Page 1 of 1

[U]Ngày xa em...[/U]

Posted: Sun Aug 14, 2011 6:14 pm
by Nguoi Co Don
Ngày Xa Em
« vào lúc: 19-09-2006, 22 : 13 : 39
Một ngày xa em , càng yêu em nhiều ...
Viết một bức thư , không một địa chỉ , không muốn thể hiện gì hết , bởi đó là tôi . Không muốn cho ai thấy hết những gì mình đang nghĩ . tôi muốn che dấu tất cả sự thật về mình
Tình yêu ư ? Gường như tình yêu là một " Ngôn Từ " hỏi lạ với tôi , dù rằng đã từng yêu , tôi yêu một mà không phải . Tôi yêu vài người :lol: thế nhưng đến khi không còn người yêu những tôi mới biết rằng trong số những người tôi có tình cảm thì tôi đã thật sự yêu một người , thế nhưng sự thật bao giờ cũng phũ phàng hơn những gì tôi tưởng . Yêu rồi tình yêu đó đã không còn , những ngày sống nổi trôi trên cuộc đời tôi mới biết là mình đã mất đi em - một người mà tôi sẽ chẳng bao giờ với được tới bởi em ở một nơi rất xa xôi .
Hàng đêm với khói thuốc tôi tìm vào quên lãng , và quên đi một sự thật là mình sẽ không mở cửa chào đón một người mới - một tình yêu mới , thế nên đến bây giờ vẫn là người cô đơn . Ở nơi phương trời ấy , em ơi ! Hãy ngủ cho yên giấc nha , anh vẫn mãi và sẽ mãi yêu em

Gửi lời thân thương này tới một người đã xa ....







vào lúc: 01-11-2006, 14 : 06 : 29 »
Gặp lại em lòng ta đau nhói . Ta đã tưởng tượng ra cái cảnh chỉ còn mình ta đứng lẻ loi cô độc khi em ra đi . Thế mà ta cứ ngỡ rằng mình vẫn còn em , hình như ta không thể nào bắt được lòng phải quên , phải quên đi em một người đã làm cho lòng ta đau đớn . Gặp lại em chính cái chỗ em nói lời chia ly . Ta như một kẻ ngây dại trước cuộc đời nhiều bất ngờ .Ta đã mất đi một hình bóng và giờ đây gặp lại em chân ta như muốn quỳ xuống ,ta trở thằng một kẻ yếu đuối , bởi vì tình yêu trong ta vẫn còn với em
Sáng nay đưa em về ! Ta chần trừ không nói , ta lặng im nhìn thời gian vội vã trôi đi và rồi ta lại trở về với con người ta - Con người ta sẽ chẳng bao giờ có em trong đời . Một câu của em làm trái tim ta rụng rời dẫu ta biết và đoán ra nó . "Anh hãy chọn cho mình một người tốt hơn em , hãy để cho những gì chúng ta đã có là một kỷ niệm đẹp "
Và từ lúc đó ta đã biết rằng mình sẽ không bao giờ lấy lại em ở cái cuộc đời này , thôi thì em đi đi cho đời em không hối tiếc .








vào lúc: 11-01-2007, 20 : 40 : 35 »
Hôm nay , bầu trời giường như tối đen lại , phải chăng giông báo chuẩn bị kéo đến ? Phải chăng có một cái gì đó bất thường xảy ra ? Mình lặng thầm trước những suy nghĩ . Biết rằng con trai không nên suy nghĩ viển vong , không nên mơ tưởng đến những gì mình không có . Thế nhưng từ ngày xa em , lòng ta như trĩu nặng trong những suy nghĩ , và những dòng suy nghĩ đó cứ làm cho con tim ta tưởng nhu phẳng lặng thế nhưng có ai biết được rằng con tim của ta đang héo úa như lá vàng chuẩn bị rơi nhẹ trong gió . …
Bầu trời tối đen biểu hiện của cái gì ? Biểu hiện của điều gì đó không tốt ư ? Thế nhưng ta vẫn không ngờ và cũng không nghĩ tới cái điều đen tối đó đã sảy ra nhanh như thế , cái điều mà làm cho ta nhức nhối , làm cho ta như một người không có trái tim ( Trái tim nguội lạnh và lạnh lẽo ) Phải thốt lên những lời đau đớn , thốt lên những tiếng ai oán đến mệt mỏi và chết lịm khi biết được rằng “ Chim Sáo Sang Sông “ Xưa Quang Linh từng biểu diễn bài hát đó …..


Em đi ! Đúng là như thế , cái sự thật hiển nhiên đó đã trôi qua hai năm , cái cảm xúc của ngày chia tay đó cũng đã dần trôi vào dĩ vãng , để rồi ta nhận thấy rằng mình đã mất em từ cái giây phút đó , thế nhưng trong lòng ta vẫn yêu , vẫn đợi chờ có một phép màu huyền dịu , một phép màu làm cho Nàng quay trở về bên ta , một giấc mơ mà chỉ trong giấc mơ , ad mà không chưa hẳn ta đã giám mơ tới . Thế là cuộc đời lại thêm cái màu đen đến tăm tối ấy lại vướng vào lòng ta một lần nữa . Thời gian đã cướp mất em ra khỏi vòng tay của ta , và giờ đây sau hai năm ta lại nghe được một cái tin làm cho ta phải câm lặng và ta không nói lên được một lời nào .

Em đi lấy chồng ? Sự thật ? Có phải nó là sự thật không em ? Hãy nói cho ta biết nó không phải sự thật đi em , hãy nói cho ta nó là những gì em giận ta em mới nói như thế đi ? Không một câu trả lời , không một tiếng động nào , chao ôi ! Cuộc đời ta còn khác gì với Chí Phèo trong truyện ngắn cùng tên của tác giả Nam Cao ? Xưa Anh Chí bị cướp đi quyền làm người còn nay ta đã bị cướp mất em . Vĩnh viễn ta chẳng thể nào có em trong cuộc đời của mình nữa , em đi lấy chồng rồi biết chăng sau này gặp lại nhau trên đường , gặp nhau trong một hoàn cảnh nào đó ta sẽ xử lý thế nào ? Ta vẫn vui cười . Đúng rồi tuy ta không phải một con người có một trái tim cao thượng và ta cũng không phải là một con người rộng lượng đến mức không ghen . Nhưng vì em ! Vì tương lai , vì hạnh phúc của em ta đau khổ thì cũng có sao đâu . Rồi thời gian sẽ dần xóa đi bóng hình em , và khi đó biết đâu trái tim ta lại rộng mở chào đón một người nào đó vào
Trước mắt sẽ là đám cưới của em . Ta sẽ cư sử như một người anh của một cô em gái , ta sẽ làm được cái điều mà trước đây ta hẹp hòi , ta không chấp nhận . Người ta bảo “ Mở rộng tấm lòng – Và hãy biết sống bao dung “ . Ta nay tha thứ hết những tội lỗi cho em vì em đã không chung thủy với ta để tìm đến một người yêu mới và tương lai sẽ là chồng của em .

Em ơi ! hãy sống hạnh phúc nhé . Hãy thật sự hạnh phúc và luôn vui vẻ nhé em . Tương lai đang chờ anh và em , anh sẽ cố gắng không để quên em , anh sẽ cố gắng để nhìn về phía em và nhìn những chông gai phía trước . Nếu có khó khăn gian khổ trên đường đời em hãy dựa vào người chồng của em nhé , anh tin tưởng rằng anh ta sẽ yêu em và luôn chăm sóc cho em như anh đã từng yêu em . Cầu chúc cho em hạnh phúc . Tạm biệt em , tạm biệt: “ một thủa bên người “








