Về phần Cú Vọ thì thế này. Cú Vọ tuổi Tý, theo nguồn tin riêng thì chính Cáo nhà ta cũng phải nể sợ Cú Vọ vài phần. Mà cáo có nói nhỏ rằng, Cú Vọ là chuyên gia soi mói và chê bai sau lưng em. Còn nhớ hôm đầu tiên đến nhà Cáo, cáo mời em ăn bánh CHOCO-PIE, thế mà Cú Vọ lu loa lên rằng em ăn hết 5 cái bánh của nó, (mình ăn có mỗi 1 chắc cáo ăn 4 nhưng lại đổ thừa cho em, mang tiếng em quá). Hạ Cáo còn chưa xong, lại cộng thêm Cú Vọ giúp sức, nghĩ đến em đã muốn xỉu rồi.
*
Hôm nay thảnh thời mới ngồi đàm đạo cùng các bác. Các bác không tin rằng đấy là lần đầu em yêu thì cũng đúng. Em cũng có những xốn xang buổi ban đầu, những tình cảm bia hơi, những cái gọi là tình yêu gió thoảng, vụt đến vụt đi, chẳng để lại gì, rồi lại mối tình đầu trong sáng, mối tình thứ 2 ngu dại, mối tình thứ 3 sâu đậm .v.v. mối tình thứ 4 phản bội .. nhưng em chưa bao giờ mất đi niềm tin. Có ai đó nói tình yêu vẫn đến với những ai còn niềm tin cho dù họ đã từng thất vọng, và vẫn đến với những ai còn muốn được yêu khi họ đã từng bị tổn thương, câu sau là gì thì em quên mất rồi....
Thế nên với lần này, em không biết đoạn cuối ra sao, em sẽ đi đến được đâu nhưng hiện tại em đang thấy rất hạnh phúc.
Thôi em sến quá rồi các bác đừng cười và nói đểu em nhé. Uh, đúng, ta cần phải phải dừng lại giây phút như thế này mà tập trung cho trận đánh lớn phía trước.
*
Thế rồi em có 2 tin
1. Tin hơi buồn là mấy ngày, em phải làm việc cật lực để làm nốt vụ bàn giao cho xong nên khuya muộn mới về nhà được không lấy đâu ra thời gian gặp nàng. Còn mỗi cách là nhắn nháy vớ vỉn, chắt chiu rỏ giọt thông tin, đợi cuối tuần thảnh thơi sẽ làm phát bùng nổ. Lúc đó ối chuyện để nói.
2. Tin vui là sau vụ đánh giá tổng kết ở cơ quan, xét công trạng chắc em sẽ được thưởng khơ khớ. Vậy là đủ tiền nâng đời ngựa nghẽo rồi.
Ngựa thì em đã đi xemi, rất ưng, giá cả phù hợp với thị trường. Chồng tiền là OK. Phen này, có chiến mã ... oách rồi.
Hè hè Lúc đó binh hùng tướng mạnh, em đủ tự tin đánh 1 trận long trời lở đất luôn,
(các bác vỗ tay ủng hộ em cái nào)
Các bác không biết thôi chứ em cũng máu lắm, đợi phát này chốt hạ.
*
Vì mấy ngày tới em bận nên đã điều động mấy chú tiểu yêu cho đi do thám giờ cao điểm của nàng. Nếu có thằng Trung (các bác có nhớ thằng này không, cái thằng hát hò hôm Karaoke đó) nghe nói nó đang rục rịch tấn công nàng. Láo quá. Phải trị tội mới được.
Còn nếu có giặc ngoại bang đang ẩn núp trong bóng tối thì phải khai quật nó ra ánh sang văn minh.
(Các bác có đồng ý không ? )
Có 1 điều em chưa nói với các bác là em với này từ khi gặp nhau đến lúc ấy là đã 4 tháng. Trước lúc em rục rịch tấn công thì tụi em chỉ đầu mày cuối mắt, nhí nhố trong lớp thôi.
Em tính toán ở thời điểm này, nàng còn đang do dự, vậy thì phải củng cố tâm lý, quán triệt tư tưởng, đánh rát hơn, cho nàng tâm phục khẩu, không cho cáo có thời gian so sánh, đắn đó về những cái ngon lành hơn.
Khi rượu nhạt lửa vơi, em có là Tom Cruise, hoặc anh chàng đào hoa có hạng đi chăng nữa cũng phải bó tay. Thậm chí còn hận ngàn thu nếu bị chẹn họng phát ngôn, rồi không hiểu tại sao mình chưa kịp làm gì đã bị nó cho Nốc OUT.
Do đó, em sẽ chiến đến cùng, tan thây trên trận địa cũng được. Đó là cái chết huy hoàng, hơn gấp vạn lần cái chết lặng lẽ nhục nhã. Nói thật với các bác, đau khổ em cũng chịu nhiều rồi, có thêm lần ấy nữa cũng vậy thôi. Nhưng chưa bao giờ các chị cáo lần truớc (có chị đã lên xe hoa) nhắc đến em mà không có đi sự tôn trọng.
Không biết có phải duy tâm không, những nghiệm ra em thấy cuộc sống cũng công bằng, thế nên lần này em gặp được 1 chị cáo đỉnh ra phết các bác ạ. Hê hế, càng đi càng thấy nhiều cái mới mẻ lạc quan hơn, thía mới hay chứ.
*
Lừa được cáo đi ăn cơm bụi v** hè buổi trưa. Đi chỉ 30 phút thôi (em vẫn luôn nhớ rõ thời gian mà). Em chưa lộ ý đồ gì thêm, vì để dành cho trận cuối tuần.
*
Tối đang cày nốt ở trên cơ quan, lúc đó cũng tầm muộn muộn hơn 10h, điện thoại của em hiện số máy của nàng, mừng quá, giờ này mà gọi thì chắc có đôi điều tâm sự với mình đây, em lập tức trả lời. Ai dè, tin xấu các bác ạ. Xẩy ra chuyện rồi.
Chuyện thế này.
Lúc gọi điện cho em, thấy nàng nói rất gay gắt. Em không hiểu việc gì nhưng trước hết vẫn khuyên nàng bình tĩnh, nói năng gãy gọn rõ ràng hơn đã. Nàng bảo chiều qua, đi cùng mấy đứa đồng nghiệp (cả trai lẫn gái), đơn giản chỉ là đi ăn tối thôi, chuyện không có gì đáng nói cho đến khi cả bọn giải tán. Lúc ra lấy xe, nàng nhìn thấy trong rọ có đặt 1 bông hồng vàng vẫn còn tươi nước tưới, lại có kèm 1 dòng chữ "gửi em". Nàng ngạc nhiên lắm, đoán già đoán non .. thắc mắc tại sao lại là bông hồng vàng mà lại không phải là hồng trắng hay hồng đỏ, cũng không rõ ai gửi nữa.
Nỗi ám ảnh đó cứ theo nàng về nhà, đến khoảng 8 rưỡi, nàng nhận được 1 cuộc điện thoại. Các bác có hình dung ra được sự việc là thế nào không ?
