Page 1 of 2

Ước gì con được là chính con...

Posted: Tue Jul 26, 2011 9:40 am
by toimuon_lagio_hy
Con yêu mẹ.....làm sao để mẹ hiểu con ??? :too_sad11:
Con biết mẹ yêu con...
Nhưng có bao giờ mẹ nghĩ cách quan tâm của mẹ đã làm con mất đi rất nhiều thứ .......con cũng biết nghĩ về mẹ như vậy là bất hiếu......phải làm sao đây để con đc sống với chính bản thân mình???
Tuổi thơ của con chỉ là đến trường rồi về nhà...chưa một lần con dám ra khỏi nhà vào ngày nghỉ học...dù chỉ là bước ra đến ngõ thôi.
Con thèm lắm...thèm đc như nhỏ bạn kể về tuổi thơ của nó.
Nào là đi mò ốc về luộc, nào là đi chăn bò rồi nghe anh gì đó thổi sáo, nào là cùng chơi thâu đêm dưới ánh trăng trong khi con chưa một lần đc đi quá 21h...
Từ nhỏ trong đầu con chỉ có định nghĩa mà mẹ vẩn luôn thường dạy...."con trai là kẻ thù của con gái"
Chính vì những điều đó mà con đã đánh mất đi rất nhiều người bạn tốt...
Lên lớp 9 mà con vẫn còn chưa biết tên của nhà hàng xóm bên cạch huống chi là người trong làng...có những lần gặp thím của mình mà con k hề biết cứ vô tư mà "cháu chào bác"
Giờ con đã học lớp 12 mà vẫn k dám cho dù chỉ một bạn nam trong lớp biết số đt của nhà mình...nếu có ai gọi đến xin gặp con mà là giọng con trai thì chắc chắn hôm đó con sẽ mất ăn mất ngủ với mẹ.

Hình như mẹ đã quên mất con sắp 18 tuổi,quên mất rằng ở cái tuổi này con đã đủ chững chạc để lo cho mình rồi!!!
Con k biết quan hệ của gđ mình với những người trog làng thế nào,,,,nhưng k hiểu sao khi con chơi với một số người trong làng(là con gái thôi) thì mẹ lại nói "chơi với con đấy làm gì", rồi thì "bạn bè chỉ ngư chuyến đò chống đi"...con k hiểu lắm nhưng phải biết rằng k đc chơi với những người đó nũa
....
Nói về bạn bè chắc trong làng con chỉ có cái Huyền thôi...
Thực sự con luôn muốn nói với mẹ rằng mẹ đã làm con mất quá nhiều: tuổi thơ, bạn bè, sự mạnh, năng động mà vốn dĩ con gái mẹ luôn có....con buồn lắm mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!
Làm sao đây để con đc sống với chính mình
????????????

Posted: Tue Jul 26, 2011 9:48 am
by Luu Dan
hix hix
cảm động, đồng cảm
anh là một người con hiếu thảo phải không anh!!!

:baffle37: :baffle37:

Posted: Tue Jul 26, 2011 10:03 am
by Kai9z
Mẹ không có cánh , không vòng thánh nhưng trong mắt con mẹ luôn là thiên thần :feel_good12:

Posted: Tue Jul 26, 2011 10:06 am
by nh0ck_kut3
chị viết thư gửi cho mẹ cũng đc đấy chị ạ... chắc mẹ chị sẽ hiểu cho chị

Posted: Tue Jul 26, 2011 10:13 am
by Anh Ecoli
ƯỚC GÌ CON ĐƯỢC SỐNG LÀ CHÍNH CON ^^
Nghe cái tên tocpic thấy giật mình cho bản thân ^^!

Posted: Tue Jul 26, 2011 10:39 am
by Kai9z
toimuon_lagio_hy
Tôi là gió
Gió phải được tự do

Nghe quen quen @@

Posted: Tue Jul 26, 2011 1:12 pm
by Mr_MDT
Ko bik mẹ em có bik vào đây mà đọc không.....