vào lúc: 23-02-2007, 20 : 51 : 52 »
Buồn ! Năm mới không nên nói chuyện cũ . Thế nhưng nỗi lòng vẫn không nguôi , vẫn không làm sao xua đuổi cái " Bóng Đen " buồn phiền
Ra HN sớm , không hiểu sao mình lại có cái cảm giác " Lạ Lùng " Cái cảm giác nhớ nhà , bởi vì từ xưa đến nay ta không bao giờ có cái cảm xúc nhớ nhà cho dù ta có đi đến đâu . Thế nhưng hôm nay thì lại khác , cái cảm xúc nhớ nhà cứ chực trào dâng trong ta , cái cảm xúc mà sao lại làm cho một người con trai như ta chực để những "hạt bụi " chực lăn trên vòng má .
Cha mẹ ta ,quê hương - nơi ta lớn lên , nơi ta đã có những ngày tháng dù không có nhiều đến tuổi thơ , thế nhưng sao hôm nay , ta lại muốn trở về , ta muốn chạy ngay về ôm lấy ba , mẹ ta , ta muốn quay về ôm lấy đất quê hương
Trước ngày ta đi , là một đêm ta mắt ngủ , trần trọc , ta không muốn rời ra quê nhà . Chao ôi ! Có phải ta đang lớn hay phải chăng ta đang quay về với ảo mộng trong tim ? Xưa kia ta ương bướng thì giờ đây ta lại cảm thấy có lỗi , nhưng lỗi làm khi nói rằng ta sẽ không trở về quê hương , vì ở nơi đó ta đã có quá nhiều nỗi đau , ta đã chán ngán và chỉ muốn ruồng rãy nó , thế nhưng giờ này ta lại như thế này . Chưa bao giờ ta yếu đuối như thế , ta muốn nói một lời xin lỗi với nơi ta đã sinh ra , ta muốn được trở về.....
Nếu được quay về cái ngày xưa , cái thời đã qua thì ta sẽ không như thế , ta sẽ không lập lại nó nữa ,
Lên HN được 2 ngày thì trong cả hai ngày ta buồn , nỗi lòng ta cồn cào , ta cứ chực khóc , nhưng lại nghĩ về tương lai ta lại ngậm ngùi và không cho nước mắt xóa đi bao ước mơ của ta , ta phải làm được một cái gì đó ở trên này , mà trước hết là phải học , phải học để ta về xây dựng quê hương ta , để chuộc lại lỗi lầm ta đã mang bấy lâu nay
Ba , Mẹ ơi ! Nga Sơn - Con yêu lắm ....


Mống 8.3
Lầm luỗi bước trên con đường , cứ tưởng rằng một năm nữa ta sẽ cùng em bước trên con đường này , cứ mơ rằng em sẽ chẳng bao giờ xa ta , nhưng than ôi ta lại mất em , ta lại không có em bước trên con đường mà giờ này ta đang bước đi . Những hạt mưa rơi làm ướt đôi vai ta , những hạt mưa làm cho ta chọt rùng mình , ta ràng mình vì cơn mưa chiều tối hay ta đang ràng mình vì không có em bên cạnh ? Ta cũng chẳng biết nữa , ta không hiểu nỗi lòng mình , không hiểu làm sao ta cứ chợt buồn , chợt nhớ ......
Hôm nay , người người bước đi bên người yêu , ta nhìn họ mà lòng lại chợt buồn , ta buồn vì không co ai bên cạnh ta , người yêu ta bỏ đi , không một lời , không một ánh mắt nhìn lại để giờ đây những tiếng thở dài vẫn còn mãi trong đêm ....
Mồng 8.3 , ta không tặng hoa cho ai , ta không có người bạn mà ta " Cần " Phải tặng hoa , bạn gái nhiều nhưng chỉ là những bó hoa rực rỡ chứ không có hoa hồng - không có màu của tình yêu . Tình yêu , ôi ! sao ta nghe xa lạ quá , ta không còn thấy nó trong hai năm nay , cho dù ta đã cố gắng mở rộng lòng khi em bước chân ra đi , ta muốn tìm một chỗ người để lấp trống cái khoảng cách không có em , thế nhưng em nào có hiểu ? Em nào có thấu trái tim của ta mà cứ mãi đi tìm tình yêu bên người yêu mới ....
Ta không còn hay buồn vì em , ta không còn những giọt nước mắt cho em , mà ta chỉ giành cho em những gì đẹp đẽ nhất đó là nụ cười , ta cười khi ta không vui , ta cười để xóa đi hình bóng của em để biết đâu một ngày ta gặp em ở tương lai và chào nhau bằng nụ cười bằng ánh mắt của những người bạn thân ?








vào lúc: 07-04-2007, 21 : 23 : 22 »
Chán cả một thằng người . Chao ôi ! Chưa bao giờ ta cảm thấy chán nản như hôm nay . Một vì sao tinh tú ở trên trời cao cũng không thèm mỉn cười trước mắt ta , ta cảm thấy mình thật chán đời , cảm thấy mình thật vô vông trên cái thế gian này . Ta chẳng biết đi đâu , về đâu . Hiện tại tăm tối , tương lai còn tối tăm hơn , người ta bao tình - đời thường như thế , ta cảm thấy chán ngán với tất cả mọi thứ trên thế gian này , và để rồi chẳng biết cuộc đời mình trôi nổi về đâu

Ta thương ta một kiếp đoạ đầy , thương cho chính cái bản thân mình vì mình thật chẳng ra một cái gì , tình người , tình nhân ái ở cái thế gian này là ở chỗ nào đây ? Thi vị cuộc sống rồi sẽ thế nào đây

Ta không biết mình đang đi đâu

Ta chờ đợi mỗi khi trời sáng , rồi ta lại chờ đợi nó đến đêm khuya , và để rồi thời gian cứ trôi đi nhưng than ôi ta vẫn chưa làm được cái gì cho bản thân , cho gia đình và cho cả cái xã hội mà theo ta là nó đen tối , ảm đạm , ta cứ ngồi đó với bóng đêm để cảm nhận cái lạnh luồn sau trong lòng ngực mình . Không biết tương lai ta rồi sẽ trôi nổi về bến bờ nào

Ra mạng , từ xưa đến nay ta cưa bao giờ viết blog , thế nhưng hôm nay quả thật ta cảm thấy chán đời quá đỗi , tiền hết , tình tan , chẳng còn gì trong tay , lại nhớ đến câu " Giàu thì nhiều kẻ , à quên người theo , quạnh hiu trống vắng khi buồn " Giờ ta đang ngồi đây mong đợi một điều gì ấy mới đẹp , mong đợi một cái gì đó cao sang hay đúng hơn ta ngôi đây chỉ để mong đợi . Tình buồn theo năm tháng , cứ như thế , trôi mãi , trôi mãi , cuối cùng ta không biết mình trôi dạt về phương trời nào

Thân gửi những lời thật lòng nhất đến những ai có cùng tâm trang như tôi : " Một tâm trạng chán đời








vào lúc: 09-05-2007, 20 : 38 : 26 »
Ta mất em trong cơn mưa gió buồn , ta mất em vào ngày mưa xối xả , trời đã cướp mất em hay ta dại dốt làm vỡ cánh thuyền trước cơn giông bão . Ngày xa em , cái ngày ta chặp vặt với cuộc sống , ta phải dương đầu với giông bão cuộc đời khi em không còn ở bên cạnh ta nữa
Em ! như những hạt nước mưa rơi ngang qua đời ta , và lặng thầm biến mất nghường chỗ cho ánh nắng chan chói , cơn mưa ơi ! sao không đi hết quãng đời của ta , sao không cùng ta đến chân trời hạnh phúc mà nỡ vô tình rảo bước ra đi ?
Người ta bảo : “ Hết mưa trời lại sáng “ , tại sao nắng mưa thắt thường để đôi lứa đành nhìn nhau quay bước ? Tai sao không để mưa mãi trong cuộc đời của ta để mãi mãi em không đi về nơi xưa ấy ?
“ Rươu làm ta say rồi lại tỉnh
Ta say em chắc có tỉnh hay chỉ là mơ ? “
Giấc mơ ngọt ngào trôi mãi , về một miền yêu dấu xa xưa , em đã đi và bầu trời không nước , để lại ta bơ vơ giữa thế gian muôn màu , tình em đẹp nhưng chỉ trong ký ức . Tình ta mạnh như ngọn cỏ ngày xuân . Em cứ thế đi về nơi xa lắm , anh mòn mỏi lặng thầm cùng thời gian , biết có khi nào duyên kỳ ngộ , ta nhìn thấy em như thửa ban đầu ?
Đêm nay Hạ đến nữa rồi em , khóac tấm áo mới về nhà chồng , lòng anh mừng biết bao , mừng cho em nhưng sao lệ vẫn tuôn trào , không kịp để cho em nhìn rõ , ta rảo bước đi như đã lãng quên tình , bên ai em ơi người yêu dấu ! Kẽo kẹt lòng anh rồi còn đâu
Ngày bước chân đi em không nhìn lại , anh biết rằng mình chỉ là giấc mơ . Một giấc mơ đẹp ôi cũng đã , được cùng em đi một quãng đường . Dẫu giờ này em ơi bên người ấy , anh không trách cũng chẳng oán hờn . Em đi tìm niềm hạnh phúc mới , đau chỉ riêng anh thôi cũng đành
Đêm nay mưa gió lạnh thấu mình , anh rùng nhẹ xua đi băng giá , cầm điếu thuốc trên tay nhưng người vẫn run run . Bao nhiêu gian khổ anh không sợ , mà sao lành lạnh giữa sương mưa ?
Chú ve inh ỏi một góc trời , tựa như anh đang tìm về bến bờ xưa cũ , phải chăng chú ve kia không tìm được tình nhân ấy , em giờ này anh lạc lối giữa đời ?
Lạc lối – một động từ mạnh gây đổ vỡ . Thế nhưng sao anh vẫn cứ mãi vì em , phải chăng anh không lầm đường lỡ bước . Đợi em đi hết cả quãng đường , không cho mình cơ hội nghỉ bước , theo chân em nhưng bảo hiểm nhân thọ : “ Luôn luôn lắng nghe , luôn luôn thấu hiếu
Anh ! Hôm nay lạ lắm phải không em ? Anh mạnh lời như quan Vân Trường đi diệt giặc , mà không biết có đưa nổi đoạn đường em đi ?
Yêu thương ơi ! Anh không hứa , và sẽ chẳng bao giờ hứa đâu em . Lỡ xưa kia như anh đã từng hứa . Để bây giờ anh mòn mỏi nghe tiếng mưa ……………………






