Truyện ngắn : Tình ảo
Posted: Thu Jun 16, 2011 11:48 pm
Chàng là người đàn ông lịch lãm ga lăng. Anh nói chuyện có duyên, rất dí dủm và hài hước, luôn làm cho nàng vui mỗi khi nàng có chuyện buồn.
Chàng và nàng quen nhau trên mạng. Nàng kể rằng hôm ấy vào phòng chát chung, nàng thấy cái tên KECODON nghe ngồ ngộ, liền gõ mấy chữ làm quen. Thế rồi hai người thành thói quen cứ 10 h đêm là ngồi tâm sự trên mạng với nhau vì 10 đêm chàng mới đi học thêm bằng hai về( đấy là chàng nói thế). Còn nàng thì khi đó đứa con gái 3 tuổi đã ngủ say, không còn nhõng nhẽo mẹ nữa.
Trong câu chuyện hai người được biết chàng làm việc ở một công ty viễn thông, lương tháng 5,6 triệu cũng đủ ăn tiêu chi phí tiền nhà trọ điện thoại, và một số lặt vặt khác.
Chàng sinh ra ở miền Trung nắng rát, đất đai cằn cỗi,chỉ có gió và cát, chẳng có cây nào sống nổi, cuộc sống luôn đói nghèo, chính vì thế chàng đã có gắng học hành tử tế. Và ước mơ của chàng được lập nghiệp ở thủ đô Hà Nội đã thành sự thật.
Mấy năm học đại học chàng cũng đã từng yêu một cô bé cùng lớp. Nhưng đó chỉ là một mối tình đơn phương, chàng đau khổ vì người mình yêu tha thiết lại không yêu mình và đã nhận lời yêu kẻ khác.
Từ đó chàng có ác cảm với phụ nữ, trái tim chàng như đóng băng mất rồi, trai tim không còn thấy rung động trước một cô gái nào nữa, chàng lại lao vào học, học như điên, học như để khỏa lấp hết sự cô đơn, khỏa lấp hết nỗi buồn của một kẻ thất tình.
Mỗi lần buồn chàng lại rủ bạn bè cùng công ty đi nhậu, đôi khi chàng đi nhậu với sếp là vì công việc, vì quan hệ với khách hàng nên sếp kéo chàng đi để uống đỡ cho sếp, sếp của chàng tửu lượng kém nên muốn chàng đi cùng, chàng không từ chối được vậy là uống mãi đâm ra sợ uống, mỗi lần đi uống rượu về chàng lại lên mạng gặp nàng, lại tâm sự kể lể những chuyện buồn cho nàng nghe. Nàng lựa lời khuyên giải chàng, luôn có những lời động viên chân thành nhất để chàng vượt qua được. Có những lúc chàng khóc hu hu như một đứa trẻ, nàng lại phải dỗ dành chàng như dỗ trẻ con.
Rồi những cuộc rượu cũng bớt đi, chàng chăm chỉ làm ăn, học hành thêm về chuyên môn, chàng hay tâm sự với nàng về dự định tương lai sẽ cưới một cô vợ và an cư lạc nghiệp tại đất Hà Nội này.
Nàng đã có gia đình, có một đứa con gái 3 tuổi xinh xắn dễ thương. Nhưng cuộc sống gia đình không hạnh phúc, hai người đã ly hôn, nàng nhận nuôi con, chồng nàng ngay sau đó cưới một cô gái quê rất xinh đẹp và trẻ trung. Nàng đau lắm, nỗi đau tưởng như còn có gì đau hơn, đã có lần nàng chán sống bế đứa con gái ra cầu Long Biên định gieo mình xuống đó, nhưng đứa con gái lúc đó cứ ôm chặt nàng mà khóc goi mẹ làm cho sực tỉnh và nàng quyết định bế con về nhà mẹ để. Hai mẹ con sống với ông bà ngoại của bé.
Từ khi chia tay với chồng, có nhiều người đến ngỏ lời muốn được cùng nàng xây tổ ấm, nhưng nàng cảm thấy không hợp, có người già quá, có người vợ chết lại hai đứa con còn bé, nếu lấy thì cũng chẳng sung sướng gì mà chỉ thêm khổ. Nàng đành từ chối.
Ngoài những công việc chăm sóc con cái ra, thời gian rảnh nàng hay lên mang đọc báo, viết bài, nhiều khi nàng gửi bài cho các báo, tuy nhuận bút chẳng đáng là bao nhưng nó là niềm vui, niềm vui thấy rằng mình cũng còn có việc để làm thêm, thấy rằng mình cũng còn có khoản chi tiêu bằng tiền nhuận bút.
