Em đẹp không cần son phấn
Posted: Thu Jun 16, 2011 4:08 pm
Mỗi sáng thức dậy, đứng trước gương, ta biết em vẫn thường ngắm nhìn mình lâu lâu một chút. Em không khả ái đâu nhưng em thấy mình hiền. Đôi lúc cũng thấy má mình nóng bừng, chẳng vì gì hết, rất con gái, trong nắng, trong mắt nhìn của người khác. Câu thơ từ thuở nào dành tặng cho em, cho ta vẫn còn e ấp lắm:
"Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh lên hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?"
Em có thấy mình đẹp?!
Đẹp hơn nhiều khi chúng ta được sống trong cuộc đời này với những điều tự mình xây đắp. Đôi lúc cũng có những thác ghềnh đổ xuống khiến em thành rụt rè, mất đi tự tin mà kinh sợ cuộc sống. Bản ngã thích giao tiếp hòa đồng bỗng chốc ngập ngừng, e ngại. Nhưng em biết không? Chúng ta có thể xây lên những bức tường, những rào cản, những con đập thì cuộc sống vẫn là cuộc sống có mạch nguồn như bao con sông khác vẫn phải ra biển cả. Em hãy để cho ánh sáng đến được mọi nơi, mọi ngóc ngách để hồn mình bớt u tối nông cạn.
Mỗi dải đất em qua, mỗi số phận vì hữu duyên mà cần em nhen nhóm. Em ở trong dòng đời, cầm trên tay ngọn lửa nhỏ. Những ánh sáng từ tay em sẽ thành tri ân, tri kỷ trong lắng sâu âm ỉ. Em hãy giữ cho đời ngọn lửa nhỏ để thắp sáng rộng khắp nhé!
Em lắng nghe cuộc sống bằng đôi tai và bằng cả lòng mình đi em! Có những âm thanh chỉ vụt qua rồi nín bặt nhưng sẽ có một lúc, tiếng gió đời ọ ẹ thổi qua tạo những âm thanh méo mó, em sẽ thấy lòng mình nhiều trắc ẩn.
Đi đến tận cùng của sợ hãi, chạm đến tận cùng của nỗi buồn cũng chưa hẳn là hết đâu em! Cái thực sự đáng sợ hơn một dấu chấm hết là cả ta và em đều nghĩ rằng đã đi đến đường cùng, không lối thoát. Con đường nào rồi cũng cho ta một lối đi em ạ!
Mắt em đừng u sầu, đừng vội ngấn lệ. Nhìn đời đi! Còn nồng nàn lắm! Hãy nhỏ những giọt hạnh nhân xuống đời để ươm mầm lên những khát vọng. Đừng vội khép mi khi em còn muốn níu giữ một hình ảnh!
Ta biết, đôi khi em hờn. Hờn đi! Nhưng đừng hờn với ảo ảnh. Vật lộn với cái ảo là tự mình nhận thất bại. Hãy chia tay những cũ mòn một cách êm đềm để đi đến những mới mẻ. Đừng khoác cho mình những u ê, mỏi mệt!
Em cứ vui, cứ yêu đời và biết sống một cách có ý nghĩa là em đẹp hơn vạn lần điểm phấn. Em biết ủ lửa để giữ phẩm cách là em đẹp hơn vạn lần tô son.
Ta không thế ngồi đây mà đưa tất cả những gì ta tâm niệm vào đây để gửi gắm, chỉ biết đến một lúc nào đó, ta sẽ đóng khung không gian này để cuộc sống của ta và em có một bức tranh đẹp - đẹp chân thực, không sáo rỗng, không lung linh giả vờ, không phải ngọt vì quá nhiều "mì chính"...
Yêu cuộc đời như chính bản thân ta!
"Áo đỏ em đi giữa phố đông
Cây xanh như cũng ánh lên hồng
Em đi lửa cháy trong bao mắt
Anh đứng thành tro em biết không?"
Em có thấy mình đẹp?!
Đẹp hơn nhiều khi chúng ta được sống trong cuộc đời này với những điều tự mình xây đắp. Đôi lúc cũng có những thác ghềnh đổ xuống khiến em thành rụt rè, mất đi tự tin mà kinh sợ cuộc sống. Bản ngã thích giao tiếp hòa đồng bỗng chốc ngập ngừng, e ngại. Nhưng em biết không? Chúng ta có thể xây lên những bức tường, những rào cản, những con đập thì cuộc sống vẫn là cuộc sống có mạch nguồn như bao con sông khác vẫn phải ra biển cả. Em hãy để cho ánh sáng đến được mọi nơi, mọi ngóc ngách để hồn mình bớt u tối nông cạn.
Mỗi dải đất em qua, mỗi số phận vì hữu duyên mà cần em nhen nhóm. Em ở trong dòng đời, cầm trên tay ngọn lửa nhỏ. Những ánh sáng từ tay em sẽ thành tri ân, tri kỷ trong lắng sâu âm ỉ. Em hãy giữ cho đời ngọn lửa nhỏ để thắp sáng rộng khắp nhé!
Em lắng nghe cuộc sống bằng đôi tai và bằng cả lòng mình đi em! Có những âm thanh chỉ vụt qua rồi nín bặt nhưng sẽ có một lúc, tiếng gió đời ọ ẹ thổi qua tạo những âm thanh méo mó, em sẽ thấy lòng mình nhiều trắc ẩn.
Đi đến tận cùng của sợ hãi, chạm đến tận cùng của nỗi buồn cũng chưa hẳn là hết đâu em! Cái thực sự đáng sợ hơn một dấu chấm hết là cả ta và em đều nghĩ rằng đã đi đến đường cùng, không lối thoát. Con đường nào rồi cũng cho ta một lối đi em ạ!
Mắt em đừng u sầu, đừng vội ngấn lệ. Nhìn đời đi! Còn nồng nàn lắm! Hãy nhỏ những giọt hạnh nhân xuống đời để ươm mầm lên những khát vọng. Đừng vội khép mi khi em còn muốn níu giữ một hình ảnh!
Ta biết, đôi khi em hờn. Hờn đi! Nhưng đừng hờn với ảo ảnh. Vật lộn với cái ảo là tự mình nhận thất bại. Hãy chia tay những cũ mòn một cách êm đềm để đi đến những mới mẻ. Đừng khoác cho mình những u ê, mỏi mệt!
Em cứ vui, cứ yêu đời và biết sống một cách có ý nghĩa là em đẹp hơn vạn lần điểm phấn. Em biết ủ lửa để giữ phẩm cách là em đẹp hơn vạn lần tô son.
Ta không thế ngồi đây mà đưa tất cả những gì ta tâm niệm vào đây để gửi gắm, chỉ biết đến một lúc nào đó, ta sẽ đóng khung không gian này để cuộc sống của ta và em có một bức tranh đẹp - đẹp chân thực, không sáo rỗng, không lung linh giả vờ, không phải ngọt vì quá nhiều "mì chính"...
Yêu cuộc đời như chính bản thân ta!