Đó là 1 cuộc điện thoại của 1 thằng sát thủ (em về sau hỏi ra mới biết là thằng sát thủ này đã theo đuổi nàng đã 7 năm). Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà nó lại gọi điện cho nàng đúng vào thời điểm này. Theo lời nàng kể thì hắn nói nhiều lắm và gần cuối hắn bảo là hắn đang đứng ở ngoài cửa nhà nàng. Vì cũng thấy tội tội cho hắn đứng ở ngoài và thấy cảm thấy khó xử nên rốt cục nàng cũng ra. Hắn kéo nàng ra quán cafe gần đấy, rồi cả 2 tiếp tục nói chuyện. Nàng bảo nàng chẳng có ý đồ gì đâu, vì thực sự nàng chỉ coi hắn là bạn, nhưng thằng này nó đeo bám ác liệt quá, đằng đẵng bao năm nay rồi. Trong cuộc nói chuyện hắn bảo bông hồng vàng là do chính hắn đặt vào xe của nàng đấy, mầu vàng có nghĩa là sự phản bội cũng có nghĩa là sự chết chóc. Ý của hắn là hắn đã quá yêu nàng, yêu từ lâu lắm rồi mà nàng cứ vô tình không thèm để ý đến hắn, bao nhiêu chuyện hắn âm thầm giúp đỡ nàng từ trước đến nay chẳng nhẽ nàng không biết sao, v.v Theo em hiểu thì đại loại hôm quá thằng cha đó là 1 việc rất Gà. Hắn lăn lộn, khóc lóc với nàng (hắn khóc thật), cầu xin nàng cho hắn 1 cơ hội, hắn sẽ không cưới vợ cho đến khi nàng đồng ý yêu hắn thì thôi. (thằng này đã mấy lần tỏ tình rồi nhưng bị nàng lạnh lùng).
Em nghe nàng kể xong mà thấy buồn cười thật, con trai ai lại đớn hèn nhu nhược như vậy, càng không được chảy nước mắt, lại càng không nên có ý tưởng sẽ không cưới vợ. Tình yêu phải đến từ 2 phía, không nên cố nài nỉ hay dồn ép nhau. Với tư cách là người đứng giữa em chỉ nói như vậy.
Nàng có nói là đã nói với hắn rồi như thế rồi, dùng hết lý lẽ rồi, nhưng hắn không chịu hiểu, nói gì hắn cũng không chấp nhận khiến nàng vừa thấy ghét, vừa khinh lại vừa thương hại hắn.
À, hắn còn bảo nàng phản bội, đã làm nát đời hắn theo cái ý nghĩa của bông hồng vàng đó mà nào nàng có làm gì, có lợi dụng cái gì của hắn đâu, chẳng qua vì lịch sự mà phải từ chối khéo, thậm chí co lúc đã tỏ ra lạnh lùng, thế mà có thằng vẫn ngoan cố.
Em nghe nàng kể mà chối không chịu được, muốn táng thằng điên này quá đi. Em rất ngán những chuyện như thế này, không phải vì sợ mà là ngán ngẩm mấy bố cố đấm ăn xôi này lắm.
Rốt cục em hỏi ý nàng quyết thế nào ? (vì chuyện này có liên quan đến tiến độ tấn công của em).
Nàng thổn thức rằng nàng sợ, sợ lắm rồi. Vì nàng đã nhiều lần đi trên con đường này, cứ đến khúc quanh nàng lại không thể đi tiếp, không biết đi như thế nào nữa, và không muốn đi nữa .v.v nàng sợ, nàng cảm thấy tội lỗi.
Chuyện vẫn chưa dừng ở đó vì hôm qua là ngày đại hại của nàng.
Mãi khuya, nàng kiếm cớ phải về nhà sớm mới dứt được chú hậu vệ nổi tiếng đó (lại còn bị hắn đuổi theo nắm tay để nói cố vài lời mong có được chút lãi). Vừa về đến nhà thì lại gặp thằng Trung (thằng ôn vật này), thằng này đang muốn làm tiền đạo săn bàn.
Nghe tiếp những gì nàng kể thì chú Trung này, cũng sến vãi ♥♥♥, cậu ấy hôm qua ăn mặc đẹp lắm, đầu tóc bóng loáng, xe cộ ngon, vác hoa rình ở cửa nhà nàng suốt từ tối. Vừa nhìn thấy nàng về ( quên không hỏi tối qua 2 chú này có nhìn thấy nhau không ?) hắn đã đon đả, buông lời ong bướm. Tuy nhiên , thằng này số đen, gặp đúng lúc nàng đang uất ức tâm trạng, cho 1 tràng, không thèm nhận hoa, đuổi về thẳng cổ.
(sáng sau thằng Trung có gọi điện cho em, bảo là con Q bất lịch sự, tao thề lần sau không gặp lại nó nữa, rồi nó bóng gió nói nọ nói kia..v.v) Mặc kệ thằng này thôi.
Do quá bất ngờ vì chuyện xẩy ra hôm quá, nên em cũng chẳng giúp hay có biện pháp an ủi gì được nàng, chỉ nói rằng tất cả là do nàng quyết định. Bây giờ mình đưa ý kiến cho nàng tham khảo thì cũng không được khách quan cho lắm, dễ sa vào chuyện vụ lợi cá nhân. v.v.
Ngẫm sang phần phía em thì sau chuyện tối ấy cũng thấy khó xử, chắc việc tấn công bây giờ phải hoãn lại rồi, nàng tâm trạng như thế cơ mà, vớ vỉn mình cũng ngủm cù đèo đi luôn. Chán thật, đang yên đang lành lại tòi ra mấy cái ổ gà, ổ vịt này
Tuy vậy cũng không cần phải xử mấy cậu này đâu. Cứ để kệ các cậu ấy come suddenly, gone naturally thì hay hơn.
Rồi cũng êm, nàng đã bảo là hết bức xúc rồi.
(tâm lý con gái cũng buồn cười nhỉ, tâm trạng đến nhanh mà đi cũng nhanh).
*
Thế rồi, sau buổi họp tổng kết, tiền về, em lĩnh 1 khoản khớ, gom góp với số tích kiệm ở nhà thì vừa vặn, đến ngay nhà họ Lưu, nhận Đick Lư về.
Hoành tráng quá, tối gọi ngay tụi bè lũ quỉ Sa Tăng đi nhậu sau những ngày căng sức làm việc. Phê lòi mắt.
Trời Hà Nội đêm đổ mưa (1 phần ăn dớp ngựa Đích Lư hại chủ), ướt như chuột lột. Sang nay dậy thấy người ê ẩm, ho sù sụ, ngây ngây sốt. Gọi điện đến chỗ làm xin nghỉ phép luôn.
*
Em nghĩ ra được 1 chiến dịch, tạm gọi là "Lá rụng về cội". sẽ được thi triển ngay sau khi em bớt choáng.
Các bác có hiểu ý em không ?
Khà khà... lúc đó thì... ka khúc khải koàn ...
Quả đúng là tình trường như chiến trường, quân 2 bên giao chiến, ai tận dụng tốt được thiên thời địa lời nhân hoà, biết lấy yếu điểm làm lợi thế, người đó là kẻ tuấn kiệt (liệu em có được phong tước đó không hỉ ?).
Em ngồi trước màn hình vi tính, với tư tưởng chủ đạo, được quán triệt theo sách của Tôn Tử em đã nằm ốm 1 ngày liền, ho khù khụ không ngứt, tưởng chừng như đứt thanh quản tới nơi, khí hư mạnh yếu. Hôm đó, nằm ho trên giường mà lòng vẫn nghĩ vẫn nghĩ vơ, gần cuối tuần rồi mà nàng đi đâu thế không biết, liệu có nhớ kẻ hèn đang dở sống dở chết này không. Ngứa tay lại sẵn sóng mobi em gửi cho nàng 1 tin báo "tối qua, bị cảm nhập tâm, ốm to rồi". (tối hôm thứ 6 em nhắn tin này)
Không hổ danh là Cáo già dày dạn tình trường, hắn cho em đợi 2 tiếng sau mới bắn tin lại. Nội dung "It serves U right, khổ thân nhỉ". Mừng như trẻ được quà, câu tiếng Anh này hình như ngụ ý nói "nên chăm sóc sức khoẻ cẩn thận ngay nhé, khổ thân anh". Sung suớng quá, nhưng 1 lát sau em thấy nghi nghi bèn mở từ điển ra tra, em không tin vào mắt mình nữa, câu English đó hoá lại là “Đáng đời mày lắm"
Hú hu hu....