vào lúc: 18-06-2007, 13 : 28 : 10 »
Nó lang thang bước , những bước đi chậm chạp , những bước đi tưởng chừng như sắp ngã . Cái tin GiangHo đã làm cho sững sờ , nó vẫn như tuần trước , vẫn mang cái cảm giác mất mát . Giường như trời sinh ra hắn để cho hắn phải chịu mọi sự mất mát ư ?
Nó lại lang thang nơi này , lên được vài hôm nhưng nó vẫn không sao quên được những gì nó đã chứng kiến . Nó đã khóc thế nhưng tiếng khóc đó , những giọt nước mắt đó lại chỉ rơi khi bốc từng nắm đất dải cho Hùng-GiangHo , một người anh em tốt , một người tri kỷ , một niềm tin nữa lại vụt tắt trước măt nó . Chẳng hiểu ngày mai , ngày kia cái gì sẽ lại sảy ra với hắn , rồi hắn sẽ lại gánh chịu cái gì nữa đây . Hắn nhìn lên trời và lặng câm , bởi hắn biết chẳng ai có thể giúp hắn , chẳng ai có thể mang những gì đã mất về cho hắn nữa . Lòng hắn ngổn ngang quá ...
Đêm nay , hắn lại ngồi - hay đúng hơn là hắn mất ngủ , như bình thường hắn không ngủ được khi bầu trời ngả màu đen . Vì thế cũng không thể nói là mất ngủ được , nhưng đêm nay hắn đang cảm nhận cái gì ? Hắn chẳng làm gì cả , cứ ngồi , cứ mong lung trước cuộc đời nhiều can go . Có ai biết hắn ? Có ai để ý hắn ! Không , hắn không thích ai nhìn thấy hắn trong lúc này thế nên chỉ hắn ngồi ôm cái bóng của hắn giữa cái khoảnh khắc giao ngày . Trong đầu hắn chất chứa bao nhiêu suy nghĩ , thế nhưng không một ai , không có ai để hắn có thể nói ra được
Hôm nọ Người ấy lại về , lại gặp nhau . Lần này khác với những lần trước là cả hai để vui cười , không bịn rịn như ngày chia tay . Nhưng than ôi ! Phải chăng mình nhìn nhau để cười hay là những nụ cười chua xót khi trên đời này vắng bóng đi em ? Ngày mai , ngày kia chẳng ai biết tương lai mình cả , thế nhưng để lấy lại được thì không thể . Không thể quay lại quá khứ để làm một cái gì nữa . Nếu quay được lại thì hắn đã chẳng túm lấy , chạy theo không để cho người ấy tuột khỏi tầm tay của hắn ....
Lạ thật ! mối tình đầu , bạn đã từng có ? Tôi cũng vậy , cái mối tình học trò ấy sao mà ngồ ngộ , sao mà ngây thơ quá đỗi . Chẳng hiểu yêu nhau bằng cử chỉ ? Bằng ánh mắt hay bằng suy hiểu biết nữa . Thế nhưng khi lớn lên lại khác , cảm giác của mỗi người dần thay đổi . Tình yêu không còn đẹp nữa , vì nó phụ thuộc vào rất nhiều điều . Nếu bạn già bạn sẽ hiểu .
Vậy mà cái mối tình ấy cứ dai dẳng , cứ cuốn lấy nó , cứ cho hắn chìm sâu vào giấc mộng giữa ban ngày . Để rồi giờ đây hắn không còn tìm thấy cái gì , không còn tìm thấy một người nào đó hợp với hắn . Phải chăng nó khó tìm ? Phải chăng nó chỉ có một mà không có hai ? Cái này hắn còn rất mơ hồ ...
Bóng hắn lại hiện lên khi bầu trời mờ sáng .............






vào lúc: 27-07-2007, 21 : 01 : 59 »
Lâu rồi . Chính vì cái lâu cũng trở thành một thói quen , một thói quen khiến cho ta vẫn chờ đợi , một thói quen làm cho ta đi trong màn mưa lanh láng
27/07 - Ngày " Thương Binh Liệt Sỹ " Cái ngày đó của sáu mươi năm về trước cơ . Thế nhưng cái ngày này với mình lại khác , không những để tưởng niệm các thương binh mà cũng là ngày mình kỷ niệm 2 năm ngày " Mối Tình Tan Vỡ " . Ta vừa gọi điện cho Nàng , gọi để cố níu giữ một cái gì đó ở quá khứ , gọi để được nghe nàng nói là vẫn nhớ cái ngày này . Nhưng không ! Nàng quên mất rồi , nàng đã quên mất ta rồi - quên cái ngày tháng sống bên nhau sao ?
Ta lặng thầm trước những câu nàng nói , lặng thầm trước cái cách xưng hô xa lạ . Biết nói gì đây hỡi kẻ say tình ? Nói gì cho thỏa tháng ngày chờ mong . Ta cứ mong , cứ chờ đợi trong " Mù Lòa " . Vẫn biết rằng cuộc tình đó không và sẽ chẳng đưa ta và em tới chân trời Hạnh Phúc , thế nhưng ta vẫn chờ vẫn đời một ngày , một ngày nào đó người nhìn thấy ta , một ngày nào đó ta lại cùng được cũng em nói cười . Phải chăng ta đang ích kỷ ! Đúng rồi , ta thật là vị kỷ quá , sao ta lại chỉ nghĩ cho riêng mình thế ? Cái con người ích kỷ của ta hãy tan biến đi . Không được làm cho em không vui , không được để cho nàng thấy ta đang yếu đuối . Dù mòn mỏi , dù trên đường đời chỉ mình ta bước , hãy và sẽ bước đi . Một người con trai , người đàn ông thì không được phép cho lòng mình yếu đuối . Mi chỉ được phép cười , chỉ được phép nhìn đời bằng ánh mắt tươi sáng , có như thế sau này nàng có khó khăn , có vất vả được ta mới có thể giúp đỡ nàng , có thể chèo chống những gian khổ cho nàng .
Sự lo âu trên cuộc đời này còn dài quá , còn gian nan quá . Không biết trong tương lai kia có một chỗ cho ta gây dựng không ? Không biết ta có làm được những gì ngày xưa nàng muốn không đây ? Bao nhiêu lo toan , bao nhiêu gian khổ mong rằng thời gian không vùi lấp , dù tương lai về sau có trôi nổi ở phương trời nào ta vẫn mong lòng mình phải nhớ . Nhớ về ngày ta đã yêu em .......





