by Mrlonely » Thu Aug 27, 2009 11:39 am
Đây là bài reply của "muop"...một người bạn của tớ bên 4rum tài chính...thấy hay quá nên post lại cho mọi người cùng đọc thử
Cậu, một chàng trai lắm mồm (như cậu tự nhận xét), tính cách hòa đồng, dễ dàng nói chuyện cởi mở với bất kì ai, dù là người quen hay mới gặp.
Ngược lại, tớ lại là một cô gái lì lợm (cũng theo lời cậu nhận xét nốt), sống khép kín, luôn thu mình trong vỏ ốc, luôn giữ khoảng cách với mọi người, dù là lạ hay quen.
Khi ở bên cậu, tớ chưa bao giờ cảm thấy buồn chán. Vì cậu luôn luôn có chuyện để nói với tớ. Tớ có thể ngồi nghe cậu kể chuyện, than vãn... cả ngày mà không biết chán. Mặc dù tớ luôn giữ khoảng cách với cậu, nhưng mỗi lời nói của cậu, sự cởi mở và thẳng thắn của cậu đã xóa đi khoảng cách ấy (dù cậu ko nhận thấy điều đó)
Tớ luôn ngưỡng mộ cậu, tớ ước mình có thể trở nên hòa đồng và cởi mở với mọi người xung quanh được như cậu. Tớ ước mình có thể thoải mái than vãn, phàn nàn về mọi chuyện (kể cả những việc nhỏ nhặt nhất hay những chuyện ko đâu vào đâu...) với cậu, giống như cậu đã làm đối với tớ. Nhưng... tớ sợ...
Tớ sợ khi phải bộc lộ suy nghĩ thật của bản thân mình cho người khác. Tớ sợ người khác sẽ thất vọng về tớ sau khi biết tớ đang nghĩ gì. Tớ sợ khi phải đối diện với sự thất vọng của người khác. Đôi lúc tớ cũng muốn có một người hiểu tớ, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự của tớ (và tớ đã mong rằng cậu chính là người đó). Nhưng tớ sợ phải đối diện với sự thờ ơ, lạnh lùng. Tớ sợ người khác sẽ cười tớ khi biết được điều gì làm tớ lo lắng, điều gì làm tớ bực bội, điều gì làm tớ bối rối...
Tớ muốn tỏ ra là người lớn, có thể tự mình giải quyết những vấn đề của mình mà không cần đến sự giúp đỡ của người khác (nhưng tớ không hề nghĩ cậu trẻ con đâu nhé). Tớ có lẽ là một đứa trẻ con cố tập tành, bắt chước cách sống cảu người lớn.
Khi cậu nói... cậu thích tớ... tớ đã vui biết bao. Nhưng rồi tớ lại sợ... Cậu và tớ khác nhau nhìu quá (nếu không muốn nói là trái ngược hoàn toàn). Tớ không hiểu tai sao một chàng trai dễ mến như cậu lại thích một đứa lầm lì như tớ. Tớ sợ đó chỉ là sự bồng bột nhất thời (lại là lối suy nghĩ của một bà cụ non). Tớ đã nghĩ rất nhiều... tớ đã muốn mở lòng với cậu... tớ đã muốn nhận lời với cậu biết bao... Nhưng... (vẫn lại vì chữ nhưng) tớ rất sợ phải đối diện với sự đổ vỡ. Tớ sợ mình sẽ mất đi tình bạn tốt đẹp với cậu mãi mãi. Một tình yêu có thể bắt đầu từ tình bạn, nhưng tình bạn khó có thể bắt đầu từ một tình yêu. Thế nên, tớ quyết định dừng lại, dừng lại ở tình bạn với cậu. Cả tớ và cậu, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi nhỉ.
Tớ và cậu là gì của nhau? Rồi thời gian sẽ cho chúng mình câu trả lời. Tớ muốn thay đổi. Đến một ngày nào đó, tớ sẽ tự tin đến trước cậu và nói rằng :"Tớ thích cậu"...
