Em xảo quyệt
Posted: Sat Jun 18, 2011 9:04 am
Trưa cuối tuần trống ngoác....
Tự thú nhận...thành khẩn
Em xảo quyệt đến mức phải có một ngày huyêch hoác nhìn lại mình.
Che đậy đến mức phải đeo lên mình đủ cả những gương mặt
Khi hỉ lại đeo khuôn mặt của ố, ái ân lại đeo đẳng phẫn nộ.
Nhỏ nhen và gian xảo.
Nhận cả những thứ cay đắng nhấ t vào mình để ai cũng nhận thấy em tham lam mà có ý định chộp vội lại cho mình chút ít.
Em chẳng bao giờ giấu giếm nhưng biết tránh những thấu hiểu của người.
Có lúc còn nhận thấy mình nham hiểm nữa. Không bao giờ lừa dối người, chỉ ỡm ờ gieo rắc ngẫm nghĩ và mong mỏi.
Và chỉ biết tự lừa mình...
Là tại vì em xảo quyệt, ma mãnh.
Có những đêm bật dậy, nếm lại cảm giác cũ, nhai quách, mỏi hàm, đau xái nhưng cứ nhớ để hờn ghen với nhân gian không bao giờ chịu vỗ về, rủ rỉ để em ngủ kỹ.
Mọi thứ lu mờ nhưng em thì không bao giờ thích màu bạc - cái màu để làm lên lãng mạn ấy cũng không thích. Chỉ thích đậm, chỉ thích trầm ngâm.
Em thích đay nghiến cái chua chát để nhận cho mình những ngọt lịm.
Bóng gió để Đời chẳng nhẹ tênh cho Đời trước em.
Cắc cớ.
Buông mà chẳng buông
Thương mà chẳng tới.
Mê mải mà khắc khoải nghẹn ngào, cổ sưng vù không thốt ra được.
Trưa nay trống như cái cằm nhọn chỉ có thể đặt lên tay trân trối.
Trần trụi đẩy đưa, lơi lả.
Muốn chạm vào cây đàn cũ, mê mải như thuở đầu, làm trinh bạch hồn mình.
Em xảo quyệt từ xa xăm của trăm năm trước rồi.
Thiên thai toàn nhung nhớ..
Chớ có trách phạt, từ bi với em chút!
Tự thú nhận...thành khẩn
Em xảo quyệt đến mức phải có một ngày huyêch hoác nhìn lại mình.
Che đậy đến mức phải đeo lên mình đủ cả những gương mặt
Khi hỉ lại đeo khuôn mặt của ố, ái ân lại đeo đẳng phẫn nộ.
Nhỏ nhen và gian xảo.
Nhận cả những thứ cay đắng nhấ t vào mình để ai cũng nhận thấy em tham lam mà có ý định chộp vội lại cho mình chút ít.
Em chẳng bao giờ giấu giếm nhưng biết tránh những thấu hiểu của người.
Có lúc còn nhận thấy mình nham hiểm nữa. Không bao giờ lừa dối người, chỉ ỡm ờ gieo rắc ngẫm nghĩ và mong mỏi.
Và chỉ biết tự lừa mình...
Là tại vì em xảo quyệt, ma mãnh.
Có những đêm bật dậy, nếm lại cảm giác cũ, nhai quách, mỏi hàm, đau xái nhưng cứ nhớ để hờn ghen với nhân gian không bao giờ chịu vỗ về, rủ rỉ để em ngủ kỹ.
Mọi thứ lu mờ nhưng em thì không bao giờ thích màu bạc - cái màu để làm lên lãng mạn ấy cũng không thích. Chỉ thích đậm, chỉ thích trầm ngâm.
Em thích đay nghiến cái chua chát để nhận cho mình những ngọt lịm.
Bóng gió để Đời chẳng nhẹ tênh cho Đời trước em.
Cắc cớ.
Buông mà chẳng buông
Thương mà chẳng tới.
Mê mải mà khắc khoải nghẹn ngào, cổ sưng vù không thốt ra được.
Trưa nay trống như cái cằm nhọn chỉ có thể đặt lên tay trân trối.
Trần trụi đẩy đưa, lơi lả.
Muốn chạm vào cây đàn cũ, mê mải như thuở đầu, làm trinh bạch hồn mình.
Em xảo quyệt từ xa xăm của trăm năm trước rồi.
Thiên thai toàn nhung nhớ..
Chớ có trách phạt, từ bi với em chút!