Ấu thơ trong tôi là....(update)
Posted: Fri Oct 14, 2011 9:34 pm
Hồi nhỏ nhà mình không có tủ lạnh.
Hồi nhỏ, 5 tuổi là cả nhà mình chuyển từ nhà Nội về cái nhà nho nhỏ mình sống bây giờ. Nhà lát sàn xi măng, có một cái giếng nhỏ nhỏ ở hiên trước, có một khoảnh sân be bé. Nhà tắm nhỏ, gác nhỏ, bếp nhỏ. Và không có tủ lạnh.
Thay cho tủ lạnh là một cái thùng đá. Loại thùng nhựa đỏ đỏ mà người ta hay xách đi Picnic. Sáng sáng mẹ mua một hay hai ngàn nước đá về, bỏ vô thùng, rồi bỏ cá, thịt vô đó giữ lạnh cho khỏi ôi. Bỏ thêm một vài chai nước vào để hai đứa mình đi học về uống cho mát. Cứ nước đá tan hết là hai đứa mình sẽ chạy lon ton qua nhà kế bên để véo von "Dạ, bà Hai bán cho con 2.000 nước đá" rồi khệ nệ ôm về. Mỗi lần ôm cục nước đá về là lạnh cóng cả tay, bàn tay con nít đỏ ửng cả lại, nhưng lại rất khoái khi thấy mẹ đập đá thành từng cục vừa để bỏ vào thùng, đá vụn tí teo văng lên mát rượt cả người.
Hồi nhỏ đi học, mình thường xách theo một bình nước. Bình nước đó mẹ đã bỏ trong thùng đá từ tối để cho lạnh. Nhưng thùng đá thì chỉ làm nước hơi lạnh lạnh thôi, không đông thành đá được, thành ra cái bình nước đem đi học của mình, chạy từ nhà đến trường khoảng 30' là đã không còn mát lạnh. Nhỏ bạn ngồi bàn trên ngày nào cũng có một chai nước suối đông thành đá đem đi học. Ra chơi, lắc lắc chai nước vẫn còn thấy cái lõi đá lục cục, nước vẫn còn mát lạnh. Mình thích lắm, hỏi nó "Ủa, sao cậu bỏ đá vô chai được hay vậy?". Nó nói "Có gì đâu. Tối đổ đầy nước rồi bỏ vào tủ lạnh, sáng mai lấy ra là được một chai nước đá hà!". Và ước mơ lớn nhất khi đó của mình, là nhà mình sẽ có một cái tủ lạnh.
Nhà Nội có tủ lạnh. Ngăn đá tủ lạnh lúc nào cũng đông đầy tuyết. Và mát lạnh. Và khô hanh. Chứ không ẩm ướt và chảy nước như trong cái thùng đá nhà mình. Mỗi lần về nhà Nội, mình và thằng em canh lúc mấy dì không để ý là hè nhau bắc ghế đứng lên cạo tuyết ăn. Xốp xốp, dòn dòn như đá bào ấy, trẻ con đứa nào chẳng mê. Và biết mình nhớ nhất chuyện gì không? Có một lần, sau khi bị mấy dì phát hiện, la một trận, rằng là tuyết í trong tủ lạnh là dơ lắm, không được ăn, blah blah..., mình liền lên phòng chơi với nhỏ em và anh họ. Chẳng để ý là thằng em mình cứ lúi húi làm gì đó dưới bếp. Một lát sau, nó mở cửa phòng bước vào, tay ôm một ly nhựa lớn đầy tuyết, phần áo trước ngực hơi ẩm vì thấm nước. Miệng nó cười toe, mặt rạng rỡ và mắt thì lấp lánh hào hứng. Chắc nó nghĩ mọi người sẽ ùa vào giành ăn, thích thú với ly tuyết đó và khen nó giỏi. Nhưng anh mình ngay lập tức quát nó "Ăn cái gì, cái này dơ lắm, biết không?". Nó hẫng ngay lập tức, tay xụi lơ và mặt đần ra. Và mình - cái đứa chị của nó ấy - đã hèn nhát biết bao khi không đứng về phía nó, bênh vực cho nó. Mình và đứa em mình sợ bị la, nên cũng hùa theo anh mà nói "Hư quá, đem đi đổ đi, cái này mà ăn gì", trong khi thật - sự - đang - rất - muốn - ăn. Và anh mình đã đóng sập cửa ngay trước mặt nó, ừ, mình còn kịp thấy mặt nó ngơ ngác đến tội. Cái ly tuyết vun đầy đó, nó đã mất biết bao lâu để cạo được chừng đó... Cũng có áy náy đó, hối hận đó, vì đã vì hèn nhát mà không đứng về phía nó, nhưng trẻ con mà, vô tâm và quên nhanh...
Nhà mình giờ đã hai lần đổi tủ lạnh, lần sau to hơn lần trước. Giờ thì mình tha hồ uống nước đá, ăn đá bào... tùy thích. Có tủ lạnh, tha hồ mua kem về để đó, khi nào thích là lấy ra ăn, chứ không như hồi đó, muốn ăn kem là lon ton chạy qua tiệm tạp hóa nhỏ mua 500đ/cây về rồi ăn thiệt nhanh để kem không kịp chảy nước... Mình cũng đã đủ lớn để biết tuyết trong tủ lạnh thật sự rất dơ, không nên ăn. Nhưng ước mơ nhỏ bé của một thời về một cái tủ lạnh to thiệt to, mát rượi, biết làm đá, biết làm tuyết, và nỗi ân hận ngày đó về thằng em và ly tuyết thì cứ nhớ hoài, không quên được...
