Oài...nói như người nhớn...thế mới đau chứChúa Đểu wrote:người ta nói là buồn cho một thế hệ bác ạ![]()

@hoctro12d:...oài...chung tình gì đâu...nản thế này mà gọi là chung tình ak...mẹc

Oài...nói như người nhớn...thế mới đau chứChúa Đểu wrote:người ta nói là buồn cho một thế hệ bác ạ![]()
muop wrote:Tớ biết cậu luôn quan tâm đến tớ, luôn sẵn sàng đến bên tớ mỗi khi tớ cần, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự của tớ, sẵn sàng giúp tớ bất cứ chuyện gì... Tớ biết cậu sẽ làm mọi thứ để tớ được vui. Và thật sự thì cậu đã làm được rồi đấy.
Trước giờ tớ luôn dựng một bức tường kiên cố, chắn giữa tớ và những người xung quanh, kể cả với người thân, tớ cũng không thể bộc lộ con người mình. Và cả với cậu cũng vậy... Nhưng... cậu là người đầu tiên... người đầu tiên phá bỏ bức tường kiên cố ấy, là người đầu tiên bước vào thế giới tẻ nhạt của tớ. Cậu là người đầu tiên đem lại cho tớ sự tự tin để mở lòng ra với mọi người xung quanh. Chỉ cần nhìn thấy cậu, thấy nụ cười của cậu, tớ cảm thấy được khích lệ rất nhiều. Có lẽ được gặp gỡ cậu là một điều may mắn trong cuộ sống bình lặng của tớ.
Cậu đến khuấy động và làm xáo trộn cuộc sống của tớ... Cuộc sống của tớ không còn trôi qua đều đều như trước nữa. Tớ đã biết đến cảm giác vui mừng khi được gặp một ai đó, buồn phiền nhớ nhung khi phải xa một ai đó, giận hờn vì sự vô tư trẻ con của một ai đó... Tớ đã học được rất nhiều cảm xúc mới và người đem lại cho tớ những cảm xúc ấy không phải ai khác, mà chính là... cậu...
Tớ thấy bối rối, tớ thấy sợ hãi. Những cảm xúc này... phức tạp quá... mới quá... Tớ... không biết phải làm thế nào nữa. Tớ cố đẩy cậu ra thật xa... Tớ cố xây lại bức tường bảo vệ của mình... Tớ đã cố nghĩ rằng đó chỉ là những tình cảm nhất thời, rồi sẽ qua
thôi...
Nhưng càng ngày tớ càng nhận ra một điều... Nếu không có cậu, tớ sẽ buồn biết bao. Nếu không gặp cậu, ngày hôm đó thật là dài và tẻ nhạt. Khi ở bên cậu, thời gian luôn trôi nhanh đến chóng mặt... Hình như... cậu đã trở thành một điều gì đó thật đặc biệt trong cuộc sống của tớ.
Cậu đã đem lại cho tớ nhiều món quà tinh thần đáng quý biết bao. Nhưng ngược lại, tớ chẳng đem lại cho cậu điều gì tốt đẹp. Tớ lì lợm, bướng bỉnh, cố chấp.
Cậu luôn là người cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai đứa mình. Luôn luôn là cậu cố gắng để làm tớ vui... Còn tớ... tớ chỉ biết im lặng, thụ động... Tớ đã chẳng làm được gì hết. Khi cậu buồn, tớ đã không biết làm thế nào để cậu vui... tớ thấy bối rối... tớ thấy mình vô tích sự quá... cả một câu an ủi bình thường cũng không biết nói... Tớ thật là một đứa tẻ nhạt nhỉ...
Ấy vậy mà, bất chấp tất cả những điều đó, cậu vẫn nói rằng... cậu thích tớ... Thật là không công bằng phải không? Cậu đã cố gắng nhiều như thế, còn tớ lại chẳng chịu cố gắng gì cả. Cậu luôn muốn tiến về phía trước, còn tớ lại chỉ muốn đứng ỳ một chỗ. Cậu luôn là người quay lại kéo tớ đi, luôn là người đứng chờ tớ. Và tớ biết cậu sẽ không bao giờ bỏ tớ lại...
Bây giờ... tớ không muốn là người tụt lại phía sau nữa... Tớ không muốn để cậu phải đứng chờ nữa. Tớ sẽ chạy về phía cậu... sẽ nắm tay cậu cùng bước đi trên con đường của chúng mình... Và tớ biết... cậu sẽ luôn ở đó... đứng chờ tớ... đúng không?