Lòng đau như cắt, rớt rãi đầm đề, em nhắn lại "Mai đến ăn giỗ tôi, lúc đó đừng khóc giá như em đã không vô tình.."
Đến lúc đó thì cáo mới tò mò, hắn gọi điện lại điều tra. Trước khi trả lời em ho cho 1 tràng hết hơi thì thôi, miệng thều thào "ốm quá, đêm qua đi kiếm báu vật cho bằng anh bằng em, dính mưa lạnh, giờ bệt gường rồi". Nghe giọng như sắp chết của em, nàng hoảng quá , ríu rít xin lỗi, an ủi. Em nhanh gọn trút nốt đống hơi tàn, vừa ho vừa nói" Cảm ơn Q nhiều..., nhưng giờ mệt lắm,.... lúc nào khoẻ....sẽ cho xem.... 1 thứ ....khiến tôi... dặt dẹo thế này". Nàng cuống lên " ừ ừ, thôi cứ nằm đi không cần nói nhiều đâu, gặp sau, chóng khoẻ nhé" và chào dập máy.
................
Em nằm trên gường tủm tỉm mãi.
................
Thứ 7 trôi qua lặng lẽ. Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian để em ôn lại bài, lẩm bẩm học mấy câu thuộc lòng, sắp xếp lại thiên la cùng địa võng, lắp nốt những miếng ghép cuối cùng, rảnh tay lại mang gươm báu ra lau chùi sạch sẽ, thiên phương họa kích lưỡi mài bóng loáng, khiên giáp Ỷ thiên tráng men thêm lớp kền - để người ngựa sẵn sàng cho ngày mai xuất kích.
(em cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện cho nàng gì cả, mục đích để nàng ngấm, còn mình toạ ở nhà bồi bổ dinh dưõng)
.................
Chủ nhật, giờ Ngọ, đứng trên sân thượng gió thổi phần phật, cờ xí lao xao, em dương cung, lắp tên, mím môi nhằm hướng nhà nàng bắn vút đi 1 tin nhắn dụ khị "Khoẻ lắm rồi, đang làm gì đấy ? chiều nay có rỗi không ? có 1 thứ cực hay, rất muốn khoe"
Khè khè, các bác ạ, quân địch đang ở nhà ăn cơm đã phải bật dậy ra ngó xem thằng nào dám ném đá vào thành. Thấy kì kì hắn bắn tin lại "đang ăn cơm, khoẻ rồi hả, chiều đê, 6h qua tôi". Vậy là hắn hẹn em 6h tại thành Thành Quỉ Cáo. (vụ hẹn hò này không còn phải lăn tăn nữa, vì em nghĩ khổ nhục kế đã tự động phát huy hiệu quả rồi)
(Xin các bác 1 tràng vỗ tay nhiệt liệt, đưa tiễn đoàn quân ra trận nào)
Vậy là sau trận hoà oanh liệt ở lượt đi, tiếp theo lại tới 1 loạt trận đánh t**, đánh tập hậu trên mọi phuơng diện. Giờ xuất quân đã đến.
Tuy không được hoành tráng như lần 1, nhưng lần 2 này lại có nhiều chiến tướng, đặc công tinh nhuệ, thậm chí cả túi gấm của các quân sư đang chờ sẵn ở nhà đợi tin chiến thắng. Em ra quân với trang phục thi đấu đỏ rực, cưỡi trên mình Bạch Mã đã được nâng cấp, oai phong lẫm liệt. Đúng là ngựa báu Đích Lư của Lưu Hoàng Thúc có khác.
Đúng 6h, em bắt đầu công thành. Đánh đến tận cửa nhà nàng luôn. Sau khi cho bọn lính lác quát thét ở ngoài, chị cáo nhà ta vẫn bịt tai không ra vội mà chui tọt vào trong thay đổi xiêm y mũ mão, chuẩn bị mặt nạ phòng độc.
Mười lăm phút sau, cổng thành mở toang, pháo nổ đì đoành, chị cáo nhà ta hôm nay ăn mặc cởi mở quá trời, lồ rõ cái cổ trắng muốt, tóc mới t** ngắn buông xoã vai, áo sơ mi có hình gì như hình rồng cuốn hai vai bõ chẽn hông, quần kaki may kiểu bò, chân trụ giữa đôi Bitít. Đẹp qúa.
Phủ đầu em nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn cậu học sinh đạt điểm 10 môn Triết. Vừa ngỡ ngàng lại vừa ngưỡng mộ. Đang phê phê tâm trạng thì :
"U uu ui.. ông nhìn tôi trông dê thế, ghê quá đi" .. Ặ ặc ặc... âu yếm thế này mà lại nỡ lòng nào kêu dê
“Trời đất, sao dê hả ?" - em mất tập trung lỡ mồm nói ngu.
"Mắt long lanh thế kia thì chả dê là gì ?" - Nàng nhấn mạnh
“Đâu có, thấy Q đẹp thì thảng thốt nhìn thôi giống như phụ nữ đi qua nhìn vào cửa hàng vàng bạc đá quí ấy mà" em vội chữa sai lầm.
"Lại lẻo mép", rồi nàng lấy cái tã (còn được gọi với cái tên bình dân là cái bịt mặt, khẩu trang) buộc lên mặt. Trước khi leo lên lưng ngựa nàng vẫn kịp x** xói : " Xe mượn của ai vậy ?"
"Trời ơi, ngựa báu của tôi đó, vì nó mà tôi ốm mất 2 ngày trời, thôi lên đi, tý tôi kể vụ này cho hay lắm" - Em úp mở bí mật.
(Ngựa ngon có khác, leo ngay, khỏi mời chào).
............
Đi được một đoạn em nhìn vào gương hậu thấy thiếu thiếu 1 cái đáng ra mình phải được hưởng : “Giờ mát rồi, đường cũng chẳng bụi, bịt mặt làm gì"
“ Để không bị hao mòn sắc đẹp trước những cặp mắt dê cụ đang thao láo” - nàng khoanh tay thực hiện chiến thuật đổ bê tông.
Khà khà, ngươi khá là khôn đấy nhưng không sao ta đã có biện pháp ru ngủ hàng phòng ngự này. Em đổi chiến thuật bằng món hỏi thăm qua tình hình Cụ bà, Cú Vọ và được biết 2 SuperSoi đi ăn đầy tháng đứa cháu họ cả ngày, nàng ngủ nướng buổi sáng không đi, ở nhà một mình mãi chán quá nên tạo điều kiện cho em qua, với lại chiều cũng đang lười thổi cơm. Okie. Cỗ máy chiến thuật vận hành trơn tru.
À Í A, em đàn ca sáo nhị, lưỡi múa thiên phương hoạ kích tít mù, nàng hoa cả mắt, chống đỡ loạng quạng...
...........
Các bác có biết cái quán ăn phố cũ ở PĐP không ? Quán đó thỉnh thoảng tụi ở cơ quan em cũng hay vào nên địa hình địa vật em nắm rõ.
Miếng ghép tiếp theo của kế hoạch đi lòng vòng là em đưa cáo vào trận địa .
Thấy em chuẩn bị vào quán nàng bắt đầu gàn :
"Ui ông ơi, sao lại cho tôi vào cái chỗ sành điệu thế này, không vào đâu"
"Không hề, chỗ này giá cả hợp lý, bình dân, lại sạch sẽ, cứ vào sẽ biết" - em chấn an.
...........
Do đã đưa được cáo vào đá trên sân nhà, nên khi đưa menu cho nàng, em cũng phải giới thiệu luôn, cái ngon và cái không ngon của mỗi món, thậm chí có những món trá hình nghe rất kêu nhưng bên dưới lại chẳng ra gì. Nàng có vẻ gật gù tâm đắc lắm. Khè khè.
..........