[color="RoyalBlue"]Đây là bài reply của "[color="Red"]muop[/color]"...một người bạn của tớ bên 4rum tài chính...thấy hay quá nên post lại cho mọi người cùng đọc thử
[/color]
[b][color="Indigo"]Cậu, một chàng trai lắm mồm (như cậu tự nhận xét), tính cách hòa đồng, dễ dàng nói chuyện cởi mở với bất kì ai, dù là người quen hay mới gặp.
Ngược lại, tớ lại là một cô gái lì lợm (cũng theo lời cậu nhận xét nốt), sống khép kín, luôn thu mình trong vỏ ốc, luôn giữ khoảng cách với mọi người, dù là lạ hay quen.
Khi ở bên cậu, tớ chưa bao giờ cảm thấy buồn chán. Vì cậu luôn luôn có chuyện để nói với tớ. Tớ có thể ngồi nghe cậu kể chuyện, than vãn... cả ngày mà không biết chán. Mặc dù tớ luôn giữ khoảng cách với cậu, nhưng mỗi lời nói của cậu, sự cởi mở và thẳng thắn của cậu đã xóa đi khoảng cách ấy (dù cậu ko nhận thấy điều đó)
Tớ luôn ngưỡng mộ cậu, tớ ước mình có thể trở nên hòa đồng và cởi mở với mọi người xung quanh được như cậu. Tớ ước mình có thể thoải mái than vãn, phàn nàn về mọi chuyện (kể cả những việc nhỏ nhặt nhất hay những chuyện ko đâu vào đâu...) với cậu, giống như cậu đã làm đối với tớ. Nhưng... tớ sợ...
Tớ sợ khi phải bộc lộ suy nghĩ thật của bản thân mình cho người khác. Tớ sợ người khác sẽ thất vọng về tớ sau khi biết tớ đang nghĩ gì. Tớ sợ khi phải đối diện với sự thất vọng của người khác. Đôi lúc tớ cũng muốn có một người hiểu tớ, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự của tớ (và tớ đã mong rằng cậu chính là người đó). Nhưng tớ sợ phải đối diện với sự thờ ơ, lạnh lùng. Tớ sợ người khác sẽ cười tớ khi biết được điều gì làm tớ lo lắng, điều gì làm tớ bực bội, điều gì làm tớ bối rối...
Tớ muốn tỏ ra là người lớn, có thể tự mình giải quyết những vấn đề của mình mà không cần đến sự giúp đỡ của người khác (nhưng tớ không hề nghĩ cậu trẻ con đâu nhé). Tớ có lẽ là một đứa trẻ con cố tập tành, bắt chước cách sống cảu người lớn.
Khi cậu nói... cậu thích tớ... tớ đã vui biết bao. Nhưng rồi tớ lại sợ... Cậu và tớ khác nhau nhìu quá (nếu không muốn nói là trái ngược hoàn toàn). Tớ không hiểu tai sao một chàng trai dễ mến như cậu lại thích một đứa lầm lì như tớ. Tớ sợ đó chỉ là sự bồng bột nhất thời (lại là lối suy nghĩ của một bà cụ non). Tớ đã nghĩ rất nhiều... tớ đã muốn mở lòng với cậu... tớ đã muốn nhận lời với cậu biết bao... Nhưng... (vẫn lại vì chữ nhưng) tớ rất sợ phải đối diện với sự đổ vỡ. Tớ sợ mình sẽ mất đi tình bạn tốt đẹp với cậu mãi mãi. Một tình yêu có thể bắt đầu từ tình bạn, nhưng tình bạn khó có thể bắt đầu từ một tình yêu. Thế nên, tớ quyết định dừng lại, dừng lại ở tình bạn với cậu. Cả tớ và cậu, chúng ta nên dừng lại ở đây thôi nhỉ.
Tớ và cậu là gì của nhau? Rồi thời gian sẽ cho chúng mình câu trả lời. Tớ muốn thay đổi. Đến một ngày nào đó, tớ sẽ tự tin đến trước cậu và nói rằng :"Tớ thích cậu"...[/color][/b]