[NBTA]-Người thay đổi số phận tôi
Posted: Thu Oct 13, 2011 12:15 pm
Từ nhỏ tôi là một cô bé nhút nhát! Gia đình tôi không giàu có nhưng tôi cũng không phải lo về vấn đề kinh tế giúp ba mẹ. Điều duy nhất ba mẹ muốn là tôi học phải học thật giỏi để sau này không phải khổ như ba mẹ. Vừa sợ ba, vừa ý thức được những gì ba mẹ nói nên tôi học rất chăm, có thể nói rằng ba mẹ không có gì để thât vọng về tôi! Nhưng cũng chính vì trở thành mọt sách mà tôi ngày càng trở nên nhút nhát, bạn bè cũng gần như xa lánh tôi. Tôi buồn! Ba nói: " Con cứ học giỏi đi rồi con sẽ có nhiều bạn, sau này đi học mỗi đứa mỗi trường, con lại có bạn mới, nên con không cần phải buồn, họ cần mình chứ mình không cần họ". Lúc đó tôi bé lắm, chỉ biết nghe lời thôi! Kết thúc cấp một, bạn tôi, đứa học Chu Văn An, đứa học thị trấn, còn tôi chẳng đi đâu xa, học ở trường cấp 2 ở xã. Mỗi đứa mỗi nơi như lời ba tôi nói, và thế là tôi tin ba một cách vô cớ!
Bước chân vô cấp 2, bạn mới, thầy cô mới. Vốn đã nhút nhát nên tôi chẳng quen được bạn nào trong lớp. Thậm chí ngay cả cậu bạn ngồi bên tôi tôi cũng không biết tên là gì (sau này mới biết cậu bạn đó các nhà mình có mấy nhà). Ngày qua, tuần qua, tôi dường như rất mờ nhạt trong lớp. Có lần đi học về tôi bị lũ trẻ trong xóm bắt nạt, tôi sợ quá chỉ biết khóc. May sao lúc đó có một bạn nam gọi người lớn ra giúp, nếu không tôi chỉ biết khóc và làm trò cười cho lũ trẻ kia! Hôm sau là phiên tôi trực nhật nên tôi lên lớp sớm hơn mọi ngày:
- Ơ! - Tôi ngạc nhiên
- Ơ! Bạn cũng học lớp này à?
Có lẽ năm học cũng bắt đầu được gần một tháng rùi vậy mà giờ đây chúng tôi - tôi và bạn nam hôm qua giúp đỡ tôi - mới biết là học cùng lớp.
- Ừ!
Tôi trả lời một câu xanh rờn và lấy chổi làm trực nhật. Tôi nhớ sau đó bạn ấy có hỏi một vài câu đại loại như: Bạn tên gì? Nhà bạn ở đâu?...để bắt chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ trả lời cho xong chuyện nên câu chuyện cũng chẳng có gì dài cả!
Có lẽ nếu như không có một chuyện xảy ra thì giờ này tôi vẫn là một con người nhút nhát, nhút nhát đến lạnh lùng.
Buổi học hôm đó, tiêt đầu tiên là môn tiếng anh, cô giáo chúng tôi rất nghiêm khắc nên cả lớp ngồi im lặng và xem lại bài chờ cô vào lớp chứ không nhốn nháo như các môn khác. Trống điểm, nhưng người bước vào lớp lại là một thầy giáo. Nghe nói thầy mới về trường, thầy còn khá trẻ, và sau buổi đầu tiên chúng tôi biết thầy rất vui tính nhưng cúng khá nóng tính! Thày nói:
- Chào cả lớp! Từ nay thầy sẽ dạy môn tiếng anh của lớp, cô Hoa đã chuyển trường lên Thọ Xuân rồi!
Cả lớp nhốn nháo, đứa thì vui vì không phải học với cô nữa, đứa lại buồn. Riêng tôi ngồi im và dường như bàng quang trước điều đó, có lẽ điều này đã làm thầy chú ý! Bắt đầu vào bài học, thầy có những trò rất thú vị. Thày cho chúng tôi chơi những trò chơi liên quan đến tiếng anh và cho cả lớp thi với nhau mà phần thưởng thì là những điểm số khá hấp dẫn. Cả lớp như bị thầy cuốn hút! Riêng tôi cá biệt, khi cả lớp xôn xao làm bài của thầy thì tôi ngồi im và tự làm. Thực ra mà nói thì tiếng anh tôi học khá tốt nên những trò của thầy không cái nào mà tôi không làm được. Nhưng không bao giờ tôi phát biểu, chỉ vì tính tôi nhút nhát! Một buổi! Hai buổi! Ba buổi! Buổi thứ tư học với thầy:
- Bạn nữ ngồi bàn thứ tư cho thầy biết đáp án!- Thầy chỉ vào tôi và nói
- dạ thưa thầy bài này có thể dùng thì hiện tại tiếp diễn hoặc thì tương lai với " be going to"!- Tôi nói gần như không phát ra tiếng
- Em nhắc lại và to lên! Thầy và các bạn ở xa không nghe thấy.