Chuyện quanh bàn ăn thì cũng được, nẩy sinh nhiều chuyện ngộ nghĩnh lắm...v.v..
rồi nói chuyện về gia đình 2 đứa, tứ thân phụ mẫu xung quanh và bộc bạch bản thân.
Em chẳng tiếc gì những lời bay bướm, có mất gì đâu khi khen nàng đẹp và đằm thắm.
(không biết điều đó có phải là ru ngủ đối thủ không)
Nàng cười bảo : "Tôi xấu xí thế này, lúc nào cũng mặt cau mày có, trông thật đáng ghét vậy mà ông cứ tự lừa dối mình khen tôi xinh tươi, đó là điều không nên làm ông ạ, cứ nói thật ra tôi chả giận đâu"
Tất nhiên em chả dại gì nói thật, do thực hiện chính sách ngoại giao lấy lòng là chính nên những câu hoa mĩ phải được phát huy triệt để. Nói chung thì cũng nói văn vẻ lắm.
Nàng lại cười : "ông chỉ được cái đầu môi chót lưỡi, chích choè chèo bẻo.Tôi ghét nghe những câu sáo sậu đó cực kì"
.. im lặng một chút để cho em ngấm đòn....
Rồi nàng tiếp tục : "ông có thấy rằng là tôi rất đanh đá hay bắt nạt ông không ?” và nhìn em bằng con mắt theo kiểu đố mày trả lời được câu này đấy.
Đến đây thì không hiểu sao em nói được 1 câu rất hay, khà khà :
"Đúng là mỗi lần khen cô thì cô lại nổi cơn đanh đá, mặt mũi càng càu cạu nhưng lúc đó cô lại càng xinh ...hê hê"
Hắn phá lên cười : "Ông đúng là hết thuốc chữa".
(Mải vui nên em cũng quên không hỏi về vụ chú hậu vệ Man Chi Ni kia mà cũng không thấy nàng nhắc nữa, chắc hắn bị xử đẹp rồi)
.........
Đoạn cuối em vừa nói mấy chuyện trà dư tửu hậu vừa gấp 1 thứ ( bài này em học được ở trong 1 tờ báo nên thử thực hiện thôi ). Em gấp 1 bông hồng bằng giấy bạc lấy từ bao thuốc. Nàng trả lời ậm ừ, nhìn cảnh giác xem em làm trò gì.
Sau khi gấp xong em đứng đậy thanh toán tiền cơm và bảo nàng về thôi.
Lúc ra gần đến cửa, em đi chậm lại nói nhẹ với nàng "Ah, Q này, tặng Q". Mồm nói tay em cầm lấy cổ tay nàng lật ngửa lên, đặt vào đó bông hồng giấy. (khà khà khà).
Không để cho nàng ngỡ ngàng nhìn, em đơn giản tạo ra 1 nụ cười bào chế "Về thôi" đồng thời tay mở cửa nhường nàng ra trước. Quá hợp lý phải không các bác.
(Xin các bác 1 tràng vỗ tay thật kêu cho tuyệt chiêu Cầm Nã Thủ nào).
Chưa hết đâu, trên đường đi dạo tiêu cơm, ở cái đường đê gì tối om om bên series Gia Lâm Quán Cá. (Muốn đến được Hắc Long Lộ phải qua Chương Dương Độ, mà rẽ lên Chương Dương Độ thì hơi bị nhạy cảm đó các bác). Em đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Lúc lên cầu, y rằng Cáo đánh hơi :
- Ê, đường này sang Lâm Thôn Trang ?
Tất nhiên, phải thật cứng tay ở đoạn này, em chấn an dư luận :
- Đừng có ý tưởng xấu như thế, không thiên hạ phải cứ đi đường này là sang Lâm Thôn hết đâu, nghiêm túc kiểm điểm tư tưởng đi.
Hú hồn, hắn không nói gì, chỉ tếu táo mấy chuyện. Công nhận lúc đó ở Hắc Long Lộ, gió lạnh thổi ào ào, em lại phong phanh, nổi tuột da gà và em bắt đầu ho sù sụ từng cơn, khàn khàn bảo :
- Chết rồi, chủ quan quá, mặc áo mỏng thế này tối về ho nặng mất thôi, vớ vẩn ốm lại thì toi.
Nàng lúc đó có vẻ ái ngại cho em lắm vì thấy em có vẻ co ro :
- Ông đúng là chủ quan quá, mới ốm dậy mà đã .... Chẹp, tôi cũng cả nể đâm ra hại ông.
Kính thưa các bác, lúc đó thì dại gì mà không kể về vụ nằm ốm liệt giường 2 ngày trời nhỉ ? Đôi khi đàn ông cũng cần phải yếu đuối 1 chút, giả nghèo, giả khổ, để Cáo có cơ hội thể hiện đúng bản năng người phụ nữ hiền từ, giàu lòng bao dung, phải cho họ có cơ hội thể hiện tình thương của mình chứ. Phải không các bác !?
Em bắt đầu kể lể về vụ hôm thứ 6, nằm ốm bẹp tai ở nhà không có ai k0 ai chăm sóc, khát nước tưởng chết khô tới nơi rồi .v.v ...nôn cũng giống như hôm cô nôn ấy và ao ước giá như có 1 thứ... giá như lúc đó có "Nước Ngô".
Vừa kể vừa ho, hình như mủi lòng trước những đợt ho dữ dội của em và cảm thấy tội lỗi vì cái tin nhắn "Đáng đời nhà ngươi lắm" trong khi em đang bệnh trọng nên nàng dỗ dành :
- Thôi để lần sau tôi mua nước ngô cho
Được thể em càng ho :
- Hỏi trên đời này, có ai dám mơ lần sau ốm nữa.
Tất nhiên, cáo già mà nên nàng chống đối :
- Vậy mà có đứa lại đang muốn ốm nữa đấy
Âu cũng là lúc phải rút Thượng Phương Bảo Kiếm rồi, gươm báu sáng loà, em tung đòn quyết định :
- Hụ Hụ ...Ốm thì không sợ, chỉ sợ ....có người trù úm It servers U right
Cáo yếu ớt :
- Thế muốn tôi đền gì ?
Im lặng không nói nữa... khụ ...khụ ...khụ... em chỉ lắc đầu : "It.... servers.... U... right...., khổ thân mình quá, hụ hụ"
"Sss…Vậy tôi đền nha" - cùng 1 tiếng hít hơi thật mạnh, nàng vòng tay ôm lấy em, cưòi khúc khích.
Trời đất ơi, em có nằm mơ không hả các bác. Em được nàng ôm đây này, sướng, sướng quá.... PÀ KON ƠƠIIIII
(Các bác ơi, các bác vỗ tay hoan hô đi, vỗ mạnh và to vào cho em ..... sướng nốt với).
(đợi em tý, khát nước quá)
................
Về đến trước cửa nhà nàng. Em vẫy tay bảo : "Thôi Q vào nhà đi, cũng muộn lắm rồi đó, con trai mà đừng lo cho tôi, cảm ơn nha".
Hắn không nói gì, đứng cười ngượng ngượng nhìn em chỉnh lại mũ và quay người đi vào mở cổng. Có lẽ em phải liều mạng mất vậy, mũi tên đã bay đi rồi làm sao có thể dừng lại được. Âu cũng phải hattrick thôi . Lẹ làng như một chú sóc, em xuống xe lặng lẽ tiến tới nàng, đặt nhẹ tay lên vai Cáo, thì thầm "Q, còn điều này nữa, anh chưa kịp nói..." ...........
Nàng quay lại..... ......
Bạn hãy nghĩ đến đoạn tiếp theo của câu chuyện nhé.