Nàng nhớ mãi cái tối hôm ấy, sau bữa cơm tối naqngf ngồi mổ cò viết bài, viết được một đoạn bí quá, chẳng biết viết gì thêm nữa, nàng mở YAHOO chat ra, thấy nic KECODON của chàng sáng đèn, nàng liền nhắp chuột vào cửa sổ chat, và trêu mấy câu vu vơ. Hai kẻ cô đơn đã gặp nhau, họ nói chuyện trên trời dưới bể, đủ thứ chuyện vui, để làm sao cho tâm hồn họ vui trở lại, đó cũng là niềm vui.
Rồi từ đó cứ 10 h đêm nàng lại mở máy tính ngồi chờ chàng, hôm nào không thấy chàng là nàng mong lắm, nàng thầm nghĩ mình đã yêu rồi chăng? Không, không thể thế được. Mình còn đứa con gái, mình sẽ chôn vui mối tình này tận sâu đáy lòng, mình sẽ không nói cho chàng biết là mình đã yêu chàng nhiều như thế nào, nhớ chàng nhiều như thế nào khi không thấy nick của chàng sáng đèn, mình đã lo cho chàng như thế nào nếu như chàng không may gặp tai nạn hoặc rủi ro trong cuộc sống.
Thế rôi hôm sau, khi nàng mở YAHOO chat ra vừa thấy nàng chàng đã gửi cái biểu tượng mặt cười toe toét. Nàng gõ mấy chữ: - Cười chi mà cười, người đâu mà vô duyên thế.
- Vâng, tôi vô duyên, cô thì hữu duyên.
- Thế hôm qua đi đâu mất tăm.
- À, hôm qua, công ty anh tổ chức liên hoan, sếp ép uống rượu say quá chả biết gì, về đến nhà lăn ra ngủ, sáng nay 10 h mới tỉnh.
- Mấy anh hư quá, suốt ngày rượu chè, cứ thế này thì chẳng ai thèm lấy đâu, ế vợ là cái chắc.
- Này cô bé, anh nói cho mà biết nhé, anh mà lấy vợ thì anh sẽ bỏ rượu ngay, vì có vợ rồi thì về nhà mà uống với vợ chứ hơi đâu uống ngoài đường.ha ha ha...
- Úi giời. Đấy nha, có bỏ được đâu. Có vợ thì uống ở nhà, mà đã uống thì uống ở đâu chả là uống.
- he he...Này em, hôm nay có gì vui kể anh nghe đi.
- Chả có gì vui hết, buồn lắm.
- Buồn vì cái gì, nói đi em.
- Khó nói lắm.
- Út À Út ơi ( chàng hay gọi nàng là Út). Mỗi lần muốn dỗ dành nàng điều gì chàng cứ lặp đi lặp lại điệu ngữ Út à Út ơi. Nghe ngọt làm sao, đang buồn bực cũng phải phì cười vì cái giọng điệu đó.
- Dạ, anh bảo gì em?
- Anh đã nói chuyện với em gần một năm, nhưng chỉ qua cái máy tính thôi. Anh muốn thứ bẩy tới này chúng mình gặp nhau đi.
-.....
Anh muốn được ngồi bên em quàng tay qua vai em mà thì thầm bên tai em rằng... rằng... anh...
Mà thôi, để đến lức đó nói mới hay, chứ nói qua cái máy tính vật vô chi vô giác này chán lắm.
- Dạ, nhưng...
- Không nhưng gì cả, thứ bảy nhé, 7h tối tại quán cà phê.xyz ven hồ... nhớ nhé. anh sẽ đợi em ở đó.
---------------
Công việc cơ quan nhiều đến nỗi nàng không còn lên mạng mà chat với chàng được nữa, nàng quên mất cuộc hẹn với chàng vào tối thứ 7. Hôm đó vì nhiều việc sếp nàng bắt mọi người làm việc cả thứ 7, công việc hoàn tất vào lúc 6h, nàng vội vàng dắt xe ra cổng. Về đến nhà gần 7h tối, nàng đi tắm cho bé con và hai mẹ con cùng ăn cơm với ông bà ngoại. Bữa cơm tối nhà nàng luôn đông vui, vì mọi người đông đủ, vừa ăn vừa trò chuyện cho nên nhiều khi kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa reo. Nàng bỏ bát cơm xuống đi ra xem ai. Ngoài cổng là một ông lão trên 60 tuổi trong vẫn con phong độ lắm, ông đi đôi giầy thể thao loại đắt tiền.Quần bò xịn , áo phông màu vàng. Trông như thanh niên.
Nàng cất lời chào: - Chào chú, chú gặp ai ạ.
