Một ngày như thế lại dần qua !
Posted: Sun Sep 18, 2011 9:15 am
http://nc9.upanh.com/b6.s6.d4/c8f47b22ab3ef709f612935378e53f31_35300999.51477kiss20in20rain.jpg
Không biết giờ này em đang ở nơi đâu...? Còn anh vẫn cứ ngồi nơi đây đếm thời gian và chờ đợi em từng giây...từng phút...
Tình cờ mở file nhạc cũ của Huyền Thoại ra, bài đầu tiên cất lên với lời nhạc như thế.
Em đã ra đi thật rồi. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi em đã đi bỏ lại tôi với bao kỷ niệm buồn vui nơi này.
Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Tôi không đủ can đảm để gọi cho nhỏ, tôi sợ làm phiền em, tôi sợ sẽ làm em khó xử khi phải miễn cưỡng nghe điện thoại của tôi chăng. Nhỏ thường kêu nói chuyện với tôi rất chán. Cũng có thể tôi sợ nhỏ đang vui cùng một ai đó nếu tôi gọi có lẽ là quá vô duyên. Hay tất cả những điều trên chỉ là sự ngụy biện của 1 kẻ hèn nhát đã đánh mất tình yêu của chính mình.
Ông trời thật nhẫn tâm khi đùa giỡn với tôi như thế. Mang em đến rồi lại mang em đi âm thầm và lặng lẽ ngang qua cuộc đời tôi.
Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài chờ đợi trong vô vọng. Ngày qua ngày vẫn không có tin của em.
Bây giờ tôi mới biết thế nào là chờ đợi, chờ đợi trong mòn mỏi. Đầu óc lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng em quay về đến cạnh tôi, cho tôi đc nói tôi yêu em nhiều. Đó chỉ là một sự tưởng tượng tạo nên một niềm tin cho tôi để chờ em, nhưng khi niềm tin càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều. Hy vọng của tôi đã trở thành vô vọng với thời gian.
Tất cả không thể che giấu được sự thật. sự thật là em đã từ bỏ nơi này, nơi mà có tôi đang chờ em.
Mọi người nói " Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim " Mà sao tình yêu của tôi không đến đc với trái tim của em vậy.
Tôi cũng đã thử quên em nhưng không sao quên nổi. Khi một cánh cổng đóng lại thì có một cánh cổng khác mở ra mà sao xung quanh tôi chỉ là một màu đen u ám khi cánh cổng đó đã đóng.
Em đã bước qua nó mà em đâu biết rằng phía sau cánh cửa đó tôi vẫn chờ em, chờ ngày nó mở ra mang em trở lại về bên tôi.
Kết thúc list nhạc buồn là câu hát : " người là tài sản to lớn nhất trong cuộc đời tôi, mong sao bây giờ chốn ấy tim em nghe đc khúc hát, người nào đánh cắp cho tôi xin lại người tôi yêu ".
Phải rồi cho tôi xin lại người tôi yêu !
Không có nhỏ bên cạnh tôi vẫn sống nhưng xin hãy đưa nhỏ quay về bên tôi, đừng bắt tôi phải sống những ngày dài vô vị.
Những ngày sống thiếu đi một phần ý nghĩa, phần ý nghĩa mang tên em !

Không biết giờ này em đang ở nơi đâu...? Còn anh vẫn cứ ngồi nơi đây đếm thời gian và chờ đợi em từng giây...từng phút...
Tình cờ mở file nhạc cũ của Huyền Thoại ra, bài đầu tiên cất lên với lời nhạc như thế.
Em đã ra đi thật rồi. Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin nổi em đã đi bỏ lại tôi với bao kỷ niệm buồn vui nơi này.
Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống. Tôi không đủ can đảm để gọi cho nhỏ, tôi sợ làm phiền em, tôi sợ sẽ làm em khó xử khi phải miễn cưỡng nghe điện thoại của tôi chăng. Nhỏ thường kêu nói chuyện với tôi rất chán. Cũng có thể tôi sợ nhỏ đang vui cùng một ai đó nếu tôi gọi có lẽ là quá vô duyên. Hay tất cả những điều trên chỉ là sự ngụy biện của 1 kẻ hèn nhát đã đánh mất tình yêu của chính mình.
Ông trời thật nhẫn tâm khi đùa giỡn với tôi như thế. Mang em đến rồi lại mang em đi âm thầm và lặng lẽ ngang qua cuộc đời tôi.
Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài chờ đợi trong vô vọng. Ngày qua ngày vẫn không có tin của em.
Bây giờ tôi mới biết thế nào là chờ đợi, chờ đợi trong mòn mỏi. Đầu óc lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng em quay về đến cạnh tôi, cho tôi đc nói tôi yêu em nhiều. Đó chỉ là một sự tưởng tượng tạo nên một niềm tin cho tôi để chờ em, nhưng khi niềm tin càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều. Hy vọng của tôi đã trở thành vô vọng với thời gian.
Tất cả không thể che giấu được sự thật. sự thật là em đã từ bỏ nơi này, nơi mà có tôi đang chờ em.
Mọi người nói " Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đến được với trái tim " Mà sao tình yêu của tôi không đến đc với trái tim của em vậy.
Tôi cũng đã thử quên em nhưng không sao quên nổi. Khi một cánh cổng đóng lại thì có một cánh cổng khác mở ra mà sao xung quanh tôi chỉ là một màu đen u ám khi cánh cổng đó đã đóng.
Em đã bước qua nó mà em đâu biết rằng phía sau cánh cửa đó tôi vẫn chờ em, chờ ngày nó mở ra mang em trở lại về bên tôi.
Kết thúc list nhạc buồn là câu hát : " người là tài sản to lớn nhất trong cuộc đời tôi, mong sao bây giờ chốn ấy tim em nghe đc khúc hát, người nào đánh cắp cho tôi xin lại người tôi yêu ".
Phải rồi cho tôi xin lại người tôi yêu !
Không có nhỏ bên cạnh tôi vẫn sống nhưng xin hãy đưa nhỏ quay về bên tôi, đừng bắt tôi phải sống những ngày dài vô vị.
Những ngày sống thiếu đi một phần ý nghĩa, phần ý nghĩa mang tên em !