Và đây là đoạn kết của nó
nguồn:
http://fgt.vnexpress.net/showthread....192956&page=21
Về phần Cú Vọ thì thế này. Cú Vọ tuổi Tý, theo nguồn tin riêng thì chính Cáo nhà ta cũng phải nể sợ Cú Vọ vài phần. Mà cáo có nói nhỏ rằng, Cú Vọ là chuyên gia soi mói và chê bai sau lưng em. Còn nhớ hôm đầu tiên đến nhà Cáo, cáo mời em ăn bánh CHOCO-PIE, thế mà Cú Vọ lu loa lên rằng em ăn hết 5 cái bánh của nó, (mình ăn có mỗi 1 chắc cáo ăn 4 nhưng lại đổ thừa cho em, mang tiếng em quá). Hạ Cáo còn chưa xong, lại cộng thêm Cú Vọ giúp sức, nghĩ đến em đã muốn xỉu rồi.
*
Hôm nay thảnh thời mới ngồi đàm đạo cùng các bác. Các bác không tin rằng đấy là lần đầu em yêu thì cũng đúng. Em cũng có những xốn xang buổi ban đầu, những tình cảm bia hơi, những cái gọi là tình yêu gió thoảng, vụt đến vụt đi, chẳng để lại gì, rồi lại mối tình đầu trong sáng, mối tình thứ 2 ngu dại, mối tình thứ 3 sâu đậm .v.v. mối tình thứ 4 phản bội .. nhưng em chưa bao giờ mất đi niềm tin. Có ai đó nói tình yêu vẫn đến với những ai còn niềm tin cho dù họ đã từng thất vọng, và vẫn đến với những ai còn muốn được yêu khi họ đã từng bị tổn thương, câu sau là gì thì em quên mất rồi....
Thế nên với lần này, em không biết đoạn cuối ra sao, em sẽ đi đến được đâu nhưng hiện tại em đang thấy rất hạnh phúc.
Thôi em sến quá rồi các bác đừng cười và nói đểu em nhé. Uh, đúng, ta cần phải phải dừng lại giây phút như thế này mà tập trung cho trận đánh lớn phía trước.
*
Thế rồi em có 2 tin
1. Tin hơi buồn là mấy ngày, em phải làm việc cật lực để làm nốt vụ bàn giao cho xong nên khuya muộn mới về nhà được không lấy đâu ra thời gian gặp nàng. Còn mỗi cách là nhắn nháy vớ vỉn, chắt chiu rỏ giọt thông tin, đợi cuối tuần thảnh thơi sẽ làm phát bùng nổ. Lúc đó ối chuyện để nói.
2. Tin vui là sau vụ đánh giá tổng kết ở cơ quan, xét công trạng chắc em sẽ được thưởng khơ khớ. Vậy là đủ tiền nâng đời ngựa nghẽo rồi.
Ngựa thì em đã đi xemi, rất ưng, giá cả phù hợp với thị trường. Chồng tiền là OK. Phen này, có chiến mã ... oách rồi.
Hè hè Lúc đó binh hùng tướng mạnh, em đủ tự tin đánh 1 trận long trời lở đất luôn,
(các bác vỗ tay ủng hộ em cái nào)
Các bác không biết thôi chứ em cũng máu lắm, đợi phát này chốt hạ.
*
Vì mấy ngày tới em bận nên đã điều động mấy chú tiểu yêu cho đi do thám giờ cao điểm của nàng. Nếu có thằng Trung (các bác có nhớ thằng này không, cái thằng hát hò hôm Karaoke đó) nghe nói nó đang rục rịch tấn công nàng. Láo quá. Phải trị tội mới được.
Còn nếu có giặc ngoại bang đang ẩn núp trong bóng tối thì phải khai quật nó ra ánh sang văn minh.
(Các bác có đồng ý không ? )
Có 1 điều em chưa nói với các bác là em với này từ khi gặp nhau đến lúc ấy là đã 4 tháng. Trước lúc em rục rịch tấn công thì tụi em chỉ đầu mày cuối mắt, nhí nhố trong lớp thôi.
Em tính toán ở thời điểm này, nàng còn đang do dự, vậy thì phải củng cố tâm lý, quán triệt tư tưởng, đánh rát hơn, cho nàng tâm phục khẩu, không cho cáo có thời gian so sánh, đắn đó về những cái ngon lành hơn.
Khi rượu nhạt lửa vơi, em có là Tom Cruise, hoặc anh chàng đào hoa có hạng đi chăng nữa cũng phải bó tay. Thậm chí còn hận ngàn thu nếu bị chẹn họng phát ngôn, rồi không hiểu tại sao mình chưa kịp làm gì đã bị nó cho Nốc OUT.
Do đó, em sẽ chiến đến cùng, tan thây trên trận địa cũng được. Đó là cái chết huy hoàng, hơn gấp vạn lần cái chết lặng lẽ nhục nhã. Nói thật với các bác, đau khổ em cũng chịu nhiều rồi, có thêm lần ấy nữa cũng vậy thôi. Nhưng chưa bao giờ các chị cáo lần truớc (có chị đã lên xe hoa) nhắc đến em mà không có đi sự tôn trọng.
Không biết có phải duy tâm không, những nghiệm ra em thấy cuộc sống cũng công bằng, thế nên lần này em gặp được 1 chị cáo đỉnh ra phết các bác ạ. Hê hế, càng đi càng thấy nhiều cái mới mẻ lạc quan hơn, thía mới hay chứ.
*
Lừa được cáo đi ăn cơm bụi v** hè buổi trưa. Đi chỉ 30 phút thôi (em vẫn luôn nhớ rõ thời gian mà). Em chưa lộ ý đồ gì thêm, vì để dành cho trận cuối tuần.
*
Tối đang cày nốt ở trên cơ quan, lúc đó cũng tầm muộn muộn hơn 10h, điện thoại của em hiện số máy của nàng, mừng quá, giờ này mà gọi thì chắc có đôi điều tâm sự với mình đây, em lập tức trả lời. Ai dè, tin xấu các bác ạ. Xẩy ra chuyện rồi.
Chuyện thế này.
Lúc gọi điện cho em, thấy nàng nói rất gay gắt. Em không hiểu việc gì nhưng trước hết vẫn khuyên nàng bình tĩnh, nói năng gãy gọn rõ ràng hơn đã. Nàng bảo chiều qua, đi cùng mấy đứa đồng nghiệp (cả trai lẫn gái), đơn giản chỉ là đi ăn tối thôi, chuyện không có gì đáng nói cho đến khi cả bọn giải tán. Lúc ra lấy xe, nàng nhìn thấy trong rọ có đặt 1 bông hồng vàng vẫn còn tươi nước tưới, lại có kèm 1 dòng chữ "gửi em". Nàng ngạc nhiên lắm, đoán già đoán non .. thắc mắc tại sao lại là bông hồng vàng mà lại không phải là hồng trắng hay hồng đỏ, cũng không rõ ai gửi nữa.
Nỗi ám ảnh đó cứ theo nàng về nhà, đến khoảng 8 rưỡi, nàng nhận được 1 cuộc điện thoại. Các bác có hình dung ra được sự việc là thế nào không ?