vào lúc: 05-08-2007, 20 : 53 : 55 »
Thứ 7 , CN không đi chơi à em ?
Nó trả lời nhanh với chị Hàng Xóm . Lâu nay nó có bao giờ có cái định nghĩa thứ 7 chủ nhật đâu cơ chứ . Ngày tháng trôi đi nó cũng không nhớ nổi nữa chẳng là huống chi thứ bẩy , chủ nhật thì còn gì là ý nghĩa ?
Hầu như nó quen với mỗi tối ngồi đó , không ngồi đó thì nó lại vùi chôn mình trong giấc ngủ . Nó không đi chơi bao giờ cả . Người ta thấy thể lại hỏi : Bộ dạng em đâu có đến nỗi sao lại không kiếm một người đi chơi với họ cho đỡ buồn . Nhưng người ta đâu có biết rằng trong lòng nó nổi sôi những suy nghĩ , những gì người ta nói cũng để lại cho nó một vết thương . Ai ai cũng nói nó , nhiều khi nó tuổi thân lắm . Bạn bè con trai , con gái thì nhiều thế nhưng có bao giờ nó đi chơi với họ . Vì nó đều có đôi có cặp hết , chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ nhảy chen vào như chỗ vắng người ư .Biện pháp tốt nhất của nó là ngồi một mình , một mình thì nó sẽ suy nghĩ sâu hơn , những suy nghĩ của nó mới thật sự có hồn , mới lắng sâu và càng in đậm trong tâm trí hắn để cho hắn không đánh mất cái cảm giác nhớ mong , để cho hắn ngày càng yêu người ấy nhiều hơn . Phải chăng hắn cứ như thế , cứ luôn mơ hồ giữa cái thời đại mới - Đấy là cái câu của một người bạn hắn nói với hắn . Hắn cũng nghĩ nhiều lắm , nhưng hắn không hề phân tâm . Hắn vẫn giữ cái ý kiến của riêng mình , vẫn yêu người ta nhiều hơn . Vẫn thường kỷ niệm những điều khó quên nhất của hai đứa , vẫn luôn mong và cầu cho người ấy hạnh phúc
Phải chăng như thế là có tội
Hè năm nay không về nhà , chao ui ! Nhớ nhà , nhớ gia đình ta quá . Cái tổ ấm của ta còn lại duy nhất và sẽ mãi mãi là duy nhất . Ta mấy em rồi - Nó là sự thật thế nên ta sẽ không bao giờ để gia đình ta buồn , không bao giờ làm cho Ba , Mẹ không vui lòng như cái ngày xưa ( 4 Năm về trước ) . Chỉ còn lại cái ta yêu quý nhất trên đời đó thôi . Vậy nên ta vẫn dặn lòng mình mãi ....Vì không được về nhà ta cũng thấy buồn - Đó ! Một con người có bao nhiêu cảm xúc như ta liệu có làm được cái gì cho ra trò không ? Cái đó chẳng nói trước được
Cơn bão số 2 lại đổ bộ vào cái dọc ven biển chứ , năm nào cũng bão lũ , nhà ta ở đó . Lo lắng , để ý xem nó có vào nhà ta không ? nó có để lại dư chấn gì không . Mong rằng chỉ nhẹ thôi bão nhé . Hỡi chàng Thủy tinh hãy vơi đi cái giận dữ , hãy để cho người ta được sống hạnh phúc . Đừng thù oán câu chuyện ngày xưa ....





vào lúc: 13-11-2007, 15 : 45 : 11 »
Ta chẳng có gì trong tay , ta cho em được gì đây . Hãy ra đi đi em , hãy về một nơi mà anh không với tới để kỷ niệm của đôi ta mãi chỉ là trong ý nghĩ của anh , nhiều lần dặn lòng cấm đươc yêu em nhưng sao con tim vẫn hoài mong một hình bóng , xa nhau rồi những năm tháng đằng đẵng . Bóng hình em nhạt nhòa buổi trong cơn mưa . Em bước đi không một lời nhắn nhủ . Lỡ sau này gặp nhau nhưng không nói . Em sẽ nghĩ gì hỡi người tình của tôi ?
Năm tháng qua rồi , nỗi đau chìm xuống . Nhưng nhìn thấy em tim ta vẫn lỗi nhịp . Phải chăng đời cho ta một hình bóng , rồi cướp đi thể xác em trong ta ? Người ta bảo tình đẹp khi giang dỡ . Chứ sao nữa , lỡ đâu mai này có em trong cuộc đời ta không biết gìn giữ và tôn trọng thế thì có em cũng bằng làm khổ nhau . Thôi thì đường em em bước , đường ta ta đi nhưng khi nào buồn ta vẫn là tri kỷ , vẫn nhớ tới bóng hình dưới cơn mưa .
Nỗi đau ngọt ngào như vòng tay âu yếm . dắt ta đi trong tháng năm dài , để ta thấy mình như còn trẻ mãi . Cùng với đời hát lên bản tình ca . Bản tình ca trải dài năm tháng . Nỗi nhớ người và nhớ cảnh chia tay . Anh đứng im , em lặng bước , hai dòng sông nay không trôi cùng dòng . Tình cảm đôi ta tựa như một dòng nước . Bến chờ thuyền nào thuyền có chờ bến đâu ......
Tình ca muốn viết mãi cùng tháng năm dài . Không có em ta thành người cô đơn . ...
Hắn lại uống , những cốc rượu làm hắn say , làm hắn cảm thấy mệt mỏi . Lâu lắm rồi hắn không uống rượu , lâu lăm rồi hắn mới thấy buồn như hôm nay , hắn uống như chưa bao giờ được uống để rồi hắn say . Nhưng khi hắn tỉnh giấc giữa ban mai đầy ánh nắng , hắn lại thấy lòng mình như tê tái . Đúng ! Rượu có thể làm hắn quên đi mình đang sống khi uống nhưng khi tỉnh dậy lòng hắn lại ngập tràn những suy tư . Hắn lại ngồi đó giữa cái nắng chứa chan của mùa đông và lại co người lại suy nghĩ .
Đời ơi ! ta thấy buồn quá , ta thấy cô đơn quá , thấy lạc lõng giữa cái thế gian này quá . Bao giờ ? Đến bao giờ Người Cô Đơn mới không còn cái cảm giác cô đơn không còn cái cảm giác là một người sống thừa của cái xã hội này nữa , hắn cứ chìm đắm trong lu mờ của thời gian , hắn nghĩ rất nhiều những những dòng suy nghĩ của hắn cứ trở nên tăm tối , trở nên vô hình . Hắn không sao thoát khỏi cái đau khổ của nhân gian .
Thế là hết rồi cái đời sinh viên , ta muốn giống bác Bill hay sao , từ bỏ thời sinh viên để lưu lạc , hai tháng qua rồi ta vẫn chưa tìm thấy , ý nghĩa cuộc đời giờ có nữa hay chăng ? Một người bạn bảo ta quá ngốc , an phận đi lại muốn gian nan , thế nhưng dù là gì ta vẫn muốn được làm theo ý của mình một lần duy nhất , lỡ sau này có vấp ngã cũng không sao . Vì tự làm thì tự mình chịu . Hãy tin tưởng ở ta hỡi người bạn nhỏ nhé





vào lúc: 26-11-2007, 20 : 08 : 32 »
Không biết ngày tháng này là ngày tháng gì nữa . ..
Nó không dạo bước dưới ánh đèn vàng vọt , không còn đi trên con đường đầy lá thu rơi , hắn quên đi cái lãng mạn của thời gian , hắn chìm đắm trong những giấc mơ ảo tưởng . Những giấc mơ mà người ta nói là không bao giờ có thật , hắn bị cuốn hút bởi cái điều khó tả ấy
Chẳng biết tương lai là ở bờ bến nào , hắn chẳng bao giờ uống rượu sao đầu óc hắn như điên loại vì rượu ? Âu cũng là sống phận – Hắn thường nhủ với mình như thế khi hắn mắc phải sai lầm , mắc phải thiếu sót .
Hắn rời ghế nhà trường sớm hơn dự định . Nhà trường không cho ra sớm , hắn đánh quả liều định giống Bác BillGate nhà ta , bỏ học đi kiếm tiền . Giờ trong đầu óc hắn mà nói chỉ có tiền và tiền , hắn đang mù quáng ? Có thể là mọi người sẽ nhận ra điều ngộ dại của hắn nhưng với hắn nói là hay là tốt . Tiền nói thật ai chẳng thích , ai chẳng muốn cho nhưng ở hắn hắn lại rất quan tâm đến tiền . Trong hắn tình yêu bây giờ chỉ mua bằng tiền – Jimynguyen nhà ta nói thế , thế là cuộc đời hắn như một cái bánh tráng gặp phải trời mưa .
Một người bạn nói với hắn rằng : Không ngờ NCĐ lại là con người như thế , không ngờ NCĐ thích tiền đến thế . Nói thật nhiều lúc hắn cũng suy nghĩ , cũng ngậm ngùi trước cái câu nói của người ấy . Nhưng thử hỏi trên thế gian này xem . Àh mà chẳng hỏi đâu xa bạn thử hỏi lòng mình xem ( Nếu là bạn gái bạn có thích tiền không ? – Nếu là boy bạn có thích làm giàu không ? ) . Câu trả lời NCĐ biết chắc chắn ở bạn rồi nên bạn không cần trả lời . Chúng ta sống trên đời cần có một chữ “ Hiểu “
Đêm nay , hắn trằn trọc mãi , hắn suy nghĩ mãi về con đường mình đang đi . Chao ôi ! Tăm tối quá , Phải chăng hắn đang lầm đường lỡ bước . Hắn thoáng nghe bên tai lời thì thầm của người bạn “ NCĐ là người như thế sao ? “ . Hắn như muốn nổ tung lên …
Ôi ! Cuộc sống ơi , sao khó khăn quá . Nhiều con đường quá ta biết rẽ vào lối đi nào cho đúng đây ? Đầu óc ta quay cuồng như con bão kia làm hàng cây ngả nghiêng . Nhiều khi ta muốn buông xuôi tất cả , ta muốn vùi đầu vào một công việc gì đó cho quên rằng ta đang tồn tại , nhưng những lúc thế này đây ta lại cảm thấy cô đơn , lại cảm thấy trống vắng quá , ta thèm một vòng tay . Thèm một hơi thởi ….
Không nhắc đến thì thôi , chứ cứ nhắc đến hắn lại ngẫm nghĩ , hắn lại thẫn thờ như gã mất hồn , hắn không còn cái cứng cáp của một tâm hồn đá , không còn cái vẻ bất cần đời . Người ta bảo tình yêu sẽ cảm hóa được tất cả , người xưa nói thì chỉ có đúng chứ làm gì có sai . Tính đến hôm nay là 2 năm 3 tháng tròn , chia tay em rồi ta vẫn thẫn thờ nơi đây . Ta lại loăng quăng dạo bước dưới cái ánh sáng ấm áp của ánh đèn màu vàng . Nhưng ta lạnh lẽo lắm , ta chợt thấy mình như một gã ngốc , một gã ngốc cứ đứng trông mong về một bóng hình mà không còn của riêng mình nữa . 2 năm 3 tháng , thời gian cứ xô nhau chạy nhảy . Nhìn lên đầu thấy hai thứ tóc . Nhìn lại mình thấy mình già nua như cây thông già chờ ngày chết . Người ta bảo ta còn trẻ lắm còn xuân ngời lắm , đó là so với cái tuổi của ta thôi , chính ra cái tuổi của ta mới là cái tuổi để cảm nhận về cuộc đời , để bay nhảy . Nhưng chưa lúc nào như lúc này đây ta cần một vòng tay êm ái . Một vòng tay thôi sao mà khó sao mà là vô tưởng . Cuộc đời ta sẽ sống mãi trong cô đơn và tuyệt vọng ….

