Ước gì con được là chính con...
Posted: Tue Jul 26, 2011 9:40 am
Con yêu mẹ.....làm sao để mẹ hiểu con ??? 
Con biết mẹ yêu con...
Nhưng có bao giờ mẹ nghĩ cách quan tâm của mẹ đã làm con mất đi rất nhiều thứ .......con cũng biết nghĩ về mẹ như vậy là bất hiếu......phải làm sao đây để con đc sống với chính bản thân mình???
Tuổi thơ của con chỉ là đến trường rồi về nhà...chưa một lần con dám ra khỏi nhà vào ngày nghỉ học...dù chỉ là bước ra đến ngõ thôi.
Con thèm lắm...thèm đc như nhỏ bạn kể về tuổi thơ của nó.
Nào là đi mò ốc về luộc, nào là đi chăn bò rồi nghe anh gì đó thổi sáo, nào là cùng chơi thâu đêm dưới ánh trăng trong khi con chưa một lần đc đi quá 21h...
Từ nhỏ trong đầu con chỉ có định nghĩa mà mẹ vẩn luôn thường dạy...."con trai là kẻ thù của con gái"
Chính vì những điều đó mà con đã đánh mất đi rất nhiều người bạn tốt...
Lên lớp 9 mà con vẫn còn chưa biết tên của nhà hàng xóm bên cạch huống chi là người trong làng...có những lần gặp thím của mình mà con k hề biết cứ vô tư mà "cháu chào bác"
Giờ con đã học lớp 12 mà vẫn k dám cho dù chỉ một bạn nam trong lớp biết số đt của nhà mình...nếu có ai gọi đến xin gặp con mà là giọng con trai thì chắc chắn hôm đó con sẽ mất ăn mất ngủ với mẹ.
Hình như mẹ đã quên mất con sắp 18 tuổi,quên mất rằng ở cái tuổi này con đã đủ chững chạc để lo cho mình rồi!!!
Con k biết quan hệ của gđ mình với những người trog làng thế nào,,,,nhưng k hiểu sao khi con chơi với một số người trong làng(là con gái thôi) thì mẹ lại nói "chơi với con đấy làm gì", rồi thì "bạn bè chỉ ngư chuyến đò chống đi"...con k hiểu lắm nhưng phải biết rằng k đc chơi với những người đó nũa....
Nói về bạn bè chắc trong làng con chỉ có cái Huyền thôi...
Thực sự con luôn muốn nói với mẹ rằng mẹ đã làm con mất quá nhiều: tuổi thơ, bạn bè, sự mạnh, năng động mà vốn dĩ con gái mẹ luôn có....con buồn lắm mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!
Làm sao đây để con đc sống với chính mình ????????????

Con biết mẹ yêu con...
Nhưng có bao giờ mẹ nghĩ cách quan tâm của mẹ đã làm con mất đi rất nhiều thứ .......con cũng biết nghĩ về mẹ như vậy là bất hiếu......phải làm sao đây để con đc sống với chính bản thân mình???
Tuổi thơ của con chỉ là đến trường rồi về nhà...chưa một lần con dám ra khỏi nhà vào ngày nghỉ học...dù chỉ là bước ra đến ngõ thôi.
Con thèm lắm...thèm đc như nhỏ bạn kể về tuổi thơ của nó.
Nào là đi mò ốc về luộc, nào là đi chăn bò rồi nghe anh gì đó thổi sáo, nào là cùng chơi thâu đêm dưới ánh trăng trong khi con chưa một lần đc đi quá 21h...
Từ nhỏ trong đầu con chỉ có định nghĩa mà mẹ vẩn luôn thường dạy...."con trai là kẻ thù của con gái"
Chính vì những điều đó mà con đã đánh mất đi rất nhiều người bạn tốt...
Lên lớp 9 mà con vẫn còn chưa biết tên của nhà hàng xóm bên cạch huống chi là người trong làng...có những lần gặp thím của mình mà con k hề biết cứ vô tư mà "cháu chào bác"
Giờ con đã học lớp 12 mà vẫn k dám cho dù chỉ một bạn nam trong lớp biết số đt của nhà mình...nếu có ai gọi đến xin gặp con mà là giọng con trai thì chắc chắn hôm đó con sẽ mất ăn mất ngủ với mẹ.
Hình như mẹ đã quên mất con sắp 18 tuổi,quên mất rằng ở cái tuổi này con đã đủ chững chạc để lo cho mình rồi!!!
Con k biết quan hệ của gđ mình với những người trog làng thế nào,,,,nhưng k hiểu sao khi con chơi với một số người trong làng(là con gái thôi) thì mẹ lại nói "chơi với con đấy làm gì", rồi thì "bạn bè chỉ ngư chuyến đò chống đi"...con k hiểu lắm nhưng phải biết rằng k đc chơi với những người đó nũa....
Nói về bạn bè chắc trong làng con chỉ có cái Huyền thôi...
Thực sự con luôn muốn nói với mẹ rằng mẹ đã làm con mất quá nhiều: tuổi thơ, bạn bè, sự mạnh, năng động mà vốn dĩ con gái mẹ luôn có....con buồn lắm mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!
Làm sao đây để con đc sống với chính mình ????????????