Tôi nhắc lại và chỉ to hơn một chút. Miễn cưỡng thầy đành hỏi tiếp:
- Em cho tôi biết vì sao em chọn hai thì này. Nói đúng tôi cho 10 vào điểm miệng!
Cả lớp ồ lên! Nếu như thầy không nói câu sau thì tôi sẽ giải thích được. Nhưng khi vả lớp ồ lên tôi gần như không còn bình tĩnh để nói. Tôi ấp úng không ra câu. Thầy chụp mũ:
- Em dùng để học tốt phải không?
Tôi tròn mắt lên nhìn thầy, thầy nghĩ sao mà bảo tôi dùng học tốt, với một đứa có học lực luôn đứng đầu lớp như tôi mà thầy nói thế khác nài thầy nói một nhà sư giết người! Tôi không nói được gì cả! Hình như lúc đó tôi đã khóc!
- Nếu em không làm được thầy cũng không trách em nhưng em đừng dùng học tốt. Quyển sách đó như con dao hai lưỡi, em dùng đúng cách thì em sẽ học tốt như tên cuốn sách đó, nhưng nếu em không biết cách dùng thì e sẽ phụ thuộc vào nó và dần đi xuống!- Thầy nói thêm.
Tôi như một con ngốc, chỉ biết khóc, điều đó càng khiến thầy nghĩ rằng tôi đang thừa nhận.
- Thưa thầy bạn ấy không dùng học tốt đâu thầy, em ngồi cạnh bạn ấy nên em biết- Bạn nam ngồi cạnh tôi lên tiếng. Thực ra người biết rõ học lực tôi lúc này nhất là bạn ấy!
Dường như lúc đó thầy hiểu ra điều gì đó nên nói:
- Em ngồi xuống đi! Nếu không sử dụng thì nói không sử dụng. Tôi không biết e học giỏi như thế nào nhưng có đáp án mà không giải thích được thì không ai chấp nhận đáp án của em đâu!
Tiếng trống vang lên như muốn giải thoát cho tôi. Sắp xếp sách vở lại và tôi lao về nhà ngay mà không hề xếp hàng. Tôi chạy vào phòng mình và khóc cả buổi, ai hỏi cũng không nói gì. Ba định lấy cây đánh tôi một trận, nhưng mẹ đã ngăn lại. Tôi nằm và suy nghĩ lại tất cả. Từ lúc nhỏ cho đến giờ, biết bao lần tôi nhút nhát mà bỏ mất cơ hội lấy điểm và rồi lần này cũng thế! Thế nhưng cái làm tôi tủi thân nhất đó là hình ảnh bạn bè vô tư vui đùa cùng nhau lại không hề có bóng dáng tôi trong đó. Lúc đó tôi đang ở đâu? Ở trong lớp, lúc thì tôi ngồi đọc sách, lúc thì tôi ngủ bù cho tối hôm qua học khuya, lúc thì tôi lại ngồi vẽ lung tung, lúc lại chỉ ngồi và nhìn ra sân trường xem bạn bè vui đùa. Tôi như đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ. Và bỗng dưng tôi thèm được như các bạn ấy!
- Cốc...cốc.. mẹ vào được chứ?
Tiếng mẹ làm cắt dòng suy nghĩ của tôi. Gạt nước mắt, tôi bật dậy mở cửa:
- Mẹ ơi! Con đói!
Tôi lao xuống bếp như tránh mẹ, bởi tôi sống nội tâm từ nhỏ. Nhưng sau cái bật dậy đó tôi đã quyết tâm thay đổi. Và tôi đã thay đổi thực sự!