Đó là 1 cuộc điện thoại của 1 thằng sát thủ (em về sau hỏi ra mới biết là thằng sát thủ này đã theo đuổi nàng đã 7 năm). Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào mà nó lại gọi điện cho nàng đúng vào thời điểm này. Theo lời nàng kể thì hắn nói nhiều lắm và gần cuối hắn bảo là hắn đang đứng ở ngoài cửa nhà nàng. Vì cũng thấy tội tội cho hắn đứng ở ngoài và thấy cảm thấy khó xử nên rốt cục nàng cũng ra. Hắn kéo nàng ra quán cafe gần đấy, rồi cả 2 tiếp tục nói chuyện. Nàng bảo nàng chẳng có ý đồ gì đâu, vì thực sự nàng chỉ coi hắn là bạn, nhưng thằng này nó đeo bám ác liệt quá, đằng đẵng bao năm nay rồi. Trong cuộc nói chuyện hắn bảo bông hồng vàng là do chính hắn đặt vào xe của nàng đấy, mầu vàng có nghĩa là sự phản bội cũng có nghĩa là sự chết chóc. Ý của hắn là hắn đã quá yêu nàng, yêu từ lâu lắm rồi mà nàng cứ vô tình không thèm để ý đến hắn, bao nhiêu chuyện hắn âm thầm giúp đỡ nàng từ trước đến nay chẳng nhẽ nàng không biết sao, v.v Theo em hiểu thì đại loại hôm quá thằng cha đó là 1 việc rất Gà. Hắn lăn lộn, khóc lóc với nàng (hắn khóc thật), cầu xin nàng cho hắn 1 cơ hội, hắn sẽ không cưới vợ cho đến khi nàng đồng ý yêu hắn thì thôi. (thằng này đã mấy lần tỏ tình rồi nhưng bị nàng lạnh lùng).
Em nghe nàng kể xong mà thấy buồn cười thật, con trai ai lại đớn hèn nhu nhược như vậy, càng không được chảy nước mắt, lại càng không nên có ý tưởng sẽ không cưới vợ. Tình yêu phải đến từ 2 phía, không nên cố nài nỉ hay dồn ép nhau. Với tư cách là người đứng giữa em chỉ nói như vậy.
Nàng có nói là đã nói với hắn rồi như thế rồi, dùng hết lý lẽ rồi, nhưng hắn không chịu hiểu, nói gì hắn cũng không chấp nhận khiến nàng vừa thấy ghét, vừa khinh lại vừa thương hại hắn.
À, hắn còn bảo nàng phản bội, đã làm nát đời hắn theo cái ý nghĩa của bông hồng vàng đó mà nào nàng có làm gì, có lợi dụng cái gì của hắn đâu, chẳng qua vì lịch sự mà phải từ chối khéo, thậm chí co lúc đã tỏ ra lạnh lùng, thế mà có thằng vẫn ngoan cố.
Em nghe nàng kể mà chối không chịu được, muốn táng thằng điên này quá đi. Em rất ngán những chuyện như thế này, không phải vì sợ mà là ngán ngẩm mấy bố cố đấm ăn xôi này lắm.
Rốt cục em hỏi ý nàng quyết thế nào ? (vì chuyện này có liên quan đến tiến độ tấn công của em).
Nàng thổn thức rằng nàng sợ, sợ lắm rồi. Vì nàng đã nhiều lần đi trên con đường này, cứ đến khúc quanh nàng lại không thể đi tiếp, không biết đi như thế nào nữa, và không muốn đi nữa .v.v nàng sợ, nàng cảm thấy tội lỗi.
Chuyện vẫn chưa dừng ở đó vì hôm qua là ngày đại hại của nàng.
Mãi khuya, nàng kiếm cớ phải về nhà sớm mới dứt được chú hậu vệ nổi tiếng đó (lại còn bị hắn đuổi theo nắm tay để nói cố vài lời mong có được chút lãi). Vừa về đến nhà thì lại gặp thằng Trung (thằng ôn vật này), thằng này đang muốn làm tiền đạo săn bàn.
Nghe tiếp những gì nàng kể thì chú Trung này, cũng sến vãi ♥♥♥, cậu ấy hôm qua ăn mặc đẹp lắm, đầu tóc bóng loáng, xe cộ ngon, vác hoa rình ở cửa nhà nàng suốt từ tối. Vừa nhìn thấy nàng về ( quên không hỏi tối qua 2 chú này có nhìn thấy nhau không ?) hắn đã đon đả, buông lời ong bướm. Tuy nhiên , thằng này số đen, gặp đúng lúc nàng đang uất ức tâm trạng, cho 1 tràng, không thèm nhận hoa, đuổi về thẳng cổ.
(sáng sau thằng Trung có gọi điện cho em, bảo là con Q bất lịch sự, tao thề lần sau không gặp lại nó nữa, rồi nó bóng gió nói nọ nói kia..v.v) Mặc kệ thằng này thôi.
Do quá bất ngờ vì chuyện xẩy ra hôm quá, nên em cũng chẳng giúp hay có biện pháp an ủi gì được nàng, chỉ nói rằng tất cả là do nàng quyết định. Bây giờ mình đưa ý kiến cho nàng tham khảo thì cũng không được khách quan cho lắm, dễ sa vào chuyện vụ lợi cá nhân. v.v.
Ngẫm sang phần phía em thì sau chuyện tối ấy cũng thấy khó xử, chắc việc tấn công bây giờ phải hoãn lại rồi, nàng tâm trạng như thế cơ mà, vớ vỉn mình cũng ngủm cù đèo đi luôn. Chán thật, đang yên đang lành lại tòi ra mấy cái ổ gà, ổ vịt này
Tuy vậy cũng không cần phải xử mấy cậu này đâu. Cứ để kệ các cậu ấy come suddenly, gone naturally thì hay hơn.
Rồi cũng êm, nàng đã bảo là hết bức xúc rồi.
(tâm lý con gái cũng buồn cười nhỉ, tâm trạng đến nhanh mà đi cũng nhanh).
*
Thế rồi, sau buổi họp tổng kết, tiền về, em lĩnh 1 khoản khớ, gom góp với số tích kiệm ở nhà thì vừa vặn, đến ngay nhà họ Lưu, nhận Đick Lư về.
Hoành tráng quá, tối gọi ngay tụi bè lũ quỉ Sa Tăng đi nhậu sau những ngày căng sức làm việc. Phê lòi mắt.
Trời Hà Nội đêm đổ mưa (1 phần ăn dớp ngựa Đích Lư hại chủ), ướt như chuột lột. Sang nay dậy thấy người ê ẩm, ho sù sụ, ngây ngây sốt. Gọi điện đến chỗ làm xin nghỉ phép luôn.
*
Em nghĩ ra được 1 chiến dịch, tạm gọi là "Lá rụng về cội". sẽ được thi triển ngay sau khi em bớt choáng.
Các bác có hiểu ý em không ?
Khà khà... lúc đó thì... ka khúc khải koàn ...
Quả đúng là tình trường như chiến trường, quân 2 bên giao chiến, ai tận dụng tốt được thiên thời địa lời nhân hoà, biết lấy yếu điểm làm lợi thế, người đó là kẻ tuấn kiệt (liệu em có được phong tước đó không hỉ ?).
Em ngồi trước màn hình vi tính, với tư tưởng chủ đạo, được quán triệt theo sách của Tôn Tử em đã nằm ốm 1 ngày liền, ho khù khụ không ngứt, tưởng chừng như đứt thanh quản tới nơi, khí hư mạnh yếu. Hôm đó, nằm ho trên giường mà lòng vẫn nghĩ vẫn nghĩ vơ, gần cuối tuần rồi mà nàng đi đâu thế không biết, liệu có nhớ kẻ hèn đang dở sống dở chết này không. Ngứa tay lại sẵn sóng mobi em gửi cho nàng 1 tin báo "tối qua, bị cảm nhập tâm, ốm to rồi". (tối hôm thứ 6 em nhắn tin này)
Không hổ danh là Cáo già dày dạn tình trường, hắn cho em đợi 2 tiếng sau mới bắn tin lại. Nội dung "It serves U right, khổ thân nhỉ". Mừng như trẻ được quà, câu tiếng Anh này hình như ngụ ý nói "nên chăm sóc sức khoẻ cẩn thận ngay nhé, khổ thân anh". Sung suớng quá, nhưng 1 lát sau em thấy nghi nghi bèn mở từ điển ra tra, em không tin vào mắt mình nữa, câu English đó hoá lại là “Đáng đời mày lắm"
Hú hu hu....