ST
Hồi nhỏ, 5 tuổi là cả nhà mình chuyển từ nhà Nội về cái nhà nho nhỏ mình sống bây giờ. Nhà lát sàn xi măng, có một cái giếng nhỏ nhỏ ở hiên trước, có một khoảnh sân be bé. Nhà tắm nhỏ, gác nhỏ, bếp nhỏ. Và không có tủ lạnh.
Thay cho tủ lạnh là một cái thùng đá. Loại thùng nhựa đỏ đỏ mà người ta hay xách đi Picnic. Sáng sáng mẹ mua một hay hai ngàn nước đá về, bỏ vô thùng, rồi bỏ cá, thịt vô đó giữ lạnh cho khỏi ôi. Bỏ thêm một vài chai nước vào để hai đứa mình đi học về uống cho mát. Cứ nước đá tan hết là hai đứa mình sẽ chạy lon ton qua nhà kế bên để véo von "Dạ, bà Hai bán cho con 2.000 nước đá" rồi khệ nệ ôm về. Mỗi lần ôm cục nước đá về là lạnh cóng cả tay, bàn tay con nít đỏ ửng cả lại, nhưng lại rất khoái khi thấy mẹ đập đá thành từng cục vừa để bỏ vào thùng, đá vụn tí teo văng lên mát rượt cả người.
Hồi nhỏ đi học, mình thường xách theo một bình nước. Bình nước đó mẹ đã bỏ trong thùng đá từ tối để cho lạnh. Nhưng thùng đá thì chỉ làm nước hơi lạnh lạnh thôi, không đông thành đá được, thành ra cái bình nước đem đi học của mình, chạy từ nhà đến trường khoảng 30' là đã không còn mát lạnh. Nhỏ bạn ngồi bàn trên ngày nào cũng có một chai nước suối đông thành đá đem đi học. Ra chơi, lắc lắc chai nước vẫn còn thấy cái lõi đá lục cục, nước vẫn còn mát lạnh. Mình thích lắm, hỏi nó "Ủa, sao cậu bỏ đá vô chai được hay vậy?". Nó nói "Có gì đâu. Tối đổ đầy nước rồi bỏ vào tủ lạnh, sáng mai lấy ra là được một chai nước đá hà!". Và ước mơ lớn nhất khi đó của mình, là nhà mình sẽ có một cái tủ lạnh.
Nhà Nội có tủ lạnh. Ngăn đá tủ lạnh lúc nào cũng đông đầy tuyết. Và mát lạnh. Và khô hanh. Chứ không ẩm ướt và chảy nước như trong cái thùng đá nhà mình. Mỗi lần về nhà Nội, mình và thằng em canh lúc mấy dì không để ý là hè nhau bắc ghế đứng lên cạo tuyết ăn. Xốp xốp, dòn dòn như đá bào ấy, trẻ con đứa nào chẳng mê. Và biết mình nhớ nhất chuyện gì không? Có một lần, sau khi bị mấy dì phát hiện, la một trận, rằng là tuyết í trong tủ lạnh là dơ lắm, không được ăn, blah blah..., mình liền lên phòng chơi với nhỏ em và anh họ. Chẳng để ý là thằng em mình cứ lúi húi làm gì đó dưới bếp. Một lát sau, nó mở cửa phòng bước vào, tay ôm một ly nhựa lớn đầy tuyết, phần áo trước ngực hơi ẩm vì thấm nước. Miệng nó cười toe, mặt rạng rỡ và mắt thì lấp lánh hào hứng. Chắc nó nghĩ mọi người sẽ ùa vào giành ăn, thích thú với ly tuyết đó và khen nó giỏi. Nhưng anh mình ngay lập tức quát nó "Ăn cái gì, cái này dơ lắm, biết không?". Nó hẫng ngay lập tức, tay xụi lơ và mặt đần ra. Và mình - cái đứa chị của nó ấy - đã hèn nhát biết bao khi không đứng về phía nó, bênh vực cho nó. Mình và đứa em mình sợ bị la, nên cũng hùa theo anh mà nói "Hư quá, đem đi đổ đi, cái này mà ăn gì", trong khi thật - sự - đang - rất - muốn - ăn. Và anh mình đã đóng sập cửa ngay trước mặt nó, ừ, mình còn kịp thấy mặt nó ngơ ngác đến tội. Cái ly tuyết vun đầy đó, nó đã mất biết bao lâu để cạo được chừng đó... Cũng có áy náy đó, hối hận đó, vì đã vì hèn nhát mà không đứng về phía nó, nhưng trẻ con mà, vô tâm và quên nhanh...
Nhà mình giờ đã hai lần đổi tủ lạnh, lần sau to hơn lần trước. Giờ thì mình tha hồ uống nước đá, ăn đá bào... tùy thích. Có tủ lạnh, tha hồ mua kem về để đó, khi nào thích là lấy ra ăn, chứ không như hồi đó, muốn ăn kem là lon ton chạy qua tiệm tạp hóa nhỏ mua 500đ/cây về rồi ăn thiệt nhanh để kem không kịp chảy nước... Mình cũng đã đủ lớn để biết tuyết trong tủ lạnh thật sự rất dơ, không nên ăn. Nhưng ước mơ nhỏ bé của một thời về một cái tủ lạnh to thiệt to, mát rượi, biết làm đá, biết làm tuyết, và nỗi ân hận ngày đó về thằng em và ly tuyết thì cứ nhớ hoài, không quên được...
ST