- Xin lỗi, cho tôi hỏi, cô có phải là cô ÚT không.
Dạ, cháu không phải tên Út đâu ạ, nhưng bạn bè cháu hay gọi cháu là Út trên mạng thôi ạ.Mà sao chú biết nhà cháu?
- Vậy thì đúng rồi, em không nhận ra anh sao? Anh biết nhà vì tình cờ gặp cô bạn thân của em ngoài quán cà phê nó chỉ cho anh.
Thưa chú, chú nhầm với ai đó rồi, không phải cháu. Nói xong nàng đóng cửa lại đi vào.
Mẹ cô hỏi:- Con vừa nói chuyện với ai ngoài cổng đấy?
Dạ, chú ấy nhầm nhà mẹ ạ, con không quen ông ta.
Cô cầm bát cơm lên ăn mà thấy nghẹn đắng nghĩ về mối TÌNH ẢO vừa qua của mình.
Đến đêm nàng mở cửa sổ chat ra. Thấy KECODON gửi cho cô cái mặt buồn, ông ta nói rằng:
- Anh đã chót yêu em rồi, vợ anh mất đã ba năm nay, anh cô đơn lắm, mình sống với nhau đi em, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Vừa qua anh đã nói dối em anh còn trẻ và chưa vợ để em cho anh một cơ hội gặp gỡ, vậy mà em lỡ lòng từ chối anh. Anh đau khổ lắm em ơi. Hãy cho anh một cơ hội em nhé.
Nàng bực mình trả lời: - Xin lỗi chú, chú đáng tuổi cha cháu nên cháu không thể chấp nhận, mong chú thông cảm. Chào chú.
Viết xong nàng tắt máy tính leo lên giường ôm gối khóc nức nở.
Ôi tình yêu của mình đây ư, không lẽ nào những lời mật ngọt da diết yêu thương được thốt ra từ miệng ông lão 60 tuổi này ư. Một kịch bản về chàng trai ham học, chăm chỉ làm ăn được ông lão 60 tuổi nhập vai rất khéo này làm cho nàng tưởng thật, nàng cứ thầm thương trộm nhớ, mong nhớ đến cồn cào ruột gan giờ đây chỉ là một thử ảo mộng. Một mối TÌNH ẢO thôi ư, nàng cứ khóc hoài khóc mãi, như muốn gột rửa hết những gì làm đau nhức con tim đang nức nở của nàng.
Chàng và nàng quen nhau trên mạng. Nàng kể rằng hôm ấy vào phòng chát chung, nàng thấy cái tên KECODON nghe ngồ ngộ, liền gõ mấy chữ làm quen. Thế rồi hai người thành thói quen cứ 10 h đêm là ngồi tâm sự trên mạng với nhau vì 10 đêm chàng mới đi học thêm bằng hai về( đấy là chàng nói thế). Còn nàng thì khi đó đứa con gái 3 tuổi đã ngủ say, không còn nhõng nhẽo mẹ nữa.
Trong câu chuyện hai người được biết chàng làm việc ở một công ty viễn thông, lương tháng 5,6 triệu cũng đủ ăn tiêu chi phí tiền nhà trọ điện thoại, và một số lặt vặt khác.
Chàng sinh ra ở miền Trung nắng rát, đất đai cằn cỗi,chỉ có gió và cát, chẳng có cây nào sống nổi, cuộc sống luôn đói nghèo, chính vì thế chàng đã có gắng học hành tử tế. Và ước mơ của chàng được lập nghiệp ở thủ đô Hà Nội đã thành sự thật.
Mấy năm học đại học chàng cũng đã từng yêu một cô bé cùng lớp. Nhưng đó chỉ là một mối tình đơn phương, chàng đau khổ vì người mình yêu tha thiết lại không yêu mình và đã nhận lời yêu kẻ khác.
Từ đó chàng có ác cảm với phụ nữ, trái tim chàng như đóng băng mất rồi, trai tim không còn thấy rung động trước một cô gái nào nữa, chàng lại lao vào học, học như điên, học như để khỏa lấp hết sự cô đơn, khỏa lấp hết nỗi buồn của một kẻ thất tình.
Mỗi lần buồn chàng lại rủ bạn bè cùng công ty đi nhậu, đôi khi chàng đi nhậu với sếp là vì công việc, vì quan hệ với khách hàng nên sếp kéo chàng đi để uống đỡ cho sếp, sếp của chàng tửu lượng kém nên muốn chàng đi cùng, chàng không từ chối được vậy là uống mãi đâm ra sợ uống, mỗi lần đi uống rượu về chàng lại lên mạng gặp nàng, lại tâm sự kể lể những chuyện buồn cho nàng nghe. Nàng lựa lời khuyên giải chàng, luôn có những lời động viên chân thành nhất để chàng vượt qua được. Có những lúc chàng khóc hu hu như một đứa trẻ, nàng lại phải dỗ dành chàng như dỗ trẻ con.