Lòng đau như cắt, rớt rãi đầm đề, em nhắn lại "Mai đến ăn giỗ tôi, lúc đó đừng khóc giá như em đã không vô tình.."
Đến lúc đó thì cáo mới tò mò, hắn gọi điện lại điều tra. Trước khi trả lời em ho cho 1 tràng hết hơi thì thôi, miệng thều thào "ốm quá, đêm qua đi kiếm báu vật cho bằng anh bằng em, dính mưa lạnh, giờ bệt gường rồi". Nghe giọng như sắp chết của em, nàng hoảng quá , ríu rít xin lỗi, an ủi. Em nhanh gọn trút nốt đống hơi tàn, vừa ho vừa nói" Cảm ơn Q nhiều..., nhưng giờ mệt lắm,.... lúc nào khoẻ....sẽ cho xem.... 1 thứ ....khiến tôi... dặt dẹo thế này". Nàng cuống lên " ừ ừ, thôi cứ nằm đi không cần nói nhiều đâu, gặp sau, chóng khoẻ nhé" và chào dập máy.
................
Em nằm trên gường tủm tỉm mãi.
................
Thứ 7 trôi qua lặng lẽ. Nhưng đó chỉ là khoảng thời gian để em ôn lại bài, lẩm bẩm học mấy câu thuộc lòng, sắp xếp lại thiên la cùng địa võng, lắp nốt những miếng ghép cuối cùng, rảnh tay lại mang gươm báu ra lau chùi sạch sẽ, thiên phương họa kích lưỡi mài bóng loáng, khiên giáp Ỷ thiên tráng men thêm lớp kền - để người ngựa sẵn sàng cho ngày mai xuất kích.
(em cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện cho nàng gì cả, mục đích để nàng ngấm, còn mình toạ ở nhà bồi bổ dinh dưõng)
.................
Chủ nhật, giờ Ngọ, đứng trên sân thượng gió thổi phần phật, cờ xí lao xao, em dương cung, lắp tên, mím môi nhằm hướng nhà nàng bắn vút đi 1 tin nhắn dụ khị "Khoẻ lắm rồi, đang làm gì đấy ? chiều nay có rỗi không ? có 1 thứ cực hay, rất muốn khoe"
Khè khè, các bác ạ, quân địch đang ở nhà ăn cơm đã phải bật dậy ra ngó xem thằng nào dám ném đá vào thành. Thấy kì kì hắn bắn tin lại "đang ăn cơm, khoẻ rồi hả, chiều đê, 6h qua tôi". Vậy là hắn hẹn em 6h tại thành Thành Quỉ Cáo. (vụ hẹn hò này không còn phải lăn tăn nữa, vì em nghĩ khổ nhục kế đã tự động phát huy hiệu quả rồi)
(Xin các bác 1 tràng vỗ tay nhiệt liệt, đưa tiễn đoàn quân ra trận nào)
Vậy là sau trận hoà oanh liệt ở lượt đi, tiếp theo lại tới 1 loạt trận đánh t**, đánh tập hậu trên mọi phuơng diện. Giờ xuất quân đã đến.
Tuy không được hoành tráng như lần 1, nhưng lần 2 này lại có nhiều chiến tướng, đặc công tinh nhuệ, thậm chí cả túi gấm của các quân sư đang chờ sẵn ở nhà đợi tin chiến thắng. Em ra quân với trang phục thi đấu đỏ rực, cưỡi trên mình Bạch Mã đã được nâng cấp, oai phong lẫm liệt. Đúng là ngựa báu Đích Lư của Lưu Hoàng Thúc có khác.
Đúng 6h, em bắt đầu công thành. Đánh đến tận cửa nhà nàng luôn. Sau khi cho bọn lính lác quát thét ở ngoài, chị cáo nhà ta vẫn bịt tai không ra vội mà chui tọt vào trong thay đổi xiêm y mũ mão, chuẩn bị mặt nạ phòng độc.
Mười lăm phút sau, cổng thành mở toang, pháo nổ đì đoành, chị cáo nhà ta hôm nay ăn mặc cởi mở quá trời, lồ rõ cái cổ trắng muốt, tóc mới t** ngắn buông xoã vai, áo sơ mi có hình gì như hình rồng cuốn hai vai bõ chẽn hông, quần kaki may kiểu bò, chân trụ giữa đôi Bitít. Đẹp qúa.
Phủ đầu em nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn cậu học sinh đạt điểm 10 môn Triết. Vừa ngỡ ngàng lại vừa ngưỡng mộ. Đang phê phê tâm trạng thì :
"U uu ui.. ông nhìn tôi trông dê thế, ghê quá đi" .. Ặ ặc ặc... âu yếm thế này mà lại nỡ lòng nào kêu dê
“Trời đất, sao dê hả ?" - em mất tập trung lỡ mồm nói ngu.
"Mắt long lanh thế kia thì chả dê là gì ?" - Nàng nhấn mạnh
“Đâu có, thấy Q đẹp thì thảng thốt nhìn thôi giống như phụ nữ đi qua nhìn vào cửa hàng vàng bạc đá quí ấy mà" em vội chữa sai lầm.
"Lại lẻo mép", rồi nàng lấy cái tã (còn được gọi với cái tên bình dân là cái bịt mặt, khẩu trang) buộc lên mặt. Trước khi leo lên lưng ngựa nàng vẫn kịp x** xói : " Xe mượn của ai vậy ?"
"Trời ơi, ngựa báu của tôi đó, vì nó mà tôi ốm mất 2 ngày trời, thôi lên đi, tý tôi kể vụ này cho hay lắm" - Em úp mở bí mật.
(Ngựa ngon có khác, leo ngay, khỏi mời chào).
............
Đi được một đoạn em nhìn vào gương hậu thấy thiếu thiếu 1 cái đáng ra mình phải được hưởng : “Giờ mát rồi, đường cũng chẳng bụi, bịt mặt làm gì"
“ Để không bị hao mòn sắc đẹp trước những cặp mắt dê cụ đang thao láo” - nàng khoanh tay thực hiện chiến thuật đổ bê tông.
Khà khà, ngươi khá là khôn đấy nhưng không sao ta đã có biện pháp ru ngủ hàng phòng ngự này. Em đổi chiến thuật bằng món hỏi thăm qua tình hình Cụ bà, Cú Vọ và được biết 2 SuperSoi đi ăn đầy tháng đứa cháu họ cả ngày, nàng ngủ nướng buổi sáng không đi, ở nhà một mình mãi chán quá nên tạo điều kiện cho em qua, với lại chiều cũng đang lười thổi cơm. Okie. Cỗ máy chiến thuật vận hành trơn tru.
À Í A, em đàn ca sáo nhị, lưỡi múa thiên phương hoạ kích tít mù, nàng hoa cả mắt, chống đỡ loạng quạng...
...........
Các bác có biết cái quán ăn phố cũ ở PĐP không ? Quán đó thỉnh thoảng tụi ở cơ quan em cũng hay vào nên địa hình địa vật em nắm rõ.
Miếng ghép tiếp theo của kế hoạch đi lòng vòng là em đưa cáo vào trận địa .
Thấy em chuẩn bị vào quán nàng bắt đầu gàn :
"Ui ông ơi, sao lại cho tôi vào cái chỗ sành điệu thế này, không vào đâu"
"Không hề, chỗ này giá cả hợp lý, bình dân, lại sạch sẽ, cứ vào sẽ biết" - em chấn an.
...........
Do đã đưa được cáo vào đá trên sân nhà, nên khi đưa menu cho nàng, em cũng phải giới thiệu luôn, cái ngon và cái không ngon của mỗi món, thậm chí có những món trá hình nghe rất kêu nhưng bên dưới lại chẳng ra gì. Nàng có vẻ gật gù tâm đắc lắm. Khè khè.