Khi chợt nghe bài hát này
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNS8xMS9mL2YvInagaMEZmZiODmUsICzNzgyZDQxOTA0MTMxZGI1NDQzZjkxMWFmYjYdUngWeBXAzfE1vInagaMEWeBmmUsICgxq_hdUng5cUIbaBjIEvInagaMEhdUng4kgTmnhdUng4dcUIbaBIFjGsGF8VGFcUIbaBIENhIDNBfDF8Mg[/FLASH]
tôi bỗng nhớ về buổi học hôm đó và người thầy đó! Thầy ơi! Em cảm ơn thầy nhìu lắm. Em biết ở nơi xa đó thầy sẽ không nghe được điều em muốn nói. Nhưng em tin rằng thầy vẫn luôn dõi theo những người học trò của thầy! Nếu thực sự có kiếp sau, em mong thầy vẫn chọn nghề gõ đầu trẻ! Em biết ơn thầy mãi mãi!
Bước chân vô cấp 2, bạn mới, thầy cô mới. Vốn đã nhút nhát nên tôi chẳng quen được bạn nào trong lớp. Thậm chí ngay cả cậu bạn ngồi bên tôi tôi cũng không biết tên là gì (sau này mới biết cậu bạn đó các nhà mình có mấy nhà). Ngày qua, tuần qua, tôi dường như rất mờ nhạt trong lớp. Có lần đi học về tôi bị lũ trẻ trong xóm bắt nạt, tôi sợ quá chỉ biết khóc. May sao lúc đó có một bạn nam gọi người lớn ra giúp, nếu không tôi chỉ biết khóc và làm trò cười cho lũ trẻ kia! Hôm sau là phiên tôi trực nhật nên tôi lên lớp sớm hơn mọi ngày:
- Ơ! - Tôi ngạc nhiên
- Ơ! Bạn cũng học lớp này à?
Có lẽ năm học cũng bắt đầu được gần một tháng rùi vậy mà giờ đây chúng tôi - tôi và bạn nam hôm qua giúp đỡ tôi - mới biết là học cùng lớp.
- Ừ!
Tôi trả lời một câu xanh rờn và lấy chổi làm trực nhật. Tôi nhớ sau đó bạn ấy có hỏi một vài câu đại loại như: Bạn tên gì? Nhà bạn ở đâu?...để bắt chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ trả lời cho xong chuyện nên câu chuyện cũng chẳng có gì dài cả!
Có lẽ nếu như không có một chuyện xảy ra thì giờ này tôi vẫn là một con người nhút nhát, nhút nhát đến lạnh lùng.
Buổi học hôm đó, tiêt đầu tiên là môn tiếng anh, cô giáo chúng tôi rất nghiêm khắc nên cả lớp ngồi im lặng và xem lại bài chờ cô vào lớp chứ không nhốn nháo như các môn khác. Trống điểm, nhưng người bước vào lớp lại là một thầy giáo. Nghe nói thầy mới về trường, thầy còn khá trẻ, và sau buổi đầu tiên chúng tôi biết thầy rất vui tính nhưng cúng khá nóng tính! Thày nói:
- Chào cả lớp! Từ nay thầy sẽ dạy môn tiếng anh của lớp, cô Hoa đã chuyển trường lên Thọ Xuân rồi!
Cả lớp nhốn nháo, đứa thì vui vì không phải học với cô nữa, đứa lại buồn. Riêng tôi ngồi im và dường như bàng quang trước điều đó, có lẽ điều này đã làm thầy chú ý! Bắt đầu vào bài học, thầy có những trò rất thú vị. Thày cho chúng tôi chơi những trò chơi liên quan đến tiếng anh và cho cả lớp thi với nhau mà phần thưởng thì là những điểm số khá hấp dẫn. Cả lớp như bị thầy cuốn hút! Riêng tôi cá biệt, khi cả lớp xôn xao làm bài của thầy thì tôi ngồi im và tự làm. Thực ra mà nói thì tiếng anh tôi học khá tốt nên những trò của thầy không cái nào mà tôi không làm được. Nhưng không bao giờ tôi phát biểu, chỉ vì tính tôi nhút nhát! Một buổi! Hai buổi! Ba buổi! Buổi thứ tư học với thầy:
- Bạn nữ ngồi bàn thứ tư cho thầy biết đáp án!- Thầy chỉ vào tôi và nói
- dạ thưa thầy bài này có thể dùng thì hiện tại tiếp diễn hoặc thì tương lai với " be going to"!- Tôi nói gần như không phát ra tiếng
- Em nhắc lại và to lên! Thầy và các bạn ở xa không nghe thấy.
Tôi nhắc lại và chỉ to hơn một chút. Miễn cưỡng thầy đành hỏi tiếp:
- Em cho tôi biết vì sao em chọn hai thì này. Nói đúng tôi cho 10 vào điểm miệng!