Tự dâng lòng ta buồn , ta lang thang giữa phố phường , bàn chân cứ bước nhưng những bước đi ta chẳng biết nó sẽ đi về đâu , ta chẳng toan tính , chẳng lo toan nhưng sao lòng ta vẫn man mác một nỗi buồn ?
Thời sinh viên không còn nữa . Đó là lựa chọn của ta , ta định giống bác Bill sao ? Nhưng mãi , mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ đứng , ta như mặt nước , gió nhẹ lại đung đưa . Ta lại gợn sóng . Chẳng biết đến bao giờ , đến ngày nào , phút nào Người Cô Đơn sẽ bỏ cái biệt danh này ? Chẳng lẽ trong ta chỉ mang nỗi buồn trong thê lương ?
Hôm rồi em lại lên , lần này thật lạ , ta không còn thấy tim mình đập “ Lỗi nhịp “ nữa , phải chăng ta chẳng còn yêu em ? Phải chăng lâu ngày quá con tim ta đã nguội lạnh như mảnh băng ? Ta chẳng còn cái cảm giác nồng nàn như ngày em đến . Trên đời này 50 % là con gái nhưng sao chẳng có ai mà ta cảm nhận là của mình ? Ta không thấy những con sóng nhỏ trong lòng ngực mình nữa . Cái ngày em đi – Cái ngày đó em đã lỡ mang mất con tim anh , mang mất nhịp đập đầy sức sống của anh . Em – Tàn nhẫn và ích kỷ , em chẳng hiểu cho anh , chẳng hiểu anh nghĩ gì ư ? Tình yêu ơi sao người là khổ đau , sao cứ mang những vết cứa dài thật dài trong con tim ta thế ? Đau đớn trong da thịt người ta có thể kêu đau , nhưng vết thương trong lòng anh sao chăng kêu lên được nhưng nó vẫn như một cái mụn , một khối u trong đang lớn lên trong tâm khảm anh .
Vật lộn với cuộc sống , thấy ta già nhanh quá , bạn bè khối đứa đã có vợ , có con . Thế mà ta vẫn chưa làm được gì cả huống chi là lấy vợ . Lấy vợ tưởng chừng đơn giản nhưng liệu có lo cho vợ con mình được hạnh phúc không ? Hay chỉ nhìn nhau rồi sống qua ngày ? Nhiều lúc gặn lòng không được yêu . Khi chưa thể lo được cho vợ con thì không nên yêu , với ta tình yêu thật cao sang , tình yêu chỉ có khi ta có tiền . Người ta bảo có tiền là có tất cả - Ta cũng đã được chiêm nghiệm bởi cuộc đời này rồi , sự thật vẫn luôn là sự thật không thể thay đổi được . Những người hạnh phúc không chỉ những người đạt được mục đích của mình mà những người hạnh phúc còn là những người có tiền . Bởi xã hội chi phối nhiều bởi kinh tế . Bạn thấy thế nào ? Liệu có đúng ?
Hôm qua lại lên Hải Dương – Khung cảnh vẫn thế , vẫn không có nhiều thay đổi thế nhưng có một cái gì đó thiếu vắng , có thể là không có em đôi khi ta vẫn man mác cùng lá vàng , ta cứ lang thang như một gã khờ . Ta vẫn biết nàng đã đi rồi nhưng vẫn ngồi đó vẫn một mình trong cái quán quen . Chẳng hiểu nổi con tim ta thế nào nữa , lúc quên rồi lại chợt nhớ . Nhiều khi muốn tìm cho mình một bờ vai để những lúc mệt mỏi như thế này đây ta có thể thỏ thẻ cùng bờ vai ấy , nhưng có những khi ta lại thích sống trong cô độc , ta thích một mình rồi lại ngẫm nghĩ đến khi mệt . Giống như cái câu ngày xưa nàng nói : “ Những lúc buồn em nằm rồi khóc , khóc cho đến mệt thì em sẽ ngủ được “
Nhưng một người đàn ông như ta khóc ư ? Nhiều khi cũng muốn để nước mắt trôi cùng năm tháng nhưng lại sợ mình yếu đuối trong cuộc đời này thế là ta lại kiềm nước mắt để bước qua những ngày gian khổ . Giường như kiềm chế làm cho con người ta đôi khi thấy khó chịu nhưng sống trên cuộc đời này không kiềm chế được liệu có tồn tại được không ? Vì vậy những giọt nước mắt không còn chảy , không còn ướt những năm tháng ta đã đi qua .