Posted: Tue Jul 26, 2011 1:22 pm
by LinhHaNoi1
chúng mình la girl thì phải ngoan như thế thui bạn ạ. khi lên đại học sẽ khác thui

Posted: Tue Jul 26, 2011 1:40 pm
by Mr_MDT
Kyo...It’s My™ wrote:toimuon_lagio_hy
Tôi là gió
Gió phải được tự do

Nghe quen quen @@
Chú thì ai chả thấy quen...

Posted: Tue Jul 26, 2011 1:51 pm
by Keep Going
Bạn là đứa con ngoan vì đã biết vâng lời mẹ. Nhưng nếu là bạn,tôi cũng sẽ có những suy nghĩ như thế thôi. Nếu không đủ tự tin thì có thể viết thư gửi mẹ(t đã làm cách này nhiều lần).chẳng có gì phải ngại ngần khi chẳng ai là hoàn hảo.Có những cái đáng để nể trọng,kính phục.yêu thương nhưng cũng có đôi khi cần được góp ý chân thành để cả hai cùng hiểu,từ đó mà hành động và ứng xử đúng chuẩn mực,chính đáng.
Sống ở môi trường đời sống xã hội ko ngừng phát triển,điều kiện được tiếp xúc,đc cọ xát với cs thực sự rất cần thiết.Nó sẽ là tiền tố để bạn đúc kết kinh nghiệm sống cho bản thân,trau dồi kiến thức cần thiết cũng như việc hoàn thiện về suy nghĩ thực tế và nhân cách của bản thân. (Hẳn bạn hiểu điều này).
Bố mẹ những tưởng cấm khẩu con cái,ấp ủ chúng dưới một mái ấm đầy tình thương,săn sóc chu đáo và tạo mọi đk để chúng học tập....thì chúng sẽ phát triển toàn diện? Dường như hiện trạng nhầm tưởng này còn tồn tại khá phổ biến. Không còn cách nào khác là bản thân phải tỏ bày,chia sẻ...Tôi tin mẹ của bạn sẽ hiểu ngay thôi. 18 tuổi ko nhỏ,cũng chẳng phải là cái tuổi trưởng thành thực thụ.Bạn lại là con gái,nỗi lo lắng về những hệ lụy mà xã hội đầy rẫy những cạm bẫy luôn khiến mẹ bạn phải mệt lòng.mẹ cũng chỉ vì lo lắng,quan tâm cho chúng ta thôi...Ấy nhưng mà cũng cần có sự quan tâm đúng mực. Sống cần có va vấp thì mới có cơ hội trưởng thành.và nói như bạn,được là chính mình để khai thác và tìm ra giá trị cũng như sức mạnh vốn có của bản thân...Nếu tiếp tục bó hẹp như thế,nó có thể bị ngủ quên,...và một lúc cần sử dụng sẽ ko kịp để tỉnh giấc. :|
Mẹ tôi là một người rất nghiêm khắc,rất mực quan tâm,săn sóc tận tình.Nhưng chính mẹ,luôn tạo đk và động viên t tham gia những hđ xã hội cũng như việc tiếp cận.cọ xát và giao tiếp...Bản thân tôi cũng chưa từng giấu mẹ bất cứ chuyện gì...Bạn bè những ai ra sao,chơi thế nào...vv... t đều kể mẹ nghe và mẹ lại góp ý để t có cách ứng xử đúng chuẩn mực và lịch thiệp...Điều quan trọng là phải có sự chân thành,sẵn sàng bày tỏ và chia sẻ từ hai phía.Đồng thời cũng nên biết thụ lý những cái đúng,cái sai để chỉnh sửa và hoàn thiện.
Mạnh dạn hơn nữa bạn nhé! Bác gái sẽ hiểu ngay thôi. Chúc cô bé vui vẻ! :)
Đừng quên...là chính mình nhưng cũng là con ngoan của gia đình.Tránh để vết nhơ của xã hội làm hoen ố suy nghĩ và nhân cách. Đó mới là cái ta cần để đc tồn tại.