by zinzun » Wed Mar 11, 2009 12:12 am
[CENTER]Tình yêu...
Lớn quá, đôi khi em không bao jờ dám mơ tới
Lớn quá, đôi khi em đã trốn chạy
Lớn quá, đôi khi em che dấu
Lớn quá, đôi khi em chối bỏ
Lớn quá, đôi khi em thờ ơ
Lớn quá, đôi khi em quên đi...[/CENTER]
"Yêu một người lại có thể khiến cho người ta sợ hãi đến mức chạy trốn”
Cứ mỗi ngày qua đi, em dồn mình trong những nỗi cô đơn, những mệt ngoài, cố gắng soài người về phía trước, chỉ để cố với, với một cái gì đó... gọi là yêu thương!
Ừh! Em mâu thuẫn lắm, em khó hiều lắm, nhưng em vẫn cứ như thế, vẫn chỉ là em thôi... Quá nhiều đau đớn để không dám chấp nhận yêu thương, quá nhiều dối trá để không có niềm tin, quá nhiều mệt mỏi để không thể bắt đầu...
“Em đã bao giờ có cảm giác như cả thế giới này đang bỏ rơi em một mình ở phía sau, có cảm giác khi nhìn mỗi góc của căn phòng em đang ngồi đều thấy như không gian đang thu hẹp lại, bị thuyết phục rằng y phục của em đã cũ đi rất nhiều sau một đêm, rằng hình bóng của em hiện lên trên mỗi tấm gương giống như một vai diễn tội nghiệp vì không có khán giả, mà tất cả những thứ đó đều không mang lại chút cảm giác yên ổn nào, khi nghĩ rằng em chẳng yêu ai mà cũng chẳng ai yeu em, rằng tất cả những thứ chẳng là gì đó chỉ là sự trống rỗng trong cuộc sống của chính em…”
Phải, em cũng là con gái,
con gái cũng muốn được yêu,
con gái cũng muốn được thương như bao người khác,
thế nhưng tại sao
???
em- con gái lại không thể...
hình như là- không đủ bản lĩnh!
Yêu thương và chấp nhận nó, chẳng dễ dàng gì, như những con sóng cứ kéo dài bất tận, chỉ dừng lại khi đến được với bờ, dồn dập và mạnh mẽ...
Em đã cảm nhận được những yêu thương, khi em ngồi trước biển, em đã cảm nhận được sự quan tâm khi fía sau em là biển...
Quằn quại như chính những cảm xúc trong em... Em đã hét thật to và cũng chỉ muốn hét thật to... để có bản lĩnh nói... nói hết những chất chứa trong lòng...
[RIGHT]Thế mà!
Em vẫn nghĩ
Em vẫn hét,
Nhưng
Em vẫn không thể nói...
Em thật ngốc
Anh thật ngốc
Biển thật ngốc
Chúng ta
Giống nhau
Chỉ bởi vì
Chúng ta ngốc[/RIGHT]
Yêu mà không thể nói
Yêu mà không thể trao yêu thương
Yêu mà không thể nắm jữ
Yêu ...
“Yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa”.
Yêu...
Rồi sẽ...
Bắt đầu...
- Bởi vì YÊU trước hết là chấp nhận một sự rủi ro. Gắn bó lòng mình với một người khác, mở ra cánh cửa nhỏ xíu đi vào trái tim mình là một điều nguy hiểm….”
[b][SIZE="2"][color="DarkGreen"][CENTER]Tình yêu...
Lớn quá, đôi khi em không bao jờ dám mơ tới
Lớn quá, đôi khi em đã trốn chạy
Lớn quá, đôi khi em che dấu
Lớn quá, đôi khi em chối bỏ
Lớn quá, đôi khi em thờ ơ
Lớn quá, đôi khi em quên đi...[/CENTER][/color]
[color="Red"]
"Yêu một người lại có thể khiến cho người ta sợ hãi đến mức chạy trốn”[/color]
[color="DarkGreen"]
Cứ mỗi ngày qua đi, em dồn mình trong những nỗi cô đơn, những mệt ngoài, cố gắng soài người về phía trước, chỉ để cố với, với một cái gì đó... gọi là yêu thương!
Ừh! Em mâu thuẫn lắm, em khó hiều lắm, nhưng em vẫn cứ như thế, vẫn chỉ là em thôi... Quá nhiều đau đớn để không dám chấp nhận yêu thương, quá nhiều dối trá để không có niềm tin, quá nhiều mệt mỏi để không thể bắt đầu...
“Em đã bao giờ có cảm giác như cả thế giới này đang bỏ rơi em một mình ở phía sau, có cảm giác khi nhìn mỗi góc của căn phòng em đang ngồi đều thấy như không gian đang thu hẹp lại, bị thuyết phục rằng y phục của em đã cũ đi rất nhiều sau một đêm, rằng hình bóng của em hiện lên trên mỗi tấm gương giống như một vai diễn tội nghiệp vì không có khán giả, mà tất cả những thứ đó đều không mang lại chút cảm giác yên ổn nào, khi nghĩ rằng em chẳng yêu ai mà cũng chẳng ai yeu em, rằng tất cả những thứ chẳng là gì đó chỉ là sự trống rỗng trong cuộc sống của chính em…”[/color]
[color="Red"]Phải, em cũng là con gái,
con gái cũng muốn được yêu,
con gái cũng muốn được thương như bao người khác,
thế nhưng tại sao[/color]
[color="DarkGreen"]???
em- con gái lại không thể...
hình như là- không đủ bản lĩnh!
[color="Red"]Yêu thương và chấp nhận nó, chẳng dễ dàng gì, như những con sóng cứ kéo dài bất tận, chỉ dừng lại khi đến được với bờ, dồn dập và mạnh mẽ...[/color]
Em đã cảm nhận được những yêu thương, khi em ngồi trước biển, em đã cảm nhận được sự quan tâm khi fía sau em là biển...
Quằn quại như chính những cảm xúc trong em... Em đã hét thật to và cũng chỉ muốn hét thật to... để có bản lĩnh nói... nói hết những chất chứa trong lòng...[/color]
[color="Red"][RIGHT]Thế mà!
Em vẫn nghĩ
Em vẫn hét,
Nhưng
Em vẫn không thể nói...
Em thật ngốc
Anh thật ngốc
Biển thật ngốc
Chúng ta
Giống nhau
Chỉ bởi vì
Chúng ta ngốc[/RIGHT][/color]
[color="DarkGreen"]
Yêu mà không thể nói
Yêu mà không thể trao yêu thương
Yêu mà không thể nắm jữ
Yêu ...
[color="Red"]
“Yêu không phải là từ bỏ tự do của mình, mà là mang đến cho nó một ý nghĩa”.[/color]
Yêu...
Rồi sẽ...
Bắt đầu...[/color]
[color="Red"]
- Bởi vì YÊU trước hết là chấp nhận một sự rủi ro. Gắn bó lòng mình với một người khác, mở ra cánh cửa nhỏ xíu đi vào trái tim mình là một điều nguy hiểm….”[/color][/size][/b]