26-11-2007, 20 : 09 : 06 »
18.9.2007: Lại một ngày nữa lại trôi đi , ta giờ này thất nghiệp , không có gì trong tay , không một xu dính túi , không đi chơi , ta quên cả ăn uống . Giường như ta cảm thấy nản quá , ta không còn thấy sức mạnh trong mình nữa . Ý chí đâu mất cả rồi , hãy quay về đi , hãy quay về cùng ta đi qua những tháng ngày đơn độc đi chứ , những ngày tháng này là những ngày tháng mình cảm giác cô đơn , lạnh lẽo nhất . Mình muốn tâm sự cùng một ai đó thế nhưng cái giờ phút này những người bạn của mình ai cũng bận bịu , quãng thời gian còn trẻ ai cũng mong muốn làm một cái gì đó lớn lao , để sau này về già thì không cảm thấy tiếc nuối những tháng ngày đã sống mờ nhạt . Ta cũng thế , cũng đang cố tìm cho mình một lối thoát khỏi cái thất nghiệp . Học hành dở giang – Cái này cũng là do ta quyết định cũng một phần do điều kiện chi phối mà chỉ còn một năm nữa ta đứt giánh giữa đường . Dẫu sao nó cũng là cái mà ta quyết định đi , ta không muốn phụ thuộc quá nhiều , ta phải và sẽ tìm cho mình một lối thoát , biết ngay bây giờ thì chưa nhưng ta vẫn tin và hi vọng . Dẫu ta có những lúc nản chí nhưng con người mà , bản năng là biết tìm đến những gì tốt đẹp nhất .
Một thằng bạn lại chuẩn bị cưới vợ rồi , nhiều lúc ngẫm nghĩ : Mình có phải là thằng xấu giai , có phải là thằng không biết cách ăn nói ? mà mình vẫn luôn sống cô đơn , luôn lạc lõng không những mọi ngày mà ngay cả trong ngày thứ 7 và ngày chủ nhật . Có phải vì những ngày tháng em đi ? Có phải những ngày tháng đó làm cho con tim anh mỏi mòn , làm cho anh không còn cảm nhận gì được những ánh mắt , những nụ cười của những người con gái khác ?
Anh cũng chẳng biết , chẳng hay con tim mình còn “ Trinh Nguyên “ nữa không nhưng em ạ , nhiều khi con tim anh như “ ngừng đập “ những nhịp đập khác lạ - những nhịp đập của những đôi lứa yêu nhau . Anh giận mình lắm , giận mình không còn nhớ nổi nụ cười của em , không còn nhớ đến giọng nói em , nhưng em ơi xa nhau lâu quá rồi , anh không muốn , thật sự anh không muốn quên đi em , anh không muốn quên những ngày mình cùng đi dạo .
Em – Có còn nhớ gì hay đã quên ? Có còn nhớ những ánh trăng xưa cũ ? Có còn nhớ đến kỷ niệm buồn vui ? Xưa anh bảo : Em không lãng mạn , em bảo rằng em rất thích ngắm trăng . Thế bây giờ ở bên tình nhân ấy , có còn những ánh trăng len lói buổi đêm đông ? Những đêm , anh không ngủ , anh đặt tay lên trán rồi lại trằn trọc cùng tháng năm . Mùa đông đến rồi em a , cái lạnh tê tái của những đêm giá lạnh . Anh vẫn thường nhìn ánh trăng vẫn mong chờ cái bóng hình xưa cũ . Đêm nay lại một đêm thức trắng , thứ 7 mà . Một mình trong căn nhà vắng , nhìn những nhân tình đi dạo bên nhau , anh lại se sắt trái tim , anh tự hỏi lòng có còn yêu em nữa , nó phán rằng : Trong những lúc quạnh vắng của đời người , anh hãy nên mở rộng lòng chào đón , có rất nhiều người sẽ tốt với anh . Em – nghĩ gì hỡi em
Àh ! Mà anh nghĩ mình đang ở đâu nhỉ ? Xưa , em bỏ anh đứng ngậm ngùi cùng tháng năm , mà anh lại hỏi câu có quá ngẩn ngớ ….
Càng về đêm , lòng ta như lạnh giá , rét mắt rồi hỡi trái tim yêu , ta lại ngồi ngẩn ngơ giữa bóng đèn và lại ngắm nhìn những con măn , lòng ta nhẹ nhõm , ta đang thả trái tim treo cành cây . Hía hía , xa rồi cái phút rung động ấy , tình yêu bây giờ khác lạ lắm , cái tình yêu của thời hiện đại - Nhanh và gọn , yêu cũng nhanh và chia tay càng nhanh , thế mà với một mối tình ta cũng chẳng vượt qua , huống hồ chi là còn tâm nghĩ việc ấy , nhiều khi mình cũng không hiểu mọi người yêu nhau kiểu gì nữa , lạ lùng chăng hay bởi ta quá si tình ? …………..
19.11.2007: Đêm , lại một đêm nữa , ánh trăng vằng vặc và đêm về khuya ngày một yên tĩnh đến lại kỳ , ta lại ngồi lặng … Nghĩ gì đấy hỡi người bạn ơi . Ta cũng chẳng biết , chẳng biết mình đã nghĩ gì , chẳng biết mình đang ngồi đây làm gì . Phải chăng ta cảm thấy hoang vắng quá ? Phải chăng ta đang chờ mong một điều mới lạ gì đó sẽ đến ư ? Cảnh vật như mơ hồ giống lòng người …..
Hầu như ngày nào cũng thế , hắn thường hay ngẫm nghĩ xen một ngày trôi qua như thế nào , hắn thống kê tất cả những sự việc mà hắn cho là chưa được , những gì còn thiếu sót hay đơn giản chỉ là một câu nói tục .
Nhưng cái làm hắn phải bạc nhiều tóc nhất là khi hắn suy nghĩ về sự nghiệp và gia đình của hắn . Giờ này hắn cũng được xếp vào những người đàn ông rồi chứ có ít gì , hắn đang tự bươn chải cho cuộc sống của mình , hắn sẽ không còn nhận phụ cấp từ gia đình hắn nữa . Có thể với mọi người thì đó vẫn chưa được coi là gì hết nhưng với hắn hắn thấy thỏa mãn với chính mình , hắn phải lo trước tiên là cho mình , cho cuộc sống và cho cả tương lai của hắn nữa . Ngày xưa hắn là một người như thế nào nhỉ ? Híc , đúng là không nhấc tới thì thôi chứ càng nhấc tới hắn lại cảm thấy có lỗi với Ba và Mẹ hắn , hắn nghịch những trò nghịch mà chỉ có hắn mới có , nhưng chính vì cái nghịch của hắn thời xưa cũ của hắn mà giờ này hắn cũng đã suy nghĩ chính chắn hơn , hắn thấy mình đúng là đã già , hắn chẳng còn hứng thú gì với những trò nghịch đó nữa . Nhìn lớp trẻ 9X bây giờ hắn lại kẽ rùng mình , không ngờ chúng nó lại như thế ( Một số trường hợp thôi nhé ) lại giống mình của thời xưa vắng .
Hắn , xuất thân từ một làng quê nghèo , nhưng hắn lại được ở trong một gia đình có nền nếp , có cái tình thương mẹ , có sự uốn nắn của cha . Nhà hắn xưa nghèo lắm , nghèo đến nỗi hắn không muốn nhớ lại nữa . Âu những ngày tháng như thế đã qua rồi , nhưng cái dấu tích ngày xưa vẫn còn để lại cho hắn là tuổi thơ chẳng có . Tuy ngày ấy rất nghèo nhưng ba mẹ hắn rất quan tâm và chăn sóc hai chị em hắn , ngày xưa có câu : “ Người sinh voi , trời sinh cỏ “ cái quan điểm đó thì không có trong gia đình hắn , ba mẹ hắn chỉ có hai chị em hắn thôi , vì vậy những tình thương , sự quan tâm đều được ba mẹ hắn giành cho hai chi em hắn hết . Hắn cũng sớm ý thức được nó , thế nên dù đi đâu , về đâu hắn cũng luôn hướng về quê hương , hướng về tổ ấm – hướng về gia đình mình . 15 năm trở lại đây gia đình hắn mới cảm thấy dễ chịu hơn , không còn cái cảnh sáng lo bữa sáng tối lo bữa tối . Vậy mà hắn có hay chăng ? Hắn có biết ba mẹ hắn đã giọt nước mắt để nuôi lớn hai chị em hắn không ? Gia đình nghèo thật nhưng có bao giờ hai chị em hắn thiếu thốn một cái gì đó không ? Không ! Mẹ hắn lo cho hai chị em từng miếng ăn , từng giấc ngủ . Dìu dắt hai chị em bước đi từng ngày , hắn cảm nhận được cái lo lắng của mẹ hắn khi hắn bước chân đi học , mẹ hắn sợ hắn xa nhà dễ bị cuộc đời xô đẩy , sợ những vết thương từ cuộc đời để lại trên người hắn . Nhớ cách đây 5 năm thôi cái ngày cuối cùng của thời học sinh . Hắn phải nằm viện do tai nạn , mẹ hắn hấp tấp dục ba đưa vào bệnh viện , nước mắt rơi theo từng con đường vào bệnh viện . Hắn không biết nhưng khi tỉnh dậy nghe bạn bè kể lại . Hắn cảm thấy thương mẹ hắn vô ngần , những ngày tháng sống trong nỗi đau về thân xác nhưng hắn lại cảm nhận được cái tình thương vô hạn của mẹ , của ba . Cái hôm mẹ hắn mệt không xuống được , ba xuống chăn sóc cho hắn , vì đỡ hắn mà ba hắn bị vẹo cột sống , hắn nhìn ba hắn đau đơn , hắn trào nước mắt , hắn thấy tình thương bao la của cha mẹ hắn giành cho hắn . Hắn cảm thấy hắn là một nỗi khổ cứ đeo đẳng cuộc đời ba , mẹ hắn . Giờ này bước chân vào đời , xa rồi những ngày tháng sống như nhưng con chim nhỏ được ba mẹ chăm sóc , hắn lại thấy thèm thuồng một vòng tay của mẹ , thèm cái ánh mắt trìu mến của ba . Ba , mẹ ơi con yêu ba mẹ nhiều lắm , con sẽ cố gắng vượt qua những thử thách , những gian khổ của cuộc đời nên ba , mẹ cứ yên tâm nhé .
Chị gái hắn cũng là một người tuyệt vời tựa như mẹ hắn . Hai chị em thường lại gặp nhau rồi ôn lại những ngày tháng đã qua , những ngày tháng mà kỷ niệm của hai chị em là không bao giờ xóa nhào . Chị hắn hơn hắn đúng 1 tuổi , thế mà chị hắn người lớn bao nhiêu thì hắn so sánh mình trẻ con bấy nhiêu , với chị hắn chỉ có một câu : Chị là người chị tuyệt vời nhất của em , em cảm ơn ông trời đã cho em người chị như chị .
Sống trên đời , mỗi con người ai cũng có nỗi buồn , ai cũng có niềm vui , hãy cố gắng vượt qua gian khổ của cuộc đời , hãy đứng vưỡng bằng đôi chân của mình , tôi chưa làm được điều gì to lớn , nhưng tôi sẽ vẫn nghĩ về nó , vẫn vươn tới nó . Hi vọng những ai có mẹ , có ba , có gia đình hãy luôn giành sự quan tâm đến những gì bạn đang có ….
20.11.2007: Chẳng hiểu sao dạo này hắn chẳng thể nào ngủ sớm được , ngày nào cũng 2 – 3 giờ sáng hắn mới đi ngủ . Hắn cứ ngắm mắt vào là lại suy nghĩ , hắn cố không suy nghĩ nhưng chẳng thể nào ép được những dòng suy nghĩ cứ lần lượt trôi trong tâm trí hắn . Vài lần hắn nhìn mình trong gương , hắn không còn nhận ra được mình nữa , hắn khác trước nhiều quá , hắn già nua cùng năm tháng , hắn chẳng còn để ý về cái hình thức bên ngoài lâu lắm rồi
Có phải những người hay giữ nhưng ký ức về dĩ vãng thì chẳng bao giờ tiến lên phiá trước được ? Nàng nói như thế , cũng có thể ta cũng như thế , ta cứ cố giữ cái hình bóng của nàng làm gì nhỉ ? Nàng đã có chồng – Đúng , người ta bảo : Gặn lòng cố quên để nhớ , cố nhớ để quên “ . Nàng bảo với hắn : Anh hãy quên đi những ngày tháng đó đi , cái thời đã qua thì đừng cố nhớ làm gì cả , như thế em sẽ cảm thấy có lỗi “ . Phải , ta đang làm khổ mình , khổ cả nàng nữa . Nhưng con tim ơi ! Sao mi ương bướng thế ? Sao không xóa đi những ký ức ấy đi . Người ta đã quên mình rồi kia mà , giờ ngươi có quyền quên được rồi , quên đi ngày tháng sống có tình yêu đi . Đường em em đi , đường ta ta đi . Hai năm rưỡi rồi , ngươi để “ Tang “ cho cuộc tình thế là được rồi , không ai trách cứ ngươi đâu , vậy hãy xóa đi nhé ….
25.11.2007 : Co hai chân lên ghế , trời lạnh quá , đã ba giờ sáng mà hắn vẫn còn lộc cọc gõ bàn phím , hắn gõ lên hi vọng nỗi buồn trong hắn thuyên giảm ….
Nhiều lúc hắn nghĩ sao hắn lại được sinh ra để mang cái tâm trạng buồn , hắn mang một nỗi buồn tang tóc đến thê lương ? Ai sinh ra đều có nghuyên nhân và mục đích – đấy là cái suy nghĩ mà hắn tự nhủ với bản thân mình , thế mà giờ này ngồi đây hắn chóng ngợp quá , phải chăng hắn sinh ra không đúng thời thế , hắn sinh ra để mang cho mình một cảm giác buồn thiu thiu . Đã gần nửa tháng rồi , hắn thường xuyên ngồi ôm cái bàn phím , hắn muốn tỏ tường cùng những dòng chữ ngoặc ngoạc để tìm riêng cho mình một lối đi .
Đêm nay , dòng người đã chìm sâu vào trong giấc ngủ , cái cảnh tượng thanh bình giường như đã trở thành quen thuộc không thể thiếu ở hắn , hắn thích yên tĩnh , thích được hòa mình với những tiếng dế kêu , hòa mình vào cái tĩnh lặng của nhân thế để rồi hắn cảm nhận được gì ? Những nỗi buồn , nỗi nhớ cứ đua chen nhau lướt qua lướt lại trong tâm trí hắn . Hắn còm cõi trong đêm tối , hắn lặng người đi để quên đi những gì không tốt lành của một ngày .
Nhiều khi hắn tự hỏi , không biết trên thế gian này còn có một người như hắn , vẫn ôm trong mình một nỗi buồn không dứt . Mỗi người một tâm trạng khác nhau , một nỗi niềm khác nhau , một tính cách khác nhau không ai giống ai . Thế mà cũng lạ thay , tại sao họ lại tìm được sự đồng cảm để rồi đến với nhau nhỉ ?
Đêm nay , ta lại nhớ - một nỗi nhớ dai dẳng , một niềm mong chờ , một ánh sáng tự thấp lên trong chính mình . Không có nàng trên đời , đó là cái mà ta tự dạy mình , ta sẽ chẳng bao giờ có thể yêu một người say đắm như nàng – một người bạn nói thế . Ngày xưa cũng lạ , thấy con gái đẹp là mắt sáng lên , con tim cứ đập rối loạn cả lên , nó như một khẳng định mình là một người đàn ông , nhưng nhớn rồi thì khác , con tim không còn đập nữa , nó chỉ đập để duy trì sự sống của chính bản thân chứ không còn đập vì những giây phút yêu đương nữa . Con người từ khi lớn lên và đến khi trở về với đống tro tàn ai ai cũng trải qua một thời kỳ mà người ta thường nói là tất yếu của cuộc sống . Thế nên hắn cũng thế , con người mà có lúc thế này có lúc thế kia .

