Posts: 281
Joined: Tue Apr 14, 2009 12:41 am
Location: ha noi

Post by tuong_tuong »

oài...bài viết dài thế này ai mà nhẫn tâm ngồi đọc được em ơi....hix
Trang thương mại điện tử rao vặt toàn quốc ASAHOO.VN
User avatar
VuGiang
Posts: 1604
Joined: Fri Apr 24, 2009 10:53 pm
Contact:

Post by VuGiang »

Anh thấy hơi lan man.nội dung rất tuyệt nhưng gọn gàng súc tích nữa thì tốt hơn em à.Đc nhuận bút nhớ khao anh đấy.Tết anh về ăn kem
Đưa em đi chơi xa...:l_moto:
User avatar
Trung trao tro
Posts: 1223
Joined: Thu Sep 10, 2009 2:23 pm
Contact:

Post by Trung trao tro »

Hjc,nói thật là anh chưa đủ kiên nhẫn để đọc hết nhưng mừ ngày trước đã 3 lần gửi bài cho báo Hóa Học và ứng dụng nhưng chỉ được cảm ơn thôi,chư được đăng,giờ thì mới biết viết sai quy định:viết trên một mặt giấy,rồi gì gì nữa ấy.Tiếc,nếu mà được đăng thì vui lắm.Lé ra em học lớp Văn mới đúng chứ!
User avatar
Kiri_map
Posts: 243
Joined: Thu Mar 26, 2009 1:26 pm
Location: bốn biển là nhà
Contact:

Post by Kiri_map »

rất kám ơn mọi người đã ủng hộ.Ngượng wá đi,một đứa từng quay cop trong h kiểm tra văn học kì,bị hạ 2 bậc hạnh kiểm => hstb kì 1 lại có tài lẻ sáng tác tryuện ngắn,lẽ ra phải cho mập vô sách giness ý nhờ.
xấu không phải là một cái tội mà xấu là một căn bệnh di truyền !
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠________ö______ö_______ö_________ö___
☻☻☻☻☻☻☻________↨___________↨___________ ☺☺☺☺☺☺
♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥______¶__________¶____♣♣♣♣♣♣♣♣♣♣
♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦___☼___◘◘◘◘◘◘◘◘◘◘
••••••••••••••••••••
bebe_cong_an_kia_chay_di

Post by bebe_cong_an_kia_chay_di »

Hi, ko phải cứ ai học giỏi đã có tài
Không phải ai có tài cũng học giỏi
Còn em, đấy chắc là năng khiếu + cảm xúc tuôn trào
he
User avatar
VuGiang
Posts: 1604
Joined: Fri Apr 24, 2009 10:53 pm
Contact:

Post by VuGiang »

bebe_cong_an_kia_chay_di wrote:Hi, ko phải cứ ai học giỏi đã có tài
Không phải ai có tài cũng học giỏi
Còn em, đấy chắc là năng khiếu + cảm xúc tuôn trào
he
vậy chỉ có mình là cả Tài Và Giỏi thôi.hehe :262:
Đưa em đi chơi xa...:l_moto:
Post Reply

Return to “Thôn con trai - Xóm con gái”