by Kem Chien » Thu Nov 03, 2011 3:08 am
Đêm về. sài Gòn trở lạnh! Nghe radio: Gió thu đem theo những nỗi nhớ!
Chợt!
Trong lòng miên mạn những kí ức gắn liền với quê nhà! Gió thu nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta phải khoác thêm áo mỗi lúc chiều tàn, cũng đủ khiến những người yêu nhau trao nhau những cái ôm, cái nắm tay tìm hơi ấm. Heo may cuốn theo hương hoa sữa, cuốn vào lòng người bao nỗi nhớ. Tôi đặt tên cho đó là những nỗi nhớ không tên.
Nhớ!
Về anh- người em đã từng yêu, tình yêu của chúng ta được thử thách bởi khoảng cách, anh và em đã nâng niu nố biết bao nhiêu. Nhưng rồi nó vẫn đổ vỡ. Ngồi trong cái se se lạnh e lại nhớ những lúc anh bên em, và ôm em bằng vòng tay ấm áp của anh. Thời gian tưởng như ngừng lại, và rồi chúng mình cùng vẽ lên một bức tranh thật đẹp cho tương lai. Nhưng nào ngờ bức tranh chỉ là bức tranh. Để rồi khi nhìn nó tim em nhói đau. Ngày anh ra sân bay là ngày e biến mất. Anh nói: nếu em giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa. Em làm sao có thể cản con đường tương lai của anh chỉ vì muốn có anh được chứ và rồi e để anh đi mà không hề ra tiễn. Dúng hơn là em đứng một góc và nhìn anh bước đi, lòng thầm chúc anh thành công và hạnh phúc. Cũng từ lần đó em hông ra HN nữa và không muốn đặt chân ra đó. Nhiều khi em tự trách mình, tại sao để anh ra đi dễ dàng như thế khi mà chúng ta đã phải cố gắng vun đắp cho hạnh phúc đến như thế. Nhưng sống là cho đi đâu phải nhận riêng mình. Em chọn lối rẽ, chọn con đường không anh để tập sống không anh, để tập di bằng đôi chân mình, để cho anh thấy em có thể sống tốt khi không có anh. Vì vậy anh cũng phải sống tốt nhé!
Đêm về. sài Gòn trở lạnh! Nghe radio: Gió thu đem theo những nỗi nhớ!
Chợt!
Trong lòng miên mạn những kí ức gắn liền với quê nhà! Gió thu nhè nhẹ nhưng cũng đủ khiến người ta phải khoác thêm áo mỗi lúc chiều tàn, cũng đủ khiến những người yêu nhau trao nhau những cái ôm, cái nắm tay tìm hơi ấm. Heo may cuốn theo hương hoa sữa, cuốn vào lòng người bao nỗi nhớ. Tôi đặt tên cho đó là những nỗi nhớ không tên.
Nhớ!
Về anh- người em đã từng yêu, tình yêu của chúng ta được thử thách bởi khoảng cách, anh và em đã nâng niu nố biết bao nhiêu. Nhưng rồi nó vẫn đổ vỡ. Ngồi trong cái se se lạnh e lại nhớ những lúc anh bên em, và ôm em bằng vòng tay ấm áp của anh. Thời gian tưởng như ngừng lại, và rồi chúng mình cùng vẽ lên một bức tranh thật đẹp cho tương lai. Nhưng nào ngờ bức tranh chỉ là bức tranh. Để rồi khi nhìn nó tim em nhói đau. Ngày anh ra sân bay là ngày e biến mất. Anh nói: nếu em giữ anh lại, anh sẽ không đi nữa. Em làm sao có thể cản con đường tương lai của anh chỉ vì muốn có anh được chứ và rồi e để anh đi mà không hề ra tiễn. Dúng hơn là em đứng một góc và nhìn anh bước đi, lòng thầm chúc anh thành công và hạnh phúc. Cũng từ lần đó em hông ra HN nữa và không muốn đặt chân ra đó. Nhiều khi em tự trách mình, tại sao để anh ra đi dễ dàng như thế khi mà chúng ta đã phải cố gắng vun đắp cho hạnh phúc đến như thế. Nhưng sống là cho đi đâu phải nhận riêng mình. Em chọn lối rẽ, chọn con đường không anh để tập sống không anh, để tập di bằng đôi chân mình, để cho anh thấy em có thể sống tốt khi không có anh. Vì vậy anh cũng phải sống tốt nhé!