Rồi những cuộc rượu cũng bớt đi, chàng chăm chỉ làm ăn, học hành thêm về chuyên môn, chàng hay tâm sự với nàng về dự định tương lai sẽ cưới một cô vợ và an cư lạc nghiệp tại đất Hà Nội này.
Nàng đã có gia đình, có một đứa con gái 3 tuổi xinh xắn dễ thương. Nhưng cuộc sống gia đình không hạnh phúc, hai người đã ly hôn, nàng nhận nuôi con, chồng nàng ngay sau đó cưới một cô gái quê rất xinh đẹp và trẻ trung. Nàng đau lắm, nỗi đau tưởng như còn có gì đau hơn, đã có lần nàng chán sống bế đứa con gái ra cầu Long Biên định gieo mình xuống đó, nhưng đứa con gái lúc đó cứ ôm chặt nàng mà khóc goi mẹ làm cho sực tỉnh và nàng quyết định bế con về nhà mẹ để. Hai mẹ con sống với ông bà ngoại của bé.
Từ khi chia tay với chồng, có nhiều người đến ngỏ lời muốn được cùng nàng xây tổ ấm, nhưng nàng cảm thấy không hợp, có người già quá, có người vợ chết lại hai đứa con còn bé, nếu lấy thì cũng chẳng sung sướng gì mà chỉ thêm khổ. Nàng đành từ chối.
Ngoài những công việc chăm sóc con cái ra, thời gian rảnh nàng hay lên mang đọc báo, viết bài, nhiều khi nàng gửi bài cho các báo, tuy nhuận bút chẳng đáng là bao nhưng nó là niềm vui, niềm vui thấy rằng mình cũng còn có việc để làm thêm, thấy rằng mình cũng còn có khoản chi tiêu bằng tiền nhuận bút.
Nàng nhớ mãi cái tối hôm ấy, sau bữa cơm tối naqngf ngồi mổ cò viết bài, viết được một đoạn bí quá, chẳng biết viết gì thêm nữa, nàng mở YAHOO chat ra, thấy nic KECODON của chàng sáng đèn, nàng liền nhắp chuột vào cửa sổ chat, và trêu mấy câu vu vơ. Hai kẻ cô đơn đã gặp nhau, họ nói chuyện trên trời dưới bể, đủ thứ chuyện vui, để làm sao cho tâm hồn họ vui trở lại, đó cũng là niềm vui.
Rồi từ đó cứ 10 h đêm nàng lại mở máy tính ngồi chờ chàng, hôm nào không thấy chàng là nàng mong lắm, nàng thầm nghĩ mình đã yêu rồi chăng? Không, không thể thế được. Mình còn đứa con gái, mình sẽ chôn vui mối tình này tận sâu đáy lòng, mình sẽ không nói cho chàng biết là mình đã yêu chàng nhiều như thế nào, nhớ chàng nhiều như thế nào khi không thấy nick của chàng sáng đèn, mình đã lo cho chàng như thế nào nếu như chàng không may gặp tai nạn hoặc rủi ro trong cuộc sống.
Thế rôi hôm sau, khi nàng mở YAHOO chat ra vừa thấy nàng chàng đã gửi cái biểu tượng mặt cười toe toét. Nàng gõ mấy chữ: - Cười chi mà cười, người đâu mà vô duyên thế.
- Vâng, tôi vô duyên, cô thì hữu duyên.
- Thế hôm qua đi đâu mất tăm.
- À, hôm qua, công ty anh tổ chức liên hoan, sếp ép uống rượu say quá chả biết gì, về đến nhà lăn ra ngủ, sáng nay 10 h mới tỉnh.
- Mấy anh hư quá, suốt ngày rượu chè, cứ thế này thì chẳng ai thèm lấy đâu, ế vợ là cái chắc.
- Này cô bé, anh nói cho mà biết nhé, anh mà lấy vợ thì anh sẽ bỏ rượu ngay, vì có vợ rồi thì về nhà mà uống với vợ chứ hơi đâu uống ngoài đường.ha ha ha...
- Úi giời. Đấy nha, có bỏ được đâu. Có vợ thì uống ở nhà, mà đã uống thì uống ở đâu chả là uống.
- he he...Này em, hôm nay có gì vui kể anh nghe đi.
- Chả có gì vui hết, buồn lắm.