..........
Chuyện quanh bàn ăn thì cũng được, nẩy sinh nhiều chuyện ngộ nghĩnh lắm...v.v..
rồi nói chuyện về gia đình 2 đứa, tứ thân phụ mẫu xung quanh và bộc bạch bản thân.
Em chẳng tiếc gì những lời bay bướm, có mất gì đâu khi khen nàng đẹp và đằm thắm.
(không biết điều đó có phải là ru ngủ đối thủ không)
Nàng cười bảo : "Tôi xấu xí thế này, lúc nào cũng mặt cau mày có, trông thật đáng ghét vậy mà ông cứ tự lừa dối mình khen tôi xinh tươi, đó là điều không nên làm ông ạ, cứ nói thật ra tôi chả giận đâu"
Tất nhiên em chả dại gì nói thật, do thực hiện chính sách ngoại giao lấy lòng là chính nên những câu hoa mĩ phải được phát huy triệt để. Nói chung thì cũng nói văn vẻ lắm.
Nàng lại cười : "ông chỉ được cái đầu môi chót lưỡi, chích choè chèo bẻo.Tôi ghét nghe những câu sáo sậu đó cực kì"
.. im lặng một chút để cho em ngấm đòn....
Rồi nàng tiếp tục : "ông có thấy rằng là tôi rất đanh đá hay bắt nạt ông không ?” và nhìn em bằng con mắt theo kiểu đố mày trả lời được câu này đấy.
Đến đây thì không hiểu sao em nói được 1 câu rất hay, khà khà :
"Đúng là mỗi lần khen cô thì cô lại nổi cơn đanh đá, mặt mũi càng càu cạu nhưng lúc đó cô lại càng xinh ...hê hê"
Hắn phá lên cười : "Ông đúng là hết thuốc chữa".
(Mải vui nên em cũng quên không hỏi về vụ chú hậu vệ Man Chi Ni kia mà cũng không thấy nàng nhắc nữa, chắc hắn bị xử đẹp rồi)
.........
Đoạn cuối em vừa nói mấy chuyện trà dư tửu hậu vừa gấp 1 thứ ( bài này em học được ở trong 1 tờ báo nên thử thực hiện thôi ). Em gấp 1 bông hồng bằng giấy bạc lấy từ bao thuốc. Nàng trả lời ậm ừ, nhìn cảnh giác xem em làm trò gì.
Sau khi gấp xong em đứng đậy thanh toán tiền cơm và bảo nàng về thôi.
Lúc ra gần đến cửa, em đi chậm lại nói nhẹ với nàng "Ah, Q này, tặng Q". Mồm nói tay em cầm lấy cổ tay nàng lật ngửa lên, đặt vào đó bông hồng giấy. (khà khà khà).
Không để cho nàng ngỡ ngàng nhìn, em đơn giản tạo ra 1 nụ cười bào chế "Về thôi" đồng thời tay mở cửa nhường nàng ra trước. Quá hợp lý phải không các bác.
(Xin các bác 1 tràng vỗ tay thật kêu cho tuyệt chiêu Cầm Nã Thủ nào).
Chưa hết đâu, trên đường đi dạo tiêu cơm, ở cái đường đê gì tối om om bên series Gia Lâm Quán Cá. (Muốn đến được Hắc Long Lộ phải qua Chương Dương Độ, mà rẽ lên Chương Dương Độ thì hơi bị nhạy cảm đó các bác). Em đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi.
Lúc lên cầu, y rằng Cáo đánh hơi :
- Ê, đường này sang Lâm Thôn Trang ?
Tất nhiên, phải thật cứng tay ở đoạn này, em chấn an dư luận :
- Đừng có ý tưởng xấu như thế, không thiên hạ phải cứ đi đường này là sang Lâm Thôn hết đâu, nghiêm túc kiểm điểm tư tưởng đi.
Hú hồn, hắn không nói gì, chỉ tếu táo mấy chuyện. Công nhận lúc đó ở Hắc Long Lộ, gió lạnh thổi ào ào, em lại phong phanh, nổi tuột da gà và em bắt đầu ho sù sụ từng cơn, khàn khàn bảo :
- Chết rồi, chủ quan quá, mặc áo mỏng thế này tối về ho nặng mất thôi, vớ vẩn ốm lại thì toi.
Nàng lúc đó có vẻ ái ngại cho em lắm vì thấy em có vẻ co ro :
- Ông đúng là chủ quan quá, mới ốm dậy mà đã .... Chẹp, tôi cũng cả nể đâm ra hại ông.
Kính thưa các bác, lúc đó thì dại gì mà không kể về vụ nằm ốm liệt giường 2 ngày trời nhỉ ? Đôi khi đàn ông cũng cần phải yếu đuối 1 chút, giả nghèo, giả khổ, để Cáo có cơ hội thể hiện đúng bản năng người phụ nữ hiền từ, giàu lòng bao dung, phải cho họ có cơ hội thể hiện tình thương của mình chứ. Phải không các bác !?
Em bắt đầu kể lể về vụ hôm thứ 6, nằm ốm bẹp tai ở nhà không có ai k0 ai chăm sóc, khát nước tưởng chết khô tới nơi rồi .v.v ...nôn cũng giống như hôm cô nôn ấy và ao ước giá như có 1 thứ... giá như lúc đó có "Nước Ngô".
Vừa kể vừa ho, hình như mủi lòng trước những đợt ho dữ dội của em và cảm thấy tội lỗi vì cái tin nhắn "Đáng đời nhà ngươi lắm" trong khi em đang bệnh trọng nên nàng dỗ dành :
- Thôi để lần sau tôi mua nước ngô cho
Được thể em càng ho :
- Hỏi trên đời này, có ai dám mơ lần sau ốm nữa.
Tất nhiên, cáo già mà nên nàng chống đối :
- Vậy mà có đứa lại đang muốn ốm nữa đấy
Âu cũng là lúc phải rút Thượng Phương Bảo Kiếm rồi, gươm báu sáng loà, em tung đòn quyết định :
- Hụ Hụ ...Ốm thì không sợ, chỉ sợ ....có người trù úm It servers U right
Cáo yếu ớt :
- Thế muốn tôi đền gì ?
Im lặng không nói nữa... khụ ...khụ ...khụ... em chỉ lắc đầu : "It.... servers.... U... right...., khổ thân mình quá, hụ hụ"
"Sss…Vậy tôi đền nha" - cùng 1 tiếng hít hơi thật mạnh, nàng vòng tay ôm lấy em, cưòi khúc khích.
Trời đất ơi, em có nằm mơ không hả các bác. Em được nàng ôm đây này, sướng, sướng quá.... PÀ KON ƠƠIIIII
(Các bác ơi, các bác vỗ tay hoan hô đi, vỗ mạnh và to vào cho em ..... sướng nốt với).
(đợi em tý, khát nước quá)
................
Về đến trước cửa nhà nàng. Em vẫy tay bảo : "Thôi Q vào nhà đi, cũng muộn lắm rồi đó, con trai mà đừng lo cho tôi, cảm ơn nha".
Hắn không nói gì, đứng cười ngượng ngượng nhìn em chỉnh lại mũ và quay người đi vào mở cổng. Có lẽ em phải liều mạng mất vậy, mũi tên đã bay đi rồi làm sao có thể dừng lại được. Âu cũng phải hattrick thôi . Lẹ làng như một chú sóc, em xuống xe lặng lẽ tiến tới nàng, đặt nhẹ tay lên vai Cáo, thì thầm "Q, còn điều này nữa, anh chưa kịp nói..." ...........
Nàng quay lại..... ......
Bạn hãy nghĩ đến đoạn tiếp theo của câu chuyện nhé.
Và đây là đoạn kết của nó
nguồn: [url]http://fgt.vnexpress.net/showthread....192956&page=21[/url]