Những bài viết trên đây không cùng một tâm trạng , vì nó rất nhiều ngày , tháng . Mà khác ngày thì tâm trạng nó sẽ rất khác nhau nên đôi chỗ có lập ý và rất lủng củng nhưng vẫn post lên , vì có mấy bạn bảo thích đọc bài của NCĐ nên hôm nay quyết định post .






08-06-2008, 12 : 30 : 14 »
Ta tìm được em ? Trên con phố quen không còn dấu vết " Ngày Xưa " Em đã đi và mang bao nhung nhớ về một nơi xa lắm . Ta dần dần quên đi hình ảnh của em , dần dần đi tìm cho mình một điều mới lạ . Một tình yêu mới lại nảy nở trong ta . Ta đã tìm được em , nhưng không phải em của ngày xưa nữa.
Em nhẹ nhàng bước vào đời ta , xóa tan bao nhiêu thương đau mà ta hằng ôm ấp từng đêm . Lấy đi nhọc nhằn trong suy nghĩ của ta , và thế là ta đã lại có lại em trong cuộc đời này . Không phải em của ngày xưa ? Hơn hai năm ròng không yêu ai , ta sống trong một mối tình giường như đã là tuyệt vọng . Không một lối thoát khi nghĩ về tình yêu . Vậy mà giờ này trái tim ta lại rộng mở một lần nữa để đón em về trọn vẹn như ngày xưa.
Từ cái quán nước ấy , ta đã dần dần chìm đắm trong tình yêu của em . Ta cứ tưởng rằng trái tim này đau xót và sẽ chẳng còn ai có thể thay thế , nhưng ở em một điều mới lạ đã đến và tình yêu của đôi ta bắt đầu từ ấy . Ai cũng bảo ta vô tình ? Phải chẳng trái tim vẫn chờ đợi để rùi cất lên một tiếng hát , ta vẫn không ân hận vì ta đã trao con tim cho người ấy . Ta cần một tình yêu đích thực , ta cần em để đi cùng ta những năm tháng còn lại . Ta biết khi đọc được những lời trang này của ta em sẽ thấy ghen vì tình yêu của ta trước kia quá lớn . Ta đã nói với em rằng cái cốt yếu là bây giờ và về sau . Liệu em có hiểu được suy nghĩ của ta ?
Khi ở bên em , ta cảm thấy mình rất ấm áp , cảm giác ấy làm cho ta hạnh phúc , ta không còn hay lang thang trên con phố dài nữa mà thay vào đó là những buổi chiều rong rủi cùng em trên con đường mà trước kia mình ta bước . Ta đã có em như thế ta cảm thấy hạnh phúc . Quá khứ ấy em đừng coi nó như một nỗi ám ảnh vì em nên biết rằng ta rất chân trọng tình yêu . Hay đúng hơn ta tôn trọng em rất nhiều . Với ta bây giờ em là tất cả , là cuộc sống , là hơi thở là tất ca đối với ta . Ở mãi bên ta nhé người yêu dấu của anh .