- Buồn vì cái gì, nói đi em.
- Khó nói lắm.
- Út À Út ơi ( chàng hay gọi nàng là Út). Mỗi lần muốn dỗ dành nàng điều gì chàng cứ lặp đi lặp lại điệu ngữ Út à Út ơi. Nghe ngọt làm sao, đang buồn bực cũng phải phì cười vì cái giọng điệu đó.
- Dạ, anh bảo gì em?
- Anh đã nói chuyện với em gần một năm, nhưng chỉ qua cái máy tính thôi. Anh muốn thứ bẩy tới này chúng mình gặp nhau đi.
-.....
Anh muốn được ngồi bên em quàng tay qua vai em mà thì thầm bên tai em rằng... rằng... anh...
Mà thôi, để đến lức đó nói mới hay, chứ nói qua cái máy tính vật vô chi vô giác này chán lắm.
- Dạ, nhưng...
- Không nhưng gì cả, thứ bảy nhé, 7h tối tại quán cà phê.xyz ven hồ... nhớ nhé. anh sẽ đợi em ở đó.
---------------
Công việc cơ quan nhiều đến nỗi nàng không còn lên mạng mà chat với chàng được nữa, nàng quên mất cuộc hẹn với chàng vào tối thứ 7. Hôm đó vì nhiều việc sếp nàng bắt mọi người làm việc cả thứ 7, công việc hoàn tất vào lúc 6h, nàng vội vàng dắt xe ra cổng. Về đến nhà gần 7h tối, nàng đi tắm cho bé con và hai mẹ con cùng ăn cơm với ông bà ngoại. Bữa cơm tối nhà nàng luôn đông vui, vì mọi người đông đủ, vừa ăn vừa trò chuyện cho nên nhiều khi kéo dài cả tiếng đồng hồ.
Bỗng nhiên có tiếng chuông cửa reo. Nàng bỏ bát cơm xuống đi ra xem ai. Ngoài cổng là một ông lão trên 60 tuổi trong vẫn con phong độ lắm, ông đi đôi giầy thể thao loại đắt tiền.Quần bò xịn , áo phông màu vàng. Trông như thanh niên.
Nàng cất lời chào: - Chào chú, chú gặp ai ạ.
- Xin lỗi, cho tôi hỏi, cô có phải là cô ÚT không.
Dạ, cháu không phải tên Út đâu ạ, nhưng bạn bè cháu hay gọi cháu là Út trên mạng thôi ạ.Mà sao chú biết nhà cháu?
- Vậy thì đúng rồi, em không nhận ra anh sao? Anh biết nhà vì tình cờ gặp cô bạn thân của em ngoài quán cà phê nó chỉ cho anh.
Thưa chú, chú nhầm với ai đó rồi, không phải cháu. Nói xong nàng đóng cửa lại đi vào.
Mẹ cô hỏi:- Con vừa nói chuyện với ai ngoài cổng đấy?
Dạ, chú ấy nhầm nhà mẹ ạ, con không quen ông ta.
Cô cầm bát cơm lên ăn mà thấy nghẹn đắng nghĩ về mối TÌNH ẢO vừa qua của mình.
Đến đêm nàng mở cửa sổ chat ra. Thấy KECODON gửi cho cô cái mặt buồn, ông ta nói rằng:
- Anh đã chót yêu em rồi, vợ anh mất đã ba năm nay, anh cô đơn lắm, mình sống với nhau đi em, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Vừa qua anh đã nói dối em anh còn trẻ và chưa vợ để em cho anh một cơ hội gặp gỡ, vậy mà em lỡ lòng từ chối anh. Anh đau khổ lắm em ơi. Hãy cho anh một cơ hội em nhé.
Nàng bực mình trả lời: - Xin lỗi chú, chú đáng tuổi cha cháu nên cháu không thể chấp nhận, mong chú thông cảm. Chào chú.
Viết xong nàng tắt máy tính leo lên giường ôm gối khóc nức nở.
Ôi tình yêu của mình đây ư, không lẽ nào những lời mật ngọt da diết yêu thương được thốt ra từ miệng ông lão 60 tuổi này ư. Một kịch bản về chàng trai ham học, chăm chỉ làm ăn được ông lão 60 tuổi nhập vai rất khéo này làm cho nàng tưởng thật, nàng cứ thầm thương trộm nhớ, mong nhớ đến cồn cào ruột gan giờ đây chỉ là một thử ảo mộng. Một mối TÌNH ẢO thôi ư, nàng cứ khóc hoài khóc mãi, như muốn gột rửa hết những gì làm đau nhức con tim đang nức nở của nàng.