~nước mắt của gió~
Posted: Tue Jun 28, 2011 12:54 pm
Gió không có hình dạng nhất định... Gió không có mùi vị... Gió không có âm sắc... Gió chẳng có gì cả... số phận sinh ra Gió... ông trời sinh ra Gió... cả một đời sống lang thang nay đây mai đó...
Ngày qua ngày... tháng qua tháng... rồi năm lại qua năm... Gió vẫn miệt mài đi mãi... đi mãi... chẳng ai nhìn thấy Gió... chẳng ai nghe thấy nhưng điều Gió nói... chẳng ai hiểu Gió...
Cứ vậy... Gió cô độc một mình đi khắp muôn nơi... sống cuộc sống tự do tự tại không biết đến sự yêu thương... Gió lạnh lùng... Gió vô cảm... Gió vô tâm... Gió vẫn mãi là Gió... không thể thay đổi được...
Vẫn vậy... vẫn phải lang thang... số kiếp đã bắt Gió phải cô đơn... làm sao khác được... Gió cũng muốn được yêu thương... Gió cũng muốn được chia sẻ... muốn mọi người hiểu mình hơn... muốn bản thân Gió không còn phải cô đơn... không còn phải đơn lẻ...
Có những lúc Gió hiền lành... mát mẻ... có những lúc Gió nổi giận... hóa thành bão táp... ai cũng thấy... ai cũng biết... nhưng có ai biết những lúc Gió đã khóc... có ai thấy được không... những giọt nước mắt của Gió... nó vô hình... nó không tồn tại... hay là Gió không muốn mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của chính mình...
Gió là phải lạnh lùng vô cảm... đã là Gió thì không thể rơi lệ... có phải chăng nước mắt của Gió không tồn tại...
Có phải chăng mưa không chỉ là nước mắt của trời... mà mưa còn có cả nước mắt của Gió đang rơi... đang hòa chung vào tiếng khóc của thiên nhiên...
Gió...vẫn cô đơn...vẫn lạnh lùng...vẫn vô cảm ...
Gió vô hình vô hướng, nhưng gió có cần dừng lại? Gió không biết dừng chân vì gió không có chân, Gió nhởn nhơ trong những giấc mơ, Gió luôn tìm tới chân trời xa, nhưng gió mang trong mình cả truyền thuyết, để kể khắp muôn nơi. Gió đi qua không trở lại, nhưng những nơi gió đi qua vương lại niềm vui.
Tại sao cây cứ rung rinh? Tại sao đồng cỏ ngút ngàn trôi? Tại sao biển cứ réo rắt cười? Gió đôi khi đầy khát vọng, mang trong hồn cả bão lớn, Gió đôi khi luyến tiếc vì không giữ được hôm qua, Gió mang niềm vui vì không gì bó buộc được, Gió mang nỗi buồn vì không ai giữ được Gió…
Ngày qua ngày... tháng qua tháng... rồi năm lại qua năm... Gió vẫn miệt mài đi mãi... đi mãi... chẳng ai nhìn thấy Gió... chẳng ai nghe thấy nhưng điều Gió nói... chẳng ai hiểu Gió...
Cứ vậy... Gió cô độc một mình đi khắp muôn nơi... sống cuộc sống tự do tự tại không biết đến sự yêu thương... Gió lạnh lùng... Gió vô cảm... Gió vô tâm... Gió vẫn mãi là Gió... không thể thay đổi được...
Vẫn vậy... vẫn phải lang thang... số kiếp đã bắt Gió phải cô đơn... làm sao khác được... Gió cũng muốn được yêu thương... Gió cũng muốn được chia sẻ... muốn mọi người hiểu mình hơn... muốn bản thân Gió không còn phải cô đơn... không còn phải đơn lẻ...
Có những lúc Gió hiền lành... mát mẻ... có những lúc Gió nổi giận... hóa thành bão táp... ai cũng thấy... ai cũng biết... nhưng có ai biết những lúc Gió đã khóc... có ai thấy được không... những giọt nước mắt của Gió... nó vô hình... nó không tồn tại... hay là Gió không muốn mọi người nhìn thấy những giọt nước mắt của chính mình...
Gió là phải lạnh lùng vô cảm... đã là Gió thì không thể rơi lệ... có phải chăng nước mắt của Gió không tồn tại...
Có phải chăng mưa không chỉ là nước mắt của trời... mà mưa còn có cả nước mắt của Gió đang rơi... đang hòa chung vào tiếng khóc của thiên nhiên...
Gió...vẫn cô đơn...vẫn lạnh lùng...vẫn vô cảm ...
Gió vô hình vô hướng, nhưng gió có cần dừng lại? Gió không biết dừng chân vì gió không có chân, Gió nhởn nhơ trong những giấc mơ, Gió luôn tìm tới chân trời xa, nhưng gió mang trong mình cả truyền thuyết, để kể khắp muôn nơi. Gió đi qua không trở lại, nhưng những nơi gió đi qua vương lại niềm vui.
Tại sao cây cứ rung rinh? Tại sao đồng cỏ ngút ngàn trôi? Tại sao biển cứ réo rắt cười? Gió đôi khi đầy khát vọng, mang trong hồn cả bão lớn, Gió đôi khi luyến tiếc vì không giữ được hôm qua, Gió mang niềm vui vì không gì bó buộc được, Gió mang nỗi buồn vì không ai giữ được Gió…