Cả lớp ồ lên! Nếu như thầy không nói câu sau thì tôi sẽ giải thích được. Nhưng khi vả lớp ồ lên tôi gần như không còn bình tĩnh để nói. Tôi ấp úng không ra câu. Thầy chụp mũ:
- Em dùng để học tốt phải không?
Tôi tròn mắt lên nhìn thầy, thầy nghĩ sao mà bảo tôi dùng học tốt, với một đứa có học lực luôn đứng đầu lớp như tôi mà thầy nói thế khác nài thầy nói một nhà sư giết người! Tôi không nói được gì cả! Hình như lúc đó tôi đã khóc!
- Nếu em không làm được thầy cũng không trách em nhưng em đừng dùng học tốt. Quyển sách đó như con dao hai lưỡi, em dùng đúng cách thì em sẽ học tốt như tên cuốn sách đó, nhưng nếu em không biết cách dùng thì e sẽ phụ thuộc vào nó và dần đi xuống!- Thầy nói thêm.
Tôi như một con ngốc, chỉ biết khóc, điều đó càng khiến thầy nghĩ rằng tôi đang thừa nhận.
- Thưa thầy bạn ấy không dùng học tốt đâu thầy, em ngồi cạnh bạn ấy nên em biết- Bạn nam ngồi cạnh tôi lên tiếng. Thực ra người biết rõ học lực tôi lúc này nhất là bạn ấy!
Dường như lúc đó thầy hiểu ra điều gì đó nên nói:
- Em ngồi xuống đi! Nếu không sử dụng thì nói không sử dụng. Tôi không biết e học giỏi như thế nào nhưng có đáp án mà không giải thích được thì không ai chấp nhận đáp án của em đâu!
Tiếng trống vang lên như muốn giải thoát cho tôi. Sắp xếp sách vở lại và tôi lao về nhà ngay mà không hề xếp hàng. Tôi chạy vào phòng mình và khóc cả buổi, ai hỏi cũng không nói gì. Ba định lấy cây đánh tôi một trận, nhưng mẹ đã ngăn lại. Tôi nằm và suy nghĩ lại tất cả. Từ lúc nhỏ cho đến giờ, biết bao lần tôi nhút nhát mà bỏ mất cơ hội lấy điểm và rồi lần này cũng thế! Thế nhưng cái làm tôi tủi thân nhất đó là hình ảnh bạn bè vô tư vui đùa cùng nhau lại không hề có bóng dáng tôi trong đó. Lúc đó tôi đang ở đâu? Ở trong lớp, lúc thì tôi ngồi đọc sách, lúc thì tôi ngủ bù cho tối hôm qua học khuya, lúc thì tôi lại ngồi vẽ lung tung, lúc lại chỉ ngồi và nhìn ra sân trường xem bạn bè vui đùa. Tôi như đứa trẻ mắc bệnh tự kỉ. Và bỗng dưng tôi thèm được như các bạn ấy!
- Cốc...cốc.. mẹ vào được chứ?
Tiếng mẹ làm cắt dòng suy nghĩ của tôi. Gạt nước mắt, tôi bật dậy mở cửa:
- Mẹ ơi! Con đói!
Tôi lao xuống bếp như tránh mẹ, bởi tôi sống nội tâm từ nhỏ. Nhưng sau cái bật dậy đó tôi đã quyết tâm thay đổi. Và tôi đã thay đổi thực sự!
Khi chợt nghe bài hát này
[FLASH]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin3.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wNS8xMS9mL2YvInagaMEZmZiODmUsICzNzgyZDQxOTA0MTMxZGI1NDQzZjkxMWFmYjYdUngWeBXAzfE1vInagaMEWeBmmUsICgxq_hdUng5cUIbaBjIEvInagaMEhdUng4kgTmnhdUng4dcUIbaBIFjGsGF8VGFcUIbaBIENhIDNBfDF8Mg[/FLASH]
tôi bỗng nhớ về buổi học hôm đó và người thầy đó! Thầy ơi! Em cảm ơn thầy nhìu lắm. Em biết ở nơi xa đó thầy sẽ không nghe được điều em muốn nói. Nhưng em tin rằng thầy vẫn luôn dõi theo những người học trò của thầy! Nếu thực sự có kiếp sau, em mong thầy vẫn chọn nghề gõ đầu trẻ! Em biết ơn thầy mãi mãi!