29-11-2008, 19 : 50 : 45 »
Lặng thầm một chữ yêu. Đúng rồi, cuộc đời này ta luôn luôn mơ tưởng về những gì tốt đẹp nhất, ai ai cũng chỉ mong muốn mình sẽ tìm được một niềm vui, được một cái gì đấy nó có ý nghĩa để tiếp tục sống và để tiếp tục phấn đấu.
Ta mơ hồ giữa tình yêu em mang đến và hững hụt khi em ngoảnh mặt đi. Tình yêu thế là hết, tất cả như tối đen lại giữa cái hoang lạnh vô ngần. Ta cứ thế bước đi trong màn đêm vây đến và cũng chẳng hiểu mình đang làm gì giữa chốn nhân gian lạnh giá. Trời mùa đông làm ta thân xác ta lạnh cóng thế nhưng sánh sao được với cái lạnh vô cùng ở trong trái tim ta?
Một tin nhắn đã làm cho ta xào sạc cả cõi lòng, một tin nhắn mà nàng đã làm trái tim ta như ngừng đập. Nghiệt ngã trong tình trường đa đâm ra chán nản với cuộc đời, đúng là có người đánh giá ta không sai mà, ta quá yêu đuối đến hèn nhát mà không biết. Phải chăng trái tim ta luôn mang một nỗi buồn mà khiến cho mọi người cảm giác khó chịu? Ta cũng không hiểu nỗi giờ nay ta đang nghĩ gì nữa. Nghĩ về nàng ư? Nghĩ về những ngày tháng ta và nàng có nhau ư? Hết rồi, nay còn gì nữa đâu?
Những ngày tháng qua là những ngày tháng NCĐ hầu như đã không còn cô đơn, không còn hát những bài ca tuyệt vọng nữa nên NCĐ mới ít online. Thế nhưng từ giây phút này ta lại viết tiếp những ngày tháng không em, viết cho nguôi đi nỗi nhớ hay đúng hơn viết cho nỗi đau trong lòng vơi bớt.





29-11-2008, 19 : 50 : 45 »
Lặng thầm một chữ yêu. Đúng rồi, cuộc đời này ta luôn luôn mơ tưởng về những gì tốt đẹp nhất, ai ai cũng chỉ mong muốn mình sẽ tìm được một niềm vui, được một cái gì đấy nó có ý nghĩa để tiếp tục sống và để tiếp tục phấn đấu.
Ta mơ hồ giữa tình yêu em mang đến và hững hụt khi em ngoảnh mặt đi. Tình yêu thế là hết, tất cả như tối đen lại giữa cái hoang lạnh vô ngần. Ta cứ thế bước đi trong màn đêm vây đến và cũng chẳng hiểu mình đang làm gì giữa chốn nhân gian lạnh giá. Trời mùa đông làm ta thân xác ta lạnh cóng thế nhưng sánh sao được với cái lạnh vô cùng ở trong trái tim ta?
Một tin nhắn đã làm cho ta xào sạc cả cõi lòng, một tin nhắn mà nàng đã làm trái tim ta như ngừng đập. Nghiệt ngã trong tình trường đa đâm ra chán nản với cuộc đời, đúng là có người đánh giá ta không sai mà, ta quá yêu đuối đến hèn nhát mà không biết. Phải chăng trái tim ta luôn mang một nỗi buồn mà khiến cho mọi người cảm giác khó chịu? Ta cũng không hiểu nỗi giờ nay ta đang nghĩ gì nữa. Nghĩ về nàng ư? Nghĩ về những ngày tháng ta và nàng có nhau ư? Hết rồi, nay còn gì nữa đâu?
Những ngày tháng qua là những ngày tháng NCĐ hầu như đã không còn cô đơn, không còn hát những bài ca tuyệt vọng nữa nên NCĐ mới ít online. Thế nhưng từ giây phút này ta lại viết tiếp những ngày tháng không em, viết cho nguôi đi nỗi nhớ hay đúng hơn viết cho nỗi đau trong lòng vơi bớt.

Posted: Mon Aug 15, 2011 1:59 pm
by Dng MAt
chúc mừng 1 mem cô đơn nữa nè .. hì hì .. thành thật chia buồn ! chia buồn ;) )

Posted: Mon Aug 15, 2011 4:56 pm
by Ma
he, cô đơn nkiều vào có lúk sẽ hp :feel_good12:

Posted: Mon Aug 15, 2011 5:10 pm
by Sky_Mylov3
zuu xD wrote:he, cô đơn nkiều vào có lúk sẽ hp :feel_good12:

Đợi lúc nào hạnh phúc mới đến đây em !

Posted: Mon Aug 15, 2011 7:26 pm
by duonglinh1204
zuu xD wrote:he, cô đơn nkiều vào có lúk sẽ hp :feel_good12:


Mem Mới nềy :D

Posted: Wed Aug 17, 2011 8:52 pm
by Nguoi Co Don
Một ngày lại đến, cơn mưa bắt chợt làm lạnh lẽo tấm thân hao mòn hay phải chăng làm cho con tim nó thêm tan nát? Cuộc sống này với nó thật đáng quý mến biết bao nhiêu, mỗi ngày nó mở mắt là mỗi ngày nó biết chân trọng cuộc sống này, thế nhưng hầu như những điều nó ao ước vẫn không đến với nó
Tình yêu đôi khi chỉ là sự dồn dập của con tim nhưng sao lại làm cho nó thêm nghị lực để bước tiếp những chuỗi ngày " Vất vả". Thế nhưng nó không hề cay nghiệt với cuộc sống, với thực tại mà nó đang trải qua. Cuộc sống là những gam màu ngoạch ngoạc đủ thứ, nhưng một ngày nó còn sống, một ngày nó vẫn nghĩ đến những hạnh phúc đôi khi chỉ trong mơ. Biết đâu một ngày mai khi thức dậy nó lại được như điều nó nghĩ. Cuộc sống còn đầy ấp sự bất ngờ và thú vị. Ngày trước nó nghĩ cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị nhưng mỗi giai đoạn trong cuộc đời đều có sự thây đổi, phải chăng nó đang hoàn thiện chính mình để mở lòng và biết chân trọng lấy cái cuộc sống này. Không phải vì người yêu bỏ rỏi mà chán nản tất cả. Khi mọi thứ chợt mất đi không có nghĩa là sự việc khác không tiếp diễn. Cuộc sống là những chuỗn ngày tiếp diễn với nhưng bất ngờ mà người ta có thể mỉm cười.
Em là nhất trong cuộc sống của anh ư? Anh đã từng nghĩ như thế thế nên khi mất em anh đã rất rất đau khổ, trải qua những đau khổ về tình yêu anh chợt nhận ra rằng: nếp trán của bố đã nhăn, tóc mẹ đang chuyển màu. Anh mới nhận ra gần 30 năm anh không phải là một người tốt. Vì người tốt thì sẽ không làm cho chính khúc ruột của mình thắt lại từng hồi, sẽ không làm phai màu tóc mẹ và trán bố nhăn đi.
Cảm ơn cuộc sống này, cảm ơn bố mẹ của con, cảm ơn chị gái và tất cả những người bạn của tôi đã luôn bên cạnh dìu dắt tôi đến ngày hôm nay, vậy nên trong hơi thở, trong những phút giây tôi còn lại ở trên đời này tôi sẽ luôn quý trọng những gì mình đã và đang có.
Em yêu à, rồi một ngày anh sẽ tìm được em làm mẹ cho những đứa con của anh, rồi một ngày hạnh phúc sẽ đến- Anh chắc chắn như thế. Không biết em trong tương lai có xinh đẹp không nhỉ? Hay em cũng giống Thị Nở? Nếu em là thị nở thì anh sẽ là Chí Phèo nhé, nhưng sẽ là Chí Phèo của riêng mình em thôi chứ không giành cho ai hết.
Tình yêu ơi! Em cứ đến nhé, anh sẽ không vộ vàng ra đón em nhưng cái hồi mới lớn nữa đâu, anh sẽ chào đón em thật âm thầm nhưng sẽ thật nồng nàn. Chúng ta sẽ cùng hướng về tương lai em nhé, có em đời anh sẽ có thêm số 2 đấy ( Gia đình anh là nhất, còn em chỉ là thứ hai. Nhưng không vì thế mà so bì em nhé! Số hai cũng chỉ đứng sau số một thôi mà). Rồi dần dần em cũng sẽ là số một của đời anh thôi vì sao em biết không? Em ngốc quá đấy nhé, có mỗi thế mà không hiểu, vì thế này. Em yêu anh và muốn kết hôn với anh thì em chính là gia đình anh rồi mà, lúc đó em đương nhiên và tất yếu đã trở thành số 1 tự bao giờ. Hãy cùng anh viết lên những cuộc sống mà mình sẽ ở bên nhau người vợ tương lai của anh nhé. Anh muốn nhìn thấy mặt em quá Cưng à :beauty11: