Thơ viết về Tình yêu và Nga Sơn yêu dấu :D
Posted: Tue Mar 01, 2011 3:29 pm
I.
Về quê cha
Nga Sơn đất ấm
Nghe giọng người xưa vẳng phía sông Sung.
Nghe kể:
Ông lái đò,bà bán rau,chợ hôm ngày đi hai buổi
Bóng người xấp đổ
mặt đường cong
dài theo trí nhớ cha
đứa trẻ ham chơi lỡ giờ lên chợ,
Sách vở
gửi bạn về
kĩu kịt trên vai
nặng gánh đường xa…
Tháng tư khô
bàn chân
cát bỏng,
Cổng chợ Hoàng xác đói bốn năm
hơi lạnh tiền nhân còn vương nếp rạ,
Nén nhang thơm tháng bảy
đốt vội dọc đường
an ủi linh hồn người chết…
Pháp vào
bắn cháy mái nhà tranh,
Ông đi
sông Mã gọi ,
Bà
nơi cửa liếp tiễn chồng
váy đụp tanh mùi bùn
sợ
người không trở lại
bàn tay
nắm lấy bàn tay.
II
Dưa hấu tháng năm hỏi thăm tháng sáu,
Chuyện An Tiêm
bà kể trong mưa,
Hạt dưa đen,hạt dưa trắng,
thiếu nắng
hạt dưa vàng,
À ơi câu hát
”Con ơi con ngủ cho ngoan
Cha đi đánh giặc mười phương chưa về.”
Thuyền ra cửa Lạch Trường giặc bắt
ông nhảy xuống sông
trốn về,
giời Bạch Câu thẫm xuống mưa Ngâu,
Hôm mai gà gáy canh hai
lại đi,
đàn con năm đứa
ú ớ ngủ mê.
Dưa hấu mất mùa
nghe đồn Mai An Tiêm khóc trên núi Thúy,
Hòn Vọng Phu ngoảnh mặt vô Nam,
Cha mười tám tuổi đầu bồng súng
sách vở xếp sang bên,
Trong ba lô
dăm ba bài thơ chép dở
vài tấm hình chụp vội.
Chiều chiều Mẹ đứng khóc trông con
Bên sông
đoàn quân cứ đi dài theo bóng tối
Hỡi người đi đâu?về đâu?
Cha hát:
”Đời chúng ta,đâu có giặc là ta cứ đi!”
Sử lịch còn nguyên buổi Lý Trần
Hội Diên Hồng
vang câu Sát Thát
Đánh!Đánh!
bô lão đồng thanh.
Cầu Hàm Rồng
hai mốt ngày đêm đỏ lửa
Sông Mã thành huyền thoại
Nòng pháo hai mốt ly
bảo vệ câu hò
“Dô ta dô tà
Ai có về là về Thanh Hóa”
hướng thẳng lên trời
nghiệt ngã
mái đầu xanh.
Về quê cha
Nga Sơn đất ấm
Nghe giọng người xưa vẳng phía sông Sung.
Nghe kể:
Ông lái đò,bà bán rau,chợ hôm ngày đi hai buổi
Bóng người xấp đổ
mặt đường cong
dài theo trí nhớ cha
đứa trẻ ham chơi lỡ giờ lên chợ,
Sách vở
gửi bạn về
kĩu kịt trên vai
nặng gánh đường xa…
Tháng tư khô
bàn chân
cát bỏng,
Cổng chợ Hoàng xác đói bốn năm
hơi lạnh tiền nhân còn vương nếp rạ,
Nén nhang thơm tháng bảy
đốt vội dọc đường
an ủi linh hồn người chết…
Pháp vào
bắn cháy mái nhà tranh,
Ông đi
sông Mã gọi ,
Bà
nơi cửa liếp tiễn chồng
váy đụp tanh mùi bùn
sợ
người không trở lại
bàn tay
nắm lấy bàn tay.
II
Dưa hấu tháng năm hỏi thăm tháng sáu,
Chuyện An Tiêm
bà kể trong mưa,
Hạt dưa đen,hạt dưa trắng,
thiếu nắng
hạt dưa vàng,
À ơi câu hát
”Con ơi con ngủ cho ngoan
Cha đi đánh giặc mười phương chưa về.”
Thuyền ra cửa Lạch Trường giặc bắt
ông nhảy xuống sông
trốn về,
giời Bạch Câu thẫm xuống mưa Ngâu,
Hôm mai gà gáy canh hai
lại đi,
đàn con năm đứa
ú ớ ngủ mê.
Dưa hấu mất mùa
nghe đồn Mai An Tiêm khóc trên núi Thúy,
Hòn Vọng Phu ngoảnh mặt vô Nam,
Cha mười tám tuổi đầu bồng súng
sách vở xếp sang bên,
Trong ba lô
dăm ba bài thơ chép dở
vài tấm hình chụp vội.
Chiều chiều Mẹ đứng khóc trông con
Bên sông
đoàn quân cứ đi dài theo bóng tối
Hỡi người đi đâu?về đâu?
Cha hát:
”Đời chúng ta,đâu có giặc là ta cứ đi!”
Sử lịch còn nguyên buổi Lý Trần
Hội Diên Hồng
vang câu Sát Thát
Đánh!Đánh!
bô lão đồng thanh.
Cầu Hàm Rồng
hai mốt ngày đêm đỏ lửa
Sông Mã thành huyền thoại
Nòng pháo hai mốt ly
bảo vệ câu hò
“Dô ta dô tà
Ai có về là về Thanh Hóa”
hướng thẳng lên trời
nghiệt ngã
mái đầu xanh.